Thư ký trưởng Liên hội doanh nghiệp đề xuất ngày chính thức ký kết hợp đồng, định tại thứ hai tuần kế tiếp.
Cố Thanh Bùi sau khi nhận được thông báo, liền gọi điện thoại cho Nguyên Dương, hỏi y về khoản tiền giải ngân chưa có.
Nguyên Dương nói: "Ngân hàng hẳn là cuối tuần này mới chi tiền."
"Thảo thuận đảm bảo đã ký chưa vậy?"
"Mới vừa nhận được ngày tháng xác định, ngày mai tôi sẽ đến tập đoàn XX ký hiệp thương, có sự bảo đảm của bọn họ, khoản tiền bên ngân hàng sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Cậu quả thực rất có năng lực, khiến cho tập đoàn XX dám vì cậu mà đảm bảo cho khoản vay lớn như vậy."
"Tôi từng hợp tác cùng bọn họ, cũng đã kiếm cho bọn họ không ít."
"Vậy là tốt rồi."
Nguyên Dương qua điện thoại, tưởng tượng đến biểu tình thoáng nhíu mi, chuyên tâm suy tính lúc này của Cố Thanh Bùi, vị trí trái tim liền tuôn trào một dòng nước ấm, y nói: "Ông có cao hứng không?"
"Gì cơ?"
"Dự án này thành công, kiếm được thật nhiều tiền, ông sẽ cao hứng chứ?"
"Sao lại không cao hứng chứ."
"Vậy thì tốt rồi."
Cố Thanh Bùi thoáng ngừng, "Nguyên Dương, cậu muốn nói cái gì?"
"Ông trước kia luôn chê tôi khiến ông phiền lòng, mang thêm cho ông phiền toái, hiện tại chung quy đã có thể khiến ông cao hứng được một hồi rồi."
Cố Thanh Bùi khẽ cười, "Cậu cho rằng cậu hiện tại sẽ còn không khiến lòng tôi phiền, không thêm phiền toái cho tôi ư?"
"Bất kể thế nào......"
"Cậu trước kia cũng đã từng khiến tôi cao hứng mà." Cố Thanh Bùi nhẹ giọng nói.
Nguyên Dương ngây ngẩn, thanh âm của y có đôi chút run rẩy, "Là có ý gì."
Cố Thanh Bùi xoa ấn đường, ý thức được bản thân thất thố, giọng nói của hắn khôi phục bình thường, "Không có gì, không nói nữa, tôi còn phải họp, khi nào khoản tiền giải ngân, thì báo cho tôi một tiếng."
"Đợi đã!" Nguyên Dương kêu lên: "Cố Thanh Bùi, vốn những lời này tôi không muốn hỏi qua điện thoại...... Trước kia trong lòng ông đã từng có tôi sao?"
Hô hấp của Cố Thanh Bùi bị kiềm hãm, thanh âm nghẹn lại trong cổ họng, nuốt không được nhổ không ra.
"Ông trước giờ chưa từng nhắc đến."
"Cậu hỏi điều này...... có nghĩa lý gì chứ? Không phải cậu hận tôi đã vứt bỏ cậu, không phải cậu tính toán khi kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho tôi ư. Chuyện rối rắm trước kia, đến tột cùng còn có ý nghĩa gì nữa đâu."
Nguyên Dương chầm chậm nói: "Cố Thanh Bùi, ông đang ghen phải không?"
"Tôi không rảnh tiếp tục loại đề tài vô vị này, nếu không có chuyện trọng yếu gì, thì đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa." Hắn nói xong chẳng hề chần chừ, trực tiếp ngắt điện thoại. Hắn nhắm mắt lại xoa bóp huyệt Thái Dương nửa ngày, mới lấy lại tinh thần một chút.
Với hắn mà nói, sự việc với Nguyên Dương so với bất kỳ công tác khó khăn nào đều khiến hắn hao tâm tốn sức hơn rất nhiều. Thứ hắn tập trung vào công tác là trí tuệ, mà thứ tập trung vào Nguyên Dương lại là......
Thời điểm Cố Thanh Bùi tan tầm, đã sắp đến chín giờ, hiếm khi có ngày không phải ăn tiệc, hắn chỉ muốn nhanh chóng về nhà, tắm rửa đi ngủ. Trong khoảng thời gian này có quá nhiều sự việc, toàn thân hắn đều tiều tụy mỏi mệt.
Đỗ xe vào hầm để xe, hắn mở cốp sau tính toán lấy bộ tây trang thư ký đã giặt cho hắn. Đúng lúc này, hắn cảm giác phía sau có một hồi tiếng bước chân cực nhẹ.
