Bên trong Nạp Lan Phủ.
Lúc này chư tướng đều tề tựu về trong thư phòng của Cảnh vương gia, mọi người tâm thái rất nghiêm túc nhìn tấm bản đồ trước mặt mà không biết nói gì, được một lúc Bá Ninh nói lớn:
- Sở quân sau khi đánh bại được Lộc thành của Tấn quốc và Kiến thành của Ngô quốc thì tự động rút lui, chuyện này quả thật là một chuyện rất lạ.
- Phải biết hai tòa thành này đều có vị trí hết sức xung yếu, chỉ cần chiếm được nó thì có thể đi sâu vào nội đô, cơ hội tốt như vậy lại bỏ qua đúng là chuyện khó hiểu.
Huỳnh Trung nghe vậy thì hỏi:
- Hai tòa thành này thật sự lợi hại như vậy?
Bá Ninh chỉ tay vào hai vị trí trên bản đồ sau đó nói:
- Lộc thành nằm ở phía Đông Bắc của Tấn quốc, bên trên giáp với Mộc Dương là túi lương thực lớn của quân Tấn, bên dưới thì cách Quýnh thành cửa ngõ quan trọng đánh vào phía trước Bình đô, ngoài ra còn có Tỵ Giang nếu bọc theo con đường thủy này thì có thể đánh vào mặt sau Bình đô. Như vậy thì vua nước Tấn chẳng khác nào ba ba trong rọ.
- Còn Kiến thành nước Ngô chính là tấm lá chắn huyết mạch không khác sông Như Nguyệt năm nào, với lại Bột Hải thống lĩnh bảy vạn quân trấn giữ ở đấy vậy mà vẫn rơi vào thế chiến bại.
- Điều đó cho thấy kẻ lãnh quân không phải hạng tầm thường có thể so sánh, kẻ địch này mới chính thật sự đáng sợ.
Vương Xương Huy chêm lời:
- Kẻ này không chỉ lợi hại mà còn rất lợi hại mới đúng, phải biết kết thúc chiến dịch hắn dùng không tới hai vạn quân, thương vong sau trận chiến chưa đến tám ngàn, trong khi phải đối đầu với một lực lượng hùng hậu lên đến mười tám vạn.
- Nhưng điều đáng chú ý đến nhất chính là hai tòa thành kiên cố này đều thất thủ chưa đến một tháng. Điều này e rằng toàn quân của ta cũng chưa chắc có ai làm được.
- Tên Cao Kỳ Viễn này thật đúng là khiến người ta vừa kinh vừa sợ.
Long Cơ cũng nói thêm:
- Đúng, kẻ này đáng sợ như vậy nên hành động của hắn tất nhiên có dụng ý.
- Vốn là có thể đánh bại hai nước cừu địch để mở rộng lãnh thổ, thì bỗng nhiên lại rút quân mọi người không lấy làm lạ hay sao.
- Trừ khi việc trả lại hai tòa thành ấy dùng để thực hiện một âm mưu to lớn hơn.
- Chẳng lẽ,....
Không hẹn mà gặp cả Vương Xương Huy và Long Cơ cùng nghĩ đến một điều, họ kinh ngạc nhìn nhau, sau đó lại cắn môi nhăn trán mà suy nghĩ.
Nạp Lan Cảnh cả cười mà nói:
- Không cần nghĩ nữa, mọi người nhìn đây.
Dứt lời Nạp Lan Cảnh đứng lên chỉ vào địa đồ trước mặt rồi nói:
- Nữa tháng trước, mật thám của chúng ta báo về các thế lực quốc gia còn lại trên mảnh đất Bắc Nhung này không hẹn mà gặp đang tiến hành tổng động viên.
- Hơn nữa tình hình ở biên giới chúng ta, các nước đang tiến hành sửa sang đường xá và thành trì, không nói mọi người cũng biết mục tiêu chúng nhắm đến là ai rồi chứ?
Triệu Phong nghe thấy thì nói:
- Chẳng lẽ chúng muốn nhắm đến chúng ta.
- Nhưng kẻ nào giỏi đến mức khiến bốn thế lực khác cùng đồng lòng thực hiện như vậy. Kẻ này đúng là khéo miệng.
Nạp Lan Cảnh tiếp lời:
- Tình hình trước mắt, một mặt phải đối đầu với năm cánh quân đúng là khiến người khác đau đầu.
