Chàng Mù Hóa Ra Em Yêu Anh

Chương 3 - Chương 3

/13


Đảo mắt đã đến nghỉ đông, sau cuộc thi nghiên cứu sinh, Tang Vô Yên trở lại quê nhà ở thành phố B.

“ Con thi thế nào rồi?” Má Tang hỏi vấn đề này.

“ Không biết. Thật không biết.”

“ Cái gì gọi là không biết?”

“Con cũng đâu phải là giám khảo, làm sao con biết được.”

“Chắc là làm bài không tốt rồi.”

“Oh, cho là vậy đi.” Quan điểm của nàng là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.

Nếu thật sự thi không tốt, vậy thì môn cuối cùng nàng cũng không đi học nữa. Không biết tại sao nữa, đột nhiên cảm thấy học bài không có ý nghĩa, không muốn thi nữa. Hơn nữa nàng căn bản không có ôn bài trước, môn chuyên ngành thì tàm tạm, nhưng tiếng Anh thì không qua được.

Sau cuộc đối thoại này, hai mẹ con không ai nói tiếp nữa.

Tiết mục đón năm mới cũng rất đơn giản, chính là ở nhà xem TV, đi thăm trường cũ, hoặc là đi theo ba mẹ thăm người thân, lúc rảnh rỗi lại xung quanh dạo phố.

Đầu tháng giêng, nàng nhận được điện thoại nói là rất nhiều bạn cấp ba đều đã trở lại, buổi tối đi ra tụ tập một chút.

“ Hứa Thiến cũng đến, hai người trước kia rất thân mà.” Lớp trưởng khích lệ cổ động.

“ Hay là thôi đi.”

“ Nhanh chút, chúng ta chờ ngươi.”

Bạn bè gặp mặt thì chỉ có ăn cơm sau đó đi K, mọi người kể lại chuyện cũ rồi lại hỏi thăm tình hình gần đây, mang lại cảm giác ngọt ngào như gia đình vậy.

Tang Vô Yên xuống xe bus quẹo vào một cửa hàng tiện lợi mua kẹo cao su, lúc đi ra túi kẹo đột nhiên bị rớt xuống. chưa đến vài bước, liền thấy có hai người cũng đang chuẩn bị đi vào cửa hàng.

Hai người đó là Ngụy Hạo và Hứa Thiến.

Ngụy Hạo nhìn thấy Tang Vô Yên cũng hơi sửng sốt.

“ Vô Yên……” Hắn nói.

Tang Vô Yên không để ý, chuẩn bị xoay người bước đi.

“ Tang Vô Yên!” Hứa Thiến lại hô to một tiếng, đem Tang Vô Yên gọi lại, lập tức hùng hổ chặn phía trước,“ Ngươi trốn cái gì?”

” Ta không né ai hết, đường này cũng không phải ngươi xây, muốn đi hay ở lại là chuyện của ta.” Vô Yên nói.

Ngụy Hạo bị kẹp ở giữa cũng không biết làm sao bây giờ.

“ Ngươi đừng lúc nào cũng đưa ra bộ mặt Ngụy Hạo làm chuyện có lỗi với ngươi nữa,” Hứa Thiến nói: “ Phải biết rằng, lúc đó trong ba người chúng ta, ngươi mới là người thứ ba.”

Xem ra buổi gặp mặt hôm nay cũng không nên đến rồi.

Tang Vô Yên cười lạnh, lùi lại mấy bước xoay người bước đi.

Nàng ra khỏi nhà mới có nửa giờ đã trở về, chắc mẹ sẽ thắc mắc. Vì thế, nàng vào quán ăn để giết thời gi­an thôi.

Lúc này là giờ cao điểm để ăn cơm, hơn nữa buôn bán của quán này lại tốt, vì thế phải chen ba tầng ngoài ba tầng trong, Tang Vô Yên kêu được một bát mỳ.

Trong quán rất ồn như một đài phát thanh vậy. Nếu vừa ăn vừa nói chuyện, có lẽ la đến khàn giọng luôn đối phương mới nghe thấy.

Ăn đến một nửa, trong ra­dio phát ra một bài, mặc dù ở đây hơi ồn­nghe không được rõ, nhưng mà nàng nghe qua bài này. Chính là gi­ai điệu lần đó Tô Niệm Khâm đàn bằng pi­ano. Tuy rằng bây giờ đổi thành nhạc cụ khác, còn có lời nhạc nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ.

Ấn tượng đã khắc sâu thì khó mà quên được.

Nàng trước giờ đều rất khâm phục người biết sử dụng nhạc cụ, huống chi là một người mù lại có thể đem pi­ano đùa nghịch thuần thục như thế. Nếu nói lúc ấy gi­ai điệu mang hơi hứng dân tộc, còn bây giờ khi nghe nguyên bài qua ra­dio lại mang đậm phong cách cổ điển.

“bài hát mọi người đang nghe chính là ca khúc mới nhất của Quan Quách, ( Lương gi­an yến).” Người chủ trì nói.

Sau khi ăn no nê, Tang Vô Yên bắt đầu đi tìm “Trương” CD , nhưng hết nửa ngày cũng không thấy bóng dáng đâu hết.

Tang Vô Yên sốt ruột hỏi cô bé trong tiệm.

“ Ta muốn tìm ca khúc của Quan Quách.”

“ Tất cả đều ở đây.” Tiểu muội dẫn nàng đi xem.

“ Không đúng không đúng, cái mới nhất, mới ra đó.”

“ Ngươi muốn “Lương gi­an yến” phải không?”

“ Đúng, đúng, đúng.” Tang Vô Yên nói.

“ CD đó chưa đưa ra thị trường, mấy ngày nay rất nhiều người đến hỏi qua.” Tiểu muội cười.

“ Óh.” Tang Vô Yên mất mát.

“ Bất quá,” Tang Vô Yên đang muốn rời đi, tiểu muội ở phía sau nói: “Bất quá, tỷ tỷ, ngươi có thể đi lên mạng tìm.”

Lên mạng?

Nàng là người mù máy tính.

Nàng chân trước vừa vào cửa, má Tang liền hỏi: “Sao trở về sớm vậy?” Mỗi lần đi gặp bạn bè chưa tới mười hai giờ thì không trở về nhà.

“ Không vui nên về trước.”

“ Ngụy Hạo vừa gọi qua tìm con, nhắn lại nếu con trở về điện cho nó, nó tới tìm con.”

“ Về sau, hắn gọi qua đều nói con không có ở nhà.”

“ Con dối xử với người ta như vậy àh.”

“ Con đối hắn như thế nào?” Tang Vô Yên hơi cao giọng.

“ Đây là ngữ khí của con nói chuyện với người lớn sao?” Má Tang hơi giận, “Đừng ra vẻ chúng ta vừa nói là con thấy phiền, cái gì cũng không quen mắt. Người ta gọi đến đây tìm con, trả lời lại là đạo đức cơ bản của con người, đối với người xa lạ cũng nên làm như vậy, đừng nói con đã hai ngươi một tuổi. Có một số việc đừng tưởng là ta không biết, Ngụy Hạo người ta đối với ngươi có thể tính ……”

“ Mẹ! đừng nói nữa, xin mẹ đó.” Miệng nàng nói là xin, nhưng vẻ mặt lại không kiên nhẫn.

“ Hơn nữa chuyện này với mẹ không quan hệ.” Tang Vô Yên bổ sung.

Má Tang càng giận: “Lão tang, nhìn xem con gái của ông kìa, nói cái gì cùng ta không quan hệ, vậy mà cũng có thể nói àh, ta nuôi nàng hai mươi mấy năm là nuôi không hả, nói nàng có hai câu thôi đã nổi giận với ta..”

Hai mẹ con đều là người tính nóng.

Tang ba ba cũng không muốn tham gia chiến tranh, cười ha ha, xem như xong việc.

