Lúc dùng cơm, hai người đều rất im lặng, Đào Du Du luôn cảm thấy trong lòng mình kèm nén hơi thở không dám thở ra.
Tuy giờ phút này có thức ăn ngon trước mặt, nhưng cô lại không có nhiều tâm tình để thưởng thức, nhai thức ăn trong miệng cũng như nhai sáp nến.
Thật vất vã hai người mới dùng cơm xong, tâm tình của Đào Du Du vô cùng thấp thỏm, người bồi bàn trẻ tuổi đẹp trai nhanh chóng thu dọn.
Lần này anh ta mang đến một món điểm tâm ngọt.
Khi chiếc bánh ngọt mê người khiến người ta yêu thích đó đưa lên, thì Đào Du Du không nghĩ được nhiều như vậy nữa, cô cầm miếng bánh ngọt lên cắn một cái, Đào Du Du cắn miếng bánh này hơi lớn, miệng lại mở ra không đủ, vì vậy trên miệng cô dính bơ, bộ dáng trông rất chất vật.
Mà bi thương nhất chính là, chính cô cũng không có cảm giác, lè lưỡi liếm một vòng quanh miệng, xem như lau miệng sạch sẽ. Nhưng cô không biết, khóe miệng của cô còn sót lại bữa tối.
Dùng hết món điểm tâm ngọt, Vũ Văn Vĩ Thần chú ý đến khóe miệng Đào Du Du còn dính thức ăn, anh không lau cho cô, mà cố nén cười lẳng lặng nhìn cô.
"Phong cảnh ở đây thật đẹp, lần sau có cơ hội nhất định sẽ đứa Tiểu và Đào Dục Huyên đến đây, chúng nó nhất định sẽ vui." Đào Du Du hài lòng nuốt miếng bánh ngọt xuống, sau đó uống một ngụm rượu vang, rồi mới mở miệng nói.
"Vậy cô vui không?" Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần một tay ôm ngực, tay kia bưng ly đế cao, nhẹ nhàng lắc lắc rượu đỏ trong ly, hai mắt mỉm cười nhìn cô.
"Vui lắm, nếu có thể cởi giày cao gót dưới chân ra thì tốt hơn, mang giày cao như vậy, tôi cảm thấy rất có áp lực." Đào Du Du nghĩ vậy cười cười, sau đó nói.
Sau khi cô ăn xong cái bánh ngọt kia thì tâm tình thả lỏng một chút, tuy rằng không hiểu vì sao Vũ Văn Vĩ Thần lại đột nhiên mời cô ăn cơm, nhưng đến bây giờ vẫn không cảm thấy anh có âm mưu gì, vì vậy cô cũng không lo lắng nhiều như vậy.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe lời cô nói xong, lập tức để ly rượu trong tay xuống, sau đó đứng lên đi đến trước mặt cô.
Đào Du Du thấy anh đứng lên mà không biết anh muốn làm gì, chỉ sững sờ nhìn anh, mãi cho đến khi anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, sau đó xoay cái ghế của cô đối mặt với anh, cô ngây ngốc mở miệng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Vũ Văn Vĩ Thần không nói gì, chỉ im lặng vén váy cô lên, sau đó cánh tay dịu dàng nâng mắt cá chân của cô lên, động tác rất nhẹ
cởi nút gài dây giày phía sau mắt cá chân ra giúp cô, cởi đôi giày cao gót ra khỏi chân cô.
Sau khi giày trên chân được cởi ra, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô nói: "Tuy thấp một chút, nhưng cũng không có vấn đề gì."
"Cái........Cái gì?" Đào Du Du hơi mơ hồ không hiểu, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần dùng hành động cho cô câu trả lời.
Anh đột nhiên từ mặt đất đứng lên, sau đó hơi mỉm cười xoay người, hai cánh tay lớn đặt lên eo cô, anh dùng một tay kéo cô từ trên ghế lên, sau đó ngay lúc cô chưa kịp phản ứng, tay kia đã nắm lấy bàn tay đang luống cuống của cô, lúc này tư thế của hai người giống như đang khiêu vũ.
Bởi vì bỏ giày cao gót ra nên khi Đào Du Du cao 160cm đứng trước Vũ Văn Vĩ Thần cao 180cm thì có vẻ vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, đầu cô chỉ cao đến ngực anh, làm cho anh không đố kỵ chút nào đưa mắt nhìn xuống cô.
Bây giờ Đào Du Du mới hiểu ý trong lời nói của anh, thì ra anh muốn đưa cô đi khiêu vũ.
Theo nhịp điệu âm nhạc, Vũ Văn Vĩ Thần vì lo lắng cho Đào Du Du đang đi chân trân nên bước chân khiêu vũ rất nhỏ. Mà Đáng thương cho Đào Du Du lúc này đã hối hận khi cởi giày cao gót ra.
Nếu cô sớm biết tiếp theo sẽ khiêu vũ, có làm thế nào có chết cũng mang giày cao gót chống đỡ.
Bất đắc dĩ cô đành kiễng mũi chân của mình lên, cố gắng để cho cơ thể mình cao ngang người anh.
