Trong đại sảnh thật sự không phải nơi để bán tin tức.
Hai người đi vào trong một căn phòng biệt lập, mấy người chia chủ khách ngồi xuống, cô gái Nhân Tiên rót trà cho ba người, lẳng lặng đứng tại chỗ, hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên, thân phận của nàng ta ở Bạch Sư Đường hơi đặc biệt, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người đến nơi mua tin tức.
Ông lão nhìn Độ Mệnh Kiếm Tiên, Lâm Ẩn trông quá trẻ, đến mức ông ta vô thức cho rằng Lâm Ẩn là con cháu của Độ Mệnh Kiếm Tiên.
“Không biết ông từ đâu biết được Bạch Sư Đường ta có bán tin tức?”
Ông lão tỏ vẻ nghiêm túc, đã trăm năm rồi Bạch Sư Đường bọn họ không bán tin tức, nếu không phải bậc cha chú của ông ta là quản lý của Bạch Sư Đường thì ông ta cũng không tiếp xúc được với tin tình báo.
“Bạch Sư Đường ta đã trăm năm rồi không bán tin tình báo, có lẽ hai người đã mất công đến đây rồi”.
“Ồ?”
Độ Mệnh Kiếm Tiên hơi nhíu mày, lúc trước nhờ bạn bè giới thiệu lão ta mới biết Bạch Sư Đường có bán tin tức, không ngờ bây giờ lại không bán nữa.
“Trăm năm trước ta có nghe bạn bè nói, nhưng chắc hẳn cái ta muốn hỏi cũng không phải tin tức bí mật gì, ta bế quan trăm năm mới xuất quan, ngoại giới đã xảy ra chuyện gì? Sao Nam Hoang lại thay đổi nhiều như vậy?”
“Đạo hữu không phải người của Nam Hoang ta sao?”, ông lão ngạc nhiên nhìn Độ Mệnh Kiếm Tiên.
“Không phải, ta là người ở biên giới phía Đông, không ngờ sau khi xuất quan, thế sự xoay vần, mấy người bạn cũ ở Nam Hoang trươc đây cũng không biết tin tức”, Độ Mệnh Kiếm Tiên thở dài một tiếng.
Lâm Ẩn nhìn Độ Mệnh Kiếm Tiên bằng ánh mắt kỳ lạ, lúc ở hành tinh xanh, lão ta luôn tỏ vẻ nghiêm túc thận trọng, không ngờ còn có thiên phú diễn kịch nữa.
Quản lý của Bạch Sư Đường không hề nghi ngờ, chỉ gật đầu rồi nói: “Trăm năm trước, Ma giới xâm lược Thiên Hoang giới với quy mô lớn, cả Thiên Hoang giới hợp lực ra sức phản kích mới đuổi được Ma Tộc ra khỏi Thiên Hoang. Nhưng sau trận chiến này Thiên Hoang giới cũng tổn thất nặng nề, vô số tông môn bị tiêu diệt, chỗ đạo hữu bế quan không bị lan đến gần cũng coi như rất may mắn rồi”.
Nói đến đây, trên mặt của quản sự Bạch Sư Đường còn mang theo chút thổn thức.
Sắc mặt Độ Mệnh Kiếm Tiên và Lâm Ẩn thay đổi, không ngờ Thiên Hoang giới cũng bị Ma Tộc xâm lấn.
“Ta cũng biết thực lực của Ma Tộc, trong vòng trăm năm mà đã dẹp yên Ma Tộc được rồi sao?”, Độ Mệnh Kiếm Tiên vội vàng hỏi.
“Đương nhiên không có”.
Quản lý Bạch Sư Đường lắc đầu nói: “Cao thủ trong bốn thánh địa hợp tác chặn Ma Tộc ở bên ngoài tinh lộ, bây giờ cứ mười năm một lần, các tông môn lớn đều cần phái đệ tử đến tinh lộ đánh nhau với Ma Tộc, tránh Ma Tộc chọc thủng tinh lộ, đi đến Thiên Hoang tàn phá”.
Lúc mọi người đang nói chuyện phiếm ở đây, bên ngoài đột nhiên có tiếng nói chuyện.
