Hai đốm ánh sáng đỏ lòm lập loè giữa khoảng không tối tăm, Một bóng đen to lớn chuyển động giữa các lùm cây khiến cho con người ta sởn cả gai ốc. Chân tay bọn lính Ngô run lẩy bẩy, chúng thu lại vào một chỗ với nhau, giơ thanh đao lên về phía trước, quan sát cách cầm đao, thật không biết bọn chúng làm được gì khi bị tấn công. Từ Phong tuy có hơi nao núng, nhưng kinh nghiệm trận mạc, trải qua sống chết ngoài chiến trường vẫn đủ giúp y giữ được trạng thái bình tĩnh. Đã bị tổn thất bốn tên lính, y không thể mạo hiểm cho kẻ khác vào đấy nữa, y nhìn chằm chằm vào đốm sáng nọ hồi lâu rồi bảo với thuộc hạ:
- Các ngươi mau đốt lửa lên, càng nhiều càng tốt.
- Tướng quân, làm thế để làm gì ạ?
Từ Phong tức giận quát:
- Chúng mày nhiều chuyện quá đấy, muốn sống thì đi đốt lửa mau.
Mấy tên lính nghe thế thì vội vàng chặt các cành cây làm đuốc. Ánh lửa làm sáng rực một khoảng rộng và bóng đen bí ẩn đã lộ ra. Chẳng qua nó không những không giúp lính Ngô bớt run mà còn khiến làm tăng nỗi sợ hãi. Đám lính bắt đầu lảm nhảm cầu nguyện, ngay cả Từ Phong cũng không giấu nổi vẻ kinh hoàng trên mặt. Bất tri bất giác y lùi lại bốn năm bước, hai tay siết chặt thanh đao đưa lên cao thủ thế.
Trước mặt bọn chúng là một con hổ rất lớn với bộ lông xanh xen lẫn sọc màu xám bạc, đôi mắt của nó sáng rực, toé ra sự tức giận, à, đúng hơn là sự phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ. Bốn chân to khoẻ với cơ bắp chắc nịch, ẩn chứa sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Ở trên đất là vũng máu đỏ và xác của bốn gã lính xấu số bị xé tán nát dưới móng vuốt của con hổ. Đây chính lá chúa tể sơn lâm thực thụ.
Mặc dù là quân lính, đã từng chém giết ở chiến trường nhưng chứng kiến thảm cảnh của đồng bọn, vẫn có tên lính đã ôm bụng mửa, rồi có thêm "mùi khai" bốc lên. Thậm chí Từ Phong cũng run sợ trước uy thế nhiếp người của con hổ xám, trong lòng Từ Phong có chút thất vọng chán nản.
Con hổ xám cứ vờn đi vờn lại trước tảng đá đặt đồ vật phát ra ánh sáng vàng, mắt nó luôn luôn tập trung vào toán lính, dường như nó muốn ngăn cản không cho bọn chúng lấy mất vật đó. Nó nhìn bằng ánh mắt dữ tợn, như muốn xuyên thủng tim gan kẻ thù, một tên lính đứng một mình vì không thể chịu đựng nổi áp lực từ con hổ, bất ngờ thét lên sợ hãi rồi xoay người bỏ chạy. Con hổ đang ở trong trạng thái tĩnh lặng bỗng gầm một tiếng, lập tức vọt lên cao rồi nhảy xuống đầu hắn ta. Đòn tấn công kinh khủng chẳng khác gì sấm vang chớp giật, cú vồ giết chết tên lính ngay lập tức, thân thể gã nát bấy không ra hình thù gì nữa.
Con hổ lại trở về tư thế rình mồi.
Đám lính bị khung cảnh vừa rồi dọa cho bay hết hồn vía, tên nào tên nấy mặt mày tái xanh. Đối với Từ Phong, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, y cảm thấy run sợ và muốn xoay người bỏ chạy. Dẫu vậy, y không thể làm điều đó, y e ngại khó mà thoát khỏi con hổ đó, và cũng biết lúc này phải hết sức bình tĩnh, tâm trí càng rối loạn thì càng nguy hiểm. Y bèn hít sâu một hơi rồi nói với đám thuộc hạ:
- Tất cả các ngươi mau trấn tĩnh lại, cầm chặt vũ khí để đối phó với con hổ.
