Cây búa vừa đập tiếng thứ ba thì giọng nói của chúa xuất hiện, hoặc của tên ngốc nào đó:
- Năm mươi ngàn kim tệ, ta mua.
Bạch Kiếm mừng húm, hắn đập mạnh cây búa lên bàn, hét lớn:
- Vô danh giới chỉ cuối cùng cũng có chủ. Nó thuộc về vị khách số 947. Xin chúc mừng.
Kẻ vừa ra giá không ai khác chính là ta. Mặc dù không biết công dụng thật sự của chúng nhưng trong tay đã có hai chiếc, thu thập thêm một chiếc thì trăm lợi mà vô hại. Năm chục ngàn kim tệ - ta hoàn toàn có khả năng chi trả.
Nhân viên đấu giá hội nhanh chóng mang tới cho ta chiếc hộp gỗ mạ vàng. Ta kiểm tra xác nhận đúng là màu lam đầu lâu giới chỉ rồi mới trả tiền cho họ.
Ba chiếc đầu lâu giới chỉ vừa gặp nhau quả nhiên phát ra mối liên hệ kì diệu. Tròng mắt màu đỏ của đầu lâu nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện nó lóe sáng hơn bình thường.
- “Qủa nhiên giống màu đen giới chỉ, không cách nào thu được vào tội ác giới chỉ.”
Sau nhiều lần thử nghiệm thất bại, ta đành mang màu lam khô lâu giới chỉ vào. Buổi đấu giá không vì một chiếc giới chỉ xấu xí mà lắng đi, ngược lại càng ngày càng trở nên sôi nổi khi ngọc long đấu giá thành liên tiếp đưa ra những báu vật vô giá. Ta tựa lưng vào ghế với vẻ nhàm chán, mắt vẫn quan sát đại hội, còn tâm trí thì suy nghĩ về ba chiếc giới chỉ.
Buổi đấu giá kéo dài đến gần nửa đêm mới tan. Ta rời khỏi đấu giá thành đi về nhà trọ, dự định nghỉ ngơi hết đêm nay, sáng mai lại xuất phát tìm kiếm nhiệm vụ.
Thủ đô về đêm bày ra mặt khác của nó, tuy không ồn ào náo nhiệt như ban ngày nhưng lại tạo ra cảm giác cổ kính pha lẫn hiện đại. Quang mang từ ma pháp đăng tỏa ra nhuộm vàng cả đô thành, những quầy bar, vũ trường, quán rượu vỉa hè phục vụ đêm đều mở cửa. Từng nhóm mạo hiểm giả tụm năm tụm bảy tay cầm ly rượu hò hét um xùm xua tan mệt nhọc của một ngày thám hiểm căng thẳng.
Ta dạo quanh khu phố ăn uống nổi tiếng trong thủ đô, hầu hết thức ăn ba miền ở thế giới thực đều được tái hiện hoàn mỹ tại đây. Ta không cần khách sáo, quầy này cầm một que, quầy kia cầm một chén liên tục ăn uống. Trong Chân Đế, ăn thức ăn có cảm giác no và thưởng thức được mùi vị món ăn đó, nhưng thực chất đó chỉ là ảo giác do máy móc tạo ra. Có nhiều người không có cơ hội nếm thử những món ăn dân tộc thì có thể vào đây thưởng thức. Ẩm thực là một khoa rất được gamer hoan nghênh.
Phụ trợ chức nghiệp nấu ăn ở một vài trường hợp so với chế dược còn quý trọng hơn. Vì tính chân thật trong Chân Đế rất cao cho nên chế độ đói bụng cũng được đưa vào ứng dụng. Thông thường, dược phẩm sử dụng hồi phục huyết lượng cùng ma pháp lực, thức ăn giảm độ đói. Nếu mạo hiểm giả để độ đói bụng xuống quá thấp trong thời gian dài có nguy cơ giảm chỉ số vĩnh viễn, và khi để chỉ số đói bụng tăng tới một trăm điểm thì mạo hiểm giả tất tử vong. Cho nên trong những chuyến hành trình dài, lương thực là thứ không thể thiếu, nếu như có kĩ năng nấu ăn thì càng tốt.
