Chương 341: Cảnh giới nghịch thiên
Sức mạnh sấm sét của Ngô Bách Tuế mang theo khí thế không gì cản nổi, hoàn toàn không thể chống đỡ.
Cuối cùng, Tử Vong Thần Kiếm mà Đường Hạn Tùng dựa dẫm nhất cũng bị chặt gãy. Điều này khiến cho lòng Đường Hạn Tùng hoảng hốt, mắt thấy sức mạnh sấm sét tiếp tục đánh về phía mình, Đường Hạn Tùng không chút do dự lập tức sử dụng thuật Ẩn Thân.
Nháy mắt không thấy Đường Hạn Tùng đâu nữa, lão hoàn toàn biến mất vào hư không.
Sức mạnh sấm sét đánh vào khoảng không.
Đường Hạn Tùng đã tránh thoát một đòn này.
Ngô Bách Tuế thấy vậy lập tức ngừng tấn công. Anh hơi nheo mắt nghi hoặc quét mắt nhìn khắp xung quanh.
Bây giờ Ngô Bách Tuế không chỉ có sức mạnh sấm sét siêu mạnh, mà còn có sức mạnh cảm nhận nhạy bén. Trước khi anh bị sét đánh, nếu Đường Hạn Tùng dùng thuật Ẩn Thân, Ngô Bách Tuế chắc chắn không có cách nào biết vị trí chính xác của Đường Hạn Tùng mà chỉ có thể thụ động chịu đòn tấn công. Bây giờ, Ngô Bách Tuế đã có năng lực khác hẳn người thường, anh có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ dù là nhỏ nhất. Vì thế thuật Ẩn Thân của Đường Hạn Tùng cũng không gây ra bất cứ khó khăn nào cho anh.
Ngô Bách Tuế tập trung tinh thần dùng sức mạnh cảm nhận tìm kiếm trong chốc lát, thình lình quay ngoắt lại nhìn về hướng trang viên nhà họ Ngô.
Ánh mắt anh càng trở nên sắc bén ngầm ẩn giấu sát ý bên trong.
Giây tiếp theo, thân hình Ngô Bách Tuế chợt loé lên biến thành một vệt ảnh bay về phía trang viên nhà họ Ngô.
Gần như chỉ trong chớp mắt, Ngô Bách Tuế từ xa tít bên ngoài đã vào tới trong trang viên nhà họ Ngô.
Vào tới trong trang viên, Ngô Bách Tuế không hề dừng lại, vung tay về phía tất cả mọi người đứng bên trong.
Một luồng sức mạnh sấm sét sáng lấp lánh hình bán cầu hiện ra dần khép kín bảo vệ hơn một nghìn người đứng bên trong sân.
Ngô Bách Tuế cũng đứng bên trong vòng bảo vệ ấy.
Ầm!
Lớp bảo vệ sấm sét vừa hình thành, một quả cầu lửa chân nguyên không lồ bất ngờ ầm ầm va chạm vào trên bán cầu bảo vệ phát ra tiếng nổ rung trời.
Quá nguy hiểm!
Chỉ cần Ngô Bách Tuế chậm trễ một giây thôi thì toàn bộ người bên trong trang viên sẽ bị quả cầu lửa thiêu cháy thành tro bụi.
Chân nguyên quả cầu lửa đánh lên lớp sấm sét bảo vệ rồi ầm ầm nổ tung. Chớp mắt, toàn bộ không gian to lớn bên ngoài lớp bảo vệ, vệt lửa bắn ra bốn phía, khí nóng bốc lên rừng rực, nhiệt độ tăng nhanh khủng khiếp. Tất cả không khác gì cảnh tượng núi lửa phun trào.
Những người bên trong lớp bảo vệ sấm sét đều kinh hãi, trợn mắt nhìn xung quanh lớp bảo vệ bị ngọn lửa lớn thiêu đốt. Ngọn lửa chiếu sáng rực, khí nóng hầm hập cuồn cuộn bốc lên, bọn họ đứng bên trong lớp bảo vệ đều bị khí nóng hun đến bỏng rát, cực kì khó chịu. Thế nhưng ngoài cảm giác nóng rát thì bọn họ cũng không bị thương. Bọn họ đều biết là lớp bảo vệ sấm sét đã cứu bọn họ. Nếu không có lớp bảo vệ khổng lồ này, bọn họ đã sớm tan thành tro bụi. Giây phút này, ai ai cũng cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng biết ơn Ngô Bách Tuế từ trong đáy lòng.
Ngọn lửa lớn vẫn tiếp tục bốc cháy, thế tấn công của quả cầu lửa không hề ngừng lại. Có điều, mặc cho quả cầu lửa có mạnh đến mức nào, lớp bảo vệ sấm sét của Ngô Bách Tuế vẫn nguyên vẹn không hề bị hao tổn.
Sức mạnh của Ngô Bách Tuế quả nhiên là đã đạt tới cảnh giới nghịch thiên rồi.
Không bao lâu, chân nguyên quả cầu lửa mới từ từ suy yếu, ánh lửa dần dần lụi tắt cho đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy chút gì.
