“Chú đừng nói quá… con thì có điểm tốt gì chứ..!” Điền Kỳ Kỳ nuốt đồ ăn xuống, suýt chút nữa là nghẹn.
Ông Lâm nháy mắt cho người hầu bên cạnh, ngay sau đó liền có người đưa cho cô một ly nước trái cây. Điền Kỳ Kỳ được đối tốt như thế thì nghĩ nghĩ, mình đang nằm mơ hả trời?
“Sau này nếu rảnh hãy đến chơi với ta, mang theo thằng nhóc kia nữa. Đây là lần đầu tiên ta thấy Dật nhi thích trẻ con như vậy. Nếu thằng ấy mà có đứa con lớn như vậy thì tốt rồi. Cha mẹ của nó ở dưới suối vàng cũng sẽ yên tâm.” Lâm lão thở dài nói. Điền Kỳ Kỳ chột dạ, khoé miệng giật giật. Ông Lâm vỗ vỗ vai cô, “Cứ chơi vui vẻ đi.”
Ông ấy vừa dứt lời, liền có một người đàn ông bước đến trước mặt cô, đưa tay về phía cô.
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên khiến cho người khác mê mẩn. Gương mặt ấy vốn đã đẹp bây giờ lại càng thêm yêu mị. Điền Kỳ Kỳ rũ mắt xuống, lắc lắc đầu, tự điều chỉnh lại nhịp tim của mình.
Lâm Dật vừa tức giận vừa buồn cười. Nhiều phụ nữ muốn mời anh còn không được, anh có thể cảm nhận được hàng ngàn ánh mắt phẫn nộ của mấy người kia ở sau lưng mình. Thế mà cô gái trước mặt lại không biết tốt xấu. Không chờ cô mở miệng, Lâm Dật trực tiếp kéo cô đi về phía đại sảnh.
“Tôi không biết nhảy.” Điền Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói, loạng choạng bước đi theo anh.
“Tin tôi đi.” Lâm Dật không những không buông tay cô ra mà còn nắm chặt tay cô hơn để chuẩn bị bắt đầu điệu nhảy.
“Thả lỏng ra.” Thấy cô khẩn trương như thế, Lâm Dật hết sức nhẫn nại mà dẫn dắt Điền Kỳ Kỳ. Trong loại khiêu vũ này thì người nam là chủ đạo dẫn dắt người nữ, chỉ có tiến rồi lui, không hề khó. Mà khó ở chỗ là sự ăn ý.
Nghe Lâm Dật nói như vậy, Điền Kỳ Kỳ lại càng khẩn trương, bất giác quên hết mọi thứ xúc quanh. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, hy vọng anh có thể thả cô ra.
Còn Lâm Dật thì không hể có ý định từ bỏ. Nếu cô nhảy không tốt, cũng chẳng sao vì đã có anh. Anh tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện gì. Lâm Dật quên rằng cô có đôi mắt long lanh như nước, lúc nhắm hay mở đều có tiết tấu, hàng lông mi cong dài mỹ lệ như kể ra một câu chuyện cổ tích thật êm tai. Lâm Dật kinh ngạc với một cô gái có nhan sắc nổi bật như vậy lại xuất hiện hai loại cảm xúc trái ngược nhau, một như là đang khẩn trương và sợ hãi, một lại như thoát tục không vướng chút khói lửa phàm trần.
“Á……” Đáng chết! Lại dẫm vào chân anh nữa rồi. Không biết có phải do cố ý không đây! Để chứng minh mình được giáo dục từ nhỏ và duy trì phong
độ của mình, Lâm Dật vẫn bình tĩnh, giữ nguyên vẻ mặt ung dung.
Về phía Điền Kỳ Kỳ, cô cảm thấy mình cứ như người máy bị lỗi vậy. Nhảy nhót gì mà cứng ngắc, còn nhảy sai nữa chứ! Mới bắt đầu nhảy thôi mà cô đã dẫm lên chân của Lâm Dật không biết bao nhiêu lần rồi. Điền Kỳ Kỳ cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Cha tôi hình như có ấn tượng rất tốt về cô?” Lâm Dật bất thình lình nói một câu, làm cho Điền Kỳ Kỳ hơi bất ngờ.
