Editor: Nguyên Nguyên
“Cô gái này khẩu vị thật đúng là khác người, xác định muốn xem phim kinh dị sao?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi khinh bỉ liếc mắt nhìn Đào Du Du một cái, sau đó cười nói.
“Nhiều người cùng xem phim kinh dị mới đã ghiền chứ, cũng không sợ hãi có phải không? Nế không chúng ta đi xem phim kinh dị đi.” Đào Du Du bị hình ảnh cô gái quỷ dữ trên tấm áp phích lớn này làm cho hấp dẫn, hai mắt sáng rực nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.
“Đem di động của cô cho tôi.” Vũ Văn Vĩ Thần thấy cô hứng thú như thế, vì vậy nói muốn di động của cô.
“Muốn di động làm gì?” Đào Du Du vừa nghi hoặc, vừa đưa di động cho Vũ Văn Vĩ Thần.
Nhận di động, anh lưu loát bấm dãy số điện thoại của Hồ Ứng, nhấn nút gọi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin chuyển vào hộp thư thoại…………….”
Khẽ cau mày, anh đem điện thoại nhét vào tay Đào Du Du, sau đó lại nói: “Bóp tiền đâu?”
“Cái gì? Tiền………….Bóp tiền?” Đào Du Du không biết vì sao anh đòi tiền cô. Tuy
rằng đầu đầy nghi vấn, nhưng khôn biết có phải do thói quen nghe lời chỉ huy của anh không, tay không tự giác lấy bóp tiền ra.
Nhận bóp tiền của cô, anh vừa mở ra thì nhìn thấy, bên trong nằm lẳng lặng vài tờ một trăm đồng, còn có một cọc chi phiếu nằm một bên."
"Nhiều chi phiếu như vậy, xem ra quản gia kiếm được không ít tiền." Anh không khách khí lấy tất cả tiền mặt ra, sau đó nói.
"Nào có nhiều tiền! Này, anh làm gì lấy nhiều tiền của tôi vậy?" Lúc Đào Du Du cầm bóp tiền, nhìn bên trong rỗng tuếch, nhịn không được khóc ròng.
"Không phải nói muốn đi xem phim kinh dị sao? Tất nhiên là cô phải mời khách, hiện tại chẳng phải cô mời tôi xem phim sao?" Vũ Văn Vĩ Thần cầm lấy mấy tờ tiền, rất hợp tình hợp lý nhìn cô, sau đó xoay người đi đến quầy bán vé.
Đào Du Du nhìn bóng lưng anh xoay người rời đi, đau đớn cho mấy trăm đồng của mình, cứ như vậy bị anh bóc lột.
Bản thân mình làm trâu làm ngựa bên cạnh anh ta biết bao nhiêu mới được bao nhiêu tiền lương đó, lần này nhìn anh nạo vét hơn phân nửa, hôm nay xem như công toi một ngày.
Nhưng mà Vũ Văn Vĩ Thần rất giống người khác xếp hàng mua vé, đây khiến cô cảm thấy kỳ lạ, dường như cô có thể cảm nhận được tính cách xấu xa của Vũ Văn Vĩ Thần anh ta chờ khoảng hai phút sẽ cảm thấy không kiên nhẫn.
Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần đi đến quầy bán vé, nhìn một hàng dài xếp hàng phía trước, không kiên nhẫn nhíu mày.
Không xếp hàng giống người khác, anh lập tức lên phía trước, tìm cô gái đừng đầu hàng nói: "Tiểu thư, có thể làm phiền cô mua hai vé xem phim giúp tôi được không? Tôi trả cho cô hai lần tiền vé." Nói xong, anh cầm tờ hai trăm đồng trên tay mình, số tiền còn lại đều đưa cho cô bé.
Cô bé nhìn thấy tiền hai mắt sáng lên, nhìn nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn là một trai đẹp hoa hoa lệ lệ xuất hiện trước mặt mình, tự nhiên không có khí lực chống cự, sau khi cô nhận tiền, gật mạnh đầu, cuối cùng hơi do dự hỏi: "Vì sao tôi cảm thấy anh quen mắt như vậy? Anh có phải là minh tinh điện ảnh không?"
