Có lẽ ở một không gian song song khác, chúng ta đang ở bên nhau. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vào một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh,ánh nắng khẽ xuyên qua từng kẽ lá,không oi bức giống những ngày hè bình thường.Hai cậu thanh niên cùng nhau đi dạo vui vẻ trên con đường trải đầy nắng.Họ vừa đi vừa nô đùa.
– Chan Yeol này, nếu lỡ có một ngày em phải đi đến nơi rất xa và không ai có thể tìm thấy em.Liệu anh có đi tìm và sẽ tìm thấy em được không ? – Baek Hyun nhắm mắt lại,vẻ mặt mơ màng.
Chan Yeol đang đi thì quay sang và khẽ cười,ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé của Baek Hyun:
-Đồ ngốc!Em nói cái gì vậy?!Đương nhiên là anh sẽ tìm thấy em rồi, nơi nào mà có Byun Baek Hyun thì nơi đó dĩ nhiên sẽ có Park Chan Yeol.Đó sẽ là thế giới của riêng chúng ta.
Baek Hyun tinh nghịch lè lưỡi trêu cậu:
-Gì chứ? Anh có chắc là sẽ đuổi theo em được không? Bây giờ có giỏi thì đuổi đi!
Chan Yeol liền chạy đuổi theo Baek Hyun.Hai người rượt đuổi một lúc lâu đã thấm mệt.Chan Yeol chạy đi mua nước để Baek Hyun ngồi chờ.Lúc sau, Baek Hyun thấy đầu mình đau như búa bổ,da mặt cậu chuyển thành màu trắng nhạt.Chan Yeol vừa đi mua nước về thấy cậu có vẻ mệt mỏi liền chạy vội ra hỏi han:
-Baek Hyun,em có sao không?Nhìn sắc mặt em kém quá!
Baek Hyun vội đứng dậy,khẽ mỉm cười:
-Em ổn mà,không sao đâu! Em vừa chợt nhớ ra có việc phải đi gấp.Em đi đây!
Chan Yeol cầm tay cậu,mặt toát lên vẻ lo lắng: -Để anh đưa em đi!Em như thế này anh không yên tâm.
-Em có còn là con nít nữa đâu.Thật sự là không sao mà!-Baek Hyun gượng cười.
Chan Yeol nhất quyết không chịu buông tay Baek Hyun, làm cậu ta phải năn nỉ mãi Chan Yeol mới chịu buông.Nhìn Baek Hyun đi càng ngày càng xa chỗ cậu,tiến về chiếc xe taxi.Cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình và Baek Hyun càng ngày càng lớn.Hai người cũng ít gặp nhau hơn.Lúc này,trái tim của cậu thật trống trải,cậu không muốn mất Baek Hyun-mất thêm một người quan trọng trong cuộc đời cậu.
Đó là lần cuối họ gặp nhau.
Đã gần một tuần kể từ khi lần cuối cùng họ gặp nhau,cậu không gặp Baek Hyun,cậu ta cũng không gọi điện thoại cho cậu.Cậu rút điện thoại ra và gọi cho Baek Hyun nhưng cậu ta không nghe máy.Thay vì lo lắng lúc đó cậu thật sự tức giận: “Rốt cuộc là bây giờ em đang làm cái gì vậy?”.Cậu lấy điện thoại gọi cho Jong Dae:
– A lô, Chan Yeol à có việc gì không?
-Cậu có biết Baek Hyun ở đâu không? Tôi gọi điện mãi mà cậu ta không nghe máy.
-Baek Hyun á…ừm…Tôi cũng…không biết ..nữa – Giọng nói lanh lảnh của Jong Dae bắt đầu ngập ngừng.
Chan Yeol bắt đầu nghi ngờ:,giọng cậu nghiêm túc:
-Có thật là cậu không biết gì không?
Bỗng dưng giọng của Jong In ở đầu dây bên kia vọng lại:
-Làm sao giấu anh ấy bây giờ?
