Lâm Ẩn chỉ cười nhạt.
Trên người lấp lánh ánh bạc, quanh thân xuất hiện tiếng sấm nhỏ.
Anh biến ngón tay thành kiếm, giơ tay lên nhẹ nhàng chỉ xuống một cái, sức mạnh không gì địch nổi lập tức bắn nhanh ra ngoài, lướt qua hư không mấy nghìn trượng, đến trước mặt thánh hoàng Thái Sơ, cắt một đường từ xa, chém đứt đôi thánh hoàng Thái Sơ từ giữa người.
Một đòn.
Chém đứt đôi thánh hoàng Thái Sơ tung hoành khắp thiên vực Tiểu Đông.
“Sao có thể!”
“Thánh tử của Thánh Địa là thế này sao? Thực lực mạnh quá!”
“Nếu Lâm Ẩn thật sự mạnh như thế thì chúng ta còn đang cố cái gì, chúng ta làm gì trên hành tinh xanh cũng là phí công thôi”.
Một vài người ngoại vực không ra tay với Lâm Ẩn xì xào bàn tán.
Còn người của những thế lực đã ra tay với Lâm Ẩn thì tỏ vẻ hoảng hốt, không biết phải làm sao.
“Không ngờ Lâm Ẩn lại mạnh đến mức này!”
Lâm Tiếu Đường đứng trong đám người, vẻ mặt đờ đẫn, anh ta vốn dĩ hơi có ý kiến vì Lâm Ẩn giành vị trí của mình trên bảng thiên tài, bây giờ đã không còn chút ý kiến nào nữa, sức chiến đấu thế này đừng nói là anh ta, có lẽ Cố Thanh Ca cũng thua xa.
Ánh mắt của Quân Lâm cũng rất phức tạp.
Gã còn nghĩ nếu Lâm Ẩn có thể sống sót sau trận chiến này, gã sẽ khiêu chiến Lâm Ẩn. Nhưng bây giờ ý nghĩ này đã không còn nữa, thực lực của Lâm Ẩn vượt ngoài dự liệu của gã, gã hoàn toàn không có năng lực khiêu chiến.
“Lâm Ẩn, ngươi không thể giết ta được, Thái Sơ Thần Triều của ta thống trị tinh vực Hoang Mộc mấy nghìn năm, có nền tảng mà ngươi không thể tưởng tượng nổi, nếu ngươi giết chết ta, cả hành tinh xanh sẽ phải nghênh đón một cơn chấn động”.
Trên cơ thể bị cắt làm đôi của thánh hoàng Thái Sơ lấp lánh ánh vàng, sau đó dần dần hợp lại với nhau như hai nửa thủy ngân, thân thể chậm rãi dính lại, trở về trạng thái lúc trước, nhưng vết đỏ mờ mờ kéo dài từ trán đến dưới sống mũi vẫn còn, còn lóe lên ánh vàng rất bé, rất rõ ràng dù Hoàng Kim Chiến Thể của ông ta có thể liền lại, nhưng đã không còn mạnh như trước nữa.
Thánh hoàng Thái Sơ nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt lạnh lẽo, trong mắt thậm chí còn mang theo sự ngạc nhiên và nghi ngờ.
Ông ta có thể cảm nhận được sát khí trong một đòn khi nãy của Lâm Ẩn, nếu không nhờ thân thể ông ta mạnh mẽ, tu luyện đến cấp độ gãy chi vẫn có thể ghép lại, nói không chừng thật sự đã bị Lâm Ẩn giết chết bằng một chiêu rồi.
Bây giờ ông ta chỉ mong có thể khiến Lâm Ẩn sợ, nếu không những người ra tay hôm nay đều không ai có thể trốn thoát.
Lúc này, sắc mặt của rất nhiều người ngoại vực cũng thay đổi.
Sắc mặt của người trên hành tinh xanh cũng thay đổi.
Người ngoại vực lo lắng Lâm Ẩn sẽ đại khai sát giới.
Còn người trên hành tinh xanh thì sợ nền tảng thánh hoàng Thái Sơ nói là thật, dù thánh hoàng Thái Sơ chỉ làm được đến thế trước mặt Lâm Ẩn, nhưng ông ta cũng là nhân vật lớn trong tinh hà, ông ta dám uy hiếp Lâm Ẩn chắc chắn là có niềm tin.
“Chẳng lẽ lời đồn là thật? Lão tổ tông của Thái Sơ Thần Triều còn sống?”, có người theo dõi cuộc chiến lẩm bẩm. . ngôn tình hoàn
“Không thể nào, không phải có lời đồn ba nghìn năm trước thánh hoàng đời trước đã hết tuổi thọ tọa hóa rồi sao?”, có người nói.
“Nghe đồn lão thánh hoàng lấy được một viên Vạn Thọ Đan trong một di tích, thành công kéo dài tuổi thọ”, một người trung niên ngoại vực có tu vi Chân Thần hậu kỳ nói: “Nhưng dù lão thánh hoàng có thể kéo dài tính mạng, đến bây giờ cũng không sống được lâu nữa”.
“Đúng thế”.
Thánh hoàng Thái Sơ chậm rãi nói: “Lão tổ của Thái Sơ Thần Triều ta vẫn còn sống, ông ấy là cao thủ Thiên Thần cảnh, chỉ cần Lâm Ẩn ngươi thả ta rời đi, ta đảm bảo sẽ không bước vào hành tinh xanh nữa”.
“Đúng thế, chúng ta đều sẵn lòng rời khỏi hành tinh xanh!”
“Cậu Ẩn, chúng tôi đều là bị U Minh Tử kia mê hoặc cả!”
