Tám năm sau.
Trên con đường đất thanh vắng được xem là con đường tắt để có thể nhanh nhất tiến đến Liễu Thanh thành thuộc Tiêu Châu quốc, nơi mà sẽ diễn ra cuộc tuyển lựa nhân tài năm năm một lần của Thái Ất Tông, đưa đến Thái Ất Tông khảo hạch đệ tử tông môn.
Lúc này, hai bóng người, một nam, một nữ mang theo vẻ bi thương, lo lắng, sợ hãi lao nhanh về phía trước của con đường nhằm tránh thoát sự truy đuổi của kẻ thù ngay phía sau lưng họ không xa.
-Muội muội, muội hãy tỉnh người lại mà cố gắng chạy! Gia gia, thúc thúc, bá bá, tất cả bọn họ đều đang liều mạng chiến đấu ở phía để chúng ta có thể chạy thoát, nhanh chóng tiến đến được Liễu Thanh thành để tìm cơ hội gia nhập Thái Ất Tông, chỉ có như thế gia tộc ta mới có thể hưng thịnh, sự hy sinh của mọi người đều không uổng phí. Nếu muội cứ đau lòng thế này sẽ khiến tốc độ di chuyển chậm đi, cơ hội quý giá mọi người tao ra cho chúng ta tẩu thoát đều trở nên vô dụng.
Người nam là một thiếu niên tuấn tú, hắn vừa chạy hết sức vừa an ủi, động viên thiếu nữ chạy song song gần cạnh để nàng nén lại bi thương.
-Ưm.
Thiếu nữ xinh đẹp nhưng trên gương mặt tràn ngập nước mắt nghe lời anh trai, quyết tâm mím chặt môi lại để nén đi cảm xúc yếu mềm tròng lòng, nàng và anh trai lần nữa đẩy nhanh tốc độ hơn chạy đi.
Phía sau lưng hai người hơn 400m, một vị trung niên Linh Nhân cảnh tầng 8 cùng với gương mặt dữ tợn, độc ác dùng tốc độ nhanh gần như gấp 1,5 lần cả hai người mà điên cuồng đuổi theo, thề rằng tuyệt đối sẽ không để hai tên dư nghiệt Hà gia có thiên phú cao ngất ngưỡng 71 và 72 sợi xích thoát được đến Liễu Thanh thành, tham gia cuộc tuyển chọn nhân tài đến Thái Ất Tông khảo hạch, nếu không với thiên phú kinh người của chúng, chúng chắc chắn sẽ có 8, 9 phần gia nhập Thái Ất Tông, đến lúc đó thì Lam gia của hắn liền tiêu tùng.
Lam gia, Hà gia vốn là kẻ thù không đợi trời chung từ đời tổ tiên lập nghiệp, do vậy khi biết được tin tức Hà gia dốc hầu hết lực lượng bảo vệ hai đứa con cháu may mắn sinh ra có thiên phú “thiên tài bá đạo”, có tiềm chất được tông môn lớn thu nhập, Lam gia tất nhiên chỉ còn có con đường liều mạng chặn đường tiêu diệt, tuyệt đối không để hai “tiểu tạp chủng” đến được Liễu Thanh thành, gia nhập Thái Ất Tông.
Trong khi Lam gia và Hà gia đại chiến nhân mã nơi phía xa đằng sau, trung niên này chính là một chấp sự của Lam gia, được Lam gia phái ra truy diệt hai con tiểu tạp chủng Hà gia chạy phía trước kia.
-Chết tiệt, tốc độ hắn nhanh quá, căn bản là hai Linh Nhân cảnh sơ kỳ như chúng ta không thể chạy lại.
Khẽ ngoảnh đầu nhìn ra sau lưng, thiếu niên biến sắc.
Thiếu nữ cũng lo lắng hỏi gấp.
-Ca, chúng ta làm sao bây giờ, hắn sẽ nhanh đuổi đến mất.
-Từ đây đến Liễu Thanh thành còn phải đến vạn mét nữa, mà với tốc độ của hắn thì tiếp cận chúng ta chỉ chừng trong năm phút.
Tính toán một chút diễn biến tương lai, thiếu niên bỗng cắn răng nói.
-Muội muội, muội cứ tiếp tục chạy đi, ta sẽ ở lại để tranh thủ thời gian cho muội, với thiên phú của ta, đánh với Linh Nhân cảnh cao cấp như kẻ sau lưng không phải là không có sức hoàn thủ một hai chiêu.
