Những người “bạn cũ” đứng trước mặt, đúng là không hề thay đổi chút nào.
Từ hành vi cử chỉ lẫn thói quen nói chuyện, kể cả chuyện đánh không lại liền mặt dày gọi người khác tới như vậy.
Nhưng ngược lại, Chu Dương không hề bất mãn với việc này.
Ở cái thời đại người ta bằng lòng làm mọi thứ để giàu có, tôn thờ đồng tiền, thì một tên nhà giàu, một kẻ mồm mép, quen biết đàn anh nào sẵn sàng lộ diện vì mình, thì cũng coi đó là một phần thực lực của bản thân.
Huống chi, Chu Dương đã sớm dò hỏi được thói quen những người này. Nếu không để bọn họ gọi người tới, bọn họ sẽ không cam lòng, coi như lần này đuổi đi bọn họ sẽ còn kéo nhau quay lại.
Đã vậy, chi bằng giải quyết một thể. Chu Dương cũng tò mò, đàn anh quen với cấp trên mà bọn họ biết kia, rốt cuộc là người như nào.
“Được, Chu Dương, để tao gọi điện thoại là đúng, mày sẽ không hối hận đâu”, khóe miệng Lưu Khánh Sĩ nở một nụ cười dữ tợn, móc chiếc điện thoại hàng nhái của mình ra bấm số.
“Alo, Uy Ca, anh có rảnh không? Em đang gặp chút vấn đề ở Đông Hải”.
Lưu Khánh Sĩ nói vỏn vẹn vài câu đã tắt điện thoại. Xem ra tên đàn anh kia đúng là có thể dựa dẫm được, nhanh chóng đồng ý tới giúp hắn.
Uy Ca? Trong đầu Chu Dương thầm ngẫm nghĩ, có vẻ anh không nhận ra đó là ai.
Rốt cuộc là ai chứ? Dám khẳng định là người định đoạt cả Đông Hải.
Cứ vậy, Chu Dương không đáp, còn người bên Lưu Khánh Sĩ đứng giễu cợt, thời gian chầm chầm trôi qua.
Bọn Lưu Khánh Sĩ thấy Chu Dương không nói gì, tưởng anh đang sợ hãi nên mỉa mai ngày càng hăng say.
Khoảng một tiếng sau, người bọn họ gọi là Uy Ca xuất hiện.
Uy Ca mang theo hai đàn em sau lưng, từ lúc còn cách rất xa đã lớn giọng hô to: “Khánh Sĩ, có chuyện gì?”
“Ai làm khó cậu? Cậu không nói rõ tên cho tôi là sao?”
Lúc Uy Ca nghe được chính xác vị trí biệt thự Lưu Khánh Sĩ nói, trong lòng lại dấy lên vài phần kinh sợ.
Khu biệt thự đó, ở trong có rồng núp hổ nằm, không chừng còn có nhân vật tầm cỡ nào đó!
Nhưng Lưu Khánh Sĩ đảm bảo với hắn, Chu Dương không hề có bối cảnh gì, chỉ là kẻ vặt vãnh.
Hơn nữa, hắn cũng được đảm bảo rằng chỉ cần đánh Chu Dương là sẽ được năm triệu.
Năm triệu! Uy Ca đồng ý ngay, vội dẫn hai đàn em chạy tới.
Khu biệt thự có nhân vật lớn là không sai, nhưng cũng có nhiều người giàu có bình thường mà!
Kiểu xuất thân tầm thường, nhưng đột nhiên gặp thời, nhiều người nắm lấy cơ hội trở thành kẻ giàu có.
Ngược lại, chỉ có một số ít những ông lớn thật sự!
Giống những người giàu có kia, thực ra lại hèn nhát, nên điều cấm kị nhất là đắc tội với người thế giới ngầm như bọn hắn.
Nên theo bản năng, Uy Ca cũng coi Chu Dương là loại người này.
Nếu không phải chỉ là tên nhà giàu tầm thường, thì sao dám trêu chọc loại rác rưởi như Lưu Khánh Sĩ chứ?
Uy Ca đến nơi, nhanh chóng đưa đàn em lộ diện, khuôn mặt lưu manh, vì dựa theo kinh nghiệm, hắn biết những kẻ giàu có kiểu này, kiêng kị nhất là tiếp xúc với người như hắn.
“Tao lại muốn xem đó là ai, lại không coi tao ra gì, dám đánh cả đàn em của tao”, Uy Ca chân bước hai hàng, mười phần phách lối tiến lại gần.