Có tiếng bước chân cũng không kỳ quái, song tiếng bước chân kia có cảm giác cố tình đi nhẹ, khiến người ta cảm thấy có chút quỷ dị.
Hắn nhận thấy sự bất thường, chợt quay đầu, chỉ thấy một bóng đen quơ về phía hắn. Hắn né tránh không kịp, bị một kích đập vào đầu, đau nhức kéo đến, thân hình bất ổn, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Hắn theo bản năng ôm đầu, trước mắt biến thành màu đen, sau đó khung hình bắt đầu chớp giật, lòng bàn tay chạm đến chất lỏng ấm nóng.
Trước mắt có vài bóng người, trên mặt đều mang kính râm cùng mũ, thấy không rõ tướng mạo.
Cố Thanh Bùi muốn vịn vào ô tô bò dậy, đầu lại càng lúc càng nặng, cuối cùng mất đi ý thức.
Cố Thanh Bùi là bị lạnh cóng mà tỉnh lại.
Sau khi hắn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường, đệm giường tản mát ra một luồng ẩm mốc, hắn bị trói chặt tay chân, tư thế bất tiện, vừa hồi phục ý thức, tứ chi đều đã tê rần.
Thực quá lạnh.
Cố Thanh Bùi nhìn nhìn bản thân, hắn khi đó mới vừa bước ra từ trong xe đang mở hệ thống sưởi, chỉ mặc độc chiếc áo sơmi, trên người chẳng đắp thứ gì, ngủ tại thời điểm đầu thu thế này, người bình thường đều chịu không nổi.
Hắn hồi tưởng tình tiết khi bị tập kích, trong lòng có chút hốt hoảng, miệng vết thương trên đầu lại càng đau.
Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, ngồi dựa vào đầu giường, đánh giá chốn này. Nơi đây giống như một khách sạn nhỏ rẻ tiền, trong phòng tối như mực, màn cửa dày cộm để lộ một vài tia sáng, xem ra đã là ngày hôm sau.
Những người đó là ai? Vì sao muốn bắt cóc hắn? Là muốn tiền ư?
Cố Thanh Bùi hỏi một chuỗi vấn đề trong lòng, hắn cảm thấy khả năng lớn nhất chính là muốn tống tiền, diều may mắn duy nhất hiện tại chính là những người này không trực tiếp giết chết hắn.
Cố Thanh Bùi cảm giác trên đầu được bọc một vòng băng gạc, song phỏng chừng chẳng được xử lý tử tế, tóc dính sát lên da đầu, vết thương đau rát nhức nhối. Hắn biết bản thân không thể ở quá lâu tại đây, vạn nhất bị nhiễm cảm gì đó, lại thành giúp đám người kia đỡ phải giết con tin.
Cố Thanh Bùi hít một hơi thật sâu, bắt đầu kêu lên, "Có người không! Có người không!"
Hắn gọi hai tiếng, chợt nghe được cách vách có động tĩnh. sau một hồi lâu, một tiếng bước chân nặng nề chạy tới, một gã vừa nhìn đã thấy là hạng lưu manh thô bạo đẩy cửa ra, quát: "Mẹ nó đừng có kêu."
Cố Thanh Bùi nhìn gã một cái, bình tĩnh hỏi: "Ông chủ của mấy người đâu?"
Gã lưu manh nhướn mi, "Mày sao biết tao không phải ông chủ?"
Cố Thanh Bùi không muốn nói nhìn gã đã bết là đồ ngu đần, e ngại kích động gã, buộc phải nói: "Là tôi đoán."
Người nọ nói: "Mày tìm đại ca của chúng tao để làm gì."
"Tôi muốn biết mấy người trói tôi mang đến đây để làm chi."
"Nói nhảm, mày không phải đàn bà, trói vào còn vì cái lẽ gì nữa chứ."
"Muốn tiền phải không, vậy anh có phải nên đối xử với con tin tốt một chút hay không. Cho tôi ăn chút gì đó, tôi cả một ngày chưa ăn gì rồi."
Người nọ nhíu nhíu đầu mày, "Hừ, thực chưa từng gặp thằng nào bị trói mà còn lớn lối như mày, chờ đó." Nói xong gã rầm rầm bước ra ngoài, một lát sau, bưng bát mì ăn liền quay về, "Ăn đi."
Cố Thanh Bùi giơ cho gã xem hai tay bị trói của mình.
