Cô đột nhiên nhớ tới câu triết lý về tình yêu: Yêu nhau đơn giản, ở chung rất khó khăn.
Rời sân bay, cô chạy thẳng đến bệnh viện. Tang ba ba còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, bình oxi được truyền qua mũi.
Má Tang nói, hôm đó đang xem TV, Tang ba ba đột nhiên nói đau đầu, sau đó bắt đầu hôn mê. Đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói là xuất huyết não, nếu không cứu ngay thì căn bản không hy vọng.
Ít nhất sau một tuần, Tang ba ba mới qua khỏi cơn nguy kịch, hiện tại đang từ từ hồi phục, đã có thể mở miệng nói chuyện. Má Tang đúng là rất giỏi, một người lo liệu hết chuyện trong ngoài, tất cả đều đâu vào đấy.
Bác sĩ nói: “May mắn đưa vào kịp lúc. Bằng không, trễ vài một chút thì đã muộn rồi.”
“Có để lại di chứng không?” Tang Vô Yên hỏi.
“Nếu não trái hoặc là não phải xuất huyết, đều có khả năng tạo liệt nửa người. Nhưng bệnh nhân là xuất huyết não, lúc ấy cũng ngừng hô hấp, là tình huống nghiêm trọng nhất trong xuất huyết não, nhưng rất may mắn. Trước mắt xem ra chưa xãy ra vấn đề gì. Sau này nếu có tái phạm, chắc không thể may mắn như lần này. Chúng ta gặp qua một ít bệnh nhân tuổi lớn, bên cạnh không có ai, thường đưa tới thì đã muộn”
Tang Vô Yên trở lại phòng bệnh, nhìn Tang ba ba ngủ say, tóc đã hơi bạch. Nàng lớn lên giống mẹ, dáng người cũng giống mẹ lúc còn trẻ, vóc dáng nhỏ nhắn dễ thương. Nhưng tóc lại giống ba ba, vừa đen vừa dày. Trước kia, ba ba đặt cô trên vai vui đùa, cô thấy có tóc bạch sẽ nhổ đi. Nhưng từ lúc vào trung học rồi tới đại học, mỗi lần về nhà lại phát hiện tóc bạch càng ngày càng nhiều, không còn là chuyện một hai giờ là có thể giải quyết hết.
Ba ba rất hiền hoàn toàn khác mẹ.
Trước kia ba ba trong đơn vị chủ chốt, lâu lâu lại bị phái ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Ông đều xin miễn, bất quá chính là luyến tiếc con gái và gia đình này. Lúc nhỏ, cô không hiểu lắm, chỉ biết túm lấy góc áo ba ba, lau nước mắt nói:“ Ba ba không được đi, không được đi, không được đi.”
“ Yên yên, không phải có mẹ rồi sao?” Tang ba ba nói.
“Con không cần mẹ, muốn ba ba. Chỉ muốn ba ba thôi.” Tang Vô Yên khóc.
“Được, được. Ba ba không đi.”
Sau này, lúc đi thi ĐH, cô mới hiểu được cơ hội đó đối với một người mà nói rất không dễ.
Đêm đã khuya, má Tang muốn Tang Vô Yên về nhà; “Một mình ta ở đây được rồi”
“ Mẹ, con ở lại, mẹ về nghỉ ngơi đi.”
“ Đi đi đi, con nít thì biết cái gì? nhanh về nhà ngủ đi.”
“ Mẹ– con không còn nhỏ nữa. con có thể giúp. Đây là gia đình con mà.”
Vốn nghĩ má Tang nghe cô nói xong, sẽ chê cười cô, nhưng mẹ lẳng lặng nhìn cô rồi hỏi:“ hai giờ ba con phải trở mình một lần, con có thể sao? Buổi tối, truyền dịch tới hai ba giờ, truyền xong mỗi túi phải gọi y tá, con chắc sẽ ngủ gà ngủ gật không? bình nước tiểu dưới giường, con biết xử lý như thế nào không? Có thể im lặng không. Nhiệm vụ duy nhất của con là tới thăm ba con, muốn ông ấy vui, có thể nhanh chóng khỏe lại. Nếu người nằm ở chỗ này là ta, con có về không cũng không quan trọng, con cứ lo mà yêu đương đi. Người ta cần con dưỡng già, chúng ta đều có tiền nghĩ hưu không cần con tới nuôi, mong con sau này có thể tự nuôi sống mình là được.”
“ Mẹ–” trong mắt Tang Vô Yên nổi lên một đoàn đám sương.
“ Ta không có dư thừa tinh lực tức giận con nữa, cũng không muốn cho ba con nghe thấy. muốn nói gì cũng nói hết rồi, nói thêm nữa mất công con nói ta cản trở trái đất quay. Trước khi vào phòng cấp cứu, lúc mơ màng ông còn nhắc tới con, không bỏ xuống được. ông ấy oán ta không mặc kệ con. Vô Yên, ông ấy sắp chết, còn muốn gặp con, nhớ con? Yêu thương của cha mẹ không đáng giá đồng nào, là thiên kinh địa nghĩa àh?” Má Tang thở dài.
Tang Vô Yên ngồi taxi về nhà, đau đớn trong lòng khó nhịn được. Nàng nhìn đồng hồ, đã đến rạng sáng. Tô Niệm Khâm vẫn không gọi điện tìm cô, có lẽ còn giận cô.
Hắn lớn hơn cô ba tuổi, nhưng lúc giận lại cực kỳ giống trẻ con.
Bởi vì đêm đã khuya, trên đường cũng không có nhiều xe, taxi chạy hơi mau. cô nhìn ra cửa sổ, cảnh vật lướt qua rất nhanh, nhớ tới lúc nhỏ, cô từng ảo tưởng về bạn trai sau này của mình cao lớn đẹp trại, rất thương cô, yêu cô, sủng cô, bao dung hết thảy, không bao giờ giận cô, chỉ cần cô muốn cho dù là trăng trên trời cũng sẽ hái xuống, hoàn mỹ không giống người phàm.
Những nguyên tắc này đều trích trong ngôn tình tiểu thuyết của Hứa Thiến đưa cô đọc.
Nhưng thật tế thì sao?
Sáng hôm sau, Tang Vô Yên tời bệnh viện rất sớm.
Thừa dịp má Tang không ở đó, Tang ba ba kéo tay cô: “Vô Yên, hôm qua, con nói chuyện với mẹ con ta đều nghe thấy.”
Tang Vô Yên mất tự nhiên gật đầu, tiếp tục gọt vỏ táo.
“ Mẹ con, ta còn không hiểu bà ấy sao? Bà chì là mạnh miệng mềm lòng. Kỳ thật bà sớm nghĩ thông suốt rồi. Còn nói với ta cuộc đời này là của con, con gái lớn luôn muốn bay đi, bà ấy không muốn đặt áp lực lên người con. Về sau ah, nếu con kết hôn, lâu lâu mang một nhà của con về nhìn xem chúng ta là được.”
“ Mới không cần ah?” Tang Vô Yên nói, “ Cái gì lâu lâu trở về nhìn xem các ngươi, ta muốn mỗi ngày đều phiền ba. Ba muốn đuổi con cũng không đi.”
Tang ba ba cười ha ha.
Mấy ngày ấy thấy mẹ chăm sóc ba một tấc cũng không rời, Tang Vô Yên nhận ra được, nguyên lai, người cũng sẽ già. Vô luận là cha mẹ hay là người nào khác, lúc mình không để ý sẽ già đi.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy có trọng trách đặt lên vai mình.
Đặc biệt đối với loại con một như họ, từ nhỏ đã được hai thế hệ che chở lớn lên, luôn sống trong hạnh phúc, lúc này lại giật mình phát hiện nguyên lai cha mẹ giúp mình chống trời đã muốn già đi.
Đi đến vườn hoa trong bệnh viện, cô gọi cho Tô Niệm Khâm, nhưng không thông.
Buổi tối gọi lại, vẫn vậy. suy nghĩ một chút muốn gọi cho Dư Tiểu Lộ, tìm được số, Tang Vô Yên ngẫm lại lại từ bỏ.
Ở bệnh viện cùng Tang ba ba ăn cơm chiều, đột nhiên nhận được điện thoại từ thành A.
Dư Tiểu Lộ lo lắng nói: “ Vô Yên, ngươi trở về đi, ba Niệm Khâm ông ấy sắp không được rồi. Ta sợ Niệm Khâm chịu không nổi.”
“ Tiểu Lộ, cô đừng vội nói chậm lại, sao lại thế này?”
“ Tô lão tiên sinh một tháng trước phát hiện bị ung thư gan, luôn luôn trị liệu, kết quả ngày hôm qua đột nhiên chuyển biến xấu. Niệm Khâm hắn…… Niệm Khâm hắn……” Luôn luôn bình tĩnh Dư Tiểu Lộ cũng bắt đầu nghẹn ngào nói.
Tang Vô Yên đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, làm đổ chén của mình, đồ ăn bên trong cũng rớt hết, chiếc đũa rơi xuống đất.
“Anh sao rồi?”
“ Hắn ngồi ngoài cửa phòng bệnh, không ăn cũng không nói, mặc cho ai nói gì hắn cũng không để ý, bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho hắn, nhưng sáng mai chúng ta không biết ứng ó hắn như thế nào nữa. Cho nên, Vô Yên có thể trở về một chuyến không, ta xin cô.”
Tang Vô Yên chần chờ.
Tang ba ba cười cười,“ Con có chuyện thì đi trước đi, ta rất khỏe.”
“ Nhưng ba, con không muốn rời ba ba đi.”
“ Ba kêu con đi, con phải đi. Dù sao con ở nay cũng chỉ vướng bận.” Má Tang nói.
“Con…… Nhưng ……”
“ Đừng nhưng nhị gì nữa, muốn làm gì thì làm đi.” Má Tang tiếp tục nói,“ trước kia con cũng không phải đứa nhỏ hay do dự như vậy.”
Tang ba ba phất tay,“ Mẹ con đối với con hơi dữ một chút, lời hay đều có thể nói thành như vậy.”
Buổi sáng cô mới cạo râu cho ông, cằm sạch sẽ nhìn có tinh thần hơn. Ba ba trước kia vừa đến nhà liền thích dùng râu chà chà mặt cô.
“ Vô Yên,” Ba ba gọi lại cô, “Đi đường cẩn thận.”
Tang Vô Yên quay đầu nhìn thoáng qua. Tang ba ba hướng cô cười cười, nếp nhăn vì cười đều nhíu lại.
Tang Vô Yên nghĩ, nếu lúc ấy cô không hứa hẹn gì liền rời khỏi, kết cục có giống nhau không.
---2---
Giờ này cũng hết chuyến bay, Tang Vô Yên nhanh chóng tới nhà ga cao tốc, lúc ấy trời đã tối, chỉ còn một chuyến tời thành A. Xe chạy lúc mười một giờ mấy, sáng mai là tới nơi.
Xe cũng không phải xe nhà nước. Trên đường đi không cho mở cửa sổ, còn có rất nhiều người hút thuốc, trong xe vừa oi bức vừa đầy khí mịt mù.