Kĩ năng nấu ăn luyện tới cấp độ đại sư thì món ăn sẽ xuất hiện thuộc tính phụ gia, ví dụ tăng sức sát thương hoặc nhanh nhẹn trong thời gian cố định. Luyện tới cấp tông sư thì món ăn nấu ra có khả năng tăng một số điểm tiềm năng.
Kĩ năng nấu ăn không khó học, người dạy không thiếu, ngay cả bà bán quán ăn lề đường cũng có thể dạy được, cái khó tìm chính là thực phổ. Mỗi hàng quán, nhà hàng đều có một ăn đặc sắc riêng nên không thể nào học hết được. Mà có muốn thì chưa chắc trù sư chịu dạy, bọn họ luôn muốn giữ bí quyết nghề nghiệp, nay đem đi truyền dạy từa lưa chẳng khác tự đập vỡ bảng hiệu của quán.
Số lượng chủng loại dược phẩm tuy nhiều nhưng so với sự phong phú của trù nghệ thì còn cách quá xa. Không phải món ăn nào cũng đạt hiệu quả tương tự dược phẩm, nhưng nếu món ăn đó có công dụng giống như dược phẩm thì người ta chọn mua món ăn. Bởi vì đơn giản nó ngon miệng hơn.
- Xem ra phải kiếm người học kĩ năng nấu ăn mới được. -Ta lẩm bẩm nói, trong khi miệng thì nhai xiên gà nướng
- Ngươi muốn học trù nghệ sao?
Một giọng nói âm trầm vang lên sau lưng khiến ta giật mình quay người lại thì thấy một bà lão, thoạt nhìn đã hơn bảy chục tuổi. Bà lão đứng sau quầy hàng nhỏ của mình, đôi tay vò nắn cục bột trên bàn. Hai tay bà cử động rất chậm chạp, nhưng động tác như nước chảy mây trôi liên miên không dứt, nhìn vào có thể làm người ta sinh cảm giác thoải mái. Bà lão chia cục bột thành mười miếng bằng nhau sau đó bỏ tất cả vào chảo dầu đang sôi bên cạnh. Trong suốt quá trình, bà lão không nhìn cục bột trên bàn mà ánh mắt như đuốc vẫn ghim chặt người ta.
- Có phải ngươi muốn học trù nghệ?
Ta giống như bị thôi miên, không cưỡng được gật đầu. Bà lão thấy vậy cười nhẹ:
- Đàn ông con trai mà lại đi nấu ăn, ngươi không cảm giác quá lố bịch hay sao?
- Ta không cảm thấy như vậy. Học thêm một thứ có thể giúp ích trong lúc mạo hiểm tại sao gọi là lố bịch?
Bà lão không nói gì, tiếp tục công việc nhồi bột của mình bỏ mặc ta đứng ngẩn ngơ. Ẩn dấu nhiệm vụ, giác quan thứ sáu nói ta biết rằng nếu tiếp tục chờ đợi sẽ có thu hoặch bất ngờ. Có lẽ nhiều người sẽ cười rụng răng nếu biết được ý nghĩa của ta. Nhưng từ khi luyện phong nha pháp quyết, tiềm năng trong người ta được khai phá rất nhiều,và thứ được chú trọng nhất chính là tinh thần lực. Không chỉ có vậy, đi kèm với nó là khả năng suy đoán tương lai nhạy bén, hay còn gọi là giác quan thứ sáu. Nói về giác quan thứ sáu này, nó không trực tiếp xuất hiện hình ảnh cảnh báo hay gì đó mà cho ta một loại dự cảm kì lạ.
Giống như hiện giờ, khi bà lão mặc kệ ta tiếp tục lăn bánh, nhưng ta cảm thấy đứng đây sẽ tốt hơn đi tiếp. Chỉ cần có ý muốn rời khỏi nơi này, trong đầu liền xuất hiện cảm giác mất mác.
Hàng bánh chiên của bà lão cũng không đắt khách lắm, nó lại nằm ở cuối phố nên làm nhiều người không chú ý. Từ đầu tới giờ ta chỉ thấy bà bán được hơn mười chiếc.
Nửa đêm, sương lạnh buông xuông, một số hàng quán bắt đầu đóng cửa. Người qua lại cũng thưa thớt dần. Đây là con phố ăn lớn nhất Thăng Long thành tự nhiên xứng với danh tiếng của nó. Phần lớn quán ăn vẫn tiếp tục mở thâu đêm suốt sáng bất chấp giá rét.