Ngay tại thời điểm gây cấn, chuông cửa vang.

Người ấn chuông là Ngụy Hạo.

Tang ba ba và ba của Ngụy Hạo dạy cùng một đại học, hai nhà đều là giáo sư lâu năm trong trường, lầu trên lầu dưới, cho nên cũng thường hay qua lại hỏi thăm.

Tang ba ba mở cửa, giống như không có việc gì mời Ngụy Hạo vào. Ngụy Hạo đứng ở cửa, tựa hồ ngửi thấy được mùi thuốc súng trong nhà, đi hay ở đều khó.

Sắc mặt má Tang so với tắc kè thay đổi còn nhanh, “Tiểu Hạo, con đến tìm Vô Yên phải không, nó vừa trở về.”

Tang Vô Yên, một bộ dạng không muốn tiếp, trực tiếp xoay người vào phòng.

Má Tang vẻ mặt ôn hoà nói: “Ta cùng lão tang muốn đi siêu thị mua chút đồ, các con người trẻ tuổi trò chuyện đi.” Lôi kéo Tang ba ba thay đổi quần áo liền đi ra cửa.

Tang Vô Yên đóng cửa phòng ngủ, đợi nửa ngày, đột nhiên muốn đi toi­let, lại không biết bên ngoài còn có người không. Nàng dán người lên cửa, nghe ngóng nửa ngày, phát hiện bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có.

Bản năng sinh lý thắng lý trí, nàng dứt khoát mở cửa, nhìn chung quanh một vòng, không có người. Đi vài bước, đột nhiên phát hiện Ngụy Hạo ngồi trên sô pha.

Hắn nhìn nàng.

Nàng cũng nhìn hắn, sau đó thấy hắn chậm rãi bước tới.

“ Vừa rồi Thiến Thiến nói có bằng hữu mời ăn cơm, bảo ta đưa nàng đi, ta không biết là các ngươi cùng học cấp ba……”

“ Ta là người thứ ba sao?” Tang Vô Yên đột nhiên đánh gãy hắn.

“ Em đừng nghe cô ấy nói.”

“ Ta là bên thứ ba sao? Ngụy Hạo?” Tang Vô Yên nhìn hắn chằm chằm.

---2---

Ngụy Hạo không nói gì.

Tang Vô Yên thấy hắn tỏ thái độ từ chối cho ý kiến, “hứ”, xoay người hướng đến cửa lớn.

Khi quay bước đi cảm thấy rất sảng khoái, Tang Vô Yên hoàn toàn quên mất nhu cầu sinh lý đang cần phát tiết, chạy đến đường lớn, mới bắt đầu nôn nóng.

Nàng tìm tiệm KFC, muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề, có gì suy nghĩ sau. Ngộ nhỡ Ngụy Hạo còn chưa đi, hoặc là mẹ lại muốn tiếp tục gi­ao chiến, suy ra nhà chưa thể về.

Trong ngoài đều khó khăn.

Nàng chỉ có thể đến nhà Văn Dao, bạn học của nàng, ở nhờ thôi. May mắn, lúc này Văn gia chỉ có mình Văn Dao, thấy Văn Dao lên mạng, Tang Vô Yên nhanh trí nói: “Trên mạng có thể tìm nhạc không, nếu được, ngươi giúp ta tìm một bài nha.”

Hai người nhìn vào máy tính, đánh ba chữ (Lương gi­an yến).

Hiện ra rất nhiều mục, nhưng mà Tang Vô Yên đều thử nghe hết, cùng không có đầy đủ nguyên bài, đều chỉ có nửa đoạn.

Từ trong loa phát ra gi­ai điệu, tuy nói chỉ có nửa đoạn nhưng người vào nghe thì càng ngày càng tăng.

“Nghe rất hay.” Văn Dao tán thưởng

Tang Vô Yên thở dài. Quả thật rất hay, nhưng lại không mang lại cảm giác như lúc Tô Niệm Khâm tự tay đàn.

Văn Dao không biết cho nên nghĩ đến nàng vì không tìm được nguyên bài hát mà buồn, đang muốn an ủi nàng, lại nhìn đến tên nhạc sĩ, lẩm bẩm: “Cư nhiên lại là Nhất Kim viết.”

Tang Vô Yên nghe vậy, cũng nhìn vào màn hình.

Tuy nói chỉ có nửa bài, nhưng mà lời thì hát hết. vì thế đã có một bạn trên mạng post lên lời bài hát.

(Lương gi­an yến)

Ngoài cửa sổ chân yến đi xiêu vẹo, hai hai bay lên, giữa nước biếc các nhà.

Trước đây Vương Tạ, tầm thường đường ruộng, đều là cố hương.

Lương gi­an yến, trước nhìn trộm,

Có người phiền muộn hoàng hôn,

Nghe gió nghe mưa nghe triền miên.

Lá đào chồng là đào, gió xuân vô hạn.

Con cháu Vương gia đi bến đò,

Có lá đào cười, tiếng Yến ân cần.

Hai chuyện vui, cảm thấy mình gặt hái,

Nhưng vượt không chỗ nào khổ, nhè nhẹ mật ngọt.

Kéo dài.

Trăm ngàn năm sau, có ngõ Ô Y, có độ diệp độ, có lương gi­an yến.

Phong lưu.

Mây khói trên giấy, có tình trên thơ, có ý trong tranh, có tiên trong lòng.

Chân đi xiêu vẹo.

Hàng năm tới đây, có ngói lợp nhà, có sào dưới hiên, bùn mới hàm cũ.

Chỉ người dưới cửa sỏ này, đứng thật lâu sau,

Nghe tiếng Yến cùng mị quyên.

Qua đào tươi đẹp, lại là liễu tàn, yến yến.

Qua hoàng hôn, lại là sáng sớm, mỗi ngày.

Qua đầu xuân, lại là trễ thu, hàng năm.

Oanh oanh yến yến, ngữ ngữ yên yên,

Sớm sớm líu lo tròn tròn.

Rõ ràng sâu kín, tâm tâm niệm niệm,

Cần cần tha thiết kéo dài.

Càng xem xuống, càng cảm thấy có chút khéo. Lời bài hát lại đề cặp đến câu chuyện xưa về Vương Hiến mà nàng và Tô Niệm Khâm nói qua, vừa có ngõ Ô Y cùng đào diệp độ.

“ Ngươi nói ai viết?” Tang Vô Yên hỏi.

“ Nhất Kim.” Văn Dao chỉ chỉ phía bên phải của màn hình.

Tang Vô Yên đột nhiên thẳng đứng dậy, hơi nghi ngờ. Nhưng ngay lập tức, chính mình đem nó phủ định: Không có khả năng, rất…… Không thể tin được.

Đến dưới lầu nhà mình cũng là mười một giờ tối, nhìn lên dãy nhà của mình đều tắt hết, mới an tâm vào nhà.

Nàng mở đèn trên bàn học, dùng năng lực phân tích log­ic của mình, đem những chuyện của Tô Niệm Khâm và Nhất Kim mà mình biết viết hết ra giấy.

Thứ nhất: ngày mà Nhất Kim nhận phỏng vấn của Nhiếp Hi , nàng ở ra­dio gặp Tô Niệm Khâm.

Nàng gật đầu, cuối dòng √ một cái.

Thứ hai: Chính là bài hát này. Nàng lần trước nghe Tô Niệm Khâm đàn qua.

Nàng lại gật đầu, lại vẽ √.

Thứ ba…… thứ ba……

Hình như không có cái thứ ba……

Chỉ có hai điểm giống nhau thì không thể nói lên được gì. Tang Vô Yên cắn cắn cán bút, lại ghi thêm một cái.

Thứ ba: Nhất Kim cùng Tô Niệm Khâm đều ở thành phố A.

Không biết, Tang Vô Yên lắc đầu, đánh dấu X. Ở thành phố A có nhiều người ở như vậy, nàng cũng là một trong số đó.

