Quý Tả gửi email công việc tới, tác phong làm việc của anh ta luôn tạo cho người ta cảm giác yên tâm. Tống Ngạn Thành giữ chức vụ phó tổng giám đốc của tập đoàn, nhưng thật ra là có tiếng mà không có miếng, không có thực quyền. Anh thừa hiểu rõ, ba năm trước đây ông cụ làm như vậy, đầu tiên là để anh chết tâm, thứ hai là để ngăn chặn miệng lưỡi của người đời. Đừng hòng mơ tưởng tới ba chữ người thừa kế, cho anh miếng cơm manh áo dưới danh nghĩa nhà họ Tống coi như là đã ban phát cho anh một ơn huệ lớn rồi.
Không tranh giành, không cướp đoạt, không xuất hiện, cả đời chấp nhận làm một kẻ bình thường.
Người ngoài nhận xét về Tống Ngạn Thành thế nào anh cũng cho là như thế, quả thực tránh được không ít phiền phức.
Tống Ngạn Thành tựa người vào mép bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng châm một điếu thuốc. Từ thư phòng của anh có thể bao quát được hết phồn hoa của thành phố. Màn đêm tĩnh lặng, tâm tư cũng thật nhiều.
Điếu thuốc đã cháy hết, Tống Ngạn Thành dập tàn thuốc, đi ra ngoài phòng khách.
Lê Chi đã không còn ở đó nữa, cửa phòng ngủ của cô lộ ra một khe sáng.
Tống Ngạn Thành khẽ hừ một tiếng, không có số nổi tiếng nhưng được cái nỗ lực ra phết.
Sáng sớm hôm sau, Lê Chi và Tống Ngạn Thành gần như mở cửa phòng ngủ ra cùng một lúc. Cô trang điểm, ăn mặc chỉn chu, vô tư tặng cho anh một nụ cười, "Chào buổi sáng nhé!"
Tống Ngạn Thành liếc cô một cái, "Trời còn chưa có tối mà đã dậy rồi à?"
Lại bắt đầu rồi đấy, thích cà khịa người khác lắm đúng không. Cô tức giận chỉnh anh: "Tôi cũng có công việc đoàng hoàng đấy nhé."
Tống Ngạn Thành hơi cúi đầu, chậm rãi đeo găng tay, bên cạnh anh là một chiếc vali màu đen tông xuyệt tông với bộ đồ anh đang mặc, cực kì đẹp trai, thẳng thớm. Anh tỉ mẩn đánh giá rồi bình luận: "Không tồi, có tham vọng."
"..." Lê Chi không thèm chấp nhặt anh nữa mà hỏi: "Anh đi công tác à?"
Tống Ngạn Thành nhìn cô: "Chẳng lẽ ăn không ngồi rồi trong nhà chắc?"
Lê Chi bật lại: "Tôi nói cho anh biết, đừng có mà khiêu khích tôi. Chẳng qua tôi không nổi tiếng mà thôi, tôi mà nổi thì tiền lương anh phải đưa cho tôi mỗi tháng cao hơn mười vạn nhiều. Đang tiết kiệm tiền cho anh đấy, còn không đối xử tốt một chút với tôi thì thôi."
Nói xong một tràng dài, Tống Ngạn Thành vẫn thản nhiên nhìn cô chăm chú. Khí thế của Lê Chi dần dần xẹp lép dưới cái nhìn của anh.
Tống Ngạn Thành gật đầu, "Thế thì cảm ơn nhé."
Lê Chi: "?"
"Hi vọng cô sẽ duy trì được trạng thái này, tiếp tục công cuộc trở thành người tốt của mình nhé."
"..."
Tống Ngạn Thành kéo chặt găng tay, đẩy vali ra ngoài. Lê Chi ngơ người mấy giây mới định thần lại, ước nguyện cho sinh nhật năm tới cô đã nghĩ xong rồi, cầu xin ông trời hãy để cho Tống Ngạn Thành bị tổn thương dây thanh quản, vĩnh viễn mất đi giọng nói.
Lúc ở trên tàu điện ngầm, Mao Phi Du gọi điện thoại hối thúc không biết bao nhiêu lần, Lê Chi chạy thật nhanh, thật may là vẫn kịp giờ.
"Nhanh lên, lề mề thêm chút nữa chị Phong sẽ nổi giận đấy." Mao Phi Du kéo tay cô chạy về phía trước. Lê Chi thở hổn hển không ra hơi, "Chị Phong tìm em có chuyện gì vậy?"
"Chẳng biết nữa." Mao Phi Du nhìn vào tấm kính bên cạnh chỉnh lại tóc tai, "Đây là lần đầu tiên chị ta chỉ mặt đặt tên cô đấy."
Lê Chi thấp thỏm, sốt sắng hỏi: "Có khi nào công ty có ý định nâng đỡ em không?"
Mao Phi Du lạnh giọng, "Trời đã tối đâu mà ngủ mơ sớm thế."
Lê Chi cúi đầu cười cười, không còn mơ mộng gì nữa.
