Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 328: Em đã trở về . . . . . Đã trở lại bên cạnh anh!

/357


Nghe Mặc Thiên Ân nói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, Bách Mạc Lệ xúc động nước mắt càng nhiều hơn, cậu bé này thật hiểu chuyện lại dịu dàng như vậy khiến người ta rất thích, nhìn thấy cậu bé này hai mắt của cô giống như đang xuất hiện ảo giác vậy, giống như đang thấy hình ảnh của Bách Hiên còn bé, khi Bách Hiên còn bé đã cười rất dịu dàng với bà, sau đó vui vẻ gọi : Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .

Đây là ý trời sao?

Chuyện này nhất định là ý trời, cho nên đã để Thiên Ân đến đây, là ông trời đã cho Bách gia một hy vọng.

"Được . . . . Được. . . . ." Bách Mạc Lệ kích động không ngừng trả lời, dùng sức gật đầu một lần lại một lần.

Mặc Thiên Ân vui vẻ cười nói "Cảm ơn bà nội, bắt đầu từ hôm nay cháu chính là cháu trai của bà, dĩ nhiên. . . . " Tầm mắt của hắn nhìn sang khuôn mặt ngây dại của Bách Vân Sơn, hắn không biết ông ấy có nghe và hiểu lời của hắn hay không, nhưng tình cảm mà hắn đối với hai bậc trưởng bối này là thật, từ rất lâu trước kia, nghe mẹ kể lại những chuyện đã xảy ra, hắn cảm thấy việc làm của ông và bà đều rất ích kỷ, nhưng khi nghe mẹ giải thích, hắn cũng hiểu được ông bà làm ra những chuyện kia cũng vì quá thương con của mình. Đối mặt với ông nội hắn mỉm cười dịu dàng nói "Ông nội . . . . . Bắt đầu từ hôm nay cháu sẽ là cháu trai của ông, cháu sẽ chăm sóc ông, làm bạn với ông, cho nên ông phải mau khỏe lại nhé!"

Thời điểm hắn vừa dứt lời, dùng hai cánh tay nhỏ bé của mình ôm lấy Bách Mạc Lệ cùng Bách Vân Sơn, sau đó nói "Ông nội, bà nội. . . . . . Cám ơn hai người!"

Bất kể là nợ ân tình của chú Bách Hiên đối với mẹ, hay là ân tình năm năm trước hai người đã cự tuyệt nuôi dưỡng hắn, bất kể là bây giờ hai người có chấp nhận hắn hay không, hắn đều rất cảm ơn hai người, chân thành cảm ơn.

Tử Thất Thất nhìn bộ dáng vui vẻ của Mặc Thiên Ân, tảng đá đè nặng ở trong lòng như biến mất.

Thì ra hắn nói đến tìm cô trước, là vì hắn biết cô sẽ đến nơi này, hắn cũng biết mình vẫn không quên được đoạn tình cảm rối rắm với Bách gia. Mới chỉ năm tuổi đáng lý hắn phải là một đứa trẻ hồn nhiên, không biết đến ưu sầu phiền não, chỉ biết vui vẻ chơi đùa, nhưng hắn lại thành thục và chững chạc như vậy, ngay cả mình cũng phải giật mình.

Có đứa con trai hiểu chuyện như hắn, nhất định là ông trời đã ban cho cô, hơn nữa mười hai năm trước cô có Thiên Tân, chắc cũng là do ông trời đã ban cho cô. Ngẫm nghĩ mình có hai đứa con trai hiểu chuyện biết quan tâm như vậy, cô cảm thấy mình đã được ông trời ưu đãi.

Đúng rồi, cô còn có một đứa con gái nữa, đứa con gái mà cô chưa từng gặp mặt qua, bây giờ con bé đã như thế nào rồi? Là con gái thì nhất định sẽ rất xinh đẹp, sẽ rất đáng yêu? Có lẽ cũng giống như hai đứa con trai này. . . . . Cũng là niềm tự hào của cô.

. . . . . .

Hai giờ sau

Giữa trưa

Mặc Thiên Ân ngồi ở bên giường, đút thức ăn cho Bách Vân Sơn, mặc dù tuổi của hắn còn nhỏ, nhưng chăm sóc người bệnh lại rất thành thục, có lẽ nguyên nhân bởi vì Tử Thất Thất thường hay ngã bệnh phát sốt, cho nên động tác của hắn mới có thể thuần thục như vậy, mỗi một muỗng thức ăn luôn là thận trọng đưa đến khóe miệng của Bách Vân Sơn, sau đó từ từ đem thức ăn đưa vào trong miệng của hắn, Bách Vân Sơn vụng về nhai, hắn cầm lấy khăn tay đặt ở đầu giường, lau khóe miệng cho hắn, sau đó nhìn về phía Bách Vân Sơn cười vui vẻ, nhìn hai người rất giống như ông cháu ruột vậy.

