“Đào quản gia, ở đây có rất nhiều người, xin mời cô đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, sau đó cơm trưa sẽ được dọn lên.” Sau khi Đào Du Du bái tế Thác Ngọc Nguyên Tục xong, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đến trước mặt cô, khách khí nói với cô.
“Ông là?” Đào Du Du nhìn thoáng qua người này, tò mò hỏi.
“Tôi là quản gia của quý phủ, cũng là trợ lý của lão phu nhân, lão phu nhân muốn chủ trì đại cục trước mắt, sợ có điều thất lễ với Đào quản gia, cho nên để cho tôi đến mời cô đến phòng khách nghỉ ngơi.” Người đàn ông nói, thấy cô hơi xoay người lại, bày ra một tư thế “mời” cô đi theo mình.
“Không cần, tôi đến phúng viếng ông xã của bạn thân, mục đích đã đạt được rồi, vì vậy không làm phiền đến quý phủ nữa, xin ông nói với lão phu nhân hãy nén đau thương.”
Đào Du Du nhìn thấy Dương Vi Tiếu cuối cùng cũng được gặp mặt Thác Ngọc Nguyên Tục, cô chỉ có thể giúp cô ấy được như vậy, vì vậy chỉ gật đầu với vị quản gia trước mắt, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Đào quản gia xin dừng bước.” Người quản gia này thấy thế, lập tức lên tiếng giữ Đào Du Du lại.
“Xin hỏi ông có chuyện gì không?” Đào Du Du nhìn về phía quản gia, trong lòng không hiểu ông ta muốn giữ mình lại làm cái gì.
“Người thấy phu nhân thương tâm như thế, chúng tôi không biết khuyên bảo cô là bạn của phu nhân, chỉ có cách xin cô ở lại khuyên bảo phu nhân là được, làm phiền cô rồi.” Quản gia nói xong, nhìn Đào Du Du cúi thấp đầu, liền van xin.
Ha hả…………..
Lời này nói thật mới mẻ rồi.
Đào Du Du nhịn không được cười thầm, thế nào, lương tâm lão phu nhân cảm thấy rốt cuộc nàng dâu này có tốt bao nhiêu, không nỡ để cô ấy thương tâm như thế sao?
Bà ta thay đổi không quá nhanh chứ, hơi có chút quỷ dị rồi.
Rốt cuộc Thác Ngọc Mộ Dã đã dùng biện pháp gì mà thu phục được lão phu nhân cố chấp mạnh mẽ này chứ?
Đào Du Du suy nghĩ, ánh mắt đảo quanh một vòng.
Có thể khiến cô ở lại cùng với Vi Tiếu, hiển nhiên là cô vui nhất rồi, vì vậy sau khi quản gia mở miệng van xin cô, cô liền gật đầu đồng ý.
“Cảm ơn cô.” Quản gia khách khí nói lời cảm ơn với cô, sau đó lại nói: “Vậy mời cô hãy khuyên phu nhân về phòng nghỉ ngơi đi, nhìn tình trạng của cô ấy không tốt.”
“Được, tôi biết nên làm thế nào.” Đào Du Du nói xong, liền đi đến chỗ Dương Vi Tiếu đang quỳ cách đó không xa.
…………………………………………………………….
Lúc này, xe chạy trên đường lớn từ nhà tang lễ vào trung tâm thành phố, Thác Ngọc Mộ Dã đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Tổng giám đốc, ngài để Đào quản gia ở lại đó một mình có được không? Dù sao cô ấy cũng là quản gia của phủ Tổng Thống, nếu xảy ra chuyện gì, nên giao cho Tổng Thống như thế nào đây?” Vốn đây là vị trí của Đào Du Du ngồi, bây giờ lại đổi là trợ lý Vương Ưng của Thác Ngọc Mộ Dã, anh ta cảm thấy hơi lo lắng.
“Cậu đã biết cô ấy là người của Tổng Thống, có gì mà lo lắng?” Thác Ngọc Mộ Dã hơi mở mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt không cảm xúc nói.
