Nếu không nhờ thân thể Lâm Ẩn mạnh mẽ, thì đã sớm tan xương nát thịt dưới đòn tấn công này của Nguyệt Huyền rồi.
“Giết!”
Đôi mắt Lâm Ẩn lấp lánh ánh bạc.
Anh liên tục đấm ra hai phát, thần huyết màu bạc thiêu đốt, Lâm Ẩn ban đầu còn không theo kịp tốc độ của Nguyệt Huyền không ngờ lại có thể đấu với ông ta.
“Ta cũng muốn xem xem ngươi có bao nhiêu khí huyết để thiêu đốt”. Nhìn thấy Lâm Ẩn như thế, Nguyệt Huyền cũng không nôn nóng nữa.
Khí huyết của một người là có hạn, dù cao thủ Thiên Thần cảnh như bọn họ cũng không có khí huyết vô hạn để thiêu đốt, một khi khí huyết tổn hao quá nhiều, nhẹ thì hạ thấp cảnh giới, nặng thì phải chết.
“Giết!”
Lâm Ẩn cũng không đáp lời, trận chiến này là trận chiến nguy hiểm nhất trong đời anh, tốc độ của Nguyệt Huyền quá nhanh, dù anh thiêu đốt khí huyết cũng khó có thể thoát khỏi sự truy kích của Nguyệt Huyền, chỉ có ra sức đấu một trận mới có cơ hội sống.
Hai người càng đánh càng nhanh, đến cuối, cả hai đều từ bỏ võ đạo, chỉ dùng chân nguyên gia trì thân thể, hai người tựa như chiến thần cái thế, càng đánh càng hăng.
“Oành!’
Nguyệt Huyền trúng một đòn của Lâm Ẩn, bay ngược ra ngoài, trên người có một chỗ bị cào rách ra.
Ông ta cau mày, đây là lần đầu tiên ông ta giao thủ với một tiểu bối mà bị thương, mấy lần trước giao thủ với Trấn Sơn Hải cũng chỉ bị thương như thế thôi. ! “Xem ra là xem thường ngươi rồi”.
Khí thế trên người Nguyệt Huyền thay đổi, vết thương trên người lập tức lành lại.
Sắc mặt Lâm Ẩn không hề thay đổi.
Tuy trong anh vô cùng thê thảm, nhưng thật ra cũng không bị thương nặng lắm, dù Nguyệt Huyền đánh trúng anh rất nhiều lần, nhưng thân thể của anh quá mạnh, dù là Nguyệt Huyền cũng rất khó làm anh bị thương nặng.
“Đấu tiếp!”
Nguyệt Huyền cũng không nhiều lời nữa, xông thẳng về phía Lâm Ẩn.
Hôm nay nếu không xử lý được tiểu bối này, sau này mặt mũi ông ta để ở đâu đây?
“Ầm ầm ầm!”
Hai người không ngừng va chạm, trong hư không như có tiếng thần linh nổi trống.
Quyền chưởng của hai người va chạm với nhau, sức mạnh khiến mặt đất cũng rạn nứt, hư không lay động.
Động tĩnh bên này thật sự quá lớn, rất nhiều người cảm nhận được chạy, nhìn thấy cảnh này, dù bọn họ không thể nhìn rõ dung mạo của hai người giao thủ ra sao, nhưng cũng hiểu chắc chắn là cao thủ tuyệt đỉnh.
Bắc Cực Chân Nhân cũng không tiếp tục chạy trốn nữa, mà đi tới theo.
Không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
Đường đường là cung chủ Quảng Hàn cung lại không làm gì một người trẻ tuổi tu luyện chưa đến trăm năm.
“Quá mạnh”.
“Đây là ai đang giao thủ thế?”
Lăng Thiên Nhai đứng từ xa nhìn cảnh này, sau đó xoay người rời đi.
Trận chiến cấp bậc thế nào ông hoàn toàn không thể tham dự vào, bây giờ điều hắn có thể làm là truyền tin đến Triều Thiên cung, chỉ có cao thủ của Triều Thiên cung tới, Lâm Ẩn mới có chút hy vọng sống thôi.
“Không ngờ người này lại có thể chiến đấu với Nguyệt Huyền được như thế, tiếc là không thể trở thành người của Vô Cực Tông ta”.
Một ông lão đột nhiên xuất hiện bên cạnh Bắc Cực Chân Nhân, tu vi rõ ràng là đỉnh cao Thiên Thần cảnh.
“Tống sư thúc”.
Bắc Cực Chân Nhân vội khom người nói.
“Không thể để người này được sống, sau này chắc chắn sẽ thành họa lớn”.
Lúc này, chân trời lại xuất hiện một vệt sáng, một người đàn ông trung niên đứng trong hư không lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên chính là đệ nhất thần tướng của Vô Cực Tông, cao thủ nước bước Thần Vương cảnh.
“Đúng thế”.
Tống sư thúc gật đầu.
“Cùng ra tay đi, nếu chậm trễ nói không chừng sẽ xảy ra biến cố!”
Tống sư thúc vừa nói xong, người đàn ông trung niên và Tống sư thúc cùng tiến lên, nhằm vào Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cảm nhận được hai hơi thở mạnh mẽ đánh tới, thầm thấy căng thẳng.
‘Phải chết rồi sao?’
‘Kỳ Mạt, Thiên Lạc, xin lỗi’.
Lâm Ẩn thầm nghĩ.
“Lâm Ẩn không chết, còn có cao thủ bí ẩn xuất hiện, điều này có thể mang lại phiền phức cho tình hình cuộc chiến không?"
Nguyệt Huyền cau mày hỏi.
Lần này Quảng Hàn cung ông ta đã hoàn toàn đứng trên cùng một thuyền với Vô Cực Tông rồi, nếu Vô Cực Tông thua trận, Vô Cực Tông sẽ có thể phủi mông rời đi, nhưng Quảng Hàn cung bọn họ chắc chắn sẽ bị tông môn của cả Thiên Hoang giới trả thù.
/1324
|