- Chư tướng tình hình hiện tại chúng ta cần phải bàn bạc lại để có đối sách, nếu không việc kíp rồi thì lại không có sự đề phòng.
Căn phòng vốn đã rất căng thẳng thì này lại càng tăng lên gấp bội phần, một tiếng động nhỏ, một lời nói đều khiến cho mọi người ở đây đều hồi hộp lo âu. Phải biết chiến sự lần này ảnh hưởng đến tồn vong của quốc gia nên tất cả đều dành sự tập trung cao độ nhất để mà đưa ra phán đoán và quyết định.
-----------------------------------------------------------o0o-------------------------------------------
Ba canh giờ sau.
Trời giờ đây đã tối, ánh trăng thuần khiết treo lơ lửng trên tầng trời không một gợn mây, gió thoảng tóc mai, đùa vui với những cành cây ngọn cỏ, làm ánh lên cái hương thơm hoang dại của những bông hoa thảo điềm. Triệu Phong một mình nằm ngẩn ngơ trên thảm cỏ mà suy nghĩ lung tung, mặc cho con hảo mã đang đi vòng quanh gõ bộ móng mình xuống nền đất cứng. Bỗng đâu một tiếng nói vang lên:
- Đang suy nghĩ gì đấy.
Triệu Phong nghe thấy giọng nói ấy thì thoáng cười nhẹ nhõm, hắn chống tay ngồi dậy nhìn sang một bên, nơi có một người con gái tóc búi cao cùng chú ngựa trắng đang từ từ tiến lại, hắn nói:
- Không suy nghĩ gì cả, chỉ là lâu lắm rồi mời được trở về kinh đô nên mới muốn ra đây ngắm trăng thôi mà!
- À, Na Yến đêm đã tối như vậy còn lên đây làm gì, vương gia mà biết lại bị cằn nhằn cho mà xem.
Xùy.
Nàng chu môi làm mặt phụng phịu trông như một đứa con nít, chống hai tay vào hông mà nói:
- Phụ thân ta giờ đang ở trong cung với dì, còn thời gian đâu mà quan tâm đến cô con gái là ta.
- Mà có đi chăng nữa thì cũng không ngăn được bổn quận chúa đâu, giờ ta đã lớn rồi mà, đâu còn là một con nhóc ai bảo gì cũng phải nghe cơ chứ.
Hai từ “đã lớn” trôi qua tai khiến Triệu Phong lắc đầu cười trừ, có chăng chỉ là mặc thể chất có thay đổi chứ còn bản tính thì chẳng khác mấy trước đây, vẫn là cô quận chúa ngang bướng thích làm gì thì làm, tự tung tự tác.
Thấy thái độ của Triệu Phong, Na Yến mỉm cười, nụ cười của nàng đẹp như đóa hoa trà rực rõ tỏa sắc giữa thiên địa vạn vật khiến bao kẻ si cuồng, nhưng đối với Triệu Phong thì nụ cười ấy mang đến sự nguy hiểm đáng sợ.
Na Yến nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Triệu Phong, tên này thấy thế đang định ngồi dịch ra thì hữu thủ của Na Yến nhanh như thiểm điện đã tấn công vào vùng hông của Triệu Phong. Cái cảm giác này, cái nỗi đau này đã lâu rồi chưa được cảm nhận, nhưng ký ức về nó chưa từng một lần phai mờ trong ký ức.
A!
Triệu Phong thét thành tiếng như chưa từng biết đau là gì, cú nhéo này khiến nước mắt hắn như muốn trào ra. Dù trước đây, kiếm đâm, đao chém, hay tên bắn cắm ngập tận xương, Triệu Phong cũng không rên nửa lời, vậy mà chỉ là một cú véo nhẹ cũng khiến hắn la lên bài hãi, điều đó cho thấy kỹ thuật của Na Yến trong những năm qua đã tăng đến mức thượng thừa.
Hi, Hi.
Na Yến bụm miệng cười nhìn tên bạn đang nhảy dựng lên, ánh mắt nàng tinh nghịch nhìn Triệu Phong khổ sở trông hết sức đáng yêu. Ánh sáng từ ánh trăng nhẹ nhàng ánh lên đôi gò má của nàng, khiến cho tiểu quận chúa vốn đã đáng yêu lại càng kiều mị đến lạ thường, Triệu Phong nhìn nàng chỉ kịp nói vài từ chống chế:
- Không vui chút nào.