Tang Vô Yên hoàn toàn không có tâm trạng để ý, chính là trong lòng cầu nguyện, tới nhanh một chút.
Tô Niệm Khâm nằm trên giường bệnh.
Ngày thường ít khi phơi nắng bây giờ mặt càng thêm trắng bệt. Lông mi hắn nhíu chặc, giống như đang nằm mơ, ngón tay gắt gao nắm chặc khăn chải giường. Hô hấp cũng rất đều đều, lâu lâu lại thở gấp, thuốc làm cho hắn ngủ rất say.
Trong phòng bệnh rất lạnh, Dư Tiểu Lộ tiến vào đắp chăn cho hắn. Nàng nghĩ: Chỉ mong ngày mai trước khi hắn tỉnh, Tang Vô Yên có thể xuất hiện, nếu không ai có thể cản hắn. Hai ngày không ăn không uống không ngủ, một người khỏe mạnh cũng chịu không nổi, hoàn toàn muốn tự sát mà.
Dư Tiểu Lộ nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở lại lầu 3 phòng bệnh vô khuẩn.
Từ thủy tinh trong suốt của phòng bệnh, Dư Vi Lan nắm chặc tay Tô Hoài Sam. Chỗ này còn có một người không muốn sống nữa, Dư Tiểu Lộ nghĩ.
Cô gõ cửa.
Dư Vi Lan quay đầu, Dư Tiểu Lộ cầm bình thuỷ vào.
Dư Vi Lan mới đi ra phòng bệnh.
“ Em hầm cháo.” Dư Tiểu Lộ nói, muốn chị ấy ăn một chút.
“ Tiểu Lộ, ta không muốn ông ấy chết.”
“ Ông ấy là ân nhân của Dư gia chúng ta, ai cũng không muốn ông ấy chết.”
“ Không. Ta từng nghĩ như vậy.”
Dư Tiểu Lộ kinh ngạc,“ Tỷ?”
“ Lúc ba ba muốn ta gả cho ông ấy.”
“ Vì ta, tỷ chịu khổ rồi.” Mặt Dư Tiểu Lộ cúi thấp.
“ Ta từng nói với em chưa, trước kia ta thích qua cậu bé.”
“ Em còn nhớ.”
“ Đứa bé kia nhỏ hơn ta mấy tuổi, hắn lúc ấy vừa mới mất đi mẹ vạn phần bất lực, ta rất muốn giúp hắn. Vì từ thương tiếc biến thành cảm giác thích.”
“ Chuyện cày chị chưa bao giờ nói qua.”
“ Sau lại ta mới phát hiện ta chỉ là đem hắn trở thành một cái bóng, mà ta chân chính yêu là Tô Hoài Sam. Tiểu Lộ……”
“ Chờ tỷ phu tỉnh, tỷ lại nói cho ông ấy biết, hiện tại tỷ nên nhắm mắt nghỉ một chút.” Cô vừa nghe Dư Vi Lan kể lại, vừa cho chị tựa vào vai mình nghỉ ngơi.
“ Tiểu Lộ, không cần hồ đồ giống tỷ tỷ, thật sự yêu ai cũng không biết.”
“ Tiểu Lộ, em nói nếu đem tuổi thọ của ta giảm một nửa thì ông ấy có thể tỉnh lại không.”
“ Trước kia, ba ba không nuôi nổi chúng ta, vẫn nghĩ tiền là tốt nhất. Nhưng nay có rất nhiều tiền, lại không thể như ý nguyện của mình. Em thấy có đúng không?”
“ Tiểu Lộ, nếu em có bạn trai nhất định phải đưa tới cho tỷ tỷ xem trước……”
Dư Tiểu Lộ im lặng ngồi nghe tỷ lầm bầm lầu bầu, cuối cùng cũng đợi được tỷ ngủ.
---3---
Ngoại trừ khiếm thị và tính tình cổ quái thì bất luận dung mạo, khí chất hay gia thế, Tô Niệm Khâm đều thu hút ánh mắt của người khác. Có đôi khi, làm sao chữa mắt cho hắn cũng là mục tiêu của người khác.
Hắn không đi cửa mua quần áo, nói cách khác hắn không thích đi dạo phố. Quần áo mỗi quý đều do Dư Tiểu Lộ xử lý. Dư Tiểu Lộ cũng không tốn nhiều thời gian lắm, chính là dựa theo số đo kêu người ta đưa tới. Màu sắc chủ yếu là xám tro, trắng, xanh nhạt, dù có phối hợp lung tung cũng không tệ. Màu sơn trong nhà cũng chọn giống như quần áo đều trắng, xám tro, xanh nhạt. Quần áo chỉ cần sạch sẽ và sắp xếp theo màu đậm dần từ phải sang trái. Trừ phi cũ nát, bằng không cho dù giặt đến phai màu, Tô Niệm Khâm cũng không ngại.
Kiểu áo thoải mái là được.
Khi Tang Vô Yên và Vương Lam đi dạo phố, từng tìm qua nhãn hiệu áo Tô Niệm Khâm mặc. Cô cũng ít khi xem tạp chí thời trang, khi tận mắt thấy giá tiền của cái áo mới trố mắt ra. Và quần áo của Tô Niệm Khâm cũng như vậy bị phát hiện ra.
Nàng bắt đầu khóc không ra nước mắt, hối hận vì sao trước kia còn thường trêu chọc hắn. cái khăn tay sọc ô vuông màu nâu của hắn mà Tang Vô Yên lấy lau bàn giá trị hai ngàn.
Mà Tô Niệm Khâm dường như đối với túi da sang trọng của mình hoàn toàn không biết.
Cô hỏi Dư Tiểu Lộ.
Dư Tiểu Lộ nói: “Không thấy hắn mặc quần áo này so với người mẫu trong tạp chí còn mê người hơn sao, hằng ngày được nhìn cảnh đẹp không tốt sao? Hơn nữa,” Dư Tiểu Lộ cười, “Hơn nữa hắn nhiều tiền như vậy, lại không biết tiêu tiền, ta không tận lực giúp hắn xài xa xỉ một chút thì cuộc sống còn gì lạc thú.”
Tang Vô Yên nghĩ, khó trách Diệp Lệ nói hắn có hơi thở quý tộc, nguyên lai là được xây dựng từ những vật dụng xa xỉ này.
Cô mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy thú vị.
Thay đổi tư thế ngồi, cảm thấy chân có chút tê, xoay người kéo ống quần lên xem, hình như hơi sưng lên. Ngồi hoài một chỗ đúng là chuyện không dễ dàng gì.
Đứa bé phía sau vất vả lằm mới ngừng khóc được, bên tai lại nghe thấy tiếng ngáy. Mùi trong cực kỳ khó chịu, quần áo sớm bị mồ hôi làm ướt, như dán chặc vào người vậy. cô muốn mở cửa kính ra một chút, lại dùng sức quá, mở hơi lớn. Không khí thổi vào rất mạnh khiến cô khó thở, người phia sau cũng bị thổi mạnh, lập tức oán giận. Tang Vô Yên vội vàng khép cửa sổ lại, chừa lại một khe hở.
Cô giống như tìm được cam tuyền đem mũi tới khe hở hô hấp như đói, hưởng thụ một chút gió lạnh. Trừ bỏ tiền trên người, cô cũng không kịp lấy này nọ. Tang Vô Yên muốn biết mấy giờ, vì thế sờ đồng hồ. Đó là vật chuyên dụng của người mù, mở ra có thể nhìn thấy giờ, cô tìm rất lâu mới mua được một cái giống y hết của Tô Niệm Khâm mang. Cô lấy cái của hắn mang vào tay mình, cái mới đưa cho Tô Niệm Khâm.
“Bây giờ đồng hồ bảo bối của anh thuộc về em.” Tang Vô Yên cười mang vào tay mình, bên ngoài còn mới nhưng dây đồng hồ đã có vết trầy.“ Lấy cũ đổi mới, anh có lời.”
Tô Niệm Khâm có chút lưu luyến chạm vào đồng hồ cũ trên tay Tang Vô Yên, “Mang trên tay em nhìn không đẹp lắm.”
“Bây giờ rất lưu hành con gái mang đồng hồ nam, huống chi nhìn rất cá tính ah”
Tô Niệm Khâm cười mỉm, “Chỉ cần em thích là được.”
Tang Vô Yên vừa nhớ lại vừa dựa đầu vào ghế, vươn cổ tay, khuôn mặt dán vào đồng hồ, có thể cảm nhận được nhiệt độ của Tô Niệm Khâm. Cô trước giờ không phải là người mạnh mẽ, vì hắn có hải kiên cường hơn.
Nửa đêm, đột nhiên trong một phòng bệnh đặc biệt truyền đến chuông báo động.
Nhân viên y tế vội vàng lấy dụng cụ và thuốc vào, Dư Vi Lan bị đánh thức.
“ Không phải tỷ phu.” Dư Tiểu Lộ nói, giọng hơi lớn.
Dư Vi Lan đứng bên cửa sổ im lặng nhìn đàn ông trên giường, tóc hơi bạch, hô hấp rất yếu tạo thành một màn sương trong ống dưỡng khí, các loại dụng cụ phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Mấy giờ rồi?” Dư Vi Lan nhu nhu hai má.
“Chưa tới bình minh” Dư Tiểu Lộ đột nhiên nhớ đến bát cháo hầm đã lạnh.
Cô định kêu Dư Vi Lan ăn một ít.
Dư Vi Lan tiếp nhận, nhìn một cái hộp, hỏi:“ tỷ phu em cũng không thể ăn cái gì, làm nhiều như vậy làm gì?”
“ Có một phần của Niệm Khâm ah.”
Dư Vi Lan ngẩn ra, “ Đúng rồi, Niệm Khâm đâu?”
“ Tỷ tỷ, cảm ơn chị vẫn còn nhớ có một người tên Tô Niệm Khâm.” Dư Tiểu Lộ nói,“ hai ngày này, chị canh giữ ở bên trong, hắn thì ngồi ở chỗ này, khuyên thế nào cũng không đi. Hắn không chịu đi vào xem, cũng không chịu rời đi.”
“ Ta hôn mê đến đầu óc hỗn loạn luôn, cũng chẳng quan tam 6den619 những thứ này.” Tô Hoài Sam chỉ có một đứa con là Niệm Khâm, mà hắn chưa bao giờ thừa nhận mình là người Tô gia. Toàn bộ gánh nặng Tô gia đều rơi lên vai Dư Vi Lan.“ Hắn sao rồi?”
“ Không tốt,” Dư Tiểu Lộ nói,“ Hôm đó hắn cãi nhau với Tang tiểu thư đã chịu đả kích, lại thêm chuyện của tỷ phu càng khiến hắn hỏng luôn.”
“ Hắn vẫn là người như vậy, ngoại lạnh trong nóng. Kỳ thật hắn rất yêu Hoài Sam.”
“Giống như em thường xuyên giận dỗi với chị, nhưng vẫn như cũ rất yêu chị?”