Mấy lính đáp lại với giọng run rẩy:
- Tướng quân, làm thế để làm gì ạ?
Đến giờ phút này rồi mà còn dám trả treo, y tức tối quát lớn:
- Thế chúng mày có còn muốn sống không hả?
- Ơ... ơ...
Đám binh sẽ nghe thấy có lý nên đều nhất tề cầm binh khí lên, tuy trong lòng sợ hãi vạn phần nhưng có ai mà không muốn sống chứ. Bất ngờ một tên lính thét lớn:
- Tướng quân, cẩn thận!
Luồng gió gió mạnh mang theo mùi tanh tưởi thốc vào mặt Từ Phong làm gã giật mình, con hổ thấy gã hơi mất tập trung, nhún thân vồ tới muốn giết gã. Gã búng người nhảy sang bên tránh né rất nhanh, kế tiếp vung đao chém vào vùng thắt lưng con hổ. Con hổ xám chẳng vừa, nó quật mạnh cái đuôi cứng như gậy sắt một cái trúng ngay vào sống đao khiến hổ khẩu gã tê dại, khó khăn lắm mới cầm nổi thanh đao, chẳng qua, kình lực gã đánh ra rất mạnh, con hổ cũng bị một phen loạng choạng. Từ Phong thốt lên:
- Sức lực con súc sinh này cũng ghê thật.
Rồi gã quay đầu sang đám thuộc hạ quát:
- Các ngươi còn đứng đấy làm gì, không biết lao vào đánh nó à.
Bọn lính tỉnh lại sau khi sững sờ nhìn cảnh ban nãy. Bọn chúng đứng sát vào nhau, cầm kiếm và thương giơ thẳng tới trước, từ từ tiến đến, chúng dùng vẻ bình tĩnh bên ngoài để che dấu bước chân nặng nề giống như đeo chì vậy.
Con hổ này mặc dù là chỉ là loài động vật nhưng cũng có linh tính, nó biết Từ Phong là con mồi khó xơi nên quay đầu sang đám kia, gầm một tiếng dữ dội, tưởng chừng cả khu rừng rung động, sau đó nhảy chồm tới chúng. Một tên lính thấy thế thì són ra quần ngay tức thì, hô “mẹ ơi!” rồi xoay người bỏ chạy. Con hổ chỉ chờ có thế, vồ tới xử gọn gã đó. Mấy gã còn lại tái mặt, vội vàng chạy tới chỗ Từ Phong.
- Ngu ngốc! Các ngươi mau làm mấy cây đuốc, khi nào ta bảo thì ném vào con súc sinh đó.
Đám lính sợ quá hóa liều, gật mạnh đầu. Từ Phong vọt lên cao, vung đao chém từ trên xuống, sức mạnh kinh hồn. Đây là mở đầu cho chiêu thứ hai trong Hoành Đao Thất Thức. Con hổ nhảy sang bên, rồi đạp chân thẳng ra, cùng lúc đó, Từ Phong đổi hướng đao chém vào nó. Đòn tấn công đụng nhau bật ra âm thanh chát chúa, hai bên đều chấn động lùi lại mấy bước. Gã ta ra lệnh:
- Ném ngay!
Bọn kia đồng thanh hò hét và ném bốn năm cây đuốc cháy sáng rực vào con hổ. Nó bị ánh lửa và tro làm cay mắt nên nhắm mắt, lắc lắc đầu xua đi. Từ Phong nhân cơ hội nhảy vào chém đứt một chân trước của nó, máu chảy ra ồng ộc. Con hổ gào rú thảm thiết, gã đạp tiếp một cước vào bụng nó, hất bay nó ra xa.
- Các ngươi còn đứng đó ngó, xông tới chém chết nó cho ta.
