Chương 415: Giang Hành Nguyên khống chế con gái!
Nhưng trên thực tế, lại lộ ra rất nhiều sơ hở.
Chẳng qua lúc này, nhiệm vụ chính của Tạ Linh Ngọc là ngăn chặn Thẩm Bích Quân, để cô ấy không làm phiền Chu Dương và Giang Yến.
Tạ Linh Ngọc tin tưởng vào lời giải thích vừa rồi của Chu Dương.
Bởi vì Chu Dương trước giờ chưa từng nói dối cô.
Sau khi kéo Thẩm Bích Quân trở lại, Tạ Linh Ngọc liền đặt cuốn sổ sang một bên, nhẹ lắc đầu với Thẩm Bích Quân đang nghi hoặc khó hiểu.
"Linh Ngọc, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này? Nhìn thế này, hai người họ có gian tình đó. Làm sao cô có thể nhắm mắt làm ngơ, còn giúp anh ấy nói chuyện?"
Bây giờ Thẩm Bích Quân hết sức tức giận. Chu Dương đáng ghét, không giúp cô nói chuyện thì đã đành, vậy mà còn nói giúp cho Giang Yến.
Nói rất dễ nghe, tiểu thư Giang gia, nhưng trên thực tế lại không biết tiểu hồ ly tinh từ đâu đến.
Không sai, vào lúc này, Thẩm Bích Quân đã xác nhận, giữa Chu Dương và Giang Yến nhất định có bí mật không thể tiết lộ.
Vốn dĩ Tạ Linh Ngọc cũng ở đây. Cô ấy là vợ hợp pháp chính thức của Chu Dương. Lẽ ra có quyền uy cao nhất, có thể ngăn chặn tiểu hồ ly tinh đó rất tốt.
Nhưng Thẩm Bích Quân không ngờ Tạ Linh Ngọc lại giúp Chu Dương.
"Thẩm tổng, chắc hẳn là cô hiểu lầm rồi. Giữa Chu Dương và Giang Yến không có vấn đề gì, thực sự chỉ đang thảo luận về chuyện người đại diện hình ảnh."
Tạ Linh Ngọc khẽ nói.
"Trời ơi, em gái tốt của tôi ơi, đàn ông đều không phải là thứ gì tốt lành. Cô sao có thể nghe tin lời nói một bên của anh ấy được?"
Thẩm Bích Quân vừa nghe thấy, đây là Tạ Linh Ngọc không muốn quản. Trong lòng lập tức lo lắng, vội vàng khuyên nhủ.
"Chu Dương trước giờ chưa từng lừa gạt tôi, cũng chưa hề nói dối. Tôi tin vào anh ấy. Còn về mọi chuyện có thật hay không, sau này chúng ta có thể biết được."
Nhưng Linh Ngọc lại rất cố chấp, kiên định đứng về phía Chu Dương.
Thẩm Bích Quân đành chịu, trong lòng nặng nề thở dài.
Khi nghĩ đến ánh mắt của Giang Yến nhìn về Chu Dương, thân thiết như thế.
Đột nhiên, trong lòng Thẩm Bích Quân nảy sinh một cảm giác nguy hiểm.
......
"Thật xin lỗi, Thẩm tổng có thể đã hiểu nhầm gì đó."
Chu Dương cũng hơi xấu hổ, vội vàng giải thích.
Anh không muốn Giang Yến hiểu lầm anh, hiểu lầm Thẩm Bích Quân. Dẫu sao hai bên vẫn phải hợp tác trong tương lai. Nếu trong lòng có hiểu lầm thì không tốt.
"Không sao, tôi có thể hiểu."
Giang Yến cười nói, biểu cảm không mấy vui vẻ.
Trong lòng Chu Dương thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể Giang Yến có thực sự không để ý hay không, có thực sự đã hiểu hay không, ít nhất bây giờ biểu hiện có vẻ là như vậy.
"Thực ra, Thẩm tổng vừa nãy có thể đã hiểu lầm cô. Cô có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong bữa tiệc tại Giang gia không? Tôi nghĩ có thể lần đó Thẩm tổng đã nhìn thấy, còn cho rằng giữa chúng ta có gì đó nữa. Ha ha."