“Tôi không biết, nhưng tôi không ngờ ông Lâm lại thân thiện và dễ gần như vậy.”
“Cô có biết Rebecca chọn người thiết kế bản thảo châu báu Milan rất vất vả không?”
“Rebecca là một cô gái rất cá tính, lại rất có tài. Cô ấy có mắt nhìn rất tốt.”
“Sao tôi lại cảm thấy cô đang tự khen chính mình nhỉ?”
(Heo: hai người kia nói chuyện có muối ghê…)
………………
Trong lúc nói chuyện với nhau, bước chân của Điền Kỳ Kỳ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, hoà hợp với anh hơn. Lâm Dật xoay người cô 180 độ, cô cũng có thể phối hợp tốt. Trong lòng Lâm Dật cảm thấy rất thành tựu. Ngay sau đó là 360 độ…… Lâm Dật từ từ tăng độ khó, Điền Kỳ Kỳ càng lúc càng
tiếp thu nhanh. Hai người họ phối hợp ăn ý vô cùng.
Lâm Dật không ngừng tìm kiếm đề tài nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô. Nhìn bọn họ chuyện trò vui vẻ như thế, tất cả mọi người trong đại sảnh đều sinh ra ảo giác.
Chẳng lẽ đây mới chính là bạn gái của Lâm Dật? Chẳng lẽ ông Lâm đưa cô gái này lên sân khấu là có ẩn ý khác sao?
Phạm Thiên Du đang ngồi một mình uống rượu. Chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh Điền Kỳ Kỳ lúc bắt đầu nhảy thì vụng về, không ngừng dẫm lên chân Lâm Dật, đến bây giờ thì lại có thể bước đi một cách uyển chuyển như vậy. Khóe môi cô ta nở một nụ cười quỷ dị. Vì sao? Vì cái gì ông Lâm không thích cô, mà lại thích một kẻ như cô ta? Không, cô sẽ không chịu thua đâu!
Ông Lâm nháy mắt cho người hầu bên cạnh, ngay sau đó liền có người đưa cho cô một ly nước trái cây. Điền Kỳ Kỳ được đối tốt như thế thì nghĩ nghĩ, mình đang nằm mơ hả trời?
“Sau này nếu rảnh hãy đến chơi với ta, mang theo thằng nhóc kia nữa. Đây là lần đầu tiên ta thấy Dật nhi thích trẻ con như vậy. Nếu thằng ấy mà có đứa con lớn như vậy thì tốt rồi. Cha mẹ của nó ở dưới suối vàng cũng sẽ yên tâm.” Lâm lão thở dài nói. Điền Kỳ Kỳ chột dạ, khoé miệng giật giật. Ông Lâm vỗ vỗ vai cô, “Cứ chơi vui vẻ đi.”
Ông ấy vừa dứt lời, liền có một người đàn ông bước đến trước mặt cô, đưa tay về phía cô.
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên khiến cho người khác mê mẩn. Gương mặt ấy vốn đã đẹp bây giờ lại càng thêm yêu mị. Điền Kỳ Kỳ rũ mắt xuống, lắc lắc đầu, tự điều chỉnh lại nhịp tim của mình.
Lâm Dật vừa tức giận vừa buồn cười. Nhiều phụ nữ muốn mời anh còn không được, anh có thể cảm nhận được hàng ngàn ánh mắt phẫn nộ của mấy người kia ở sau lưng mình. Thế mà cô gái trước mặt lại không biết tốt xấu. Không chờ cô mở miệng, Lâm Dật trực tiếp kéo cô đi về phía đại sảnh.
“Tôi không biết nhảy.” Điền Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói, loạng choạng bước đi theo anh.
“Tin tôi đi.” Lâm Dật không những không buông tay cô ra mà còn nắm chặt tay cô hơn để chuẩn bị bắt đầu điệu nhảy.
