Editor: Song Nhã
Cố Thường đứng cạnh bức tường nghe một lúc lâu, đến khi nam nhân đeo mặt nạ đi ra nàng cũng không né tránh, người ta công phu cao thâm sao lại không biết nàng nghe trộm ngoài cửa chứ? Trốn như vậy mới gọi là giấu đầu hở đuôi.
Nam nhân đeo mặt nạ đi tới, khi đi qua Cố Thường bước chân liền ngừng lại, khí tức quanh người hắn thoáng chốc trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Cố phu nhân thấy thế, lắc người một cái đi tới trước mặt bảo hộ nữ nhi ở phía sau, mắt lạnh nhìn hắn.
Qua một lúc lâu, hai tay sau lưng siết chặt lại, gân xanh đều nổi lên mới miến cưỡng thu lại vài phần sát ý, lạnh nhạt nói: Chăm sóc cho Hồ nhi, mấy ngày nữa ta sẽ còn tới.
Nói xong rồi đi, gần như là vừa mới ra khỏi phòng trong nháy mắt hắn cùng thủ hạ đã biến mất trước mặt mọi người.
Hồ nhi... Nhất định là chỉ Ngọc Diện Hồ, cũng chính là Cố Y, Cố Thường chà xát cánh tay bĩu môi nói với Cố phu nhân: Hồ nhi, sao con lại thấy ngứa tai như vậy? Còn khó nghe hơn Y nhi nhiều!
Cố phu nhân dí trán nàng, liếc mắt trách mắng nang: Còn không mau đi xem tỷ tỷ con một chút.
Cố Thường nghe vậy vội vàng kéo tay Cố phu nhân cùng vào phòng xem Cố Y.
Cố Y đang ngồi trên giường không biết đang suy nghĩ gì, lúc phát hiện Cố phu nhân lúc đi vào liền nhanh chóng nhét đem vật cầm trong tay vào tay áo, rũ mắt trầm mặc.
Y nhi, tà giáo nguy hiểm đến mức nào thì con cũng biết, huống hồ lại có lão Hữu hộ pháp hung tàn kia ở đó, nếu con trở lại đó thì nguy hiểm cỡ nào không cần chúng ta nói con cũng biết rồi đấy. Cố phu nhân cau mày nói, nữ nhi này của bà khó khăn lắm mới về nhà, nói gì thì nói chứ không thể đưa nàng ta về lại nơi đầm rồng hang hổ được.
Lúc Cố Thường vào phòng, nàng tinh mắt thấy qua một góc nhỏ của thứ Cố Y giấu đi, hình như là một cây trâm hoa? Thấy tỷ tỷ quý trọng nó như vậy, chẳng lẽ thứ đó là do nam nhân đep mặt nạ đưa?
Nương yên tâm, con sẽ không đi theo hắn đâu. Cố Y nói, môi nàng ta bị cắn đến trắng bệch, có thể thấy được khi nàng ta quyết định chuyện này đã có biết bao nhiêu sự quyết tâm.
Hôm nay hắn qua đây, tất nhiên cha con Hữu hộ pháp lập tức sẽ biết được, đến lúc đó... Cố phu nhân không nói hết lời, nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý tứ trong lời nói của bà.
Một vệt máu chảy ra từ trên môi của Cố Y, bản thân nàng ta lại không hề phát hiện ra.
Tỷ tỷ! Cố Thường bước lên phía trước nắm cằm Cố Y để cho nàng ta buông lỏng môi dưới ra, lấy khăn lau máu cho nàng ta: Nếu tâm tình không tốt thì tỷ cũng không nên cắn môi, cắn hỏng thì làm sao ăn được? Làm sao uống thuốc được?
Cố Y buông lỏng môi dưới, đờ đẫn nhìn chiếc khăn dính máu trong tay Cố Thường, đau đớn truyền tới từ trên môi đối với nàng ta như không tồn tại, tay siết chặt cây trâm hoa kia, đây là lễ vật đầu tiên nàng ta theo hắn nhiều năm trước tới nay mới có được!
Nàng ta mong mỏi lâu như vậy, lâu đến mức chính mình cũng chết lặng, kết quả lễ vật này lại tới, nhưng là tới quá muộn, nàng ta không vui lên nổi...
Cố Thường cùng Cố phu nhân liếc nhau một cái, cùng lắc đầu, biết lúc này trong lòng Cố Y rối bời, vì thế nên cả hai không quấy rầy nàng ta nữa, để cho nàng ta nghỉ ngơi thật tốt chớ suy nghĩ lung tung rồi cùng rời đi.