Thành lập đã được hơn mười năm, công ty giải trí Ma Hải là một trong những công ty hàng đầu trong giới. Mặc dù vài năm gần đây có dấu hiệu chững lại, nhưng chỉ bằng danh tiếng của ngôi sao Kỳ Hạ cũng đã đủ đảm bảo cho sự phát triển bền vững của công ty. Từ Phong là trưởng bộ phận các nghệ sĩ nhóm A, trực tiếp lãnh đạo Mao Phi Du.
Hiện tại, mọi tài nguyên trong nhóm đều ưu tiên cho một người mới, cách đây không lâu còn tham gia một cuộc thi tài năng thu hút được sự chú ý trên toàn cầu. Bao nhiêu tâm huyết của Từ Phong đều dồn vào đó, theo lý thuyết mà nói, chị ta sẽ chẳng thèm để ý đến một nhân vật nhỏ bé như Lê Chi.
Ngồi đợi trong phòng họp chừng 5 năm phút, cuối cùng thì Từ Phong cũng đi giày cao gót đến.
Mao Phi Du nịnh nọt kéo ghế cho chị ta, "Chào chị Phong."
Lê Chi cũng đứng dậy theo, lễ phép chào: "Em chào chị Phong."
"Ngồi đi." Dáng người Từ Phong hơi mập, tóc cắt ngắn ngang tai, mặc váy ngắn để lộ ra đôi chân thô chắc. Chị ta khoanh tay, móng tay được sơn đỏ và gắn kim cương lấp lánh, ánh mắt chỉ dừng trên người Lê Chi một thoáng rồi rời đi.
"Công ty có kế hoạch mới, tôi sẽ thông báo lần lượt từng cho từng người. Mỗi nghệ sĩ sẽ có một hướng phát triển riêng." Từ Phong một lần nữa nhìn về phía Lê Chi: "Từ trước tới giờ cô luôn hết lòng với nghiệp diễn. Nhưng cô cũng biết rồi đấy, hai năm gần đây tình hình trong giới rất khó nắm bắt, muốn nhận kịch bản cũng rất khó khăn."
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, Lê Chi khẽ gật đầu, "Công ty rất quan tâm đến em, còn giúp em nhận không ít vai diễn."
Nét mặt của Từ Phong đã thả lỏng hơn, "Chuyện này cũng không thể trách cô được, yêu cầu của khán giả ngày càng cao, thật sự rất khó để bật lên."
Lê Chi mím môi, im lặng chờ đợi câu tiếp theo.
Đây đều là những lời sáo rỗng. Đúng là bệnh nghề nghiệp, già trẻ lớn bé trong giới cũng phải nói chuyện vòng vo một hồi mới đi vào vấn đề chính. Vậy nên dù có là những lời ngon ngọt bùi tai cũng đừng tưởng bở, làm người phải biết mình biết ta, nhất là khi cô còn nằm trong diện không thể hái ra tiền cho công ty.
"Cô có ngoại hình, tuổi tác cũng vừa đủ. Công ty đã nghiên cứu qua ảnh chụp của cô, rất biểu cảm, có sức hút, chi bằng cứ thử một lần xem sao." Từ Phong cười nói.
Mao Phi Du cực kì nhạy cảm, lập tức lên tiếng: "Chị Phong nói phải rồi, tất cả đều là nhờ chị Phong đã dìu dắt."
Từ Phong hơi nâng cằm: " Ngày mai Tiểu Lê tới công ty chụp một bộ ảnh theo phong cách gợi cảm, sau đó công ty sẽ phối hợp đăng ảnh lên weibo quảng bá một tuần."
Lê Chi trầm mặc.
Mao Phi Du liếc nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
Đã rõ ràng rồi, công ty muốn cô đi theo hình tượng gợi cảm.
Không cần nói thẳng ra cũng biết ý nghĩa đằng sau quyết định này là như thế nào, cố chấp đến cùng theo nguyên tắc không lãng phí tài nguyên, đưa cho những số phận có chết cũng không nổi được một cơ hội cuối. Nhà tục cộng thưởng, nhưng rõ ràng chữ "tục" luôn thu hút sự chú ý của người ta hơn.
Một khi đã đi đến bước này thì coi như đã đóng khung hình tượng cá nhân. Không nổi tiếng thì thôi, ngộ nhỡ sau này muốn chuyển mình, muốn bước lên vị trí cao hơn sẽ cực kì khó khăn.
Từ Phong gõ xuống mặt bàn, ánh mắt sắc bén, "Có ý kiến gì không?"
Lê Chi nhìn thẳng vào mắt chị ta, "Chị Phong, vậy sau này em còn cơ hội đóng phim nữa không?"
Trên mặt Từ Phong đã viết hai chữ không vui rất rõ ràng. Chị ta hỏi ngược lại cô: "Công ty đã cho cô cơ hội chưa?"
"Rồi ạ."
"Vậy đã để cô đóng phim bao giờ chưa?"
"Rồi ạ."
"Kết quả thế nào?"
Lê Chi im bặt, cúi gằm đầu xuống che giấu sự lúng túng.
Từ Phong đã mất hết kiên nhẫn, cao giọng nói với Mao Phi Du: "Anh Tiểu Mao, tôi biết anh có năng lực, trình độ chuyên môn cao, nhưng anh không thể mãi mãi đắm chìm trong quá khứ được. Cứ dẫn dắt nghệ sĩ của mình cho tốt đã, bây giờ chưa phải lúc ra điều kiện đâu."