-Vậy bây giờ các cậu đang ở đâu?-Chan Yeol vội vàng hỏi
-Ở bệnh viện XXX- Jong Dae trả lời.
Chan Yeol tức tốc lái xe đến đó.Cậu chạy xộc thẳng vào bệnh viện.Jong Dae và Jong In đang đứng trước phòng phẫu thuật.Cậu không thể giữ bình tĩnh được nữa,túm lấy tay Jong Dae gặng hỏi.Jong Dae không nói nên lời nào.Jong In buồn bã cất tiếng:
-Ca phẫu thuật không thành công nên sau đó anh ấy đã….chết rồi.
Chan Yeol bàng hoàng:
-Cái gì ? Chết?
Cậu ngồi thụp xuống,tựa mình vào bức tường bệnh viện lạnh lẽo.Trái tim cậu đau nhói,cậu cố kìm nén để không khóc.Jong Dae rút trong túi áo một tờ giấy và đưa cho cậu:
– Baek Hyun bảo tôi gửi cho cậu. Chan Yeol mở tờ giấy ra.
From: Baek Hyun
To: Chan Yeol
Chan Yeol à, chắc là lúc anh đang đọc bức thư này thì có lẽ em đã đi rất xa rồi.Em xin lỗi vì đã giấu bệnh tình của mình mà không cho anh biết.Em không muốn anh bận bịu công việc lại còn phải lo lắng cho em nữa.Em thật là ngốc nhỉ? Ai chẳng muốn được người yêu chăm sóc,lo lắng cho mình,vậy mà em có phúc mà không biết hưởng.Chan Yeol à,em phiền phức lắm đúng không? Bây giờ em sắp phải đi đến nơi đó rồi!Không biết ở đó có đáng sợ không nhỉ? Chắc là không đâu,nơi đó rất đẹp.Em sẽ sống thật vui vẻ,hạnh phúc ở đó.Anh ở lại nơi này cũng phải sống hạnh phúc,vui vẻ thay phần em ở đây nhé!Đừng đi tìm em!Rồi một lúc nào đó,hai ta sẽ gặp lại nhau ở thế giới của riêng chúng ta! Yêu anh,
Byun Baek Hyun của anh. ^_^
Bỗng một dòng chất lỏng nóng hổi chảy dài trên mặt Chan Yeol.Hóa ra là cậu đang khóc : ” Tại sao?Tại sao đến em cũng rời bỏ anh?Anh đau lắm Baek Hyun à!Bây giờ anh sẽ đi tìm em.Nhất định sẽ tìm thấy!”
Chan Yeol đứng dậy,khuôn mặt vô hồn,thất thần.Cậu lê bước chạy ra khỏi bệnh viện thật nhanh mặc cho Jong Dae và Jong In ngăn cản.
Ngoài trời đang đổ mưa to, cậu cố chạy thật nhanh,không muốn dừng lại.Cậu vẫn cứ chạy mãi để cho những hạt mưa táp vào người cậu gương mặt của cậu nhưng vẫn không thể che giấu được những giọt nước mắt.Cậu ngước mắt lên nhìn trời,nhếch mép: “Lúc anh gặp em lần đầu,trời cũng đổ mưa đúng không,Baek Hyun?” Mỗi bước chạy của cậu đều nghĩ về Baek Hyun.
Bỗng từ xa có một luồng sáng trắng, cậu chạy thật nhanh :“Baek Hyun,là em phải không? Cuối cùng anh đã tìm thấy em rồi!”
-Kíttttttttttttttttt………………..!
-Rầm!!!!!!!
Bây giờ toàn thân cậu không cử động được nữa,cậu nằm im bất động.Mùi máu tanh cộng với mùi mưa và mùi nhựa đường nhưng cậu không cảm thấy đau.Cậu vẫn mỉm cười,tay nắm thật chặt : “Anh tìm thấy em rồi,Baek Hyun à.Chúng ta hãy đi đến thế giới chỉ có anh và em!Hai ta sẽ sống thật hạnh phúc ở đó!”
