“Thẩm Tam là thế nào?”
Lâm Ẩn cau mày hỏi.
Thẩm Tam Gia là người theo anh rất lâu, lúc trước trải qua biết bao nhiêu kiếp nạn cũng không phản bội, không ngờ lần này lại tạo phản.
“Cậu Ẩn nhiều năm không ra mặt, nhà họ Lâm biến mất trong một đêm, lại thêm những người đến từ hành tinh bên ngoài kia”, dù Tưởng Kỳ không nói rõ, nhưng Lâm Ẩn vẫn hiểu.
“Nhưng ông ta không nên làm thế với ông”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
Tinh vực Hoang Mộc mạnh mẽ, Thẩm Tam phản bội anh có thể hiểu, nhưng Thẩm Tam lại áp bức Tưởng Kỳ như thế, thật sự không thể tha thứ được, trước khi anh đến Thiên Hoang giới, Tưởng Kỳ đã có thực lực bảng Thiên, còn có linh dược, không bệnh không gặp họa sống đến trăm tuổi cũng không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ khắp người Tưởng Kỳ ốm yếu nhiều bệnh, đã gần đến đèn cạn dầu.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên phía Thẩm Tam cũng đã hành động.
Biệt thự núi Vân Vụ.
Biệt thự núi Vân Vụ là khu biệt thự cao cấp mới nhất của thành phố Thanh Sơn.
Trong một căn biệt thự xa họa hơn chục nghìn mét vuông trên đỉnh núi Vân Vụ, Thẩm Tam ngồi ở vị trí đầu, tu vi đã là trên bảng Thiên, bên cạnh gã là bốn võ giả Thần cảnh, thái độ phục tùng với Thẩm Tam Gia.
“Khi nãy tôi nhận được điện thoại của cấp dưới, người nghe lệnh đi bắt Tưởng Kỳ bị khống chế, đối phương bảo tôi đi gặp hắn, các vị có ý kiến gì không?”
Thẩm Tam Gia nhìn người bên dưới, nhỏ giọng hỏi.
Võ giả Thần cảnh bên trái lạnh lùng nói: “Một Tưởng Kỳ mà thôi, nếu không phải Tưởng Kỳ không muốn giao công pháp ra thì đã không giữ ông ta đến bây giờ, nhà họ Lâm đã biến mất mười lăm năm rồi, có lẽ Lâm Ẩn kia đã chết từ lâu, còn băn khoăn cái gì? Cứ thế bắt Tưởng Kỳ và tất cả người nhà của ông ta lại, dùng mạng người nhà ông ta uy hiếp, xem ông ta có nói không?”
“Thẩm Tam Gia, ông mãi không chịu ra tay, đừng nói là vì còn niệm tình cũ nhé”.
“Phải biết rằng tiên trưởng của Hắc Phong Tông đã hơi mất kiên nhẫn rồi”.
Thẩm Tam Gia vội vàng nói: “Trước đây tôi và Tưởng Kỳ chỉ là bạn hợp tác mà thôi, nếu không vì Lâm Ẩn thiên vị, Tưởng Kỳ xứng chia đôi thành phố Thanh Vân với tôi sao?”
“Đi thôi, tôi cũng muốn xem là người quen cũ nào đang giúp Tưởng Kỳ.”
“Để chắc chắn hơn thì chúng ta vẫn nên đi cùng thôi, cấp dưới của Lâm Ẩn cũng có không ít võ giả Thần cảnh”.
Mấy Thần cảnh đều gật đầu, dù bây giờ bọn họ có người chống lưng mới, nhưng đối mặt với cấp dưới trước đây của Lâm Ẩn vẫn không thể không cẩn thận, phải biết rằng trong những cấp dưới trung thành của Lâm Ẩn trước đây có không ít võ giả Thần cảnh, thậm chí còn có mấy võ giả Nhân Tiên.
Nói xong, đám người đông đúc lập tức xuất phát, ngoài bốn Thần cảnh và Thẩm Tam Gia, bọn họ còn dẫn theo sáu võ giả trên bảng Thiên và mười mấy võ giả bảng Thiên, trên cơn bản đã tập hợp tác cả cao thủ của thành phố Thanh Vân rồi.
Mấy chục chiếc siêu xe dừng lại trước khu dân nghèo của Tưởng Kỳ.
Rất nhiều người của khu dân nghèo đều ló đầu ra, bên phía bọn họ ngay cả hy vọng được quy hoạch cũng không có, trên cơ bản đều là công nhân viên chức đến từ nơi khác và những người nghèo nhất ở thành phố Thanh Vân, trước giờ chưa từng thấy nhiều siêu xe dừng lại như vậy.
“Các người làm sao thế?”
Thẩm Tam Gia vừa xuống xe đã nhìn thấy một đám đàn em ngồi xổm bên lề đường, gã không quen thuộc với mấy đàn em này, nhưng vẫn có ấn tưởng với mấy người trong đó.
“Tam Gia!”
“Tam Gia, rốt cuộc anh cũng đến rồi!”
“Khi nãy có ba người đi vào, một người già, một người trung niên và một người trẻ tuổi, người trung niên kia quá mạnh, vung tay lên đã đánh anh Hổ không rõ sống chết”.
Một đàn em vội báo cáo tình hình, nói xong còn chỉ chỗ anh Hổ đang nằm.
“Đi xem thử đã chết chưa”.