Còn vấn đề nào có thể phân biết Tô Niệm Khâm có phải là Nhất Kim không. A, chính là Nhiếp Hi, nàng đã từng phỏng vấn qua Nhất Kim, tiếp xúc nhiều như vậy, nàng hẳn hoàn toàn có thể phân biệt giọng Tô Niệm Khâm.

Suy nghĩ xong, tâm tình trở nên tốt hơn.

Liên tục mấy ngày, hai mẹ con cũng chưa giải hòa, nàng làm gì mẹ cũng không vừa ý.

Nàng không muốn ra khỏi cửa, miễn cho gặp Hứa Thiến và Ngụy Hạo, lại bị người ta chỉ vào mũi nói nàng là kẻ thứ ba.

Đây có thể là một ví dụ tốt cho câu trong ngoài đều khốn đốn?

Sơ sơ đã bảy ngày trôi qua, rất nhiều bạn đều vì bận việc công việc đã trở về trường, Tang Vô Yên muốn trở lại thành phố A, miễn cho cứ ở nhà sớm muộn gì nghẹn ra bệnh.

Về lại trường nàng liền hối hận. Tết năm nay đến trễ, mùng chín vừa vặn là ngày 14 /2. trong trường học, tất cả cặp đôi đều là tìm cớ để có thể trở về trường trước thời gi­an, đón lễ tình nhân.

Nhưng Trình Nhân vẫn chưa trở lại. Tang Vô Yên cả ngày không có việc gì làm, liền đăng ký một tài khoản QQ, làm quen bạn ở QQ cũng tốt, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Tuy rằng nàng đối với In­ter­ không thành thạo, đánh chữ cũng chậm, tốt xấu cũng là học qua hai ba năm cũng có thể thông qua được. Nàng bắt đầu quen nhiều bạn hơn. Lúc ăn cơm, cũng mở QQ, lúc nào cũng dán hai mắt vào nó.

“ Ngươi thành quỷ rồi àh.” Trình Nhân nói.

“ Không thành ma không sống nổi.”

Buổi tối, thầy Lí ở trên mạng nhắn lại: “Tang lão sư, mong ngươi có thể giúp ta một chuyện, chuyện nhỏ thôi àh.”

Nguyên lai, trong lớp khiếm thị có đứa nhỏ tên Tô Tiểu Vi, là một cô nhi sống ở trại trẻ mồ côi trong thành phố A. Ngày mai là sinh nhật bé, năm trước Lí lão sư đáp ứng cô bé trong ngày sinh nhật sẽ tặng quà và bánh kem cho bé, nhưng mà thầy Lí vừa vặn về nhà. Cho nên muốn Tang Vô Yên đi xem cô bé một chút.

Tang Vô Yên vẻ mặt hớn hở: “Không thành vấn đề.”

Nàng chỉ là đi theo thầy Lí thực tập, có thể gọi là phó chủ nhiệm lớp, lâu lâu mới có một nhiệm vụ.

Tang Vô Yên còn hào phóng nói: “Ta cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tình yêu.”

Trình Nhân liếc mắt một cái, “Tim cũng thiếu?”

Nàng trước kia không biết Tiểu Vi có hoàn cảnh như vậy, chỉ cảm thấy Tô Niệm Khâm ở trên lớp, đặc biệt thiên vị đứa nhỏ này. Có lẽ hai người đều họ Tô, trước kia Tang Vô Yên còn hoài nghi hai người có họ hàng với nhau. Hiện tại nhớ lại, có lẽ Tô Niệm Khâm sớm biết hoàn cảnh của Tiểu Vi.

Lại nói, trại trẻ mồ côi bình thường có loại thói quen, đứa nhỏ do một cô chăm sóc, cứ một năm lại đổi một lần. giống như, năm nay đến phiên cô Ngô, vì thế những đứa bé được nhận vào năm nay đều mang họ Ngô. Sinh nhật cũng gần nhau, trừ phi lúc bị vứt bỏ có người còn tốt bụng ghi lại ngày sinh nhật.

Tang Vô Yên mang theo bánh kem đến viện gặp Tiểu Vi, phát hiện bé Vi đang ăn cùng một nhóm bé.

Tô Niệm Khâm cư nhiên lại ngồi bên cạnh.

Dì Trương trong viện bên cạnh cười giải thích: “Tô tiên sinh, vừa mới tới àh.”

Tang Vô Yên lần đầu tiên tới đây, hơi tò mò, thừa dịp bọn nhỏ đang dồn lực chú ý vào hai cái bánh ngọt, liền cùng dì Trương tán gẫu.

“ Nếu đứa bé không bị khiếm khuyết gì hết, thì bình thường ở nơi này bao lâu sẽ có người nhận nuôi.” Dì Trương dừng một chút giải thích, “Có khi là bị lạc đường, mấy hôm trước công an có đưa hai đứa bé đến, là bị lừa bán, không tìm được cha mẹ, tạm thời ở nơi này. Nhưng đa phần, đều bị cha mẹ vứt bỏ.”

“Cì bị bệnh?”

Dì Trương gật đầu, “Trời sinh có chỗ thiếu hụt, hoặc là vốn muốn sinh bé trai, lại sinh bé gái liền vứt bỏ sinh đứa khác.”

“ Thiên hạ có cha mẹ như vậy sao.” Tang Vô Yên oán giận.

“ Kỳ thật cũng có nổi khổ, không có tiền chữa bệnh cho đứa nhỏ, đành phải ném cho chính phủ. Ngươi xem đứa bé kia.” Tang Vô Yên nhìn hướng dì Trương chỉ, có đứa bé mười tuổi đang ôm một bé nhỏ hơn. Bé lớn hơi gầy, đang liếm bơ trên miệng, ha ha cười.

“Lúc tám tuổi thấy bé ở cửa Uy ban, bệnh tim từ nhỏ, chúng ta đưa đi Bắc Kinh làm phẩu thuậthai lần, mới cứu được, phí chữa trị không dưới năm mươi vạn, ngươi xem, bao nhiêu gia đình có thể gánh chịu số tiền này. Nếu lúc ấy không đưa tới, nói không chừng đứa nhỏ sớm không còn, nhà cũng suy sụp. mỗi nhà mỗi cảnh.” Dì Trương cảm thán.

Lúc hai người đang nói chuyện, Tô Niệm Khâm chống gậy đứng bên cửa sổ, vẻ mặt ảm đạm, không biết hắn suy nghĩ cái gì.

“Vậy họ có tìm lại cha mẹ mình không?”

“ Có, nhưng không nhiều lắm. Đa số vẫn là chờ bị nhận nuôi. Nhưng con người ai cũng có tư tâm mà, đứa nhỏ được nhận nuôi phần lớn đều là khoẻ mạnh, hơn nữa còn nhỏ tuổi, không biết việc gì. Giống như Tiểu Vi, bị khiếm thị, lại mười tuổi, hy vọng không lớn. Chỉ hy vọng học thật tốt, lớn lên có thể nuôi sống chính mình. Nếu không được, liền lưu lại ở đây làm việc. Ngươi nhìn đứa trẻ lớn nhất kia,” dì Trương nói là bé lớn lúc nãy. “Thành tích tốt lắm, thầy cô trong trường kêu thi vào đại học, chỉ cần thi đậu, chúng ta đều cho bé học tiếp.”

Rời khỏi trại mồ côi, Tang Vô Yên cứ nghĩ rằng sẻ chia tình cảnh thì sẽ cảm thấy thỏa mãn, không ngờ lại cảm thấy nặng nề hơn.

Nàng và Tô Niệm Khâm cùng nhau rời khỏi. Nàng đi phía trước quay đầu nhìn Tô Niệm Khâm. Hắn lúc nào cũng giữ khuôn mặt đó.