Dư Vi Lan vỗ muội muội,“ Đừng ba hoa. Niệm Khâm ở đâu, ta đi xem hắn.”
Thấy Tô Niệm Khâm đang ngủ, Dư Vi Lan cái mũi có chút chua xót.
Hắn gầy đi rất nhiều, râu cũng mọc ra hết, nhìn tiều tụy hơn.
Đại khái do hắn vẫn không chịu ăn gì, bác sĩ sợ thể lực hắn chống đỡ hết nổi, cho nên bắt truyền nước biển.
Dư Vi Lan ngồi bên giường, vuốt ve mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Niệm Khâm, nhớ rõ lần đầu tiên gặp ngươi là lễ tang của mẹ ngươi, mà ba ta vẫn là lái xe của Hoài Sam, lúc ấy ngươi rất nhỏ con, còn thấp hơn Tiểu Lộ, cũng gầy như vậy. Bị ngã trên đất, ta muốn đỡ ngươi, ngươi lại không chịu……”
---4---
Khi Tô Niệm Khâm tỉnh lại, xung quanh đều trắng bạc. Hắn giơ tay lên phát hiện trên tay có vật gì khác. Vì thế thô bạo giật ống tiêm truyền dịch, máu tươi từ miệng vết thương trào ra, nhưng hắn như hoàn toàn không cảm thấy đau.
Hắn đang muốn xuống giường, bỗng nhiên cảm thấy một góc chăn bị vật gì đè lại, nghe thấy tiếng hô hấp nhỏ.
“Vô Yên?” Hắn trong lòng vui sướng lại không dám tin.
Người giống như rất mệt, vẫn còn ngủ, tay hắn cẩn thận sờ đầu cô, đầu ngón tay chấn động– là Dư Vi Lan.
Tô Niệm Khâm khóe miệng cười khổ: Tang Vô Yên với hắn đã không bao giờ có can hệ gì nữa, như thế nào còn ảo tưởng cô ấy có thể giống như thiên sứ đột nhiên xuất hiện trước mặt, cứu vớt mình.
Tô Niệm Khâm không dám lộn xộn, sợ quấy nhiễu Dư Vi Lan ngủ, chỉ có thể duy trì nguyên tư thế này.
Nhưng cô vẫn giật mình.
Sửa sang lại tóc tai, ngẩng đầu lên, “Niệm Khâm.” Cô thấy Tô Niệm Khâm đã tỉnh, hơi ngượng ngùng
Tô Niệm Khâm xốc chăn lên, đứng dậy. hắn kéo áo lại, ngủ qua một đêm quần áo hắn hơi nhăn, nói:“ ông ấy khỏe không?” Hắn vẫn không dám ngủ, sợ hắn cảm giác tỉnh lại thì người đàn ông kia không còn ở thế gian nữa.
“Ít nhất không có chuyển biến xấu. Tiểu Lộ nói ngươi đã kiệt sức rồi.”
Tô Niệm Khâm quay mặt qua chỗ khác, che giấu lo lắng của mình.
Dư Vi Lan đi về phía hắn, thay hắn sửa sang nếp nhăn trên áo.
“Ngươi cao quá.” Tay Dư Vi Lan giống bàn tay mềm mại của mẹ.
“Uh.” Tô Niệm Khâm đột nhiên im lặng.
“ Trước kia cũng thường quên lật cổ áo.” Dư Vi Lan cười.
“ Ai bảo ta không nhìn thấy gương.”
“ Gương đối với ngươi mà nói vốn là dư thừa, người không tài giỏi mới thích đứng trước gương loay hoay.”
“ Ta chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ của mình, không biết lớn lên như thế nào.”
“ Có đôi khi người cũng có thể làm gương, chẳng lẽ ngươi không có nghe thấy người qua đường, đặc biệt là các cô gái trẻ đi qua ngươi đều hít sâu một hơi àh.”
“ Hoặc là ta rất xấu.”
“ Nếu ngươi xấu, Tiểu Lộ tuyệt đối sẽ không cùng ngươi ra đường.”
“Mắt thẩm mĩ của cô ấy tốt lắm àh?” Tô Niệm Khâm nghiêng đầu.
“ Đương nhiên. Em ấy luôn luôn chỉ thích ngắm đồ đẹp.” Dư Vi Lan cười, “Nhạc của ngươi, ta nghe qua, đều rất hay. Nhưng số lượng quá ít.”
“ Ta tiêu tiền rất ít, nhà cũng là mẹ để lại, cho nên không cần ngày đêm hăng hái làm việc để nhận tiền nhuận bút.”
“ Nhưng ngươi về sau cần nuôi lão bà, còn có rất nhiều tiểu hài tử. Bọn họ đều dựa vào ngươi. Sáng tác cũng cần linh cảm.”
“ Như vậy sau này ta tời trường khuyết tật dạy vậy, hiệu trưởng có trả tiền lương hơn nữa ta có mua bảo hiểm cho Nhất Kim.”
“ Có thể suy nghĩ.”
Dư Tiểu Lộ đang muốn bước vào, thấy hai người ở chung, lại lặng lẽ lui ra ngoài. Cô muốn đến xem Tô Niệm Khâm sau khi tỉnh có giận không. Xem ra, Dư Vi Lan trấn an hắn.
“ Niệm Khâm,” Tay Dư Vi Lan đặt lên vai hắn, “Đã lâu rồi không cùng người nói chuyện như vậy.”
“ Tâm tình tốt.”
“ Ông ấy nhất định có thể vượt qua, bởi vì có ngươi ở đây, cho nên ngươi không cần vì tự trách mà tổn thương chính mình. Không ai trách cứ ngươi.”
“ Ta chưa bao giờ thực hiện trách nhiệm làm con, mãi đến khi ta nhìn thấy trái tim ông ấy ngừng đập mới hiểu được điểm này.”
“ Niệm Khâm,” Dư Vi Lan lại nhẹ nhàng gọi hắn tên, “ Kỳ thật hai chúng ta đều coi ông ấy là người quan trọng. Ngươi thương ông ấy còn hơn ta và ta cũng vậy.”
“Uh.” Tô Niệm Khâm gật đầu.
“ Chờ ba ngươi qua được nguy kịch, phải đi tìm Tang tiểu thư trở về, nhận sai với cô ấy.”
“ Ta không có sai, người nhà cô ấy chính là mệt……” Nói một nửa bị Dư Vi Lan ngừng, “ Nhớ kỹ, Niệm Khâm, vĩnh viễn không cần tự coi nhẹ mình.” Sau đó Dư Vi Lan nhẹ nhàng ôm lấy Tô Niệm Khâm. Tuy rằng động tác rất nhẹ nhu, nhưng cũng làm cho Tô Niệm Khâm có điểm ngoài ý muốn, tay không biết nên đặt ở đâu.
“ Niệm Khâm, đây chỉ là cái ôm của mẹ kế, nhưng mà đã muộn mười năm.” Dư Vi Lan nhắm mắt mỉm cười, tươi cười phá lệ thản nhiên.
Tô Niệm Khâm ngẩn ra mới đưa tay ôm lại.
“ Ta sẽ không gọi ngươi là mẹ.” Tô Niệm Khâm quẫn bách nói.
“ Ta cũng không muốn già như vậy.”
Tô Niệm Khâm đưa lưng về phía cửa sổ, ánh nắng từ phía sau rèm cửa sổ chiếu vào, hơi nước chạm cửa kình, tạo ra âm thanh như có giai điệu
Trong lòng Dư Vi Lan an tâm hơn.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, Tang Vô Yên ngạc nhiên, trong phòng hai người ôm nhau. Nữ nhân này, cô ấy gặp qua, là người trong tấm hình mà Tô Niệm Khâm đã xé, là người nắm tay Dư Tiểu Lộ.
Tang Vô Yên ngẩng đầu, gõ gõ cửa.
Dư Vi Lan rời đi Tô Niệm Khâm ôm ấp, xuyên qua bả vai Tô Niệm Khâm, nhìn ra phía cửa. tuy ở xa nhưng cô đã từng nhìn thấy Tang Vô Yên, cho nên mở miệng nói:“ Tang tiểu thư?”
Tô Niệm Khâm nghe được ba chữ này, thân thể hơi chấn động.
“ Ta……” Tang Vô Yên chân tay luống cuống,“ Ta…… Nhận được điện thoại của Tiểu Lộ.”
Dư Vi Lan vỗ vỗ lưng Tô Niệm Khâm,” Các ngươi hảo hảo trò chuyện, ta đi ra ngoài một chút” liền bỏ lại hai người trong phòng bệnh.
“Em không phải nói em đối ta đã mệt mỏi sao, như thế nào lại trở lại?” Tô Niệm Khâm tự giễu nói.
“ Tiểu Lộ nói anh không ăn không uống, người nào nói gì cũng không nghe, bảo ta đến xem.”
“ Nga? Vậy em cũng rất có bản lĩnh. Em làm sao mà biết ta chắc chắn sẽ nghe lời em?”
“ Ta……” Tang Vô Yên cắn cắn môi, nửa ngày nghĩ không được câu nào để phản bác lại.
Trong lòng cô rất loạn.
Đúng vậy, thực tự cô cho mình là đúng. Nghĩ mình đối với Tô Niệm Khâm mà nói là bất đồng, là công chúa duy nhất có thể chinh phục hắn.
Nàng chưa từng nhìn thấy Tô Niệm Khâm dùng vẻ mặt ôn nhu nói chuyện với mình. Cô càng không có tâm tư đi nghiên cứu lời ngon ngọt trong miệng họ.
Cô nghĩ hắn yêu cô, cô vẫn nghĩ như vậy, cho nên mới có thể một lần lại một lần chịu nựng tính trẻ con của hắn. cô còn nghĩ rằng chỉ có mình giải cứu thống khổ của Tô Niệm Khâm. Không ngờ chỉ có vài ngày rời khỏi đã có người thay thế vị trí của cô trấn an hắn.
Hai người đều đứng nghiêm trong phòng, trầm mặc rất lâu.
“ Xem xong chưa?” Tô Niệm Khâm thản nhiên hỏi.
“ Ách?”
” Xem xong, sững sờ, tiếp theo trong lòng không khỏi tự giễu, cô tự mình ngốc, vù vù chạy tới một lòng muốn cứu vớt nam nhân, ai ngờ lại tự rước lấy nhục.
“ Em cười cái gì?” Tô Niệm Khâm nhíu mi.
“ Không có gì.” cô trả lời xong, liền xoay người rời đi.
Đến lầu một, trước cửa thang máy, cô đụng vào một cái khay của một bác sĩ thực tập.
Bàn bị đánh nghiêng, thất thất bát bát rớt hết các viên thuốc.
“ Uy– ngươi đi đường thế nào vậy!” bác sĩ thực tập vừa kiểm này nọ vừa oán giận. Hắn vừa nhấc đầu, mới phát hiện Tang Vô Yên đang khóc.
“ Ngươi đừng khóc a, ta không có phải ý mắng ngươi. Đều là ta không tốt, đi đường không nhìn kỹ.” Hắn vội vàng giải thích.