Mấy tên lính sực tỉnh, vui mừng hò reo, cầm kiếm cầm thương lao tới chỗ con hổ. Con hổ đang đau đớn rên la bất ngờ gầm lớn rồi chồm lên. Nó đứng trên hai chân sau, cái chân lành lặn còn lại vụt ra cho một cái tát vào đầu tên lính lăng xăng chạy trước, cú tát rất mạnh khiến gã đập đầu vào đầu tên lính khác đánh cốp, hai gã nát óc, chết ngay tức thì. Lính Ngô thêm một trận hoảng loạn, Từ Phong gằn giọng:
- Súc sinh ghê gớm thật, bị thương nặng thế mà vẫn giết người được.
Thú cùng đường bao giờ cũng đáng sợ, con hổ vừa giết xong hai gã lính nên chả tên nào dám bén mảng lại gần, Từ Phong cũng thế.
Máu chảy xối xả từ vết thương, con hổ càng lúc càng yếu sức, nhưng nó vẫn cố gắng đứng chắn giữa vật phát sáng kia với lính Ngô, hai mắt đầy dữ tợn, miệng gầm gừ liên tục. Từ Phong thấy vậy thì cười khẩy:
- Hừ! Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn cố bảo vệ cho bằng được, để xem con súc sinh nhà ngươi chịu được bao lâu.
Con hổ xám nhìn chằm chặp như muốn ăn tươi nuốt sống y. Y không chịu nổi ánh mắt đó, bèn cướp lấy cây trường thương của tên lính, vận công phóng tới nó. Kình lực rất mạnh, cây thương xé gió bay vùn vụt, con hổ đã kiệt sức, chẳng thể tránh né, bị đâm xuyên ngang thân, máu phun thành vòi. Con hổ rú một hồi dài rồi gục ngã, nằm đè lên vật phát sáng mà chết. Từ Phong cười lớn:
- Ha ha, cuối cùng thì cũng lấy được thần giáp.
Ba tên lính còn sót lại thay nhau tung hô gã :
- Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân đã hoàn thành nhiệm vụ.
Gã được thế càng cười lớn hơn đầy khoái trá. Gã tiến lại gần chỗ con hổ thì đúng là bộ giáp thần Phù Đổng, tuy nhiên, y còn thấy nó đang đeo trên thân một bộ xương trắng, có kẻ nào đó đã mang bộ giáp này và chết ở đây. Theo hình dáng và tư thế lúc chết của người này, có thể suy đoán ông ta là người phương nam, rất có khả năng là một vị tướng của Đại Việt. Từ Phong ra lệnh cho gã thuộc hạ:
- Ba ngươi lật xác con hổ ra để ta lấy bộ giáp!
- Vâng ạ!
Cơ thể con hổ nặng đến mấy trăm cân, ba tên phải dùng hết sức, vật vã hồi lâu mới đẩy nó qua được qua bên một chút. Từ Phong cúi người nhấc thanh côn lên xem xét, không ngờ nó nặng vô cùng, phải vận kình lực mới nhấc lên được, y lẩm bẩm:
- Ái chà! Côn này nặng ít nhất là trăm cân, lại còn tỏa ánh vàng, đúng là thần vật.
Bỗng nhiên y nghe thấy tiếng lách cách, đất dưới chân bỗng nhiên lún xuống, khi tất cả bọn chúng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ nền đất sụt xuống để lộ ra một cái hố sâu hoắm, khiến bất cứ thứ ở trên mặt đất lúc đó đều rơi xuống. Chỉ có tên Từ Phong kịp thời cắm thanh đao vào sâu trong bức tường đất giữ cho người khỏi rơi xuống, còn lại ba gã lính Ngô kia thì không kịp phản ứng, cùng thi thể con hổ và bộ giáp thần rơi xuống. Chỉ nghe mấy tiếng “phập phập”, sau đó hoàn toàn im lặng. Từ Phong hít một hơi chân khí, đạp chân vào tường đất lộn hai vòng nhảy lên trên, y gọi vọng xuống:
- Ba ngươi dưới đó thế nào?
Khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, không thấy ai đáp lại, gã bèn cầm đuốc rọi xuống, tức thì một cảnh tượng ghê rợn đập vào mắt gã, ba tên lính đã chết từ lúc nào, thân thể bị xuyên thủng bởi những mũi cây, thì ra dưới hố là hầm chông chi chít những mũi tre nhọn hoắt. Xác con hổ nằm đè lên bộ giáp nên ít bị tổn hại.