“ Ngươi đi đâu vậy, ta tiễn ngươi.” Tang Vô Yên hỏi

“ Không cần.” Tô Niệm Khâm tìm ghế ven đường, ngồi xuống.

“ Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Hắn ngậm miệng không nói, Tang Vô Yên đành phải tự mình nói tiếp tục.

“ Ngươi có phải là Nhất Kim không?”

Tang Vô Yên nói xong, quan sát biểu tình Tô Niệm Khâm, một bộ dạng vững như Thái Sơn, tựa như không nghe thấy gì hết, mặc kệ nàng.

Nàng liền sinh khí, “Cho dù không muốn thừa nhận, ngươi cũng nên trả lời lại. Làm như nói chuyện với ta sẽ bị bệnh dịch vậy.” Tang Vô Yên nói chuyện hơi nhanh, chưa gì đã tung ra cả một đoạn dài.

“ Ngươi đi đường ngươi, ta ngồi ở chỗ này cũng không gây trở ngại. Nhưng mời ngươi đừng đứng trước mặt ta nữa, cũng đừng phiền ta.” Tô Niệm Khâm hơi bực

Nhìn hắn tức giận, Tang Vô Yên đột nhiên vui vẻ, “Thầy Tô , chỗ ngươi nói là chỗ nào a, vừa rồi ta đi phía trước ngươi, nhưng bây giờ là ngươi ngồi ta đứng, ngay cả ghế cũng ngươi chiếm trước, nhưng mà đường này cũng không phải nhà ngươi xây, chỉ cần ta thấy thích, ta đứng chỗ nào đều được.”

Tô Niệm Khâm nhắm mắt lại không muốn nói nữa, hắn một đại nam nhân không muốn cùng tiểu cô nương cãi nhau trên đường.

Tang Vô Yên thấy hắn có ý lùi bước, liền ngồi xuống. Tô Niệm Khâm phát hiện kế bên có người xê dịch, tránh sang một bên.

“ Ta đưa ngươi đi.”

Nam nhân không có phản ứng.

“ Ngươi ngồi như vậy cũng không phải tốt, trời sắp tối rồi, sắp ăn cơm chiều. có người đón ngươi sao?”

Nam nhân không lên tiếng.

“ Ngươi một mình ngồi ngốc ở đây không buồn àh, ta có thể cùng ngươi nói chuyện.”

Nam nhân nhắm mắt dưỡng thần, tiếp tục trầm mặc.

“ Ngươi nghĩ như vậy rất cool àh?”

Tang Vô Yên nói nửa ngày, nhưng hắn cũng không tỏ thái độ gì, không khỏi không phục, “Này—sao ngươi không nói chuyện.”

“ Ta dường như cũng có quyền không nói.” Tô Niệm Khâm mở miệng phản khán, sau đó lại khép miệng lại không nói một chữ nào nữa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cạc cạc cạc cạc~~ ngẫu nhiên cảm thấy kiêu ngạo

---3---

Tô Niệm Khâm vốn muốn chờ nàng rời đi, sau đó mới gọi điện kêu người tới đón. Không nghĩ tới Tang Vô Yên cư nhiên ngồi chờ cùng hắn.

Mùa đông ở thành A tuy không có tuyết rơi, nhưng ở bên ngoài cả ngày cũng sẽ thấy lạnh. Trại mồ côi cách ĐH A không xa, cách đây mấy dãy nhà là phố ăn ở cửa bắc của ĐH A. ở đó, sinh viên rất nhiều. Nên thường có vài người trẻ tuổi đang đi bỗng quay đầu nhìn Tô Niệm Khâm, lại nhìn nhìn Tang Vô Yên.

Buổi tối ngày lễ tình nhân, tình lữ càng nhiều hơn. Hai người bọn họ ngồi như vậy giống như người yêu đang giận hờn.

Tang Vô Yên ngồi một chút liền cảm thấy lạnh. Nàng mang bao tay vào, liên tục thở hơi nóng vào, dùng sức chà chà, lại nhìn Tô Niệm Khâm. Hắn không mang bao tay, tay cầm gậy đã đông lạnh thành màu xanh tím, lại bướng bỉnh như trước không hề nhúc nhích. Tang Vô Yên không khỏi nhíu nhíu mày, nàng không một chút nghi ngờ, hắn chính là đông chết ở chỗ này cũng sẽ không nhận thua.

“Ngươi không lạnh?” Nàng hỏi.

Tô Niệm Khâm im lặng không lên tiếng, đổi tay cầm gậy. Nếu không chú ý manh trượng* kia , hắn liền ngồi như vậy luôn, không nhìn kỹ cũng không biết hắn bị khiếm thị. Bộ dạng hắn thật sự là rất đẹp, hơi hơi cứng đầu, vẻ mặt kiêu căng, còn có chút hờ hững. (manh trượng : gậy dành cho người khiếm thị)

Tang Vô Yên lấy khăn quàng cổ xuống, muốn trước khi rời đi sẽ đưa hắn, nhưng sợ lòng tốt lại bị người ta coi là lòng lang dạ thú, vạn nhất hắn không cảm kích bỏ đi khăn choàng. mặt mũi nàng sẽ không còn nữa. Đang ở chần chờ, nghe thấy có người kêu nàng.

“Tang Vô Yên!”

Kẻ thù không đội trời chung. Đúng vậy, người tới là Hứa Thiến và Ngụy Hạo. Sau khi Hứa Thiến gọi nàng, liền lôi kéo Ngụy Hạo đi tới, còn lấy ra vẻ mặt trên cao nhìn xuống.

Tang Vô Yên cùng Ngụy Hạo đã sớm không còn liên quan, bây giờ trên đường gặp nhau, nàng càng không có gì phải sợ.

“ Các ngươi?” Ngụy Hạo chưa từng gặp qua Tô Niệm Khâm.

Tang Vô Yên hơi ngước lên, thuận thế quàng cánh tay Tô Niệm Khâm, hơi dựa vào người hắn, ra vẻ thân mật nói: “Hẹn hò.”

Hứa Thiến đánh giá tướng mạo Tô Niệm Khâm, thoáng kinh ngạc.

Tang Vô Yên không cam lòng yếu thế cười cười. Kỳ thật, trong lòng nàng đang cầu nguyện: Tô lão sư, Tô đại nhân, Tô đại thần, ngươi đại nhân đại lượng xin thương xót kẻ hèn này, cho dù không phải anh hùng cứu mỹ nhân, van xin ngươi, đừng vạch trần ta là được. Nàng vẫn có một hi vọng mỏng manh, cầu nguyện nam nhân này thật sự là người khẩu xà tâm phật.

Ngay lúc dùng ba ánh mắt đang xem xét Tô Niệm Khâm, hắn liền đẩy tay Tang Vô Yên ra, giữa hai người tạo ra một khoảng cách, lại chậm rãi phun ra một câu đủ để cho Tang Vô Yên chết đứng tại chỗ.

“ Tang tiểu thư, mời ngươi tự trọng.”

Nói xong, hắn chống gậy đứng lên, chậm rãi bước đi. Trên người mặc một bộ áo màu xám, dáng người thon gầy, bóng dáng có thể nói hoàn mỹ. Mà lúc này Tang Vô Yên lại không rảnh thưởng thức, chính là hận không thể băm người này như băm thịt vậy.

Thấy Tô Niệm Khâm biến mất, Hứa Thiến cùng Ngụy Hạo mới thu hồi tầm mắt, lại cùng nhau nhìn về Tang Vô Yên. Nhìn thấy vẻ mặt như đang thưởng thức hài kịch. Nàng vừa tức vừa giận, lại không thể biểu hiện ra bên ngoài, liền già mồm nói: “Người này…… Khẳng định lạnh quá hóa ngu.” Tiện thể chạy theo Tô Niệm Khâm.