Tang Vô Yên lại ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc lớn.
---5---
Lúc này, di động vang.
cô cầm lên xem, trong lòng đang ôm một tia hi vọng, hy vọng là Tô Niệm Khâm gọi qua.
Kết quả là má Tang gọi. cô quệt nước mắt, đi tới ghế trước cửa phòng khám bệnh, hít thật sâu chờ giọng hồi phục bình thường mới nghe điện thoại.
“ Vô Yên, đến chưa?” Má Tang thân thiết hỏi.
“ Vừa tới.”
“Ông ấy có sao không?”
“Mẹ đừng lo, lo ba con cho tốt là được. trong nhà người ta rất nhiều người.” Tang Vô Yên ntra3 lời vài câu có lệ, treo điện thoại.
“ Ngươi lúc ấy chưa cho hắn một cái tát là may cho hắn rồi.” Trình Nhân cảm thán.
“ Ta không giống ngươi, không thể ra tay được.” Tang Vô Yên nói.
“ Không có việc gì, sau này luyện tập nhiều một chút liền quen thôi.”
“ Ngươi mau cút!”
Buổi tối, cô một mình đi ăn món cay Tứ Xuyên, cư nhiên gặp Nhiếp Hi ở cửa.
“ Món ăn tiệm này cũng tốt lắm. Trước kia ta thường xuyên tới, hôm nay thuận đường đi ngang qua lại muốn vào ăn vài món, không nghĩ tới có thể gặp ngươi ở đây.” Nhiếp Hi cười.
“Nhà ta ở khu nhà đối diện.” Tang Vô Yên chỉ chỉ.
“ Ngươi không phải về nhà rồi àh?”
“Uh. Có chút việc, phải trở lại gấp.”
“ Ngươi phát hiện chuyện tình của Tô Niệm Khâm và Dư Vi Lan?” Hai người ngồi cùng nhau, thấy mặt Tang Vô Yên không ngừng vùi đầu ăn cơm, Nhiếp Hi liền hỏi.
“ Ách? Dư Vi Lan?”
“ Dư Tiểu Lộ tỷ tỷ.” Nhiếp Hi bổ sung.
Nghe câu này, Tang Vô Yên mới nhớ tới Dư Tiểu Lộ nói qua, cô lớn lên cùng Tô Niệm Khâm, còn có một tầng quan hệ, cô cũng là Tô Niệm Khâm muội muội của mẹ kế.
Muội muội của mẹ kế? Dư Tiểu Lộ tỷ tỷ?
“ Mẹ kế?” Tang Vô Yên hỏi.
“ Đúng vậy, thiếu chút nữa thành vụ tai tiếng nhất thành A. Dư Vi Lan là con gái người hầu trong Tô gia, gia cảnh không tốt. Nhưng với Tô thiếu gia lại rất hợp. Tuy chưa bàn tới chuyện cưới xin, nhưng hai người ở chung rất thân mật, người sáng suốt liếc mắt một cái liều nhìn được Tô Niệm Khâm thích nàng. Đáng tiếc, Dư Vi Lan sau lại gả cho Tô Hoài Sam.”
Tang Vô Yên vẻ mặt kinh ngạc, kinh ngạc nói không ra lời.
“ Sao ngươi biết.”
“ Ta là đồng học của Dư Vi Lan. Lúc ấy nàng buông tha việc học gả vào hào môn, là tin oanh động toàn bộ trường.”
Cô còn nghĩ rằng tình yêu của bọn họ là không thể phá vỡ, nhưng hiện tại, xem ra thật sự là tự mình đa tình. Cô mỗi lần đều đảm đương loại nhân vật này, mỗi lần đều làm chuyện ngu xuẩn này.
Tang Vô Yên cũng không biết mình như thế nào ăn xong sau đó cáo biệt Nhiếp Hi, sau đó liền vừa rơi lệ vừa mua bia. Thu ngân dùng ánh mắt quái dị vụng trộm nhìn cô vài lần, cô một chút cũng không ngại.
Cô ngồi trên tầng cao nhất trong tòa nhà chọt trời, bia một ngụm lại một ngụm uống vào.
Di động trong túi xách rung, làm cho đồ vật trong túi đều rung theo “ Ô ô ô” , cô đưa tay vào túi một lúc lâu mới tìm được đi động, nhìn vào màn hình, là Dư Tiểu Lộ.
Tang Vô Yên híp mắt say lờ đờ cười khổ, cũng không tiếp, quăng di động trên ghế.
Một lát sau, di động rung nữa. cô cầm lấy xem vẫn là Dư Tiểu Lộ gọi, liền bỏ xuống, để mặc cho nó tiếp tục rung. Cuối cùng di động rung đến cạnh bàn, loảng xoảng rơi xuống dưới ghế.
Hai mắt mờ mịt nhìn bầu trời đêm, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Nhiếp Hi.
“ Có người nói cho ngươi biết, giọng cười của ngươi rất giống Dư Vi Lan?”
Nàng rốt cục hiểu được sao Tô Niệm Khâm lại cổ quái như vậy, nguyên lai không chỉ vì hắn là cô nhi bị lưu lạc bên ngoài suốt bảy năm, vì hắn bị khiếm thị hay do chuyện năm xưa mẹ hắn qua đời, mà còn do Dư Vi Lan.
Tang Vô Yên uống rượu đến trời sáng, sau đó không biết như thế nào bò được về nhà, mở cửa ngã vào sô pha ngủ quên. Buổi sáng, đau đầu muốn chết tìm di động, tìm nửa ngày cuối cùng mới phát hiện ở trên ghế, mở ra, màn hình có mấy chục cuộc gọi chưa tiếp, đa số là má Tang gọi.
Tang Vô Yên nhanh chóng gọi lại, dự cảm thấy như có điềm xấu.
“ Vô Yên,” Tiếp điện thoại lại là Ngụy Hạo.
“Sao lại là ngươi?”
“ Ta và mẹ ta nhận được tin mới tới.”
“ Tin gì? Mẹ ta đâu, ba ta đâu?” giọng cô run hỏi.
Ngụy Hạo dừng chút, chậm rãi nói: “ Vô Yên, ngươi bình tĩnh nghe ta nói.”
“ Ba ta đâu?” Cô sốt ruột, tay run rẩy.
“ Nửa đêm ba ngươi đã qua đời.”
Chỉ một câu ngắn ngủn lại như ngàn mũi kim đâm vào tim Tang Vô Yên, sau đó lại chậm rãi rút từng mũi ra, từng mũi kim mang theo máu tươi và thịt của cô.
Nhớ lại lúc đi nhà trẻ, má Tang từng có đoạn thời gian điều đi công tác, không thời gian chăm sóc cô. Đặc biệt là buổi sáng sẽ không có ai chải đầu cho cô, mẹ nghĩ vậy nên mang cô đi cắt thành tóc ngắn. Không nghĩ tới ba ba không đồng ý, nói bé gái phải để tóc dài mới đáng yêu. Vì thế ông học thắt bím tóc cho con, qua nhiều ngày mới học được.
Còn có một lần, trường tổ chức học sinh đi xem phim ( Mẹ lại yêu ta một lần), xem xong Tang Vô Yên liền thích hát theo bài hát đó, nhưng là ngũ âm của cô không được đầy đủ, thường bị bạn học cười. Ba ba biết nên sau đó tìm nhạc phổ về dạy cô hát, một lần lại một lần. Kết quả má Tang về nhìn thấy chỉ biết lắc đầu: “Hai ba con đúng là tám lạng nửa cân, được được, đừng hát nữa. Người bên cạnh nghe được đúng là chịu tội.”. Sau này bài hát đó bị Tang Vô Yên đổi thành “ Trên đời chỉ có ba ba hảo”.
Một người ba tốt như vậy, sao có thể sớm rời bỏ cô.
“ Ngươi đừng nói bừa!” Cô hét lên, “ A Hạo, ngươi nói bừa!”
Nàng quăng di động, cầm túi xách đi xuống lầu, nước mắt mơ hồ che hết tầm mắt, không nhìn rõ đường, thấy taxi liền ngoắc.
lúc này đang là giờ cao điểm, hầu như không có xe trống. Nàng càng sốt ruột lại càng không biết làm gì, càng không biết làm gì thì lại càng sốt ruột. hơn 20 phút, dần dần tỉnh táo lại, mới nhớ được qua dãy phố kia, đối diện ngã tư còn có một sân bay công cộng.
Vì thế cô lau nước mắt, vừa nhìn thấy Dư Tiểu Lộ từ tiệm ăn đi ra, phía sau còn có Tô Niệm Khâm đang chống gậy đi tới.
Theo bản năng, cô định cúi đầu, vòng qua. Cũng không ngờ, Dư Tiểu Lộ đã nhìn thấy cô, còn nhắc nhở Tô Niệm Khâm.
“ Này không phải Tang tiểu thư sao?”
Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm chậm rãi đến gần, một khắc kia lòng cô bắt đầu co rút đau đớn.
“ Thật khéo, Tô Niệm Khâm.” Cô nói.
“ Không phải khéo, ta vốn là tới tìm ngươi.”
“ Tìm ta?” Tang Vô Yên cười lạnh,“ Dư Vi Lan đâu?”
Sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch.
“ Tô Niệm Khâm, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Hắn không nói lời nào, cô liền nói tiếp.
“ Trên thế giới này, Dư Vi Lan và ta, ai quan trọng hơn?” cô lắc lắc đầu, nói: “Hay là, ta nên hỏi như vậy: Nếu ta và Dư Vi Lan cùng rớt xuống sông, chỉ có thể cứu một người, ngươi cứu ai?”
(chị này hỏi ngây thơ gê. Anh ấy thấy ai đâu mà cứu. đúng là pó tay)
Trước kia, Hứa Thiến cũng đem vấn đề này ra hỏi Ngụy Hạo, cô lúc ấy nghe được chỉ cảm thấy buồn cười. Vạn vạn không ngờ, nay cô cũng thành loại nữ nhân buồn cười như vậy.
“ Ngươi cảm thấy hỏi loại vấn đề ngu ngốc này có ý nghĩa sao?” mặt hắn nhìn thẳng cô.
“Có ý nghĩa sao? Quả thật không có ý nghĩa.” Cô rơi lệ, cười thê lương: “ Mẹ ta nói đúng, một người a, bất luận làm chuyện ngu ngốc gì thì chưa tới phút cuối cùng cũng không thấy hối hận.”
Nếu cô không trở về tìm hắn, có lẽ ba ba sẽ không có việc gì; nếu cô không vì hắn uống say, thì một câu cuối cùng cô cũng không thể nói với ba.
Ông trời khẳng định đang trừng phạt cô, cô đúng là đứa con bất hiếu.
Vì một nam nhân không thương cô, không quý trọng cô, cô lại có thể dễ dàng bỏ quên ba yêu của mình.
Tang Vô Yên nhìn mặt hắn, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ, cuối cùng thản nhiên nói một câu: “ Niệm Khâm, ta cả đời này cũng không muốn gặp ngươi nữa, thật sự.”