"Ha ha ha, tôi là minh tinh còn phải xếp hàng mua vé xem phim sao?" Vũ Văn Vĩ Thần thấy mình bị hỏi liền cười gượng hai tiếng, sau đó nói.
"Cũng đúng, cũng đúng, đến phiên tôi anh đợi chút nha." Cô bé nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói vậy, cảm thấy rất có lý, mắt thấy lập tức đến phiên mình, vì vậy vẫy vẫy tay với Vũ Văn Vĩ Thần, nhường anh đi một bên.
.............................
Đợi đến khi Vũ Văn Vĩ Thần đi đến trước mặt Đào Du Du, Đào Du Du nhìn trên tay anh chỉ còn tờ hai trăm đồng, vì vậy giống như gà mẹ bắt đầu hỏi anh tiền đi đâu rồi.
"Mua vé a." Vũ Văn Vĩ Thần không cho là đúng nói.
"Cái gì? Không phải 100 đồng một vé sao? Anh cầm tiền 800 đồng, vì sao chỉ còn hai trăm đồng? Còn nữa, còn nữa, người khác đều xếp hàng, còn anh sao nhanh mua được vé vậy?" Đào Du Du trừng to hai mắt chất vấn Vũ Văn Vĩ Thần.
"Nhớ kỹ đi, trong ví tiền có 800 đồng, bọn họ ăn bỏng ngô là mua ở đâu vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần không cho Đào Du Du cơ hội đào xới tiền đi đâu, ánh mắt anh dừng lại trên người của vài người đi ngang qua trong tay ôm đồ ăn vặt.
Đào Du Du nghe vậy, trên trán hoa hoa lệ lệ chảy xuống một giọt mồ hôi, nhìn cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi liền chỉ "A, chính là chỗ đó, nhìn thấy không? Có một máy rán bỏng ngô đặt bên ngoài đó."
"A, vậy cô chờ chút." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, đem vé xem phim nhét vào tay Đào Du Du, sau đó nhìn đi đến cửa hàng tiện lợi.
Trong lòng Đào Du Du thầm suy nghĩ, nếu lúc này Vũ Văn Vĩ Thần không tiêu tiền cô thì thật tốt, làm một thân sĩ mời cô xem phim, đây tuyệt đối là đủ tư cách rồi.
Cô nhớ trước đây, Đào Dục Huyên còn đưa Tiểu Nho đi xem phim, Tiểu Nho và cô muốn ăn bỏng ngô, nhưng Đào Dục Huyên lại hung hăng khinh bỉ nói với cô: "Lớn tuổi còn ăn bỏng ngô..."
Cô có cảm giác muốn khóc tại chỗ, cô lớn tuổi thế nào? Vì sao ngay cả bỏng ngô cũng không thể ăn?
Bây giờ nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần cũng thích bỏng ngô, cô hơi tìm được một tia vui mừng.
Tổng Thống cũng thích bỏng ngô có phải không?
Lúc này Đào Du Du thầm suy nghĩ. Nếu đổi Vũ Văn Vĩ Thần thành Thác Ngọc Mộ Dã thật là tốt, nói vậy, giờ phút này nhất định sẽ hạnh phúc đến ngất xỉu.
........................................
Đợi đến khi Vũ Văn Vĩ Thần ôm bỏng ngô đi đến, còn cầm thêm hai cái bánh ghế lớn, cô cảm thấy tư thế này của anh rất buồn cười.
Ngẫm lại bình thường thấy anh thật lạnh lùng, bộ dáng cao ngạo tại thượng, hiện tại còn đến đây mua vé xem phim và bỏng ngô, không thể nói không buồn thúc giục a.
"Cô còn đứng đó làm gì? Còn không nhanh đến đây xách đồ giúp tôi." Nhìn Đào Du Du nhàn nhã thờ ơ ngồi ở chỗ kia, anh lại nhịn không được ra lệnh cho cô.
