Chương 50: Món quà lớn
Hạ Như Tùng là người nổi bật xuất sắc trong giới thượng lưu Giang Châu, đối với những người bình thường thì ông ấy to như ông trời.
Resort Ngọa Long lại càng là miền đất thánh mà những người bình thường không thể chạm tới. Hạ Như Tùng ngồi được lên cái ghế tổng giám đốc của Resort Ngọa Long, việc này đã đủ chứng minh năng lực của ông không hề tầm thường. Hạ Như Tùng bước tới đây, mang theo khí phách hiên ngang hệt như vua chúa, ông ấy là người còn đáng gờm hơn cả Kim Gia.
Những người mà Hạ Như Tùng đưa tới cũng không hề tầm thường, có tổng cộng hơn bốn năm trăm người, ai ai cũng đều nhanh nhẹn thoăn thoắt, khí thế hiên ngang, mặc chung một kiểu đồng phục đen, trên áo quần còn in một chữ “Long”. Hiển nhiên là họ không phải một đám xã hội đen bình thường, tất cả những người này đều là tay chân được Resort Ngọa Long bí mật đào tạo, là những người bảo vệ cho Resort Ngọa Long, gọi tắt là Long Vệ.
Không gì có thể chống lại sự oai nghiêm của Long Vệ, Resort Ngọa Long có thể giữ vững thế lực ở khắp mọi miền cũng phải kể tới công của Long Vệ.
Các chiến binh Long Vệ đều được huấn luyện nghiêm khắc, khí phách hiên ngang, cả đội Long Vệ mang theo vẻ uy nghiêm khiến kẻ khác phải khiếp sợ. Đám du thủ du thực Trương Cảnh Minh đưa theo đúng là một trời một vực so với đội quân này.
Trước mặt Long Vệ, đám người của Trương Cảnh Minh hệt như một lũ binh tôm tướng tép.
Hạ Như Tùng ngang nhiên dẫn Long Vệ tới, tình cảnh này hệt như hoàng đế đích thân dẫn theo các thị vệ giá lâm, tất cả mọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc tới nỗi trợn tròn cả mắt, thầm run rẩy trong lòng. Gần như không ai là không biết tới Long Vệ, dù là người chưa từng ghé tới Resort Ngọa Long cũng biết đến sự tồn tại của Long Vệ, họ là những người canh gác cho Resort Ngọa Long, là một thế lực xã hội đen cực kỳ mạnh mẽ.
Long Vệ sẽ không rời khỏi resort nếu chỉ có chuyện đơn giản tầm thường xảy ra, vì ở đây sẽ chẳng ai dám động tới người của Resort Ngọa Long, mà hôm nay, tổng giám đốc Resort Ngọa Long lại điều động một tốp Long Vệ lớn, đây là cảnh tượng kỳ lạ chấn động tới nhường nào chứ?
Sau khi bừng tỉnh khỏi cơn ngẩn ngơ, mọi người chợt bật lên những tràng thán phục khó tin:
“Giám đốc Hạ của Resort Ngọa Long cũng đã tới rồi, rốt cuộc chuyện này là sao đây?”
“Đúng vậy, ông ấy còn dẫn cả Long Vệ của resort tới nữa, trời sắp sập rồi sao!”
“Ở đất Giang Châu này giám đốc Hạ khác gì thần thánh đâu, ai có thể mời được ông ấy tới đây vậy?”
“Chuyện hôm nay đúng là càng lúc càng ly kỳ!”
Đám người có mặt tại đây đang xôn xao điên cuồng, những từ ngữ uyên thâm tới đâu cũng không thể miêu tả cảm xúc của họ lúc này.
Hạ Như Tùng không đếm xỉu tới tất cả mọi người, ông ấy bước thẳng tới trước mặt Ngô Bách Tuế, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, ông kính cẩn cất lời với Ngô Bách Tuế: “Cậu Ngô.”
Tiếng “cậu Ngô” này đã điểm tô một cách trọn vẹn cho thân phận của Ngô Bách Tuế.
Chỉ trong chớp mắt, hình ảnh của Ngô Bách Tuế đã chợt trở nên vô cùng cao lớn, hệt như một cây đại thu che khuất trời xanh.
Cặp mắt của vô số người đã bị chói lòa.