Thấy Uy Ca, trong nháy mắt bọn Lưu Khánh Sĩ đều hưng phấn hẳn lên, như thể vết thương do Chu Dương đánh đã đỡ đi nhiều, nhao nhao chạy lại: “Anh Uy, anh đoán xem!”
“Chính là tên ranh này quá kiêu ngạo. Chúng em đã nói tên anh, nhưng hắn vẫn không coi ra gì!”
“Hả?”, Uy Ca nhìn hướng Lưu Khánh Sĩ chỉ, lúc thấy Chu Dương thì hơi chăm chú.
Sao lại là người trẻ như vậy?
Nếu là những kẻ giàu có tầm thường nắm bắt cơ hội các ngành công nghiệp phát triển trở lại cách đây chục năm trước, thì đó phải là những trung niên hơn bốn mươi, thậm chí năm, sáu mươi tuổi mới đúng!
Người thanh niên này khoảng hơn hai mươi tuổi, nếu tự dựa thực lực để đánh mấy tên giàu có, chắc hẳn không phải người đơn giản.
Hoặc, đó là con một nhà giàu.
Chắc là con nhà giàu thôi, Uy Ca dần bình tĩnh lại, nhìn Chu Dương: “Thằng ranh, mày đánh đàn em của tao! Mày biết tao là ai không?”
Chu Dương lắc đầu.
Đúng là anh không biết, anh chưa từng nghe đến cái tên Uy Ca, nên giờ nhìn hắn, anh cũng không nhận ra là ai.
Thấy Chu Dương lắc đầu, Uy Ca không giận mà còn thấy hài lòng.
Không biết hắn là đúng rồi!
Uy Ca tên là Thường Uy, là côn đồ lăn lộn trong Đông Hải, cũng được coi là có danh tiếng.
Hắn theo Hầu Tử vào đây, mà Hầu Tử là đàn em chạy việc vặt trong khách sạn Huy Hoàng.
Nên đừng xem thường Hầu Tử!
Vì khách sạn Huy Hoàng là đại diện cho thế lực ngầm mạnh nhất ở Đông Hải.
Cho nên, côn đồ ở đây, ai cũng được mọi người dè chừng.
Một vài người nhà giàu từng gặp gỡ thế giới ngầm, đều nghe đến cái tên Thường Uy.
Họ tiếp xúc thế giới ngầm làm gì? Là để lúc đến gần khách sạn Huy Hoàng, sẽ cần Thường Uy làm bàn đạp.
Nếu Chu Dương chưa từng nghe tới tên hắn ta, tức là anh chỉ là con nhà giàu bình thường, thậm chí còn chẳng gặp gỡ gì thế giới ngầm.
Người như vậy, rất dễ lừa bịp!
Thường Uy rất thích lừa gạt những con nhà giàu như thế.
“Hừ, đến tao mà mày cũng không nhận ra. Tên ranh này hiểu biết thật nông cạn”, Thường Uy phách lối nói: “Nhưng không sao, tao có thể tha thứ cho vốn kiến thức ít ỏi của mày”.
“Song giờ mày đánh đàn em của tao, có phải nên cho tao lời giải thích không!”
Thường Uy nói: “Bây giờ, mày quỳ xuống dập đầu trước mặt tao hai lần, sau đó đưa tám trăm ngàn bồi thường, chuyện coi như xong”.
Thuận miệng nói tám trăm ngàn, Thường Uy thấy vậy cũng khá nhiều.
Bình thường gặp chuyện thế này, chỉ cần một trăm ngàn là hắn ta đã hài lòng rồi. Lần này nói khống lên tám trăm ngàn, bản thân hắn ta không có ý nhiều như vậy, chỉ là muốn chờ Chu Dương mặc cả.
Lúc Chu Dương mặc cả, hắn sẽ giả bộ miễn cưỡng đồng ý. Hắn cầm tiền, Chu Dương thì tưởng mình có lợi thế, chẳng phải thuận lợi đôi bên sao.
Nhưng Chu Dương nói: “Anh chắc là cần tám trăm ngàn chứ, có đủ không vậy?”
“Đàn em của anh, nói muốn tôi đưa hai trăm triệu”.
“Hừ, hai trăm triệu, dĩ nhiên tao không thể nói với đàn em… Hả? Mày nói gì? Hai trăm triệu?”, Thường Uy trợn tròn mắt kinh ngạc.
