Sau khi tận mắt nhìn thấy Hổ gia, mặc dù không quá ngạc nhiên, nhưng Hứa Thánh Linh vẫn mang vẻ mặt u ám.
Ông ta vừa mở miệng liền cho phép mình đứng trêи đỉnh cao của đạo đức: "Hứa Tông Hổ, cái loại cặn bã bị Hứa gia trục xuất như cậu lại dám vác mặt quay về à?”
"Hơn nữa lại còn giúp một người ngoài như Chu Dương, cậu nói đi, rốt cuộc cậu định bàn tính chuyện gì đây!"
“Bàn tính cái gì?”, Hổ gia cười nhạt: “Ông cậu này, cái miệng của ông thật là giỏi ăn nói, quả không hổ danh là một kẻ nhập kèm nói trắng thành đen”.
"Năm đó ông cũng dùng chiêu này để lừa bịp ông ngoại phải không?"
"Giết mẹ tôi, ép cha bố tôi tự sát, bao năm qua, ông thật sự không áy náy chút nào hay sao?"
Hổ gia nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Thánh Linh hỏi.
Đây là vấn đề khiến ông ấy trăn trở đã nhiều năm.
Tại sao một người lại có thể tàn nhẫn như vậy?
Lẽ nào ông ta thật sự có thể không hối hận hay tự trách sao?
Đó là cậu ruột của ông ấy!
Đáng tiếc là ông ấy đã phải thất vọng.
Ông đã nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt Hứa Thánh Linh, nhìn thấy sự trốn tránh và che đậy, nhưng ông không thấy sự hối hận và tự trách.
Hứa Thánh Linh đảo mắt một lượt rồi vội vàng ổn định tâm lý: “Hứa Tông Hổ, cậu đừng ở đây ăn nói linh tinh!"
"Cậu đã bị trục xuất khỏi Hứa gia. Sự thật bây giờ là một đứa cháu trai bị đuổi khỏi Hứa gia đã mang theo một nhóm lớn người ngoài đến Hứa gia, cậu nói đi, cậu có ý đồ gì!”
Hứa Thánh Linh đã cố gắng hết sức để che giấu sự thật năm đó và đổ mọi trách nhiệm lên đầu Hổ gia.
Hổ gia lắc đầu.
Vốn dĩ ông vẫn còn ôm một chút hi vọng về Hứa Thánh Linh.
Nhưng bây giờ có vẻ như điều này hoàn toàn không cần thiết.
Tuy rằng người đàn ông này là cậu ruột của ông, nhưng ông ta đáng hận hơn bất kỳ ai.
Hóa ra trêи đời này thực sự có những người không có lương tâm.
"Được rồi, chuyện đã đến nước này cũng không cần thiết phải tranh luận ai đúng ai sai nữa”, Hổ gia dửng dưng nói: “Cho dù ông có miệng lưỡi trơn tuột, có thể nói trắng thành đen, có thể nói tất cả lỗi lầm ngày hôm nay là của tôi, có thể che đậy toàn bộ chân tướng, thì đã làm sao chứ?”
"Hôm nay, liệu còn có một người ông đứng ra để chủ trì công đạo hay không?"
Hổ gia vặn hỏi.
Hứa Thánh Linh sửng sốt một chút, cũng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: "Thực sự là có chuyện như vậy, xem ra Tông Hổ cậu mấy năm nay cũng đã trưởng thành khá tốt đấy chứ".
Đúng vậy, như Hổ gia đã nói, thực ra cho đến giờ ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa rồi.
Hồi đó, giữa Hứa Thánh Linh và bố của Hổ gia nhất định phải phân rõ xem ai đúng ai sai, Hứa Thánh Linh giành được chiến thắng bằng cách che đậy sự thật và nói lời bịa đặt, là vì nhờ vào người có quyền lực thực sự của Hứa gia là ông tổ của Hứa gia.
Khi đó, chỉ cần lật ngược được trắng đen là có thể thắng.