“Cậu Đinh, cậu không thể đi vào, bên trong có khách”.
Loảng xoảng.
“Cút ra! Thành Trấn Nam này còn có chỗ mà ta không thể đi à!”
Tiếng đồ sứ bị đập vỡ vang lên, sau đó một bóng người kiêu ngạo lập tức dùng sức tông cửa ra, đi vào.
Người đến là một chàng trai anh tuấn, hắn nhìn mọi người trong phòng, trong mắt lộ vẻ khinh thường, quay đầu nhìn về phía cô gái trẻ đứng gần Lâm Ẩn, nở nụ cười: “Tiểu Hi, các nàng phải dạy dỗ lại đám nô tài này cho đàng hoàng mới được”.
“Đinh Nguyên, ngươi đừng có gọi thân thiết thế, ta với ngươi không thân!”, cô gái lạnh lùng nói, trong mắt đầy sự chán ghét.
“Tiểu Hi đừng nói thế, nàng chỉ là một đệ tử bình thường của Bạch Sư Đường, có thể được ta vừa ý chính là vinh hạnh của nàng, nếu không phải vì ta thích nàng, dù ta có cướp nàng đi, Bạch Sư Đường cũng sẽ không đối đầu với Thanh Dương Tông của ta vì nàng”, Đinh Nguyên hờ hững nói.
“Mong cậu Đinh chú ý lời nói của mình”.
Quản lý Bạch Sư Đường nhìn cô gái một cái, lạnh lùng nói với Đinh Nguyên.
“Câm miệng”.
Đinh Nguyên thẳng thừng cãi lại: “Một quản lý nhỏ của Bạch Sư Đường như ông cũng dám nói năng xằng bậy trước mặt ta à?”
“Hôm nay nếu ông dám nói thêm câu nào nữa, ta sẽ khiến Bạch Sư Đường của ông đẹp mặt!”
Lâm Ẩn ngạc nhiên nhìn Độ Mệnh Kiếm Tiên, anh mới đến Thiên Hoang giới, cũng không biết Thanh Dương Tông có lai lịch gì mà một võ giả Thần cảnh lại dám nói chuyện với một vị Địa Tiên như thế.
“Thanh Dương Tông là một tông môn hạng ba, trong môn phái có mấy Thiên Tiên tọa trấn”.
Độ Mệnh Kiếm Tiên thấy Lâm Ẩn nhìn sang thì nhỏ giọng giải thích.
“Đúng thế, tên ranh con, mau cút cho ta, ở thành Trấn Nam, Thanh Dương Tông ta chính là trời”, Đinh Nguyên đắc ý nói.
Lâm Ẩn không nói gì, anh mới đến Thiên Hoang giới, không quen không biết Bạch Sư Đường, cũng không cần phải ra mặt vì bọn họ.
“Ta nhớ Bạch Sư Đường các người là thế lực hạng hai, cũng có danh tiếng lẫy lừng ở cả Nam Hoang, bây giờ sao người của Thanh Dương Tông cũng dám gây sự trong cửa hàng của Bạch Sư Đường các người thế?”
Độ Mệnh Kiếm Tiên khá nghi ngờ hỏi.
Bạch Sư Đường là một trong ba tông môn hạng hai ở Nam Hoang, trăm năm trước, dù nơi này là địa bàn của Thanh Dương Tông thì người của Thanh Dương Tông cũng không dám gây sự với Bạch Sư Đường, chẳng lẽ trong vòng trăm năm nay, Bạch Sư Đường đã xảy ra biến cố gì sao?
“Hai người là khách, vẫn nên đi trước đi”.
“Còn nữa, cô gái này ta muốn, không được rời khỏi thành Trấn Nam”.
Quản lý Bạch Sư Đường cực kỳ tức giận.
“Khinh người quá đáng!”
Tô Hi cũng tức đến mức đỏ cả mặt.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên.
“Bây giờ cướp đoạt sản nghiệp của người khác giữa ban ngày ban mặt cũng có thể kiêu ngạo như thế sao?”
Tô Hi ngẩng đầu nhìn lên, người nói chuyện chính là chàng trai đến mua tin tức khi nãy.
/1324
|