Tiếng nhạc từ từ trôi qua tai bọn họ, Đào Du Du nhón chân chậm rãi di chuyễn theo bước chân của Vũ Văn Vĩ Thần, vì hai người ở khoảng cách khá gần, nên đỉnh đầu của cô vừa vặn chạm vào cằm của anh, chiều cao của hai người chênh lệch nhau nên bọn họ không có cách nào dùng ánh mắt trao đổi.
Trong không khí tràn ngập mùi nước hoa nhàn nhạt tỏa ra từ người anh, làm cho suy nghĩ của Đào Du Du bỗng chốc bay thật xa,
dường như giờ phút này người cùng khiêu vũ với cô không phải là Tổng Thống đại nhân ngày thường thích diễu võ dương oai với cô.
Loại cảm giác này thật đẹp, ánh nến lãng mạn dưới bữa tối, người đàn ông đẹp trai, âm nhạc vui tươi và điệu nhảy yêu thích.
Hết thảy tất cả người phụ nữ nào đều không thể chống lại sự dụ hoặc này.
Đào Du Du là phụ nữ, vì vậy trong một khoảnh khắc kỳ diệu như vậy, cô đã đem những ân oán trước đây giữa cô và Vũ Văn Vĩ Thần ném sang một bên.
Vào lúc không khí đang dâng cao trào, Vũ Văn Vĩ Thần chợt ôm lấy Đào Du Du, cảm giác được cơ thể mảnh mai của cô, nhớ đến nhiều năm qua, nhiệm vụ quan trọng đặt lên đôi vai gầy yếu này của cô là nuôi dưỡng hai đứa con, mà tất cả đều là do nhà Văn Văn áp đặt cho cô.
Cho dù là cái chết năm đó của ba cô, hay là đứa con trong bụng cô, nếu không có Vũ Văn thị, có lẽ bây giờ cô trải qua một cuộc sống an nhàn không buồn không lo giống như những thiên kim tiểu thư khác.
Nghĩ đến những việc này, trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần khẽ động, đột nhiên cúi đầu, chống lại ánh mắt của anh chính là cái cằm của Đào Du Du, anh dùng giọng nói rất trầm thấp: "Mãi mãi đứng bên cạnh tôi giống như vậy được chứ?"
"Ách.... ..." Đào Du Du hơi sững sờ, không nghĩ đến anh lại đột nhiên phun ra một câu như vậy.
Giờ phút này, thời gian như ngừng lại, trong ánh mắt bọn họ chỉ có hai người, khoảng cách gần như vậy, hơi thở ấm áp phả vào mặt đối phương, không khí mập mờ lặng lẽ trôi qua giữa hai người bọn họ.
Tuy giờ phút này có thức ăn ngon trước mặt, nhưng cô lại không có nhiều tâm tình để thưởng thức, nhai thức ăn trong miệng cũng như nhai sáp nến.
Thật vất vã hai người mới dùng cơm xong, tâm tình của Đào Du Du vô cùng thấp thỏm, người bồi bàn trẻ tuổi đẹp trai nhanh chóng thu dọn.
Lần này anh ta mang đến một món điểm tâm ngọt.
Khi chiếc bánh ngọt mê người khiến người ta yêu thích đó đưa lên, thì Đào Du Du không nghĩ được nhiều như vậy nữa, cô cầm miếng bánh ngọt lên cắn một cái, Đào Du Du cắn miếng bánh này hơi lớn, miệng lại mở ra không đủ, vì vậy trên miệng cô dính bơ, bộ dáng trông rất chất vật.
Mà bi thương nhất chính là, chính cô cũng không có cảm giác, lè lưỡi liếm một vòng quanh miệng, xem như lau miệng sạch sẽ. Nhưng cô không biết, khóe miệng của cô còn sót lại bữa tối.
Dùng hết món điểm tâm ngọt, Vũ Văn Vĩ Thần chú ý đến khóe miệng Đào Du Du còn dính thức ăn, anh không lau cho cô, mà cố nén cười lẳng lặng nhìn cô.
"Phong cảnh ở đây thật đẹp, lần sau có cơ hội nhất định sẽ đứa Tiểu và Đào Dục Huyên đến đây, chúng nó nhất định sẽ vui." Đào Du Du hài lòng nuốt miếng bánh ngọt xuống, sau đó uống một ngụm rượu vang, rồi mới mở miệng nói.
"Vậy cô vui không?" Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần một tay ôm ngực, tay kia bưng ly đế cao, nhẹ nhàng lắc lắc rượu đỏ trong ly, hai mắt mỉm cười nhìn cô.
"Vui lắm, nếu có thể cởi giày cao gót dưới chân ra thì tốt hơn, mang giày cao như vậy, tôi cảm thấy rất có áp lực." Đào Du Du nghĩ vậy cười cười, sau đó nói.
Sau khi cô ăn xong cái bánh ngọt kia thì tâm tình thả lỏng một chút, tuy rằng không hiểu vì sao Vũ Văn Vĩ Thần lại đột nhiên mời cô ăn cơm, nhưng đến bây giờ vẫn không cảm thấy anh có âm mưu gì, vì vậy cô cũng không lo lắng nhiều như vậy.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe lời cô nói xong, lập tức để ly rượu trong tay xuống, sau đó đứng lên đi đến trước mặt cô.