Hôm nay tâm tình của Bách Vân Sơn cũng đặc biệt tốt, bình thường ngay cả vợ của hắn cũng không nhận ra, nhưng hôm nay hắn đã cười, nụ cười đặc biệt vui vẻ, một ông nội hạnh phúc nhất.

"Rất cám ơn cô!" Bách Mạc Lệ ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng ngủ, vừa nói lời cảm ơn Tử Thất Thất vừa nhìn Mặc Thiên Ân cùng Bách Vân Sơn.

Tử Thất Thất nghe cô nói, kinh ngạc nhìn bà ,sau đó tầm mắt của cô cũng nhìn về phía hai ông cháu, rồi mỉm cười nói "Cháu cũng không yêu cầu Thiên Ân làm như vậy, hơn nữa năm năm trước từ ngày bác đánh đã khiến cháu thức tỉnh, cho đến nay cháu cũng không còn nhớ đến chuyện này, mới vừa nãy cháu cũng rất bất ngờ, không nghĩ Thiên Ân lại nói như vậy. Đây là lựa chọn của hắn, cũng là của quyết định của hắn. . . . . Bác không cần phải cám ơn cháu, ngược lại. . . . ."

Cô đột nhiên muốn nói lại thôi, bởi vì rất nhiều lời cảm ơn cần được nói ra, nhưng họ đã rất rõ lòng của đối phương.

"Đúng rồi!" Bách Mạc Lệ đột nhiên quay đầu nhìn cô, sau đó dùng bàn tay già nua của mình nắm lấy tay của cô mỉm cười nói "Con trai của cháu giờ đã là cháu trai của bác rồi, vậy thì. . . . Hay là cháu hãy làm con gái nuôi của bác đi, cháu có đồng ý không?"

Con gái nuôi?

Tử Thất Thất sửng sốt, thật lâu cũng không có hoàn hồn.

"Cháu không muốn sao?" Bách Mạc Lệ lại hỏi.

"Không, không phải. . . . . Cháu đồng ý, cháu rất vui . . . ." Tử Thất Thất trả lời, sau đó vui mừng nói "Cháu không nghĩ là bác có thể chấp nhận cháu, cháu không nghĩ tới cháu có thể làm con nuôi của bác, cháu. . . . Cháu. . . . . Cháu rất bất ngờ!"

Bách Mạc Lệ nắm lấy bàn tay của cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt má của cô.

Cô đây chính là con trai của bà đã dùng tính mạng để đổi lấy, đây là người quan trọng nhất của con trai bà, đây chính là người mà con trai bà quí trọng và yêu thích nhất. . . . . .

Nếu cô là người mà con trai bà quý trọng nhất, thì bà cũng sẽ quý trọng cô như vậy.

"Về sau con phải thường xuyên đến xem mẹ nhé, nếu không mẹ sẽ rất cô đơn!" Bà mỉm cười nói, giọng nói dịu dàng giống như mẹ ruột nói chuyện với con gái.

Nước mắt của Tử Thất Thất đột nhiên rưng rưng, trào ra khỏi khóe mắt, từng giọt từng giọt không ngừng chảy, sau đó trả lời "Dạ. . . . . Dạ. . . . . . Dạ . . . . ."

Áy náy lớn nhất được chôn giấu ở trong lòng, bây giờ đã được mở ra, giờ khắc này tâm tình của cô không thể dùng từ ngữ vui vẻ cùng vui sướng để diễn tả nữa rồi, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc cùng ngọt ngào. . . . . . Ngọt đến nỗi cô hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.

. . . . . .

Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Ân ngồi thêm một canh giờ, rốt cuộc Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ cũng muốn rời đi.

Cửa chính Bách gia

Bách Mạc Lệ lưu luyến nhìn Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Ân nhẹ nhàng nói "Phải thường xuyên tới đây thăm bà nhé!"

"Bà nội, bà yên tâm đi, sau này nơi này sẽ là nhà của cháu, chờ mẹ cháu thu xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi thì cháu sẽ dọn qua đây sống cùng với ông bà!" Mặc Thiên Ân nghiêm túc nói, phong cách rất giống một người lớn đã chững chạc, nhưng khóe miệng của hắn nở ra một nụ cười trông rất đáng yêu.