Nương, tỷ tỷ có khả năng sẽ đi cùng nam nhân đeo mặt nạ hay không? Dù sao... Dù sao đó cũng là cha của đứa bé nàng ta từng mang, có ý nghĩa đặc biệt, Cố Thường đến sân viện mới nhỏ giọng hỏi Cố phu nhân.
Bị tổn thương thảm như vậy, nếu như người ta vừa dụ dỗ liền đi cùng người ta thì loại nữ nhi không có Cốt khí như thế chẳng cần cũng không sao! Cố phu nhân lạnh mặt nói, cùng là nữ nhân trong giang hồ, bà không muốn nữ nhi ruột thịt của mình lại là loại người loại nhu nhược chỉ cần nam nhân vừa dụ dỗ liền chạy theo đó.
Cố Thường biết mẫu thân mạnh miệng, nếu Cố Y thật muốn đi cùng nam nhân đeo mặt nạ, chắc chắn mẫu thân sẽ không tưởng thật mà buông tay, nàng cười kéo cánh tay bà chui vào trong lòng bà làm nũng nói: Mẫu thân thật lợi hại, làm nữ nhân nhất định phải giống như mẫu thân vậy không phải xoay quanh nam nhân, mà là làm cho nam nhân phải xoay quanh mình!
Cố phu nhân bị chọc phát cười, khẽ đánh nữ nhi giống như tiểu cẩu của mình: Không bao lâu nữa là phải xuất giá rồi, giờ này còn giả bộ trẻ con, sợ là lúc này sang năm con phải làm mẫu thân rồi.
Sao lại nói thế, con không để ý tới nương nữa! Cố Thường ngượng đến đỏ mặt chạy trở về gian phòng của mình.
Chưa được mấy ngày đã phải gả cho người ta rồi, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, bình thường nàng thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mấy ngày gần đây nhất lại bắt đầu thấy thời gian trôi qua thật chậm, mười ngày giống như một tháng vậy, qua thật lâu.
Lục Tam gia hơn mười ngày nay không thể qua đây, có phải là tiểu thư thấy không quen? LụcĐậu đi tới thấy tiểu thư nhà mình không phát hiện ra, lúc vừa nhìn nàng ấy cười ngu ngốc là biết đang suy nghĩ về ai đó rồi.
Đi ra, nha đầu chết tiệt này lá gan càng lúc càng lớn nhỉ. Cố Thường trợn trắng mắt trừng Lục Đậu, đúng là nàng đang nhớ đến Lục Tử Triệt, chẳng qua bởi vì liên quan đến phong tục, nam nữ sắp thành thân không thể gặp mặt một thời gian, chờ đến khi gặp lại Lục Tử Triệt sợ là phải chờ tới đêm động phòng hoa chúc vén khăn sao? Động phòng hoa chúc à...
Tiểu thư, khuôn mặt người đỏ như nhỏ máu vậy, ngươi đang nghĩ đến cái gì thế? Lục Đậu kinh ngạc thốt lên.
Sóng gợn trong lòng lại bị nha đầu chết tiệt Lục Đậu này cao giọng thốt lên phá hỏng không còn chút gì, Cố Thường tức giận cầm gối sứ định ném.
Lục Đậu thấy thế sợ đến vắt chân lên cổ bỏ chạy, đây là trò chủ tớ các nàng gần đây hay đùa giỡn nhất.
Nha đầu chết tiệt kia, nhất định phải gả nàng ta gả cho Uông Tiểu Phi mới được! Cố Thường tức giận đến nghiến răng, Lục Đậu ghét nhất là người tùy tùng ngốc nghếch kia của Lục Tử Triệt, hừ hừ.
Sau đó nam nhân đeo mặt nạ không thấy xuất hiện nữa, bên kia Lục Tử Triệt lại đưa tới tin tức nội bộ tà giáo mâu thuẫn chồng chất, Hữu hộ pháp có ý tạo phản, bè phái tranh giành rất ác liệt, trong khoảng thời gian ngắn này bất kể là nam nhân đeo mặt nạ hay Hữu hộ pháp sợ là đều quá bận nên chẳng có thời gian tìm đến Cố gia gây phiền phức.
Đây là chuyện tốt, chẳng ai muốn trong ngày vui của Cố Thường đột nhiên gặp phải tà giáo tập kích cả, vì chuyện tà giáo, nên điền trang của bạn bè thân thích tặng Cố Thường đều lác đác không có mấy, người khác vì lo ngại mặt mũi nên cũng tặng, thế nhưng lại lén lút tặng, còn là để cho hạ nhân đem tới, chọc giận đến Cố lão gia sai người trả lại mấy thứ đó, tuyên bố về sau cũng không cần đến nhà nữa, Cố gia không nhận nổi.