Nhưng bây giờ, cả hai đều là đại diện của lực lượng còn lại, nói trắng thành đen để cho ai coi đây?
Nói trắng ra, nói ai đúng ai sai cũng chẳng có ý nghĩa gì, mấu chốt là xem ai có nắm đấm lớn hơn.
Chỉ cần hôm nay Hứa Thánh Linh có thể giết được Hổ gia, thì ông ta có thể nói cho thiên hạ biết rằng Hổ gia có ý đồ bất chính, muốn cùng Chu Dương tiêu diệt Hứa gia, cho dù có chết đi nữa, Hổ gia cũng sẽ mang tiếng oan cả đời.
Giống như năm đó ông ta ép bố của Hổ gia vào chỗ chết vậy, ngoại trừ một vài người biết sự thật, ai biết được Hứa Thánh Linh đã làm ra một chuyện như vậy?
Đúng sai là gì? Chỉ cần không ai biết và không ai dám nói ra, thì người thắng sẽ luôn đúng.
Vì vậy, Hứa Thánh Linh không còn cần che giấu điều gì nữa, mà bắt đầu khiêu khích Hổ gia.
"Thật không ngờ tên nghiệt chủng như mày cũng có ngày có thể đứng trước mặt tao nói những lời như vậy”.
"Có vẻ như ngay từ đầu đã không nên giữ lại tên nghiệt chủng như mày, sau khi ông ngoại mày chết, lẽ ra tao nên mang người đến giết mày luôn mới phải. Xem ra là tao đã bất cẩn rồi”.
"Tuy nhiên, hôm nay vẫn chưa muộn. Bây giờ giết chết mày thì sẽ không ai biết được bí mật này nữa, đúng không?"
Hổ gia lắc đầu: "Xét về đạo lý thì không sai, hơn nữa trước giờ chẳng phải ông vẫn luôn làm như vậy sao”.
"Thế nhưng có một câu ông không hiểu, cái gọi là làm nhiều việc bất nghĩa cũng chính là tự đào mồ chôn mình? Người như ông không đã được định sẵn là không có kết quả tốt đẹp gì rồi".
"Nhìn kỹ đi, có bao nhiêu người tình nguyện đứng về phía ông?"
Hổ gia vừa dứt lời thì mười tông sư võ giả bước ra khỏi hàng ngũ của Hứa gia, đứng phía sau Hổ gia.
Rõ ràng, mười người này chính là những người theo Hứa Linh Thạch làm phản.
Hứa Linh Thạch cũng tiến lên một bước, đứng bên cạnh Hổ gia và nói với Hứa Thánh Linh: "Hứa Thánh Linh, hãy mau dừng tay lại đi, ông đã sai đến mức không thể cứu vãn được nữa rồi!”
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hứa gia sớm muộn cũng sẽ bị diệt vong trong tay ông thôi!"
Hứa Thánh Linh nhìn Hổ gia, sau đó nhìn Hứa Linh Thạch và khịt mũi lạnh lùng: "Thủ đoạn thật là cao minh, chiêu này đúng là tôi không ngờ tới”.
"Nhưng các người tưởng rằng như vậy đã có thể lật đổ được Hứa Thánh Linh tôi sao?”
"Đừng quên tôi mới là người đại diện cho chính thống của Hứa gia! Di sản ngàn năm của Hứa gia đều nằm trong tay tôi!"
"Xông lên!"
Hứa Thánh Linh ra lệnh một tiếng, các con em của Hứa gia lần lượt xông lên.
Tông sư võ giả phía Hổ gia đương nhiên cũng không hồ đồ, xét về mặt số lượng thì số tông sư võ giả bên phía ông ấy còn nhiều hơn đối phương một hai người.
Nhưng Hứa gia lại có nhiều các con em bình thường hơn, dù sao cũng là một gia tộc, không phải chỉ có mỗi tông sư võ giả.
Rốt cuộc bên nào sẽ thắng và bên nào sẽ thua, Chu Dương nhất thời cũng không nhìn ra được, có điều anh cũng không quá lo lắng.