-Không! Không! Ca đừng bỏ muội, nếu có ở lại chúng ta cùng ở lại. Muội sẽ không bao giờ để ca ca ở lại một mình giống như gia gia cùng các vị thúc bá, hức hức…
Nước mắt lại tràn ra, thiếu nữ quyết liệt lắc đầu phản đối ý định vốn dĩ muốn hy sinh của anh trai.
-Muội muội, nhưng mà nếu ta không làm vậy…
-Ca ca, phía trước có người, chúng ta… chúng ta van cầu người đó cứu mạng đi.
Trong lúc thiếu niên đã hết cách, vì yêu thương em gái mới mong muốn lựa chọn cách hy sinh tính mạng để chặn đường kẻ địch nên phải cố dùng lời lẽ thuyết phục muội muội để nàng hiểu, thì bất chợt tiểu muội bên cạnh hắn nhìn thấy một thân ảnh nam nhân ăn mặc quần áo kỳ lạ phía trước liền kêu lên.
Thiếu niên nhanh chóng phản ứng nhìn qua thân ảnh nam nhân cách họ tầm 200m đang đi bộ đằng trước.
Vài giây sau, trong lòng thiếu niên bỗng lóe lên hy vọng “một sống hai chết”, “được ăn cả, ngã thì về không”.
“Dù không biết người kia có thực lực thế nào, có mạnh hơn kẻ truy đuổi sau lưng không, nhưng mà chúng ta đã hết cách rồi, hắn dù là cọng cỏ cũng đành phải có lỗi với hắn vậy. Nếu hắn đúng là có thực lực yếu nhược thì hy vọng không phải là ba xác chết nằm cùng một chỗ”.
Thiếu niên quay đầu nhất trí với em gái, hắn nói.
-Được, chúng ta sẽ cầu cứu hắn, mong là hắn có thực lực để đối phó người của Lam gia.
-Ưm.
Thiếu nữ nhu thuận mạnh gật đầu, cả hai liền cấp tốc vắt hết sức lực tiếp cận đến thân ảnh nam tử kia.
Tầm hai mươi hai giây trôi đi.
-Cầu mong thiếu hiệp ra tay giúp đỡ huynh muội chúng ta.
Hạ xuống ngay bên cạnh một thiếu niên ăn mặc quần áo kỳ lạ tầm 16, 17 tuổi với thân hình cao 1m86, cơ bắp tuy không to con nhưng rất rắn chắc, tràn đầy lực lượng, thiếu niên tên Hà Trọng vội tiến lên chặn đường cầu cứu.
“Tốt quá!”.
Trong lòng hắn cũng bắt đầu lóe lên tia sáng mạnh mẽ khi cảm nhận thấy thiếu niên này là một Linh Nhân cảnh có sức mạnh cao hơn họ, thậm chí khí tức đã có một chút nhỉnh hơn cả kẻ thù sau lưng đang sắp đuổi tới.
Bên cạnh, thiếu nữ xinh đẹp tên Hà Tâm Như cũng hối hả lên tiếng.
-Mong ngươi cứu giúp, chỉ cần ngươi cứu được chúng ta, ngươi muốn gì chúng ta cũng có thể cho ngươi, ân, nhưng nó phải nằm trong khả năng của chúng ta nha, nếu không thì…
Nói đến chỗ này Hà Tâm Như liền ấp úng không thể nói hết câu, bởi lẽ nàng sợ nói ra nếu không thì chúng ta đành nợ ngươi một mạng sẽ không đủ hấp dẫn thiếu niên có thực lực cao thâm này ra tay cứu hai người.
-Ừ hửm…
Không mấy bất ngờ khi bị một đôi nam nữ áp lại gần vì chính thiếu niên đã cho phép họ bước đến, thiếu niên nghe lời cầu xin liền quay gương mặt tuấn tú dị thường nhìn hai huynh muội Hà Trọng một cái, sau đó hắn chợt mở miệng hỏi.
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
-Vì điều gì khiến hai ngươi phải cầu xin ta?
“Thình thịch… thình thịch… thình thịch…”
Bị gương mặt quá mức “soái” của thiếu niên cùng ánh mắt tựa bậc chúa tể cai quản mọi thứ hấp dẫn, Hà Tâm Như không thể trả lời câu hỏi mà chỉ đờ người cùng quả tim trong l-ng ngực đập rộn ràng.
May mắn thì bên cạnh thiếu nữ, Hà Trọng là nam nhân nên không giống em gái, hắn lập tức đại diện cả hai trả lời nhanh vì người Lam gia đuổi giết đến chỉ còn cách 200m phía sau và đang giảm dần.
