Vẻ mặt Hổ gia u ám, không rõ ông ấy đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy lúc này ông ấy có vẻ rất khó chịu.
Điều này khiến Hứa Linh Thạch sợ hãi.
Vốn dĩ ông ta đã rơi vào bước đường cùng, đắc tội với Hứa Thánh Linh thì cả nhà họ từ già đến trẻ, thậm chí cả những người ủng hộ ông ta, đoán chừng sẽ không thể có kết cục tốt đẹp.
Bây giờ nhìn thấy Hổ gia, khó khăn lắm mới có được chút hy vọng, nhưng nhìn khí thế này, dường như Hổ gia hoàn toàn không có ý định giúp đỡ ông ta?
“Hứa Tông Hổ, cậu có ý gì?”
“Lẽ nào cậu định giậu đổ bìm leo sao?”, Hứa Linh Thạch tức giận nói.
“Giậu đổ bìm leo? Không, không, không”, Hổ gia lắc đầu: “Đừng hiểu lầm, hành vi của tôi đâu có thể coi là giậu đổ bìm leo được chứ, cùng lắm cũng chỉ là biết người biết ta, biết thân biết phận thôi”.
“Ông còn nhớ chuyện hai mươi năm trước không?”
Hổ gia khẽ hỏi.
Hai mươi năm trước, cũng là thời điểm Hứa gia phân tách.
Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, một gia tộc khổng lồ như Hứa gia, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ bị chia rẽ.
Năm đó Hứa gia chia rẽ, nguyên nhân chính là do đấu đá nội bộ.
Mẹ của Hứa Tông Hổ – Hứa Thánh Nhã, năm đó là người có thể sánh ngang với Hứa Thánh Linh.
Mặc dù là phụ nữ nhưng từ nhỏ bà đã có tài năng vượt bậc, vừa xinh đẹp giỏi giang, lại thông minh xuất chúng, hơn hẳn những người đàn ông tầm lứa tuổi.
Vì là một người quá xuất sắc nên từ nhỏ đứa em trai – Hứa Thánh Linh luôn ghen ghét đố kị với bà, sợ bà tranh giành mất vị trí gia chủ. Từ trước đến nay trong gia tộc ẩn dật rất hiếm khi có trường hợp người phụ nữ được ngồi lên vị trí gia chủ, nhưng hiếm không có nghĩa là không có, đặc biệt trong hoàn cảnh Hứa Thánh Nhã có tài năng hơn người, còn Hứa Thánh Linh lại ngu muội đần độn.
Năm đó Hứa lão gia một mực tin yêu con gái, dành mọi tình cảm và sự quan tâm cho bà ấy, nhưng lão gia cũng chưa từng đề cập đến việc sẽ truyền lại vị trí cho ai, điều này khiến Hứa Thánh Linh nảy sinh sự sợ hãi, sợ chị gái sẽ gây cản trở con đường trở thành gia chủ của mình.
Thật ra lúc đó, Hứa lão gia – ông ngoại của Hổ gia, có ý định truyền lại vị trí gia chủ cho con trai Hứa Thánh Linh, nhưng lại muốn quan tâm chăm sóc con gái Hứa Thánh Nhã nhiều hơn. Cũng bởi vì sự mập mờ không rõ ràng của ông ấy mới khiến cả nhà Hứa Thánh Nhã rơi vào tai họa.
Hứa Thánh Linh sát hại mẹ của Hổ gia với thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, sau khi sát hại, ông ta ném thi thể chị gái mình đến vùng ngoại ô hoang vu hẻo lánh.
Người biết được chuyện này năm đó thực ra chỉ có mấy người Hứa Thánh Linh, bố Hổ gia và Hứa Linh Thạch mà thôi.
Sự việc này náo loạn đến tai Hứa lão gia, hai người Hứa Thánh Linh và bố Hổ gia mỗi người một ý.
Bố của Hổ gia bảo rằng Hứa Thánh Linh sát hại vợ mình, còn vứt thi thể ở vùng ngoại ô hoang vu.
Còn Hứa Thánh Linh lại nói rằng tất cả những chuyện này đều do bố của Hổ gia thực hiện, mục đích là vu oan hãm hại ông ta.
Dưới tình huống đó, Hứa lão gia không biết nên tin tưởng ai.
Lý trí ông nói nên tin tưởng bố Hổ gia, bởi vì trong cảm nhận của ông, đứa con rể này vẫn luôn thấu tình đạt lý hơn, tính cách ngay thẳng nên sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhưng cảm tính lại bảo ông rằng nên tin Hứa Thánh Linh, vì con trai của ông là một đứa trẻ rất ngây thơ ngoan ngoãn, căn bản không thể làm được chuyện này.