Rời sân bay, cô chạy thẳng đến bệnh viện. Tang ba ba còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, bình oxi được truyền qua mũi.
Má Tang nói, hôm đó đang xem TV, Tang ba ba đột nhiên nói đau đầu, sau đó bắt đầu hôn mê. Đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói là xuất huyết não, nếu không cứu ngay thì căn bản không hy vọng.
Ít nhất sau một tuần, Tang ba ba mới qua khỏi cơn nguy kịch, hiện tại đang từ từ hồi phục, đã có thể mở miệng nói chuyện. Má Tang đúng là rất giỏi, một người lo liệu hết chuyện trong ngoài, tất cả đều đâu vào đấy.
Bác sĩ nói: “May mắn đưa vào kịp lúc. Bằng không, trễ vài một chút thì đã muộn rồi.”
“Có để lại di chứng không?” Tang Vô Yên hỏi.
“Nếu não trái hoặc là não phải xuất huyết, đều có khả năng tạo liệt nửa người. Nhưng bệnh nhân là xuất huyết não, lúc ấy cũng ngừng hô hấp, là tình huống nghiêm trọng nhất trong xuất huyết não, nhưng rất may mắn. Trước mắt xem ra chưa xãy ra vấn đề gì. Sau này nếu có tái phạm, chắc không thể may mắn như lần này. Chúng ta gặp qua một ít bệnh nhân tuổi lớn, bên cạnh không có ai, thường đưa tới thì đã muộn”
Tang Vô Yên trở lại phòng bệnh, nhìn Tang ba ba ngủ say, tóc đã hơi bạch. Nàng lớn lên giống mẹ, dáng người cũng giống mẹ lúc còn trẻ, vóc dáng nhỏ nhắn dễ thương. Nhưng tóc lại giống ba ba, vừa đen vừa dày. Trước kia, ba ba đặt cô trên vai vui đùa, cô thấy có tóc bạch sẽ nhổ đi. Nhưng từ lúc vào trung học rồi tới đại học, mỗi lần về nhà lại phát hiện tóc bạch càng ngày càng nhiều, không còn là chuyện một hai giờ là có thể giải quyết hết.
Ba ba rất hiền hoàn toàn khác mẹ.
Trước kia ba ba trong đơn vị chủ chốt, lâu lâu lại bị phái ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Ông đều xin miễn, bất quá chính là luyến tiếc con gái và gia đình này. Lúc nhỏ, cô không hiểu lắm, chỉ biết túm lấy góc áo ba ba, lau nước mắt nói:“ Ba ba không được đi, không được đi, không được đi.”
“ Yên yên, không phải có mẹ rồi sao?” Tang ba ba nói.
“Con không cần mẹ, muốn ba ba. Chỉ muốn ba ba thôi.” Tang Vô Yên khóc.
“Được, được. Ba ba không đi.”
Sau này, lúc đi thi ĐH, cô mới hiểu được cơ hội đó đối với một người mà nói rất không dễ.
Đêm đã khuya, má Tang muốn Tang Vô Yên về nhà; “Một mình ta ở đây được rồi”
“ Mẹ, con ở lại, mẹ về nghỉ ngơi đi.”
“ Đi đi đi, con nít thì biết cái gì? nhanh về nhà ngủ đi.”
“ Mẹ– con không còn nhỏ nữa. con có thể giúp. Đây là gia đình con mà.”
Vốn nghĩ má Tang nghe cô nói xong, sẽ chê cười cô, nhưng mẹ lẳng lặng nhìn cô rồi hỏi:“ hai giờ ba con phải trở mình một lần, con có thể sao? Buổi tối, truyền dịch tới hai ba giờ, truyền xong mỗi túi phải gọi y tá, con chắc sẽ ngủ gà ngủ gật không? bình nước tiểu dưới giường, con biết xử lý như thế nào không? Có thể im lặng không. Nhiệm vụ duy nhất của con là tới thăm ba con, muốn ông ấy vui, có thể nhanh chóng khỏe lại. Nếu người nằm ở chỗ này là ta, con có về không cũng không quan trọng, con cứ lo mà yêu đương đi. Người ta cần con dưỡng già, chúng ta đều có tiền nghĩ hưu không cần con tới nuôi, mong con sau này có thể tự nuôi sống mình là được.”
“ Mẹ–” trong mắt Tang Vô Yên nổi lên một đoàn đám sương.
“ Ta không có dư thừa tinh lực tức giận con nữa, cũng không muốn cho ba con nghe thấy. muốn nói gì cũng nói hết rồi, nói thêm nữa mất công con nói ta cản trở trái đất quay. Trước khi vào phòng cấp cứu, lúc mơ màng ông còn nhắc tới con, không bỏ xuống được. ông ấy oán ta không mặc kệ con. Vô Yên, ông ấy sắp chết, còn muốn gặp con, nhớ con? Yêu thương của cha mẹ không đáng giá đồng nào, là thiên kinh địa nghĩa àh?” Má Tang thở dài.
Tang Vô Yên ngồi taxi về nhà, đau đớn trong lòng khó nhịn được. Nàng nhìn đồng hồ, đã đến rạng sáng. Tô Niệm Khâm vẫn không gọi điện tìm cô, có lẽ còn giận cô.
Hắn lớn hơn cô ba tuổi, nhưng lúc giận lại cực kỳ giống trẻ con.
Bởi vì đêm đã khuya, trên đường cũng không có nhiều xe, taxi chạy hơi mau. cô nhìn ra cửa sổ, cảnh vật lướt qua rất nhanh, nhớ tới lúc nhỏ, cô từng ảo tưởng về bạn trai sau này của mình cao lớn đẹp trại, rất thương cô, yêu cô, sủng cô, bao dung hết thảy, không bao giờ giận cô, chỉ cần cô muốn cho dù là trăng trên trời cũng sẽ hái xuống, hoàn mỹ không giống người phàm.
Những nguyên tắc này đều trích trong ngôn tình tiểu thuyết của Hứa Thiến đưa cô đọc.
Nhưng thật tế thì sao?
Sáng hôm sau, Tang Vô Yên tời bệnh viện rất sớm.
Thừa dịp má Tang không ở đó, Tang ba ba kéo tay cô: “Vô Yên, hôm qua, con nói chuyện với mẹ con ta đều nghe thấy.”
Tang Vô Yên mất tự nhiên gật đầu, tiếp tục gọt vỏ táo.
“ Mẹ con, ta còn không hiểu bà ấy sao? Bà chì là mạnh miệng mềm lòng. Kỳ thật bà sớm nghĩ thông suốt rồi. Còn nói với ta cuộc đời này là của con, con gái lớn luôn muốn bay đi, bà ấy không muốn đặt áp lực lên người con. Về sau ah, nếu con kết hôn, lâu lâu mang một nhà của con về nhìn xem chúng ta là được.”
“ Mới không cần ah?” Tang Vô Yên nói, “ Cái gì lâu lâu trở về nhìn xem các ngươi, ta muốn mỗi ngày đều phiền ba. Ba muốn đuổi con cũng không đi.”
Tang ba ba cười ha ha.
Mấy ngày ấy thấy mẹ chăm sóc ba một tấc cũng không rời, Tang Vô Yên nhận ra được, nguyên lai, người cũng sẽ già. Vô luận là cha mẹ hay là người nào khác, lúc mình không để ý sẽ già đi.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy có trọng trách đặt lên vai mình.
Đặc biệt đối với loại con một như họ, từ nhỏ đã được hai thế hệ che chở lớn lên, luôn sống trong hạnh phúc, lúc này lại giật mình phát hiện nguyên lai cha mẹ giúp mình chống trời đã muốn già đi.
Đi đến vườn hoa trong bệnh viện, cô gọi cho Tô Niệm Khâm, nhưng không thông.
Buổi tối gọi lại, vẫn vậy. suy nghĩ một chút muốn gọi cho Dư Tiểu Lộ, tìm được số, Tang Vô Yên ngẫm lại lại từ bỏ.
Ở bệnh viện cùng Tang ba ba ăn cơm chiều, đột nhiên nhận được điện thoại từ thành A.
Dư Tiểu Lộ lo lắng nói: “ Vô Yên, ngươi trở về đi, ba Niệm Khâm ông ấy sắp không được rồi. Ta sợ Niệm Khâm chịu không nổi.”
“ Tiểu Lộ, cô đừng vội nói chậm lại, sao lại thế này?”
“ Tô lão tiên sinh một tháng trước phát hiện bị ung thư gan, luôn luôn trị liệu, kết quả ngày hôm qua đột nhiên chuyển biến xấu. Niệm Khâm hắn…… Niệm Khâm hắn……” Luôn luôn bình tĩnh Dư Tiểu Lộ cũng bắt đầu nghẹn ngào nói.
Tang Vô Yên đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, làm đổ chén của mình, đồ ăn bên trong cũng rớt hết, chiếc đũa rơi xuống đất.
“Anh sao rồi?”
“ Hắn ngồi ngoài cửa phòng bệnh, không ăn cũng không nói, mặc cho ai nói gì hắn cũng không để ý, bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho hắn, nhưng sáng mai chúng ta không biết ứng ó hắn như thế nào nữa. Cho nên, Vô Yên có thể trở về một chuyến không, ta xin cô.”
Tang Vô Yên chần chờ.
Tang ba ba cười cười,“ Con có chuyện thì đi trước đi, ta rất khỏe.”
“ Nhưng ba, con không muốn rời ba ba đi.”
“ Ba kêu con đi, con phải đi. Dù sao con ở nay cũng chỉ vướng bận.” Má Tang nói.
“Con…… Nhưng ……”
“ Đừng nhưng nhị gì nữa, muốn làm gì thì làm đi.” Má Tang tiếp tục nói,“ trước kia con cũng không phải đứa nhỏ hay do dự như vậy.”
Tang ba ba phất tay,“ Mẹ con đối với con hơi dữ một chút, lời hay đều có thể nói thành như vậy.”
Buổi sáng cô mới cạo râu cho ông, cằm sạch sẽ nhìn có tinh thần hơn. Ba ba trước kia vừa đến nhà liền thích dùng râu chà chà mặt cô.
“ Vô Yên,” Ba ba gọi lại cô, “Đi đường cẩn thận.”
Tang Vô Yên quay đầu nhìn thoáng qua. Tang ba ba hướng cô cười cười, nếp nhăn vì cười đều nhíu lại.
Tang Vô Yên nghĩ, nếu lúc ấy cô không hứa hẹn gì liền rời khỏi, kết cục có giống nhau không.
---2---
Giờ này cũng hết chuyến bay, Tang Vô Yên nhanh chóng tới nhà ga cao tốc, lúc ấy trời đã tối, chỉ còn một chuyến tời thành A. Xe chạy lúc mười một giờ mấy, sáng mai là tới nơi.
Xe cũng không phải xe nhà nước. Trên đường đi không cho mở cửa sổ, còn có rất nhiều người hút thuốc, trong xe vừa oi bức vừa đầy khí mịt mù.