Sau đó hắn thu mình lại ngồi xuống cạnh cô quận chúa Nạp Lan phủ, giữa hai người ấy vẫn vậy, dù đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng sự ngây ngô của họ khi gần nhau vẫn chưa từng một lần thay đổi.
Triệu Phong thò tay vào trong ngực lấy ra một túi nhỏ đưa cho Na Yến, nàng nhẹ nhàng tiếp lấy sau đó mở ra, bên trong những quả Hắc Mang căng tròn tỏa hương thơm thoang thoảng dễ chịu khiến cho nàng không cầm được nước miếng đánh ực một cái. Hành động của nàng rất vô tư, đôi lúc nếu là người khác thì có thể là sự vô ý tứ hay cái gì đại loại, còn nàng, nàng đặt mình ra khỏi những sự tầm thường ấy, vì mỗi cử chỉ của nàng đều khiến bất cứ trái tim nào cũng phải rung động và xem đó như là một cái gì đó đáng thương đáng mến.
Na Yến lấy một quả Hắc Mang cho vào miệng, nàng xuýt xoa vì vị ngon của nó, nàng hấp hấy mắt ra hiệu với Triệu Phong “đa tạ”. Triệu Phong thấy vậy thì cúi đầu xuống, vì hắn không dám nhìn vào đôi mắt ấy, vì hắn sợ, một nỗi sợ vô danh đang xâm chiếm lấy trái tim hắn.
Được một lúc, Na Yến có vẻ buồn nói:
- Nghe nói mọi người lại sắp sửa lên đường. Lần này phải chăng còn gây go hơn những lần trước.
- Nếu không như vậy, phụ thân tất nhiên sẽ không gọi bảy người về cùng một lúc.
Na Yến là người thông minh, nàng biết Triệu Phong đêm tối đến đây là vì điều gì, cho nên một lời nói ra đã đánh đúng vào tâm lý của người bạn thanh mai trúc mã bao năm. Triệu Phong từ tốn nói:
- Chuyện nghiêm trọng hơn tớ nghĩ nhiều, nếu so sánh có thể đây là trận chiến lớn nhất từ khi lập quốc.
- Nếu làm không khéo có thể khiến cho Việt quốc có thể diệt vong bất cứ lúc nào. Hơn nữa đối thủ lại là người quá sức tài giỏi, chỉ sợ ,..., chỉ sợ không đủ khả năng ngăn cản hắn mà thôi.
Na Yến nhìn Triệu Phong, người con trai vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại là một trái tim mỏng giòn và thiện lương, nàng biết nỗi băn khoăn lớn nhất của Triệu Phong không phải là việc thành bại, mà là sợ bản thân không thể bảo vệ nổi những người mà hắn quý mến, áp lực này mới chính là thứ khiến cho người con trai mạnh mẽ khét tiếng Việt quốc phải run sợ.
Na Yến đùa vui nói:
- Gạt được ai cơ chứ? Không phải là vì Cao Kỳ Viễn đáng sợ, phải chăng là sợ những người bạn thân như ta và Long Cơ, Ngu Tử Kỳ,..., cùng mọi người ở Phú Gia thành gặp bất trắc phải không.
- Ngốc à! Đừng xem thường bọn ta chứ, không có cậu thì mọi người vẫn có thể tự lo cho mình. Vì vậy chỉ cần tiến lên phía trước mà thôi.
- Đừng giống như phụ thân bất tài của ta, suốt ngày chỉ biết lo cho dì, đến con gái như ta mà cũng bị cho ra rìa, thật là tức chết mà.
Triệu Phong thấy nàng giả vờ giận dỗi thì buồn cười, Triệu Phong ở Nạp Lan phủ đã lâu đương nhiên biết được quan hệ phức tạp của dòng họ này. Nghe nói Cảnh vương gia không phải là họ Nạp Lan, ông chỉ đổi tên theo họ vợ là Nạp Lan Minh Ngọc, chị em song sinh của Nạp Lan Uyên Nhược nữ vương Việt quốc hiện tại.
Năm đó Việt quốc ngập chìm trong những trận tranh giành lãnh thổ, một đất nước nhỏ bé giữa rất nhiều cường quốc hùng mạnh, thành Phú Gia đã không ít lần rơi vào cảnh bị vây khốn. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, một vị tướng lãnh trẻ tuổi không ai biết gốc gác chàng từ đâu đến, chàng một ngựa một kiếm dẫn đầu đội quân đang kiệt quệ hết lần này đến lần khác đánh lui đại địch.