Vợ chồng Cố lão gia không vui, ngày trọng đại nhất trong cuộc đời nữ nhi ruột thịt được cưng
Cố Thường đứng cạnh bức tường nghe một lúc lâu, đến khi nam nhân đeo mặt nạ đi ra nàng cũng không né tránh, người ta công phu cao thâm sao lại không biết nàng nghe trộm ngoài cửa chứ? Trốn như vậy mới gọi là giấu đầu hở đuôi.
Nam nhân đeo mặt nạ đi tới, khi đi qua Cố Thường bước chân liền ngừng lại, khí tức quanh người hắn thoáng chốc trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Cố phu nhân thấy thế, lắc người một cái đi tới trước mặt bảo hộ nữ nhi ở phía sau, mắt lạnh nhìn hắn.
Qua một lúc lâu, hai tay sau lưng siết chặt lại, gân xanh đều nổi lên mới miến cưỡng thu lại vài phần sát ý, lạnh nhạt nói: Chăm sóc cho Hồ nhi, mấy ngày nữa ta sẽ còn tới.
Nói xong rồi đi, gần như là vừa mới ra khỏi phòng trong nháy mắt hắn cùng thủ hạ đã biến mất trước mặt mọi người.
Hồ nhi... Nhất định là chỉ Ngọc Diện Hồ, cũng chính là Cố Y, Cố Thường chà xát cánh tay bĩu môi nói với Cố phu nhân: Hồ nhi, sao con lại thấy ngứa tai như vậy? Còn khó nghe hơn Y nhi nhiều!
Cố phu nhân dí trán nàng, liếc mắt trách mắng nang: Còn không mau đi xem tỷ tỷ con một chút.
Cố Thường nghe vậy vội vàng kéo tay Cố phu nhân cùng vào phòng xem Cố Y.
Cố Y đang ngồi trên giường không biết đang suy nghĩ gì, lúc phát hiện Cố phu nhân lúc đi vào liền nhanh chóng nhét đem vật cầm trong tay vào tay áo, rũ mắt trầm mặc.
Y nhi, tà giáo nguy hiểm đến mức nào thì con cũng biết, huống hồ lại có lão Hữu hộ pháp hung tàn kia ở đó, nếu con trở lại đó thì nguy hiểm cỡ nào không cần chúng ta nói con cũng biết rồi đấy. Cố phu nhân cau mày nói, nữ nhi này của bà khó khăn lắm mới về nhà, nói gì thì nói chứ không thể đưa nàng ta về lại nơi đầm rồng hang hổ được.
Lúc Cố Thường vào phòng, nàng tinh mắt thấy qua một góc nhỏ của thứ Cố Y giấu đi, hình như là một cây trâm hoa? Thấy tỷ tỷ quý trọng nó như vậy, chẳng lẽ thứ đó là do nam nhân đep mặt nạ đưa?
Nương yên tâm, con sẽ không đi theo hắn đâu. Cố Y nói, môi nàng ta bị cắn đến trắng bệch, có thể thấy được khi nàng ta quyết định chuyện này đã có biết bao nhiêu sự quyết tâm.
Hôm nay hắn qua đây, tất nhiên cha con Hữu hộ pháp lập tức sẽ biết được, đến lúc đó... Cố phu nhân không nói hết lời, nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý tứ trong lời nói của bà.
Một vệt máu chảy ra từ trên môi của Cố Y, bản thân nàng ta lại không hề phát hiện ra.
Tỷ tỷ! Cố Thường bước lên phía trước nắm cằm Cố Y để cho nàng ta buông lỏng môi dưới ra, lấy khăn lau máu cho nàng ta: Nếu tâm tình không tốt thì tỷ cũng không nên cắn môi, cắn hỏng thì làm sao ăn được? Làm sao uống thuốc được?
Cố Y buông lỏng môi dưới, đờ đẫn nhìn chiếc khăn dính máu trong tay Cố Thường, đau đớn truyền tới từ trên môi đối với nàng ta như không tồn tại, tay siết chặt cây trâm hoa kia, đây là lễ vật đầu tiên nàng ta theo hắn nhiều năm trước tới nay mới có được!
Nàng ta mong mỏi lâu như vậy, lâu đến mức chính mình cũng chết lặng, kết quả lễ vật này lại tới, nhưng là tới quá muộn, nàng ta không vui lên nổi...
Cố Thường cùng Cố phu nhân liếc nhau một cái, cùng lắc đầu, biết lúc này trong lòng Cố Y rối bời, vì thế nên cả hai không quấy rầy nàng ta nữa, để cho nàng ta nghỉ ngơi thật tốt chớ suy nghĩ lung tung rồi cùng rời đi.
Nương, tỷ tỷ có khả năng sẽ đi cùng nam nhân đeo mặt nạ hay không? Dù sao... Dù sao đó cũng là cha của đứa bé nàng ta từng mang, có ý nghĩa đặc biệt, Cố Thường đến sân viện mới nhỏ giọng hỏi Cố phu nhân.