Từ hành vi cử chỉ lẫn thói quen nói chuyện, kể cả chuyện đánh không lại liền mặt dày gọi người khác tới như vậy.
Nhưng ngược lại, Chu Dương không hề bất mãn với việc này.
Ở cái thời đại người ta bằng lòng làm mọi thứ để giàu có, tôn thờ đồng tiền, thì một tên nhà giàu, một kẻ mồm mép, quen biết đàn anh nào sẵn sàng lộ diện vì mình, thì cũng coi đó là một phần thực lực của bản thân.
Huống chi, Chu Dương đã sớm dò hỏi được thói quen những người này. Nếu không để bọn họ gọi người tới, bọn họ sẽ không cam lòng, coi như lần này đuổi đi bọn họ sẽ còn kéo nhau quay lại.
Đã vậy, chi bằng giải quyết một thể. Chu Dương cũng tò mò, đàn anh quen với cấp trên mà bọn họ biết kia, rốt cuộc là người như nào.
“Được, Chu Dương, để tao gọi điện thoại là đúng, mày sẽ không hối hận đâu”, khóe miệng Lưu Khánh Sĩ nở một nụ cười dữ tợn, móc chiếc điện thoại hàng nhái của mình ra bấm số.
“Alo, Uy Ca, anh có rảnh không? Em đang gặp chút vấn đề ở Đông Hải”.
Lưu Khánh Sĩ nói vỏn vẹn vài câu đã tắt điện thoại. Xem ra tên đàn anh kia đúng là có thể dựa dẫm được, nhanh chóng đồng ý tới giúp hắn.
Uy Ca? Trong đầu Chu Dương thầm ngẫm nghĩ, có vẻ anh không nhận ra đó là ai.
Rốt cuộc là ai chứ? Dám khẳng định là người định đoạt cả Đông Hải.
Cứ vậy, Chu Dương không đáp, còn người bên Lưu Khánh Sĩ đứng giễu cợt, thời gian chầm chầm trôi qua.
Bọn Lưu Khánh Sĩ thấy Chu Dương không nói gì, tưởng anh đang sợ hãi nên mỉa mai ngày càng hăng say.
Khoảng một tiếng sau, người bọn họ gọi là Uy Ca xuất hiện.
Uy Ca mang theo hai đàn em sau lưng, từ lúc còn cách rất xa đã lớn giọng hô to: “Khánh Sĩ, có chuyện gì?”
“Ai làm khó cậu? Cậu không nói rõ tên cho tôi là sao?”
Lúc Uy Ca nghe được chính xác vị trí biệt thự Lưu Khánh Sĩ nói, trong lòng lại dấy lên vài phần kinh sợ.
Khu biệt thự đó, ở trong có rồng núp hổ nằm, không chừng còn có nhân vật tầm cỡ nào đó!
Nhưng Lưu Khánh Sĩ đảm bảo với hắn, Chu Dương không hề có bối cảnh gì, chỉ là kẻ vặt vãnh.
Hơn nữa, hắn cũng được đảm bảo rằng chỉ cần đánh Chu Dương là sẽ được năm triệu.
Năm triệu! Uy Ca đồng ý ngay, vội dẫn hai đàn em chạy tới.
Khu biệt thự có nhân vật lớn là không sai, nhưng cũng có nhiều người giàu có bình thường mà!
Kiểu xuất thân tầm thường, nhưng đột nhiên gặp thời, nhiều người nắm lấy cơ hội trở thành kẻ giàu có.
Ngược lại, chỉ có một số ít những ông lớn thật sự!
Giống những người giàu có kia, thực ra lại hèn nhát, nên điều cấm kị nhất là đắc tội với người thế giới ngầm như bọn hắn.
Nên theo bản năng, Uy Ca cũng coi Chu Dương là loại người này.
Nếu không phải chỉ là tên nhà giàu tầm thường, thì sao dám trêu chọc loại rác rưởi như Lưu Khánh Sĩ chứ?
Uy Ca đến nơi, nhanh chóng đưa đàn em lộ diện, khuôn mặt lưu manh, vì dựa theo kinh nghiệm, hắn biết những kẻ giàu có kiểu này, kiêng kị nhất là tiếp xúc với người như hắn.
“Tao lại muốn xem đó là ai, lại không coi tao ra gì, dám đánh cả đàn em của tao”, Uy Ca chân bước hai hàng, mười phần phách lối tiến lại gần.