Bà lão có vẻ mệt mỏi, liền dọp dẹp hàng quán chuẩn bị về nhà, chẳng thèm liếc nhìn ta một cái. Mãi đến khi rời đi, bà mới quay lại nói một câu:
- Muốn biết cái gì gọi là chân chính trù nghệ thì đi theo ta.
Ta nghe thế mở cờ trong bụng. Công sức đứng suốt đêm cuối cùng cũng gặt hái thành quả.
Bà lão dẫn ta đi vòng vèo mấy khu phố, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà nhỏ bé gần khu người nghèo ở thành tây. Căn nhà gỗ tuy đã sẫm màu nhưng so với những căn dột nát bên cạnh vẫn khá hơn nhiều. Bên trong cũng không dơ dáy bẩn thỉu như ta tưởng tượng, ngược lại còn gọn gàng tươm tất.
Trong nhà bài trí rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, tủ quần áo xiêu vẹo, cái bếp nhỏ cùng bộ bàn ghế đã mục nát.
- Ngồi đi.
Bà lão chỉ vào chiếc ghế trống gần đó và kêu ta ngồi xuống, riêng bà lủi thủi vào bếp bắc một ấm nước, lấy từ ngăn dưới ra một bộ pha trà. Lát sau, nước sôi, bà lão loay hoay pha trà, sau đó đem ra bình trà cùng chiếc ly sứ nhỏ xíu.
- Uống thử xem.
Ta không dám cãi, rót một chén và đưa lên miệng ực một cái.
Bốc.
Bà lão chẳng biết lấy từ đâu ra cây gậy gõ vào đầu ta một cái đau điếng:
- Ăn uống như thế đó hả? Ngay cả uống trà cũng không biết mà đòi nấu ăn sao?
Ta nhịn. Kính lão đắc thọ. Sau một hồi được bà lão giảng giải, cuối cùng ta khó khăn nâng chén trà từ tốn uống từng ngụm nhỏ, cố gắng nhấm nháp cái gọi là thưởng thức thú trà đạo. Quả thực, ta bắt đầu cảm nhận được vị ngon của nó khi thay đổi cách uống. Ngọt thanh pha chút nhẫn nhẫn đắng, trà vừa qua cổ họng, ta nhận thấy tinh thần sảng khoái lên rất nhiều.
Đing Đông, chúc mừng người chơi Nhìn Cái Gì thành công uống cực phẩm trà kích phát tiềm năng cơ thể, trí tuệ tăng một.
Hệ thống đề kì xém nữa làm ta phun ngụm trà trong miệng ra ngoài. Ta ngỡ ngàng nhìn tách trà trong tay, ánh mắt kinh dị quay sang nhìn bà lão. Dường như biết trước, bà lão chỉ nhìn ta cười quái dị.
- Cảm giác thế nào?
- Không thể ngờ được! – Ta thốt lên – Nếu không phải đại sư cấp thì cũng là tông sư cấp trù sư, nguyên vật liệu ít nhất cũng là cao cấp tài liệu mới pha ra cực phẩm trà như thế này.
- Thế cơ à? Ta chỉ thuận tay bứt vài cọng cỏ từ góc đằng kia thôi.
Phụt.
Nước trà từ miệng ta bắn ra tung tóe ngay khi ánh mắt hướng theo ngón tay của bà lão, địa điểm bà ta chỉ tới là cầu tiêu công cộng của cả xóm nhà nghèo. Tường nát vách xiêu, ruồi muỗi lượn lờ khắp nơi, và đúng là kế bên cánh cổng vào cầu tiêu công cộng có mọc lên một lùm cỏ tươi tốt.
- Ha ha ha, lão đây chỉ đùa với ngươi thôi. Tuổi trẻ bây giờ so với trước kia thú vị hơn nhiều.
Bà lão vừa nói vừa cười, trông cực kỳ quái dị. Trà tuy ngon và rất bổ dưỡng, nhưng ta không có can đảm uống tiếp. Cao cấp tài liệu? Thử hỏi một bà già bán bánh chiên qua ngày tiền đâu có thể mua được thứ mắc như thế. Có lẽ bà ta thực sự hái mấy cái lá ven nhà vệ sinh nấu thành trà cũng nên.