Mao Phi Du cười gượng, liên tục trả lời, "Vâng vâng vâng, chị Phong tỷ nói phải ạ."
Tiếng giày cao gót lộc cộc xa dần, mãi cho đến khi căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Mao Phi Du đánh mắt nhìn sang Lê Chi ngồi bên cạnh, không móc mỉa cũng chẳng phàn nàn như trước, cứ lẳng lặng như vậy ngồi với cô suốt mười phút. Cuối cùng anh ta mới đứng dậy, nói: "Tạm thời như vậy đi, phải tồn tại trước đã."
Lê Chi cúi thấp đầu, nhẹ giọng đáp một tiếng, "Vâng."
*
Ở Hà Lan có bão tuyến, Tống Ngạn Thành bị kẹt lại ở Helsinki mất một ngày. Phải đến một tuần sau anh mới đáp máy bay từ Thượng Hải trở về Hải Thị.
Quý Tả lái xe tới đón anh. Vừa lên xe đã bắt đầu báo cáo tình hình gần đây. Vốn dĩ công việc của anh cũng chỉ là ngồi chơi xơi nước nên không cần phải quan tâm quá nhiều. Chỉ khi nói đến việc vài người trong nhà họ Tống đã bắt đầu có động thái Tống Ngạn Thành mới để ý đôi chút.
"Tôi đã lấy được báo cáo kiểm tra sức khoẻ của lão gia rồi. Đưa cho ông Từ xem qua thì ông ấy nói, nếu như không có gì đặc biệt xảy ra thì khả năng cao vẫn cứ sẽ thế này thôi."
"Đại ca ngươi bên kia, cùng mấy cái đổng sự đi được rất cần, mà lại, hắn có ý hướng Mạc tổng lấy lòng, khả năng cũng nhìn ra ngươi cùng Mạc tổng mánh khóe."
"Phía anh trai anh đang qua lại với các cổ đông khác, mà có vẻ như anh ta đang muốn lấy lòng Mạc tổng, có khả năng là đã nhìn ra mối quan hệ giữa anh và Mạc tổng rồi."
Tống Ngạn Thành thản nhiên đáp: "Đây là chuyện sớm muộn."
Quý Tả đương nhiên hiểu, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc cuộc chiến giữa anh em nhà họ Tống chuẩn bị bùng nổ. Dù sao Tống Duệ Nghiêu cũng là người kế thừa mà lão gia đã ngắm từ trước, chiếm ưu thế tuyệt đối ở mọi mặt. Tống Ngạn Thành không có chống lưng, muốn đem đá chọi đá đâu phải chuyện dễ dàng.
"Ngoài ra, sắp tới sẽ diễn ra lễ tổng kết thường niên của tập đoàn, bộ phần truyền thông đã gửi bản kế hoạch qua email cho các lãnh đạo cấp cao, sếp kiểm tra hòm thư nhé."
Chung quy lại cũng chỉ là một buổi lễ ca hát nhảy múa năm nào cũng tổ chức, Tống Ngạn Thành không có nhu cầu thưởng thức ca múa nhạc nên cũng chẳng bận tâm. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, sau nhiều ngày đêm làm việc quay cuồng, bây giờ anh chỉ muốn về nhà nằm nghỉ.
Mới hơn tám giờ tối, nhiệt độ ngoài trời đã hạ xuống thấp.
Tống Ngạn Thành mở cửa, bất ngờ là trong nhà không có ai. Anh vừa đặt vali hành lý xuống thì Lê Chi mới xuất hiện ở cửa nhà.
Cô mặc một chiếc áo bông dày màu đen, trang điểm tỉ mỉ, trông sắc mặt rất mệt mỏi.
Tống Ngạn Thành liếc nhìn cô: "Mới từ đoàn làm phim trở về à?"
Lê Chi không tiếp chuyện.
"Cũng bận rộn nhỉ." Anh vẫn bình thản nói tiếp.
Hôm nay Lê Chi rất lạ, không nổi nóng giống như ngày thường, khiến Tống Ngạn Thành cảm thấy không quen.
Yên lặng một lúc, Lê Chi yếu xìu đáp lại: "Sau này anh đừng khịa tôi nữa. Bây giờ tôi có việc rồi, lịch trình bận rộn lắm."
Tống Ngạn Thành khẽ mím môi cố nhịn cười, cảm giác mệt mỏi sau chuyến công tác đã tan biến không ít.
Lê Chi xoa cổ, uể oải về phòng ngủ.
Điện thoại Tống Ngạn Thành có thông báo mới, Quý Tả sợ anh quên nên cố ý chuyển tiếp bản kế hoạch của buổi lễ tổng kết một lần nữa. Tống Ngạn Thành thuận tay mở tệp đính kèm ra xem, ngón tay lướt lướt rồi ngẩn người.
Sợ mình nhìn sai, anh còn nhìn thêm mấy lần nữa...
