Tôn Càn Khôn vừa bước vào cửa khu nhà Hứa gia đã bắt đầu làm ầm lên: “Tôn gia thề chết đi theo Chu Dương tiên sinh! Hứa gia mau thả người!”
Tiếng hét này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Mấy tông sư võ giả mặt đầy vết thương ở trước cửa cũng hợp sức lại ngăn cản Tôn Càn Khôn.
“Mặc kệ ông là ai, nhưng bây giờ Hứa gia không cho phép người ngoài làm phiền”, một tông sư võ giả nói.
Họ nghe thấy Tôn Càn Khôn nhắc đến Chu Dương nên cũng không muốn gây xung đột với Tôn Càn Khôn.
Có điều, bọn họ cũng không thể tùy tiện để Tôn Càn Khôn xông vào như vậy. Họ có nhiệm vụ bảo vệ nơi này!
Nhìn thấy mấy tông sư võ giả này, Tôn Càn Khôn cười khẩy: “Ha ha, nhìn bộ dạng sợ hãi của các người kìa, Hứa gia sợ cũng là đến đường cùng rồi nhỉ!”
“Tôi cảnh cáo các người, bây giờ mau thả Chu Dương tiên sinh ra, nếu không Tôn gia tôi nhất định sẽ liều chết với Hứa gia các người!”
Trong tư tưởng của Tôn Càn Khôn, bây giờ Hứa gia đã bình tĩnh lại nhưng xem trạng thái này thì rõ ràng đã xảy ra một trận chiến ở đây không lâu trước đó.
Hiển nhiên là trận chiến giữa Chu Dương và Hứa gia.
Hứa gia có thể bình tĩnh như vậy chứng tỏ Chu Dương đã thất bại.
Nhưng với trạng thái của những người Hứa gia, hầu như không ai có thể nguyên vẹn đứng đây, hắn tin chắc Hứa gia cũng không có sức đấu lại nữa rồi!
Theo lý mà nói, với sự khôn khéo của Tôn Càn Khôn, dù bây giờ Hứa gia có mất đi sức chiến đấu, Chu Dương đã thua, hắn nên đứng về phe Hứa gia mới đúng.
Nhưng hắn có cảm giác Chu Dương chỉ là giả vờ thua mà thôi!
Lúc này chỉ cần hắn có thể cứu Chu Dương ra thì đó chắc chắn là hành động giúp đỡ khi người gặp hoạn nạn!
Sau khi Chu Dương thật sự tiêu diệt Hứa gia, Tôn gia chắc chắn sẽ là người có công lớn nhất!
Đây là một canh bạc, có thể nói là canh bạc của cả Tôn gia.
Nếu bây giờ Chu Dương đã chết, vậy Tôn gia cũng xong đời.
Nhưng đây cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Thật ra cách nghĩ của Tôn Càn Khôn khôn khéo hơn vậy nhiều!
Cho dù Chu Dương thật sự đã chết, hắn cũng có thể nhân lúc này đánh bại Hứa gia!
Hiển nhiên Hứa gia đã hoàn toàn không còn sức chiến đấu rồi!
Nếu Chu Dương sống thì hắn là người có công!
Nếu Chu Dương chết, hắn là người được lợi lớn nhất!
Tôn Càn Khôn bừng bừng khí thế đứng ở cửa hét lớn: “Mặc dù Tôn gia tôi chỉ có sáu tông sư võ giả nhưng bây giờ Hứa gia các người có thể ngăn cản đường đi của sáu người chúng tôi sao?”
Những tông sư võ giả ở trước cửa trố mắt nhìn nhau nhất thời không biết nên nói gì.
Dĩ nhiên mấy người Chu Dương bên trong cũng nghe rõ cuộc đối thoại này.
Hổ gia nhíu mày không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc đám người đó là ai? Là đường lui của Chu tiên sinh để lại sao?”
Hổ gia không quen Tôn Càn Khôn, mặc dù từng nghe nói đến tên tuổi của Tôn Càn Khôn nhưng hai người chưa từng tiếp xúc với nhau.
Tô Thế Minh hừ một tiếng: “Một tên nịnh hót thôi, sau việc này Chu tiên sinh đừng để bị hắn lừa đấy!”
Lúc này Tô Thế Minh cảm thấy hơi ghen tị.
Tô gia bọn họ mới là đàn em đầu tiên của Chu Dương!
Trận chiến vừa rồi, Tô gia họ dùng hết sức lực theo Chu Dương đánh đến cùng, cũng xem như là tình bạn bền lâu, mà cái tên Tôn Càn Khôn này là ai chứ!
Bọn này đã đánh xong hết cả rồi, ông bước ra xưng đàn em là có ý gì?