-Hai huynh muội chúng ta là người Hà gia ở Quảng Hàm thành, trên đường đi đến Liễu Thanh thành phía trước để tham gia kỳ tuyển lựa nhân tài của Thái Ất Tông nhưng không ngờ bị cừu nhân tập kích, sau lưng chính là kẻ độc ác đó. Do kẻ địch tập kích quá mạnh, chúng ta không thể đối phó mới mong muốn được thiếu hiệp trợ giúp, cứu hai huynh muội chúng ta một mạng. Để đền đáp ơn tình của ngươi, trên người hai ta có gì mà ngươi thích ngươi liền có thể lấy, thậm chí là tất cả cũng được. Mong ngươi trợ giúp cho.
Giọng điệu Hà Trọng là rất gấp gáp, rất cầu khẩn và không mấy giấu diếm sự tình.
Thiếu niên tuấn tú dị thưởng bỗng cười nhạt.
-Vậy sao, ta muốn thứ gì trên người các ngươi đều được?
-…
Bị nụ cười khá dọa người này của hắn dọa, hai huynh muội Hà Trọng đều bắt đầu cảm thấy không ổn, rất muốn ngay bây giờ rút lui nhưng mà người Lam gia đã đuổi đến trong khoảng cách 100m, có chạy cũng đã không kịp. Thậm chí là từ khoảng cách này, địch nhân cũng đã có thể sử dụng chiêu thức tầm xa để công địch người, do vậy đây chắc chắn là cơ hội mà kẻ tay sai của Lam gia sẽ không bỏ qua.
Tự biết điều này, Hà Trọng đành cắn răng cầu may, hắn liều mạng gật đầu.
-Phải, ngươi muốn gì chúng ta đều cho, kể cả là nhẫn giới của huynh muội bọn ta, chỉ hy vọng ngươi cứu hai chúng ta một mạng, chúng ta ghi ơn ngươi suốt đời.
“Còn một hơi tàn, vẫn còn rít được một tiếng”, Hà Trọng phải tuyệt đối níu giữ nó vì một tương lai tương sáng của Hà già, của những thân tộc đã liều mình đổ ngã để mang về cơ hội quý báu cho hai người chạy trốn, gầy dựng cơ nghiệp nơi Thái Ất Tông.
-Được, vậy hãy nhớ lấy lời hứa này của hai ngươi.
-Nghiệt chủng của Hà gia, chết đi.
-Bách Mộc Tiễn!
Thiếu niên vừa gật gù đáp ứng điều kiện của hai anh em Hà Trọng, trung niên nam tử người Lam gia đã tiếp cận phạm vi 60m so với ba người cũng nhanh chóng vận dụng linh lực xuất ra Thần thông Mộc hệ, hàng trăm mộc tiễn tự dưng xuất hiện ngay vị trí của lão sau đó cấp tốc bắn phá về phía ba người Hà Trọng, đã định là giết chết cả ba cùng lúc.
Một chiêu thức Thần thông này của trung niên Linh Nhân cảnh tầng 8 với 49 sợi xích đi ra, không phải Linh Nhân cảnh tầng 1 với thiên phú 100 sợi xích thì tuyệt đối sẽ không thể chống cự mà chỉ có thể tránh né. Phá vỡ giới hạn chênh lệch sức mạnh thiên phú chính là điểm lợi hại nhất của Thần thông mà không có bất kỳ một bộ Công pháp nào có thể sánh bằng.
Huynh muội Hà Trọng mặc dù cảm nhận thiếu niên có sức mạnh nhỉnh hơn một chút so với trung niên nhưng điều đó không có nghĩa thiếu niên có tu vi cao hơn trung niên. Dựa vào độ tuổi thì hết 9/10 là thiếu niên mạnh nhờ ở thiên phú. Do vậy hai người rất lo lắng, liệu rằng thiếu niên họ nhờ có đủ sức để chống đỡ đợt công kích Thần thông này?
-Nếu sợ hãy đứng ra sau lưng ta.
Trong lúc hai huynh muội Hà Trọng sợ hãi đến run người muốn tách ra hai bên bỏ chạy nhưng chắc chắn sẽ không kịp, thiếu niên bỗng xoay người đối diện với hàng trăm mộc tiễn đươc tạo thành từ linh lực và pháp tắc thiên địa chỉ còn đúng 1 giây nữa sẽ cắm xuống mục tiêu mà nói.
Đồng thời bàn tay trái có đeo hai chiếc nhẫn ở ngón cái và ngón giữa của thiếu niên cũng chợt giơ lên, ba ngón cái, trỏ, giữa nhè nhẹ chỉ về phía đối diện.
-Phá.
Thiếu niên nhàn nhạt hô lên, tất cả mộc tiễn hoàn toàn tiêu biến trước ánh mắt ngày càng ngẩn người cả ba người Hà Trọng, Hà Tâm Như, trung niên truy sát người Lam gia.