"Tao mặc kệ, mày trực tiếp dùng miệng mút đi." Gã rầm một tiếng hạ bát xuống đầu giường, tính toán rời đi.
Cố Thanh Bùi kêu lên: "Người anh em, chờ một chút."
Người nọ quay đầu nhìn hắn.
"Tôi bị anh nhốt thế này, thật rất sợ hãi. Anh chí ít có thể tiết lộ cho tôi một chút, là mấy người muốn bao nhiêu tiền, tính toán liên hệ đòi tiền ai, giao tiền như thế nào, khi nào thì có thể thả tôi đi không?"
"Mấy cái đó tao không quản, chờ đại ca tao trở về sẽ nói với mày."
Cố Thanh Bùi nhìn người này vẫn còn cứng miệng, bản thân không cậy ra được lời nào, đành phải từ bỏ. Hắn nhìn bát mì ăn liền nóng hôi hổi, tuy rằng rất đói, cũng không có cách nào hạ miệng được.
Hắn dù rằng ngoài mặt coi như bình tĩnh, trong lòng lại nặng trịch, hắn không biết tiền có thể thỏa mãn những người này hay không, vạn nhất thực đối với hắn bất lợi thì phải làm sao......
Hắn nghĩ tới Nguyên Dương. Nguyên Dương chẳng phải có thể định vị hắn ở nơi nào hay sao, Nguyên Dương có thể tìm được hắn hay không? Có thể tới cứu hắn hay không?
Đầu óc Cố Thanh Bùi rối loạn như ma, hắn chung quy chưa từng trải qua chuyện như vậy, tri thức cùng kinh nghiệm của hắn, ở trước mặt đám tội phạm bất phân phải trái này, liền lộ vẻ nhợt nhạt yếu đuối.
Nên làm cái gì đây? Có thể sống sót thoát ra không?
Giả như hắn không thể sống sót, điều hắn hối hận nhất, chính là ngày hôm qua không thể trả lời vấn đề kia của Nguyên Dương.
Cố Thanh Bùi thở dài một hơi, ánh mắt ảm đạm xuống.
Cũng không biết đợi bao lâu, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là âm thanh cửa mở khóa, kế đó cửa mở ra, đèn trong phòng nháy mắt sáng ngời, khiến Cố Thanh Bùi không mở nổi mắt.
"Cố tổng, đã lâu không gặp nha."
Tâm Cố Thanh Bùi chợt run rẩy, hắn mở to mắt, nhìn kẻ đắc ý vênh vang trước mặt, đúng là gã bảo vệ mưu tính lấy ảnh chụp uy hiếp hắn, lại bị Nguyên Dương giáo huấn một hồi!
Gã bảo vệ nở nụ cười thâm độc, "Ủy khuất Cố tổng rồi, nếu lần trước Cố tổng chịu xì ra nhiều tiền chút, tôi đã tìm cho ngài khách sạn tốt hơn chút rồi. Ấy không đúng, nếu Cố tổng lần trước nhà đủ tiền rồi, thì cũng đâu có chuyện ngày hôm nay, ngài nói có phải hay không."
Cố Thanh Bùi nhàn nhạt nói: "Muốn bao nhiêu cậu nói đi, tôi sẽ cho người đưa tới."
Gã bảo vệ cười bước đến, vươn tay liền cho Cố Thanh Bùi một cái tát thật mạnh, trên mặt hiện hung quang, "Mày tưởng tao lấy tiền là liền xong chuyện à? Mày cùng thằng ngu họ Nguyên kia thiếu chút nữa đã phế mất một bàn tay của bố mày, tao là muốn cắt rụng từng ngón tay của nó xuống!"
Ánh mắt Cố Thanh Bùi tối sầm lại, "Nói đến cùng giữa hai ta cũng chẳng hề có ân oán gì, cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi cho cậu là được, hơn nữa cam đoan sẽ không truy cứu nữa. Song nếu quả thực muốn gây thương tích, tính chất đã không còn giống nhau nữa, hà tất phải như vậy."
Gã bảo vệ nắm tóc hắn, cười lạnh nói: "Tưởng tao sẽ tin mày sao? Lần trước nói đưa tao tiền, quay đầu liền dẫn theo xã hội đen đến chặn, tao nếu như không chuẩn bị tốt đường lui, thì đã không dám xuống tay thế này. Cố Thanh Bùi, ân oán của hai ta rất lớn, bất quá tao hiện tại chưa động đến mày, chờ thằng họ Nguyên kia đến đây, tao sẽ xử lý cả đôi."