Một trong số các tiết mục giải trí sẽ đặc biệt mời các cô nàng thỏ chuyên nghiệp tới biểu diễn vũ đạo, sau đó sẽ hổ trợ trong phần rút thăm trúng thưởng, phía dưới là thông tin của các vũ công sẽ có mặt ngày hôm đó.
Dưới dòng chữ "Công ty giải trí Ma Hải" là một danh sách dài các cô gái nhìn đi nhìn lại cũng không biết đã từng đóng phim gì. Tên của Lê Chi xuất hiện chễm chệ ở dòng thứ ba. Theo yêu cầu của tiết mục, cô trang điểm rất dày, mặc một chiếc áo bó ngực màu đen viền ren, khoe trọn vòng eo thon thả trắng nõn như ngó sen, trên rốn được đính thêm hạt sequin lấp lánh, gương mặt bị photoshop quá đà trông rất khác, vô cùng lòe loẹt.
Hóa ra đây chính là công việc của cô mấy ngày hôm nay ư?
Phần còn lại của bản kế hoạch này không cần đọc tiếp nữa, chắc hẳn đây là phần cần phải xem nhất rồi.
Tống Ngạn Thành ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Lê Chi, cửa phòng không khóa, có lẽ cô đã mệt lắm rồi, chưa kịp bỏ giày mà đã nằm vật ra giường.
Ngủ rồi à?
Tống Ngạn Thành tiến về phía trước hai bước, thấy rõ, cô chưa ngủ, đang cúi đầu đọc kịch bản. Chắc là sợ làm phiền đến anh nên cô không phát ra tiếng, đôi môi khẽ mấp máy đọc lời thoại.
Cánh cửa mở rộng như chiếc khung ảnh đóng khung bức tranh màn đêm bên ngoài, yên tĩnh đến cực hạn.
Vali hành lý vẫn để ngoài cửa, Tống Ngạn Thành bước vào phòng làm việc.
Vốn dĩ định mở email làm việc nhưng ngón tay lại phân vân. Mãi sau, anh quyết định gọi điện thoại cho Tề Minh.
Từ cấp ba tên này đã bắt đầu chơi bời quen thói, vô duyên với hai từ đứng đắn, giỏi nhất là trêu hoa ghẹo nguyệt. Anh ta bắt máy rất nhanh, âm thanh nhức não ở đầu dây bên kia như thay lời muốn nói rằng anh ta lại đang ở trong club.
Tống Ngạn Thành bảo: "Tìm chỗ nào yên tĩnh chút đi, tôi có việc muốn hỏi."
Tiếng ồn ào rất nhanh mất hút, Tề Minh lên tiếng: "Hỏi đi."
Tống Ngạn Thành: "Cậu có thân quen gì với công ty giải trí Ma Hải không?"
"Quen chứ, sếp phó bên đó là cháu của tôi, sao thế?"
"Lễ tổng kết thường niên của tập đoàn mời người của công ty này đến biểu diễn. Danh sách diễn viên tôi đã gửi qua Wechat cho cậu rồi đấy, đi nghe ngóng xem những người đó là thế nào." Tống Ngạn Thành không vòng vo, ngữ điệu lạnh lùng không khác gì ngày thường.
Quan hệ giữa Tề Minh và anh rất bền chặt, đương nhiên suy nghĩ của của bạn thân thế nào anh ta cũng hiểu đôi chút. Chỉ cần là vấn đề liên quan đến tập đoàn Bách Minh, anh sẽ luôn thận trọng từng bước.
Rất nhanh sau đó, Tề Minh thở phào nhẹ nhõm, "Này! Không phải suy nghĩ nhiều đâu, tôi điều tra rồi, đây đều là những nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty của cháu tôi nhưng không có danh tiếng, không đem lại lợi nhuận. Nhưng để đỡ lỗ vốn nên công ty đã thành lập một đội gà mờ, không quan tâm quy mô sự kiện lớn hay nhỏ, cứ có chỗ nào mời đi diễn là đi thôi."
Tề Minh trêu chọc: "Theo hình tượng mèo hoang nhỏ sexy đấy."
Tống Ngạn Thành nhíu mày, ngón trỏ gõ gõ lên lưng điện thoại.
"Thế sao? Có vấn đề gì à?" Tề Minh vẫn chưa quên chuyện chính, nghiêm túc hỏi anh.
Tống Ngạn Thành dựa vào mép bàn, ánh mắt nhìn về phía xa xăm ngoài cửa sổ, ngón trỏ không còn gõ nữa mà nắm chặt điện thoại, nói với đầu dây bên kia: "Cậu giúp tôi một chuyện, trong danh sách kia có một cô gái tên là Lê Chi, cô ấy không phù hợp với hình ảnh này đâu."
Tề Minh vừa nghe điện thoại vừa nhìn Wechat tìm ảnh chụp rồi thốt lên: "Tôi thấy cô ấy là người đẹp nhất còn gì, con mẹ nó chứ, sao lại có người đẹp thế này! Đâu đâu, đứa nào bảo không hợp cơ?"
Có lẽ là sự ngạc nhiên của Tề Minh quá mức ồn ào đã khiến anh đau hết cả màng nhĩ.