Nhưng như thế chẳng phải nói lên tay nghề tuyệt đỉnh của bà hay sao?
- Năm mươi ngàn kim tệ, ta mua.
Bạch Kiếm mừng húm, hắn đập mạnh cây búa lên bàn, hét lớn:
- Vô danh giới chỉ cuối cùng cũng có chủ. Nó thuộc về vị khách số 947. Xin chúc mừng.
Kẻ vừa ra giá không ai khác chính là ta. Mặc dù không biết công dụng thật sự của chúng nhưng trong tay đã có hai chiếc, thu thập thêm một chiếc thì trăm lợi mà vô hại. Năm chục ngàn kim tệ - ta hoàn toàn có khả năng chi trả.
Nhân viên đấu giá hội nhanh chóng mang tới cho ta chiếc hộp gỗ mạ vàng. Ta kiểm tra xác nhận đúng là màu lam đầu lâu giới chỉ rồi mới trả tiền cho họ.
Ba chiếc đầu lâu giới chỉ vừa gặp nhau quả nhiên phát ra mối liên hệ kì diệu. Tròng mắt màu đỏ của đầu lâu nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện nó lóe sáng hơn bình thường.
- “Qủa nhiên giống màu đen giới chỉ, không cách nào thu được vào tội ác giới chỉ.”
Sau nhiều lần thử nghiệm thất bại, ta đành mang màu lam khô lâu giới chỉ vào. Buổi đấu giá không vì một chiếc giới chỉ xấu xí mà lắng đi, ngược lại càng ngày càng trở nên sôi nổi khi ngọc long đấu giá thành liên tiếp đưa ra những báu vật vô giá. Ta tựa lưng vào ghế với vẻ nhàm chán, mắt vẫn quan sát đại hội, còn tâm trí thì suy nghĩ về ba chiếc giới chỉ.
Buổi đấu giá kéo dài đến gần nửa đêm mới tan. Ta rời khỏi đấu giá thành đi về nhà trọ, dự định nghỉ ngơi hết đêm nay, sáng mai lại xuất phát tìm kiếm nhiệm vụ.
Thủ đô về đêm bày ra mặt khác của nó, tuy không ồn ào náo nhiệt như ban ngày nhưng lại tạo ra cảm giác cổ kính pha lẫn hiện đại. Quang mang từ ma pháp đăng tỏa ra nhuộm vàng cả đô thành, những quầy bar, vũ trường, quán rượu vỉa hè phục vụ đêm đều mở cửa. Từng nhóm mạo hiểm giả tụm năm tụm bảy tay cầm ly rượu hò hét um xùm xua tan mệt nhọc của một ngày thám hiểm căng thẳng.
Ta dạo quanh khu phố ăn uống nổi tiếng trong thủ đô, hầu hết thức ăn ba miền ở thế giới thực đều được tái hiện hoàn mỹ tại đây. Ta không cần khách sáo, quầy này cầm một que, quầy kia cầm một chén liên tục ăn uống. Trong Chân Đế, ăn thức ăn có cảm giác no và thưởng thức được mùi vị món ăn đó, nhưng thực chất đó chỉ là ảo giác do máy móc tạo ra. Có nhiều người không có cơ hội nếm thử những món ăn dân tộc thì có thể vào đây thưởng thức. Ẩm thực là một khoa rất được gamer hoan nghênh.
Phụ trợ chức nghiệp nấu ăn ở một vài trường hợp so với chế dược còn quý trọng hơn. Vì tính chân thật trong Chân Đế rất cao cho nên chế độ đói bụng cũng được đưa vào ứng dụng. Thông thường, dược phẩm sử dụng hồi phục huyết lượng cùng ma pháp lực, thức ăn giảm độ đói. Nếu mạo hiểm giả để độ đói bụng xuống quá thấp trong thời gian dài có nguy cơ giảm chỉ số vĩnh viễn, và khi để chỉ số đói bụng tăng tới một trăm điểm thì mạo hiểm giả tất tử vong. Cho nên trong những chuyến hành trình dài, lương thực là thứ không thể thiếu, nếu như có kĩ năng nấu ăn thì càng tốt.
Kĩ năng nấu ăn luyện tới cấp độ đại sư thì món ăn sẽ xuất hiện thuộc tính phụ gia, ví dụ tăng sức sát thương hoặc nhanh nhẹn trong thời gian cố định. Luyện tới cấp tông sư thì món ăn nấu ra có khả năng tăng một số điểm tiềm năng.