“Cô gái này khẩu vị thật đúng là khác người, xác định muốn xem phim kinh dị sao?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi khinh bỉ liếc mắt nhìn Đào Du Du một cái, sau đó cười nói.
“Nhiều người cùng xem phim kinh dị mới đã ghiền chứ, cũng không sợ hãi có phải không? Nế không chúng ta đi xem phim kinh dị đi.” Đào Du Du bị hình ảnh cô gái quỷ dữ trên tấm áp phích lớn này làm cho hấp dẫn, hai mắt sáng rực nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.
“Đem di động của cô cho tôi.” Vũ Văn Vĩ Thần thấy cô hứng thú như thế, vì vậy nói muốn di động của cô.
“Muốn di động làm gì?” Đào Du Du vừa nghi hoặc, vừa đưa di động cho Vũ Văn Vĩ Thần.
Nhận di động, anh lưu loát bấm dãy số điện thoại của Hồ Ứng, nhấn nút gọi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin chuyển vào hộp thư thoại…………….”
Khẽ cau mày, anh đem điện thoại nhét vào tay Đào Du Du, sau đó lại nói: “Bóp tiền đâu?”
“Cái gì? Tiền………….Bóp tiền?” Đào Du Du không biết vì sao anh đòi tiền cô. Tuy
rằng đầu đầy nghi vấn, nhưng khôn biết có phải do thói quen nghe lời chỉ huy của anh không, tay không tự giác lấy bóp tiền ra.
Nhận bóp tiền của cô, anh vừa mở ra thì nhìn thấy, bên trong nằm lẳng lặng vài tờ một trăm đồng, còn có một cọc chi phiếu nằm một bên."
"Nhiều chi phiếu như vậy, xem ra quản gia kiếm được không ít tiền." Anh không khách khí lấy tất cả tiền mặt ra, sau đó nói.
"Nào có nhiều tiền! Này, anh làm gì lấy nhiều tiền của tôi vậy?" Lúc Đào Du Du cầm bóp tiền, nhìn bên trong rỗng tuếch, nhịn không được khóc ròng.
"Không phải nói muốn đi xem phim kinh dị sao? Tất nhiên là cô phải mời khách, hiện tại chẳng phải cô mời tôi xem phim sao?" Vũ Văn Vĩ Thần cầm lấy mấy tờ tiền, rất hợp tình hợp lý nhìn cô, sau đó xoay người đi đến quầy bán vé.
Đào Du Du nhìn bóng lưng anh xoay người rời đi, đau đớn cho mấy trăm đồng của mình, cứ như vậy bị anh bóc lột.
Bản thân mình làm trâu làm ngựa bên cạnh anh ta biết bao nhiêu mới được bao nhiêu tiền lương đó, lần này nhìn anh nạo vét hơn phân nửa, hôm nay xem như công toi một ngày.
Nhưng mà Vũ Văn Vĩ Thần rất giống người khác xếp hàng mua vé, đây khiến cô cảm thấy kỳ lạ, dường như cô có thể cảm nhận được tính cách xấu xa của Vũ Văn Vĩ Thần anh ta chờ khoảng hai phút sẽ cảm thấy không kiên nhẫn.
Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần đi đến quầy bán vé, nhìn một hàng dài xếp hàng phía trước, không kiên nhẫn nhíu mày.
Không xếp hàng giống người khác, anh lập tức lên phía trước, tìm cô gái đừng đầu hàng nói: "Tiểu thư, có thể làm phiền cô mua hai vé xem phim giúp tôi được không? Tôi trả cho cô hai lần tiền vé." Nói xong, anh cầm tờ hai trăm đồng trên tay mình, số tiền còn lại đều đưa cho cô bé.
Cô bé nhìn thấy tiền hai mắt sáng lên, nhìn nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn là một trai đẹp hoa hoa lệ lệ xuất hiện trước mặt mình, tự nhiên không có khí lực chống cự, sau khi cô nhận tiền, gật mạnh đầu, cuối cùng hơi do dự hỏi: "Vì sao tôi cảm thấy anh quen mắt như vậy? Anh có phải là minh tinh điện ảnh không?"