Cố Thanh Bùi mạnh mẽ kiềm nén lửa giận, không rên một tiếng. Xem ra chẳng cần Nguyên Dương tìm đến hắn, những người này cũng sẽ lôi Nguyên Dương đến đây.
Gã bảo vệ lấy ra một chiếc điện thoại, Cố Thanh Bùi liếc mắt một cái nhận ra đó là của mình. Gã ấn số điện thoại của Nguyên Dương, đầu kia rất nhanh tiếp điện thoại, câu đầu tiên chính là hỏi: "Này, ông chạy đến chỗ nào đấy?"
Trong lòng Cố Thanh Bùi căng thẳng, tức khắc hô một tiếng, "Nguyên Dương!" Hắn muốn ngăn cản Nguyên Dương tiếp tục nói. Lần hắn đi Thượng Hải Nguyên Dương lập tức liền biết, khẳng định bản thân chỉ cần rời khỏi phạm vi hoạt động bình thường quá xa, Nguyên Dương sẽ phát hiện, hắn không thể để cho những người này biết Nguyên Dương có thể định vị hắn.
Gã bảo vệ quát: "Câm miệng."
Nguyên Dương ở đầu kia điện thoại thoáng trầm mặc, sau đó thấp giọng nói: "Tao nhận ra giọng nói của mày."
Gã bảo vệ đắc ý lớn tiếng cười, "Mày nhận ra là tốt rồi, đỡ cho tao phải giải thích. Ôn con, tay tao thiếu chút nữa bị mày phế bỏ, mày đừng tưởng tao sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày."
Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Mày muốn thế nào, muốn bao nhiêu, nói đi."
"Năm trăm vạn tiền mặt. Trong đó bốn trăm năm mươi vạn đổi thành bốn lăm tấm chi phiếu du lịch trị giá mười vạn, năm mươi vạn còn lại thành tiền mặt. Buổi chiều ngày mai đích thân mày một mình đi đến chỗ tao chỉ định, người của tao sẽ đưa mày lại đây, đừng có giở trò gì, tao đã bất chấp rồi. Nếu làm tao suy nghĩ lại, tao sẽ giấu Cố Thanh Bùi đi."
Nguyên Dương cơ hồ không có bất cứ chần chừ gì, "Được."
Gã bảo vệ âm hiểm cười nói: "Mày đối với Cố Thanh Bùi thật đúng là tình thâm ý trọng a, thằng cha còn lại trong tấm hình, chính là mày phỏng."
Nguyên Dương ý vị thâm trường nói: "Mày thông minh hơn rồi đó."
"Phi, đi cửa hậu, thực ghê tởm."
Nguyên Dương nói: "Chiều mai phải đến đâu chờ đây?"
"Ngày mai sẽ thông báo lại, nhớ kỹ, chỉ đi một mình."
"Yên tâm đi, người nằm trong tay mày, mày còn lo lắng gì nữa."
"Tốt nhất là như vậy, bằng không mày chờ mà đến nhặt xác đi!"
Sau khi cúp điện thoại, gã bảo vệ lạnh lùng nhìn Cố Thanh Bùi, tựa như đang nhìn một người chết.
Cố Thanh Bùi cũng nhìn gã, nghi hoặc trong lòng càng nặng.
Người này sao lại muốn chi phiếu du lịch? Nếu là Nguyên Dương kí tên, gã dù có chạy ra nước ngoài cũng không đổi được tiền, hay là gã có biện pháp nào khác? Hắn trước kia từng nghe qua tin tức dùng chi phiếu du lịch thông qua thủ đoạn nào đó để lừa đảo, bất quá lúc đó chẳng hề để tâm, song đó dù sao cũng là tội phạm kỹ thuật cao, hắn không cho rằng đám lưu manh chẳng có văn hóa lại có thể nắm bắt được.
Hơn nữa, lần trước hắn rõ ràng nhìn ra được, người này rất sợ Nguyên Dương, chỉ có một khả năng, gã đã bị người nào đó chỉ thị.
Người đầu tiên Cố Thanh Bùi nghĩ đến chính là Nguyên Lập Giang, dù sao đã từng bị ông ta hại, chung quy vẫn còn sợ hãi.
Chính là hắn lại lập tức phủ quyết, thứ nhất hắn không tin Nguyên Lập Giang sẽ dùng thủ đoạn cực đoan như vậy đối phó hắn, thứ hai Nguyên Lập Giang không nhất thiết phải đối phó với con trai mình như thế.
Nếu không phải Nguyên Lập Giang, vậy thì là ai?