Tang Vô Yên hoàn toàn không có tâm trạng để ý, chính là trong lòng cầu nguyện, tới nhanh một chút.
Tô Niệm Khâm nằm trên giường bệnh.
Ngày thường ít khi phơi nắng bây giờ mặt càng thêm trắng bệt. Lông mi hắn nhíu chặc, giống như đang nằm mơ, ngón tay gắt gao nắm chặc khăn chải giường. Hô hấp cũng rất đều đều, lâu lâu lại thở gấp, thuốc làm cho hắn ngủ rất say.
Trong phòng bệnh rất lạnh, Dư Tiểu Lộ tiến vào đắp chăn cho hắn. Nàng nghĩ: Chỉ mong ngày mai trước khi hắn tỉnh, Tang Vô Yên có thể xuất hiện, nếu không ai có thể cản hắn. Hai ngày không ăn không uống không ngủ, một người khỏe mạnh cũng chịu không nổi, hoàn toàn muốn tự sát mà.
Dư Tiểu Lộ nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở lại lầu 3 phòng bệnh vô khuẩn.
Từ thủy tinh trong suốt của phòng bệnh, Dư Vi Lan nắm chặc tay Tô Hoài Sam. Chỗ này còn có một người không muốn sống nữa, Dư Tiểu Lộ nghĩ.
Cô gõ cửa.
Dư Vi Lan quay đầu, Dư Tiểu Lộ cầm bình thuỷ vào.
Dư Vi Lan mới đi ra phòng bệnh.
“ Em hầm cháo.” Dư Tiểu Lộ nói, muốn chị ấy ăn một chút.
“ Tiểu Lộ, ta không muốn ông ấy chết.”
“ Ông ấy là ân nhân của Dư gia chúng ta, ai cũng không muốn ông ấy chết.”
“ Không. Ta từng nghĩ như vậy.”
Dư Tiểu Lộ kinh ngạc,“ Tỷ?”
“ Lúc ba ba muốn ta gả cho ông ấy.”
“ Vì ta, tỷ chịu khổ rồi.” Mặt Dư Tiểu Lộ cúi thấp.
“ Ta từng nói với em chưa, trước kia ta thích qua cậu bé.”
“ Em còn nhớ.”
“ Đứa bé kia nhỏ hơn ta mấy tuổi, hắn lúc ấy vừa mới mất đi mẹ vạn phần bất lực, ta rất muốn giúp hắn. Vì từ thương tiếc biến thành cảm giác thích.”
“ Chuyện cày chị chưa bao giờ nói qua.”
“ Sau lại ta mới phát hiện ta chỉ là đem hắn trở thành một cái bóng, mà ta chân chính yêu là Tô Hoài Sam. Tiểu Lộ……”
“ Chờ tỷ phu tỉnh, tỷ lại nói cho ông ấy biết, hiện tại tỷ nên nhắm mắt nghỉ một chút.” Cô vừa nghe Dư Vi Lan kể lại, vừa cho chị tựa vào vai mình nghỉ ngơi.
“ Tiểu Lộ, không cần hồ đồ giống tỷ tỷ, thật sự yêu ai cũng không biết.”
“ Tiểu Lộ, em nói nếu đem tuổi thọ của ta giảm một nửa thì ông ấy có thể tỉnh lại không.”
“ Trước kia, ba ba không nuôi nổi chúng ta, vẫn nghĩ tiền là tốt nhất. Nhưng nay có rất nhiều tiền, lại không thể như ý nguyện của mình. Em thấy có đúng không?”
“ Tiểu Lộ, nếu em có bạn trai nhất định phải đưa tới cho tỷ tỷ xem trước……”
Dư Tiểu Lộ im lặng ngồi nghe tỷ lầm bầm lầu bầu, cuối cùng cũng đợi được tỷ ngủ.
---3---
Ngoại trừ khiếm thị và tính tình cổ quái thì bất luận dung mạo, khí chất hay gia thế, Tô Niệm Khâm đều thu hút ánh mắt của người khác. Có đôi khi, làm sao chữa mắt cho hắn cũng là mục tiêu của người khác.
Hắn không đi cửa mua quần áo, nói cách khác hắn không thích đi dạo phố. Quần áo mỗi quý đều do Dư Tiểu Lộ xử lý. Dư Tiểu Lộ cũng không tốn nhiều thời gian lắm, chính là dựa theo số đo kêu người ta đưa tới. Màu sắc chủ yếu là xám tro, trắng, xanh nhạt, dù có phối hợp lung tung cũng không tệ. Màu sơn trong nhà cũng chọn giống như quần áo đều trắng, xám tro, xanh nhạt. Quần áo chỉ cần sạch sẽ và sắp xếp theo màu đậm dần từ phải sang trái. Trừ phi cũ nát, bằng không cho dù giặt đến phai màu, Tô Niệm Khâm cũng không ngại.
Kiểu áo thoải mái là được.
Khi Tang Vô Yên và Vương Lam đi dạo phố, từng tìm qua nhãn hiệu áo Tô Niệm Khâm mặc. Cô cũng ít khi xem tạp chí thời trang, khi tận mắt thấy giá tiền của cái áo mới trố mắt ra. Và quần áo của Tô Niệm Khâm cũng như vậy bị phát hiện ra.
Nàng bắt đầu khóc không ra nước mắt, hối hận vì sao trước kia còn thường trêu chọc hắn. cái khăn tay sọc ô vuông màu nâu của hắn mà Tang Vô Yên lấy lau bàn giá trị hai ngàn.
Mà Tô Niệm Khâm dường như đối với túi da sang trọng của mình hoàn toàn không biết.
Cô hỏi Dư Tiểu Lộ.
Dư Tiểu Lộ nói: “Không thấy hắn mặc quần áo này so với người mẫu trong tạp chí còn mê người hơn sao, hằng ngày được nhìn cảnh đẹp không tốt sao? Hơn nữa,” Dư Tiểu Lộ cười, “Hơn nữa hắn nhiều tiền như vậy, lại không biết tiêu tiền, ta không tận lực giúp hắn xài xa xỉ một chút thì cuộc sống còn gì lạc thú.”
Tang Vô Yên nghĩ, khó trách Diệp Lệ nói hắn có hơi thở quý tộc, nguyên lai là được xây dựng từ những vật dụng xa xỉ này.
Cô mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy thú vị.
Thay đổi tư thế ngồi, cảm thấy chân có chút tê, xoay người kéo ống quần lên xem, hình như hơi sưng lên. Ngồi hoài một chỗ đúng là chuyện không dễ dàng gì.
Đứa bé phía sau vất vả lằm mới ngừng khóc được, bên tai lại nghe thấy tiếng ngáy. Mùi trong cực kỳ khó chịu, quần áo sớm bị mồ hôi làm ướt, như dán chặc vào người vậy. cô muốn mở cửa kính ra một chút, lại dùng sức quá, mở hơi lớn. Không khí thổi vào rất mạnh khiến cô khó thở, người phia sau cũng bị thổi mạnh, lập tức oán giận. Tang Vô Yên vội vàng khép cửa sổ lại, chừa lại một khe hở.
Cô giống như tìm được cam tuyền đem mũi tới khe hở hô hấp như đói, hưởng thụ một chút gió lạnh. Trừ bỏ tiền trên người, cô cũng không kịp lấy này nọ. Tang Vô Yên muốn biết mấy giờ, vì thế sờ đồng hồ. Đó là vật chuyên dụng của người mù, mở ra có thể nhìn thấy giờ, cô tìm rất lâu mới mua được một cái giống y hết của Tô Niệm Khâm mang. Cô lấy cái của hắn mang vào tay mình, cái mới đưa cho Tô Niệm Khâm.
“Bây giờ đồng hồ bảo bối của anh thuộc về em.” Tang Vô Yên cười mang vào tay mình, bên ngoài còn mới nhưng dây đồng hồ đã có vết trầy.“ Lấy cũ đổi mới, anh có lời.”
Tô Niệm Khâm có chút lưu luyến chạm vào đồng hồ cũ trên tay Tang Vô Yên, “Mang trên tay em nhìn không đẹp lắm.”
“Bây giờ rất lưu hành con gái mang đồng hồ nam, huống chi nhìn rất cá tính ah”
Tô Niệm Khâm cười mỉm, “Chỉ cần em thích là được.”
Tang Vô Yên vừa nhớ lại vừa dựa đầu vào ghế, vươn cổ tay, khuôn mặt dán vào đồng hồ, có thể cảm nhận được nhiệt độ của Tô Niệm Khâm. Cô trước giờ không phải là người mạnh mẽ, vì hắn có hải kiên cường hơn.
Nửa đêm, đột nhiên trong một phòng bệnh đặc biệt truyền đến chuông báo động.
Nhân viên y tế vội vàng lấy dụng cụ và thuốc vào, Dư Vi Lan bị đánh thức.
“ Không phải tỷ phu.” Dư Tiểu Lộ nói, giọng hơi lớn.
Dư Vi Lan đứng bên cửa sổ im lặng nhìn đàn ông trên giường, tóc hơi bạch, hô hấp rất yếu tạo thành một màn sương trong ống dưỡng khí, các loại dụng cụ phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Mấy giờ rồi?” Dư Vi Lan nhu nhu hai má.
“Chưa tới bình minh” Dư Tiểu Lộ đột nhiên nhớ đến bát cháo hầm đã lạnh.
Cô định kêu Dư Vi Lan ăn một ít.
Dư Vi Lan tiếp nhận, nhìn một cái hộp, hỏi:“ tỷ phu em cũng không thể ăn cái gì, làm nhiều như vậy làm gì?”
“ Có một phần của Niệm Khâm ah.”
Dư Vi Lan ngẩn ra, “ Đúng rồi, Niệm Khâm đâu?”
“ Tỷ tỷ, cảm ơn chị vẫn còn nhớ có một người tên Tô Niệm Khâm.” Dư Tiểu Lộ nói,“ hai ngày này, chị canh giữ ở bên trong, hắn thì ngồi ở chỗ này, khuyên thế nào cũng không đi. Hắn không chịu đi vào xem, cũng không chịu rời đi.”
“ Ta hôn mê đến đầu óc hỗn loạn luôn, cũng chẳng quan tam 6den619 những thứ này.” Tô Hoài Sam chỉ có một đứa con là Niệm Khâm, mà hắn chưa bao giờ thừa nhận mình là người Tô gia. Toàn bộ gánh nặng Tô gia đều rơi lên vai Dư Vi Lan.“ Hắn sao rồi?”
“ Không tốt,” Dư Tiểu Lộ nói,“ Hôm đó hắn cãi nhau với Tang tiểu thư đã chịu đả kích, lại thêm chuyện của tỷ phu càng khiến hắn hỏng luôn.”
“ Hắn vẫn là người như vậy, ngoại lạnh trong nóng. Kỳ thật hắn rất yêu Hoài Sam.”
“Giống như em thường xuyên giận dỗi với chị, nhưng vẫn như cũ rất yêu chị?”