Trong vòng hai năm ngắn ngủi, giữa trùng trùng hiểm cảnh người ấy vực dậy một đất nước suy tàn trở thành một thế lực không ai dám dòm ngó tới, về sau quốc vương Việt quốc đã cho chàng kết hôn với cô công chúa của mình là Nạp Lan Minh Ngọc, người ấy chính là Nạp Lan Cảnh ngày nay.
Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ vốn dĩ rất tốt đẹp, cho đến khi hạ sinh cô con gái đầu lòng, vì chứng khó sinh nên trong một đêm mưa gió Nạp Lan Minh Ngọc đã từ giã cõi đời, để lại hai cha con cô quạnh sống trong tướng phủ rộng lớn. Trước lúc mất, Nạp Lan Minh Ngọc gửi gắm cô em gái bé bỏng của mình là Nạp Lan Uyển Nhược lại cho Nạp Lan Cảnh chăm sóc. Với quyền lực của mình, bất chấp các thế lực phản đối, Nạp Lan Cảnh đưa Uyên Nhược lên nối ngôi vua, trở thành vị nữ vương đầu tiên trong lịch sử của đại lục Hy Nhĩ Mạc.
Vì Uyên Nhược rất giống với Minh Ngọc, lại trạc tuổi nên quan hệ của hai người đó tựa hồ có gì đó rất khó nói, chỉ là Cảnh vương gia mấy năm nay vẫn giữ đạo tôi thần nên không có bất cứ một tin đồn nào gây hại truyền ra ngoài. Nhưng mà cứ mỗi lần vị nữ vương này buồn giận điều gì, Cảnh vương gia đều túc trực trong cung nên cũng khiến nhiều người dị nghị. Chỉ là những người trong nhà như Triệu Phong và Na Yến thì mới biết, người mà ông ấy yêu duy nhất trên đời chỉ có người vợ đã mất. Nếu không dựa vào quyền lực hiện tại, nếu Nạp Lan Cảnh có ý thì không ai ở Việt quốc có đủ khả năng ngăn cản.
Còn đang suy tư, Na Yến đặt hai tay ôm lấy bàn tay thô ráp của hắn mà nói:
- Hứa với ta phải trở về đấy!
Một câu nói ra mà trong lòng lâng lâng đầy cảm xúc, Triệu Phong nhìn Na Yến, sau đó sẽ sẽ gật đầu. Không một câu nói, nhưng hành động ấy như một lời hứa in hằn trong tim “Na Yến yên tâm, ta nhất định sẽ quay về”
--------------------------------------------------------------o0o-----------------------------------------------
Nữa tháng sau.
Đúng như Nạp Lan Cảnh đã dự đóan, không hẹn mà gặp năm đại thế lực ở Bắc Nhung chia đường tiến đánh Việt quốc.
Thế quân như sóng triều cự đại, những vị tướng khét tiếng nhất phương Bắc kết quả cũng động thủ, khiến cho toàn thể Việt quốc dân chúng chấn động. Nhưng trái với sự lo sợ của dân chúng, và quần thần, quân đội Việt quốc hơn lúc nào hết đã sẵng sàng chiến đấu.
Tám vạn quân do Vương Xương Huy, Bá Ninh và Huỳnh Trung đối đầu với mười lăm vạn quân của hai nước Liêu Đông và Liêu Tây ở mặt sau, trận chiến dự tính diễn ra ở Thẫm Dương.
Còn lại chính là trận chiến quan trọng nhất, mười tám vạn quân Việt đối đầu với bốn mươi vạn quân của các nước Sở, Đại, Thanh Xa, Tấn và Ngô tại Đông Hiệu Lĩnh.
Trận chiến chưa bắt đầu nhưng đã thu hút được sự quan tâm đặc biệt từ khắp tất cả các nới trên Hy Nhĩ Mạc. Tất cả mọi người đều muốn xem thử trên mặt đất Bắc Nhung bao năm chia cách kết cục có thể thống nhất được không.
Trên cao thiên thượng đang nhìn xuống, dưới đất vạn vận cũng đang dõi theo, trận chiến khốc liệt nhất trong lịch sử nội chiến Bắc Nhung cuối cùng cũng sắp khai màn.