Là ai, có quan hệ mật thiết với lợi ích của bọn họ?
Cố Thanh Bùi sau khi nhận được thông báo, liền gọi điện thoại cho Nguyên Dương, hỏi y về khoản tiền giải ngân chưa có.
Nguyên Dương nói: "Ngân hàng hẳn là cuối tuần này mới chi tiền."
"Thảo thuận đảm bảo đã ký chưa vậy?"
"Mới vừa nhận được ngày tháng xác định, ngày mai tôi sẽ đến tập đoàn XX ký hiệp thương, có sự bảo đảm của bọn họ, khoản tiền bên ngân hàng sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Cậu quả thực rất có năng lực, khiến cho tập đoàn XX dám vì cậu mà đảm bảo cho khoản vay lớn như vậy."
"Tôi từng hợp tác cùng bọn họ, cũng đã kiếm cho bọn họ không ít."
"Vậy là tốt rồi."
Nguyên Dương qua điện thoại, tưởng tượng đến biểu tình thoáng nhíu mi, chuyên tâm suy tính lúc này của Cố Thanh Bùi, vị trí trái tim liền tuôn trào một dòng nước ấm, y nói: "Ông có cao hứng không?"
"Gì cơ?"
"Dự án này thành công, kiếm được thật nhiều tiền, ông sẽ cao hứng chứ?"
"Sao lại không cao hứng chứ."
"Vậy thì tốt rồi."
Cố Thanh Bùi thoáng ngừng, "Nguyên Dương, cậu muốn nói cái gì?"
"Ông trước kia luôn chê tôi khiến ông phiền lòng, mang thêm cho ông phiền toái, hiện tại chung quy đã có thể khiến ông cao hứng được một hồi rồi."
Cố Thanh Bùi khẽ cười, "Cậu cho rằng cậu hiện tại sẽ còn không khiến lòng tôi phiền, không thêm phiền toái cho tôi ư?"
"Bất kể thế nào......"
"Cậu trước kia cũng đã từng khiến tôi cao hứng mà." Cố Thanh Bùi nhẹ giọng nói.
Nguyên Dương ngây ngẩn, thanh âm của y có đôi chút run rẩy, "Là có ý gì."
Cố Thanh Bùi xoa ấn đường, ý thức được bản thân thất thố, giọng nói của hắn khôi phục bình thường, "Không có gì, không nói nữa, tôi còn phải họp, khi nào khoản tiền giải ngân, thì báo cho tôi một tiếng."
"Đợi đã!" Nguyên Dương kêu lên: "Cố Thanh Bùi, vốn những lời này tôi không muốn hỏi qua điện thoại...... Trước kia trong lòng ông đã từng có tôi sao?"
Hô hấp của Cố Thanh Bùi bị kiềm hãm, thanh âm nghẹn lại trong cổ họng, nuốt không được nhổ không ra.
"Ông trước giờ chưa từng nhắc đến."
"Cậu hỏi điều này...... có nghĩa lý gì chứ? Không phải cậu hận tôi đã vứt bỏ cậu, không phải cậu tính toán khi kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho tôi ư. Chuyện rối rắm trước kia, đến tột cùng còn có ý nghĩa gì nữa đâu."
Nguyên Dương chầm chậm nói: "Cố Thanh Bùi, ông đang ghen phải không?"
"Tôi không rảnh tiếp tục loại đề tài vô vị này, nếu không có chuyện trọng yếu gì, thì đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa." Hắn nói xong chẳng hề chần chừ, trực tiếp ngắt điện thoại. Hắn nhắm mắt lại xoa bóp huyệt Thái Dương nửa ngày, mới lấy lại tinh thần một chút.
Với hắn mà nói, sự việc với Nguyên Dương so với bất kỳ công tác khó khăn nào đều khiến hắn hao tâm tốn sức hơn rất nhiều. Thứ hắn tập trung vào công tác là trí tuệ, mà thứ tập trung vào Nguyên Dương lại là......
Thời điểm Cố Thanh Bùi tan tầm, đã sắp đến chín giờ, hiếm khi có ngày không phải ăn tiệc, hắn chỉ muốn nhanh chóng về nhà, tắm rửa đi ngủ. Trong khoảng thời gian này có quá nhiều sự việc, toàn thân hắn đều tiều tụy mỏi mệt.
Đỗ xe vào hầm để xe, hắn mở cốp sau tính toán lấy bộ tây trang thư ký đã giặt cho hắn. Đúng lúc này, hắn cảm giác phía sau có một hồi tiếng bước chân cực nhẹ.