“Ngài cố ý để lão phu nhân biết thân phận thật sự của cô ấy, sau đó ngài trước mặt hội đồng quản trị gây áp lực cho cô ấy, cứ như vậy, cô ấy ở thân phận là quản gia, nhất định sẽ lợi dụng một chút, như vậy Đào quản gia có thể đến đây đàm phán về thỏa thuận ký trước khi kết hôn của Dương Vi Tiếu rồi.……. Tổng giám đốc, ngài đi nước cờ này thật khéo.” Lúc này Vương Ứng cũng hiểu rõ ý đồ của Thác Ngọc Mộ Dã, anh ta liền cảm thán.
Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không rõ cảm xúc: “Thân phận của Đào Du Du, quả thật dùng được lắm…………………”
………………………
Trong nhà tang lễ, Đào Du Du khuyên nhủ một lúc Dương Vi Tiếu mới chịu trở về phòng nghỉ ngơi, đỡ cô ấy nằm xuống ghế sô pha, lúc này Đào Du Du mới biết, từ lúc các cô bị ngăn cản ở cửa sau, không biết Lý Mỹ Ngôn đã chạy đi đâu rồi.
Chẳng lẽ sau khi cô ấy nhìn thấy mình đến đây, liền lặng lẽ rời đi rồi sao?
Đào Du Du hơi nghi ngờ, nhưng mà cũng không suy nghĩ nhiều. Tuy rằng nhìn thấy cô ấy nằm trên ghế sô pha, nhưng hai mắt Dương Vi Tiếu vẫn mở to nhìn lên trần nhà, cô có cảm giác đau lòng không nói nên lời.
“Vi Tiếu, cậu đừng như vậy, cố nén bi thương đi, ông xã cậu trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy cậu như vậy.” Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ gầy lạnh lẽo của cô ấy, Đào Du Du ôn nhu khuyên nhủ bên tai Dương Vi Tiếu.
“Du Du, cậu không hiểu đâu, năm đó vì có thể ở cùng chúng tôi đã chịu bao nhiêu khổ cực.” Hơi hơi chớp mắt, khóe mặt có dòng nước mắt chảy xuống, giọng nói Dương Vi Tiếu thật nhỏ, thật yếu ớt, giống như bây giờ cô thật mờ ảo, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
“Mình có thể hiểu rõ tâm tình của cậu lúc này, nhưng mà, Nguyên Tục chết không phải là lỗi của cậu, cậu đừng quá tự trách mình, như vậy đối với đứa nhỏ trong bụng sẽ không tốt.” Nhìn thấy bộ dạng này của Dương Vi Tiếu, mặc kệ Đào Du Du nói gì, đều có vẻ thiếu sức sống như vậy.
Cô đã không tìm được lời nào để nói, cô biết bây giờ chỉ có cô ấy mới cứu được bản thân mình.
“Lần đầu tiên lúc anh ấy đưa mình đến gặp người nhà, mẹ của anh ấy đã không thích mình, bà nói thân phận của mình không xứng với Thác Ngọc thị, tuyệt đối không cho phép mình bước chân vào cửa Thác Ngọc.” Dường như Dương Vi Tiếu không nghe những lời Đào Du Du nói, cô chỉ nói lại chuyện xưa của mình với Thác Ngọc Nguyên Tục.
Đào Du Du biết bây giờ cô ấy chỉ muốn nói hết, vì vậy cũng không quấy rầy cô ấy, cô chỉ ngồi cạnh cô ấy, lẳng lặng nghe cô ấy nói.
“Vì có thể ở với nhau, thậm chí Nguyên Tục quyết định lén lút đưa mình rời khỏi Thương Quốc, đi đến một hòn đảo mà ở đó không ai biết chúng tôi, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng mà lúc kế hoạch của chúng tôi đã chuẩn bị chu đáo tất cả, mẹ của anh ấy biết được tin này, mẹ anh ấy không ngăn cản chúng tôi, bà chỉ đợi đến lúc chúng tôi chuẩn bị đi, buổi tối đêm trước ngày chúng tôi rời đi, bà ấy sai người bắt nhốt tôi lại. Ngày thứ hai, Nguyên Tục ở sân bay đợi mình, anh ấy đến đến sáng ngày thứ ba, chờ đợi đến tuyệt vọng, sau đó như điên tìm kiếm tôi khắp nơi. Mình không biết anh ta dùng cách nào mà biết được mẹ của anh ta sai người bắt nhốt mình, mình cũng không biết anh ấy dùng cách gì mà khiến mẹ anh ấy chấp nhận mình và anh ấy ở chung với nhau, mình chỉ biết là, mình bị nhốt đến ngày thứ năm, khi mình bước ra khỏi căn phòng đó, người mình thấy đầu tiên là anh ấy………………”
“Ông là?” Đào Du Du nhìn thoáng qua người này, tò mò hỏi.
