Chương 339: Xoay chuyển động trời
Thanh kiếm đâm xuyên người Ngô Bách Tuế lấy đi của anh nửa cái mạng. Sắc mặt anh trắng bệch, máu tươi ộc ra từ miệng, anh vô cùng đau đớn cúi đầu nhìn thanh Tử Vong Thần Kiếm trên người mình, ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng.
Người trong trang viên nhà họ Ngô lâm vào cùng cực của nỗi tuyệt vọng. Sau khi Đường Hạn Tùng lấy Tử Vong Thần Kiếm ra, có thể nói Ngô Bách Tuế liên tục thua, thất bại của anh dường như đã ấn định. Thậm chí, thương tích gây ra bởi Tử Vong Thần Kiếm không thể chữa trị, thuật Tôi Thể của anh dường như cũng không phát huy được tác dụng. Lúc này, bị một nhát đâm của Tử Vong Thần Kiếm, Ngô Bách Tuế như đã bước một chân vào cửa địa ngục. Kết cục của trận đấu này không còn nghi ngờ gì nữa, thất bại đã thuộc về Ngô Bách Tuế.
Lòng người như rơi xuống vực sâu.
Ở giữa không trung, vẻ mặt Đường Hạn Tùng dương dương tự đắc, ánh mắt lão sắc bén nhìn Ngô Bách Tuế, âm u nói: “Bây giờ tôi xem cậu làm sao chữa trị vết thương”.
Dứt lời, Đường Hạn Tùng cầm Tử Vong Thần Kiếm xoáy một vòng.
Rất nhanh, chỉ nghe thấy tiếng “phụt” kéo dài, Tử Vong Thần Kiếm giống như một cái máy xay thịt, quấy đảo trong người Ngô Bách Tuế, khiến máu thịt nội tạng anh nát nhừ.
“Phụt!”
Một bụm máu đen ngòm hộc ra từ miệng Ngô Bách Tuế, anh trở nên yếu ớt, dường như cái chết đang cận kề. Hơi thở yếu dần đi, ánh mắt cũng bắt đầu đờ đẫn, nhưng một niềm tin sắt son tận đáy lòng giữ cho tinh thần anh tỉnh táo.
Anh im lặng cắn răng chịu đựng cơn đau thể xác, dứt khoát tập trung chân nguyên còn sót lại vào hai lòng bàn tay đẩy mạnh hai chưởng về phía Đường Hạn Tùng.
Ầm!
Một chưởng này đánh ra, chân nguyên điên cuồng gào thét, mạnh mẽ và bá đạo, giống như con rồng lửa uy lực tày trời gầm rít lao về phía Đường Hạn Tùng.
Chân nguyên rồng lửa này ào ạt ập đến, nhanh và bất ngờ, nếu là người bình thường đứng trước mặt Ngô Bách Tuế sẽ không có cách nào phản ứng kịp.
Nhưng Đường Hạn Tùng không phải người bình thường, lão có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, đối với kẻ thù lão sẽ không khoan nhượng, luôn duy trì tinh thần cảnh giác cao độ, cho dù Ngô Bách Tuế đã ngắc ngoải, Đường Hạn Tùng cũng không buông lỏng phòng bị.
Bởi vậy, Ngô Bách Tuế vừa định tấn công, cánh tay không cầm kiếm của Đường Hạn Tùng đã thủ thế, đòn đánh của Ngô Bách Tuế vừa ập đến, đòn đáp trả của Đường Hạn Tùng cũng ầm ầm đánh ra.
Ầm!
Quyền này của Đường Hạn Tùng mãnh liệt cuộn trào, giống như nhấn chìm cả không gian, uy lực của nó vô cùng vô tận, mạnh mẽ cao độ.
Ầm!
Chân nguyên rồng lửa của Ngô Bách Tuế ầm ầm va chạm với chưởng thế rộng lớn của Đường Hạn Tùng, tạo nên một luồng âm thanh đinh tai nhức óc, khơi dậy sóng khí cuồn cuộn và mãnh liệt, sục sôi và nặng trĩu quét ra bốn phía.
Cú va chạm cực mạnh khiến Ngô Bách Tuế văng ra sau, Tử Vong Thần Kiếm rời khỏi người anh.
Đường Hạn Tùng vẫn sừng sững bất động một chỗ, Ngô Bách Tuế dưới tình trạng như vậy tung chưởng, đối với Đường Hạn Tùng chỉ như châu chấu đá xe.
Ngô Bách Tuế biết rõ anh không có khả năng tập kích Đường Hạn Tùng. Sở dĩ anh dồn lực tung chưởng là để thoát khỏi sự khống chế của Tử Vong Thần Kiếm, tìm một con đường sống. Nếu không, anh chắc chắn sẽ chết dưới Tử Vong Thần Kiếm của Đường Hạn Tùng.
Ngô Bách Tuế văng ngược ra sau rồi rơi xuống. Lúc rơi xuống, Ngô Bách Tuế cố gắng vận khí để giảm tốc độ rơi, nhưng Tử Vong Thần Kiếm đã để lại trên người anh thương tích chí mạng, nội thương ngoại thương của Ngô Bách Tuế đều hết sức nghiêm trọng, nhất là khi thanh kiếm được rút ra khỏi người anh, vết thương trở nặng hơn, cả người như cạn kiệt sức lực.
Cơ thể anh vẫn rơi xuống rất nhanh, không có chiều hướng dừng lại.
Ngô Bách Tuế đã kiệt sức rồi.
Đường Hạn Tùng bị một chưởng vừa rồi của Ngô Bách Tuế chọc giận, lão dữ tợn trợn mắt quát lớn: “Giãy giụa vô ích, không biết tự lượng sức mình”.