Tống Ngạn Thành không kiên nhẫn ngắt lời, lạnh giọng đáp: "Tôi bảo đấy, làm sao?"
Tề Minh sặc, nghẹn họng hai giây sau đó ngạc nhiên: "Mặt trời mọc đằng Tây à, Tống Ngạn Thành thế mà lại vì một cô gái mà ngỏ lời nhờ người ta giúp đỡ này."
Hết chương 12
Không tranh giành, không cướp đoạt, không xuất hiện, cả đời chấp nhận làm một kẻ bình thường.
Người ngoài nhận xét về Tống Ngạn Thành thế nào anh cũng cho là như thế, quả thực tránh được không ít phiền phức.
Tống Ngạn Thành tựa người vào mép bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng châm một điếu thuốc. Từ thư phòng của anh có thể bao quát được hết phồn hoa của thành phố. Màn đêm tĩnh lặng, tâm tư cũng thật nhiều.
Điếu thuốc đã cháy hết, Tống Ngạn Thành dập tàn thuốc, đi ra ngoài phòng khách.
Lê Chi đã không còn ở đó nữa, cửa phòng ngủ của cô lộ ra một khe sáng.
Tống Ngạn Thành khẽ hừ một tiếng, không có số nổi tiếng nhưng được cái nỗ lực ra phết.
Sáng sớm hôm sau, Lê Chi và Tống Ngạn Thành gần như mở cửa phòng ngủ ra cùng một lúc. Cô trang điểm, ăn mặc chỉn chu, vô tư tặng cho anh một nụ cười, "Chào buổi sáng nhé!"
Tống Ngạn Thành liếc cô một cái, "Trời còn chưa có tối mà đã dậy rồi à?"
Lại bắt đầu rồi đấy, thích cà khịa người khác lắm đúng không. Cô tức giận chỉnh anh: "Tôi cũng có công việc đoàng hoàng đấy nhé."
Tống Ngạn Thành hơi cúi đầu, chậm rãi đeo găng tay, bên cạnh anh là một chiếc vali màu đen tông xuyệt tông với bộ đồ anh đang mặc, cực kì đẹp trai, thẳng thớm. Anh tỉ mẩn đánh giá rồi bình luận: "Không tồi, có tham vọng."
"..." Lê Chi không thèm chấp nhặt anh nữa mà hỏi: "Anh đi công tác à?"
Tống Ngạn Thành nhìn cô: "Chẳng lẽ ăn không ngồi rồi trong nhà chắc?"
Lê Chi bật lại: "Tôi nói cho anh biết, đừng có mà khiêu khích tôi. Chẳng qua tôi không nổi tiếng mà thôi, tôi mà nổi thì tiền lương anh phải đưa cho tôi mỗi tháng cao hơn mười vạn nhiều. Đang tiết kiệm tiền cho anh đấy, còn không đối xử tốt một chút với tôi thì thôi."
Nói xong một tràng dài, Tống Ngạn Thành vẫn thản nhiên nhìn cô chăm chú. Khí thế của Lê Chi dần dần xẹp lép dưới cái nhìn của anh.
Tống Ngạn Thành gật đầu, "Thế thì cảm ơn nhé."
Lê Chi: "?"
"Hi vọng cô sẽ duy trì được trạng thái này, tiếp tục công cuộc trở thành người tốt của mình nhé."
"..."
Tống Ngạn Thành kéo chặt găng tay, đẩy vali ra ngoài. Lê Chi ngơ người mấy giây mới định thần lại, ước nguyện cho sinh nhật năm tới cô đã nghĩ xong rồi, cầu xin ông trời hãy để cho Tống Ngạn Thành bị tổn thương dây thanh quản, vĩnh viễn mất đi giọng nói.
Lúc ở trên tàu điện ngầm, Mao Phi Du gọi điện thoại hối thúc không biết bao nhiêu lần, Lê Chi chạy thật nhanh, thật may là vẫn kịp giờ.
"Nhanh lên, lề mề thêm chút nữa chị Phong sẽ nổi giận đấy." Mao Phi Du kéo tay cô chạy về phía trước. Lê Chi thở hổn hển không ra hơi, "Chị Phong tìm em có chuyện gì vậy?"
"Chẳng biết nữa." Mao Phi Du nhìn vào tấm kính bên cạnh chỉnh lại tóc tai, "Đây là lần đầu tiên chị ta chỉ mặt đặt tên cô đấy."
Lê Chi thấp thỏm, sốt sắng hỏi: "Có khi nào công ty có ý định nâng đỡ em không?"
Mao Phi Du lạnh giọng, "Trời đã tối đâu mà ngủ mơ sớm thế."
Lê Chi cúi đầu cười cười, không còn mơ mộng gì nữa.
Thành lập đã được hơn mười năm, công ty giải trí Ma Hải là một trong những công ty hàng đầu trong giới. Mặc dù vài năm gần đây có dấu hiệu chững lại, nhưng chỉ bằng danh tiếng của ngôi sao Kỳ Hạ cũng đã đủ đảm bảo cho sự phát triển bền vững của công ty. Từ Phong là trưởng bộ phận các nghệ sĩ nhóm A, trực tiếp lãnh đạo Mao Phi Du.