Dù trước đó ba người Du Chí Viễn có lấy lòng Ngô Bách Tuế, về sau Kim Vinh lại trèo cao kết thân với anh, khiến mọi người ý thức được Ngô Bách Tuế không hề tầm thường. Nhưng những điều này chưa đủ khiến họ kính nể Ngô Bách Tuế, thật sự phải ngưỡng vọng anh. Nhưng lần này lại không như vậy, giờ phút này đây, Hạ Như Tùng đã đích thân dẫn Long Vệ tới vì Ngô Bách Tuế, hơn nữa, ông ấy lại cư xử cung kính tới vậy với anh, như thể mình chỉ là một kẻ theo hầu Ngô Bách Tuế vậy. Việc này đã khiến Ngô Bách Tuế tỏa ánh hòa quang chói lòa, trở thành người đầu đội trời chân đạp đất.
“Ngô Bách Tuế rốt cuộc là người quyền cao chức trọng nhường nào vậy?” Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt tại đây.
Đến cả đám Kim Vinh và Du Chí Viễn đã thấy được sự siêu phàm của Ngô Bách Tuế tại Resort Ngọa Long rồi, nhưng lúc này bọn họ cũng phải kinh ngạc. Họ vốn chỉ biết Ngô Bách Tuế có qua lại với sếp lớn của Resort Ngọa Long, nhưng không biết quan hệ của họ lại sâu sắc tới mức này, có thể khiến Hạ Như Tùng dẫn Long Vệ tới giúp đỡ.
Hạ Mạt Hàn cũng hệt như nhóm Kinh Vinh, chỉ biết Ngô Bách Tuế giao hảo với sếp lớn của Resort Ngọa Long, nhưng không ngờ Ngô Bách Tuế lại có thể khiến người ta dắt người tới làm rùm beng. Bảo sao, từ đầu chí cuối Ngô Bách Tuế đều chỉ bày mưu tính kế, anh đã tính toán mọi chuyện từ trước, không hề sợ hãi trước Trương Cảnh Minh, hóa ra anh thật sự đã nắm chắc phần thẳng. Hạ Mạt Hàn chợt cảm thấy thật an toàn vững chắc, chồng cô thật sự xứng đáng để cô tin tưởng vô điều kiện.
Còn đám người nhà họ Hoàng thì đều như bị đóng băng, đứng chết chân tại chỗ, tên khờ ở rể Ngô Bách Tuế như đã biến đổi hoàn toàn, trở thành kẻ được tất thảy mọi người kính nể ngưỡng mộ. Chỉ trong chớp mắt, lòng dạ đám người nhà họ Hoàng đã nháo nhác hoảng loạn.
Trương Cảnh Minh ngang ngược lại càng giống một quả bóng da bị đâm, xì hơi trong tích tắc, gã ta cảm thấy kinh khiếp, sợ hãi vô cùng, gã ta là khách VIP của Resort Ngọa Long, đương nhiên chẳng hề xa lạ gì với nơi này, gã ta biết rõ Hạ Như Tùng không hề tầm thường, không ai tại đất Giang Châu dám động tới Hạ Như Tùng, đó là người mà cả Trương Cảnh Minh cũng phải nể phục ngưỡng mộ. Nhưng người khiến gã ta phải nể phục này lại đang kính nể Ngô Bách Tuế.
Chuyện này đã chứng minh rõ ràng tất cả những chuyện Ngô Bách Tuế nói trước đó đều không phải khoác lác, anh thật sự là người mà không ai có thể động tới.
Sự thật này đã khiến Trương Cảnh Minh tuyệt vọng tột độ, trong chớp mắt, gã ta đã như rơi xuống vực thẳm, đầu óc trống rỗng.
Lòng dạ của tất cả mọi người ở đây đều như đang dậy sóng kinh hoàng.
Chỉ mình Ngô Bách Tuế là vẫn tĩnh lặng như nước, anh chỉ khẽ gật đầu với Hạ Như Tùng, sau đó, anh quay sang nhìn Trương Cảnh Minh, khinh miệt cất lời: “Giờ ông có muốn so bì với tôi không?”
Đương nhiên Ngô Bách Tuế không hề coi đám du thủ du thực Trương Cảnh Minh đưa tới ra gì, mình anh thôi cũng đủ xử lý chúng, anh gọi Hạ Như Tùng tới chủ yếu do cảm thấy xử lý bằng bạo lực sẽ chỉ giải quyết được ngọn chứ không nhổ được gốc. Dùng quyền thế khuất phục kẻ khác mới khiến họ chịu phục hoàn toàn.