-Chạy!
Không nói hai anh em Hà Trọng chấn động tâm tình đến kinh dị, kinh hãi khi lần đầu tiên thấy được một màn biến Thần thông của người thành không khí bốc hơi đi, trung niên Lam gia chỉ còn cách ba người 40m thấy một màn cũng cấp tốc dừng lại cơ thể xoay người bỏ chạy.
Sống hơn 100 tuổi, trải qua hơn trăm lần các trận chiến với tu luyện giả để tranh giành địa phận cho Lam gia thì dĩ nhiên trung niên cũng chẳng phải người ngu hay thiếu hiểu biết. Một Thần thông mạnh nhất của hắn được xuất ra thì lão gia chủ Lam gia, một Linh Sư cảnh đại viên mãn cũng chỉ có thể dùng chiêu thức để hóa giải, chứ không phải hành động giơ nhẹ bàn tay cách không làm cho Thần thông tiêu biến, hoàn toàn biến mất trong cõi trời đất tựa như thiếu niên trước mặt này.
Đây rõ ràng là điều quá mức quỷ dị, quá mức khiếp hãi lòng người, thiếu niên kia tuyệt đối không phải người, chí ít đó là điều mà tiềm thức trung niên cho rằng. Do vậy trung niên rất nhanh trí, hắn phải cấp tốc bỏ chạy để giữ lại một mạng trước khi quá muộn.
Thế nhưng hắn lại không biết, bỗng dưng xuất chiêu tấn công thiếu niên đã khiến thiếu niên động sát niệm, và rồi khi lão chỉ chạy được 10 phút nơi phía xa, cả cơ thể đều hóa thành một vũng máu huyết rơi xuống đất.
-Phù…
Nhìn trung niên bỏ chạy vì quá hoảng sợ trước chiêu thức của mình, thiếu niên âm thầm may mắn thở ra một hơi.
Sau đó hắn xoay người mệt mỏi tiến lên phía trước để vội đưa tay lau đi một vệt máu nơi khóe miệng mà không để hai huynh muội Hà Trọng phát hiện. Hắn nói.
-Ta cũng đang tiến đến Liễu Thanh thành, nếu chúng ta đã chung đường thì cùng đi, sẵn tiện ta cũng muốn hỏi một chút về cuộc tuyển chọn nhân tài của Thái Ất Tông mà khi nãy hai ngươi đã từng nhắc đến.
-Ư… ừm.
Đằng sau, Hà Tâm Như chỉ biết lúng túng gật đầu đi theo.
Anh trai nàng, Hà Trọng lại kỳ quái suy nghĩ trong lòng.
“Sức mạnh của hắn đã tụt giảm rất nhiều, chẳng lẽ chiêu thức nhẹ tựa hư vô vừa rồi hắn thi triển đã khiến hắn mất nhiều sức mạnh? Mà cũng đúng, nếu hắn không mất nhiều sức mạnh để thi triển chiêu thức kinh hãi kia thì hắn mới đúng là quái vật”.
Suy đoán như vậy khiến bản thân Hà Trọng có chút yên lòng vì không cảm thấy quá tự ti về thực lực, hắn tiến đến nói gấp.
-Cảm tạ bằng hữu thiếu hiệp tượng trợ, tuy nhiên ta nghĩ chúng ta cần chạy thẳng đến Liễu Thanh thành nhanh nhất rồi mới nói chuyện, tên kia chắc đã quay về kêu thêm viện trợ.
-Được, vậy chúng ta vừa đi vừa nói.
Như dự tính của Hà Trọng, thiếu niên vì biết bản thân đã trở nên yếu nhược nên rất nhanh đáp ứng lời đề nghị.
Cả ba cùng tăng tốc gấp rút chạy nhanh, mong muốn duy nhất là đến được Liễu Thanh thành ngay lập tức để tính mệnh có thể được đảm bảo an toàn.
Trên đường chạy, Hà Trọng bỗng nhớ ra điều gì đó, hắn liền hướng thiếu niên nói.
-Tại hạ Hà Trọng, còn đây là tiểu muội ta Hà Tâm Như, xin hỏi thiếu hiệp ân nhân đại danh quý tánh?
-Tên ta ư?
Thiếu niên nhoẽn miệng lên cười khiến tim Hà Tâm Như đập như tiếng trống đáp.
- Cứ gọi ta là Vô Thường đi.
Tiếp đó, một cuộc trò chuyện nhỏ giữa ba người thiếu niên được tiến hành, khiến họ càng thêm thân thiết mối quan hệ hơn về sau.
