Vốn dĩ trận pháp bảo vệ gia tộc này dường như đã bị lãng quên bởi vì điều kiện để phát động đại trận này quá khắc nghiệt, trong tình huống bình thường không dễ khởi động được.
Một khi khởi động sẽ bị nguội lạnh suốt một trăm năm, trong thời gian một trăm năm này đồng nghĩa với việc Hứa gia mất đi tất cả sự bảo hộ.
Nhưng điều khiến Chu Dương đau đầu là đại trận này lại có thể tự động khởi động.
Điều này đồng nghĩa với việc Hứa gia không cần làm gì cả, bọn họ cũng phải đối mặt với sự nguy hiểm của trận pháp này.
"Phải làm sao đây?", Hổ gia nhíu mày.
Bọn họ tính toán kĩ lưỡng đến tất cả mọi khả năng bao gồm cả thử thách hoàng đế mà Chu Dương đã nhắc đến, nhưng không thể ngờ rằng Hứa gia vẫn còn có chiêu này.
Quả nhiên con tàu bị vỡ vẫn còn ba nghìn chiếc đinh, một nhân vật lớn như Hứa gia, nội tình bên trong bọn họ không thể dùng lý lẽ thường để nhận định.
Nói không chừng cho dù có phá vỡ trận pháp bảo vệ gia tộc này, Hứa gia sẽ còn tung ra con bài nào mà bọn họ không biết nữa.
Đây dù sao cũng là một gia tộc ẩn dật truyền đời ngàn năm.
"Không cần phải hoảng sợ, binh tới tướng chặn thôi", Chu Dương hờ hững nói.
Mặc dù đối mặt với trận pháp bảo vệ gia tộc này Chu Dương cũng rất kiêng dè, bởi vì anh có thể tưởng tượng đây là trận pháp cấp bậc ra sao, chỉ riêng việc tích trữ năng lượng cũng cần đến thời gian một trăm năm.
Nhưng đây tuyệt đối không thể là lý do để anh lùi bước.
Hứa gia không diệt, sớm muộn gì cũng là một tai họa. Cho dù Chu Dương có thể bỏ qua cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ nhìn chằm chằm vào viên ngọc trong tay Chu Dương.
"Bất kể thế nào, chúng ta chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị một cách chu đáo, nếu như đến lúc đó thực sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ yểm hộ cho mọi người rút lui".
Đây là lời đảm bảo của Chu Dương, nếu họ không thể ngăn chặn được trận pháp bảo vệ gia tộc của Hứa gia, vậy thì cho dù anh có hi sinh tính mạng cũng sẽ yểm hộ cho đám người Hổ gia rút lui.
Chu Dương tin rằng chút sức mạnh này anh có lẽ vẫn có, dù sao anh cũng là hoàng đế võ giả, trong hàng triệu người ở Hoa Hạ mới có một.
Có tin đồn rằng trêи thế giới này không có nơi nào mà hoàng đế võ giả không thể đến, từ tin đồn này có thể nhìn ra thực lực của hoàng đế võ giả rốt cuộc to lớn như thế nào.
Cho dù thực sự không thể ngăn cản được trận pháp bảo vệ gia tộc, nhưng vẫn dư sức để có thể trốn thoát.
Nghe thấy lời đảm bảo này của Chu Dương, Hổ gia lập tức cảm thấy an tâm, đồng thời cũng hơi cảm động.
Sau đó Chu Dương gọi điện thoại cho Tô Thế Minh.
"Chu tiên sinh".
Sau khi trải qua chuyện Hứa Phụng Thiên đến xúi giục Tô gia lần trước, bây giờ thái độ của Tô Thế Minh với Chu Dương càng thêm cung kính.
Chu Dương hờ hững đáp lại một tiếng sau đó nói: "Tô gia chủ, có đang bận không?"
"Không bận, không bận, Chu tiên sinh có gì căn dặn sao?", Tô Thế Minh vội vàng nói.
Đồng thời ông ta cũng cảm thấy hơi nghi ngờ, Chu Dương tìm ông ta có thể vì chuyện gì?
Tô gia bọn họ còn có thể làm chuyện gì cho Chu Dương?
"Nếu đã không bận, vậy thì bớt chút thời gian đưa bốn tông sư võ giả của nhà các ông ra đi", Chu Dương ngừng một lúc sau đó nói tiếp: "Chúng ta đi đến Hứa gia một chuyến".
"Nhân tiện hủy diệt Hứa gia".
"Ồ, được", Tô Thế Minh không hề do dự liền đồng ý ngay, sau đó giống như con lợn bị chọc tiết hét lớn: "Không, không phải, cậu nói gì cơ?"
"Nhân tiện tiêu diệt Hứa gia sao?"
Đột ngột như vậy à?
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, cứ thế gọi điện thoại cho ông ta nói đến chuyện lớn tiêu diệt Hứa gia?