Kĩ năng nấu ăn không khó học, người dạy không thiếu, ngay cả bà bán quán ăn lề đường cũng có thể dạy được, cái khó tìm chính là thực phổ. Mỗi hàng quán, nhà hàng đều có một ăn đặc sắc riêng nên không thể nào học hết được. Mà có muốn thì chưa chắc trù sư chịu dạy, bọn họ luôn muốn giữ bí quyết nghề nghiệp, nay đem đi truyền dạy từa lưa chẳng khác tự đập vỡ bảng hiệu của quán.
Số lượng chủng loại dược phẩm tuy nhiều nhưng so với sự phong phú của trù nghệ thì còn cách quá xa. Không phải món ăn nào cũng đạt hiệu quả tương tự dược phẩm, nhưng nếu món ăn đó có công dụng giống như dược phẩm thì người ta chọn mua món ăn. Bởi vì đơn giản nó ngon miệng hơn.
- Xem ra phải kiếm người học kĩ năng nấu ăn mới được. -Ta lẩm bẩm nói, trong khi miệng thì nhai xiên gà nướng
- Ngươi muốn học trù nghệ sao?
Một giọng nói âm trầm vang lên sau lưng khiến ta giật mình quay người lại thì thấy một bà lão, thoạt nhìn đã hơn bảy chục tuổi. Bà lão đứng sau quầy hàng nhỏ của mình, đôi tay vò nắn cục bột trên bàn. Hai tay bà cử động rất chậm chạp, nhưng động tác như nước chảy mây trôi liên miên không dứt, nhìn vào có thể làm người ta sinh cảm giác thoải mái. Bà lão chia cục bột thành mười miếng bằng nhau sau đó bỏ tất cả vào chảo dầu đang sôi bên cạnh. Trong suốt quá trình, bà lão không nhìn cục bột trên bàn mà ánh mắt như đuốc vẫn ghim chặt người ta.
- Có phải ngươi muốn học trù nghệ?
Ta giống như bị thôi miên, không cưỡng được gật đầu. Bà lão thấy vậy cười nhẹ:
- Đàn ông con trai mà lại đi nấu ăn, ngươi không cảm giác quá lố bịch hay sao?
- Ta không cảm thấy như vậy. Học thêm một thứ có thể giúp ích trong lúc mạo hiểm tại sao gọi là lố bịch?
Bà lão không nói gì, tiếp tục công việc nhồi bột của mình bỏ mặc ta đứng ngẩn ngơ. Ẩn dấu nhiệm vụ, giác quan thứ sáu nói ta biết rằng nếu tiếp tục chờ đợi sẽ có thu hoặch bất ngờ. Có lẽ nhiều người sẽ cười rụng răng nếu biết được ý nghĩa của ta. Nhưng từ khi luyện phong nha pháp quyết, tiềm năng trong người ta được khai phá rất nhiều,và thứ được chú trọng nhất chính là tinh thần lực. Không chỉ có vậy, đi kèm với nó là khả năng suy đoán tương lai nhạy bén, hay còn gọi là giác quan thứ sáu. Nói về giác quan thứ sáu này, nó không trực tiếp xuất hiện hình ảnh cảnh báo hay gì đó mà cho ta một loại dự cảm kì lạ.
Giống như hiện giờ, khi bà lão mặc kệ ta tiếp tục lăn bánh, nhưng ta cảm thấy đứng đây sẽ tốt hơn đi tiếp. Chỉ cần có ý muốn rời khỏi nơi này, trong đầu liền xuất hiện cảm giác mất mác.
Hàng bánh chiên của bà lão cũng không đắt khách lắm, nó lại nằm ở cuối phố nên làm nhiều người không chú ý. Từ đầu tới giờ ta chỉ thấy bà bán được hơn mười chiếc.
Nửa đêm, sương lạnh buông xuông, một số hàng quán bắt đầu đóng cửa. Người qua lại cũng thưa thớt dần. Đây là con phố ăn lớn nhất Thăng Long thành tự nhiên xứng với danh tiếng của nó. Phần lớn quán ăn vẫn tiếp tục mở thâu đêm suốt sáng bất chấp giá rét.