Muốn kẻ khác phải hoàn toàn chịu thua thì chỉ có cách khiến họ tôn kính mình.
Ở thành phố Giang Châu, Hạ Như Tùng là người có thể làm được điều này.
Đối mặt với lời chất vấn của Ngô Bách Tuế, Trương Cảnh Minh không thể cự cãi được. Nếu so bì sức mạnh, gã ta không thể sánh với Ngô Bách Tuế. So thế lực, gã ta cũng chẳng bằng Ngô Bách Tuế. So quyền lực, gã vẫn thua Ngô Bách Tuế. Nếu Trương Cảnh Minh vẫn còn muốn đối đầu với Ngô Bách Tuế thì kết cục của gã ta thật sự khó có thể tưởng tượng nổi.
Gã ta sẽ không tự tìm đường chết.
Đại trượng phu phải biết khôn khéo nhượng bộ.
Trương Cảnh Minh vội đứng dậy, sợ sệt nói với Ngô Bách Tuế: “Cậu Ngô, xin lỗi cậu, tôi có mắt không tròng, tôi không nên xúc phạm tới cậu, càng không nên đối địch với cậu.”
Thái độ của Trương Cảnh Minh thay đổi một trăm tám mươi độ, thậm chí còn đổi cả cách xưng hô với Ngô Bách Tuế. Hiện giờ gã ta đã thật sự phải sợ Ngô Bách Tuế rồi.
Mọi người xung quanh thấy vậy mà không khỏi thấy thổn thức trong lòng. Đường đường là Trương Cảnh Minh mà cuối cùng cũng phải khom lưng khuất phục.
“Ông tưởng xin lỗi thôi là mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản sao?” Ngô Bách Tuế nhìn Trương Cảnh Minh bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng, anh trầm giọng, cất tiếng hỏi.
Phịch!
Trương Cảnh Minh không hề do dự mà hạ gối quỳ xuống đất ngay.
Gã ta quỳ trước mặt Ngô Bách Tuế, trịnh trọng thề thốt: “Tôi xin thề từ nay về sau nhất định tôi sẽ làm người cho tử tế, tôi sẽ không có ý đồ bất chính với bất cứ người phụ nữ nào nữa.” Đang đứng giữa ranh giới sống chết, để bảo vệ tính mạng mình, Trương Cảnh Minh đâu còn lòng dạ mà quan tâm tới thể diện, gã ta bỏ qua tất cả, dù chuyện xấu hổ có lan truyền khắp nơi thì gã ta cũng chấp nhận.
Mọi người có mặt ở đây đều sợ run. Lúc này, Trương Cảnh Minh, một kẻ lẫy lừng có máu mặt tại thành phố Giang Châu lại quỳ xuống trước Ngô Bách Tuế thề thốt với anh như cháu chắt, thậm chí giờ còn có bao nhiêu người đang chứng kiến, cảnh tượng này thật khó lòng tưởng tượng nổi.
Tâm trạng của mọi người đều không thể diễn tả nổi bằng lời.
Nhưng Ngô Bách Tuế vẫn không chịu buông tha.
Ngô Bách Tuế giữ vẻ mặt dửng dưng, cụp mắt nhìn Trương Cảnh Minh, lạnh giọng: “Ban nãy tôi đã cho ông một cơ hội nhưng ông lại không quý trọng, giờ ông nên trả một cái giá đắt cho hành động của mình.”
Vừa dứt lời, Ngô Bách Tuế đã không buồn nhiều lời mà vung chân đạp Trương Cảnh Minh ngã xuống đất, tích tắc sau, anh lại không hề do dự, đá vào đũng quần Trương Cảnh Minh.
“Á!’
Tiếng kêu thét thảm thiết chói tai của Trương Cảnh Minh vang khắp nhà họ Hoàng.
Tiếng kêu của Trương Cảnh Minh vô cùng thảm thiết, chỉ nghe giọng gã ta thôi mà mọi người cũng có thể cảm thấy được cơn đau của Trương Cảnh Minh. Đồng thời, bọn họ cũng vô cùng kinh hãi, cú đạp này coi như đã phá hủy Trương Cảnh Minh rồi, tên ma háo sắc thích quấy rối phụ nữ này e là sẽ trở thành thái giám trong nửa phần đời còn lại.