Chuyện này không phải nên báo trước mấy tháng sao? Có thể tùy tiện nói qua điện thoại được ư?
Hơn nữa giọng điệu còn tùy ý như thế!
Cái gì mà bớt chút thời gian, cái gì mà nhân tiện tiêu diệt Hứa gia?
Đó là Hứa gia!
Là gia tộc đứng đầu ở Đông Hải!
Tô Thế Minh bị chấn động nói không thành câu, nếu như người nói những lời này không phải Chu Dương, chắc chắn ông ta sẽ muốn bổ não của người đó ra xem xem bên trong rốt cuộc có thứ gì.
Nhưng lúc này ông ta chỉ có thể lặng lẽ thở dài một hơi, sau đó cảm thán, lão đại vẫn là lão đại, cách nói chuyện này e là ông ta có học cả đời cũng không học được.
Giọng nói của Chu Dương lại phát ra từ loa thức tỉnh ông ta: "Đúng thế, hủy diệt Hứa gia, ông có ý kiến gì không?"
"Không, không có", Tô Thế Minh tỉnh táo lại sau cơn chấn động và đáp.
"Chu tiên sinh, cậu yên tâm, tôi sẽ đến ngay", giọng nói của ông ta mang theo sự kiên định và hưng phấn.
Thực sự là đi hủy diệt Hứa gia!
Đây chắc chắn có thể xếp vào một trong số những sự kiện lớn trong lịch sử của Đông Hải, sau chuyện lần này, Tô gia của bọn họ nhất định có thể nhảy lên trêи thay thế Tôn gia, trở thành gia tộc đứng đầu trong số các gia tộc hạng nhất ở Đông Hải.
Đương nhiên Tô gia bọn họ không thể thay thế được Hứa gia, điểm này Tô Thế Minh cũng hiểu rõ, cho dù tiêu diệt Hứa gia, có thể thay thế Hứa gia, cũng chỉ có Chu Dương mà thôi, Tô gia của bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể xếp thứ hai.
Nhưng đây là chuyện không có cách nào làm khác được, dẫu sao tiêu diệt Hứa gia, Tô gia bọn họ cũng không phải bên đóng góp nhiều nhất.
Có thể tham gia vào chuyện này ông ta đã vô cùng hưng phấn rồi.
Bên này, Tô Thế Minh gọi bốn vệ sĩ của Tô gia tới, đồng thời gọi cả Tô Vỹ.
Bên Chu Dương lại vô cùng đơn giản, anh chỉ đưa theo một mình Ngưu Xuyên.
Đội hình của Hổ gia tương đối lớn, tính cả ông ấy, tổng cộng có mười tông sư võ giả.
Còn phía Hứa Linh Thạch cũng đưa theo mười tông sư võ giả.
Như vậy, bên bọn họ chỉ riêng tông sư võ giả cũng tổng cộng có hơn hai mươi người.
Mà nhánh chính của Hứa gia, có lẽ chỉ còn lại khoảng ba mươi tông sư võ giả.
Nếu chỉ tính tông sư võ giả, lực lượng hai bên cũng coi như ngang nhau, nhưng hai bên giao chiến tuyệt đối không phải phép toán đơn giản như vậy.
Toàn bộ người ở bên phía Chu Dương nhanh chóng tập trung lại tại khách sạn Huy Hoàng.
Chu Dương uể oải ngồi ở ghế sau, ngược lại đám người Tô Thế Minh và Hổ gia lại khá kϊƈɦ động, đứng ở trước mặt mọi người gào thét gì đó.
Chu Dương và Tô Vỹ ngồi ở phía sau nhàm chán vừa nói chuyện vừa uống trà.
Ở một nơi khác, Hứa gia.
Vẻ mặt Hứa Thánh Linh nghiêm trọng ngồi trong phòng khách.
Bên cạnh ông ta là những thành viên cấp cao của Hứa gia, vẻ mặt tất cả đều u ám.
Mọi người tập trung lại nhìn người trẻ tuổi mặt mũi trơn nhẵn ngồi ở giữa.
"Những gì cậu vừa nói đều là thật sao?", Hứa Thánh Linh hỏi.
Người trẻ tuổi kia nhanh chóng gật đầu: "Vô cùng chắc chắn, Hứa gia chủ, sao tôi dám lấy chuyện này ra để lừa ông chứ!"
"Tôn gia chúng tôi có nội ứng ẩn trong Tô gia, cả bốn vệ sĩ của Tô gia đã cùng với Tô Thế Minh đi ra ngoài rồi".
"Hơn nữa tôi còn có một tin tức nhỏ khác, lần này chủ lực ra tay với Hứa gia, thực ra còn có người của Hứa gia các ông nữa, người đó tên Hứa Tông Hổ!"