Đào Du Du thấy anh đứng lên mà không biết anh muốn làm gì, chỉ sững sờ nhìn anh, mãi cho đến khi anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, sau đó xoay cái ghế của cô đối mặt với anh, cô ngây ngốc mở miệng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Vũ Văn Vĩ Thần không nói gì, chỉ im lặng vén váy cô lên, sau đó cánh tay dịu dàng nâng mắt cá chân của cô lên, động tác rất nhẹ
cởi nút gài dây giày phía sau mắt cá chân ra giúp cô, cởi đôi giày cao gót ra khỏi chân cô.
Sau khi giày trên chân được cởi ra, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô nói: "Tuy thấp một chút, nhưng cũng không có vấn đề gì."
"Cái........Cái gì?" Đào Du Du hơi mơ hồ không hiểu, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần dùng hành động cho cô câu trả lời.
Anh đột nhiên từ mặt đất đứng lên, sau đó hơi mỉm cười xoay người, hai cánh tay lớn đặt lên eo cô, anh dùng một tay kéo cô từ trên ghế lên, sau đó ngay lúc cô chưa kịp phản ứng, tay kia đã nắm lấy bàn tay đang luống cuống của cô, lúc này tư thế của hai người giống như đang khiêu vũ.
Bởi vì bỏ giày cao gót ra nên khi Đào Du Du cao 160cm đứng trước Vũ Văn Vĩ Thần cao 180cm thì có vẻ vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, đầu cô chỉ cao đến ngực anh, làm cho anh không đố kỵ chút nào đưa mắt nhìn xuống cô.
Bây giờ Đào Du Du mới hiểu ý trong lời nói của anh, thì ra anh muốn đưa cô đi khiêu vũ.
Theo nhịp điệu âm nhạc, Vũ Văn Vĩ Thần vì lo lắng cho Đào Du Du đang đi chân trân nên bước chân khiêu vũ rất nhỏ. Mà Đáng thương cho Đào Du Du lúc này đã hối hận khi cởi giày cao gót ra.
Nếu cô sớm biết tiếp theo sẽ khiêu vũ, có làm thế nào có chết cũng mang giày cao gót chống đỡ.
Bất đắc dĩ cô đành kiễng mũi chân của mình lên, cố gắng để cho cơ thể mình cao ngang người anh.
Tiếng nhạc từ từ trôi qua tai bọn họ, Đào Du Du nhón chân chậm rãi di chuyễn theo bước chân của Vũ Văn Vĩ Thần, vì hai người ở khoảng cách khá gần, nên đỉnh đầu của cô vừa vặn chạm vào cằm của anh, chiều cao của hai người chênh lệch nhau nên bọn họ không có cách nào dùng ánh mắt trao đổi.
Trong không khí tràn ngập mùi nước hoa nhàn nhạt tỏa ra từ người anh, làm cho suy nghĩ của Đào Du Du bỗng chốc bay thật xa,
dường như giờ phút này người cùng khiêu vũ với cô không phải là Tổng Thống đại nhân ngày thường thích diễu võ dương oai với cô.
Loại cảm giác này thật đẹp, ánh nến lãng mạn dưới bữa tối, người đàn ông đẹp trai, âm nhạc vui tươi và điệu nhảy yêu thích.
Hết thảy tất cả người phụ nữ nào đều không thể chống lại sự dụ hoặc này.
Đào Du Du là phụ nữ, vì vậy trong một khoảnh khắc kỳ diệu như vậy, cô đã đem những ân oán trước đây giữa cô và Vũ Văn Vĩ Thần ném sang một bên.
Vào lúc không khí đang dâng cao trào, Vũ Văn Vĩ Thần chợt ôm lấy Đào Du Du, cảm giác được cơ thể mảnh mai của cô, nhớ đến nhiều năm qua, nhiệm vụ quan trọng đặt lên đôi vai gầy yếu này của cô là nuôi dưỡng hai đứa con, mà tất cả đều là do nhà Văn Văn áp đặt cho cô.
Cho dù là cái chết năm đó của ba cô, hay là đứa con trong bụng cô, nếu không có Vũ Văn thị, có lẽ bây giờ cô trải qua một cuộc sống an nhàn không buồn không lo giống như những thiên kim tiểu thư khác.
Nghĩ đến những việc này, trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần khẽ động, đột nhiên cúi đầu, chống lại ánh mắt của anh chính là cái cằm của Đào Du Du, anh dùng giọng nói rất trầm thấp: "Mãi mãi đứng bên cạnh tôi giống như vậy được chứ?"
"Ách.... ..." Đào Du Du hơi sững sờ, không nghĩ đến anh lại đột nhiên phun ra một câu như vậy.
Giờ phút này, thời gian như ngừng lại, trong ánh mắt bọn họ chỉ có hai người, khoảng cách gần như vậy, hơi thở ấm áp phả vào mặt đối phương, không khí mập mờ lặng lẽ trôi qua giữa hai người bọn họ.
/229
|