Lúc này, anh đang trốn ở phía sau cùng cắn hạt dưa xem kịch hay với mấy người Ngưu Xuyên, Tô Vỹ và cả Tô Thế Minh nữa.
Tô Vỹ và Tô Thế Minh không ra tay là bởi vì chuyện tranh đấu này không phải việc của họ.
Chu Dương và Ngưu Xuyên không ra tay là bởi vì hiện giờ chưa phải lúc.
"Lão đại, anh nói xem em có thể lên được không, em cũng muốn ra đánh thử tài nghệ của mình!”, Tô Vỹ nhìn với vẻ đầy hắng hái nói.
Chu Dương liếc cậu ta một cái rồi khẽ cười: "Cậu muốn thì ra cũng được, nhưng phải cẩn thận một chút, lần này không phải là chuyện đùa đâu”.
"Lần này là đánh đấm thực sự đó, không giống kiểu mâu thuẫn xảy ra như trước đây còn ở trường học đâu”.
Tô Thế Minh cũng khuyên can: "Tô Vỹ, con muốn góp vui cái gì hả, loại tranh đấu cấp bậc này không phải đứa trẻ con như con có thể nhúng tay vào!”
Ngưu Xuyên đang ở một bên nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì.
"Anh Dương, em nhớ trước đây anh từng nói điều quan trọng nhất chính là phải cẩn thận với trận pháp bảo vệ của gia tộc họ".
"Nhưng bây giờ, Hứa gia đã gọi hết toàn bộ người của họ ra ngoài này là có ý gì?”
"Không phải trận pháp bảo vệ gia tộc của họ nên ở trong nhà sao?"
Lời nói của Ngưu Xuyên đã nhắc nhở cho Chu Dương.
Đúng là như vậy thật.
Vốn dĩ điều lo lắng nhất của Chu Dương chính là trận pháp bảo vệ của Hứa gia, nhưng hiện giờ xem ra gia chủ Hứa gia đã thay anh giải quyết mối lo này rồi?
Ông ta vừa mở miệng liền cho phép mình đứng trêи đỉnh cao của đạo đức: "Hứa Tông Hổ, cái loại cặn bã bị Hứa gia trục xuất như cậu lại dám vác mặt quay về à?”
"Hơn nữa lại còn giúp một người ngoài như Chu Dương, cậu nói đi, rốt cuộc cậu định bàn tính chuyện gì đây!"
“Bàn tính cái gì?”, Hổ gia cười nhạt: “Ông cậu này, cái miệng của ông thật là giỏi ăn nói, quả không hổ danh là một kẻ nhập kèm nói trắng thành đen”.
"Năm đó ông cũng dùng chiêu này để lừa bịp ông ngoại phải không?"
"Giết mẹ tôi, ép cha bố tôi tự sát, bao năm qua, ông thật sự không áy náy chút nào hay sao?"
Hổ gia nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Thánh Linh hỏi.
Đây là vấn đề khiến ông ấy trăn trở đã nhiều năm.
Tại sao một người lại có thể tàn nhẫn như vậy?
Lẽ nào ông ta thật sự có thể không hối hận hay tự trách sao?
Đó là cậu ruột của ông ấy!
Đáng tiếc là ông ấy đã phải thất vọng.
Ông đã nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt Hứa Thánh Linh, nhìn thấy sự trốn tránh và che đậy, nhưng ông không thấy sự hối hận và tự trách.
Hứa Thánh Linh đảo mắt một lượt rồi vội vàng ổn định tâm lý: “Hứa Tông Hổ, cậu đừng ở đây ăn nói linh tinh!"
"Cậu đã bị trục xuất khỏi Hứa gia. Sự thật bây giờ là một đứa cháu trai bị đuổi khỏi Hứa gia đã mang theo một nhóm lớn người ngoài đến Hứa gia, cậu nói đi, cậu có ý đồ gì!”