Bà lão có vẻ mệt mỏi, liền dọp dẹp hàng quán chuẩn bị về nhà, chẳng thèm liếc nhìn ta một cái. Mãi đến khi rời đi, bà mới quay lại nói một câu:
- Muốn biết cái gì gọi là chân chính trù nghệ thì đi theo ta.
Ta nghe thế mở cờ trong bụng. Công sức đứng suốt đêm cuối cùng cũng gặt hái thành quả.
Bà lão dẫn ta đi vòng vèo mấy khu phố, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà nhỏ bé gần khu người nghèo ở thành tây. Căn nhà gỗ tuy đã sẫm màu nhưng so với những căn dột nát bên cạnh vẫn khá hơn nhiều. Bên trong cũng không dơ dáy bẩn thỉu như ta tưởng tượng, ngược lại còn gọn gàng tươm tất.
Trong nhà bài trí rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, tủ quần áo xiêu vẹo, cái bếp nhỏ cùng bộ bàn ghế đã mục nát.
- Ngồi đi.
Bà lão chỉ vào chiếc ghế trống gần đó và kêu ta ngồi xuống, riêng bà lủi thủi vào bếp bắc một ấm nước, lấy từ ngăn dưới ra một bộ pha trà. Lát sau, nước sôi, bà lão loay hoay pha trà, sau đó đem ra bình trà cùng chiếc ly sứ nhỏ xíu.
- Uống thử xem.
Ta không dám cãi, rót một chén và đưa lên miệng ực một cái.
Bốc.
Bà lão chẳng biết lấy từ đâu ra cây gậy gõ vào đầu ta một cái đau điếng:
- Ăn uống như thế đó hả? Ngay cả uống trà cũng không biết mà đòi nấu ăn sao?
Ta nhịn. Kính lão đắc thọ. Sau một hồi được bà lão giảng giải, cuối cùng ta khó khăn nâng chén trà từ tốn uống từng ngụm nhỏ, cố gắng nhấm nháp cái gọi là thưởng thức thú trà đạo. Quả thực, ta bắt đầu cảm nhận được vị ngon của nó khi thay đổi cách uống. Ngọt thanh pha chút nhẫn nhẫn đắng, trà vừa qua cổ họng, ta nhận thấy tinh thần sảng khoái lên rất nhiều.
Đing Đông, chúc mừng người chơi Nhìn Cái Gì thành công uống cực phẩm trà kích phát tiềm năng cơ thể, trí tuệ tăng một.
Hệ thống đề kì xém nữa làm ta phun ngụm trà trong miệng ra ngoài. Ta ngỡ ngàng nhìn tách trà trong tay, ánh mắt kinh dị quay sang nhìn bà lão. Dường như biết trước, bà lão chỉ nhìn ta cười quái dị.
- Cảm giác thế nào?
- Không thể ngờ được! – Ta thốt lên – Nếu không phải đại sư cấp thì cũng là tông sư cấp trù sư, nguyên vật liệu ít nhất cũng là cao cấp tài liệu mới pha ra cực phẩm trà như thế này.
- Thế cơ à? Ta chỉ thuận tay bứt vài cọng cỏ từ góc đằng kia thôi.
Phụt.
Nước trà từ miệng ta bắn ra tung tóe ngay khi ánh mắt hướng theo ngón tay của bà lão, địa điểm bà ta chỉ tới là cầu tiêu công cộng của cả xóm nhà nghèo. Tường nát vách xiêu, ruồi muỗi lượn lờ khắp nơi, và đúng là kế bên cánh cổng vào cầu tiêu công cộng có mọc lên một lùm cỏ tươi tốt.
- Ha ha ha, lão đây chỉ đùa với ngươi thôi. Tuổi trẻ bây giờ so với trước kia thú vị hơn nhiều.
Bà lão vừa nói vừa cười, trông cực kỳ quái dị. Trà tuy ngon và rất bổ dưỡng, nhưng ta không có can đảm uống tiếp. Cao cấp tài liệu? Thử hỏi một bà già bán bánh chiên qua ngày tiền đâu có thể mua được thứ mắc như thế. Có lẽ bà ta thực sự hái mấy cái lá ven nhà vệ sinh nấu thành trà cũng nên.
Nhưng như thế chẳng phải nói lên tay nghề tuyệt đỉnh của bà hay sao?
/196
|