Điền Kỳ Kỳ không biết anh định làm gì, đừng nói là anh ta đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Điền Lâm lại ở trong khu chung cư nhỏ bé này nha? Lắc lắc đầu, chắc chắn không thể nào có khả năng đó.
Điền Kỳ Kỳ không muốn ở khoảnh cách gần với anh ta nên bước chân dần nhanh hơn, cô gần như là chạy đến thang máy. Nhưng mà Lâm Dật chỉ nhấc vài ba bước đã đuổi kịp cô, chen vào trong thang máy. Thấy anh không bấm chọn tầng, Điền Kỳ Kỳ càng thêm rối rắm không hiểu anh đến nơi này làm gì.
Hít sâu vài hơi để trấn an cảm xúc trong lòng, Điền Kỳ Kỳ ra vẻ không quan tâm lắm hỏi: “Lâm tổng, anh cũng ở nơi này ư?” Cô cực kì lo lắng, những hành vi hôm nay của anh khiến cô thấy rất hoang mang. Nhưng Điền Kỳ Kỳ không dám hỏi nhiều, sợ nhiều lời sẽ để lộ dấu vết nên đành phải giữ ở trong lòng.
“Không phải, tôi tới nhà bạn ăn cơm.” Vài giây sau, Lâm Dật mới nhàn nhạt trả lời. Anh nhìn biểu cảm rối rắm trên gương mặt kia thì cảm thấy thú vị vô cùng. Vốn định nói cho cô biết nhưng cuối cùng, không hiểu sao anh lại quyết định giữ im lặng.
Điền Kỳ Kỳ ra khỏi thang máy, cô lén lút nhìn người phía sau. Quả nhiên, anh ta vẫn đi theo cô. “Lâm tổng, nhà của bạn anh chắc không phải là nhà của tôi đâu ha?” Điền Kỳ Kỳ nói đùa.
Chờ mãi không thấy câu trả lời, Điền Kỳ Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt vô cảm của Lâm Dật thì đột nhiên cảm thấy phẫn nộ…. Anh ta dựa vào cái gì mà
ngang nhiên vào nhà cô? Lúc trước anh lạnh lùng rời đi, không một lời xin lỗi, chỉ để lại 10 vạn làm tiền bồi thường. Bây giờ anh ta lại muốn làm gì nữa đây?
“Cô không vào sao?” Lâm Dật duỗi cánh tay dài ra, không để ý đến câu hỏi của Điền Kỳ Kỳ, thẳng tay nhấn chuông cửa.
“Anh!” Điền Kỳ Kỳ không kịp ngăn động tác của Lâm Dật.
Tại sao cô càng ngăn cản Điền Bảo Bảo thân thiết với Lâm Dật thì bọn họ lại càng gặp nhau nhiều cơ chứ? Càng nghĩ, Điền Kỳ Kỳ càng bức bối trong lòng.
Lâm Dật cũng không thể hiểu nổi, tại sao cô gái này mỗi lần gặp anh là lại bày ra vẻ mặt sợ hãi như vậy? Càng tiếp xúc, anh lại càng nhận rõ sự chán ghét của cô đối với anh.
Thấy Lâm Dật trầm ngâm, đôi mắt thâm thúy kia như nhìn thấu tâm hồn cô, Điền Kỳ Kỳ không còn sức lực chống đỡ. Cô bỗng nhiên nhớ lại đêm hôm ấy, anh từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt mang theo sự thống khổ và dục vọng nhưng lại cực kì ma mị khiến cho cô mê mẩn…
“Chú Lâm, mẹ, hai người đã về rồi.” Điền Bảo Bảo chạy ra mở cửa, “Mẹ sao mẹ có chìa khóa mà không mở cửa?”
Điền Kỳ Kỳ không trả lời câu hỏi của Điền Bảo Bảo. Cô lấy bàn tay che lại khuôn mặt đang đỏ hồng, rồi chạy nhanh vào phòng.
Điền Bảo Bảo không hiểu gì mà nhìn theo bóng mẹ, rồi quay lại nhìn Lâm Dật. Trong lòng cậu nhóc liền sáng tỏ.
“Không mời chú vào sao?” Lâm Dật thấy Điền Bảo Bảo mặc một cái tạp dề hình Doremon, trên tay còn cầm một trái ớt xanh, nhìn rất có thần thái của
đầu bếp. Lâm Dật cười cười bế cậu nhóc lên, sau đó đóng cửa lại.
“Chú Lâm, chú ngồi chờ một chút, sắp có cơm ăn rồi.” Điền Bảo Bảo có cảm giác rất thành tựu. Đây là lần đầu tiên cậu trổ tài trước mặt daddy, không thể xảy ra sơ suất.