Chu Dương cười hơi ngượng ngùng, bị Thẩm Bích Quân làm ầm ĩ khiến anh khó nói chuyện trước mặt Giang Yến.
Có điều may là Giang Yến không hề quan tâm đến những chuyện này. Sau khi khẽ nói vài câu không để ý, Chu Dương cũng hiểu rõ suy nghĩ của cô, nên không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Chủ đề giữa hai người lập tức chuyển sang người đại diện hình ảnh vừa nãy bị Thẩm Bích Quân gián đoạn.
......
Giang gia.
Kể từ khi Giang Yến ở đại sảnh phản bác lại Dư Hoa, Dư Hổ, Đường Văn Trung, Đường Thế Văn trước mặt mọi người. Những ngày qua, mấy người đó đã không đến Giang gia nữa.
Mỗi lần chỉ có một mình Đỗ Văn đến. Sau vài lần hỏi dò, Giang Hành Nguyên cũng lấy lệ cho qua chuyện.
Vào ngày hôm đó, sau khi Giang Yến ra ngoài đi dạo một ngày, thì trực tiếp trở về Giang gia.
Giang Hành Nguyên cũng bí mật hỏi bảo vệ đi theo bảo vệ Giang Yến, trên đường đi đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng câu trả lời nhận được, đều là không có bất kì chuyện gì xảy ra.
Điều này cũng khiến trong lòng Giang Hành Nguyên hơi buông lỏng.
Cho nên mấy ngày qua, Giang Hành Nguyên đã bớt trông coi Giang Yến, cũng không cử người đi theo Giang Yến mọi lúc.
“Tiểu thư có ở đây không?”
Lần này, sau khi giải quyết một số việc, trở về trang viện của Giang gia, Giang Hành Nguyên nghĩ đến việc mấy ngày không gặp Giang Yến, tùy tiện hỏi một câu.
Thế nhưng cơ thể của người giúp việc khẽ run rẩy, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra lời.
Bỗng chốc trong lòng Giang Hành Nguyên liền vang lên hồi chuông báo động.
Lẽ nào Giang Yến đã xảy ra chuyện gì?
"Chuyện gì đã xảy ra? Có lời gì thì nói thẳng, ngập ngừng ấp úng, trông thành dáng vẻ gì!"
Trầm giọng quát hỏi, lúc này không nghi ngờ gì, sự uy nghi của nhị gia Giang gia, Giang Hành Nguyên được bộc lộ, người giúp việc phút chốc câm như hến.
"Thưa Nhị gia, hôm nay tiểu thư ra ngoài rồi."
Một nữ giúp việc nhỏ giọng nói, rất sợ âm thanh to chút sẽ khiến Giang Hành Nguyên tức giận.
Suy cho cùng, trước đây không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
"Hả? Đi ra ngoài? Có biết tiểu thư đã đi đâu không? Có ai đi theo bảo vệ không?"
Nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi vừa nãy của người làm, hơn nữa bây giờ Giang Yến đã thực sự ra ngoài, trong lòng Giang Hành Nguyên lập tức cảnh giác, trầm giọng hỏi.
Nếu căn cứ theo trông coi như trước đây, chỉ cần Giang Yến ở Trường Sa thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng mà mấy ngày này, Giang Hành Nguyên cảm thấy Giang Yến chắc hẳn sẽ không ra ngoài đi lung tung, cho nên việc trông coi cô ấy đã buông lỏng đi nhiều.
"Thưa Nhị gia, tiểu thư không nói đi đâu, cũng không cho phép ai đi theo, nhưng tâm trạng hôm nay của tiểu thư rất tốt. Vào buổi chiều, cô ấy còn đặc biệt ăn diện..."
Nữ giúp việc khẽ nói, thân là người giúp việc bên cạnh chăm sóc cho Giang Yến, cô ấy cũng rất nghi ngờ về trạng thái hôm nay của Giang Yến.