“Thả lỏng ra.” Thấy cô khẩn trương như thế, Lâm Dật hết sức nhẫn nại mà dẫn dắt Điền Kỳ Kỳ. Trong loại khiêu vũ này thì người nam là chủ đạo dẫn dắt người nữ, chỉ có tiến rồi lui, không hề khó. Mà khó ở chỗ là sự ăn ý.
Nghe Lâm Dật nói như vậy, Điền Kỳ Kỳ lại càng khẩn trương, bất giác quên hết mọi thứ xúc quanh. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, hy vọng anh có thể thả cô ra.
Còn Lâm Dật thì không hể có ý định từ bỏ. Nếu cô nhảy không tốt, cũng chẳng sao vì đã có anh. Anh tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện gì. Lâm Dật quên rằng cô có đôi mắt long lanh như nước, lúc nhắm hay mở đều có tiết tấu, hàng lông mi cong dài mỹ lệ như kể ra một câu chuyện cổ tích thật êm tai. Lâm Dật kinh ngạc với một cô gái có nhan sắc nổi bật như vậy lại xuất hiện hai loại cảm xúc trái ngược nhau, một như là đang khẩn trương và sợ hãi, một lại như thoát tục không vướng chút khói lửa phàm trần.
“Á……” Đáng chết! Lại dẫm vào chân anh nữa rồi. Không biết có phải do cố ý không đây! Để chứng minh mình được giáo dục từ nhỏ và duy trì phong
độ của mình, Lâm Dật vẫn bình tĩnh, giữ nguyên vẻ mặt ung dung.
Về phía Điền Kỳ Kỳ, cô cảm thấy mình cứ như người máy bị lỗi vậy. Nhảy nhót gì mà cứng ngắc, còn nhảy sai nữa chứ! Mới bắt đầu nhảy thôi mà cô đã dẫm lên chân của Lâm Dật không biết bao nhiêu lần rồi. Điền Kỳ Kỳ cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Cha tôi hình như có ấn tượng rất tốt về cô?” Lâm Dật bất thình lình nói một câu, làm cho Điền Kỳ Kỳ hơi bất ngờ.
“Tôi không biết, nhưng tôi không ngờ ông Lâm lại thân thiện và dễ gần như vậy.”
“Cô có biết Rebecca chọn người thiết kế bản thảo châu báu Milan rất vất vả không?”
“Rebecca là một cô gái rất cá tính, lại rất có tài. Cô ấy có mắt nhìn rất tốt.”
“Sao tôi lại cảm thấy cô đang tự khen chính mình nhỉ?”
(Heo: hai người kia nói chuyện có muối ghê…)
………………
Trong lúc nói chuyện với nhau, bước chân của Điền Kỳ Kỳ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, hoà hợp với anh hơn. Lâm Dật xoay người cô 180 độ, cô cũng có thể phối hợp tốt. Trong lòng Lâm Dật cảm thấy rất thành tựu. Ngay sau đó là 360 độ…… Lâm Dật từ từ tăng độ khó, Điền Kỳ Kỳ càng lúc càng
tiếp thu nhanh. Hai người họ phối hợp ăn ý vô cùng.
Lâm Dật không ngừng tìm kiếm đề tài nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô. Nhìn bọn họ chuyện trò vui vẻ như thế, tất cả mọi người trong đại sảnh đều sinh ra ảo giác.
Chẳng lẽ đây mới chính là bạn gái của Lâm Dật? Chẳng lẽ ông Lâm đưa cô gái này lên sân khấu là có ẩn ý khác sao?
Phạm Thiên Du đang ngồi một mình uống rượu. Chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh Điền Kỳ Kỳ lúc bắt đầu nhảy thì vụng về, không ngừng dẫm lên chân Lâm Dật, đến bây giờ thì lại có thể bước đi một cách uyển chuyển như vậy. Khóe môi cô ta nở một nụ cười quỷ dị. Vì sao? Vì cái gì ông Lâm không thích cô, mà lại thích một kẻ như cô ta? Không, cô sẽ không chịu thua đâu!
/107
|