Nghe thấy Chu Minh gọi tên mình, Hổ gia lập tức nhíu mày.
Sao tên Chu Minh này lại biết tên ông? Hơn nữa còn biết Hứa gia mới ổn định trở lại?
Hắn nói hắn là dòng dõi Chu gia, nhưng ở thành phố Đông Hải, hay các thành phố xung quanh, liệu có một Chu gia đủ mạnh để có thể tùy tiện uy hϊế͙p͙ được Hứa gia hay không?
Cần biết rằng, Hứa gia là một gia tộc ẩn dật!
Đặc điểm của gia tộc ẩn dật là sẽ đã phải đánh bại các gia tộc thế tục, hơn nữa số lượng gia tộc ẩn dật cực kỳ hiếm, thậm chí toàn bộ phương Đông chỉ có năm gia tộc ẩn dật.
Trong các gia tộc ẩn dật khác, không có họ Chu.
Vì vậy Hổ gia thấy hơi khó hiểu, Chu Minh này chính xác là ai? Rõ ràng biết thân phận của mình mà vẫn dám lớn tiếng như vậy.
Lẽ nào hắn căn bản không biết sự tồn tại của Hứa gia có nghĩa là gì?
Không, điều này cũng khó xảy ra.
Bất kể nhìn thế nào, từ góc độ khí chất và thực lực của Chu Minh, có lẽ hắn thuộc về một thế lực vô cùng lớn mạnh, không thể là kiểu gia tộc mà mới chỉ nghe qua cái tên Hứa gia và không hiểu một chút gì về Hứa gia.
Nhưng, Chu gia, có Chu gia nào lại có được địa vị như thế?
Chắc không phải là Chu gia đó chứ…Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì đã bị Hổ gia gạt ra khỏi đầu ngay.
Đùa gì chứ, Chu gia đó là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, gần như tượng trưng cho quyền lực đỉnh cao ở phương Đông!
Dòng dõi của gia tộc như vậy làm sao có thể xuất hiện ở một nơi như thế này, hơn nữa còn là anh trai của Chu Dương?
Vì vậy, Hổ gia hỏi: "Nếu cậu đã biết về Hứa gia chúng tôi, tại sao còn dám ăn nói ngông cuồng? Rốt cuộc cậu là ai?”
Lần này đến lượt Chu Minh sửng sốt: “Là ai? Vừa rồi không phải tôi nói rồi sao? Tôi là dòng dõi Chu gia!”
"Hứa gia các ông tốt xấu gì cũng là một gia tộc ẩn dật, chắc không thể chưa từng nghe nói đến Chu gia chứ?”
Chu Minh đau đầu nói, Hứa gia này sao lại thiển cận như vậy? Như thế này thì hai bên khó lòng giao tiếp với nhau được!
Nhưng Hổ gia còn sốc hơn.
Bởi vì từ giọng điệu của Chu Minh, ông mơ hồ đưa ra kết luận.
Chu Minh này đúng là xuất thân từ Chu gia đó!
Điều này thật quá đáng sợ!
Hổ gia đột nhiên trở nên thận trọng, ông dè dặt hỏi: "Chẳng lẽ cậu là người của Chu gia ở thủ đô?"
Sau khi nghe được những lời của Hổ gia, mắt Chu Minh đột nhiên sáng lên.
Hứa gia này đã từng nghe đến Chu gia!
Hắn một lần nữa khôi phục lại vẻ kiêu ngạo phóng túng của công tử nhà quyền quý, có chút đắc ý nói: "Ngoài Chu gia đó ra, lẽ nào trêи đời này còn có Chu gia nào khác sao?"
Tim Hổ gia chợt thắt lại, quả đúng là dòng dõi Chu gia! Lần này rắc rối to rồi!
Nhưng vẻ mặt của Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn vẫn đang ở trong trạng thái như không.
"Hổ gia, có chuyện gì vậy? Ông biết cậu ta không?", Tôn Càn Khôn hỏi.
“Tôi… không biết”, Hổ gia lắc đầu nói một cách khó nhọc: “Nhưng không nên coi thường người này”.
"Cậu ta đến từ Chu gia ở thủ đô, chắc mọi người cũng đã từng nghe qua, Chu gia, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô!"
"Cái gì? Đó, đó không phải chỉ là tin đồn thôi sao?", vẻ mặt của Tôn Càn Khôn đột ngột thay đổi, ông ta trả lời thất thanh.
Tôn gia và Tô gia đương nhiên từng nghe nói đến Chu gia.
Dù sao, đó cũng là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô.
Nhưng họ không để tâm đến vấn đề này, bởi vì họ cảm thấy rằng đó chỉ là tin đồn.
Đùa à, thủ đô là nơi nào chứ?
Dưới chân hoàng đế!
Dưới chân hoàng đế mà lại thành lập một gia tộc? Thế lực lại còn trải rộng khắp phương Đông?