"Thật sao?" Bách Mạc Lệ vui mừng hỏi.

"Dĩ nhiên, mẹ có nói với cháu‘Nam Tử Hán Đại Trượng Phu, Nhất Ngôn Cửu Đỉnh’quyết không nuốt lời!" Mặc Thiên Ân kiên định nói.

"Vậy chúng ta cùng nhau hẹn ước nhé!" Bách Mạc Lệ vui vẻ vuốt đầu của hắn.

"Dạ!" Mặc Thiên Ân dùng sức gật đầu.

Hai người cùng hẹn ước , Tử Thất Thất nhìn bọn họ mỉm cười nói "Bác gái, hôm nay đến đây cháu xin phép đi trước, chờ thêm mấy ngày nữa cháu sẽ trở lại thăm hai bác!"

"Ừh được ! Chỉ là. . . . . . Bây giờ con còn muốn gọi là bác gái sao?" Bách Mạc Lệ vui vẻ nhắc nhở.

Trong nháy mắt Tử Thất Thất vừa xấu hổ cùng lúng túng, môi từ từ mở ra sau đó nhỏ giọng nói "Mẹ nuôi. . . . . Nhớ giữ gìn sức khỏe!"

"Ừh, như vậy mới đúng chứ!" Bách Mạc Lệ hài lòng nhìn cô, sau đó mỉm cười nói "Đi đường cẩn thận nhé!"

"Dạ!" Tử Thất Thất gật đầu.

Bốn người cùng lên xe, trên mặt của mỗi người đều mang nụ cười vui vẻ.

Tử Thất Thất quay đầu nhìn bóng dáng của Bách Mạc Lệ cùng biệt thự xinh đẹp của Bách gia.

Tại sao mỗi một đời của Bách gia đều là con một thôi?

Đây là trùng hợp sao?

Hay là bọn họ cũng đã từng suy nghĩ, vì không muốn để cho con cháu của mình phải chịu đau khổ giống mình?

Hiện tại lời nguyền của Bách gia đã được giải trừ, hy vọng tất cả sẽ thay đổi tốt đẹp.

"Mẹ. . . . . ." Mặc Thiên Ân đột nhiên gọi.

Tử Thất Thất quay đầu nhìn hắn trả lời "Sao vậy?"

"Không có gì, hôm nay. . . . . Là lần đầu tiên con trông thấy mẹ cười vui vẻ đến vậy!" Mặc Thiên Ân nhìn cô cười, đây mới là nụ cười thật lòng của cô ,và đây cũng lần đầu hắn thấy.

". . . . . ." Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn con ,cảm thấy sửng sốt.

"Rất đẹp , mẹ cười rất đẹp!" Mặc Thiên Ân tiếp tục nói, sau đó tốc độ bước chân càng tăng thêm.

Tử Thất Thất sững sờ đứng im tại chỗ, hồi tưởng về năm năm qua của mình.

Xác thực, năm năm qua cho đến bây giờ cô cũng chưa bao giờ cười thật lòng như vậy, cô đều là miễn cưỡng mỉm cười, trong đó đều ẩn chứa thống khổ, mà nụ cười hôm nay hoàn toàn không có bất kỳ ưu thương thống khổ, chỉ đơn thuần là vui vẻ mà thôi.

"Mẹ, mẹ còn đứng ở đó sao, mau lên xe đi!" Mặc Thiên Ân đưa cái đầu nhỏ xíu ra cửa sổ xe, lớn tiếng hối thúc.

Tử Thất Thất đột nhiên hồi hồn, lúc này mới phát hiện ra ba người bọn họ đã ngồi ở trên xe, mà mình vẫn còn ngẩn người đứng ở cửa xe.

Có chút xấu hổ, nhưng vẫn cười rất tươi

Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, nhìn về phía mặt trời vui vẻ nói "Bách Hiên, anh có nhìn thấy em không? Hôm nay em . . . . Cảm thấy rất hạnh phúc!"

Nói xong, cô cười rất tươi, sau đó liền vào trong xe. Xe nhanh chóng xuất phát.

. . . . . .

Bách Mạc Lệ đứng nhìn đến khi xe của bọn họ mất hút nơi cuối đường, sau đó mỉm cười xoay người đi trở vào phòng ngủ lầu hai.

Bên trong phòng ngủ

Bách Vân Sơn đã ngủ, cô ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt già nua của chồng bà, mỉm cười nhẹ giọng nói "Vân Sơn, Thiên Ân là một đứa bé ngoan, ông có thích cậu bé ấy không?"