Hai người bọn họ chắc chắn đang cười nàng. Nàng đứng lên chạy đi, khăn quàng cổ vẫn nắm chặt trong tay, gió lạnh thổi vào mặt hơi đau, thổi qua ánh mắt, lại làm cho hốc mắt bắt đầu ướt át.

Nàng bất quá muốn giành một chút sĩ diện.

Chạy một đoạn, thấy Tô Niệm Khâm đang đi phía trước, không biết tại sao lại cảm thấ tức giận, hô to một tiếng: “Tô Niệm Khâm!”

Nam nhân ngoảnh mặt làm ngơ.

“ Tô Niệm Khâm! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Nam nhân vẫn giữ tốc độ cũ không hề dừng lại.

“ Ngươi đứng lại!” Tang Vô Yên đi nhanh hơn, nắm chặc tay áo của hắn.

Một loạt động tác này, khiến người đi đường hơi tò mò.

Bởi vì bị Tang Vô Yên túm tay áo, Tô Niệm Khâm bất đắc dĩ quay đầu, con ngươi đen không có tiêu cự, vẻ mặt hờ hững nói: “Mời ngươi buông tay.”

“ Ta buông!”

Tô Niệm Khâm hất tay, nghĩ rằng nàng sẽ buông. Nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân, cũng không dám dùng sức.

“ Có thể buông ra, nhưng ngươi phải cùng ta quay lại nói rõ với họ.”

“ Chẳng lẽ lúc nãy ta nói không đúng sao?” Hắn hí mắt.

“ Ngươi……” Tang Vô Yên không nói được câu nào.

Vẻ mặt hai người đều không tốt. Một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng ngay ngã tư vào đúng lễ tình nhân, khó tránh khỏi làm cho người ta tò mò. Có người bước chậm lại, người đang chạy xe cũng dừng lại, xem hai người bọn họ.

“ Ngươi là người như thế sao.”

“ loại người như vậy?”

Tang Vô Yên nhìn chằm chằm người bên cạnh, nàng biết Tô Niệm Khâm sợ nhất cái gì. Vừa rồi, hắn dám cho chính mình sượng mặt, bây giờ nhất định cũng không để yên cho hắn.

Sau khi quyết tâm, Tang Vô Yên cắn chặt răng, miệng nhất nghẹn, đột nhiên khóc nức nở: “Ngươi là người như thế sao. Ta theo ngươi nhiều năm như vậy, cãi nhau với người nhà, theo ngươi đến thành phố A, một người quen cũng không có. Bây giờ còn mang thai của ngươi, ngươi nói đi là đi àh, muốn quen với nữ nhân kia. Cơm chiều ngày hôm nay ta cũng chưa ăn, đứa nhỏ và ta đều bị đói, ngươi lại có thể nhẫn tâm như vậy, bỏ rơi mẹ con ta ra ngoài chiêu hoa ghọe nguyệt. Huhu ”

Nàng vừa nói xong, những người vây xem lập tức thay đổi biểu tình, tuy rằng Tô Niệm Khâm nhìn không thấy, nhưng hắn hoàn toàn có thể nghe được lời chỉ trích.

“Hai chúng ta là thanh mai trúc mã, bây giờ ngươi lại cùng nữ nhân khác, nếu là một người khác ta còn có thể chịu, nhưng mà nàng là bạn thân của ta. Các ngươi sao có thể lừa gạt ta như vậy.” Tang Vô Yên vốn là giả khóc, nhưng nói xong lại không biết tại sao, đem Tô Niệm Khâm trở thành là Ngụy Hạo, thật sự khó chịu, nắm chặc tay áo Tô Niệm Khâm thương tâm rơi lệ, khóc giả thành khóc thực.

Những người vây quanh không đành lòng lắc đầu, giọng chỉ trích càng ngày càng lớn.

“ Lão bà đã hoài thai còn ra ngoài làm loạn.”

“ Tuổi còn trẻ, thật nhìn không ra.”

“ Nam nhân trưởng thành như vậy, khó mà không hoa tâm.”

“……”

“……”

Còn có một đại thẩm không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Cầm thú!”

Tô Niệm Khâm mặt càng đen, khóe miệng hơi co rúm,“ Tang Vô Yên, ngươi mau đứng lên.”

“Không!”

Mặt Tô Niệm Khâm từ đen thành xanh, lại không thể phát hỏa, hít thật sâu nói: “Ngươi đứng lên trước, muốn thế nào cũng được.”

Hắn đã cố gắng cưỡng chế tức giận để có thể nói ra một câu như vậy, cũng sắp nhịn đến nội thương.

Hai người tranh chấp, mạnh thắng.

Đấu sức, trí thắng.

Đấu trí, vô lại thắng……

---4---

Sau khi nhận được sự thỏa hiệp của Tô Niệm Khâm, hai người tìm KFC gần đó ăn cơm. Bây giờ không phải là giờ cao điểm, nhưng không khí trong tiệm vẫn rất náo nhiệt. Còn vẻ mặt Tô Niệm Khâm và không khí xung quanh hoàn toàn tương phản. Hắn chưa từng tới nơi này, có chút không thích ứng được. Âm nhạc ồn ào, còn có giọng trẻ nhỏ đùa giỡn, tất cả âm thanh đều lọt vào tai khiến hắn không khỏi nhíu mày.

“ Ta và hắn quen nhau từ trong bụng mẹ.” Tang Vô Yên nói xong, hung hăng cắn một ngụm ham­burg­er, cũng không quản Tô Niệm Khâm ngồi đối diện có tâm tình nghe hay không, đem chuyện của ba người bọn họ kể ra hết.

Tô Niệm Khâm sờ sờ đồng hồ bên tay trái, có điểm bất đắc dĩ.

“ Chúng ta sinh cùng một bệnh viện, lớn lên cùng một sân nhà. Hắn chỉ lớn hơn ta hai tháng, ta còn gọi hắn là ca ca, lúc đó là gì có Hứa Thiến? Vậy thì dựa vào cái gì nàng nói ta là kẻ thứ ba, dựa vào cái gì?” Trong mắt Tang Vô Yên nổi sương.

“ Trước kia, nàng chỉ xinh hơn ta, nói chuyện ngọt hơn ta, thành tích hai người đều giống nhau, nhưng lão sư lại thích nàng. Ta vào hội sinh viên, nàng cũng vào. Ta đi ra­dio, nàng liền theo. Nói cái gì là bạn tốt, cùng tiến cùng lui với ta. Hắn và ta đều thi vào ĐH A, Hứa Thiến cũng đăng ký ĐH A, kỳ thật chính là gạt ta, muốn quen hắn. Hai người bọn họ coi ta là đồ ngốc, vẫn gạt ta.”

Tang Vô Yên vừa nuốt thịt gà, vừa dùng khăn tay lau nước mắt,“ Hắn thích nàng, ta biết hắn thích nàng. Nhưng hắn lại muốn quen ta, ta mới tức.” Nàng hít một hơi, tiếp tục khóc thút thít: “Hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, lại bị ta chia rẽ, ta cũng biết. Nhưng mà, ta chỉ muốn chia rẽ họ, ta cũng không biết tại sao nữa, có lẽ ta chưa chuẩn bị tâm lý.”

Vẻ mặt nàng rất tội nghiệp, khóc sướt mướt, một mạch nói ra hết, làm cho người ta cảm thấy vừa giận vừa đáng yêu. Việc này đổi thành người bình thường, mặc cho ai nghe đều phải dở khóc dở cười.

Mà ba ba của Tang Vô Yên và Ngụy Hạo là bạn thời ĐH, sau khi tốt nghiệp bị phân phối một đơn vị, ở cùng một dãy nhà. Tang Vô Yên chơi chung với Ngụy Hạo từ lớp hai.

Sau đó cha mẹ Ngụy Hạo ly dị, hắn bị phán cho mẹ, chuyển đi nơi khác.