Lúc này chư tướng đều tề tựu về trong thư phòng của Cảnh vương gia, mọi người tâm thái rất nghiêm túc nhìn tấm bản đồ trước mặt mà không biết nói gì, được một lúc Bá Ninh nói lớn:
- Sở quân sau khi đánh bại được Lộc thành của Tấn quốc và Kiến thành của Ngô quốc thì tự động rút lui, chuyện này quả thật là một chuyện rất lạ.
- Phải biết hai tòa thành này đều có vị trí hết sức xung yếu, chỉ cần chiếm được nó thì có thể đi sâu vào nội đô, cơ hội tốt như vậy lại bỏ qua đúng là chuyện khó hiểu.
Huỳnh Trung nghe vậy thì hỏi:
- Hai tòa thành này thật sự lợi hại như vậy?
Bá Ninh chỉ tay vào hai vị trí trên bản đồ sau đó nói:
- Lộc thành nằm ở phía Đông Bắc của Tấn quốc, bên trên giáp với Mộc Dương là túi lương thực lớn của quân Tấn, bên dưới thì cách Quýnh thành cửa ngõ quan trọng đánh vào phía trước Bình đô, ngoài ra còn có Tỵ Giang nếu bọc theo con đường thủy này thì có thể đánh vào mặt sau Bình đô. Như vậy thì vua nước Tấn chẳng khác nào ba ba trong rọ.
- Còn Kiến thành nước Ngô chính là tấm lá chắn huyết mạch không khác sông Như Nguyệt năm nào, với lại Bột Hải thống lĩnh bảy vạn quân trấn giữ ở đấy vậy mà vẫn rơi vào thế chiến bại.
- Điều đó cho thấy kẻ lãnh quân không phải hạng tầm thường có thể so sánh, kẻ địch này mới chính thật sự đáng sợ.
Vương Xương Huy chêm lời:
- Kẻ này không chỉ lợi hại mà còn rất lợi hại mới đúng, phải biết kết thúc chiến dịch hắn dùng không tới hai vạn quân, thương vong sau trận chiến chưa đến tám ngàn, trong khi phải đối đầu với một lực lượng hùng hậu lên đến mười tám vạn.
- Nhưng điều đáng chú ý đến nhất chính là hai tòa thành kiên cố này đều thất thủ chưa đến một tháng. Điều này e rằng toàn quân của ta cũng chưa chắc có ai làm được.
- Tên Cao Kỳ Viễn này thật đúng là khiến người ta vừa kinh vừa sợ.
Long Cơ cũng nói thêm:
- Đúng, kẻ này đáng sợ như vậy nên hành động của hắn tất nhiên có dụng ý.
- Vốn là có thể đánh bại hai nước cừu địch để mở rộng lãnh thổ, thì bỗng nhiên lại rút quân mọi người không lấy làm lạ hay sao.
- Trừ khi việc trả lại hai tòa thành ấy dùng để thực hiện một âm mưu to lớn hơn.
- Chẳng lẽ,....
Không hẹn mà gặp cả Vương Xương Huy và Long Cơ cùng nghĩ đến một điều, họ kinh ngạc nhìn nhau, sau đó lại cắn môi nhăn trán mà suy nghĩ.
Nạp Lan Cảnh cả cười mà nói:
- Không cần nghĩ nữa, mọi người nhìn đây.
Dứt lời Nạp Lan Cảnh đứng lên chỉ vào địa đồ trước mặt rồi nói:
- Nữa tháng trước, mật thám của chúng ta báo về các thế lực quốc gia còn lại trên mảnh đất Bắc Nhung này không hẹn mà gặp đang tiến hành tổng động viên.
- Hơn nữa tình hình ở biên giới chúng ta, các nước đang tiến hành sửa sang đường xá và thành trì, không nói mọi người cũng biết mục tiêu chúng nhắm đến là ai rồi chứ?
Triệu Phong nghe thấy thì nói:
- Chẳng lẽ chúng muốn nhắm đến chúng ta.
- Nhưng kẻ nào giỏi đến mức khiến bốn thế lực khác cùng đồng lòng thực hiện như vậy. Kẻ này đúng là khéo miệng.
Nạp Lan Cảnh tiếp lời:
- Tình hình trước mắt, một mặt phải đối đầu với năm cánh quân đúng là khiến người khác đau đầu.