Trên con đường đất thanh vắng được xem là con đường tắt để có thể nhanh nhất tiến đến Liễu Thanh thành thuộc Tiêu Châu quốc, nơi mà sẽ diễn ra cuộc tuyển lựa nhân tài năm năm một lần của Thái Ất Tông, đưa đến Thái Ất Tông khảo hạch đệ tử tông môn.
Lúc này, hai bóng người, một nam, một nữ mang theo vẻ bi thương, lo lắng, sợ hãi lao nhanh về phía trước của con đường nhằm tránh thoát sự truy đuổi của kẻ thù ngay phía sau lưng họ không xa.
-Muội muội, muội hãy tỉnh người lại mà cố gắng chạy! Gia gia, thúc thúc, bá bá, tất cả bọn họ đều đang liều mạng chiến đấu ở phía để chúng ta có thể chạy thoát, nhanh chóng tiến đến được Liễu Thanh thành để tìm cơ hội gia nhập Thái Ất Tông, chỉ có như thế gia tộc ta mới có thể hưng thịnh, sự hy sinh của mọi người đều không uổng phí. Nếu muội cứ đau lòng thế này sẽ khiến tốc độ di chuyển chậm đi, cơ hội quý giá mọi người tao ra cho chúng ta tẩu thoát đều trở nên vô dụng.
Người nam là một thiếu niên tuấn tú, hắn vừa chạy hết sức vừa an ủi, động viên thiếu nữ chạy song song gần cạnh để nàng nén lại bi thương.
-Ưm.
Thiếu nữ xinh đẹp nhưng trên gương mặt tràn ngập nước mắt nghe lời anh trai, quyết tâm mím chặt môi lại để nén đi cảm xúc yếu mềm tròng lòng, nàng và anh trai lần nữa đẩy nhanh tốc độ hơn chạy đi.
Phía sau lưng hai người hơn 400m, một vị trung niên Linh Nhân cảnh tầng 8 cùng với gương mặt dữ tợn, độc ác dùng tốc độ nhanh gần như gấp 1,5 lần cả hai người mà điên cuồng đuổi theo, thề rằng tuyệt đối sẽ không để hai tên dư nghiệt Hà gia có thiên phú cao ngất ngưỡng 71 và 72 sợi xích thoát được đến Liễu Thanh thành, tham gia cuộc tuyển chọn nhân tài đến Thái Ất Tông khảo hạch, nếu không với thiên phú kinh người của chúng, chúng chắc chắn sẽ có 8, 9 phần gia nhập Thái Ất Tông, đến lúc đó thì Lam gia của hắn liền tiêu tùng.
Lam gia, Hà gia vốn là kẻ thù không đợi trời chung từ đời tổ tiên lập nghiệp, do vậy khi biết được tin tức Hà gia dốc hầu hết lực lượng bảo vệ hai đứa con cháu may mắn sinh ra có thiên phú “thiên tài bá đạo”, có tiềm chất được tông môn lớn thu nhập, Lam gia tất nhiên chỉ còn có con đường liều mạng chặn đường tiêu diệt, tuyệt đối không để hai “tiểu tạp chủng” đến được Liễu Thanh thành, gia nhập Thái Ất Tông.
Trong khi Lam gia và Hà gia đại chiến nhân mã nơi phía xa đằng sau, trung niên này chính là một chấp sự của Lam gia, được Lam gia phái ra truy diệt hai con tiểu tạp chủng Hà gia chạy phía trước kia.
-Chết tiệt, tốc độ hắn nhanh quá, căn bản là hai Linh Nhân cảnh sơ kỳ như chúng ta không thể chạy lại.
Khẽ ngoảnh đầu nhìn ra sau lưng, thiếu niên biến sắc.
Thiếu nữ cũng lo lắng hỏi gấp.
-Ca, chúng ta làm sao bây giờ, hắn sẽ nhanh đuổi đến mất.
-Từ đây đến Liễu Thanh thành còn phải đến vạn mét nữa, mà với tốc độ của hắn thì tiếp cận chúng ta chỉ chừng trong năm phút.
Tính toán một chút diễn biến tương lai, thiếu niên bỗng cắn răng nói.
-Muội muội, muội cứ tiếp tục chạy đi, ta sẽ ở lại để tranh thủ thời gian cho muội, với thiên phú của ta, đánh với Linh Nhân cảnh cao cấp như kẻ sau lưng không phải là không có sức hoàn thủ một hai chiêu.