Hiện tại, mọi tài nguyên trong nhóm đều ưu tiên cho một người mới, cách đây không lâu còn tham gia một cuộc thi tài năng thu hút được sự chú ý trên toàn cầu. Bao nhiêu tâm huyết của Từ Phong đều dồn vào đó, theo lý thuyết mà nói, chị ta sẽ chẳng thèm để ý đến một nhân vật nhỏ bé như Lê Chi.
Ngồi đợi trong phòng họp chừng 5 năm phút, cuối cùng thì Từ Phong cũng đi giày cao gót đến.
Mao Phi Du nịnh nọt kéo ghế cho chị ta, "Chào chị Phong."
Lê Chi cũng đứng dậy theo, lễ phép chào: "Em chào chị Phong."
"Ngồi đi." Dáng người Từ Phong hơi mập, tóc cắt ngắn ngang tai, mặc váy ngắn để lộ ra đôi chân thô chắc. Chị ta khoanh tay, móng tay được sơn đỏ và gắn kim cương lấp lánh, ánh mắt chỉ dừng trên người Lê Chi một thoáng rồi rời đi.
"Công ty có kế hoạch mới, tôi sẽ thông báo lần lượt từng cho từng người. Mỗi nghệ sĩ sẽ có một hướng phát triển riêng." Từ Phong một lần nữa nhìn về phía Lê Chi: "Từ trước tới giờ cô luôn hết lòng với nghiệp diễn. Nhưng cô cũng biết rồi đấy, hai năm gần đây tình hình trong giới rất khó nắm bắt, muốn nhận kịch bản cũng rất khó khăn."
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, Lê Chi khẽ gật đầu, "Công ty rất quan tâm đến em, còn giúp em nhận không ít vai diễn."
Nét mặt của Từ Phong đã thả lỏng hơn, "Chuyện này cũng không thể trách cô được, yêu cầu của khán giả ngày càng cao, thật sự rất khó để bật lên."
Lê Chi mím môi, im lặng chờ đợi câu tiếp theo.
Đây đều là những lời sáo rỗng. Đúng là bệnh nghề nghiệp, già trẻ lớn bé trong giới cũng phải nói chuyện vòng vo một hồi mới đi vào vấn đề chính. Vậy nên dù có là những lời ngon ngọt bùi tai cũng đừng tưởng bở, làm người phải biết mình biết ta, nhất là khi cô còn nằm trong diện không thể hái ra tiền cho công ty.
"Cô có ngoại hình, tuổi tác cũng vừa đủ. Công ty đã nghiên cứu qua ảnh chụp của cô, rất biểu cảm, có sức hút, chi bằng cứ thử một lần xem sao." Từ Phong cười nói.
Mao Phi Du cực kì nhạy cảm, lập tức lên tiếng: "Chị Phong nói phải rồi, tất cả đều là nhờ chị Phong đã dìu dắt."
Từ Phong hơi nâng cằm: " Ngày mai Tiểu Lê tới công ty chụp một bộ ảnh theo phong cách gợi cảm, sau đó công ty sẽ phối hợp đăng ảnh lên weibo quảng bá một tuần."
Lê Chi trầm mặc.
Mao Phi Du liếc nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
Đã rõ ràng rồi, công ty muốn cô đi theo hình tượng gợi cảm.
Không cần nói thẳng ra cũng biết ý nghĩa đằng sau quyết định này là như thế nào, cố chấp đến cùng theo nguyên tắc không lãng phí tài nguyên, đưa cho những số phận có chết cũng không nổi được một cơ hội cuối. Nhà tục cộng thưởng, nhưng rõ ràng chữ "tục" luôn thu hút sự chú ý của người ta hơn.
Một khi đã đi đến bước này thì coi như đã đóng khung hình tượng cá nhân. Không nổi tiếng thì thôi, ngộ nhỡ sau này muốn chuyển mình, muốn bước lên vị trí cao hơn sẽ cực kì khó khăn.
Từ Phong gõ xuống mặt bàn, ánh mắt sắc bén, "Có ý kiến gì không?"
Lê Chi nhìn thẳng vào mắt chị ta, "Chị Phong, vậy sau này em còn cơ hội đóng phim nữa không?"
Trên mặt Từ Phong đã viết hai chữ không vui rất rõ ràng. Chị ta hỏi ngược lại cô: "Công ty đã cho cô cơ hội chưa?"
"Rồi ạ."
"Vậy đã để cô đóng phim bao giờ chưa?"
"Rồi ạ."
"Kết quả thế nào?"
Lê Chi im bặt, cúi gằm đầu xuống che giấu sự lúng túng.
Từ Phong đã mất hết kiên nhẫn, cao giọng nói với Mao Phi Du: "Anh Tiểu Mao, tôi biết anh có năng lực, trình độ chuyên môn cao, nhưng anh không thể mãi mãi đắm chìm trong quá khứ được. Cứ dẫn dắt nghệ sĩ của mình cho tốt đã, bây giờ chưa phải lúc ra điều kiện đâu."
Mao Phi Du cười gượng, liên tục trả lời, "Vâng vâng vâng, chị Phong tỷ nói phải ạ."