Bách Vân Sơn ngủ say cũng không trả lời câu hỏi của bà, nhưng khóe miệng như mỉm cười, đây cũng là nụ cười đầu tiên và cũng là nụ cười hạnh phúc nhất trong năm năm qua của ông.

※※※

Đêm hôm đó

Tại khách sạn

Mặc Thiên Ân nằm ở trên giường đã tiến vào giấc mộng, Tử Thất Thất nằm ở bên cạnh hắn, ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của hắn, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện hồi sáng, khiến cô hạnh phúc không ngủ được, thời điểm cô phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện mình có một chuyện rất quan trọng vẫn chưa có làm.

Ngay lập tức lấy thái độ nghiêm túc, sau đó liếc nhìn Mặc Thiên Ân đang ngủ say, cuối cùng là từ từ xuống giường, cầm lấy điện thoại đặt ở tủ đầu giường, đến bên cửa sổ, ấn số điện thoại của Lãnh Mạc Nhiên sau đó đặt ống nghe ở bên tai, tiếp theo ngước nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ.

『Tút. . . . . . Tút . . . . . Tút. . . . . . 』

Điện thoại vừa đổ ba tiếng liền có người bắt máy.

『Alô?』trong điện thoại liền truyền đến giọng trầm thấp của đàn ông.

"Tôi là Tử Thất Thất!" Tử Thất Thất liền giới thiệu.

『Cô gọi điện thoại cho tôi, chứng tỏ cô đã suy nghĩ kỹ rồi phải không?』Lãnh Mạc Nhiên nghiêm túc hỏi.

"Đúng vậy!" Tử Thất Thất trả lời.

『Vậy quyết định của cô là . . . . . ?』

"Tôi đáp ứng ông!"

『. . . . . . 』

Thông qua điện thoại Lãnh Mạc Nhiên im lặng hồi lâu thật giống như đang rất kinh ngạc, sau đó gần ba mươi giây sau mới mở miệng nói tiếp『 Cô quyết định giúp tôi thật sao?』

"Có phải ông không tin tưởng tôi?" Tử Thất Thất hỏi ngược lại.

『 Không phải, tôi quyết định tìm cô giúp, cũng có nghĩa là đã quyết định tin tưởng cô ! 』

"Vậy. . . . . Ông muốn tôi giúp ông như thế nào đây?" Tử Thất Thất nhẹ giọng hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.

『 Hiện tại tôi đang thiếu chứng cớ, chỉ cần có đầy đủ chứng cớ chứng minh Mặc Tử Hàn phạm tội, tôi có thể bắt và nhốt Mặc Tử Hàn vào tù ngay! 』

"Chứng cớ àh?" Tử Thất Thất nhẹ giọng lặp lại.

『 Đúng vậy, tôi đã điều tra rất lâu rồi, mười hai năm trước lúc khi chúng tôi bắt giữ ông ấy, đáng lý có thể tìm được đầy đủ chứng cớ chứng minh, nhưng khi lục soát trên người ông ấy tôi lại không tìm thấy vật đó, sau đó tôi có đến khách sạn kiểm tra, thậm chí tôi có đi xin lệnh kiểm soát nhà, đến biệt thự Mặc gia kiểm tra, nhưng cuối cùng cũng không tìm thấy, cho tới bây giờ, tôi vẫn đang tìm kiếm vật đó, nhưng . . . . 』 Giọng nói của Lãnh Mạc Nhiên đột nhiên dừng lại, hắn im lặng chứng tỏ là hắn vẫn chưa tìm được, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy uất khí không cam lòng.

Tử Thất Thất nghe hắn nói, chau mày sau đó hỏi "Ông muốn tìm vật gì?"

『 là một con chip! 』

Con chip?

Tử Thất Thất trừng lớn đôi mắt của mình.

Ông ấy đang nói con chip đó, chính là con chip Mặc Tử Hàn đã đặt ở lưng của cô sao? Bên trong có chứa chứng cứ phạm tội sao?

Chả trách tại sao ông ấy tìm không ra, bởi vì không ai nghĩ con chip ấy lại nằm ngay trên người của người phụ nữ không có chút liên quan? Nhưng con chip đã bị Mặc Tử Hàn lấy đi, cũng không còn ở trên người cô nữa.

"Chỉ cần lấy được con chip thôi sao? Hình dạng như thế nào? Có thể miêu tả một chút được không?" Tử Thất Thất giả bộ không biết.