Bị tổn thương thảm như vậy, nếu như người ta vừa dụ dỗ liền đi cùng người ta thì loại nữ nhi không có Cốt khí như thế chẳng cần cũng không sao! Cố phu nhân lạnh mặt nói, cùng là nữ nhân trong giang hồ, bà không muốn nữ nhi ruột thịt của mình lại là loại người loại nhu nhược chỉ cần nam nhân vừa dụ dỗ liền chạy theo đó.
Cố Thường biết mẫu thân mạnh miệng, nếu Cố Y thật muốn đi cùng nam nhân đeo mặt nạ, chắc chắn mẫu thân sẽ không tưởng thật mà buông tay, nàng cười kéo cánh tay bà chui vào trong lòng bà làm nũng nói: Mẫu thân thật lợi hại, làm nữ nhân nhất định phải giống như mẫu thân vậy không phải xoay quanh nam nhân, mà là làm cho nam nhân phải xoay quanh mình!
Cố phu nhân bị chọc phát cười, khẽ đánh nữ nhi giống như tiểu cẩu của mình: Không bao lâu nữa là phải xuất giá rồi, giờ này còn giả bộ trẻ con, sợ là lúc này sang năm con phải làm mẫu thân rồi.
Sao lại nói thế, con không để ý tới nương nữa! Cố Thường ngượng đến đỏ mặt chạy trở về gian phòng của mình.
Chưa được mấy ngày đã phải gả cho người ta rồi, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, bình thường nàng thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mấy ngày gần đây nhất lại bắt đầu thấy thời gian trôi qua thật chậm, mười ngày giống như một tháng vậy, qua thật lâu.
Lục Tam gia hơn mười ngày nay không thể qua đây, có phải là tiểu thư thấy không quen? LụcĐậu đi tới thấy tiểu thư nhà mình không phát hiện ra, lúc vừa nhìn nàng ấy cười ngu ngốc là biết đang suy nghĩ về ai đó rồi.
Đi ra, nha đầu chết tiệt này lá gan càng lúc càng lớn nhỉ. Cố Thường trợn trắng mắt trừng Lục Đậu, đúng là nàng đang nhớ đến Lục Tử Triệt, chẳng qua bởi vì liên quan đến phong tục, nam nữ sắp thành thân không thể gặp mặt một thời gian, chờ đến khi gặp lại Lục Tử Triệt sợ là phải chờ tới đêm động phòng hoa chúc vén khăn sao? Động phòng hoa chúc à...
Tiểu thư, khuôn mặt người đỏ như nhỏ máu vậy, ngươi đang nghĩ đến cái gì thế? Lục Đậu kinh ngạc thốt lên.
Sóng gợn trong lòng lại bị nha đầu chết tiệt Lục Đậu này cao giọng thốt lên phá hỏng không còn chút gì, Cố Thường tức giận cầm gối sứ định ném.
Lục Đậu thấy thế sợ đến vắt chân lên cổ bỏ chạy, đây là trò chủ tớ các nàng gần đây hay đùa giỡn nhất.
Nha đầu chết tiệt kia, nhất định phải gả nàng ta gả cho Uông Tiểu Phi mới được! Cố Thường tức giận đến nghiến răng, Lục Đậu ghét nhất là người tùy tùng ngốc nghếch kia của Lục Tử Triệt, hừ hừ.
Sau đó nam nhân đeo mặt nạ không thấy xuất hiện nữa, bên kia Lục Tử Triệt lại đưa tới tin tức nội bộ tà giáo mâu thuẫn chồng chất, Hữu hộ pháp có ý tạo phản, bè phái tranh giành rất ác liệt, trong khoảng thời gian ngắn này bất kể là nam nhân đeo mặt nạ hay Hữu hộ pháp sợ là đều quá bận nên chẳng có thời gian tìm đến Cố gia gây phiền phức.
Đây là chuyện tốt, chẳng ai muốn trong ngày vui của Cố Thường đột nhiên gặp phải tà giáo tập kích cả, vì chuyện tà giáo, nên điền trang của bạn bè thân thích tặng Cố Thường đều lác đác không có mấy, người khác vì lo ngại mặt mũi nên cũng tặng, thế nhưng lại lén lút tặng, còn là để cho hạ nhân đem tới, chọc giận đến Cố lão gia sai người trả lại mấy thứ đó, tuyên bố về sau cũng không cần đến nhà nữa, Cố gia không nhận nổi.
Vợ chồng Cố lão gia không vui, ngày trọng đại nhất trong cuộc đời nữ nhi ruột thịt được cưng
/86
|