Dứt lời, Đường Hạn Tùng siết chặt thanh Tử Vong Thần Kiếm, tấn công Ngô Bách Tuế.
Lần này, Đường Hạn Tùng quyết tâm triệt đường sống của Ngô Bách Tuế.
Nháy mắt, Đường Hạn Tùng đã vọt đến trước mặt Ngô Bách Tuế, lão không chút do dự nâng Tử Vong Thần Kiếm lên, định dứt khoát chém xuống.
Nhưng đúng lúc này, một luồng ánh sáng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Ánh sáng màu tím mang sức mạnh sấm sét, lóe lên chói mắt, độc chiếm không gian.
Ầm ầm!
Cùng với luồng ánh sáng tím là tiếng sấm đùng đoàng rền vang, rất nhanh, một luồng khí thế mênh mông cuồn cuộn che phủ bầu trời.
Tiếng sấm này quá mức ầm ĩ, vang tận mây xanh, dường như xuất phát ở chân trời xa xôi, nhưng âm thanh lại như nổ bên tai, đánh động thức tỉnh.
Tiếp theo, một tia sấm sét màu tím xé toang bầu trời, đánh xuống.
Nó đến nhanh và đột ngột đến nỗi Đường Hạn Tùng không trở tay kịp, Đường Hạn Tùng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cả người lão đã bị tia sét màu tím này đánh trúng.
Xèo!
Đường Hạn Tùng dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống lại sức mạnh thiên nhiên, tia sấm sét thình lình giáng xuống, toàn thân Đường Hạn Tùng run rẩy, thần trí mơ hồ, thậm chí, cơ thể như bị xé toạc, cháy đen, bị đánh bay vào không trung.
Thật khó tin!
Người trong trang viên nhà họ Ngô chứng kiến cảnh tượng này đều kinh sợ, giây trước, họ thấy Đường Hạn Tùng bổ kiếm xuống Ngô Bách Tuế, bọn họ còn lo lắng cho Ngô Bách Tuế, nhưng chỉ một giây sau, bọn họ đã thấy Đường Hạn Tùng bị sấm sét đánh trúng. Tình thế hoàn toàn xoay chuyển, khiến người ta không tiếp nhận kịp, ai nấy đều sợ đến ngây người.
Tiếng sấm vẫn ầm vang không dứt, tia sấm sét màu tím tập hợp lại ở giữa không trung.
Tiếp theo, bầu trời như có một lưới sấm sét giăng ngang.
Ngô Bách Tuế lơ lửng giữa không trung, toàn thân mềm nhũn, sắc mặt vẫn tái nhợt, sớm đã mất đi ý thức.
Lúc Ngô Bách Tuế sắp rơi vào hôn mê, đột nhiên, một tia sấm sét màu trắng giáng xuống người anh.
Người nhà họ Ngô đang lâng lâng vui sướng, tự nhiên thấy sấm sét đánh trúng Ngô Bách Tuế, bọn họ bỗng trở nên căng thẳng, mắt mở to, mặt khiếp đảm.
Ngô Bách Tuế sắp hôn mê, nhìn thấy tia sấm sét màu trắng giáng xuống mình, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, tựa như có cảm giác nhẹ nhõm vì được giải thoát.
Xèooo!
Không ngoài dự đoán, tia sấm sét màu trắng bổ trúng Ngô Bách Tuế, cơ thể anh không tiếp tục rơi mà kịch liệt run rẩy giữa không trung, trên người lấp lánh ánh sáng. Sau một hồi chịu trận, cả cơ thể Ngô Bách Tuế cũng cháy đen, trông rất thê thảm.
Nhưng vẫn chưa hết, trong không trung, vô số tia sấm sét màu trắng và màu tím đồng loạt giáng xuống người Ngô Bách Tuế.
Xèo! Xèo! Xèo!
Mỗi một tia sấm sét đánh xuống, trên người Ngô Bách Tuế lại phát ra tiếng xèo xèo.
Người Ngô Bách Tuế giống như bị giày nát, cơ thể anh giữa không trung cũng không ngừng run rẩy, tấm thân cháy đen như bùng cháy, màu đỏ của lửa cùng với màu trắng và màu tím của tia sấm sét đan xen nhau lấp lánh giữa không trung.
Người trong trang viên nhà họ Ngô lo lắng đến phát điên, lúc bọn họ thấy Đường Hạn Tùng bị sét đánh, bọn họ còn thấy mừng thầm trong bụng, cho rằng kì tích lại xảy ra một lần nữa, ông trời ra tay cứu Ngô Bách Tuế một lần nữa. Nhưng nào ngờ, hàng loạt tia sấm sét lại nhắm Ngô Bách Tuế mà giáng xuống. Còn Đường Hạn Tùng có lẽ là do lúc định giết Ngô Bách Tuế đứng che trước mặt anh nên mới bị sấm sét đánh nhầm.
Mục tiêu của trận sấm sét này ngay từ đầu chính là Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế vốn đã bị Tử Vong Thần Kiếm đánh bị thương nặng, bây giờ còn bị sấm sét đánh không ngớt, làm sao mà anh chịu nổi?
Tất cả mọi người đều căng thẳng, phiền muộn không thôi, họ không dám chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế.
Sấm sét giáng xuống không ngơi nghỉ, lại còn hung mãnh hơn.
Lưới sấm sét khổng lồ hình thành bởi vô số tia chớp trên trời cao ào ạt giáng xuống thân thể đang run rẩy của Ngô Bách Tuế.