Có nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây chỉ là một câu chuyện cười mà thôi!
Có muốn tạo lập gia tộc thì cũng phải trốn đi chỗ nào xa xa một chút, chạy đến dưới chân hoàng đế chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao? Chỉ cần hơi manh động, sợ là sẽ bị tiêu diệt luôn.
Nếu thực sự có thể xây dựng một gia tộc ở thủ đô, hơn nữa còn truyền lại các đời sau…Vậy thì nền tảng của gia tộc đó rốt cuộc thâm hậu đến như thế nào chứ?
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã cảm thấy ớn lạnh sống lưng, thật đáng sợ!
“Chẳng lẽ truyền thuyết về bốn gia tộc lớn ở thủ đô là sự thật?”, Tô Thế Minh cũng thể hiện vẻ mặt không dám tin.
Hổ gia gật đầu.
Từ nhỏ đã lớn lên ở trong một gia tộc ẩn dật, cấp độ của Hổ gia đủ để khiến ông hiểu rằng bốn gia tộc lớn ở thủ đô là có thật.
Trong bốn gia tộc lớn, Chu gia gần như có thể được coi là đứng đầu trong số đó.
Nói cách khác, Chu gia ở thủ đô gần như là đại diện cho gia tộc hạng nhất ở phương Đông!
Nếu Chu Minh này thực sự đến từ gia tộc đó, thì chuyện hôm nay sẽ là chuyện lớn đây!
Hổ gia nhìn Chu Minh với vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu.
Còn Chu Minh, hiển nhiên, hắn thích thú với sự kinh hãi của Hổ gia, hắn lấy trong túi ra một chiếc lệnh bài bằng ngọc, ném sang:"Sao hả? Ông không tin tôi thực sự là con cháu Chu gia sao?"
Hổ gia vô thức liếc nhìn chiếc lệnh bài trêи tay, đột nhiên cảm thấy mình giống như bị sét đánh giữa trời quang.
Ngọc Hòa Điền thượng đẳng sáng bóng không tỳ vết, chính giữa lệnh bài là chữ “Thế” như rồng bay phượng múa.
Xung quanh lệnh bài có một dòng ký tự nhỏ được viết nghiêng: Lệnh bài chứng minh thân phận con cháu Chu gia”.
Đây là thật rồi, Hổ gia là con cháu của Hứa gia nên từ nhỏ ông đã từng được tiếp xúc với cách chứng minh thân phận của mỗi gia tộc trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, tránh dây vào người của bốn gia tộc này.
Thật không ngờ hôm nay ông đã thực sự gặp phải.
Hơn nữa, còn là người thừa kế của Chu gia!
Hắn chính là người thừa kế thứ hai của gia tộc này!
Người thừa kế thứ nhất của Chu gia đã mất tích nhiều năm như mọi người đều biết, cho nên Chu Minh trước mặt đây gần như tương đương với gia chủ tương lai của nhà Chu gia!
“Hứa Tông Hổ, bây giờ, ông có chắc chắn vẫn muốn ngăn cản tôi không?”, Chu Minh lại hỏi.
Cơ thể Hổ gia run lên, có thể thấy ông đang giằng co kịch liệt.
Biểu cảm của Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn ở một bên cũng trở nên vô cùng khó coi.
Nền tảng gia đình nhỏ của họ không tốt như Hứa gia để có thể chịu được sự dày vò!
Bây giờ ngay cả Hổ gia cũng trở nên như thế này, chẳng lẽ bọn họ còn có thể tham gia được chuyện này hay sao?
"Tôi cũng nói thẳng, hôm nay tôi không tới tìm các người, các người mau cút ra khỏi đây càng sớm càng tốt!"
Chu Minh lại nói: "Trong lúc tâm trạng tôi còn đang tốt, nếu không, đừng tưởng rằng ba nhà các người giống như trùm địa phương ở thành phố Đông Hải này, có tin là tôi chỉ cần vẫy tay thôi thì đã làm cho các người tan thành mây khói không?"
“Này cậu nhóc, cho dù cậu là người thừa kế của Chu gia, cậu cũng không thể hống hách như vậy. Nếu nhà cậu ở thủ đô, lẽ nào cậu có thể nhúng tay đến tận Đông Hải chỗ chúng tôi sao?”, Tô Thế Minh không nhịn được nói:“Cho dù cậu là một con rồng mạnh mẽ, nhưng con rồng mạnh mẽ cũng không đè bẹp được rắn nhà đâu!"
“Ông là gia chủ Tô gia phải không?”, Chu Minh liếc ông ta một cái: “Đừng có để bị mấy cái thể loại tục ngữ nhàm chán đó đánh lừa”.
"Một con rồng mạnh mẽ có thể đánh chết con rắn nhà bất cứ lúc nào, trừ khi nó không phải là một con rồng thực sự".
/1181
|