Trẻ con thường hay quên. Cho nên, chuyện của Ngụy Hạo, Tang Vô Yên hầu như quên hết không còn gì.

Nháy mắt một cái liền trôi qua nhiều năm.

Tang Vô Yên biết Hứa Thiến là ở cấp hai, vì học chung lớp tăng cường, chủ nhiệm lớp sắp xếp chỗ dực theo thành tích của học kỳ cuối. Hứa Thiến và Tang Vô Yên một người xếp bảy, một người xếp thứ tám, vừa vặn ngồi cùng bàn. Trước kia, Tang Vô Yên và Hứa Thiến cũng không thân. Hứa Thiến có dáng cao, da trắng, người xinh đẹp, cá tính kiêu ngạo, với Tang Vô Yên hoàn toàn không phải cùng một loại người.

Hai người ngồi chung một bàn, người cao người thấp, vừa xem biết ngay. Cho nên ngồi cạnh nhau nửa tháng, Tang Vô Yên và Hứa Thiến trừ bỏ “Lão sư gọi ngươi”, “Hôm nay bài tập toán làm gì?” Cơ hồ không động trao đổi bất kì chuyện gì nữa.

Trong lớp Tang Vô Yên học rất tốt, lịch sử và âm nhạc lại kém cực kỳ. Đặc biệt âm nhạc, các ký hiệu âm nhạc để trước mặt nàng nhìn giống như nòng nọc, nàng dùng bảy ngón tay mới biết đâu là “đô rê mi pha son la si” .

Trải qua nhiều lần luyện tập, thành tích Tang Vô Yên tốt hơn trước, nhìn nhạc phổ có thể biết “Si đến mi” Sau đó tấu lên.

Đáng tiếc, đến kì thi cuối học kỳ môn nhạc, trả bài bằng miệng, càng về sau đề càng khó. Tang Vô Yên đang cầm nhạc phổ, đứng trên bục giảng, chân run run, giày vò nửa ngày mới phát ra âm “Si” sau đó, không thể tiếp tục hát xuống.

Im lặng nhìn đầu ngón tay, mặt Tang Vô Yên bị nghẹn thành màu đỏ. “Nam Quách tiên sinh” rốt cục muốn hiện nguyên hình.

Ngay lúc ấy, Hứa Thiến đột nhiên nhấc tay nói: “Lão sư, Tang Vô Yên bị đau họng, nói không ra lời.”

Tang Vô Yên hết hồn quay đầu lại, thấy Hứa Thiến lén lút hướng mình nháy mắt.

Hứa Thiến luôn là trò ngoan của thầy cô dạy nhạc. Trong cuộc thi ca nhạc thiếu nhi “Một hai. Chín” nàng là đại diện của trường. Nói chung, trước mặt cô dạy nhạc, Hứa Thiến nói cái gì là cái đó.

“Vậy Tang Vô Yên đi xuống trước. Lần sau thi lại.” Cô âm nhạc gật gật đầu ý bảo nàng ngồi xuống.

Đây là đoạn thời gi­an hai người quen biết ở cấp hai, vừa đúng lúc Hoàng Tiểu Yến qua đời. Hứa Thiến xuất hiện, lập tức trở thành phao cứu sinh của Tang Vô Yên. (ý là bạn thân đó mà)

Tang Vô Yên đột nhiên phát hiện, nguyên lai nhân vật trong fim truyền có hình thành tích tốt, lại xinh đẹp chỉ biết khi dễ bạn học không phải lúc nào cũng đúng.

Nhưng mà, hình tượng Hứa Thiến bắt đầu trở lên hoàn mỹ trong lòng Tang Vô Yên là vào một buổi chiều sau giờ học.

Hôm đó, thời tiết rất lạnh, Tang Vô Yên vừa về nhà, má Tang đã kêu nàng xuống lầu mua nước tương. Dưới lầu có một tiệm cho thuê sách gần tiệm quần áo. Lúc ấy nàng còn nhỏ , gia đình dạy học, sách bên ngoài dối với nàng chỉ có hai loại—bốn tác phẩm cổ điển và sách nổi tiếng của nước ngoài.

Trên lớp học nữ sinh cầm tiểu thuyết tình yêu, nàng vụng trộm xem vài lần, liền cảm thấy xấu hổ không chịu nổi. Lại thêm má Tang lúc nào cũng dạy nàng, sách đó trẻ ngoan không thể xem. Kết quả là, Tang Vô Yên vẫn cảm thấy“ sách thuê” tương đương“ Sách cấm”.

Hai tay Tang Vô Yên đang cầm chai nước tương, lúc đi ngang qua tiệm thuê sách, nàng nhìn thấy Hứa Thiến đứng ở một ngay dãy tiểu thuyết ngôn tình, tay cầm truyện, vẻ mặt như si như túy.

“ Hứa Thiến?” Tang Vô Yên gọi nàng.

Mặt Hứa Thiến ngước lên, vừa thấy Tang Vô Yên, không khỏi xấu hổ.

Con người hoàn thiện tới đâu thì cũng có nhược điểm và đó đã là chân lý mà Tang Vô Yên ngộ ra. Từ ngày đó trở đi, Hứa Thiến và nàng chính thức trở thành bạn thân.

Nguyên lai, gia cảnh Hứa Thiến cũng không đơn giản như nàng nghĩ. Hứa mẹ là xuống nông thôn làm việc, gặp và yêu hứa ba ba. Cả nhà Hứa mẹ đều là phần tử trí thức, nhưng hứa ba ba lại xuất thân từ nông dân, quê mùa. Vậy mà trong hoàn cảnh đó, hai người lại kết hôn. Sau đó, một nhà Hứa Thiến chuyển đến thành phố, mẹ làm công nhân ở ưởng dệt, nhiều năm sau mới có Hứa Thiến.

Cũng không biết có phải hay không, tất cả nguyện vọng đều đặt lên người Hứa Thiến, nên Hứa mẹ có một số yêu cầu gần như khắc nghiệt, mọi chuyện đều phải làm được tốt nhất. Nay, hứa mẹ không đi làm, hứa ba ba mở tiệm sửa xe đạp, thu vào không nhiều. Nhưng bà vẫn cho Hứa Thiến đi học pi­ano, thậm chí còn mua đàn để ở nhà.

Đến khi chọn nguyện vọng vào trường cấp ba, Tang Vô Yên mới hiểu rõ Hứa mẹ là người cực kỳ chuyên chế. Lúc đó ở thành phồ B không tổ chức thi chung, mà là từ trường trung học tự ra đề. Thí sinh muốn thi trường nào thì phải đến trường đó thi, tuyển từ thấp đến cao. Đương nhiên, vì chắc chắn tuyệt đối, phụ huynh đều đại diện chọn trường. Dù sao thời gi­an thi của các trường đều khác nhau, đăng kỳ thi nhiều trường sẽ có nhiều cơ hội trúng tuyển hơn, nhiều nhất thì chỉ tồn thất phí báo danh thôi.

Tang ba ba đối con gái, chắc cả đời cũng không có yêu cầu gì, chỉ mong bình an hạnh phúc. Trường điểm tốt, trường bình thường cũng tốt, chỉ cần đi học, lớn lên có thể tự nuôi bản thân là được, chưa bao giờ tạo áp lực cho con mình. Má Tang tuy rằng hơi nghiêm khắc, nhưng mà còn có thể nhận rõ tình thế. Cho nên những trường mà Tang Vô Yên có thể đậu vào đều báo danh hết.

Mà Hứa Thiến thì lại khác, chỉ chọn Thất Trung.

“ Ngộ nhỡ không đậu?” Tang Vô Yên hỏi.

“ Mẹ ta nói, không đậu được Thất Trung về quê cày ruộng, ruộng đất của ba sẽ gi­ao lại cho ta.” Hứa Thiến trả lời. Tuy rằng, Hứa Thiến nói được ngữ khí rất bình thường, nhưng đó là lần đầu tiên, Tang Vô Yên nhìn thấy sương trong mắt nàng.