Từ Phong nhìn thấy bộ giáp nằm giữa hầm chông lởm chởm, có chút e ngại, y không chắc xuống đó lấy rồi thì y có thể an toàn mà trở lên trên hay không, nên liền quyết định quay lại tìm đường trở ra. Sau nhiều ngày lang thang trong rừng, rốt cuộc thì cũng tìm thấy đường ra, chạy đến quán ăn này để chống đói thì tình cờ gặp được Phùng lão.
…
Phùng lão ngồi nghe hắn ta kể từ đầu tới cuối, trong lòng vẫn không tin tưởng hắn dễ dàng bỏ qua bộ giáp thần như vậy, bèn hỏi lại:
- Vậy là thiếu hiệp từ bỏ nhiệm vụ sao? Cậu không sợ bệ hạ trừng trị à?
Từ Phong gật đầu:
- Đúng vậy, tôi sẽ đợi một đội lính khác được triều đình phái sang, khi đó quay lại lấy cũng không muộn.
Ngoài dự tính,Phùng lão lại thu được thêm một thông tin quan trọng, nhà Minh sắp sửa phái thêm lính sang đây, khi về ông phải điều tra rõ ràng. Còn về chuyện giáp thần, ông chẳng thấy gã mang nó bên người, chắc hẳn gã nói thật nên ngồi cùng gã trong chốc lát rồi ông kiếm cớ bận việc rời đi.
Sau khi ông đi không lâu thì Từ Phong trả tiền đứng dậy, y chạy theo một hướng khác, đến một chỗ bằng phẳng kín đáo, đứng ngó nghiêng hồi lâu đảm bảo không có ai rồi mới cúi người dùng đao xới đất. Y đào xuống hơn ba thước nhưng không thấy gì cả thì mặt y đỏ bừng bừng, ngửa cổ lên trời thét:
- AAA! Khốn kiếp! Là kẻ nào đã lấy trộm thanh côn của ta? Là kẻ nào?
Thì ra y đã nói dối Phùng lão, trong lúc rơi xuống hố, y đã kịp chộp lấy thanh côn vứt ra xa trước. Y biết Đại Việt có nhiều kỳ nhân dị sĩ, sợ họ phát hiện ra nó nên khi thoát ra khỏi khu rừng, y đã tìm một chỗ kín đáo để giấu đi, nào ngờ giờ quay lại đào lên thì nó đã biến mất. Y tức tối quát tháo chửi rủa, rồi bắt đâu nghi ngờ “lão già” nọ đã trộm đi để tranh công của y.
- Các ngươi mau đốt lửa lên, càng nhiều càng tốt.
- Tướng quân, làm thế để làm gì ạ?
Từ Phong tức giận quát:
- Chúng mày nhiều chuyện quá đấy, muốn sống thì đi đốt lửa mau.
Mấy tên lính nghe thế thì vội vàng chặt các cành cây làm đuốc. Ánh lửa làm sáng rực một khoảng rộng và bóng đen bí ẩn đã lộ ra. Chẳng qua nó không những không giúp lính Ngô bớt run mà còn khiến làm tăng nỗi sợ hãi. Đám lính bắt đầu lảm nhảm cầu nguyện, ngay cả Từ Phong cũng không giấu nổi vẻ kinh hoàng trên mặt. Bất tri bất giác y lùi lại bốn năm bước, hai tay siết chặt thanh đao đưa lên cao thủ thế.
Trước mặt bọn chúng là một con hổ rất lớn với bộ lông xanh xen lẫn sọc màu xám bạc, đôi mắt của nó sáng rực, toé ra sự tức giận, à, đúng hơn là sự phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ. Bốn chân to khoẻ với cơ bắp chắc nịch, ẩn chứa sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Ở trên đất là vũng máu đỏ và xác của bốn gã lính xấu số bị xé tán nát dưới móng vuốt của con hổ. Đây chính lá chúa tể sơn lâm thực thụ.
Mặc dù là quân lính, đã từng chém giết ở chiến trường nhưng chứng kiến thảm cảnh của đồng bọn, vẫn có tên lính đã ôm bụng mửa, rồi có thêm "mùi khai" bốc lên. Thậm chí Từ Phong cũng run sợ trước uy thế nhiếp người của con hổ xám, trong lòng Từ Phong có chút thất vọng chán nản.