-Không! Không! Ca đừng bỏ muội, nếu có ở lại chúng ta cùng ở lại. Muội sẽ không bao giờ để ca ca ở lại một mình giống như gia gia cùng các vị thúc bá, hức hức…
Nước mắt lại tràn ra, thiếu nữ quyết liệt lắc đầu phản đối ý định vốn dĩ muốn hy sinh của anh trai.
-Muội muội, nhưng mà nếu ta không làm vậy…
-Ca ca, phía trước có người, chúng ta… chúng ta van cầu người đó cứu mạng đi.
Trong lúc thiếu niên đã hết cách, vì yêu thương em gái mới mong muốn lựa chọn cách hy sinh tính mạng để chặn đường kẻ địch nên phải cố dùng lời lẽ thuyết phục muội muội để nàng hiểu, thì bất chợt tiểu muội bên cạnh hắn nhìn thấy một thân ảnh nam nhân ăn mặc quần áo kỳ lạ phía trước liền kêu lên.
Thiếu niên nhanh chóng phản ứng nhìn qua thân ảnh nam nhân cách họ tầm 200m đang đi bộ đằng trước.
Vài giây sau, trong lòng thiếu niên bỗng lóe lên hy vọng “một sống hai chết”, “được ăn cả, ngã thì về không”.
“Dù không biết người kia có thực lực thế nào, có mạnh hơn kẻ truy đuổi sau lưng không, nhưng mà chúng ta đã hết cách rồi, hắn dù là cọng cỏ cũng đành phải có lỗi với hắn vậy. Nếu hắn đúng là có thực lực yếu nhược thì hy vọng không phải là ba xác chết nằm cùng một chỗ”.
Thiếu niên quay đầu nhất trí với em gái, hắn nói.
-Được, chúng ta sẽ cầu cứu hắn, mong là hắn có thực lực để đối phó người của Lam gia.
-Ưm.
Thiếu nữ nhu thuận mạnh gật đầu, cả hai liền cấp tốc vắt hết sức lực tiếp cận đến thân ảnh nam tử kia.
Tầm hai mươi hai giây trôi đi.
-Cầu mong thiếu hiệp ra tay giúp đỡ huynh muội chúng ta.
Hạ xuống ngay bên cạnh một thiếu niên ăn mặc quần áo kỳ lạ tầm 16, 17 tuổi với thân hình cao 1m86, cơ bắp tuy không to con nhưng rất rắn chắc, tràn đầy lực lượng, thiếu niên tên Hà Trọng vội tiến lên chặn đường cầu cứu.
“Tốt quá!”.
Trong lòng hắn cũng bắt đầu lóe lên tia sáng mạnh mẽ khi cảm nhận thấy thiếu niên này là một Linh Nhân cảnh có sức mạnh cao hơn họ, thậm chí khí tức đã có một chút nhỉnh hơn cả kẻ thù sau lưng đang sắp đuổi tới.
Bên cạnh, thiếu nữ xinh đẹp tên Hà Tâm Như cũng hối hả lên tiếng.
-Mong ngươi cứu giúp, chỉ cần ngươi cứu được chúng ta, ngươi muốn gì chúng ta cũng có thể cho ngươi, ân, nhưng nó phải nằm trong khả năng của chúng ta nha, nếu không thì…
Nói đến chỗ này Hà Tâm Như liền ấp úng không thể nói hết câu, bởi lẽ nàng sợ nói ra nếu không thì chúng ta đành nợ ngươi một mạng sẽ không đủ hấp dẫn thiếu niên có thực lực cao thâm này ra tay cứu hai người.
-Ừ hửm…
Không mấy bất ngờ khi bị một đôi nam nữ áp lại gần vì chính thiếu niên đã cho phép họ bước đến, thiếu niên nghe lời cầu xin liền quay gương mặt tuấn tú dị thường nhìn hai huynh muội Hà Trọng một cái, sau đó hắn chợt mở miệng hỏi.
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
-Vì điều gì khiến hai ngươi phải cầu xin ta?
“Thình thịch… thình thịch… thình thịch…”
Bị gương mặt quá mức “soái” của thiếu niên cùng ánh mắt tựa bậc chúa tể cai quản mọi thứ hấp dẫn, Hà Tâm Như không thể trả lời câu hỏi mà chỉ đờ người cùng quả tim trong l-ng ngực đập rộn ràng.
May mắn thì bên cạnh thiếu nữ, Hà Trọng là nam nhân nên không giống em gái, hắn lập tức đại diện cả hai trả lời nhanh vì người Lam gia đuổi giết đến chỉ còn cách 200m phía sau và đang giảm dần.