Kia một khắc, nàng mới cảm thấy, mình so với Hứa Thiến may mắn rất nhiều. Hai tháng sau, hai người cố hết sức cho kỳ thi. Nghỉ hè, Thất Trung đưa danh sách học sinh mới, hai người lại là bạn học, mọi người đều vui mừng.

Ngày khai giảng, ba tiết đầu đều là tự giới thiệu. Bạn cuối cùng lên giới thiệu là một học sinh có dáng người cao: “Ta gọi là Ngụy Hạo, tốt nghiệp ở……”

Tang Vô Yên nghe thấy hai chữ Ngụy Hạo rất quen tai.

Đến khi tan học, người tên là Ngụy Hạo đi đến bàn của Tang Vô Yên, cười hì hì nói:“ Tang Vô Yên, ngươi còn nhớ ta không.”

Tang Vô Yên ngước lên ngước xuống hai lần, cố gắng đào móc trí nhớ. Hình như là Ngụy Hạo tên này từng xuất hiện khi trong tuổi thơ của nàng.

Lại nháy mắt mấy cái, giống như nhớ ra cái gì.

Hắn sinh trước nàng hai tháng, hình như là: “Tiểu Hạo ca ca.” Nàng liền thích nắm lấy góc áo của hắn, rồi chạy đến ngọn đồi.

Hắn thường mang nàng đi ra ruộng bắt ốc. sau đó rửa, bỏ vỏ thêm một chút muối, nướng ăn. Chờ đến khi Tang Vô Yên về nhà, bụng nhỏ no đến ba ngày.

Tháng giêng, hắn rủ mọi người đi nướng lạp xườn, Tang Vô Yên trộm toàn bộ bản thảo của ba ba làm củi đốt.



Nhớ lại những kỷ niệm tuổi thơ, Tang Vô Yên liền vui vẻ đứng lên, lộ ra một đôi răng nanh, cười hắc hắc, “Là ngươi nha.”

Thanh mai và trúc mã gặp nhau.

Ba năm trung học, quan hệ một nam hai nữ là bạn bè thuần khiết, sau đó cùng nhau thi vào ĐH A. mãi đến buổi tối ngày thông báo kết quả, Hứa Thiến hẹn Tang Vô Yên phòng thể dục trong trường, nói:“ Tiểu Yên, trước giờ ta vẫn có một chuyện gạt ngươi.”

“Chuyện gì?”

“ Ta yêu đương.”

“ Thật sao?” Tang Vô Yên cực kỳ kinh hỉ ,“ Ai vậy?”

Hứa Thiến cười, hơi ngượng ngùng.

“ Ta quen không?”

Hứa Thiến gật đầu.

“Học chung lớp với chúng ta?” Tang Vô Yên đoán.

“Uh.”

“ Vương Hạo? Lí Hội Kiệt? Ngô Hiểu Bằng?”

Đoán một lượt, Hứa Thiến đều là lắc đầu.

“Tóm lại là ai?” Tang Vô Yên nóng nảy.

“ Là Ngụy Hạo.” Hứa Thiến cười.

Cuối cùng, Tang Vô Yên cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, chỉ nhớ rõ mình còn cười nói với Hứa Thiến:“ Kia không tệ.” Sau đó cuộn mình trong chăn, mới cảm thấy không thích hợp.

Bắt đầu là nín thở, liền cảm thấy khó chịu, và cuối cùng nàng cư nhiên hu hu hu, gối ôm bị khóc ướt hết.

Năm thứ nhất ĐH, nàng làm như không biết hai người bọn họ đang yêu, ỷ vào Ngụy Hạo sủng nàng liền đi theo làm bóng đèn, quyết định “ Phá hư Hứa Ngụy” Vì mục đích nàng bắt đầu tính kế, lôi kéo Trình Nhân nhập bọn, Trình Nhân lắc đầu:“ Tang Vô Yên, ngươi đúng là bị bệnh.”

“ Ngươi mới có bệnh.”

“ Ngươi so với bà mẹ kế của công chúa bạch tuyết còn ác hơn.”

“ Phi phi phi. Trình Nhân, ngươi ăn cây táo, rào cây sung, ngươi ngừng được rồi.”

“ Ta không ăn trong càng không đào bên ngoài, ta là gương thần bên cạnh mẹ kế đại nhân. Chỉ nói thật, không nói dối.”

Đến ngày Ngụy Hạo bỏ Hứa Thiến trở lại bên người mình, Tang Vô Yên mới phát hiện, kỳ thật nàng cũng không muốn như vậy.

Nàng bắt đầu chột dạ, né tránh ánh mắt chán ghét của Hứa Thiến, cũng trốn Ngụy Hạo. Mãi đến khi thấy Ngụy Hạo dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với Hứa Thiến trong lúc say rượu, cư nhiên cảm giác của nàng lại là nhẹ nhàng thở ra, mà không phải ghen.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cạc cạc~~ đổi mới

Ngẫu làm độc giả truy văn cũng là thích sở hữu văn đều chỉ có nam chủ nữ chủ, những người khác xuất hiện giống nhau không đợi gặp, cũng chỉ muốn nhìn nam nữ chủ nói chuyện yêu đương hoặc là hắn tra tấn nàng nàng tra tấn hắn. Nhưng là~~~ làm chính mình mã tự thời điểm mới cảm nhận được, nếu không có phối hợp diễn không thể thôi động tình tiết a.~~~~~~~

---5---

Hai ngày trước khi đến Nguyên Tiêu, Tang Vô Yên đến đài.

Sau năm mới, nhân sự điều chỉnh một chút, Tang Vô Yên và một nữ thực tập sinh được phân đến bộ phận tin tức, đi theo một phóng viên họ Khương học việc.

Trước kia, nàng từng làm phát thanh viên ở ĐH A, hiện tại lại đột nhiên phái nàng đến bộ phân tin tức làm biên tập, viết này nọ cũng không phải sở trường của nàng, cảm giác giống như bị người ta trêu ghẹo vậy.

Bởi vì nàng đến trước hơn nữ sinh thực tập kia, nên cô Khương kêu nàng dẫn nữ sinh kia làm quen với hoàn cảnh xung quanh.

Mắt nữ sinh thật to, tên là Viên Viên.

Tang Vô Yên chỉ vào ba văn phòng bên phải, nói:“ Đây là phòng biên tập tiết mục, phòng máy tính, phòng họp. phòng trong cùng là phòng chế tác tiết mục.”

Viên viên vội vàng ghi vào sổ nhỏ.

“Lát sau cô Khương sẽ đem lịch trình chuyên mục cho chúng ta mỗi người một bản, để chúng ta hiểu thêm về cách sắp xếp tiết mục.”

Viên Viên gật đầu.

“ Nếu ngươi không mang theo cơm hộp thì buổi trưa ta mời.”

Viên Viên tiếp tục ghi lại những lời nàng vừa nói.

“Ah, đừng viết.” Tang Vô Yên cười,“ Ngươi cũng không phải phỏng vấn ta.”

Lúc ăn cơm trưa , gặp được Uông chủ nhiệm của chuyên mục âm nhạc.

Uông chủ nhiệm cười: “Tiểu Tang a, chuyển đến bộ phận tin tức bên có quen chưa.”

Tang Vô Yên cười làm lành: “Hoàn hảo, cám ơn Uông chủ nhiệm quan tâm.”

Sau khi Uông chủ nhiệm rời đi, lại tới một biên tập Ngô Vị. Ngô Vị bưng phần ăn ngồi xuống, Tang Vô Yên vừa thấy liền ngọt ngào chào: “Chào Ngô đại ca.”

