Thế nên khi đi ra tới cửa, cô bị vướng, lảo đảo. Trọng tâm của thân thể bị mất đi, Điền Kỳ Kỳ ai oán, chắc chắn là phải “hun” mặt đất rồi.
Thế nhưng chào đón cô không phải là mặt đất rắn lạnh, lưng cô tự nhiên ấm áp lên. Điền Kỳ Kỳ nhận ra mình đang ở trong ngực Lâm Dật, khuôn mặt liền đỏ như gấc.
“Cô không sao chứ?” Lâm Dật ôm lấy cô, hơi thở nóng ấm phà vào tai, làm Điền Kỳ Kỳ gần như mê muội.
Nhận ra hai người đang ở tư thế ám muội, Điền Kỳ Kỳ vội vàng đứng thẳng thân mình, lui ra phía sau vài bước, rời khỏi cái ôm ấp của anh!
Đáng chết, chết tiệt! Điền Kỳ Kỳ xấu hổ cúi đầu….
“Còn không đi sao? Cô muốn ngủ lại ở đây sao?”
Lâm Dật đi vài bước rồi thì phát hiện cô vẫn chưa di chuyển, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Điền Kỳ Kỳ đứng ngẩn người ở đó, cúi đầu, thoáng nhìn như một cái tượng.
Lâm Dật nhíu nhíu mày, cô gái này có phản ứng thật chậm.
Điền Kỳ Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh chớp chớp mấy cái, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Hai bên má lộ ra hai lúm đồng tiền, giống như một hồ nước có vài gợn sóng nhẹ, thế nhưng lại làm trái tim Lâm Dật đập mạnh.
“Cô thích ăn món gì?”
Nhớ lại lúc nãy, Điền Kỳ Kỳ ăn rất ít, uổng công Lâm Dật gọi thêm cơm cho cô.
“Hả?”
Điền Kỳ Kỳ đang tự trách mình hôm nay biểu hiện quá kém, đột nhiên nghe anh hỏi như thế thì không biết phải trả lời như thế nào. “Cô chắc là chưa no, lúc nãy có ăn gì đâu.”
Điền Kỳ Kỳ cuối cùng cũng hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Là anh lo lắng cho mình lúc nãy chưa ăn cái gì cả.
Nhưng mà ai có biết, mấy món sơn hào hải vị kia không phải là để hưởng thụ, mà là để tra tấn cô.
Điền Kỳ Kỳ nghĩ kĩ rồi, mới trả lời dứt khoát “Lâm tổng, không cần lo, tôi đã ăn no rồi. Bình thường tôi cũng ăn ít như vậy thôi.” Điền Kỳ Kỳ sợ Lâm Dật không tin, nói thêm một câu khẳng định. Thật là! Lâm Dật hừ lạnh một tiếng, nhưng không vạch trần cô.
Anh nhớ rõ lần trước dẫn Điền Bảo Bảo đi chợ, Điền Bảo Bảo mua một đống đồ, nói là đem về cho mẹ ăn, tại mẹ ăn như heo….
Ngồi chung xe với Lâm Dật, Điền Kỳ Kỳ thấy lạnh lẽo vô cùng. Tiếp xúc với anh thế này, cô cảm thấy có nguy cơ tiềm ẩn rất lớn. Cho nên xe vừa phanh lại, Điền Kỳ Kỳ gấp gáp liền “bay” xuống. Xa anh chừng nào, cô như thấy mình được sống lại chừng đó. “A!”
Bởi vì “bay” ra nhanh quá, đầu cô cụng vào cửa xe một cái. Cô sờ sờ trán, liếc nhìn anh oán trách.
Lâm Dật lúc này mới nhấn nút, mở dây an toàn. Nhìn Điền Kỳ Kỳ liếc mình xong rồi rời đi ngay, Lâm Dật có chút bất đắc dĩ.
Cô ấy hình như rất sợ mình.