Sự dứt khoát tàn nhẫn của Ngô Bách Tuế thật sự khiến người ta không lạnh mà cũng phát run.
Đám giang hồ đi theo Trương Cảnh Minh thấy gã ta bị cho một cú đạp thảm thương không nhưng không dám giúp đỡ, mà còn sợ mất cả mật, hai chân mềm nhũn.
Tất cả mọi người cùng câm như hến.
“Trương Cảnh Minh đã nhận lỗi, cũng đã trả giá rồi, các người còn muốn tiếp tục ngu ngốc sao?” Ngô Bách Tuế liếc nhìn đám người nhà họ Hoàng, lạnh lùng nói.
Giọng nói của anh như âm thanh vang lên từ địa ngục, đám người nhà họ Hoàng sợ sệt, người nào người nấy đều cúi đầu, không dám lên tiếng.
Đối mặt với một Ngô Bách Tuế thế này khiến lòng dạ đám người nhà họ Hoàng phải tràn ngập sợ sệt. Ai ai cũng không thể không cúi đầu, chẳng dám ho he lên tiếng.
Bầu không khí như đóng băng lại.
Chốc lát sau, Hoàng Bình An lại nhúc nhích, ông ta khó khăn lê bước, tiến lên phía trước rồi đường hoàng nói với Ngô Bách Tuế: “Ngô Bách Tuế, tôi thừa nhận rằng cậu rất có bản lĩnh, tôi cũng thừa nhận tôi có mắt không tròng, coi thường cậu, nhưng tôi là ông ruột của Hạ Mạt Hàn, dù tôi có làm sai điều gì thì đó cũng là chuyện riêng của nhà họ Hoàng, cậu chỉ là bậc con cháu, có tư cách gì mà dạy dỗ tôi?”
“Nếu tôi thật sự phạm tội tày đình thì cậu cứ đánh chết tôi đi, dù sao lão già này cũng sống đủ rồi, tôi không sợ chết.”
Giọng nói của Hoàng Bình An rắn rỏi mạnh mẽ, chất đầy nội lực, vang vọng khắp sân.
Đám người họ Hoàng lòng dạ vốn đã nguội lạnh nghe lời này lại thấy rung động, Hoàng Diệp xông ra, thét lên với Ngô Bách Tuế: “Bố tôi cũng là ông của cậu đấy, cậu không thể bất hiếu ra tay với ông mình.”
Hoàng Diệp vừa nói xong, lại có thành viên nhà họ Hoàng kêu lên: “Đúng vậy, ông cụ cũng hơn bảy mươi rồi, dù không phải họ hàng ruột thịt của cậu thì cậu cũng không thể ra tay với một ông lão được, phải chứ?”
Khí thế của nhà họ Hoàng như được khôi phục, bọn họ đều coi Hoàng Bình An là tấm khiên vưỡng chắc, như thể có Hoàng Bình An ở đây, Ngô Bách Tuế sẽ phải kiêng dè, không dám tùy tiện trả thù họ vậy.
Gương mặt Ngô Bách Tuế lạnh lẽo, anh nhẹ nhàng cất bước tiến tới trước mặt Hoàng Bình An.
Những cái miệng liến thoắng của người nhà họ Hoàng tức khắc đã ngậm chặt.
Tất cả đã yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều nhìn Ngô Bách Tuế chăm chú.
Hoàng Bình An cũng ngẩng đầu nhìn thẳng Ngô Bách Tuế. Lòng ông ta đã cảm thấy hoảng hốt, nhưng cơ thể già nua của ông ta vẫn ưỡn lên thẳng tắp, ông ta xốc lại tinh thần cho bản thân, tỏ vẻ không đếm xỉa tới chuyện gì, ông ta không tin Ngô Bách Tuế thật sự dám đánh một ông già như mình.
Ngô Bách Tuế nhìn Hoàng Bình An chằm chằm, nhìn được vài giây, môi anh khẽ chuyển động, Ngô Bách Tuế cất lời: “Tôi tới chúc thọ ông mà, sao có thể ra tay đánh ông chứ? Hôm nay tới đây tôi còn có lòng chuẩn bị cho ông một món quà lớn đấy.”
Dứt lời, Ngô Bách Tuế rút điện thoại, bấm số rồi lạnh nhạt thốt với đầu dây bên kia: “Cho người đưa quà vào đi!”