Hứa Thánh Linh đã cố gắng hết sức để che giấu sự thật năm đó và đổ mọi trách nhiệm lên đầu Hổ gia.
Hổ gia lắc đầu.
Vốn dĩ ông vẫn còn ôm một chút hi vọng về Hứa Thánh Linh.
Nhưng bây giờ có vẻ như điều này hoàn toàn không cần thiết.
Tuy rằng người đàn ông này là cậu ruột của ông, nhưng ông ta đáng hận hơn bất kỳ ai.
Hóa ra trêи đời này thực sự có những người không có lương tâm.
"Được rồi, chuyện đã đến nước này cũng không cần thiết phải tranh luận ai đúng ai sai nữa”, Hổ gia dửng dưng nói: “Cho dù ông có miệng lưỡi trơn tuột, có thể nói trắng thành đen, có thể nói tất cả lỗi lầm ngày hôm nay là của tôi, có thể che đậy toàn bộ chân tướng, thì đã làm sao chứ?”
"Hôm nay, liệu còn có một người ông đứng ra để chủ trì công đạo hay không?"
Hổ gia vặn hỏi.
Hứa Thánh Linh sửng sốt một chút, cũng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: "Thực sự là có chuyện như vậy, xem ra Tông Hổ cậu mấy năm nay cũng đã trưởng thành khá tốt đấy chứ".
Đúng vậy, như Hổ gia đã nói, thực ra cho đến giờ ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa rồi.
Hồi đó, giữa Hứa Thánh Linh và bố của Hổ gia nhất định phải phân rõ xem ai đúng ai sai, Hứa Thánh Linh giành được chiến thắng bằng cách che đậy sự thật và nói lời bịa đặt, là vì nhờ vào người có quyền lực thực sự của Hứa gia là ông tổ của Hứa gia.
Khi đó, chỉ cần lật ngược được trắng đen là có thể thắng.
Nhưng bây giờ, cả hai đều là đại diện của lực lượng còn lại, nói trắng thành đen để cho ai coi đây?
Nói trắng ra, nói ai đúng ai sai cũng chẳng có ý nghĩa gì, mấu chốt là xem ai có nắm đấm lớn hơn.
Chỉ cần hôm nay Hứa Thánh Linh có thể giết được Hổ gia, thì ông ta có thể nói cho thiên hạ biết rằng Hổ gia có ý đồ bất chính, muốn cùng Chu Dương tiêu diệt Hứa gia, cho dù có chết đi nữa, Hổ gia cũng sẽ mang tiếng oan cả đời.
Giống như năm đó ông ta ép bố của Hổ gia vào chỗ chết vậy, ngoại trừ một vài người biết sự thật, ai biết được Hứa Thánh Linh đã làm ra một chuyện như vậy?
Đúng sai là gì? Chỉ cần không ai biết và không ai dám nói ra, thì người thắng sẽ luôn đúng.
Vì vậy, Hứa Thánh Linh không còn cần che giấu điều gì nữa, mà bắt đầu khiêu khích Hổ gia.
"Thật không ngờ tên nghiệt chủng như mày cũng có ngày có thể đứng trước mặt tao nói những lời như vậy”.
"Có vẻ như ngay từ đầu đã không nên giữ lại tên nghiệt chủng như mày, sau khi ông ngoại mày chết, lẽ ra tao nên mang người đến giết mày luôn mới phải. Xem ra là tao đã bất cẩn rồi”.
"Tuy nhiên, hôm nay vẫn chưa muộn. Bây giờ giết chết mày thì sẽ không ai biết được bí mật này nữa, đúng không?"
Hổ gia lắc đầu: "Xét về đạo lý thì không sai, hơn nữa trước giờ chẳng phải ông vẫn luôn làm như vậy sao”.
"Thế nhưng có một câu ông không hiểu, cái gọi là làm nhiều việc bất nghĩa cũng chính là tự đào mồ chôn mình? Người như ông không đã được định sẵn là không có kết quả tốt đẹp gì rồi".