Nhưng ông ta vẫn hơi lo lắng, lo lắng Chu Dương thật sự sẽ thu nhận Tôn Càn Khôn làm đàn em của anh.
Chu Dương chỉ khẽ cười: “Đây đúng là một người thú vị”.
“Nhưng nếu người ta đã đến cứu tôi thì chúng ta nên ra ngoài xem thử đi”.
Tôn Càn Khôn vẫn đang la hét, Chu Dương bước ra cùng mấy người Hổ gia.
“Tôn gia chủ”, Chu Dương cười nói: “Lâu rồi không gặp, tôi đã nghe thấy những lời ông vừa nói rồi, đúng là khiến người khác cảm động”.
Tôn Càn Khôn khẽ sửng sốt khi nhìn thấy Chu Dương, vẻ mặt lập tức trở nên vui vẻ nhìn Chu Dương nói: “Chu tiên sinh, cậu không sao chứ. Tôi dẫn toàn bộ Tôn gia đến hỗ trợ cậu!”
“Đến hỗ trợ tôi sao?”, Chu Dương nghiêng đầu, chế nhạo: “Không lâu trước đó, Tôn gia các ông còn giễu cợt Chu Dương tôi ngu ngốc mà”.
“Chuyện này… Chu tiên sinh, cậu đừng chấp nhặt mấy chuyện đó”, sắc mặt Tôn Càn Khôn khá khó coi: “Lúc đó là tôi có mắt như mù”.
“Bây giờ Tôn gia chúng tôi một lòng son sắt ủng hộ cậu, cậu sẽ không nghi ngờ gì chứ”.
“Cậu xem, tôi hoàn toàn không biết cậu đã thắng nên đã đòi Hứa gia thả người”, Tôn Càn Khôn cố gắng bày tỏ lòng trung thành của mình.
Nói trắng ra là trung thành muốn theo phe của Chu Dương.
Chu Dương không nghĩ vậy nhưng vẫn nói: “Ừ, tôi thấy rồi, rất cảm động”.
“Chẳng qua nếu tôi thật sự bị bắt mà ông cứ đứng đây hô hoán hồi lâu nhưng lại chẳng có động tĩnh gì. E là lúc vào trong đó cứu tôi thì tôi đã chết rồi!”
Hiển nhiên Chu Dương đã nhận ra ý đồ thực sự của Tôn Càn Khôn.
Bề ngoài thì hắn đến để cứu Chu Dương.
Nhưng thật ra đó chỉ là một pha mạo hiểm của hắn mà thôi, hắn nghĩ Chu Dương có xác suất phần thắng cao hơn.
Thế nên hắn mới đứng ở cửa tranh chấp với người của Hứa gia rất lâu mà vẫn không bước vào trong.
Nếu Chu Dương thắng, vậy thì chắc chắn Chu Dương có thể nhìn thấy hắn đến cứu anh.
Nếu Chu Dương thua thì bây giớ hắn cũng không xảy ra xung đột gì với Hứa gia.
Nếu xét thấy lực lượng còn lại của Hứa gia khá mạnh thì mọi chuyện vẫn còn chỗ để hòa hoãn.
Cho dù thế nào thì Tôn gia vẫn là người chiếm được lợi lớn nhất.
Nhưng lần này hắn vẫn bị Chu Dương nhìn thấu tâm tư.
Sau khi bị vạch trần, Tôn Càn Khôn cũng không cảm thấy xấu hổ: “Là tôi làm việc không thỏa đáng, đã khiến Chu tiên sinh chê cười rồi”.
“Nhưng suy nghĩ đi theo Chu tiên sinh của chúng tôi tuyệt đối không hề giả dối”.
“Vẫn mong Chu tiên sinh có thể bỏ qua cho con cháu nhà chúng tôi, đừng so đo với đám con nít”.
Tôn Càn Khôn nói thẳng yêu cầu của mình.
Hắn thấy trong một thời gian Chu Dương sẽ không thể xem Tôn gia là người của mình.
Có điều như vậy cũng chẳng sao, hắn không để ý chuyện này. Sau này vẫn còn cơ hội để hòa hợp với Chu Dương.
Chuyện quan trọng bây giờ là cứu Tôn Thánh Kiệt ra rồi nói tiếp.
Nếu đợi đến lúc Chu Dương trừng trị Tôn Thánh Kiệt hoặc thẳng tay giết Tôn Thánh Kiệt thì hiềm khích giữa hai bên sẽ càng lớn.
Không thể không nói sách lược của Tôn Càn Khôn quả thật khiến người ta ngạc nhiên, từng bước đi đều được cân nhắc, tính toán rất cẩn thận. Dù là Tôn gia đang nằm ở thế bất lợi, hắn cũng biết nên làm thế nào mới bù đắp bất lợi của Tôn gia nhiều nhất có thể.