Tiếng giày cao gót lộc cộc xa dần, mãi cho đến khi căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Mao Phi Du đánh mắt nhìn sang Lê Chi ngồi bên cạnh, không móc mỉa cũng chẳng phàn nàn như trước, cứ lẳng lặng như vậy ngồi với cô suốt mười phút. Cuối cùng anh ta mới đứng dậy, nói: "Tạm thời như vậy đi, phải tồn tại trước đã."
Lê Chi cúi thấp đầu, nhẹ giọng đáp một tiếng, "Vâng."
*
Ở Hà Lan có bão tuyến, Tống Ngạn Thành bị kẹt lại ở Helsinki mất một ngày. Phải đến một tuần sau anh mới đáp máy bay từ Thượng Hải trở về Hải Thị.
Quý Tả lái xe tới đón anh. Vừa lên xe đã bắt đầu báo cáo tình hình gần đây. Vốn dĩ công việc của anh cũng chỉ là ngồi chơi xơi nước nên không cần phải quan tâm quá nhiều. Chỉ khi nói đến việc vài người trong nhà họ Tống đã bắt đầu có động thái Tống Ngạn Thành mới để ý đôi chút.
"Tôi đã lấy được báo cáo kiểm tra sức khoẻ của lão gia rồi. Đưa cho ông Từ xem qua thì ông ấy nói, nếu như không có gì đặc biệt xảy ra thì khả năng cao vẫn cứ sẽ thế này thôi."
"Đại ca ngươi bên kia, cùng mấy cái đổng sự đi được rất cần, mà lại, hắn có ý hướng Mạc tổng lấy lòng, khả năng cũng nhìn ra ngươi cùng Mạc tổng mánh khóe."
"Phía anh trai anh đang qua lại với các cổ đông khác, mà có vẻ như anh ta đang muốn lấy lòng Mạc tổng, có khả năng là đã nhìn ra mối quan hệ giữa anh và Mạc tổng rồi."
Tống Ngạn Thành thản nhiên đáp: "Đây là chuyện sớm muộn."
Quý Tả đương nhiên hiểu, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc cuộc chiến giữa anh em nhà họ Tống chuẩn bị bùng nổ. Dù sao Tống Duệ Nghiêu cũng là người kế thừa mà lão gia đã ngắm từ trước, chiếm ưu thế tuyệt đối ở mọi mặt. Tống Ngạn Thành không có chống lưng, muốn đem đá chọi đá đâu phải chuyện dễ dàng.
"Ngoài ra, sắp tới sẽ diễn ra lễ tổng kết thường niên của tập đoàn, bộ phần truyền thông đã gửi bản kế hoạch qua email cho các lãnh đạo cấp cao, sếp kiểm tra hòm thư nhé."
Chung quy lại cũng chỉ là một buổi lễ ca hát nhảy múa năm nào cũng tổ chức, Tống Ngạn Thành không có nhu cầu thưởng thức ca múa nhạc nên cũng chẳng bận tâm. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, sau nhiều ngày đêm làm việc quay cuồng, bây giờ anh chỉ muốn về nhà nằm nghỉ.
Mới hơn tám giờ tối, nhiệt độ ngoài trời đã hạ xuống thấp.
Tống Ngạn Thành mở cửa, bất ngờ là trong nhà không có ai. Anh vừa đặt vali hành lý xuống thì Lê Chi mới xuất hiện ở cửa nhà.
Cô mặc một chiếc áo bông dày màu đen, trang điểm tỉ mỉ, trông sắc mặt rất mệt mỏi.
Tống Ngạn Thành liếc nhìn cô: "Mới từ đoàn làm phim trở về à?"
Lê Chi không tiếp chuyện.
"Cũng bận rộn nhỉ." Anh vẫn bình thản nói tiếp.
Hôm nay Lê Chi rất lạ, không nổi nóng giống như ngày thường, khiến Tống Ngạn Thành cảm thấy không quen.
Yên lặng một lúc, Lê Chi yếu xìu đáp lại: "Sau này anh đừng khịa tôi nữa. Bây giờ tôi có việc rồi, lịch trình bận rộn lắm."
Tống Ngạn Thành khẽ mím môi cố nhịn cười, cảm giác mệt mỏi sau chuyến công tác đã tan biến không ít.
Lê Chi xoa cổ, uể oải về phòng ngủ.
Điện thoại Tống Ngạn Thành có thông báo mới, Quý Tả sợ anh quên nên cố ý chuyển tiếp bản kế hoạch của buổi lễ tổng kết một lần nữa. Tống Ngạn Thành thuận tay mở tệp đính kèm ra xem, ngón tay lướt lướt rồi ngẩn người.
Sợ mình nhìn sai, anh còn nhìn thêm mấy lần nữa...
Một trong số các tiết mục giải trí sẽ đặc biệt mời các cô nàng thỏ chuyên nghiệp tới biểu diễn vũ đạo, sau đó sẽ hổ trợ trong phần rút thăm trúng thưởng, phía dưới là thông tin của các vũ công sẽ có mặt ngày hôm đó.