Người thanh niên đứng ở phòng khách thề thốt nói, dường như biết hết tất cả hành động của đám người Chu Dương.
Một khi khởi động sẽ bị nguội lạnh suốt một trăm năm, trong thời gian một trăm năm này đồng nghĩa với việc Hứa gia mất đi tất cả sự bảo hộ.
Nhưng điều khiến Chu Dương đau đầu là đại trận này lại có thể tự động khởi động.
Điều này đồng nghĩa với việc Hứa gia không cần làm gì cả, bọn họ cũng phải đối mặt với sự nguy hiểm của trận pháp này.
"Phải làm sao đây?", Hổ gia nhíu mày.
Bọn họ tính toán kĩ lưỡng đến tất cả mọi khả năng bao gồm cả thử thách hoàng đế mà Chu Dương đã nhắc đến, nhưng không thể ngờ rằng Hứa gia vẫn còn có chiêu này.
Quả nhiên con tàu bị vỡ vẫn còn ba nghìn chiếc đinh, một nhân vật lớn như Hứa gia, nội tình bên trong bọn họ không thể dùng lý lẽ thường để nhận định.
Nói không chừng cho dù có phá vỡ trận pháp bảo vệ gia tộc này, Hứa gia sẽ còn tung ra con bài nào mà bọn họ không biết nữa.
Đây dù sao cũng là một gia tộc ẩn dật truyền đời ngàn năm.
"Không cần phải hoảng sợ, binh tới tướng chặn thôi", Chu Dương hờ hững nói.
Mặc dù đối mặt với trận pháp bảo vệ gia tộc này Chu Dương cũng rất kiêng dè, bởi vì anh có thể tưởng tượng đây là trận pháp cấp bậc ra sao, chỉ riêng việc tích trữ năng lượng cũng cần đến thời gian một trăm năm.
Nhưng đây tuyệt đối không thể là lý do để anh lùi bước.
Hứa gia không diệt, sớm muộn gì cũng là một tai họa. Cho dù Chu Dương có thể bỏ qua cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ nhìn chằm chằm vào viên ngọc trong tay Chu Dương.
"Bất kể thế nào, chúng ta chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị một cách chu đáo, nếu như đến lúc đó thực sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ yểm hộ cho mọi người rút lui".
Đây là lời đảm bảo của Chu Dương, nếu họ không thể ngăn chặn được trận pháp bảo vệ gia tộc của Hứa gia, vậy thì cho dù anh có hi sinh tính mạng cũng sẽ yểm hộ cho đám người Hổ gia rút lui.
Chu Dương tin rằng chút sức mạnh này anh có lẽ vẫn có, dù sao anh cũng là hoàng đế võ giả, trong hàng triệu người ở Hoa Hạ mới có một.
Có tin đồn rằng trêи thế giới này không có nơi nào mà hoàng đế võ giả không thể đến, từ tin đồn này có thể nhìn ra thực lực của hoàng đế võ giả rốt cuộc to lớn như thế nào.
Cho dù thực sự không thể ngăn cản được trận pháp bảo vệ gia tộc, nhưng vẫn dư sức để có thể trốn thoát.
Nghe thấy lời đảm bảo này của Chu Dương, Hổ gia lập tức cảm thấy an tâm, đồng thời cũng hơi cảm động.
Sau đó Chu Dương gọi điện thoại cho Tô Thế Minh.
"Chu tiên sinh".
Sau khi trải qua chuyện Hứa Phụng Thiên đến xúi giục Tô gia lần trước, bây giờ thái độ của Tô Thế Minh với Chu Dương càng thêm cung kính.
Chu Dương hờ hững đáp lại một tiếng sau đó nói: "Tô gia chủ, có đang bận không?"
"Không bận, không bận, Chu tiên sinh có gì căn dặn sao?", Tô Thế Minh vội vàng nói.
Đồng thời ông ta cũng cảm thấy hơi nghi ngờ, Chu Dương tìm ông ta có thể vì chuyện gì?
Tô gia bọn họ còn có thể làm chuyện gì cho Chu Dương?
"Nếu đã không bận, vậy thì bớt chút thời gian đưa bốn tông sư võ giả của nhà các ông ra đi", Chu Dương ngừng một lúc sau đó nói tiếp: "Chúng ta đi đến Hứa gia một chuyến".
"Nhân tiện hủy diệt Hứa gia".
"Ồ, được", Tô Thế Minh không hề do dự liền đồng ý ngay, sau đó giống như con lợn bị chọc tiết hét lớn: "Không, không phải, cậu nói gì cơ?"
"Nhân tiện tiêu diệt Hứa gia sao?"
Đột ngột như vậy à?
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, cứ thế gọi điện thoại cho ông ta nói đến chuyện lớn tiêu diệt Hứa gia?
Chuyện này không phải nên báo trước mấy tháng sao? Có thể tùy tiện nói qua điện thoại được ư?