Trong hoàn cảnh như vậy, lời nói của Hứa Linh Thạch có ý nghĩa rất quan trọng.
Khi ấy, ông ta đã phản bội bố của Hổ gia, nói với Hứa lão gia rằng, toàn bộ chuyện này đều do bố của Hổ gia làm ra, mục đích, chính là muốn vu oan giá họa cho Hứa Thánh Linh.
Một câu nói vô thưởng vô phạt, nhưng lại hủy hoại cả gia đình Hổ gia.
Hứa lão gia vô cùng giận dữ, trong cảm nhận của ông ta, hình ảnh bố của Hổ gia đã biến thành một kẻ xấu xa nham hiểm, một tên khốn nạn có dã tâm khó lường.
Vì hãm hại em trai của vợ mình mà có thể làm những chuyện như vậy, thật sự không thể tha thứ!
Hứa lão gia truyền lệnh, bắt bố của Hổ gia vào nhà giam lạnh lẽo, suốt đời không được bước chân ra ngoài.
Điều này tương đương với việc huỷ hoại hoàn toàn cả gia đình Hổ gia, lúc này tất cả những người ủng hộ Hứa Thánh Nhã không thể ngồi yên được nữa, bắt đầu đứng ra náo loạn, chính thời điểm đó, cuộc nổi loạn lớn nhất kể từ khi Hứa gia thành lập bùng nổ.
Trêи thực tế, khi ấy, thế lực của bố Hổ gia bỏ xa thế lực của Hứa Thánh Linh, nhưng đáng tiếc là người chống lưng cho Hứa Thánh Linh lại là Hứa lão gia.
Vào thời điểm đó bố của Hổ gia có trong tay lực lượng tuyệt đối, hoàn toàn có thể giết chết Hứa Thánh Linh, nhưng ông ấy không thể làm như vậy, nếu làm thế, Hứa lão gia sẽ liều mạng với ông ấy.
Vì để giữ trọn chữ hiếu và dập tắt cuộc bạo loạn này, bố của Hổ gia lựa chọn tự sát.
Ông ấy chết, Hứa lão gia lấy lại quyền lực, đuổi những người thề sống chết bảo vệ bố con Hổ gia ra khỏi Hứa gia.
Do vậy mới hình thành nên cục diện ngày hôm nay.
Về sau, Hứa Thánh Linh nghiễm nhiên trở thành gia chủ.
Khi nói về những chuyện trong quá khứ, nét mặt Hổ gia rất lãnh đạm.
Vẻ lãnh đạm ấy, thực ra là để che giấu một nỗi đau đớn khôn nguôi.
Lãnh đạm là vì những lời này, những chuyện này, ông đã nhớ đến không biết bao nhiêu lần, bất kể chuyện này có ảnh hưởng thế nào, thì cảm xúc của ông đã tê liệt rồi, không còn để lộ ra bất cứ biểu cảm nào nữa.
Nhưng dù ông ấy có biểu hiện lãnh đạm đến đâu, người khác vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn thống khổ ẩn sâu trong ông, điều đó cho thấy sự việc này đã ảnh hưởng sâu sắc đến Hổ gia như thế nào.
Khi ấy, ông mới chỉ là một cậu nhóc hai mươi tuổi đầu.
Ở vào thời tuổi trẻ nhiệt huyết, dễ kϊƈɦ động, dễ bồng bột nhất, lại chứng kiến mẹ mình bị kẻ khác sát hại, bố thì tự sát.
Mấu chốt là ông ấy không thể báo thù, bởi vì một phần gây nên những chuyện này, lại chính là ông ngoại của ông.
Tâm trạng đó rốt cuộc ra sao? Không ai có thể tưởng tượng được.
Thật ra hôm nay Hổ gia thực sự muốn liên thủ với Hứa Linh Thạch, nhưng sau khi gặp Hứa Linh Thạch, ông vẫn không nhẫn nhịn được mà đánh ông ta một bạt tai.
“Năm đó, sao lại phản bội bố tôi? Vì sao lại lừa gạt ông ngoại tôi?”, Hổ gia trầm giọng hỏi.
Lúc này, Hứa Linh Thạch không nói lên lời, bởi vì, những chuyện đó quả thực do chính tay ông ta tạo nên.
Về phần tại sao Hứa Linh Thạch lại làm vậy, lý do rất đơn giản, vì ông ta thuộc nhánh phụ Hứa gia, vĩnh viễn không thể trở thành gia chủ.
Điều ông ta hi vọng nhất là nhánh chính suy tàn.
Hứa Thánh Nhã hiển nhiên là một người ngay thẳng chính trực, Hứa Linh Thạch không mong muốn bà ấy tiếp quản Hứa gia, bởi nếu như vậy, nhánh phụ như ông ta sẽ lại không có cơ hội nào nữa.