Thẩm Tam cau mày nói.
Một võ giả bảng Thiên nghe thấy thì đi thẳng tới đó, đặt tay lên mạch của anh Hổ, sau đó nhìn Thẩm Tam Gia lắc đầu.
“Đi, tôi muốn xem thử là người quen cũ nào không nể mặt Thẩm Tam tôi như thế!”
Nói xong, Thẩm Tam Gia đi thẳng đến trước nhà.
“Người đó hình như là Thẩm Tam Gia, tôi nhìn thấy trên tivi”.
“Từ lâu đã nghe nói thân phận của họ Tưởng kia không đơn giản, không ngờ lại có quan hệ với Thẩm Tam Gia, Thẩm Tam Gia là người đứng đầu thành phố Thanh Vân chúng ta đó! Dù là những gia tộc lớn của tỉnh cũng phải ngẩng đầu nhìn lên”.
“Cả nhà Tưởng Kỳ sắp phất lên rồi sao?”
Hàng xóm xung quanh bàn tán xôn xao.
Thẩm Tam Gia đi tới trước cửa, nặng nề nói với bên trong:
“Người quen cũ nào ở bên trong, Thẩm Tam đến rồi, không phải muốn gặp tôi sao?”
“Để anh ta vào!”, nghe thấy âm thanh vang lên từ bên trong, Thẩm Tam Gia cảm thấy quen thuộc một cách khó tin, nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra là ai.
Kẽo kẹt!
Cửa mở ra, là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi trước giờ Thẩm Tam Gia chưa từng gặp, gã lập tức thở phào nhẹ nhõm:
“Là ông làm đàn em của tôi bị thương đúng không?”
Người mở cửa chính là Lộ Uyên, lão ta không thèm quan tâm đến đám người Thẩm Tam Gia, chỉ lạnh lùng nói: “Chủ nhân gọi các người đi vào”.
“Được, đánh chó còn phải nể mặt chủ, đợi tôi dạy dỗ chủ của ông xong sẽ cho ông một bài học!”
Thẩm Tam Gia lạnh lùng nói rồi đi thẳng vào nhà.
Những người Thẩm Tam Gia dẫn đến cũng nối đuôi nhau đi vào, Lộ Uyên cũng không ngăn cản, lão ta biết rõ hôm nay những người này cũng sẽ không có kết quả tốt.
Thẩm Tam Gia vừa đi vào nhà đã nhìn thấy bạn cũ trước đây là Tưởng Kỳ, trên mặt thoáng hiện vẻ khinh thường, sau đó nhìn tất cả mọi người trong nhà, mãi đến khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sofa uống trà rẻ tiền mới ngơ ngác, người không nhịn được run rẩy.
“Là các người muốn bảo vệ Tưởng Kỳ à? Tưởng Kỳ là người Hắc Phong Tông muốn, cả hành tinh xanh không có ai dám chống lại bảy tông môn lớn đâu”, một Thần cảnh đứng phía sau Thẩm Tam Gia lên tiếng.
Lúc trước ông ta vốn dĩ là người của đạo trường vô cực ở Long Quốc, vì đạo trường vô cực dựa vào bảy tông môn lớn khá sớm, nhận được không ít tài nguyên nên mới đột phá Thần cảnh, bây giờ chỉ muốn bắt được Tưởng Kỳ đưa đến trước mặt cao thủ Hắc Phong Tông để tranh công.
“Câm miệng”.
Thẩm Tam Gia sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, dù sau lưng bọn họ có bảy tông môn lơn, nhưng bây giờ chỉ có Thần cảnh là mạnh nhất, còn Lâm Ẩn đã là cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên rồi, ngoài cao thủ cấp bậc tông chủ của bảy tông môn, những người khác ai có thể là đối thủ của Lâm Ẩn chứ?
Thẩm Tam Gia cố gượng cười lấy lọng:
“Cậu Ẩn, anh xuất quan sao không thông báo với chúng em một tiếng thế?”
“Cậu Ẩn?”
Lúc này Thần cảnh của đạo trường vô cực mới kịp phản ứng, quan sát Lâm Ẩn, khinh thường nói: “Dù cậu là Lâm Ẩn thì thế nào, hành tinh xanh bây giờ đã không phải thời đại của cậu nữa rồi, chúng tôi đại diện mong muốn của bảy tông môn, biết điều thì ngoan ngoãn đưa Tưởng Kỳ ra đây”.
“Ngu xuẩn”.
Mấy người Thẩm Tam Gia đều thầm mắng, tính cách Lâm Ẩn thế nào, người của giới võ đạo Long Quốc đều biết, những thế lực đắc tội anh đều không có kết quả tột, bây giờ bọn họ không ai có thể ngăn cản Lâm Ẩn cả, còn phách lối như thế chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
“Ồn ào!”
Lâm Ẩn hơi nhướng mày.
Lộ Uyên lập tức phất tay, võ giả Thần cảnh của đạo trường vô cực lập tức nổ thành một làn sương máu, còn không kịp la lên một tiếng, thần hồn cũng bị tiêu diệt.
“Cậu Ẩn bớt giận!”
“Thẩm Tam Gia sợ hết hồn, thẳng thừng quỳ phịch xuống đất.
Lâm Ẩn đặt tách trà xuống chậm rãi nói:
“Trong lòng anh bây giờ còn có cậu Ẩn này sao?”
/1324
|