Có tiếng bước chân cũng không kỳ quái, song tiếng bước chân kia có cảm giác cố tình đi nhẹ, khiến người ta cảm thấy có chút quỷ dị.
Hắn nhận thấy sự bất thường, chợt quay đầu, chỉ thấy một bóng đen quơ về phía hắn. Hắn né tránh không kịp, bị một kích đập vào đầu, đau nhức kéo đến, thân hình bất ổn, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Hắn theo bản năng ôm đầu, trước mắt biến thành màu đen, sau đó khung hình bắt đầu chớp giật, lòng bàn tay chạm đến chất lỏng ấm nóng.
Trước mắt có vài bóng người, trên mặt đều mang kính râm cùng mũ, thấy không rõ tướng mạo.
Cố Thanh Bùi muốn vịn vào ô tô bò dậy, đầu lại càng lúc càng nặng, cuối cùng mất đi ý thức.
Cố Thanh Bùi là bị lạnh cóng mà tỉnh lại.
Sau khi hắn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường, đệm giường tản mát ra một luồng ẩm mốc, hắn bị trói chặt tay chân, tư thế bất tiện, vừa hồi phục ý thức, tứ chi đều đã tê rần.
Thực quá lạnh.
Cố Thanh Bùi nhìn nhìn bản thân, hắn khi đó mới vừa bước ra từ trong xe đang mở hệ thống sưởi, chỉ mặc độc chiếc áo sơmi, trên người chẳng đắp thứ gì, ngủ tại thời điểm đầu thu thế này, người bình thường đều chịu không nổi.
Hắn hồi tưởng tình tiết khi bị tập kích, trong lòng có chút hốt hoảng, miệng vết thương trên đầu lại càng đau.
Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, ngồi dựa vào đầu giường, đánh giá chốn này. Nơi đây giống như một khách sạn nhỏ rẻ tiền, trong phòng tối như mực, màn cửa dày cộm để lộ một vài tia sáng, xem ra đã là ngày hôm sau.
Những người đó là ai? Vì sao muốn bắt cóc hắn? Là muốn tiền ư?
Cố Thanh Bùi hỏi một chuỗi vấn đề trong lòng, hắn cảm thấy khả năng lớn nhất chính là muốn tống tiền, diều may mắn duy nhất hiện tại chính là những người này không trực tiếp giết chết hắn.
Cố Thanh Bùi cảm giác trên đầu được bọc một vòng băng gạc, song phỏng chừng chẳng được xử lý tử tế, tóc dính sát lên da đầu, vết thương đau rát nhức nhối. Hắn biết bản thân không thể ở quá lâu tại đây, vạn nhất bị nhiễm cảm gì đó, lại thành giúp đám người kia đỡ phải giết con tin.
Cố Thanh Bùi hít một hơi thật sâu, bắt đầu kêu lên, "Có người không! Có người không!"
Hắn gọi hai tiếng, chợt nghe được cách vách có động tĩnh. sau một hồi lâu, một tiếng bước chân nặng nề chạy tới, một gã vừa nhìn đã thấy là hạng lưu manh thô bạo đẩy cửa ra, quát: "Mẹ nó đừng có kêu."
Cố Thanh Bùi nhìn gã một cái, bình tĩnh hỏi: "Ông chủ của mấy người đâu?"
Gã lưu manh nhướn mi, "Mày sao biết tao không phải ông chủ?"
Cố Thanh Bùi không muốn nói nhìn gã đã bết là đồ ngu đần, e ngại kích động gã, buộc phải nói: "Là tôi đoán."
Người nọ nói: "Mày tìm đại ca của chúng tao để làm gì."
"Tôi muốn biết mấy người trói tôi mang đến đây để làm chi."
"Nói nhảm, mày không phải đàn bà, trói vào còn vì cái lẽ gì nữa chứ."
"Muốn tiền phải không, vậy anh có phải nên đối xử với con tin tốt một chút hay không. Cho tôi ăn chút gì đó, tôi cả một ngày chưa ăn gì rồi."
Người nọ nhíu nhíu đầu mày, "Hừ, thực chưa từng gặp thằng nào bị trói mà còn lớn lối như mày, chờ đó." Nói xong gã rầm rầm bước ra ngoài, một lát sau, bưng bát mì ăn liền quay về, "Ăn đi."
Cố Thanh Bùi giơ cho gã xem hai tay bị trói của mình.
"Tao mặc kệ, mày trực tiếp dùng miệng mút đi." Gã rầm một tiếng hạ bát xuống đầu giường, tính toán rời đi.