-Hai huynh muội chúng ta là người Hà gia ở Quảng Hàm thành, trên đường đi đến Liễu Thanh thành phía trước để tham gia kỳ tuyển lựa nhân tài của Thái Ất Tông nhưng không ngờ bị cừu nhân tập kích, sau lưng chính là kẻ độc ác đó. Do kẻ địch tập kích quá mạnh, chúng ta không thể đối phó mới mong muốn được thiếu hiệp trợ giúp, cứu hai huynh muội chúng ta một mạng. Để đền đáp ơn tình của ngươi, trên người hai ta có gì mà ngươi thích ngươi liền có thể lấy, thậm chí là tất cả cũng được. Mong ngươi trợ giúp cho.
Giọng điệu Hà Trọng là rất gấp gáp, rất cầu khẩn và không mấy giấu diếm sự tình.
Thiếu niên tuấn tú dị thưởng bỗng cười nhạt.
-Vậy sao, ta muốn thứ gì trên người các ngươi đều được?
-…
Bị nụ cười khá dọa người này của hắn dọa, hai huynh muội Hà Trọng đều bắt đầu cảm thấy không ổn, rất muốn ngay bây giờ rút lui nhưng mà người Lam gia đã đuổi đến trong khoảng cách 100m, có chạy cũng đã không kịp. Thậm chí là từ khoảng cách này, địch nhân cũng đã có thể sử dụng chiêu thức tầm xa để công địch người, do vậy đây chắc chắn là cơ hội mà kẻ tay sai của Lam gia sẽ không bỏ qua.
Tự biết điều này, Hà Trọng đành cắn răng cầu may, hắn liều mạng gật đầu.
-Phải, ngươi muốn gì chúng ta đều cho, kể cả là nhẫn giới của huynh muội bọn ta, chỉ hy vọng ngươi cứu hai chúng ta một mạng, chúng ta ghi ơn ngươi suốt đời.
“Còn một hơi tàn, vẫn còn rít được một tiếng”, Hà Trọng phải tuyệt đối níu giữ nó vì một tương lai tương sáng của Hà già, của những thân tộc đã liều mình đổ ngã để mang về cơ hội quý báu cho hai người chạy trốn, gầy dựng cơ nghiệp nơi Thái Ất Tông.
-Được, vậy hãy nhớ lấy lời hứa này của hai ngươi.
-Nghiệt chủng của Hà gia, chết đi.
-Bách Mộc Tiễn!
Thiếu niên vừa gật gù đáp ứng điều kiện của hai anh em Hà Trọng, trung niên nam tử người Lam gia đã tiếp cận phạm vi 60m so với ba người cũng nhanh chóng vận dụng linh lực xuất ra Thần thông Mộc hệ, hàng trăm mộc tiễn tự dưng xuất hiện ngay vị trí của lão sau đó cấp tốc bắn phá về phía ba người Hà Trọng, đã định là giết chết cả ba cùng lúc.
Một chiêu thức Thần thông này của trung niên Linh Nhân cảnh tầng 8 với 49 sợi xích đi ra, không phải Linh Nhân cảnh tầng 1 với thiên phú 100 sợi xích thì tuyệt đối sẽ không thể chống cự mà chỉ có thể tránh né. Phá vỡ giới hạn chênh lệch sức mạnh thiên phú chính là điểm lợi hại nhất của Thần thông mà không có bất kỳ một bộ Công pháp nào có thể sánh bằng.
Huynh muội Hà Trọng mặc dù cảm nhận thiếu niên có sức mạnh nhỉnh hơn một chút so với trung niên nhưng điều đó không có nghĩa thiếu niên có tu vi cao hơn trung niên. Dựa vào độ tuổi thì hết 9/10 là thiếu niên mạnh nhờ ở thiên phú. Do vậy hai người rất lo lắng, liệu rằng thiếu niên họ nhờ có đủ sức để chống đỡ đợt công kích Thần thông này?
-Nếu sợ hãy đứng ra sau lưng ta.
Trong lúc hai huynh muội Hà Trọng sợ hãi đến run người muốn tách ra hai bên bỏ chạy nhưng chắc chắn sẽ không kịp, thiếu niên bỗng xoay người đối diện với hàng trăm mộc tiễn đươc tạo thành từ linh lực và pháp tắc thiên địa chỉ còn đúng 1 giây nữa sẽ cắm xuống mục tiêu mà nói.
Đồng thời bàn tay trái có đeo hai chiếc nhẫn ở ngón cái và ngón giữa của thiếu niên cũng chợt giơ lên, ba ngón cái, trỏ, giữa nhè nhẹ chỉ về phía đối diện.
-Phá.
Thiếu niên nhàn nhạt hô lên, tất cả mộc tiễn hoàn toàn tiêu biến trước ánh mắt ngày càng ngẩn người cả ba người Hà Trọng, Hà Tâm Như, trung niên truy sát người Lam gia.