- Chư tướng tình hình hiện tại chúng ta cần phải bàn bạc lại để có đối sách, nếu không việc kíp rồi thì lại không có sự đề phòng.
Căn phòng vốn đã rất căng thẳng thì này lại càng tăng lên gấp bội phần, một tiếng động nhỏ, một lời nói đều khiến cho mọi người ở đây đều hồi hộp lo âu. Phải biết chiến sự lần này ảnh hưởng đến tồn vong của quốc gia nên tất cả đều dành sự tập trung cao độ nhất để mà đưa ra phán đoán và quyết định.
-----------------------------------------------------------o0o-------------------------------------------
Ba canh giờ sau.
Trời giờ đây đã tối, ánh trăng thuần khiết treo lơ lửng trên tầng trời không một gợn mây, gió thoảng tóc mai, đùa vui với những cành cây ngọn cỏ, làm ánh lên cái hương thơm hoang dại của những bông hoa thảo điềm. Triệu Phong một mình nằm ngẩn ngơ trên thảm cỏ mà suy nghĩ lung tung, mặc cho con hảo mã đang đi vòng quanh gõ bộ móng mình xuống nền đất cứng. Bỗng đâu một tiếng nói vang lên:
- Đang suy nghĩ gì đấy.
Triệu Phong nghe thấy giọng nói ấy thì thoáng cười nhẹ nhõm, hắn chống tay ngồi dậy nhìn sang một bên, nơi có một người con gái tóc búi cao cùng chú ngựa trắng đang từ từ tiến lại, hắn nói:
- Không suy nghĩ gì cả, chỉ là lâu lắm rồi mời được trở về kinh đô nên mới muốn ra đây ngắm trăng thôi mà!
- À, Na Yến đêm đã tối như vậy còn lên đây làm gì, vương gia mà biết lại bị cằn nhằn cho mà xem.
Xùy.
Nàng chu môi làm mặt phụng phịu trông như một đứa con nít, chống hai tay vào hông mà nói:
- Phụ thân ta giờ đang ở trong cung với dì, còn thời gian đâu mà quan tâm đến cô con gái là ta.
- Mà có đi chăng nữa thì cũng không ngăn được bổn quận chúa đâu, giờ ta đã lớn rồi mà, đâu còn là một con nhóc ai bảo gì cũng phải nghe cơ chứ.
Hai từ “đã lớn” trôi qua tai khiến Triệu Phong lắc đầu cười trừ, có chăng chỉ là mặc thể chất có thay đổi chứ còn bản tính thì chẳng khác mấy trước đây, vẫn là cô quận chúa ngang bướng thích làm gì thì làm, tự tung tự tác.
Thấy thái độ của Triệu Phong, Na Yến mỉm cười, nụ cười của nàng đẹp như đóa hoa trà rực rõ tỏa sắc giữa thiên địa vạn vật khiến bao kẻ si cuồng, nhưng đối với Triệu Phong thì nụ cười ấy mang đến sự nguy hiểm đáng sợ.
Na Yến nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Triệu Phong, tên này thấy thế đang định ngồi dịch ra thì hữu thủ của Na Yến nhanh như thiểm điện đã tấn công vào vùng hông của Triệu Phong. Cái cảm giác này, cái nỗi đau này đã lâu rồi chưa được cảm nhận, nhưng ký ức về nó chưa từng một lần phai mờ trong ký ức.
A!
Triệu Phong thét thành tiếng như chưa từng biết đau là gì, cú nhéo này khiến nước mắt hắn như muốn trào ra. Dù trước đây, kiếm đâm, đao chém, hay tên bắn cắm ngập tận xương, Triệu Phong cũng không rên nửa lời, vậy mà chỉ là một cú véo nhẹ cũng khiến hắn la lên bài hãi, điều đó cho thấy kỹ thuật của Na Yến trong những năm qua đã tăng đến mức thượng thừa.
Hi, Hi.
Na Yến bụm miệng cười nhìn tên bạn đang nhảy dựng lên, ánh mắt nàng tinh nghịch nhìn Triệu Phong khổ sở trông hết sức đáng yêu. Ánh sáng từ ánh trăng nhẹ nhàng ánh lên đôi gò má của nàng, khiến cho tiểu quận chúa vốn đã đáng yêu lại càng kiều mị đến lạ thường, Triệu Phong nhìn nàng chỉ kịp nói vài từ chống chế:
- Không vui chút nào.