Cố Thanh Bùi kêu lên: "Người anh em, chờ một chút."
Người nọ quay đầu nhìn hắn.
"Tôi bị anh nhốt thế này, thật rất sợ hãi. Anh chí ít có thể tiết lộ cho tôi một chút, là mấy người muốn bao nhiêu tiền, tính toán liên hệ đòi tiền ai, giao tiền như thế nào, khi nào thì có thể thả tôi đi không?"
"Mấy cái đó tao không quản, chờ đại ca tao trở về sẽ nói với mày."
Cố Thanh Bùi nhìn người này vẫn còn cứng miệng, bản thân không cậy ra được lời nào, đành phải từ bỏ. Hắn nhìn bát mì ăn liền nóng hôi hổi, tuy rằng rất đói, cũng không có cách nào hạ miệng được.
Hắn dù rằng ngoài mặt coi như bình tĩnh, trong lòng lại nặng trịch, hắn không biết tiền có thể thỏa mãn những người này hay không, vạn nhất thực đối với hắn bất lợi thì phải làm sao......
Hắn nghĩ tới Nguyên Dương. Nguyên Dương chẳng phải có thể định vị hắn ở nơi nào hay sao, Nguyên Dương có thể tìm được hắn hay không? Có thể tới cứu hắn hay không?
Đầu óc Cố Thanh Bùi rối loạn như ma, hắn chung quy chưa từng trải qua chuyện như vậy, tri thức cùng kinh nghiệm của hắn, ở trước mặt đám tội phạm bất phân phải trái này, liền lộ vẻ nhợt nhạt yếu đuối.
Nên làm cái gì đây? Có thể sống sót thoát ra không?
Giả như hắn không thể sống sót, điều hắn hối hận nhất, chính là ngày hôm qua không thể trả lời vấn đề kia của Nguyên Dương.
Cố Thanh Bùi thở dài một hơi, ánh mắt ảm đạm xuống.
Cũng không biết đợi bao lâu, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là âm thanh cửa mở khóa, kế đó cửa mở ra, đèn trong phòng nháy mắt sáng ngời, khiến Cố Thanh Bùi không mở nổi mắt.
"Cố tổng, đã lâu không gặp nha."
Tâm Cố Thanh Bùi chợt run rẩy, hắn mở to mắt, nhìn kẻ đắc ý vênh vang trước mặt, đúng là gã bảo vệ mưu tính lấy ảnh chụp uy hiếp hắn, lại bị Nguyên Dương giáo huấn một hồi!
Gã bảo vệ nở nụ cười thâm độc, "Ủy khuất Cố tổng rồi, nếu lần trước Cố tổng chịu xì ra nhiều tiền chút, tôi đã tìm cho ngài khách sạn tốt hơn chút rồi. Ấy không đúng, nếu Cố tổng lần trước nhà đủ tiền rồi, thì cũng đâu có chuyện ngày hôm nay, ngài nói có phải hay không."
Cố Thanh Bùi nhàn nhạt nói: "Muốn bao nhiêu cậu nói đi, tôi sẽ cho người đưa tới."
Gã bảo vệ cười bước đến, vươn tay liền cho Cố Thanh Bùi một cái tát thật mạnh, trên mặt hiện hung quang, "Mày tưởng tao lấy tiền là liền xong chuyện à? Mày cùng thằng ngu họ Nguyên kia thiếu chút nữa đã phế mất một bàn tay của bố mày, tao là muốn cắt rụng từng ngón tay của nó xuống!"
Ánh mắt Cố Thanh Bùi tối sầm lại, "Nói đến cùng giữa hai ta cũng chẳng hề có ân oán gì, cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi cho cậu là được, hơn nữa cam đoan sẽ không truy cứu nữa. Song nếu quả thực muốn gây thương tích, tính chất đã không còn giống nhau nữa, hà tất phải như vậy."
Gã bảo vệ nắm tóc hắn, cười lạnh nói: "Tưởng tao sẽ tin mày sao? Lần trước nói đưa tao tiền, quay đầu liền dẫn theo xã hội đen đến chặn, tao nếu như không chuẩn bị tốt đường lui, thì đã không dám xuống tay thế này. Cố Thanh Bùi, ân oán của hai ta rất lớn, bất quá tao hiện tại chưa động đến mày, chờ thằng họ Nguyên kia đến đây, tao sẽ xử lý cả đôi."