『 Con chip đó tôi cũng chưa từng thấy qua, nhưng tôi biết ở trong đó có ghi chép tất cả chứng cớ phạm tội của từng thành viên trong hắc đạo, chỉ cần lấy được con chip đó, thì có thể diệt trừ tất cả mọi người trong phái hắc đạo, cho nên . . . . Xin cô điều tra vị trí của con chip! 』

"Là thế sao!" Tử Thất Thất có chút cảm thán nói, sau đó nhếch miệng nói "Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách giúp ông điều tra, ông hãy chờ tin tức tốt của tôi!"

『 Được! 』

"Cứ như vậy đi, tôi gác máy đây. . . . . ."

『Chờ chút!』Lãnh Mạc Nhiên vội vàng gọi cô.

"Còn có chuyện gì sao?" Tử Thất Thất hỏi.

『 Tôi muốn biết phương pháp liên lạc với cô, thời điểm cô gặp nguy hiểm thì tôi có thể chạy tới cứu cô! 』

"Phương pháp liên lạc? Ông cứ gọi số điện thoại này cho tôi là được, tôi sẽ không lưu số điện thoại của ông, nhưng tôi sẽ ghi nhớ số điện thoại của ông, ông trực tiếp gọi cho tôi là được, nếu như tôi thay đổi số điện thoại thì tôi sẽ sẽ liên lạc lại với ông!"

『 Được! 』

"Vậy cứ thế mà làm, tôi cúp điện thoại đây, ngủ ngon!"

Tử Thất Thất nói xong liền gác máy, sau đó hai mắt vẫn nhìn ngôi sao sáng nhất, nhìn màn đêm yên tĩnh, khóe miệng nâng lên nụ cười xinh đẹp.

Sáng hôm sau . . . . . Cô phải trở về rồi!

Trở về Mặc gia. . . . . . Trở về bên cạnh người kia . . . . .

※※※

Ngày hôm sau

Biệt thự Mặc gia

Mặc Tử Hàn suốt đêm không ngủ, vẫn đứng ở cửa sổ phòng ngủ nhìn ra cổng chính. Trong lòng hắn đang đếm thời gian trôi qua, chờ đợi Tử Thất Thất trở về.

Từ ngày rời khỏi đảo Bali, hắn chưa có gọi điện thoại cho Tử Thất Thất, mặc dù biết số điện thoại của cô nhưng mỗi lần ấn mã số xong, hắn cũng cố gắng kìm nén không để ngón tay bấm phím gọi. Bởi vì hắn sợ, hắn sợ khi nghe được giọng nói của cô sẽ kìm nén không được trong phút chốc sẽ vọt tới trước mặt cô, không thể tuân theo ước định của bọn họ, cho nên hắn chỉ có thể chờ đợi cùng kiên nhẫn chờ đợi thôi. . . . . .

Một ngày. . . . . . Hai ngày. . . . . . Ba ngày. . . . . .

Mặc dù chỉ có 72 tiếng đồng hồ ngắn ngủi thôi, nhưng so với thời gian 5 năm kia hắn cảm thấy còn lâu hơn.

Chờ đợi một ngày bằng một năm, chính là cảm giác này sao?

Một ngày không gặp mặt, như cách ba thu, chính là như vậy sao?

Nhưng thật kỳ lạ, càng đến gần ngày hẹn, lại càng thấy trôi qua rất chậm, một ngày dài như một năm, thời gian giống như dừng lại, khiến hắn càng nôn nóng muốn thời gian trôi qua nhanh.

Đột nhiên!

Ở cổng chính, xuất hiện một chiếc xe thể thao, cổng sắt từ từ được mở ra, xe từ ngoài cổng đi vào, hai mắt của Mặc Tử Hàn sáng lên, khóe miệng hưng phấn mỉm cười, lập tức xoay người, bước vội xuống lầu đến cửa chính đại sảnh.

Trở lại rồi. . . . . .

Rốt cuộc cô đã trở lại. . . . . .

. . . . . .

Cửa chính

Xe thể thao chậm rãi dừng lại, Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ cùng nhau đi bước xuống xe, bọn họ đều lùi về phía sau hai bước, sau đó cùng mở cửa xe sau ra.

Tử Thất Thất và Mặc Thiên Ân cùng nhau xuất hiện trước mắt Mặc Tử Hàn, hai người cùng nhìn về phía hắn, đồng thời từng bước từng bước tới gần hắn, đứng trước mặt của hắn.

"Em đã trở về!" Tử Thất Thất cười tươi, nhẹ giọng nói.


/357

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status