Sau đó hắn thu mình lại ngồi xuống cạnh cô quận chúa Nạp Lan phủ, giữa hai người ấy vẫn vậy, dù đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng sự ngây ngô của họ khi gần nhau vẫn chưa từng một lần thay đổi.
Triệu Phong thò tay vào trong ngực lấy ra một túi nhỏ đưa cho Na Yến, nàng nhẹ nhàng tiếp lấy sau đó mở ra, bên trong những quả Hắc Mang căng tròn tỏa hương thơm thoang thoảng dễ chịu khiến cho nàng không cầm được nước miếng đánh ực một cái. Hành động của nàng rất vô tư, đôi lúc nếu là người khác thì có thể là sự vô ý tứ hay cái gì đại loại, còn nàng, nàng đặt mình ra khỏi những sự tầm thường ấy, vì mỗi cử chỉ của nàng đều khiến bất cứ trái tim nào cũng phải rung động và xem đó như là một cái gì đó đáng thương đáng mến.
Na Yến lấy một quả Hắc Mang cho vào miệng, nàng xuýt xoa vì vị ngon của nó, nàng hấp hấy mắt ra hiệu với Triệu Phong “đa tạ”. Triệu Phong thấy vậy thì cúi đầu xuống, vì hắn không dám nhìn vào đôi mắt ấy, vì hắn sợ, một nỗi sợ vô danh đang xâm chiếm lấy trái tim hắn.
Được một lúc, Na Yến có vẻ buồn nói:
- Nghe nói mọi người lại sắp sửa lên đường. Lần này phải chăng còn gây go hơn những lần trước.
- Nếu không như vậy, phụ thân tất nhiên sẽ không gọi bảy người về cùng một lúc.
Na Yến là người thông minh, nàng biết Triệu Phong đêm tối đến đây là vì điều gì, cho nên một lời nói ra đã đánh đúng vào tâm lý của người bạn thanh mai trúc mã bao năm. Triệu Phong từ tốn nói:
- Chuyện nghiêm trọng hơn tớ nghĩ nhiều, nếu so sánh có thể đây là trận chiến lớn nhất từ khi lập quốc.
- Nếu làm không khéo có thể khiến cho Việt quốc có thể diệt vong bất cứ lúc nào. Hơn nữa đối thủ lại là người quá sức tài giỏi, chỉ sợ ,..., chỉ sợ không đủ khả năng ngăn cản hắn mà thôi.
Na Yến nhìn Triệu Phong, người con trai vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại là một trái tim mỏng giòn và thiện lương, nàng biết nỗi băn khoăn lớn nhất của Triệu Phong không phải là việc thành bại, mà là sợ bản thân không thể bảo vệ nổi những người mà hắn quý mến, áp lực này mới chính là thứ khiến cho người con trai mạnh mẽ khét tiếng Việt quốc phải run sợ.
Na Yến đùa vui nói:
- Gạt được ai cơ chứ? Không phải là vì Cao Kỳ Viễn đáng sợ, phải chăng là sợ những người bạn thân như ta và Long Cơ, Ngu Tử Kỳ,..., cùng mọi người ở Phú Gia thành gặp bất trắc phải không.
- Ngốc à! Đừng xem thường bọn ta chứ, không có cậu thì mọi người vẫn có thể tự lo cho mình. Vì vậy chỉ cần tiến lên phía trước mà thôi.
- Đừng giống như phụ thân bất tài của ta, suốt ngày chỉ biết lo cho dì, đến con gái như ta mà cũng bị cho ra rìa, thật là tức chết mà.
Triệu Phong thấy nàng giả vờ giận dỗi thì buồn cười, Triệu Phong ở Nạp Lan phủ đã lâu đương nhiên biết được quan hệ phức tạp của dòng họ này. Nghe nói Cảnh vương gia không phải là họ Nạp Lan, ông chỉ đổi tên theo họ vợ là Nạp Lan Minh Ngọc, chị em song sinh của Nạp Lan Uyên Nhược nữ vương Việt quốc hiện tại.
Năm đó Việt quốc ngập chìm trong những trận tranh giành lãnh thổ, một đất nước nhỏ bé giữa rất nhiều cường quốc hùng mạnh, thành Phú Gia đã không ít lần rơi vào cảnh bị vây khốn. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, một vị tướng lãnh trẻ tuổi không ai biết gốc gác chàng từ đâu đến, chàng một ngựa một kiếm dẫn đầu đội quân đang kiệt quệ hết lần này đến lần khác đánh lui đại địch.