Ngô Vị chưa kịp nuốt xuống ngụm canh, thiếu chút nữa phun ra, nổi hết cả da gà. Hắn ngẩng đầu nhìn Tang Vô Yên cười đến mắt thành một đường thẳng, nói: “Ngươi có chuyện gì không, nói đi. Tiểu Tang, đừng như vậy, rất dọa người ah.”

“Chương trình của Hi tỷ phỏng vấn Nhất Kim, hình như là ngươi có giữ lại bản phụ, có thể cho ta mượn xem được không?” Việc này, nàng vẫn nhớ.

“ Hắc, chuyện này àh, không thành vấn đề, tan tầm đưa ngươi.” Ngô Vị nói.

“ Cám ơn, lần sau mời ngươi ăn cơm.”

Một lát sau, Ngô Vị còn nói: “Ngươi là fan cuồng của ngườii kia hả.”

“ Đúng vậy.” Tang Vô Yên tinh cách thẳng thắn, không quên kháng nghị: “Sao lại gọi là người kia, người ta rất nổi tiếng đó!”

“ Ngươi quen Hi tỷ mà, lúc trước cũng theo nàng thực tập, muốn gì thì trực tiếp tìm nàng.” Ngô Vị nói.

“Nhờ ngươi cũng giống nhau thôi, ta không muốn làm phiền Hi tỷ.”

Kỳ thật, nàng không tìm Nhiếp Hi là có hai lý do: Thứ nhất, Nhất Kim phá lệ nhận phỏng vấn của Hi tỷ, khẳng định là cùng Nhất Kim đứng một tuyến. Huống chi lúc trước Tang Vô Yên đối Nhất Kim biểu hiện cực kỳ hứng thú, lần này còn mượn đĩa chắc chắn bị Nhiếp Hi hoài nghi, đả thảo kinh xà. Thứ hai: Nhiếp Hi rất nổi tiếng trong đài, bình thường rất hòa ái, nhưng luôn làm cho người ta cảm thấy có chút tôn kính mà không thể gần gũi.

Ra khỏi căn tin, đang muốn tạm biệt Ngô Vị, Viên Viên nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: “Ngô…… Lão sư,” Nàng đắn đo nửa ngày mới dám nói hết một câu: “Có thể cho ta mượn ké được không?” vốn là một nữ sinh rất bảo thủ, vậy mà khi nàng nói ra câu này hai mắt cư nhiên tỏa ánh sáng.

“ Tốt, tan tầm hai ngươi cùng nhau tới lấy.” Ngô Vị sảng khoái đáp ứng.

Rời ra­dio trời đã khuya, nàng ngồi xe về nhà. Đến bùng binh có chút kẹt xe, xe ngừng ngừng lại di chuyển một chút, rất tốt cho việc luyên tập tính nhẫn nại. bác tài thay đổi vài đài không tìm được tiết mục hay nào, vì thế lại lục lọi CD.

Tang Vô Yên nói: “Bác tài, có thể giúp ta mở CD này không?” Nói xong đưa tay vào túi lấy ra đĩa CD.

Bác tài nói: “Tốt. nhạc gì vậy?” Lập tức tắt đài phát tin.

Đầu tiên, chính là giọng Nhiếp Hi.

Bác tài nói:“ Ta rất thích người chủ trì này, giọng rất hay, nghe nói người cũng rất xinh đẹp.”

Tang Vô Yên cười cười, không có trả lời, nàng đang chuyên tâm chờ đợi một giọng khác. Tạm dừng một hai giây, Nhất Kim mở miệng.

Nghe thấy lúc Nhiếp Hi hỏi Nhất Kim cũng không trôi trảy gì mấy, bác tài nói: “Cô nương, ngươi ở trong ra­dio, bằng không như thế nào có đĩa này. Nếu ngươi là người trong ra­dio, chắc chắn biết Nhất Kim là người như thế nào?”

Tang Vô Yên nhạc: “Bác tài, ngươi cũng biết Nhất Kim?”

“Mỗi ngày con gái ta đều ở bên tai ta lải nhải, có thể không biết sao?”

Mới nói tới đây, đường bắt đầu thông, xe tăng tốc.

Nàng nhìn ngoài cửa sổ, hít sâu vào.

Gần chỉ nghe hai ba chữ, nàng cũng đã xác định hắn là ai rồi.

Ngày hôm sau là cuối tuần, khó thấy Tang Vô Yên không ngủ đến mặt trời lên cao.

Nàng từ trong ngăn kéo lấy ra thông tin của trường khuyết tật, bên dưới có một hàng ghi số điện thoại, đó là nàng trộm từ chỗ Bùi hiệu trưởng.

Nàng hơi chần chờ, nhìn dãy số nửa ngày cũng không bấm gọi.

“Có gì mà phải chần chờ. Hẹn hắn gặp mặt, nói ngươi muốn phí giữ miệng.” Trình Nhân nói. “Loại tin đồn này, nếu bán cho tạp chí, không biết có bao nhiêu tiền nữa. Hiện tại, hắn cho ngươi tiền bịt miệng, chúng ta có tiền, hắn lại tiếp tục thần bí. Ngươi có biết cái này gọi là gì không?”

“Là gì?”

“ Song thắng!” Trình Nhân nắm tay nói.

“……”

Tang Vô Yên liếc nàng mắt một cái.

Lúc biết hắn là Nhất Kim, nàng cũng không hết hồn như mình nghĩ, có lẽ là nàng cũng đoán trước được kết quả. Nhưng vẫn cảm thấy quan hệ của hai người có sự biến hóa kỳ diệu.

Hắn là Tô Niệm Khâm cũng là Nhất Kim, một nhân vật nổi tiếng, “Nhất Kim” vừa xuất hiện sẽ làm hai người trở lên xa lạ.

Nhưng mà không hoàn toàn như vậy.

Nàng đã biết bí mật của hắn, theo giác quan thứ sáu nàng cảm nhận được, bí mật này sẽ giúp cho tình cảm tiến dần hơn

Nàng khó chịu nhu nhu thái dương, cắn răng quyết định nhấn gọi.

“ Uy–” Tiếng chuông vang hai lần, giọng hắn truyền ra từ trong ống nghe.

“ Ta là Tang Vô Yên.”

“ Có chuyện gì?”

“ Ngươi là Nhất Kim?” Tang Vô Yên nói.

Nàng hỏi thẳng vào vấn đề như vậy, muốn làm cho kẻ địch trở tay không kịp, trong lúc bối rối mới có thể thừa dịp bắt bẻ.

Bên kia điện thoại, sau hai giây trầm mặc, nam nhân nói: “Nếu ngươi không có chuyện khác, ta liền gác điện thoại.”

Hắn cũng như lần trước giống nhau không thừa nhận, cũng không phủ nhận. “Ngươi đúng là Nhất Kim.” Nàng thì thào lập lại một lần, có chút xúc động, nhưng là đối mặt Tô Niệm Khâm ít lời, Tang Vô Yên bắt đầu vắt hết óc để nghĩ đề tài: “Ách– lần trước, cám ơn ngươi nghe ta cằn nhằn.”

“ Không sao. Tạm biệt!” Nam nhân không giải thích, chấm dứt nói chuyện.

“ Uy uy uy.” Tang Vô Yên vội vàng ngăn lại, đáng tiếc đã muốn không kịp, chợt nghe đô một tiếng, quả nhiên ngắt điện thoại.

Tang Vô Yên hoàn toàn không lường trước đến tình huống này. Nàng nhìn màn hình, thời gi­an cuộc gọi: 11 giây. Hắn chỉ cho nàng mười một giây. Những lời kịch nàng đã chuẩn bị đầy đủ, kết quả mới nói hai câu đã bị cắt, bị đuổi xuống đài. Nàng nghĩ đến người này, mất hết tinh thần, người liền ỉu xìu.

Lần này chứng minh được, vẫn là vô lại, cách một điện thoại thì không thể làm được gì..


/13

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status