-Chạy!
Không nói hai anh em Hà Trọng chấn động tâm tình đến kinh dị, kinh hãi khi lần đầu tiên thấy được một màn biến Thần thông của người thành không khí bốc hơi đi, trung niên Lam gia chỉ còn cách ba người 40m thấy một màn cũng cấp tốc dừng lại cơ thể xoay người bỏ chạy.
Sống hơn 100 tuổi, trải qua hơn trăm lần các trận chiến với tu luyện giả để tranh giành địa phận cho Lam gia thì dĩ nhiên trung niên cũng chẳng phải người ngu hay thiếu hiểu biết. Một Thần thông mạnh nhất của hắn được xuất ra thì lão gia chủ Lam gia, một Linh Sư cảnh đại viên mãn cũng chỉ có thể dùng chiêu thức để hóa giải, chứ không phải hành động giơ nhẹ bàn tay cách không làm cho Thần thông tiêu biến, hoàn toàn biến mất trong cõi trời đất tựa như thiếu niên trước mặt này.
Đây rõ ràng là điều quá mức quỷ dị, quá mức khiếp hãi lòng người, thiếu niên kia tuyệt đối không phải người, chí ít đó là điều mà tiềm thức trung niên cho rằng. Do vậy trung niên rất nhanh trí, hắn phải cấp tốc bỏ chạy để giữ lại một mạng trước khi quá muộn.
Thế nhưng hắn lại không biết, bỗng dưng xuất chiêu tấn công thiếu niên đã khiến thiếu niên động sát niệm, và rồi khi lão chỉ chạy được 10 phút nơi phía xa, cả cơ thể đều hóa thành một vũng máu huyết rơi xuống đất.
-Phù…
Nhìn trung niên bỏ chạy vì quá hoảng sợ trước chiêu thức của mình, thiếu niên âm thầm may mắn thở ra một hơi.
Sau đó hắn xoay người mệt mỏi tiến lên phía trước để vội đưa tay lau đi một vệt máu nơi khóe miệng mà không để hai huynh muội Hà Trọng phát hiện. Hắn nói.
-Ta cũng đang tiến đến Liễu Thanh thành, nếu chúng ta đã chung đường thì cùng đi, sẵn tiện ta cũng muốn hỏi một chút về cuộc tuyển chọn nhân tài của Thái Ất Tông mà khi nãy hai ngươi đã từng nhắc đến.
-Ư… ừm.
Đằng sau, Hà Tâm Như chỉ biết lúng túng gật đầu đi theo.
Anh trai nàng, Hà Trọng lại kỳ quái suy nghĩ trong lòng.
“Sức mạnh của hắn đã tụt giảm rất nhiều, chẳng lẽ chiêu thức nhẹ tựa hư vô vừa rồi hắn thi triển đã khiến hắn mất nhiều sức mạnh? Mà cũng đúng, nếu hắn không mất nhiều sức mạnh để thi triển chiêu thức kinh hãi kia thì hắn mới đúng là quái vật”.
Suy đoán như vậy khiến bản thân Hà Trọng có chút yên lòng vì không cảm thấy quá tự ti về thực lực, hắn tiến đến nói gấp.
-Cảm tạ bằng hữu thiếu hiệp tượng trợ, tuy nhiên ta nghĩ chúng ta cần chạy thẳng đến Liễu Thanh thành nhanh nhất rồi mới nói chuyện, tên kia chắc đã quay về kêu thêm viện trợ.
-Được, vậy chúng ta vừa đi vừa nói.
Như dự tính của Hà Trọng, thiếu niên vì biết bản thân đã trở nên yếu nhược nên rất nhanh đáp ứng lời đề nghị.
Cả ba cùng tăng tốc gấp rút chạy nhanh, mong muốn duy nhất là đến được Liễu Thanh thành ngay lập tức để tính mệnh có thể được đảm bảo an toàn.
Trên đường chạy, Hà Trọng bỗng nhớ ra điều gì đó, hắn liền hướng thiếu niên nói.
-Tại hạ Hà Trọng, còn đây là tiểu muội ta Hà Tâm Như, xin hỏi thiếu hiệp ân nhân đại danh quý tánh?
-Tên ta ư?
Thiếu niên nhoẽn miệng lên cười khiến tim Hà Tâm Như đập như tiếng trống đáp.
- Cứ gọi ta là Vô Thường đi.
Tiếp đó, một cuộc trò chuyện nhỏ giữa ba người thiếu niên được tiến hành, khiến họ càng thêm thân thiết mối quan hệ hơn về sau.
/269
|