Con hổ xám cứ vờn đi vờn lại trước tảng đá đặt đồ vật phát ra ánh sáng vàng, mắt nó luôn luôn tập trung vào toán lính, dường như nó muốn ngăn cản không cho bọn chúng lấy mất vật đó. Nó nhìn bằng ánh mắt dữ tợn, như muốn xuyên thủng tim gan kẻ thù, một tên lính đứng một mình vì không thể chịu đựng nổi áp lực từ con hổ, bất ngờ thét lên sợ hãi rồi xoay người bỏ chạy. Con hổ đang ở trong trạng thái tĩnh lặng bỗng gầm một tiếng, lập tức vọt lên cao rồi nhảy xuống đầu hắn ta. Đòn tấn công kinh khủng chẳng khác gì sấm vang chớp giật, cú vồ giết chết tên lính ngay lập tức, thân thể gã nát bấy không ra hình thù gì nữa.
Con hổ lại trở về tư thế rình mồi.
Đám lính bị khung cảnh vừa rồi dọa cho bay hết hồn vía, tên nào tên nấy mặt mày tái xanh. Đối với Từ Phong, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, y cảm thấy run sợ và muốn xoay người bỏ chạy. Dẫu vậy, y không thể làm điều đó, y e ngại khó mà thoát khỏi con hổ đó, và cũng biết lúc này phải hết sức bình tĩnh, tâm trí càng rối loạn thì càng nguy hiểm. Y bèn hít sâu một hơi rồi nói với đám thuộc hạ:
- Tất cả các ngươi mau trấn tĩnh lại, cầm chặt vũ khí để đối phó với con hổ.
Mấy lính đáp lại với giọng run rẩy:
- Tướng quân, làm thế để làm gì ạ?
Đến giờ phút này rồi mà còn dám trả treo, y tức tối quát lớn:
- Thế chúng mày có còn muốn sống không hả?
- Ơ... ơ...
Đám binh sẽ nghe thấy có lý nên đều nhất tề cầm binh khí lên, tuy trong lòng sợ hãi vạn phần nhưng có ai mà không muốn sống chứ. Bất ngờ một tên lính thét lớn:
- Tướng quân, cẩn thận!
Luồng gió gió mạnh mang theo mùi tanh tưởi thốc vào mặt Từ Phong làm gã giật mình, con hổ thấy gã hơi mất tập trung, nhún thân vồ tới muốn giết gã. Gã búng người nhảy sang bên tránh né rất nhanh, kế tiếp vung đao chém vào vùng thắt lưng con hổ. Con hổ xám chẳng vừa, nó quật mạnh cái đuôi cứng như gậy sắt một cái trúng ngay vào sống đao khiến hổ khẩu gã tê dại, khó khăn lắm mới cầm nổi thanh đao, chẳng qua, kình lực gã đánh ra rất mạnh, con hổ cũng bị một phen loạng choạng. Từ Phong thốt lên:
- Sức lực con súc sinh này cũng ghê thật.
Rồi gã quay đầu sang đám thuộc hạ quát:
- Các ngươi còn đứng đấy làm gì, không biết lao vào đánh nó à.
Bọn lính tỉnh lại sau khi sững sờ nhìn cảnh ban nãy. Bọn chúng đứng sát vào nhau, cầm kiếm và thương giơ thẳng tới trước, từ từ tiến đến, chúng dùng vẻ bình tĩnh bên ngoài để che dấu bước chân nặng nề giống như đeo chì vậy.
Con hổ này mặc dù là chỉ là loài động vật nhưng cũng có linh tính, nó biết Từ Phong là con mồi khó xơi nên quay đầu sang đám kia, gầm một tiếng dữ dội, tưởng chừng cả khu rừng rung động, sau đó nhảy chồm tới chúng. Một tên lính thấy thế thì són ra quần ngay tức thì, hô “mẹ ơi!” rồi xoay người bỏ chạy. Con hổ chỉ chờ có thế, vồ tới xử gọn gã đó. Mấy gã còn lại tái mặt, vội vàng chạy tới chỗ Từ Phong.