Dư Vi Lan vỗ muội muội,“ Đừng ba hoa. Niệm Khâm ở đâu, ta đi xem hắn.”
Thấy Tô Niệm Khâm đang ngủ, Dư Vi Lan cái mũi có chút chua xót.
Hắn gầy đi rất nhiều, râu cũng mọc ra hết, nhìn tiều tụy hơn.
Đại khái do hắn vẫn không chịu ăn gì, bác sĩ sợ thể lực hắn chống đỡ hết nổi, cho nên bắt truyền nước biển.
Dư Vi Lan ngồi bên giường, vuốt ve mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Niệm Khâm, nhớ rõ lần đầu tiên gặp ngươi là lễ tang của mẹ ngươi, mà ba ta vẫn là lái xe của Hoài Sam, lúc ấy ngươi rất nhỏ con, còn thấp hơn Tiểu Lộ, cũng gầy như vậy. Bị ngã trên đất, ta muốn đỡ ngươi, ngươi lại không chịu……”
---4---
Khi Tô Niệm Khâm tỉnh lại, xung quanh đều trắng bạc. Hắn giơ tay lên phát hiện trên tay có vật gì khác. Vì thế thô bạo giật ống tiêm truyền dịch, máu tươi từ miệng vết thương trào ra, nhưng hắn như hoàn toàn không cảm thấy đau.
Hắn đang muốn xuống giường, bỗng nhiên cảm thấy một góc chăn bị vật gì đè lại, nghe thấy tiếng hô hấp nhỏ.
“Vô Yên?” Hắn trong lòng vui sướng lại không dám tin.
Người giống như rất mệt, vẫn còn ngủ, tay hắn cẩn thận sờ đầu cô, đầu ngón tay chấn động– là Dư Vi Lan.
Tô Niệm Khâm khóe miệng cười khổ: Tang Vô Yên với hắn đã không bao giờ có can hệ gì nữa, như thế nào còn ảo tưởng cô ấy có thể giống như thiên sứ đột nhiên xuất hiện trước mặt, cứu vớt mình.
Tô Niệm Khâm không dám lộn xộn, sợ quấy nhiễu Dư Vi Lan ngủ, chỉ có thể duy trì nguyên tư thế này.
Nhưng cô vẫn giật mình.
Sửa sang lại tóc tai, ngẩng đầu lên, “Niệm Khâm.” Cô thấy Tô Niệm Khâm đã tỉnh, hơi ngượng ngùng
Tô Niệm Khâm xốc chăn lên, đứng dậy. hắn kéo áo lại, ngủ qua một đêm quần áo hắn hơi nhăn, nói:“ ông ấy khỏe không?” Hắn vẫn không dám ngủ, sợ hắn cảm giác tỉnh lại thì người đàn ông kia không còn ở thế gian nữa.
“Ít nhất không có chuyển biến xấu. Tiểu Lộ nói ngươi đã kiệt sức rồi.”
Tô Niệm Khâm quay mặt qua chỗ khác, che giấu lo lắng của mình.
Dư Vi Lan đi về phía hắn, thay hắn sửa sang nếp nhăn trên áo.
“Ngươi cao quá.” Tay Dư Vi Lan giống bàn tay mềm mại của mẹ.
“Uh.” Tô Niệm Khâm đột nhiên im lặng.
“ Trước kia cũng thường quên lật cổ áo.” Dư Vi Lan cười.
“ Ai bảo ta không nhìn thấy gương.”
“ Gương đối với ngươi mà nói vốn là dư thừa, người không tài giỏi mới thích đứng trước gương loay hoay.”
“ Ta chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ của mình, không biết lớn lên như thế nào.”
“ Có đôi khi người cũng có thể làm gương, chẳng lẽ ngươi không có nghe thấy người qua đường, đặc biệt là các cô gái trẻ đi qua ngươi đều hít sâu một hơi àh.”
“ Hoặc là ta rất xấu.”
“ Nếu ngươi xấu, Tiểu Lộ tuyệt đối sẽ không cùng ngươi ra đường.”
“Mắt thẩm mĩ của cô ấy tốt lắm àh?” Tô Niệm Khâm nghiêng đầu.
“ Đương nhiên. Em ấy luôn luôn chỉ thích ngắm đồ đẹp.” Dư Vi Lan cười, “Nhạc của ngươi, ta nghe qua, đều rất hay. Nhưng số lượng quá ít.”
“ Ta tiêu tiền rất ít, nhà cũng là mẹ để lại, cho nên không cần ngày đêm hăng hái làm việc để nhận tiền nhuận bút.”
“ Nhưng ngươi về sau cần nuôi lão bà, còn có rất nhiều tiểu hài tử. Bọn họ đều dựa vào ngươi. Sáng tác cũng cần linh cảm.”
“ Như vậy sau này ta tời trường khuyết tật dạy vậy, hiệu trưởng có trả tiền lương hơn nữa ta có mua bảo hiểm cho Nhất Kim.”
“ Có thể suy nghĩ.”
Dư Tiểu Lộ đang muốn bước vào, thấy hai người ở chung, lại lặng lẽ lui ra ngoài. Cô muốn đến xem Tô Niệm Khâm sau khi tỉnh có giận không. Xem ra, Dư Vi Lan trấn an hắn.
“ Niệm Khâm,” Tay Dư Vi Lan đặt lên vai hắn, “Đã lâu rồi không cùng người nói chuyện như vậy.”
“ Tâm tình tốt.”
“ Ông ấy nhất định có thể vượt qua, bởi vì có ngươi ở đây, cho nên ngươi không cần vì tự trách mà tổn thương chính mình. Không ai trách cứ ngươi.”
“ Ta chưa bao giờ thực hiện trách nhiệm làm con, mãi đến khi ta nhìn thấy trái tim ông ấy ngừng đập mới hiểu được điểm này.”
“ Niệm Khâm,” Dư Vi Lan lại nhẹ nhàng gọi hắn tên, “ Kỳ thật hai chúng ta đều coi ông ấy là người quan trọng. Ngươi thương ông ấy còn hơn ta và ta cũng vậy.”
“Uh.” Tô Niệm Khâm gật đầu.
“ Chờ ba ngươi qua được nguy kịch, phải đi tìm Tang tiểu thư trở về, nhận sai với cô ấy.”
“ Ta không có sai, người nhà cô ấy chính là mệt……” Nói một nửa bị Dư Vi Lan ngừng, “ Nhớ kỹ, Niệm Khâm, vĩnh viễn không cần tự coi nhẹ mình.” Sau đó Dư Vi Lan nhẹ nhàng ôm lấy Tô Niệm Khâm. Tuy rằng động tác rất nhẹ nhu, nhưng cũng làm cho Tô Niệm Khâm có điểm ngoài ý muốn, tay không biết nên đặt ở đâu.
“ Niệm Khâm, đây chỉ là cái ôm của mẹ kế, nhưng mà đã muộn mười năm.” Dư Vi Lan nhắm mắt mỉm cười, tươi cười phá lệ thản nhiên.
Tô Niệm Khâm ngẩn ra mới đưa tay ôm lại.
“ Ta sẽ không gọi ngươi là mẹ.” Tô Niệm Khâm quẫn bách nói.
“ Ta cũng không muốn già như vậy.”
Tô Niệm Khâm đưa lưng về phía cửa sổ, ánh nắng từ phía sau rèm cửa sổ chiếu vào, hơi nước chạm cửa kình, tạo ra âm thanh như có giai điệu
Trong lòng Dư Vi Lan an tâm hơn.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, Tang Vô Yên ngạc nhiên, trong phòng hai người ôm nhau. Nữ nhân này, cô ấy gặp qua, là người trong tấm hình mà Tô Niệm Khâm đã xé, là người nắm tay Dư Tiểu Lộ.
Tang Vô Yên ngẩng đầu, gõ gõ cửa.
Dư Vi Lan rời đi Tô Niệm Khâm ôm ấp, xuyên qua bả vai Tô Niệm Khâm, nhìn ra phía cửa. tuy ở xa nhưng cô đã từng nhìn thấy Tang Vô Yên, cho nên mở miệng nói:“ Tang tiểu thư?”
Tô Niệm Khâm nghe được ba chữ này, thân thể hơi chấn động.
“ Ta……” Tang Vô Yên chân tay luống cuống,“ Ta…… Nhận được điện thoại của Tiểu Lộ.”
Dư Vi Lan vỗ vỗ lưng Tô Niệm Khâm,” Các ngươi hảo hảo trò chuyện, ta đi ra ngoài một chút” liền bỏ lại hai người trong phòng bệnh.
“Em không phải nói em đối ta đã mệt mỏi sao, như thế nào lại trở lại?” Tô Niệm Khâm tự giễu nói.
“ Tiểu Lộ nói anh không ăn không uống, người nào nói gì cũng không nghe, bảo ta đến xem.”
“ Nga? Vậy em cũng rất có bản lĩnh. Em làm sao mà biết ta chắc chắn sẽ nghe lời em?”
“ Ta……” Tang Vô Yên cắn cắn môi, nửa ngày nghĩ không được câu nào để phản bác lại.
Trong lòng cô rất loạn.
Đúng vậy, thực tự cô cho mình là đúng. Nghĩ mình đối với Tô Niệm Khâm mà nói là bất đồng, là công chúa duy nhất có thể chinh phục hắn.
Nàng chưa từng nhìn thấy Tô Niệm Khâm dùng vẻ mặt ôn nhu nói chuyện với mình. Cô càng không có tâm tư đi nghiên cứu lời ngon ngọt trong miệng họ.
Cô nghĩ hắn yêu cô, cô vẫn nghĩ như vậy, cho nên mới có thể một lần lại một lần chịu nựng tính trẻ con của hắn. cô còn nghĩ rằng chỉ có mình giải cứu thống khổ của Tô Niệm Khâm. Không ngờ chỉ có vài ngày rời khỏi đã có người thay thế vị trí của cô trấn an hắn.
Hai người đều đứng nghiêm trong phòng, trầm mặc rất lâu.
“ Xem xong chưa?” Tô Niệm Khâm thản nhiên hỏi.
“ Ách?”
” Xem xong, sững sờ, tiếp theo trong lòng không khỏi tự giễu, cô tự mình ngốc, vù vù chạy tới một lòng muốn cứu vớt nam nhân, ai ngờ lại tự rước lấy nhục.
“ Em cười cái gì?” Tô Niệm Khâm nhíu mi.
“ Không có gì.” cô trả lời xong, liền xoay người rời đi.
Đến lầu một, trước cửa thang máy, cô đụng vào một cái khay của một bác sĩ thực tập.
Bàn bị đánh nghiêng, thất thất bát bát rớt hết các viên thuốc.
“ Uy– ngươi đi đường thế nào vậy!” bác sĩ thực tập vừa kiểm này nọ vừa oán giận. Hắn vừa nhấc đầu, mới phát hiện Tang Vô Yên đang khóc.
“ Ngươi đừng khóc a, ta không có phải ý mắng ngươi. Đều là ta không tốt, đi đường không nhìn kỹ.” Hắn vội vàng giải thích.