—————————————————————————-END—————————————————————
Vào một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh,ánh nắng khẽ xuyên qua từng kẽ lá,không oi bức giống những ngày hè bình thường.Hai cậu thanh niên cùng nhau đi dạo vui vẻ trên con đường trải đầy nắng.Họ vừa đi vừa nô đùa.
– Chan Yeol này, nếu lỡ có một ngày em phải đi đến nơi rất xa và không ai có thể tìm thấy em.Liệu anh có đi tìm và sẽ tìm thấy em được không ? – Baek Hyun nhắm mắt lại,vẻ mặt mơ màng.
Chan Yeol đang đi thì quay sang và khẽ cười,ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé của Baek Hyun:
-Đồ ngốc!Em nói cái gì vậy?!Đương nhiên là anh sẽ tìm thấy em rồi, nơi nào mà có Byun Baek Hyun thì nơi đó dĩ nhiên sẽ có Park Chan Yeol.Đó sẽ là thế giới của riêng chúng ta.
Baek Hyun tinh nghịch lè lưỡi trêu cậu:
-Gì chứ? Anh có chắc là sẽ đuổi theo em được không? Bây giờ có giỏi thì đuổi đi!
Chan Yeol liền chạy đuổi theo Baek Hyun.Hai người rượt đuổi một lúc lâu đã thấm mệt.Chan Yeol chạy đi mua nước để Baek Hyun ngồi chờ.Lúc sau, Baek Hyun thấy đầu mình đau như búa bổ,da mặt cậu chuyển thành màu trắng nhạt.Chan Yeol vừa đi mua nước về thấy cậu có vẻ mệt mỏi liền chạy vội ra hỏi han:
-Baek Hyun,em có sao không?Nhìn sắc mặt em kém quá!
Baek Hyun vội đứng dậy,khẽ mỉm cười:
-Em ổn mà,không sao đâu! Em vừa chợt nhớ ra có việc phải đi gấp.Em đi đây!
Chan Yeol cầm tay cậu,mặt toát lên vẻ lo lắng: -Để anh đưa em đi!Em như thế này anh không yên tâm.
-Em có còn là con nít nữa đâu.Thật sự là không sao mà!-Baek Hyun gượng cười.
Chan Yeol nhất quyết không chịu buông tay Baek Hyun, làm cậu ta phải năn nỉ mãi Chan Yeol mới chịu buông.Nhìn Baek Hyun đi càng ngày càng xa chỗ cậu,tiến về chiếc xe taxi.Cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình và Baek Hyun càng ngày càng lớn.Hai người cũng ít gặp nhau hơn.Lúc này,trái tim của cậu thật trống trải,cậu không muốn mất Baek Hyun-mất thêm một người quan trọng trong cuộc đời cậu.
Đó là lần cuối họ gặp nhau.
Đã gần một tuần kể từ khi lần cuối cùng họ gặp nhau,cậu không gặp Baek Hyun,cậu ta cũng không gọi điện thoại cho cậu.Cậu rút điện thoại ra và gọi cho Baek Hyun nhưng cậu ta không nghe máy.Thay vì lo lắng lúc đó cậu thật sự tức giận: “Rốt cuộc là bây giờ em đang làm cái gì vậy?”.Cậu lấy điện thoại gọi cho Jong Dae:
– A lô, Chan Yeol à có việc gì không?
-Cậu có biết Baek Hyun ở đâu không? Tôi gọi điện mãi mà cậu ta không nghe máy.
-Baek Hyun á…ừm…Tôi cũng…không biết ..nữa – Giọng nói lanh lảnh của Jong Dae bắt đầu ngập ngừng.
Chan Yeol bắt đầu nghi ngờ:,giọng cậu nghiêm túc:
-Có thật là cậu không biết gì không?
Bỗng dưng giọng của Jong In ở đầu dây bên kia vọng lại:
-Làm sao giấu anh ấy bây giờ?
-Vậy bây giờ các cậu đang ở đâu?-Chan Yeol vội vàng hỏi
-Ở bệnh viện XXX- Jong Dae trả lời.