Dưới dòng chữ "Công ty giải trí Ma Hải" là một danh sách dài các cô gái nhìn đi nhìn lại cũng không biết đã từng đóng phim gì. Tên của Lê Chi xuất hiện chễm chệ ở dòng thứ ba. Theo yêu cầu của tiết mục, cô trang điểm rất dày, mặc một chiếc áo bó ngực màu đen viền ren, khoe trọn vòng eo thon thả trắng nõn như ngó sen, trên rốn được đính thêm hạt sequin lấp lánh, gương mặt bị photoshop quá đà trông rất khác, vô cùng lòe loẹt.
Hóa ra đây chính là công việc của cô mấy ngày hôm nay ư?
Phần còn lại của bản kế hoạch này không cần đọc tiếp nữa, chắc hẳn đây là phần cần phải xem nhất rồi.
Tống Ngạn Thành ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Lê Chi, cửa phòng không khóa, có lẽ cô đã mệt lắm rồi, chưa kịp bỏ giày mà đã nằm vật ra giường.
Ngủ rồi à?
Tống Ngạn Thành tiến về phía trước hai bước, thấy rõ, cô chưa ngủ, đang cúi đầu đọc kịch bản. Chắc là sợ làm phiền đến anh nên cô không phát ra tiếng, đôi môi khẽ mấp máy đọc lời thoại.
Cánh cửa mở rộng như chiếc khung ảnh đóng khung bức tranh màn đêm bên ngoài, yên tĩnh đến cực hạn.
Vali hành lý vẫn để ngoài cửa, Tống Ngạn Thành bước vào phòng làm việc.
Vốn dĩ định mở email làm việc nhưng ngón tay lại phân vân. Mãi sau, anh quyết định gọi điện thoại cho Tề Minh.
Từ cấp ba tên này đã bắt đầu chơi bời quen thói, vô duyên với hai từ đứng đắn, giỏi nhất là trêu hoa ghẹo nguyệt. Anh ta bắt máy rất nhanh, âm thanh nhức não ở đầu dây bên kia như thay lời muốn nói rằng anh ta lại đang ở trong club.
Tống Ngạn Thành bảo: "Tìm chỗ nào yên tĩnh chút đi, tôi có việc muốn hỏi."
Tiếng ồn ào rất nhanh mất hút, Tề Minh lên tiếng: "Hỏi đi."
Tống Ngạn Thành: "Cậu có thân quen gì với công ty giải trí Ma Hải không?"
"Quen chứ, sếp phó bên đó là cháu của tôi, sao thế?"
"Lễ tổng kết thường niên của tập đoàn mời người của công ty này đến biểu diễn. Danh sách diễn viên tôi đã gửi qua Wechat cho cậu rồi đấy, đi nghe ngóng xem những người đó là thế nào." Tống Ngạn Thành không vòng vo, ngữ điệu lạnh lùng không khác gì ngày thường.
Quan hệ giữa Tề Minh và anh rất bền chặt, đương nhiên suy nghĩ của của bạn thân thế nào anh ta cũng hiểu đôi chút. Chỉ cần là vấn đề liên quan đến tập đoàn Bách Minh, anh sẽ luôn thận trọng từng bước.
Rất nhanh sau đó, Tề Minh thở phào nhẹ nhõm, "Này! Không phải suy nghĩ nhiều đâu, tôi điều tra rồi, đây đều là những nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty của cháu tôi nhưng không có danh tiếng, không đem lại lợi nhuận. Nhưng để đỡ lỗ vốn nên công ty đã thành lập một đội gà mờ, không quan tâm quy mô sự kiện lớn hay nhỏ, cứ có chỗ nào mời đi diễn là đi thôi."
Tề Minh trêu chọc: "Theo hình tượng mèo hoang nhỏ sexy đấy."
Tống Ngạn Thành nhíu mày, ngón trỏ gõ gõ lên lưng điện thoại.
"Thế sao? Có vấn đề gì à?" Tề Minh vẫn chưa quên chuyện chính, nghiêm túc hỏi anh.
Tống Ngạn Thành dựa vào mép bàn, ánh mắt nhìn về phía xa xăm ngoài cửa sổ, ngón trỏ không còn gõ nữa mà nắm chặt điện thoại, nói với đầu dây bên kia: "Cậu giúp tôi một chuyện, trong danh sách kia có một cô gái tên là Lê Chi, cô ấy không phù hợp với hình ảnh này đâu."
Tề Minh vừa nghe điện thoại vừa nhìn Wechat tìm ảnh chụp rồi thốt lên: "Tôi thấy cô ấy là người đẹp nhất còn gì, con mẹ nó chứ, sao lại có người đẹp thế này! Đâu đâu, đứa nào bảo không hợp cơ?"
Có lẽ là sự ngạc nhiên của Tề Minh quá mức ồn ào đã khiến anh đau hết cả màng nhĩ.
Tống Ngạn Thành không kiên nhẫn ngắt lời, lạnh giọng đáp: "Tôi bảo đấy, làm sao?"
Tề Minh sặc, nghẹn họng hai giây sau đó ngạc nhiên: "Mặt trời mọc đằng Tây à, Tống Ngạn Thành thế mà lại vì một cô gái mà ngỏ lời nhờ người ta giúp đỡ này."
Hết chương 12
/16
|