Điều này khiến Hứa Linh Thạch sợ hãi.
Vốn dĩ ông ta đã rơi vào bước đường cùng, đắc tội với Hứa Thánh Linh thì cả nhà họ từ già đến trẻ, thậm chí cả những người ủng hộ ông ta, đoán chừng sẽ không thể có kết cục tốt đẹp.
Bây giờ nhìn thấy Hổ gia, khó khăn lắm mới có được chút hy vọng, nhưng nhìn khí thế này, dường như Hổ gia hoàn toàn không có ý định giúp đỡ ông ta?
“Hứa Tông Hổ, cậu có ý gì?”
“Lẽ nào cậu định giậu đổ bìm leo sao?”, Hứa Linh Thạch tức giận nói.
“Giậu đổ bìm leo? Không, không, không”, Hổ gia lắc đầu: “Đừng hiểu lầm, hành vi của tôi đâu có thể coi là giậu đổ bìm leo được chứ, cùng lắm cũng chỉ là biết người biết ta, biết thân biết phận thôi”.
“Ông còn nhớ chuyện hai mươi năm trước không?”
Hổ gia khẽ hỏi.
Hai mươi năm trước, cũng là thời điểm Hứa gia phân tách.
Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, một gia tộc khổng lồ như Hứa gia, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ bị chia rẽ.
Năm đó Hứa gia chia rẽ, nguyên nhân chính là do đấu đá nội bộ.
Mẹ của Hứa Tông Hổ – Hứa Thánh Nhã, năm đó là người có thể sánh ngang với Hứa Thánh Linh.
Mặc dù là phụ nữ nhưng từ nhỏ bà đã có tài năng vượt bậc, vừa xinh đẹp giỏi giang, lại thông minh xuất chúng, hơn hẳn những người đàn ông tầm lứa tuổi.
Vì là một người quá xuất sắc nên từ nhỏ đứa em trai – Hứa Thánh Linh luôn ghen ghét đố kị với bà, sợ bà tranh giành mất vị trí gia chủ. Từ trước đến nay trong gia tộc ẩn dật rất hiếm khi có trường hợp người phụ nữ được ngồi lên vị trí gia chủ, nhưng hiếm không có nghĩa là không có, đặc biệt trong hoàn cảnh Hứa Thánh Nhã có tài năng hơn người, còn Hứa Thánh Linh lại ngu muội đần độn.
Năm đó Hứa lão gia một mực tin yêu con gái, dành mọi tình cảm và sự quan tâm cho bà ấy, nhưng lão gia cũng chưa từng đề cập đến việc sẽ truyền lại vị trí cho ai, điều này khiến Hứa Thánh Linh nảy sinh sự sợ hãi, sợ chị gái sẽ gây cản trở con đường trở thành gia chủ của mình.
Thật ra lúc đó, Hứa lão gia – ông ngoại của Hổ gia, có ý định truyền lại vị trí gia chủ cho con trai Hứa Thánh Linh, nhưng lại muốn quan tâm chăm sóc con gái Hứa Thánh Nhã nhiều hơn. Cũng bởi vì sự mập mờ không rõ ràng của ông ấy mới khiến cả nhà Hứa Thánh Nhã rơi vào tai họa.
Hứa Thánh Linh sát hại mẹ của Hổ gia với thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, sau khi sát hại, ông ta ném thi thể chị gái mình đến vùng ngoại ô hoang vu hẻo lánh.
Người biết được chuyện này năm đó thực ra chỉ có mấy người Hứa Thánh Linh, bố Hổ gia và Hứa Linh Thạch mà thôi.
Sự việc này náo loạn đến tai Hứa lão gia, hai người Hứa Thánh Linh và bố Hổ gia mỗi người một ý.
Bố của Hổ gia bảo rằng Hứa Thánh Linh sát hại vợ mình, còn vứt thi thể ở vùng ngoại ô hoang vu.
Còn Hứa Thánh Linh lại nói rằng tất cả những chuyện này đều do bố của Hổ gia thực hiện, mục đích là vu oan hãm hại ông ta.
Dưới tình huống đó, Hứa lão gia không biết nên tin tưởng ai.
Lý trí ông nói nên tin tưởng bố Hổ gia, bởi vì trong cảm nhận của ông, đứa con rể này vẫn luôn thấu tình đạt lý hơn, tính cách ngay thẳng nên sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhưng cảm tính lại bảo ông rằng nên tin Hứa Thánh Linh, vì con trai của ông là một đứa trẻ rất ngây thơ ngoan ngoãn, căn bản không thể làm được chuyện này.
Trong hoàn cảnh như vậy, lời nói của Hứa Linh Thạch có ý nghĩa rất quan trọng.