Chan Yeol tức tốc lái xe đến đó.Cậu chạy xộc thẳng vào bệnh viện.Jong Dae và Jong In đang đứng trước phòng phẫu thuật.Cậu không thể giữ bình tĩnh được nữa,túm lấy tay Jong Dae gặng hỏi.Jong Dae không nói nên lời nào.Jong In buồn bã cất tiếng:
-Ca phẫu thuật không thành công nên sau đó anh ấy đã….chết rồi.
Chan Yeol bàng hoàng:
-Cái gì ? Chết?
Cậu ngồi thụp xuống,tựa mình vào bức tường bệnh viện lạnh lẽo.Trái tim cậu đau nhói,cậu cố kìm nén để không khóc.Jong Dae rút trong túi áo một tờ giấy và đưa cho cậu:
– Baek Hyun bảo tôi gửi cho cậu. Chan Yeol mở tờ giấy ra.
From: Baek Hyun
To: Chan Yeol
Chan Yeol à, chắc là lúc anh đang đọc bức thư này thì có lẽ em đã đi rất xa rồi.Em xin lỗi vì đã giấu bệnh tình của mình mà không cho anh biết.Em không muốn anh bận bịu công việc lại còn phải lo lắng cho em nữa.Em thật là ngốc nhỉ? Ai chẳng muốn được người yêu chăm sóc,lo lắng cho mình,vậy mà em có phúc mà không biết hưởng.Chan Yeol à,em phiền phức lắm đúng không? Bây giờ em sắp phải đi đến nơi đó rồi!Không biết ở đó có đáng sợ không nhỉ? Chắc là không đâu,nơi đó rất đẹp.Em sẽ sống thật vui vẻ,hạnh phúc ở đó.Anh ở lại nơi này cũng phải sống hạnh phúc,vui vẻ thay phần em ở đây nhé!Đừng đi tìm em!Rồi một lúc nào đó,hai ta sẽ gặp lại nhau ở thế giới của riêng chúng ta! Yêu anh,
Byun Baek Hyun của anh. ^_^
Bỗng một dòng chất lỏng nóng hổi chảy dài trên mặt Chan Yeol.Hóa ra là cậu đang khóc : ” Tại sao?Tại sao đến em cũng rời bỏ anh?Anh đau lắm Baek Hyun à!Bây giờ anh sẽ đi tìm em.Nhất định sẽ tìm thấy!”
Chan Yeol đứng dậy,khuôn mặt vô hồn,thất thần.Cậu lê bước chạy ra khỏi bệnh viện thật nhanh mặc cho Jong Dae và Jong In ngăn cản.
Ngoài trời đang đổ mưa to, cậu cố chạy thật nhanh,không muốn dừng lại.Cậu vẫn cứ chạy mãi để cho những hạt mưa táp vào người cậu gương mặt của cậu nhưng vẫn không thể che giấu được những giọt nước mắt.Cậu ngước mắt lên nhìn trời,nhếch mép: “Lúc anh gặp em lần đầu,trời cũng đổ mưa đúng không,Baek Hyun?” Mỗi bước chạy của cậu đều nghĩ về Baek Hyun.
Bỗng từ xa có một luồng sáng trắng, cậu chạy thật nhanh :“Baek Hyun,là em phải không? Cuối cùng anh đã tìm thấy em rồi!”
-Kíttttttttttttttttt………………..!
-Rầm!!!!!!!
Bây giờ toàn thân cậu không cử động được nữa,cậu nằm im bất động.Mùi máu tanh cộng với mùi mưa và mùi nhựa đường nhưng cậu không cảm thấy đau.Cậu vẫn mỉm cười,tay nắm thật chặt : “Anh tìm thấy em rồi,Baek Hyun à.Chúng ta hãy đi đến thế giới chỉ có anh và em!Hai ta sẽ sống thật hạnh phúc ở đó!”
—————————————————————————-END—————————————————————
/66
|