“Chú ngồi trên sô pha chờ một chút, nha, nhaa….” Điền Bảo Bảo mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã học được cách chiêu đãi khách.
Trong lúc chờ cơm, Lâm Dật nhân cơ hội quan sát thật kĩ căn phòng này. Không thể không nói, mặc dù căn hộ không lớn nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác ấm áp lạ thường. Màu xanh nhạt làm chủ đạo khiến cho căn phòng dù đơn giản nhưng vẫn rất tinh tế, tạo được sự thoải mái.
Trên tường treo đầy ảnh chụp của Điền Bảo Bảo và Điền Kỳ Kỳ, từ ảnh Điền Bảo Bảo còn mang tã cho đến tận bây giờ. Nhìn những bức ảnh này, Lâm Dật tưởng như mình đang gián tiếp chứng kiến quá trình trưởng thành của Điền Bảo Bảo. Bỗng nhiên anh thấy những bức ảnh này còn quý giá hơn so với những bức ảnh nổi tiếng được trưng bày tại các phòng triển lãm…
Điền Kỳ Kỳ thay quần áo xong, từ trong phòng đi ra. Cô liền nhìn thấy Lâm Dật đang ngây ngốc nhìn ảnh trên tường. Cô nhìn ra nét tà mị và khí phách kia là vốn đã có sẵn bên trong xương cốt của anh. Anh ấy đồ sộ, sừng sững, uy nghiêm như một vị thần. Điền Kỳ Kỳ như bị sét đánh trúng, không có cách nào kiềm chế được nhịp tim đang đập liên hồi.
Thời gian như ngừng trôi, nhìn anh lặng lẽ ngắm nhìn từng bức ảnh của con, cô bỗng xúc động vô cùng. Bất giác, cô muốn tiến lên ôm lấy anh từ phía sau, tựa lên vai anh, cảm nhận cơ thể cường tráng của anh…
“Mẹ, chú Lâm, ăn cơm thôi.” Cho đến khi có tiếng gọi của Điền Bảo Bảo từ trong phòng bếp truyền ra, Điền Kỳ Kỳ mới bừng tỉnh. Cô mơ màng đi về bàn ăn, đầu óc có chút choáng váng, cảm giác giống như đang say, bước chân cô cũng trở nên mềm mại hơn. Chỉ đi một đoạn ngắn ngủn nhưng Điền Kỳ Kỳ lại có cảm giác như đi ngàn dặm…
Điền Kỳ Kỳ không muốn ở khoảnh cách gần với anh ta nên bước chân dần nhanh hơn, cô gần như là chạy đến thang máy. Nhưng mà Lâm Dật chỉ nhấc vài ba bước đã đuổi kịp cô, chen vào trong thang máy. Thấy anh không bấm chọn tầng, Điền Kỳ Kỳ càng thêm rối rắm không hiểu anh đến nơi này làm gì.
Hít sâu vài hơi để trấn an cảm xúc trong lòng, Điền Kỳ Kỳ ra vẻ không quan tâm lắm hỏi: “Lâm tổng, anh cũng ở nơi này ư?” Cô cực kì lo lắng, những hành vi hôm nay của anh khiến cô thấy rất hoang mang. Nhưng Điền Kỳ Kỳ không dám hỏi nhiều, sợ nhiều lời sẽ để lộ dấu vết nên đành phải giữ ở trong lòng.
“Không phải, tôi tới nhà bạn ăn cơm.” Vài giây sau, Lâm Dật mới nhàn nhạt trả lời. Anh nhìn biểu cảm rối rắm trên gương mặt kia thì cảm thấy thú vị vô cùng. Vốn định nói cho cô biết nhưng cuối cùng, không hiểu sao anh lại quyết định giữ im lặng.
Điền Kỳ Kỳ ra khỏi thang máy, cô lén lút nhìn người phía sau. Quả nhiên, anh ta vẫn đi theo cô. “Lâm tổng, nhà của bạn anh chắc không phải là nhà của tôi đâu ha?” Điền Kỳ Kỳ nói đùa.
Chờ mãi không thấy câu trả lời, Điền Kỳ Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt vô cảm của Lâm Dật thì đột nhiên cảm thấy phẫn nộ…. Anh ta dựa vào cái gì mà
ngang nhiên vào nhà cô? Lúc trước anh lạnh lùng rời đi, không một lời xin lỗi, chỉ để lại 10 vạn làm tiền bồi thường. Bây giờ anh ta lại muốn làm gì nữa đây?
“Cô không vào sao?” Lâm Dật duỗi cánh tay dài ra, không để ý đến câu hỏi của Điền Kỳ Kỳ, thẳng tay nhấn chuông cửa.