Nhưng quả cầu lửa vừa tắt, một luồng chân nguyên khủng khiếp lại thình lình đánh tới.
Luồng chân nguyên này điên cuồng bay vọt lên trong không trung, giống như rồng thần rít gào mang theo khí thế cùng năng lượng mạnh mẽ đánh về phía lớp bảo vệ sấm sét.
Ầm!
Chân nguyên thần long hung mãnh đánh lên lớp bảo vệ sấm sét phát ra âm thanh rung trời tựa như âm thanh của tia sét đánh xuống.
Sau khi va chạm, lớp bảo vệ sấm sét vẫn sừng sững bất động nhưng chân nguyên thần long lại bị vỡ nát thành hàng nghìn mảnh, cuối cùng hoàn toàn tiêu biến vào không khí.
Mọi người bên trong lớp bảo vệ vừa kinh sợ lại vừa chấn động. Đến tận giờ phút này mọi người mới biết thế tấn công liên tục này là do Đường Hạn Tùng đang ẩn thân đánh tới. Đối với bọn họ, sự tồn tại của Đường Hạn Tùng đã mạnh tới cấp độ thần. Lão chỉ cần tùy tiện vung tay là có thể khiến cho họ tan xương nát thịt. May mắn là lớp bảo vệ sấm sét của Ngô Bách Tuế đủ kiên cố, mọi người đều bị chấn động trước sức mạnh của bảo vệ, đồng thời xen trong đó là cảm giác an toàn.
Có điều, mọi người vừa cảm thấy an tâm đôi chút lại có vô số chân nguyên mạnh mẽ từ bốn phương tám hương dồn dập đánh tới. Từng luồng chân nguyên tựa như bão táp mưa sa điên cuồng lao đến.
Rõ ràng là Đường Hạn Tùng đang giận dữ. Thế tấn công của lão tràn ngập lửa giận, vô số chân nguyên của lão đều mang theo uy lực hủy thiên diệt địa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chân nguyên mạnh mẽ đánh vào lớp bảo vệ sấm sét liên tục không dứt, từng trận ầm ầm tựa như mưa bom bão đạn ào ào phóng tới, ánh chớp bắn ra tứ phía, tiếng vang liên tiếp không ngừng.
Mỗi một tiếng nổ đều rung trời đánh thẳng vào lòng người. Trong lòng mọi người bên trong lớp bảo vệ đều run rẩy. Tuy rằng họ biết bây giờ Ngô Bách Tuế sức mạnh nghịch thiên, lớp bảo vệ sấm sét do anh tạo ra rất kiên cố vững chắc nhưng dù vững chắc hơn nữa cũng sẽ không chịu nổi chân nguyên liên tục bắn phá liên miên không dứt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, lớp bảo vệ sấm sét không biết có thể chống đỡ được hay không. Mọi người đều không nén nổi sự sợ hãi.
Chỉ mình Ngô Bách Tuế đứng thẳng trong lớp bảo vệ sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, quanh thân tản ra vẻ ung dung bình tĩnh tựa như mọi việc đều nằm trong kế hoạch.
Âm! Ầm! Ầm!
Thế tấn công của Đường Hạn Tùng dường như không hề ngừng nghỉ, bom chân nguyên càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng mạnh bắn phá vào lớp bảo vệ sấm sét, chấn động tới mức bầu trời như muốn sập xuống.
Trong lòng mọi người càng lúc càng căng thẳng, lo sợ một lúc nào đó lớp bảo vệ sấm sét bị đánh nát.
Có điều, lớp bảo vệ sấm sét cực kì kiên cố, vượt xa trí tưởng tượng của mọi người. Mặc cho bên ngoài trời long đất lở, lớp bảo vệ vẫn vững như núi Thái Sơn. Mặc cho Đường Hạn Tùng công kích hung mãnh như thế nào cũng không làm lớp bảo vệ sấm sét mảy may lay chuyển.
Lớp bảo vệ không hề suy suyển dù chỉ một chút.
Rốt cục thế tấn công vô tận của chân nguyên cũng dần yếu đi, âm thanh va chạm lên lớp bảo vệ cũng dần dần nhỏ lại. Dường như sau khi dốc hết sức lực, Đường Hạn Tùng đã ý thức được tất cả chỉ tốn công vô ích, lão liền ngừng việc tấn công.
Mọi người bên trong lớp bảo vệ cũng dần bình tâm lại. Đối với họ, thế tấn công kia chẳng khác nào một loại tra tấn tâm lý khủng khiếp. Sức chống đỡ của lớp bảo vệ sấm sét hết lần này đến lần khác làm họ thấy ngạc nhiên. Rốt cuộc bây giờ Ngô Bách Tuế mạnh tới mức nào mới có thể tạo ra lớp bảo vệ kiên cố như vậy đây?
Mọi người đều bất giác nhìn về phía Ngô Bách Tuế.
Giờ phút này, Ngô Bách Tuế vẫn thản nhiên, bình tĩnh nhưng ánh mắt anh tập trung nhìn về một hướng tựa như anh đã phát hiện ra điều gì đó.