Bình thường, Giang Yến là một nữ thần lạnh lùng, chưa kể người ngoài không thể dễ dàng tiếp cận, cho dù người trong Giang gia cũng không thể tùy ý là có thể nhìn thấy Giang Yến.
Nhưng hôm nay, Giang Yến giống như một cô gái nhỏ, trên mặt luôn cười rạng rỡ, hát khẽ.
Bắt đầu từ lúc chiều, Giang Yến đã ở trong phòng, đứng trước gương không ngừng thay quần áo.
Nữ giúp việc ở ngoài cửa phòng, đã nghe thấy Giang Yến nhiều lần trách móc quần áo trông không đẹp.
Nữ giúp việc biết trạng thái của tiểu thư Giang Yến hôm nay giống như dáng vẻ của một người phải đi gặp người mình thích.
Lúc đó suy nghĩ này vừa mới nảy sinh trong đầu, thì bị nữ giúp việc lập tức xua tan cái ý nghĩ này đi.
Tiểu thư đi gặp người mình thích?
Tuyệt đối không có khả năng!
Nữ giúp việc hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu chuyện này là thật, Giang gia sẽ biến thành dáng vẻ gì, Giang Hành Nguyên sẽ phát điên đến mức nào.
"Hả? Đặc biệt ăn diện?"
Thoáng cái, Giang Hành Nguyên nhạy bén nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của nữ giúp việc.
Trong nháy mắt, một hình ảnh khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận xuất hiện trong tâm trí của Giang Hành Nguyên.
Giang Yến thay quần áo, dày công ăn diện đi ra ngoài. Sau khi nhìn thấy một người đàn ông, lập tức vui vẻ bổ nhào lên, trực tiếp nhào vào trong lòng của người đàn ông đó.
Nhưng điều quan trọng nhất là khuôn mặt của người đàn ông dần trở thành hiện thực.
Giây tiếp theo, Giang Hành Nguyên nổi giận.
Người đàn ông đó vậy mà là Chu Dương!
Chuyện này là không thể!
"Người đâu, đi tìm! Đi tìm tiểu thư về đây cho ta! Cho dù nó đi với ai cũng phải đưa người trở lại!"
Gầm lên giận dữ một tiếng, sau khi xông lên nổi giận đùng đùng với bảo vệ, Giang Hành Nguyên cảm thấy bản thân sắp hết hơi.
Các bảo vệ cũng ngạc nhiên nhìn Giang Hành Nguyên. Bọn họ không biết tại sao Giang Hành Nguyên lại tức giận đến như vậy.
Tiểu thư Giang Yến đi ra ngoài không phải là chuyện bình thường sao? Lẽ nào còn bắt tiểu thư ở trong trang viên Giang gia mãi ư?
Đó không phải là giam cầm sao?
Đây là biến thái thích khống chế con gái!
Bỗng chốc, trong lòng của mấy người bảo vệ số ít đã oán thầm Giang Hành Nguyên.
Chẳng qua Giang Hành Nguyên đã ra lệnh, bọn họ tất nhiên không thể từ chối, từng người họ lập tức đi ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm Giang Yến.
"Nhị gia, nhị gia, người đâu, nhị gia ngất rồi!"
Các bảo vệ vừa mới ra ngoài, Giang Hành Nguyên lồng ngực tắc nghẽn, liền ngất đi.
Đám người giúp việc cũng hoảng hốt lo sợ.
Giang gia bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Nhưng Chu Dương và Giang Yến không hay biết gì về những chuyện này.
Bây giờ, họ vừa mới đạt được mục đích hợp tác của đại sứ hình ảnh.
Sau khi hẹn ba ngày sau ký hợp đồng với Giang Yến, Chu Dương liền đứng dậy, nói lời tạm biệt.
Lần này, anh đến gặp Giang Yến, ngoài việc liên quan đến người đại diện hình ảnh, còn để xác nhận thân phận người đẹp trong lời nói của Trương Tâm Di.
Bây giờ thân phận đã được xác nhận, anh ở lại cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa, bên cạnh có một Thẩm Bích Quân có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Chu Dương không muốn chút nữa xảy ra chuyện gì đó không thể ngăn chặn.
-----------------------