Khi ấy, ông ta đã phản bội bố của Hổ gia, nói với Hứa lão gia rằng, toàn bộ chuyện này đều do bố của Hổ gia làm ra, mục đích, chính là muốn vu oan giá họa cho Hứa Thánh Linh.
Một câu nói vô thưởng vô phạt, nhưng lại hủy hoại cả gia đình Hổ gia.
Hứa lão gia vô cùng giận dữ, trong cảm nhận của ông ta, hình ảnh bố của Hổ gia đã biến thành một kẻ xấu xa nham hiểm, một tên khốn nạn có dã tâm khó lường.
Vì hãm hại em trai của vợ mình mà có thể làm những chuyện như vậy, thật sự không thể tha thứ!
Hứa lão gia truyền lệnh, bắt bố của Hổ gia vào nhà giam lạnh lẽo, suốt đời không được bước chân ra ngoài.
Điều này tương đương với việc huỷ hoại hoàn toàn cả gia đình Hổ gia, lúc này tất cả những người ủng hộ Hứa Thánh Nhã không thể ngồi yên được nữa, bắt đầu đứng ra náo loạn, chính thời điểm đó, cuộc nổi loạn lớn nhất kể từ khi Hứa gia thành lập bùng nổ.
Trêи thực tế, khi ấy, thế lực của bố Hổ gia bỏ xa thế lực của Hứa Thánh Linh, nhưng đáng tiếc là người chống lưng cho Hứa Thánh Linh lại là Hứa lão gia.
Vào thời điểm đó bố của Hổ gia có trong tay lực lượng tuyệt đối, hoàn toàn có thể giết chết Hứa Thánh Linh, nhưng ông ấy không thể làm như vậy, nếu làm thế, Hứa lão gia sẽ liều mạng với ông ấy.
Vì để giữ trọn chữ hiếu và dập tắt cuộc bạo loạn này, bố của Hổ gia lựa chọn tự sát.
Ông ấy chết, Hứa lão gia lấy lại quyền lực, đuổi những người thề sống chết bảo vệ bố con Hổ gia ra khỏi Hứa gia.
Do vậy mới hình thành nên cục diện ngày hôm nay.
Về sau, Hứa Thánh Linh nghiễm nhiên trở thành gia chủ.
Khi nói về những chuyện trong quá khứ, nét mặt Hổ gia rất lãnh đạm.
Vẻ lãnh đạm ấy, thực ra là để che giấu một nỗi đau đớn khôn nguôi.
Lãnh đạm là vì những lời này, những chuyện này, ông đã nhớ đến không biết bao nhiêu lần, bất kể chuyện này có ảnh hưởng thế nào, thì cảm xúc của ông đã tê liệt rồi, không còn để lộ ra bất cứ biểu cảm nào nữa.
Nhưng dù ông ấy có biểu hiện lãnh đạm đến đâu, người khác vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn thống khổ ẩn sâu trong ông, điều đó cho thấy sự việc này đã ảnh hưởng sâu sắc đến Hổ gia như thế nào.
Khi ấy, ông mới chỉ là một cậu nhóc hai mươi tuổi đầu.
Ở vào thời tuổi trẻ nhiệt huyết, dễ kϊƈɦ động, dễ bồng bột nhất, lại chứng kiến mẹ mình bị kẻ khác sát hại, bố thì tự sát.
Mấu chốt là ông ấy không thể báo thù, bởi vì một phần gây nên những chuyện này, lại chính là ông ngoại của ông.
Tâm trạng đó rốt cuộc ra sao? Không ai có thể tưởng tượng được.
Thật ra hôm nay Hổ gia thực sự muốn liên thủ với Hứa Linh Thạch, nhưng sau khi gặp Hứa Linh Thạch, ông vẫn không nhẫn nhịn được mà đánh ông ta một bạt tai.
“Năm đó, sao lại phản bội bố tôi? Vì sao lại lừa gạt ông ngoại tôi?”, Hổ gia trầm giọng hỏi.
Lúc này, Hứa Linh Thạch không nói lên lời, bởi vì, những chuyện đó quả thực do chính tay ông ta tạo nên.
Về phần tại sao Hứa Linh Thạch lại làm vậy, lý do rất đơn giản, vì ông ta thuộc nhánh phụ Hứa gia, vĩnh viễn không thể trở thành gia chủ.
Điều ông ta hi vọng nhất là nhánh chính suy tàn.
Hứa Thánh Nhã hiển nhiên là một người ngay thẳng chính trực, Hứa Linh Thạch không mong muốn bà ấy tiếp quản Hứa gia, bởi nếu như vậy, nhánh phụ như ông ta sẽ lại không có cơ hội nào nữa.
/1181
|