"Ha ha ha, tôi là minh tinh còn phải xếp hàng mua vé xem phim sao?" Vũ Văn Vĩ Thần thấy mình bị hỏi liền cười gượng hai tiếng, sau đó nói.
"Cũng đúng, cũng đúng, đến phiên tôi anh đợi chút nha." Cô bé nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói vậy, cảm thấy rất có lý, mắt thấy lập tức đến phiên mình, vì vậy vẫy vẫy tay với Vũ Văn Vĩ Thần, nhường anh đi một bên.
.............................
Đợi đến khi Vũ Văn Vĩ Thần đi đến trước mặt Đào Du Du, Đào Du Du nhìn trên tay anh chỉ còn tờ hai trăm đồng, vì vậy giống như gà mẹ bắt đầu hỏi anh tiền đi đâu rồi.
"Mua vé a." Vũ Văn Vĩ Thần không cho là đúng nói.
"Cái gì? Không phải 100 đồng một vé sao? Anh cầm tiền 800 đồng, vì sao chỉ còn hai trăm đồng? Còn nữa, còn nữa, người khác đều xếp hàng, còn anh sao nhanh mua được vé vậy?" Đào Du Du trừng to hai mắt chất vấn Vũ Văn Vĩ Thần.
"Nhớ kỹ đi, trong ví tiền có 800 đồng, bọn họ ăn bỏng ngô là mua ở đâu vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần không cho Đào Du Du cơ hội đào xới tiền đi đâu, ánh mắt anh dừng lại trên người của vài người đi ngang qua trong tay ôm đồ ăn vặt.
Đào Du Du nghe vậy, trên trán hoa hoa lệ lệ chảy xuống một giọt mồ hôi, nhìn cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi liền chỉ "A, chính là chỗ đó, nhìn thấy không? Có một máy rán bỏng ngô đặt bên ngoài đó."
"A, vậy cô chờ chút." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, đem vé xem phim nhét vào tay Đào Du Du, sau đó nhìn đi đến cửa hàng tiện lợi.
Trong lòng Đào Du Du thầm suy nghĩ, nếu lúc này Vũ Văn Vĩ Thần không tiêu tiền cô thì thật tốt, làm một thân sĩ mời cô xem phim, đây tuyệt đối là đủ tư cách rồi.
Cô nhớ trước đây, Đào Dục Huyên còn đưa Tiểu Nho đi xem phim, Tiểu Nho và cô muốn ăn bỏng ngô, nhưng Đào Dục Huyên lại hung hăng khinh bỉ nói với cô: "Lớn tuổi còn ăn bỏng ngô..."
Cô có cảm giác muốn khóc tại chỗ, cô lớn tuổi thế nào? Vì sao ngay cả bỏng ngô cũng không thể ăn?
Bây giờ nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần cũng thích bỏng ngô, cô hơi tìm được một tia vui mừng.
Tổng Thống cũng thích bỏng ngô có phải không?
Lúc này Đào Du Du thầm suy nghĩ. Nếu đổi Vũ Văn Vĩ Thần thành Thác Ngọc Mộ Dã thật là tốt, nói vậy, giờ phút này nhất định sẽ hạnh phúc đến ngất xỉu.
........................................
Đợi đến khi Vũ Văn Vĩ Thần ôm bỏng ngô đi đến, còn cầm thêm hai cái bánh ghế lớn, cô cảm thấy tư thế này của anh rất buồn cười.
Ngẫm lại bình thường thấy anh thật lạnh lùng, bộ dáng cao ngạo tại thượng, hiện tại còn đến đây mua vé xem phim và bỏng ngô, không thể nói không buồn thúc giục a.
"Cô còn đứng đó làm gì? Còn không nhanh đến đây xách đồ giúp tôi." Nhìn Đào Du Du nhàn nhã thờ ơ ngồi ở chỗ kia, anh lại nhịn không được ra lệnh cho cô.
/229
|