Vốn định lên lầu gặp Điền Bảo Bảo một chút, nhưng chỉ sợ khi vào nhà cô ấy cũng tránh mình như tránh tà. Vậy nên Lâm Dật bỏ ý định đó đi, đạp chân ga, biến mất trong màn đêm..…
Thế nhưng chào đón cô không phải là mặt đất rắn lạnh, lưng cô tự nhiên ấm áp lên. Điền Kỳ Kỳ nhận ra mình đang ở trong ngực Lâm Dật, khuôn mặt liền đỏ như gấc.
“Cô không sao chứ?” Lâm Dật ôm lấy cô, hơi thở nóng ấm phà vào tai, làm Điền Kỳ Kỳ gần như mê muội.
Nhận ra hai người đang ở tư thế ám muội, Điền Kỳ Kỳ vội vàng đứng thẳng thân mình, lui ra phía sau vài bước, rời khỏi cái ôm ấp của anh!
Đáng chết, chết tiệt! Điền Kỳ Kỳ xấu hổ cúi đầu….
“Còn không đi sao? Cô muốn ngủ lại ở đây sao?”
Lâm Dật đi vài bước rồi thì phát hiện cô vẫn chưa di chuyển, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Điền Kỳ Kỳ đứng ngẩn người ở đó, cúi đầu, thoáng nhìn như một cái tượng.
Lâm Dật nhíu nhíu mày, cô gái này có phản ứng thật chậm.
Điền Kỳ Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh chớp chớp mấy cái, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Hai bên má lộ ra hai lúm đồng tiền, giống như một hồ nước có vài gợn sóng nhẹ, thế nhưng lại làm trái tim Lâm Dật đập mạnh.
“Cô thích ăn món gì?”
Nhớ lại lúc nãy, Điền Kỳ Kỳ ăn rất ít, uổng công Lâm Dật gọi thêm cơm cho cô.
“Hả?”
Điền Kỳ Kỳ đang tự trách mình hôm nay biểu hiện quá kém, đột nhiên nghe anh hỏi như thế thì không biết phải trả lời như thế nào. “Cô chắc là chưa no, lúc nãy có ăn gì đâu.”
Điền Kỳ Kỳ cuối cùng cũng hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Là anh lo lắng cho mình lúc nãy chưa ăn cái gì cả.
Nhưng mà ai có biết, mấy món sơn hào hải vị kia không phải là để hưởng thụ, mà là để tra tấn cô.
Điền Kỳ Kỳ nghĩ kĩ rồi, mới trả lời dứt khoát “Lâm tổng, không cần lo, tôi đã ăn no rồi. Bình thường tôi cũng ăn ít như vậy thôi.” Điền Kỳ Kỳ sợ Lâm Dật không tin, nói thêm một câu khẳng định. Thật là! Lâm Dật hừ lạnh một tiếng, nhưng không vạch trần cô.
Anh nhớ rõ lần trước dẫn Điền Bảo Bảo đi chợ, Điền Bảo Bảo mua một đống đồ, nói là đem về cho mẹ ăn, tại mẹ ăn như heo….
Ngồi chung xe với Lâm Dật, Điền Kỳ Kỳ thấy lạnh lẽo vô cùng. Tiếp xúc với anh thế này, cô cảm thấy có nguy cơ tiềm ẩn rất lớn. Cho nên xe vừa phanh lại, Điền Kỳ Kỳ gấp gáp liền “bay” xuống. Xa anh chừng nào, cô như thấy mình được sống lại chừng đó. “A!”
Bởi vì “bay” ra nhanh quá, đầu cô cụng vào cửa xe một cái. Cô sờ sờ trán, liếc nhìn anh oán trách.
Lâm Dật lúc này mới nhấn nút, mở dây an toàn. Nhìn Điền Kỳ Kỳ liếc mình xong rồi rời đi ngay, Lâm Dật có chút bất đắc dĩ.
Cô ấy hình như rất sợ mình.
Vốn định lên lầu gặp Điền Bảo Bảo một chút, nhưng chỉ sợ khi vào nhà cô ấy cũng tránh mình như tránh tà. Vậy nên Lâm Dật bỏ ý định đó đi, đạp chân ga, biến mất trong màn đêm..…
/107
|