Rất nhiều người từng ra tay đều cất lời, đổ hết mọi chuyện lên người U Minh Tử đã chết, ngay cả hai Chân Thần của U Tuyền Tông cũng không nói gì, ngầm thừa nhận luôn.
Lâm Ẩn hờ hững đảo mắt nhìn những tu sĩ ngoại vực này.
“Mấy ngày trước tôi đã cho các người cơ hội rồi, đáng tiếc các người lại không nghe lời khuyên của tôi!”
Tu sĩ ngoại vực vừa ra tay vội nói: “Lâm Ẩn, chúng ta vẫn còn cơ hội giải quyết tranh chấp trong hòa bình, đừng ra quyết định sai lầm!”
Lâm Ẩn chỉ trả lời một chữ”
“Giết!”
Lâm Ẩn được bao phủ bởi ánh bạc tựa như chiến thần mặc giáp bạc, anh giơ ngón tay rạch xuống.
“Xoẹt!”
Ba bốn Chân Thần ngoại vực lập tức bị chém đứt làm đôi.
“Một đám kiến hôi ba lần bảy lượt ra tay với tôi, thật sự nghĩ tôi hiền à?”
Mỗi khi đánh xuống một đòn đều có một cao thủ ngã xuống.
“Oành!”
Thánh hoàng Thái Sơ và Coase bắt đầu liều mạng, Cố Thanh Ca cũng không ra tay nữa, nàng ta nhìn ra lúc này Lâm Ẩn còn chưa sử dụng hết toàn bộ thực lực của mình nữa.
Bây giờ nàng ta cảm thấy rất tò mò về Lâm Ẩn, một tên đáng sợ như Lâm Ẩn ở cảnh giới Chân Thần đã có sức chiến đấu sâu không thấy đáy như thế, có lẽ trong cả lịch sử của Thiên Hoang giới cũng không có.
Coase và thánh hoàng Thái Sơ liên thủ cũng không thể ngăn cản thế tiến công của Lâm Ẩn, tôn giả Coase bị một quyền của Lâm Ẩn đánh nổ cả người và thần binh. Thánh hoàng Thái Sơ dưới một vùng ánh vàng tỏ vẻ do dự, muốn xin tha, nhưng Lâm Ẩn đã thẳng thừng vặn đầu ông ta xuống.
Những tu sĩ ngoại vực có ra tay đều tỏ vẻ sợ hãi xin tha, nhưng Lâm Ẩn cũng không định buông tha, anh đấm ra một quyền, tiêu diệt cả thân thể lẫn thần hồn của bọn họ.
“Chết hết rồi!”
Có tu sĩ ngoại vực theo dõi cuộc chiến hoảng sợ nói.
Chỉ mấy chục giây, ở Đông Hải này đã có hai mươi mấy cao thủ Chân Thần cùng với hai cao thủ đỉnh cao Chân Thần là thánh hoàng Thái Sơ và Coase ngã xuống.
Coase là người có thể sống sót trống khỏi cao thủ Thiên Thần đấy, thánh hoàng Thái Sơ còn có thực lực mạnh hơn, nhưng đều không có tác dụng gì, vẫn bị Lâm Ẩn tiêu diệt với một quyền.
Chẳng lẽ thực lực của Lâm Ẩn đã đạt đến cấp bậc Thiên Thần rồi?
Bọn họ đều biết Lâm Ẩn chỉ mới mấy chục tuổi thôi, trong mấy người bọn họ lớn tuổi nhất cũng tận mấy nghìn tuổi, bây giờ lại không thể không cúi đầu trước một hậu bối.
Tống Hải bước ra từ trong đám người, chắp tay với Lâm Ẩn: “Cậu Ẩn, chúng ta không có ý đối đầu với cậu, mong cậu đừng làm khó chúng ta, chúng ta xin đảm bảo sẽ không ra tay với phương Đông”.
Tống Hải cũng là một cao thủ trong tinh hải, có tu vi đỉnh cao Chân Thần, dù yếu hơn thánh hoàng Thái Sơ và Coase một chút, nhưng cũng có thể được xem là cao thủ trong tinh hải.
Lúc này ông ta chính là người mạnh nhất trong những người ngoại vực đã lộ diện.
Chỉ có ông ta mới thích hợp ra mặt.
Lâm Ẩn từ tốn nói: “Tôi chỉ cần phương Đông yên ổn, các người không được giết người bừa bãi”.
“Phù!”
Lúc này người ngoại vực mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Hải vội nói: “Chúng ta đến hành tinh xanh chỉ vì tài nguyên sau khi hành tinh xanh phục hồi linh khí, chúng ta sẽ để lại truyền thừa ở phương Tây, còn những người có cảnh giới Chân Thần chúng tôi, sau khi xây xong tông môn phụ, chúng tôi sẽ trở về tinh hải.
Trong mắt Tống Hải đầy vẻ vui mừng, mấy ngày trước thánh hoàng Thái Sơ còn đích thân đến mời ông ta, nhưng ông ta không đồng ý, bây giờ xem ra quyết định khi đó là đúng.
Hơn nữa bây giờ trên hành tinh xanh chết nhiều Chân Thần như vậy, một khi tin tức truyền về tinh hải, chắc chắn tinh hải sẽ đại loạn, bọn họ hoàn toàn không cần vì tài nguyên trên hành tinh xanh mà đắc tội với một kẻ thù mạnh như Lâm Ẩn.
Những thế lực không còn Chân Thần tọa trấn kia hoàn toàn không làm được chuyện lớn gì, chính là cơ hội của các thế lực lớn bọn họ.
Người ngoại vực đều hùa theo Tống Hải.
“Đúng thế, ít ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi hành tinh xanh!”
“Cậu Ẩn có sức chiến đấu vô song, đã vượt xa tôn giả chúng tôi, có thể được gọi là thiên quân rồi!”
/1324
|