- Ngu ngốc! Các ngươi mau làm mấy cây đuốc, khi nào ta bảo thì ném vào con súc sinh đó.
Đám lính sợ quá hóa liều, gật mạnh đầu. Từ Phong vọt lên cao, vung đao chém từ trên xuống, sức mạnh kinh hồn. Đây là mở đầu cho chiêu thứ hai trong Hoành Đao Thất Thức. Con hổ nhảy sang bên, rồi đạp chân thẳng ra, cùng lúc đó, Từ Phong đổi hướng đao chém vào nó. Đòn tấn công đụng nhau bật ra âm thanh chát chúa, hai bên đều chấn động lùi lại mấy bước. Gã ta ra lệnh:
- Ném ngay!
Bọn kia đồng thanh hò hét và ném bốn năm cây đuốc cháy sáng rực vào con hổ. Nó bị ánh lửa và tro làm cay mắt nên nhắm mắt, lắc lắc đầu xua đi. Từ Phong nhân cơ hội nhảy vào chém đứt một chân trước của nó, máu chảy ra ồng ộc. Con hổ gào rú thảm thiết, gã đạp tiếp một cước vào bụng nó, hất bay nó ra xa.
- Các ngươi còn đứng đó ngó, xông tới chém chết nó cho ta.
Mấy tên lính sực tỉnh, vui mừng hò reo, cầm kiếm cầm thương lao tới chỗ con hổ. Con hổ đang đau đớn rên la bất ngờ gầm lớn rồi chồm lên. Nó đứng trên hai chân sau, cái chân lành lặn còn lại vụt ra cho một cái tát vào đầu tên lính lăng xăng chạy trước, cú tát rất mạnh khiến gã đập đầu vào đầu tên lính khác đánh cốp, hai gã nát óc, chết ngay tức thì. Lính Ngô thêm một trận hoảng loạn, Từ Phong gằn giọng:
- Súc sinh ghê gớm thật, bị thương nặng thế mà vẫn giết người được.
Thú cùng đường bao giờ cũng đáng sợ, con hổ vừa giết xong hai gã lính nên chả tên nào dám bén mảng lại gần, Từ Phong cũng thế.
Máu chảy xối xả từ vết thương, con hổ càng lúc càng yếu sức, nhưng nó vẫn cố gắng đứng chắn giữa vật phát sáng kia với lính Ngô, hai mắt đầy dữ tợn, miệng gầm gừ liên tục. Từ Phong thấy vậy thì cười khẩy:
- Hừ! Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn cố bảo vệ cho bằng được, để xem con súc sinh nhà ngươi chịu được bao lâu.
Con hổ xám nhìn chằm chặp như muốn ăn tươi nuốt sống y. Y không chịu nổi ánh mắt đó, bèn cướp lấy cây trường thương của tên lính, vận công phóng tới nó. Kình lực rất mạnh, cây thương xé gió bay vùn vụt, con hổ đã kiệt sức, chẳng thể tránh né, bị đâm xuyên ngang thân, máu phun thành vòi. Con hổ rú một hồi dài rồi gục ngã, nằm đè lên vật phát sáng mà chết. Từ Phong cười lớn:
- Ha ha, cuối cùng thì cũng lấy được thần giáp.
Ba tên lính còn sót lại thay nhau tung hô gã :
- Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân đã hoàn thành nhiệm vụ.
Gã được thế càng cười lớn hơn đầy khoái trá. Gã tiến lại gần chỗ con hổ thì đúng là bộ giáp thần Phù Đổng, tuy nhiên, y còn thấy nó đang đeo trên thân một bộ xương trắng, có kẻ nào đó đã mang bộ giáp này và chết ở đây. Theo hình dáng và tư thế lúc chết của người này, có thể suy đoán ông ta là người phương nam, rất có khả năng là một vị tướng của Đại Việt. Từ Phong ra lệnh cho gã thuộc hạ:
- Ba ngươi lật xác con hổ ra để ta lấy bộ giáp!
- Vâng ạ!