“Anh!” Điền Kỳ Kỳ không kịp ngăn động tác của Lâm Dật.
Tại sao cô càng ngăn cản Điền Bảo Bảo thân thiết với Lâm Dật thì bọn họ lại càng gặp nhau nhiều cơ chứ? Càng nghĩ, Điền Kỳ Kỳ càng bức bối trong lòng.
Lâm Dật cũng không thể hiểu nổi, tại sao cô gái này mỗi lần gặp anh là lại bày ra vẻ mặt sợ hãi như vậy? Càng tiếp xúc, anh lại càng nhận rõ sự chán ghét của cô đối với anh.
Thấy Lâm Dật trầm ngâm, đôi mắt thâm thúy kia như nhìn thấu tâm hồn cô, Điền Kỳ Kỳ không còn sức lực chống đỡ. Cô bỗng nhiên nhớ lại đêm hôm ấy, anh từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt mang theo sự thống khổ và dục vọng nhưng lại cực kì ma mị khiến cho cô mê mẩn…
“Chú Lâm, mẹ, hai người đã về rồi.” Điền Bảo Bảo chạy ra mở cửa, “Mẹ sao mẹ có chìa khóa mà không mở cửa?”
Điền Kỳ Kỳ không trả lời câu hỏi của Điền Bảo Bảo. Cô lấy bàn tay che lại khuôn mặt đang đỏ hồng, rồi chạy nhanh vào phòng.
Điền Bảo Bảo không hiểu gì mà nhìn theo bóng mẹ, rồi quay lại nhìn Lâm Dật. Trong lòng cậu nhóc liền sáng tỏ.
“Không mời chú vào sao?” Lâm Dật thấy Điền Bảo Bảo mặc một cái tạp dề hình Doremon, trên tay còn cầm một trái ớt xanh, nhìn rất có thần thái của
đầu bếp. Lâm Dật cười cười bế cậu nhóc lên, sau đó đóng cửa lại.
“Chú Lâm, chú ngồi chờ một chút, sắp có cơm ăn rồi.” Điền Bảo Bảo có cảm giác rất thành tựu. Đây là lần đầu tiên cậu trổ tài trước mặt daddy, không thể xảy ra sơ suất.
“Chú ngồi trên sô pha chờ một chút, nha, nhaa….” Điền Bảo Bảo mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã học được cách chiêu đãi khách.
Trong lúc chờ cơm, Lâm Dật nhân cơ hội quan sát thật kĩ căn phòng này. Không thể không nói, mặc dù căn hộ không lớn nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác ấm áp lạ thường. Màu xanh nhạt làm chủ đạo khiến cho căn phòng dù đơn giản nhưng vẫn rất tinh tế, tạo được sự thoải mái.
Trên tường treo đầy ảnh chụp của Điền Bảo Bảo và Điền Kỳ Kỳ, từ ảnh Điền Bảo Bảo còn mang tã cho đến tận bây giờ. Nhìn những bức ảnh này, Lâm Dật tưởng như mình đang gián tiếp chứng kiến quá trình trưởng thành của Điền Bảo Bảo. Bỗng nhiên anh thấy những bức ảnh này còn quý giá hơn so với những bức ảnh nổi tiếng được trưng bày tại các phòng triển lãm…
Điền Kỳ Kỳ thay quần áo xong, từ trong phòng đi ra. Cô liền nhìn thấy Lâm Dật đang ngây ngốc nhìn ảnh trên tường. Cô nhìn ra nét tà mị và khí phách kia là vốn đã có sẵn bên trong xương cốt của anh. Anh ấy đồ sộ, sừng sững, uy nghiêm như một vị thần. Điền Kỳ Kỳ như bị sét đánh trúng, không có cách nào kiềm chế được nhịp tim đang đập liên hồi.
Thời gian như ngừng trôi, nhìn anh lặng lẽ ngắm nhìn từng bức ảnh của con, cô bỗng xúc động vô cùng. Bất giác, cô muốn tiến lên ôm lấy anh từ phía sau, tựa lên vai anh, cảm nhận cơ thể cường tráng của anh…
“Mẹ, chú Lâm, ăn cơm thôi.” Cho đến khi có tiếng gọi của Điền Bảo Bảo từ trong phòng bếp truyền ra, Điền Kỳ Kỳ mới bừng tỉnh. Cô mơ màng đi về bàn ăn, đầu óc có chút choáng váng, cảm giác giống như đang say, bước chân cô cũng trở nên mềm mại hơn. Chỉ đi một đoạn ngắn ngủn nhưng Điền Kỳ Kỳ lại có cảm giác như đi ngàn dặm…
/107
|