Hơn nữa giọng điệu còn tùy ý như thế!
Cái gì mà bớt chút thời gian, cái gì mà nhân tiện tiêu diệt Hứa gia?
Đó là Hứa gia!
Là gia tộc đứng đầu ở Đông Hải!
Tô Thế Minh bị chấn động nói không thành câu, nếu như người nói những lời này không phải Chu Dương, chắc chắn ông ta sẽ muốn bổ não của người đó ra xem xem bên trong rốt cuộc có thứ gì.
Nhưng lúc này ông ta chỉ có thể lặng lẽ thở dài một hơi, sau đó cảm thán, lão đại vẫn là lão đại, cách nói chuyện này e là ông ta có học cả đời cũng không học được.
Giọng nói của Chu Dương lại phát ra từ loa thức tỉnh ông ta: "Đúng thế, hủy diệt Hứa gia, ông có ý kiến gì không?"
"Không, không có", Tô Thế Minh tỉnh táo lại sau cơn chấn động và đáp.
"Chu tiên sinh, cậu yên tâm, tôi sẽ đến ngay", giọng nói của ông ta mang theo sự kiên định và hưng phấn.
Thực sự là đi hủy diệt Hứa gia!
Đây chắc chắn có thể xếp vào một trong số những sự kiện lớn trong lịch sử của Đông Hải, sau chuyện lần này, Tô gia của bọn họ nhất định có thể nhảy lên trêи thay thế Tôn gia, trở thành gia tộc đứng đầu trong số các gia tộc hạng nhất ở Đông Hải.
Đương nhiên Tô gia bọn họ không thể thay thế được Hứa gia, điểm này Tô Thế Minh cũng hiểu rõ, cho dù tiêu diệt Hứa gia, có thể thay thế Hứa gia, cũng chỉ có Chu Dương mà thôi, Tô gia của bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể xếp thứ hai.
Nhưng đây là chuyện không có cách nào làm khác được, dẫu sao tiêu diệt Hứa gia, Tô gia bọn họ cũng không phải bên đóng góp nhiều nhất.
Có thể tham gia vào chuyện này ông ta đã vô cùng hưng phấn rồi.
Bên này, Tô Thế Minh gọi bốn vệ sĩ của Tô gia tới, đồng thời gọi cả Tô Vỹ.
Bên Chu Dương lại vô cùng đơn giản, anh chỉ đưa theo một mình Ngưu Xuyên.
Đội hình của Hổ gia tương đối lớn, tính cả ông ấy, tổng cộng có mười tông sư võ giả.
Còn phía Hứa Linh Thạch cũng đưa theo mười tông sư võ giả.
Như vậy, bên bọn họ chỉ riêng tông sư võ giả cũng tổng cộng có hơn hai mươi người.
Mà nhánh chính của Hứa gia, có lẽ chỉ còn lại khoảng ba mươi tông sư võ giả.
Nếu chỉ tính tông sư võ giả, lực lượng hai bên cũng coi như ngang nhau, nhưng hai bên giao chiến tuyệt đối không phải phép toán đơn giản như vậy.
Toàn bộ người ở bên phía Chu Dương nhanh chóng tập trung lại tại khách sạn Huy Hoàng.
Chu Dương uể oải ngồi ở ghế sau, ngược lại đám người Tô Thế Minh và Hổ gia lại khá kϊƈɦ động, đứng ở trước mặt mọi người gào thét gì đó.
Chu Dương và Tô Vỹ ngồi ở phía sau nhàm chán vừa nói chuyện vừa uống trà.
Ở một nơi khác, Hứa gia.
Vẻ mặt Hứa Thánh Linh nghiêm trọng ngồi trong phòng khách.
Bên cạnh ông ta là những thành viên cấp cao của Hứa gia, vẻ mặt tất cả đều u ám.
Mọi người tập trung lại nhìn người trẻ tuổi mặt mũi trơn nhẵn ngồi ở giữa.
"Những gì cậu vừa nói đều là thật sao?", Hứa Thánh Linh hỏi.
Người trẻ tuổi kia nhanh chóng gật đầu: "Vô cùng chắc chắn, Hứa gia chủ, sao tôi dám lấy chuyện này ra để lừa ông chứ!"
"Tôn gia chúng tôi có nội ứng ẩn trong Tô gia, cả bốn vệ sĩ của Tô gia đã cùng với Tô Thế Minh đi ra ngoài rồi".
"Hơn nữa tôi còn có một tin tức nhỏ khác, lần này chủ lực ra tay với Hứa gia, thực ra còn có người của Hứa gia các ông nữa, người đó tên Hứa Tông Hổ!"
Người thanh niên đứng ở phòng khách thề thốt nói, dường như biết hết tất cả hành động của đám người Chu Dương.
/1181
|