Tang Vô Yên lại ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc lớn.
---5---
Lúc này, di động vang.
cô cầm lên xem, trong lòng đang ôm một tia hi vọng, hy vọng là Tô Niệm Khâm gọi qua.
Kết quả là má Tang gọi. cô quệt nước mắt, đi tới ghế trước cửa phòng khám bệnh, hít thật sâu chờ giọng hồi phục bình thường mới nghe điện thoại.
“ Vô Yên, đến chưa?” Má Tang thân thiết hỏi.
“ Vừa tới.”
“Ông ấy có sao không?”
“Mẹ đừng lo, lo ba con cho tốt là được. trong nhà người ta rất nhiều người.” Tang Vô Yên ntra3 lời vài câu có lệ, treo điện thoại.
“ Ngươi lúc ấy chưa cho hắn một cái tát là may cho hắn rồi.” Trình Nhân cảm thán.
“ Ta không giống ngươi, không thể ra tay được.” Tang Vô Yên nói.
“ Không có việc gì, sau này luyện tập nhiều một chút liền quen thôi.”
“ Ngươi mau cút!”
Buổi tối, cô một mình đi ăn món cay Tứ Xuyên, cư nhiên gặp Nhiếp Hi ở cửa.
“ Món ăn tiệm này cũng tốt lắm. Trước kia ta thường xuyên tới, hôm nay thuận đường đi ngang qua lại muốn vào ăn vài món, không nghĩ tới có thể gặp ngươi ở đây.” Nhiếp Hi cười.
“Nhà ta ở khu nhà đối diện.” Tang Vô Yên chỉ chỉ.
“ Ngươi không phải về nhà rồi àh?”
“Uh. Có chút việc, phải trở lại gấp.”
“ Ngươi phát hiện chuyện tình của Tô Niệm Khâm và Dư Vi Lan?” Hai người ngồi cùng nhau, thấy mặt Tang Vô Yên không ngừng vùi đầu ăn cơm, Nhiếp Hi liền hỏi.
“ Ách? Dư Vi Lan?”
“ Dư Tiểu Lộ tỷ tỷ.” Nhiếp Hi bổ sung.
Nghe câu này, Tang Vô Yên mới nhớ tới Dư Tiểu Lộ nói qua, cô lớn lên cùng Tô Niệm Khâm, còn có một tầng quan hệ, cô cũng là Tô Niệm Khâm muội muội của mẹ kế.
Muội muội của mẹ kế? Dư Tiểu Lộ tỷ tỷ?
“ Mẹ kế?” Tang Vô Yên hỏi.
“ Đúng vậy, thiếu chút nữa thành vụ tai tiếng nhất thành A. Dư Vi Lan là con gái người hầu trong Tô gia, gia cảnh không tốt. Nhưng với Tô thiếu gia lại rất hợp. Tuy chưa bàn tới chuyện cưới xin, nhưng hai người ở chung rất thân mật, người sáng suốt liếc mắt một cái liều nhìn được Tô Niệm Khâm thích nàng. Đáng tiếc, Dư Vi Lan sau lại gả cho Tô Hoài Sam.”
Tang Vô Yên vẻ mặt kinh ngạc, kinh ngạc nói không ra lời.
“ Sao ngươi biết.”
“ Ta là đồng học của Dư Vi Lan. Lúc ấy nàng buông tha việc học gả vào hào môn, là tin oanh động toàn bộ trường.”
Cô còn nghĩ rằng tình yêu của bọn họ là không thể phá vỡ, nhưng hiện tại, xem ra thật sự là tự mình đa tình. Cô mỗi lần đều đảm đương loại nhân vật này, mỗi lần đều làm chuyện ngu xuẩn này.
Tang Vô Yên cũng không biết mình như thế nào ăn xong sau đó cáo biệt Nhiếp Hi, sau đó liền vừa rơi lệ vừa mua bia. Thu ngân dùng ánh mắt quái dị vụng trộm nhìn cô vài lần, cô một chút cũng không ngại.
Cô ngồi trên tầng cao nhất trong tòa nhà chọt trời, bia một ngụm lại một ngụm uống vào.
Di động trong túi xách rung, làm cho đồ vật trong túi đều rung theo “ Ô ô ô” , cô đưa tay vào túi một lúc lâu mới tìm được đi động, nhìn vào màn hình, là Dư Tiểu Lộ.
Tang Vô Yên híp mắt say lờ đờ cười khổ, cũng không tiếp, quăng di động trên ghế.
Một lát sau, di động rung nữa. cô cầm lấy xem vẫn là Dư Tiểu Lộ gọi, liền bỏ xuống, để mặc cho nó tiếp tục rung. Cuối cùng di động rung đến cạnh bàn, loảng xoảng rơi xuống dưới ghế.
Hai mắt mờ mịt nhìn bầu trời đêm, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Nhiếp Hi.
“ Có người nói cho ngươi biết, giọng cười của ngươi rất giống Dư Vi Lan?”
Nàng rốt cục hiểu được sao Tô Niệm Khâm lại cổ quái như vậy, nguyên lai không chỉ vì hắn là cô nhi bị lưu lạc bên ngoài suốt bảy năm, vì hắn bị khiếm thị hay do chuyện năm xưa mẹ hắn qua đời, mà còn do Dư Vi Lan.
Tang Vô Yên uống rượu đến trời sáng, sau đó không biết như thế nào bò được về nhà, mở cửa ngã vào sô pha ngủ quên. Buổi sáng, đau đầu muốn chết tìm di động, tìm nửa ngày cuối cùng mới phát hiện ở trên ghế, mở ra, màn hình có mấy chục cuộc gọi chưa tiếp, đa số là má Tang gọi.
Tang Vô Yên nhanh chóng gọi lại, dự cảm thấy như có điềm xấu.
“ Vô Yên,” Tiếp điện thoại lại là Ngụy Hạo.
“Sao lại là ngươi?”
“ Ta và mẹ ta nhận được tin mới tới.”
“ Tin gì? Mẹ ta đâu, ba ta đâu?” giọng cô run hỏi.
Ngụy Hạo dừng chút, chậm rãi nói: “ Vô Yên, ngươi bình tĩnh nghe ta nói.”
“ Ba ta đâu?” Cô sốt ruột, tay run rẩy.
“ Nửa đêm ba ngươi đã qua đời.”
Chỉ một câu ngắn ngủn lại như ngàn mũi kim đâm vào tim Tang Vô Yên, sau đó lại chậm rãi rút từng mũi ra, từng mũi kim mang theo máu tươi và thịt của cô.
Nhớ lại lúc đi nhà trẻ, má Tang từng có đoạn thời gian điều đi công tác, không thời gian chăm sóc cô. Đặc biệt là buổi sáng sẽ không có ai chải đầu cho cô, mẹ nghĩ vậy nên mang cô đi cắt thành tóc ngắn. Không nghĩ tới ba ba không đồng ý, nói bé gái phải để tóc dài mới đáng yêu. Vì thế ông học thắt bím tóc cho con, qua nhiều ngày mới học được.
Còn có một lần, trường tổ chức học sinh đi xem phim ( Mẹ lại yêu ta một lần), xem xong Tang Vô Yên liền thích hát theo bài hát đó, nhưng là ngũ âm của cô không được đầy đủ, thường bị bạn học cười. Ba ba biết nên sau đó tìm nhạc phổ về dạy cô hát, một lần lại một lần. Kết quả má Tang về nhìn thấy chỉ biết lắc đầu: “Hai ba con đúng là tám lạng nửa cân, được được, đừng hát nữa. Người bên cạnh nghe được đúng là chịu tội.”. Sau này bài hát đó bị Tang Vô Yên đổi thành “ Trên đời chỉ có ba ba hảo”.
Một người ba tốt như vậy, sao có thể sớm rời bỏ cô.
“ Ngươi đừng nói bừa!” Cô hét lên, “ A Hạo, ngươi nói bừa!”
Nàng quăng di động, cầm túi xách đi xuống lầu, nước mắt mơ hồ che hết tầm mắt, không nhìn rõ đường, thấy taxi liền ngoắc.
lúc này đang là giờ cao điểm, hầu như không có xe trống. Nàng càng sốt ruột lại càng không biết làm gì, càng không biết làm gì thì lại càng sốt ruột. hơn 20 phút, dần dần tỉnh táo lại, mới nhớ được qua dãy phố kia, đối diện ngã tư còn có một sân bay công cộng.
Vì thế cô lau nước mắt, vừa nhìn thấy Dư Tiểu Lộ từ tiệm ăn đi ra, phía sau còn có Tô Niệm Khâm đang chống gậy đi tới.
Theo bản năng, cô định cúi đầu, vòng qua. Cũng không ngờ, Dư Tiểu Lộ đã nhìn thấy cô, còn nhắc nhở Tô Niệm Khâm.
“ Này không phải Tang tiểu thư sao?”
Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm chậm rãi đến gần, một khắc kia lòng cô bắt đầu co rút đau đớn.
“ Thật khéo, Tô Niệm Khâm.” Cô nói.
“ Không phải khéo, ta vốn là tới tìm ngươi.”
“ Tìm ta?” Tang Vô Yên cười lạnh,“ Dư Vi Lan đâu?”
Sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch.
“ Tô Niệm Khâm, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Hắn không nói lời nào, cô liền nói tiếp.
“ Trên thế giới này, Dư Vi Lan và ta, ai quan trọng hơn?” cô lắc lắc đầu, nói: “Hay là, ta nên hỏi như vậy: Nếu ta và Dư Vi Lan cùng rớt xuống sông, chỉ có thể cứu một người, ngươi cứu ai?”
(chị này hỏi ngây thơ gê. Anh ấy thấy ai đâu mà cứu. đúng là pó tay)
Trước kia, Hứa Thiến cũng đem vấn đề này ra hỏi Ngụy Hạo, cô lúc ấy nghe được chỉ cảm thấy buồn cười. Vạn vạn không ngờ, nay cô cũng thành loại nữ nhân buồn cười như vậy.
“ Ngươi cảm thấy hỏi loại vấn đề ngu ngốc này có ý nghĩa sao?” mặt hắn nhìn thẳng cô.
“Có ý nghĩa sao? Quả thật không có ý nghĩa.” Cô rơi lệ, cười thê lương: “ Mẹ ta nói đúng, một người a, bất luận làm chuyện ngu ngốc gì thì chưa tới phút cuối cùng cũng không thấy hối hận.”
Nếu cô không trở về tìm hắn, có lẽ ba ba sẽ không có việc gì; nếu cô không vì hắn uống say, thì một câu cuối cùng cô cũng không thể nói với ba.
Ông trời khẳng định đang trừng phạt cô, cô đúng là đứa con bất hiếu.
Vì một nam nhân không thương cô, không quý trọng cô, cô lại có thể dễ dàng bỏ quên ba yêu của mình.
Tang Vô Yên nhìn mặt hắn, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ, cuối cùng thản nhiên nói một câu: “ Niệm Khâm, ta cả đời này cũng không muốn gặp ngươi nữa, thật sự.”
/13
|