Mọi người thấy thế đều nhìn theo ánh mắt Ngô Bách Tuế nhưng họ lại phát hiện ở nơi kia chẳng có bất kì thứ gì cả.
Đang lúc mọi người đều cảm thấy vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, ánh mắt Ngô Bách Tuế thình lình thay đổi trở nên vô cùng sắc bén, lạnh nhạt thốt ra hai chữ: “Muốn chạy?”
Dứt lời, thân hình Ngô Bách Tuế chợt lóe lên, phi thẳng tới phương hướng kia.
Mọi người trong lớp bảo vệ chỉ thấy một luồng ánh sáng sấm sét lóe lên, hình bóng Ngô Bách Tuế biến mất tại chỗ.
Chỉ trong chớp mắt, Ngô Bách Tuế đã phi ra ngoài cả trăm mét, tiếp theo tay phải anh vỗ mạnh vào trong không khí.
Xẹt! Xẹt!Xẹt!
Lập tức, một luồng điện mạnh mẽ tuôn ra từ tay Ngô Bách Tuế, khoảng không phía trước Ngô Bách Tuế nổ ra một chùm tia lửa.
Bịch!
Mọi người chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục, thân mình Đường Hạn Tùng chợt lóe lên như tia chớp rồi hiện ra trong tầm mắt mọi người, cả người nhếch nhác ngã vật ra đất.
Trong mắt lão tràn ngập vẻ không thể nào tin nổi! Lão không cam tâm! Đường Hạn Tùng lão sống lâu trên đời này, đi khắp thế gian, có chuyện gì là lão chưa từng thấy, có ai địch lại nổi lão? Ấy thế mà, một Ngô Bách Tuế nhỏ nhoi, mới hai mươi mấy tuổi đời này lại đánh gục được lão. Ngô Bách Tuế thật sự làm đảo lộn thế giới quan của lão.
Đường Hạn Tùng tức giận đến điên cuồng, đời lão chưa từng nhục nhã đến vậy, từ khi sinh ra đến bây giờ, lão luôn là người đứng trên đỉnh mấy. Lão muốn phanh thây Ngô Bách Tuế ra thành trăm mảnh nhưng lại lực bất tòng tâm. Tia sét với sức mạnh vô hạn mà Ngô Bách Tuế đánh ra đã khiến lão thua triệt để.
Đường Hạn Tùng thấy đến cả ông trời còn đang đứng về phía Ngô Bách Tuế, một nỗi tuyệt vọng sâu sắc chiếm hữu lấy linh hồn của lão.
Ngô Bách Tuế không nói thêm một lời, lạnh lùng tàn nhẫn phất thêm một đạo sấm sét ánh trắng tím mang theo chân nguyên cực đại và toàn bộ sức mạnh Man Hoang trong mình về phía Đường Hạn Tùng.
Không có gì bất ngờ, người ta thấy tia sáng lóa mắt này đánh xuyên tim của Đường Hạn Tùng. Lão không hề giãy giụa, đôi ngươi của lão trợn trắng lên đầy vẻ kinh hãi.
Đường Hạn Tùng chết rồi! Lão chết bất đắc kì tử!
Hiện trường bỗng như bị đóng băng. Thời gian ngừng hẳn ở giây phút này.
Tất cả mọi người đứng trong lớp bảo vệ sấm sét đều sửng sốt bàng hoàng. Nhưng trên tất cả là niềm vui mừng lấp đầy trong tim họ. Ngô Bách Tuế thắng rồi! Ngô Bách Tuế lại một lần nữa tạo nên kì tích, mang về hi vọng sống và một tương lai tươi sáng cho bọn họ. Cao thủ nhà họ Đường chết hết cả rồi, mấy bố con Thái Thượng trưởng lão chết rồi, bây giờ đến Chiến Thần của nhà họ Đường là Đường Hạn Tùng cũng đã chết trong tay Ngô Bách Tuế rồi. Sau này không còn ai uy hiếp đến bọn họ nữa. Bọn họ vỡ òa trong niềm hân hoan về một tương lai xán lạn, có người khóc nức nở, có người cười ngây dại. Rồi tất cả đều cùng nhìn Ngô Bách Tuế, nhìn vị Thần trong lòng bọn họ!
Sau khi giết Đường Hạn Tùng, Ngô Bách Tuế đi lại phá bỏ lớp bảo vệ sấm sét. Bây giờ tất cả mọi người đều đã an toàn cả rồi, không cần dùng đến lớp bảo vệ này nữa. Được ra ngoài, mọi người ríu rít cảm ơn Ngô Bách Tuế. Họ quỳ mọp dưới chân anh rồi liên tục dập đầu, ơn nghĩa của anh như thể anh đã tái sinh họ lần thứ hai vậy, họ chỉ có thể dập đầu cảm ơn anh mà thôi. Họ thề, sau này sẽ một lòng một dạ, dốc sức vì anh, chỉ cần anh cần thì họ không nề hà bất cứ việc gì.