Chẳng qua, bây giờ Chu Dương thật sự không biết Tôn Thánh Kiệt đang ở đâu.
Tiếng hét này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Mấy tông sư võ giả mặt đầy vết thương ở trước cửa cũng hợp sức lại ngăn cản Tôn Càn Khôn.
“Mặc kệ ông là ai, nhưng bây giờ Hứa gia không cho phép người ngoài làm phiền”, một tông sư võ giả nói.
Họ nghe thấy Tôn Càn Khôn nhắc đến Chu Dương nên cũng không muốn gây xung đột với Tôn Càn Khôn.
Có điều, bọn họ cũng không thể tùy tiện để Tôn Càn Khôn xông vào như vậy. Họ có nhiệm vụ bảo vệ nơi này!
Nhìn thấy mấy tông sư võ giả này, Tôn Càn Khôn cười khẩy: “Ha ha, nhìn bộ dạng sợ hãi của các người kìa, Hứa gia sợ cũng là đến đường cùng rồi nhỉ!”
“Tôi cảnh cáo các người, bây giờ mau thả Chu Dương tiên sinh ra, nếu không Tôn gia tôi nhất định sẽ liều chết với Hứa gia các người!”
Trong tư tưởng của Tôn Càn Khôn, bây giờ Hứa gia đã bình tĩnh lại nhưng xem trạng thái này thì rõ ràng đã xảy ra một trận chiến ở đây không lâu trước đó.
Hiển nhiên là trận chiến giữa Chu Dương và Hứa gia.
Hứa gia có thể bình tĩnh như vậy chứng tỏ Chu Dương đã thất bại.
Nhưng với trạng thái của những người Hứa gia, hầu như không ai có thể nguyên vẹn đứng đây, hắn tin chắc Hứa gia cũng không có sức đấu lại nữa rồi!
Theo lý mà nói, với sự khôn khéo của Tôn Càn Khôn, dù bây giờ Hứa gia có mất đi sức chiến đấu, Chu Dương đã thua, hắn nên đứng về phe Hứa gia mới đúng.
Nhưng hắn có cảm giác Chu Dương chỉ là giả vờ thua mà thôi!
Lúc này chỉ cần hắn có thể cứu Chu Dương ra thì đó chắc chắn là hành động giúp đỡ khi người gặp hoạn nạn!
Sau khi Chu Dương thật sự tiêu diệt Hứa gia, Tôn gia chắc chắn sẽ là người có công lớn nhất!
Đây là một canh bạc, có thể nói là canh bạc của cả Tôn gia.
Nếu bây giờ Chu Dương đã chết, vậy Tôn gia cũng xong đời.
Nhưng đây cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Thật ra cách nghĩ của Tôn Càn Khôn khôn khéo hơn vậy nhiều!
Cho dù Chu Dương thật sự đã chết, hắn cũng có thể nhân lúc này đánh bại Hứa gia!
Hiển nhiên Hứa gia đã hoàn toàn không còn sức chiến đấu rồi!
Nếu Chu Dương sống thì hắn là người có công!
Nếu Chu Dương chết, hắn là người được lợi lớn nhất!
Tôn Càn Khôn bừng bừng khí thế đứng ở cửa hét lớn: “Mặc dù Tôn gia tôi chỉ có sáu tông sư võ giả nhưng bây giờ Hứa gia các người có thể ngăn cản đường đi của sáu người chúng tôi sao?”
Những tông sư võ giả ở trước cửa trố mắt nhìn nhau nhất thời không biết nên nói gì.
Dĩ nhiên mấy người Chu Dương bên trong cũng nghe rõ cuộc đối thoại này.
Hổ gia nhíu mày không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc đám người đó là ai? Là đường lui của Chu tiên sinh để lại sao?”
Hổ gia không quen Tôn Càn Khôn, mặc dù từng nghe nói đến tên tuổi của Tôn Càn Khôn nhưng hai người chưa từng tiếp xúc với nhau.
Tô Thế Minh hừ một tiếng: “Một tên nịnh hót thôi, sau việc này Chu tiên sinh đừng để bị hắn lừa đấy!”
Lúc này Tô Thế Minh cảm thấy hơi ghen tị.
Tô gia bọn họ mới là đàn em đầu tiên của Chu Dương!
Trận chiến vừa rồi, Tô gia họ dùng hết sức lực theo Chu Dương đánh đến cùng, cũng xem như là tình bạn bền lâu, mà cái tên Tôn Càn Khôn này là ai chứ!
Bọn này đã đánh xong hết cả rồi, ông bước ra xưng đàn em là có ý gì?
Nhưng ông ta vẫn hơi lo lắng, lo lắng Chu Dương thật sự sẽ thu nhận Tôn Càn Khôn làm đàn em của anh.