Cố Thanh Bùi mạnh mẽ kiềm nén lửa giận, không rên một tiếng. Xem ra chẳng cần Nguyên Dương tìm đến hắn, những người này cũng sẽ lôi Nguyên Dương đến đây.
Gã bảo vệ lấy ra một chiếc điện thoại, Cố Thanh Bùi liếc mắt một cái nhận ra đó là của mình. Gã ấn số điện thoại của Nguyên Dương, đầu kia rất nhanh tiếp điện thoại, câu đầu tiên chính là hỏi: "Này, ông chạy đến chỗ nào đấy?"
Trong lòng Cố Thanh Bùi căng thẳng, tức khắc hô một tiếng, "Nguyên Dương!" Hắn muốn ngăn cản Nguyên Dương tiếp tục nói. Lần hắn đi Thượng Hải Nguyên Dương lập tức liền biết, khẳng định bản thân chỉ cần rời khỏi phạm vi hoạt động bình thường quá xa, Nguyên Dương sẽ phát hiện, hắn không thể để cho những người này biết Nguyên Dương có thể định vị hắn.
Gã bảo vệ quát: "Câm miệng."
Nguyên Dương ở đầu kia điện thoại thoáng trầm mặc, sau đó thấp giọng nói: "Tao nhận ra giọng nói của mày."
Gã bảo vệ đắc ý lớn tiếng cười, "Mày nhận ra là tốt rồi, đỡ cho tao phải giải thích. Ôn con, tay tao thiếu chút nữa bị mày phế bỏ, mày đừng tưởng tao sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày."
Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Mày muốn thế nào, muốn bao nhiêu, nói đi."
"Năm trăm vạn tiền mặt. Trong đó bốn trăm năm mươi vạn đổi thành bốn lăm tấm chi phiếu du lịch trị giá mười vạn, năm mươi vạn còn lại thành tiền mặt. Buổi chiều ngày mai đích thân mày một mình đi đến chỗ tao chỉ định, người của tao sẽ đưa mày lại đây, đừng có giở trò gì, tao đã bất chấp rồi. Nếu làm tao suy nghĩ lại, tao sẽ giấu Cố Thanh Bùi đi."
Nguyên Dương cơ hồ không có bất cứ chần chừ gì, "Được."
Gã bảo vệ âm hiểm cười nói: "Mày đối với Cố Thanh Bùi thật đúng là tình thâm ý trọng a, thằng cha còn lại trong tấm hình, chính là mày phỏng."
Nguyên Dương ý vị thâm trường nói: "Mày thông minh hơn rồi đó."
"Phi, đi cửa hậu, thực ghê tởm."
Nguyên Dương nói: "Chiều mai phải đến đâu chờ đây?"
"Ngày mai sẽ thông báo lại, nhớ kỹ, chỉ đi một mình."
"Yên tâm đi, người nằm trong tay mày, mày còn lo lắng gì nữa."
"Tốt nhất là như vậy, bằng không mày chờ mà đến nhặt xác đi!"
Sau khi cúp điện thoại, gã bảo vệ lạnh lùng nhìn Cố Thanh Bùi, tựa như đang nhìn một người chết.
Cố Thanh Bùi cũng nhìn gã, nghi hoặc trong lòng càng nặng.
Người này sao lại muốn chi phiếu du lịch? Nếu là Nguyên Dương kí tên, gã dù có chạy ra nước ngoài cũng không đổi được tiền, hay là gã có biện pháp nào khác? Hắn trước kia từng nghe qua tin tức dùng chi phiếu du lịch thông qua thủ đoạn nào đó để lừa đảo, bất quá lúc đó chẳng hề để tâm, song đó dù sao cũng là tội phạm kỹ thuật cao, hắn không cho rằng đám lưu manh chẳng có văn hóa lại có thể nắm bắt được.
Hơn nữa, lần trước hắn rõ ràng nhìn ra được, người này rất sợ Nguyên Dương, chỉ có một khả năng, gã đã bị người nào đó chỉ thị.
Người đầu tiên Cố Thanh Bùi nghĩ đến chính là Nguyên Lập Giang, dù sao đã từng bị ông ta hại, chung quy vẫn còn sợ hãi.
Chính là hắn lại lập tức phủ quyết, thứ nhất hắn không tin Nguyên Lập Giang sẽ dùng thủ đoạn cực đoan như vậy đối phó hắn, thứ hai Nguyên Lập Giang không nhất thiết phải đối phó với con trai mình như thế.
Nếu không phải Nguyên Lập Giang, vậy thì là ai?
Là ai, có quan hệ mật thiết với lợi ích của bọn họ?
/120
|