Thấy Uy Ca, trong nháy mắt bọn Lưu Khánh Sĩ đều hưng phấn hẳn lên, như thể vết thương do Chu Dương đánh đã đỡ đi nhiều, nhao nhao chạy lại: “Anh Uy, anh đoán xem!”
“Chính là tên ranh này quá kiêu ngạo. Chúng em đã nói tên anh, nhưng hắn vẫn không coi ra gì!”
“Hả?”, Uy Ca nhìn hướng Lưu Khánh Sĩ chỉ, lúc thấy Chu Dương thì hơi chăm chú.
Sao lại là người trẻ như vậy?
Nếu là những kẻ giàu có tầm thường nắm bắt cơ hội các ngành công nghiệp phát triển trở lại cách đây chục năm trước, thì đó phải là những trung niên hơn bốn mươi, thậm chí năm, sáu mươi tuổi mới đúng!
Người thanh niên này khoảng hơn hai mươi tuổi, nếu tự dựa thực lực để đánh mấy tên giàu có, chắc hẳn không phải người đơn giản.
Hoặc, đó là con một nhà giàu.
Chắc là con nhà giàu thôi, Uy Ca dần bình tĩnh lại, nhìn Chu Dương: “Thằng ranh, mày đánh đàn em của tao! Mày biết tao là ai không?”
Chu Dương lắc đầu.
Đúng là anh không biết, anh chưa từng nghe đến cái tên Uy Ca, nên giờ nhìn hắn, anh cũng không nhận ra là ai.
Thấy Chu Dương lắc đầu, Uy Ca không giận mà còn thấy hài lòng.
Không biết hắn là đúng rồi!
Uy Ca tên là Thường Uy, là côn đồ lăn lộn trong Đông Hải, cũng được coi là có danh tiếng.
Hắn theo Hầu Tử vào đây, mà Hầu Tử là đàn em chạy việc vặt trong khách sạn Huy Hoàng.
Nên đừng xem thường Hầu Tử!
Vì khách sạn Huy Hoàng là đại diện cho thế lực ngầm mạnh nhất ở Đông Hải.
Cho nên, côn đồ ở đây, ai cũng được mọi người dè chừng.
Một vài người nhà giàu từng gặp gỡ thế giới ngầm, đều nghe đến cái tên Thường Uy.
Họ tiếp xúc thế giới ngầm làm gì? Là để lúc đến gần khách sạn Huy Hoàng, sẽ cần Thường Uy làm bàn đạp.
Nếu Chu Dương chưa từng nghe tới tên hắn ta, tức là anh chỉ là con nhà giàu bình thường, thậm chí còn chẳng gặp gỡ gì thế giới ngầm.
Người như vậy, rất dễ lừa bịp!
Thường Uy rất thích lừa gạt những con nhà giàu như thế.
“Hừ, đến tao mà mày cũng không nhận ra. Tên ranh này hiểu biết thật nông cạn”, Thường Uy phách lối nói: “Nhưng không sao, tao có thể tha thứ cho vốn kiến thức ít ỏi của mày”.
“Song giờ mày đánh đàn em của tao, có phải nên cho tao lời giải thích không!”
Thường Uy nói: “Bây giờ, mày quỳ xuống dập đầu trước mặt tao hai lần, sau đó đưa tám trăm ngàn bồi thường, chuyện coi như xong”.
Thuận miệng nói tám trăm ngàn, Thường Uy thấy vậy cũng khá nhiều.
Bình thường gặp chuyện thế này, chỉ cần một trăm ngàn là hắn ta đã hài lòng rồi. Lần này nói khống lên tám trăm ngàn, bản thân hắn ta không có ý nhiều như vậy, chỉ là muốn chờ Chu Dương mặc cả.
Lúc Chu Dương mặc cả, hắn sẽ giả bộ miễn cưỡng đồng ý. Hắn cầm tiền, Chu Dương thì tưởng mình có lợi thế, chẳng phải thuận lợi đôi bên sao.
Nhưng Chu Dương nói: “Anh chắc là cần tám trăm ngàn chứ, có đủ không vậy?”
“Đàn em của anh, nói muốn tôi đưa hai trăm triệu”.
“Hừ, hai trăm triệu, dĩ nhiên tao không thể nói với đàn em… Hả? Mày nói gì? Hai trăm triệu?”, Thường Uy trợn tròn mắt kinh ngạc.
/1181
|