Chu Dương chỉ khẽ cười: “Đây đúng là một người thú vị”.
“Nhưng nếu người ta đã đến cứu tôi thì chúng ta nên ra ngoài xem thử đi”.
Tôn Càn Khôn vẫn đang la hét, Chu Dương bước ra cùng mấy người Hổ gia.
“Tôn gia chủ”, Chu Dương cười nói: “Lâu rồi không gặp, tôi đã nghe thấy những lời ông vừa nói rồi, đúng là khiến người khác cảm động”.
Tôn Càn Khôn khẽ sửng sốt khi nhìn thấy Chu Dương, vẻ mặt lập tức trở nên vui vẻ nhìn Chu Dương nói: “Chu tiên sinh, cậu không sao chứ. Tôi dẫn toàn bộ Tôn gia đến hỗ trợ cậu!”
“Đến hỗ trợ tôi sao?”, Chu Dương nghiêng đầu, chế nhạo: “Không lâu trước đó, Tôn gia các ông còn giễu cợt Chu Dương tôi ngu ngốc mà”.
“Chuyện này… Chu tiên sinh, cậu đừng chấp nhặt mấy chuyện đó”, sắc mặt Tôn Càn Khôn khá khó coi: “Lúc đó là tôi có mắt như mù”.
“Bây giờ Tôn gia chúng tôi một lòng son sắt ủng hộ cậu, cậu sẽ không nghi ngờ gì chứ”.
“Cậu xem, tôi hoàn toàn không biết cậu đã thắng nên đã đòi Hứa gia thả người”, Tôn Càn Khôn cố gắng bày tỏ lòng trung thành của mình.
Nói trắng ra là trung thành muốn theo phe của Chu Dương.
Chu Dương không nghĩ vậy nhưng vẫn nói: “Ừ, tôi thấy rồi, rất cảm động”.
“Chẳng qua nếu tôi thật sự bị bắt mà ông cứ đứng đây hô hoán hồi lâu nhưng lại chẳng có động tĩnh gì. E là lúc vào trong đó cứu tôi thì tôi đã chết rồi!”
Hiển nhiên Chu Dương đã nhận ra ý đồ thực sự của Tôn Càn Khôn.
Bề ngoài thì hắn đến để cứu Chu Dương.
Nhưng thật ra đó chỉ là một pha mạo hiểm của hắn mà thôi, hắn nghĩ Chu Dương có xác suất phần thắng cao hơn.
Thế nên hắn mới đứng ở cửa tranh chấp với người của Hứa gia rất lâu mà vẫn không bước vào trong.
Nếu Chu Dương thắng, vậy thì chắc chắn Chu Dương có thể nhìn thấy hắn đến cứu anh.
Nếu Chu Dương thua thì bây giớ hắn cũng không xảy ra xung đột gì với Hứa gia.
Nếu xét thấy lực lượng còn lại của Hứa gia khá mạnh thì mọi chuyện vẫn còn chỗ để hòa hoãn.
Cho dù thế nào thì Tôn gia vẫn là người chiếm được lợi lớn nhất.
Nhưng lần này hắn vẫn bị Chu Dương nhìn thấu tâm tư.
Sau khi bị vạch trần, Tôn Càn Khôn cũng không cảm thấy xấu hổ: “Là tôi làm việc không thỏa đáng, đã khiến Chu tiên sinh chê cười rồi”.
“Nhưng suy nghĩ đi theo Chu tiên sinh của chúng tôi tuyệt đối không hề giả dối”.
“Vẫn mong Chu tiên sinh có thể bỏ qua cho con cháu nhà chúng tôi, đừng so đo với đám con nít”.
Tôn Càn Khôn nói thẳng yêu cầu của mình.
Hắn thấy trong một thời gian Chu Dương sẽ không thể xem Tôn gia là người của mình.
Có điều như vậy cũng chẳng sao, hắn không để ý chuyện này. Sau này vẫn còn cơ hội để hòa hợp với Chu Dương.
Chuyện quan trọng bây giờ là cứu Tôn Thánh Kiệt ra rồi nói tiếp.
Nếu đợi đến lúc Chu Dương trừng trị Tôn Thánh Kiệt hoặc thẳng tay giết Tôn Thánh Kiệt thì hiềm khích giữa hai bên sẽ càng lớn.
Không thể không nói sách lược của Tôn Càn Khôn quả thật khiến người ta ngạc nhiên, từng bước đi đều được cân nhắc, tính toán rất cẩn thận. Dù là Tôn gia đang nằm ở thế bất lợi, hắn cũng biết nên làm thế nào mới bù đắp bất lợi của Tôn gia nhiều nhất có thể.
Chẳng qua, bây giờ Chu Dương thật sự không biết Tôn Thánh Kiệt đang ở đâu.
/1181
|