Cơ thể con hổ nặng đến mấy trăm cân, ba tên phải dùng hết sức, vật vã hồi lâu mới đẩy nó qua được qua bên một chút. Từ Phong cúi người nhấc thanh côn lên xem xét, không ngờ nó nặng vô cùng, phải vận kình lực mới nhấc lên được, y lẩm bẩm:
- Ái chà! Côn này nặng ít nhất là trăm cân, lại còn tỏa ánh vàng, đúng là thần vật.
Bỗng nhiên y nghe thấy tiếng lách cách, đất dưới chân bỗng nhiên lún xuống, khi tất cả bọn chúng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ nền đất sụt xuống để lộ ra một cái hố sâu hoắm, khiến bất cứ thứ ở trên mặt đất lúc đó đều rơi xuống. Chỉ có tên Từ Phong kịp thời cắm thanh đao vào sâu trong bức tường đất giữ cho người khỏi rơi xuống, còn lại ba gã lính Ngô kia thì không kịp phản ứng, cùng thi thể con hổ và bộ giáp thần rơi xuống. Chỉ nghe mấy tiếng “phập phập”, sau đó hoàn toàn im lặng. Từ Phong hít một hơi chân khí, đạp chân vào tường đất lộn hai vòng nhảy lên trên, y gọi vọng xuống:
- Ba ngươi dưới đó thế nào?
Khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, không thấy ai đáp lại, gã bèn cầm đuốc rọi xuống, tức thì một cảnh tượng ghê rợn đập vào mắt gã, ba tên lính đã chết từ lúc nào, thân thể bị xuyên thủng bởi những mũi cây, thì ra dưới hố là hầm chông chi chít những mũi tre nhọn hoắt. Xác con hổ nằm đè lên bộ giáp nên ít bị tổn hại.
Từ Phong nhìn thấy bộ giáp nằm giữa hầm chông lởm chởm, có chút e ngại, y không chắc xuống đó lấy rồi thì y có thể an toàn mà trở lên trên hay không, nên liền quyết định quay lại tìm đường trở ra. Sau nhiều ngày lang thang trong rừng, rốt cuộc thì cũng tìm thấy đường ra, chạy đến quán ăn này để chống đói thì tình cờ gặp được Phùng lão.
…
Phùng lão ngồi nghe hắn ta kể từ đầu tới cuối, trong lòng vẫn không tin tưởng hắn dễ dàng bỏ qua bộ giáp thần như vậy, bèn hỏi lại:
- Vậy là thiếu hiệp từ bỏ nhiệm vụ sao? Cậu không sợ bệ hạ trừng trị à?
Từ Phong gật đầu:
- Đúng vậy, tôi sẽ đợi một đội lính khác được triều đình phái sang, khi đó quay lại lấy cũng không muộn.
Ngoài dự tính,Phùng lão lại thu được thêm một thông tin quan trọng, nhà Minh sắp sửa phái thêm lính sang đây, khi về ông phải điều tra rõ ràng. Còn về chuyện giáp thần, ông chẳng thấy gã mang nó bên người, chắc hẳn gã nói thật nên ngồi cùng gã trong chốc lát rồi ông kiếm cớ bận việc rời đi.
Sau khi ông đi không lâu thì Từ Phong trả tiền đứng dậy, y chạy theo một hướng khác, đến một chỗ bằng phẳng kín đáo, đứng ngó nghiêng hồi lâu đảm bảo không có ai rồi mới cúi người dùng đao xới đất. Y đào xuống hơn ba thước nhưng không thấy gì cả thì mặt y đỏ bừng bừng, ngửa cổ lên trời thét:
- AAA! Khốn kiếp! Là kẻ nào đã lấy trộm thanh côn của ta? Là kẻ nào?
Thì ra y đã nói dối Phùng lão, trong lúc rơi xuống hố, y đã kịp chộp lấy thanh côn vứt ra xa trước. Y biết Đại Việt có nhiều kỳ nhân dị sĩ, sợ họ phát hiện ra nó nên khi thoát ra khỏi khu rừng, y đã tìm một chỗ kín đáo để giấu đi, nào ngờ giờ quay lại đào lên thì nó đã biến mất. Y tức tối quát tháo chửi rủa, rồi bắt đâu nghi ngờ “lão già” nọ đã trộm đi để tranh công của y.
/23
|