Trong vòng hai năm ngắn ngủi, giữa trùng trùng hiểm cảnh người ấy vực dậy một đất nước suy tàn trở thành một thế lực không ai dám dòm ngó tới, về sau quốc vương Việt quốc đã cho chàng kết hôn với cô công chúa của mình là Nạp Lan Minh Ngọc, người ấy chính là Nạp Lan Cảnh ngày nay.
Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ vốn dĩ rất tốt đẹp, cho đến khi hạ sinh cô con gái đầu lòng, vì chứng khó sinh nên trong một đêm mưa gió Nạp Lan Minh Ngọc đã từ giã cõi đời, để lại hai cha con cô quạnh sống trong tướng phủ rộng lớn. Trước lúc mất, Nạp Lan Minh Ngọc gửi gắm cô em gái bé bỏng của mình là Nạp Lan Uyển Nhược lại cho Nạp Lan Cảnh chăm sóc. Với quyền lực của mình, bất chấp các thế lực phản đối, Nạp Lan Cảnh đưa Uyên Nhược lên nối ngôi vua, trở thành vị nữ vương đầu tiên trong lịch sử của đại lục Hy Nhĩ Mạc.
Vì Uyên Nhược rất giống với Minh Ngọc, lại trạc tuổi nên quan hệ của hai người đó tựa hồ có gì đó rất khó nói, chỉ là Cảnh vương gia mấy năm nay vẫn giữ đạo tôi thần nên không có bất cứ một tin đồn nào gây hại truyền ra ngoài. Nhưng mà cứ mỗi lần vị nữ vương này buồn giận điều gì, Cảnh vương gia đều túc trực trong cung nên cũng khiến nhiều người dị nghị. Chỉ là những người trong nhà như Triệu Phong và Na Yến thì mới biết, người mà ông ấy yêu duy nhất trên đời chỉ có người vợ đã mất. Nếu không dựa vào quyền lực hiện tại, nếu Nạp Lan Cảnh có ý thì không ai ở Việt quốc có đủ khả năng ngăn cản.
Còn đang suy tư, Na Yến đặt hai tay ôm lấy bàn tay thô ráp của hắn mà nói:
- Hứa với ta phải trở về đấy!
Một câu nói ra mà trong lòng lâng lâng đầy cảm xúc, Triệu Phong nhìn Na Yến, sau đó sẽ sẽ gật đầu. Không một câu nói, nhưng hành động ấy như một lời hứa in hằn trong tim “Na Yến yên tâm, ta nhất định sẽ quay về”
--------------------------------------------------------------o0o-----------------------------------------------
Nữa tháng sau.
Đúng như Nạp Lan Cảnh đã dự đóan, không hẹn mà gặp năm đại thế lực ở Bắc Nhung chia đường tiến đánh Việt quốc.
Thế quân như sóng triều cự đại, những vị tướng khét tiếng nhất phương Bắc kết quả cũng động thủ, khiến cho toàn thể Việt quốc dân chúng chấn động. Nhưng trái với sự lo sợ của dân chúng, và quần thần, quân đội Việt quốc hơn lúc nào hết đã sẵng sàng chiến đấu.
Tám vạn quân do Vương Xương Huy, Bá Ninh và Huỳnh Trung đối đầu với mười lăm vạn quân của hai nước Liêu Đông và Liêu Tây ở mặt sau, trận chiến dự tính diễn ra ở Thẫm Dương.
Còn lại chính là trận chiến quan trọng nhất, mười tám vạn quân Việt đối đầu với bốn mươi vạn quân của các nước Sở, Đại, Thanh Xa, Tấn và Ngô tại Đông Hiệu Lĩnh.
Trận chiến chưa bắt đầu nhưng đã thu hút được sự quan tâm đặc biệt từ khắp tất cả các nới trên Hy Nhĩ Mạc. Tất cả mọi người đều muốn xem thử trên mặt đất Bắc Nhung bao năm chia cách kết cục có thể thống nhất được không.
Trên cao thiên thượng đang nhìn xuống, dưới đất vạn vận cũng đang dõi theo, trận chiến khốc liệt nhất trong lịch sử nội chiến Bắc Nhung cuối cùng cũng sắp khai màn.
/104
|