“Tôi là quản gia của quý phủ, cũng là trợ lý của lão phu nhân, lão phu nhân muốn chủ trì đại cục trước mắt, sợ có điều thất lễ với Đào quản gia, cho nên để cho tôi đến mời cô đến phòng khách nghỉ ngơi.” Người đàn ông nói, thấy cô hơi xoay người lại, bày ra một tư thế “mời” cô đi theo mình.
“Không cần, tôi đến phúng viếng ông xã của bạn thân, mục đích đã đạt được rồi, vì vậy không làm phiền đến quý phủ nữa, xin ông nói với lão phu nhân hãy nén đau thương.”
Đào Du Du nhìn thấy Dương Vi Tiếu cuối cùng cũng được gặp mặt Thác Ngọc Nguyên Tục, cô chỉ có thể giúp cô ấy được như vậy, vì vậy chỉ gật đầu với vị quản gia trước mắt, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Đào quản gia xin dừng bước.” Người quản gia này thấy thế, lập tức lên tiếng giữ Đào Du Du lại.
“Xin hỏi ông có chuyện gì không?” Đào Du Du nhìn về phía quản gia, trong lòng không hiểu ông ta muốn giữ mình lại làm cái gì.
“Người thấy phu nhân thương tâm như thế, chúng tôi không biết khuyên bảo cô là bạn của phu nhân, chỉ có cách xin cô ở lại khuyên bảo phu nhân là được, làm phiền cô rồi.” Quản gia nói xong, nhìn Đào Du Du cúi thấp đầu, liền van xin.
Ha hả…………..
Lời này nói thật mới mẻ rồi.
Đào Du Du nhịn không được cười thầm, thế nào, lương tâm lão phu nhân cảm thấy rốt cuộc nàng dâu này có tốt bao nhiêu, không nỡ để cô ấy thương tâm như thế sao?
Bà ta thay đổi không quá nhanh chứ, hơi có chút quỷ dị rồi.
Rốt cuộc Thác Ngọc Mộ Dã đã dùng biện pháp gì mà thu phục được lão phu nhân cố chấp mạnh mẽ này chứ?
Đào Du Du suy nghĩ, ánh mắt đảo quanh một vòng.
Có thể khiến cô ở lại cùng với Vi Tiếu, hiển nhiên là cô vui nhất rồi, vì vậy sau khi quản gia mở miệng van xin cô, cô liền gật đầu đồng ý.
“Cảm ơn cô.” Quản gia khách khí nói lời cảm ơn với cô, sau đó lại nói: “Vậy mời cô hãy khuyên phu nhân về phòng nghỉ ngơi đi, nhìn tình trạng của cô ấy không tốt.”
“Được, tôi biết nên làm thế nào.” Đào Du Du nói xong, liền đi đến chỗ Dương Vi Tiếu đang quỳ cách đó không xa.
…………………………………………………………….
Lúc này, xe chạy trên đường lớn từ nhà tang lễ vào trung tâm thành phố, Thác Ngọc Mộ Dã đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Tổng giám đốc, ngài để Đào quản gia ở lại đó một mình có được không? Dù sao cô ấy cũng là quản gia của phủ Tổng Thống, nếu xảy ra chuyện gì, nên giao cho Tổng Thống như thế nào đây?” Vốn đây là vị trí của Đào Du Du ngồi, bây giờ lại đổi là trợ lý Vương Ưng của Thác Ngọc Mộ Dã, anh ta cảm thấy hơi lo lắng.
“Cậu đã biết cô ấy là người của Tổng Thống, có gì mà lo lắng?” Thác Ngọc Mộ Dã hơi mở mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt không cảm xúc nói.
“Ngài cố ý để lão phu nhân biết thân phận thật sự của cô ấy, sau đó ngài trước mặt hội đồng quản trị gây áp lực cho cô ấy, cứ như vậy, cô ấy ở thân phận là quản gia, nhất định sẽ lợi dụng một chút, như vậy Đào quản gia có thể đến đây đàm phán về thỏa thuận ký trước khi kết hôn của Dương Vi Tiếu rồi.……. Tổng giám đốc, ngài đi nước cờ này thật khéo.” Lúc này Vương Ứng cũng hiểu rõ ý đồ của Thác Ngọc Mộ Dã, anh ta liền cảm thán.
Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không rõ cảm xúc: “Thân phận của Đào Du Du, quả thật dùng được lắm…………………”
………………………
Trong nhà tang lễ, Đào Du Du khuyên nhủ một lúc Dương Vi Tiếu mới chịu trở về phòng nghỉ ngơi, đỡ cô ấy nằm xuống ghế sô pha, lúc này Đào Du Du mới biết, từ lúc các cô bị ngăn cản ở cửa sau, không biết Lý Mỹ Ngôn đã chạy đi đâu rồi.
Chẳng lẽ sau khi cô ấy nhìn thấy mình đến đây, liền lặng lẽ rời đi rồi sao?
Đào Du Du hơi nghi ngờ, nhưng mà cũng không suy nghĩ nhiều. Tuy rằng nhìn thấy cô ấy nằm trên ghế sô pha, nhưng hai mắt Dương Vi Tiếu vẫn mở to nhìn lên trần nhà, cô có cảm giác đau lòng không nói nên lời.
“Vi Tiếu, cậu đừng như vậy, cố nén bi thương đi, ông xã cậu trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy cậu như vậy.” Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ gầy lạnh lẽo của cô ấy, Đào Du Du ôn nhu khuyên nhủ bên tai Dương Vi Tiếu.
“Du Du, cậu không hiểu đâu, năm đó vì có thể ở cùng chúng tôi đã chịu bao nhiêu khổ cực.” Hơi hơi chớp mắt, khóe mặt có dòng nước mắt chảy xuống, giọng nói Dương Vi Tiếu thật nhỏ, thật yếu ớt, giống như bây giờ cô thật mờ ảo, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
“Mình có thể hiểu rõ tâm tình của cậu lúc này, nhưng mà, Nguyên Tục chết không phải là lỗi của cậu, cậu đừng quá tự trách mình, như vậy đối với đứa nhỏ trong bụng sẽ không tốt.” Nhìn thấy bộ dạng này của Dương Vi Tiếu, mặc kệ Đào Du Du nói gì, đều có vẻ thiếu sức sống như vậy.
Cô đã không tìm được lời nào để nói, cô biết bây giờ chỉ có cô ấy mới cứu được bản thân mình.
“Lần đầu tiên lúc anh ấy đưa mình đến gặp người nhà, mẹ của anh ấy đã không thích mình, bà nói thân phận của mình không xứng với Thác Ngọc thị, tuyệt đối không cho phép mình bước chân vào cửa Thác Ngọc.” Dường như Dương Vi Tiếu không nghe những lời Đào Du Du nói, cô chỉ nói lại chuyện xưa của mình với Thác Ngọc Nguyên Tục.
Đào Du Du biết bây giờ cô ấy chỉ muốn nói hết, vì vậy cũng không quấy rầy cô ấy, cô chỉ ngồi cạnh cô ấy, lẳng lặng nghe cô ấy nói.
“Vì có thể ở với nhau, thậm chí Nguyên Tục quyết định lén lút đưa mình rời khỏi Thương Quốc, đi đến một hòn đảo mà ở đó không ai biết chúng tôi, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng mà lúc kế hoạch của chúng tôi đã chuẩn bị chu đáo tất cả, mẹ của anh ấy biết được tin này, mẹ anh ấy không ngăn cản chúng tôi, bà chỉ đợi đến lúc chúng tôi chuẩn bị đi, buổi tối đêm trước ngày chúng tôi rời đi, bà ấy sai người bắt nhốt tôi lại. Ngày thứ hai, Nguyên Tục ở sân bay đợi mình, anh ấy đến đến sáng ngày thứ ba, chờ đợi đến tuyệt vọng, sau đó như điên tìm kiếm tôi khắp nơi. Mình không biết anh ta dùng cách nào mà biết được mẹ của anh ta sai người bắt nhốt mình, mình cũng không biết anh ấy dùng cách gì mà khiến mẹ anh ấy chấp nhận mình và anh ấy ở chung với nhau, mình chỉ biết là, mình bị nhốt đến ngày thứ năm, khi mình bước ra khỏi căn phòng đó, người mình thấy đầu tiên là anh ấy………………”
/229
|