"Nhìn kỹ đi, có bao nhiêu người tình nguyện đứng về phía ông?"
Hổ gia vừa dứt lời thì mười tông sư võ giả bước ra khỏi hàng ngũ của Hứa gia, đứng phía sau Hổ gia.
Rõ ràng, mười người này chính là những người theo Hứa Linh Thạch làm phản.
Hứa Linh Thạch cũng tiến lên một bước, đứng bên cạnh Hổ gia và nói với Hứa Thánh Linh: "Hứa Thánh Linh, hãy mau dừng tay lại đi, ông đã sai đến mức không thể cứu vãn được nữa rồi!”
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hứa gia sớm muộn cũng sẽ bị diệt vong trong tay ông thôi!"
Hứa Thánh Linh nhìn Hổ gia, sau đó nhìn Hứa Linh Thạch và khịt mũi lạnh lùng: "Thủ đoạn thật là cao minh, chiêu này đúng là tôi không ngờ tới”.
"Nhưng các người tưởng rằng như vậy đã có thể lật đổ được Hứa Thánh Linh tôi sao?”
"Đừng quên tôi mới là người đại diện cho chính thống của Hứa gia! Di sản ngàn năm của Hứa gia đều nằm trong tay tôi!"
"Xông lên!"
Hứa Thánh Linh ra lệnh một tiếng, các con em của Hứa gia lần lượt xông lên.
Tông sư võ giả phía Hổ gia đương nhiên cũng không hồ đồ, xét về mặt số lượng thì số tông sư võ giả bên phía ông ấy còn nhiều hơn đối phương một hai người.
Nhưng Hứa gia lại có nhiều các con em bình thường hơn, dù sao cũng là một gia tộc, không phải chỉ có mỗi tông sư võ giả.
Rốt cuộc bên nào sẽ thắng và bên nào sẽ thua, Chu Dương nhất thời cũng không nhìn ra được, có điều anh cũng không quá lo lắng.
Lúc này, anh đang trốn ở phía sau cùng cắn hạt dưa xem kịch hay với mấy người Ngưu Xuyên, Tô Vỹ và cả Tô Thế Minh nữa.
Tô Vỹ và Tô Thế Minh không ra tay là bởi vì chuyện tranh đấu này không phải việc của họ.
Chu Dương và Ngưu Xuyên không ra tay là bởi vì hiện giờ chưa phải lúc.
"Lão đại, anh nói xem em có thể lên được không, em cũng muốn ra đánh thử tài nghệ của mình!”, Tô Vỹ nhìn với vẻ đầy hắng hái nói.
Chu Dương liếc cậu ta một cái rồi khẽ cười: "Cậu muốn thì ra cũng được, nhưng phải cẩn thận một chút, lần này không phải là chuyện đùa đâu”.
"Lần này là đánh đấm thực sự đó, không giống kiểu mâu thuẫn xảy ra như trước đây còn ở trường học đâu”.
Tô Thế Minh cũng khuyên can: "Tô Vỹ, con muốn góp vui cái gì hả, loại tranh đấu cấp bậc này không phải đứa trẻ con như con có thể nhúng tay vào!”
Ngưu Xuyên đang ở một bên nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì.
"Anh Dương, em nhớ trước đây anh từng nói điều quan trọng nhất chính là phải cẩn thận với trận pháp bảo vệ của gia tộc họ".
"Nhưng bây giờ, Hứa gia đã gọi hết toàn bộ người của họ ra ngoài này là có ý gì?”
"Không phải trận pháp bảo vệ gia tộc của họ nên ở trong nhà sao?"
Lời nói của Ngưu Xuyên đã nhắc nhở cho Chu Dương.
Đúng là như vậy thật.
Vốn dĩ điều lo lắng nhất của Chu Dương chính là trận pháp bảo vệ của Hứa gia, nhưng hiện giờ xem ra gia chủ Hứa gia đã thay anh giải quyết mối lo này rồi?
/1181
|