Người đàn ông có đôi mắt đẹp nhìn khuôn mặt của cô, con ngươi đen kịt như vực thẳm không đáy, khiến người ta vừa nhìn liền bị mê muội và thu hút. Mà trên khuôn mặt anh chỉ có một từ để hình dung – lạnh.
“To gan.”
Người bên cạnh đột nhiên quát lớn: “Người phụ nữ điên này từ đâu tới? Còn không mau cút?”
“A…” Cô khẽ quyến rũ, hoàn toàn không để ý gì đến hắn ta. Hai tay ôm cứng cổ người đàn ông trước mặt, kiễng gót chân, mập mờ tới sát bên tai anh nhỏ giọng nói: “Kỹ thuật của chị đây rất tuyệt vời, em trai chỉ cần nằm ở trên giường không cần làm gì cả. Tôi cam đoan sẽ làm cậu cực khoái… thế nào? Hết hôm nay sẽ không còn thứ tiện nghi như vậy nữa đâu. Có muốn cùng chị chơi một hiệp không?”
Cơ thể Tử Thất Thất đã hoàn toàn dán trên người anh, dường như tầu hỏa nhập ma thầm nghĩ muốn đem hắn nắm trong lòng bàn tay.
Cô đã không còn đếm xỉa đến bất cứ cái gì. Không phải chỉ là một “tấm màng” sao? Cô từ bỏ…
Người đàn ông vô cùng lạnh nhạt, trong mắt không có một tia rung động, bạc môi hơi hơi mở ra:
“Không có hứng thú.”
Ba chữ lạnh lùng khiến cho Tử Thất Thất trong nháy mắt trở nên u ám.
“Thích…” Cô khinh thường buông cổ anh ra, tách ra khỏi thân thể anh, khôi phục lại bộ dạng say khướt lúc đầu, mất hứng nói: “Phụ nữ đưa tới tận miệng rồi mà cũng không dám ăn,anh …” Cô cố ý ngừng lại, ngón trỏ duỗi ra chỉ vào tim anh rồi viết lên đó từng chữ một: “Thực, không, phải, là, đàn ông.”
Trong nháy mắt, ưng mi của người đàn ông hơi tức khởi. Trên khuôn mặt lạnh như băng tăng thêm một biểu cảm – giận.
“Quên đi, tôi đi tìm người đàn ông thật sự. Bye bye em trai…” Cô vừa vẫy tay vừa lảo đảo băng qua đám người áo đen đằng sau anh để tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Phương Lam đứng trước cửa phòng không nhị được thở dài.
Không tồi, hữu kinh vô thiểm.
“Giám đốc.” Bảo vệ vừa nãy lo lắng nhìn anh, nói: “Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
“…”
Anh không nói gì, trầm mặc đứng tại chỗ suy nghĩ.
Mặc Tử Hàn anh tự cao tự đại sống suốt hai mươi ba năm qua, không có ai dám làm càn trước mặt anh, càng không có người phụ nữ nào dám nói anh không phải đàn ông. Người phụ nữ kia rõ ràng ăn phải gan hùm mật gấu mới dám xúc phạm đến anh.
Bỗng nhiên xoay người lại, anh đuổi theo cô.
Ôm lấy cô từ phía sau trực tiếp tới phòng VIP lầu hai.
“A”
Đột nhiên hai chân Tử Thất Thất rời mặt đất, kinh hãi nhìn khuôn mặt anh rồi đột nhiên cười nói: “Em trai, có hứng thú muốn cùng chị đây chơi rồi sao?”
“Hừ…” Mặc Tử Hàn hừ một tiếng cười nhạo cô, châm chọc nói: “Bổn thiếu gia thấy cô cố gắng khoe khoang bản thân như vậy cho nên mới từ bi bố thí cho cô một lần, cô phải cảm động đến rơi nước mắt mà nhận lấy… nhận lấy quà tặng tôi ban cho cô.”
“To gan.”
Người bên cạnh đột nhiên quát lớn: “Người phụ nữ điên này từ đâu tới? Còn không mau cút?”
“A…” Cô khẽ quyến rũ, hoàn toàn không để ý gì đến hắn ta. Hai tay ôm cứng cổ người đàn ông trước mặt, kiễng gót chân, mập mờ tới sát bên tai anh nhỏ giọng nói: “Kỹ thuật của chị đây rất tuyệt vời, em trai chỉ cần nằm ở trên giường không cần làm gì cả. Tôi cam đoan sẽ làm cậu cực khoái… thế nào? Hết hôm nay sẽ không còn thứ tiện nghi như vậy nữa đâu. Có muốn cùng chị chơi một hiệp không?”
Cơ thể Tử Thất Thất đã hoàn toàn dán trên người anh, dường như tầu hỏa nhập ma thầm nghĩ muốn đem hắn nắm trong lòng bàn tay.
Cô đã không còn đếm xỉa đến bất cứ cái gì. Không phải chỉ là một “tấm màng” sao? Cô từ bỏ…
Người đàn ông vô cùng lạnh nhạt, trong mắt không có một tia rung động, bạc môi hơi hơi mở ra:
“Không có hứng thú.”
Ba chữ lạnh lùng khiến cho Tử Thất Thất trong nháy mắt trở nên u ám.
“Thích…” Cô khinh thường buông cổ anh ra, tách ra khỏi thân thể anh, khôi phục lại bộ dạng say khướt lúc đầu, mất hứng nói: “Phụ nữ đưa tới tận miệng rồi mà cũng không dám ăn,anh …” Cô cố ý ngừng lại, ngón trỏ duỗi ra chỉ vào tim anh rồi viết lên đó từng chữ một: “Thực, không, phải, là, đàn ông.”
Trong nháy mắt, ưng mi của người đàn ông hơi tức khởi. Trên khuôn mặt lạnh như băng tăng thêm một biểu cảm – giận.
“Quên đi, tôi đi tìm người đàn ông thật sự. Bye bye em trai…” Cô vừa vẫy tay vừa lảo đảo băng qua đám người áo đen đằng sau anh để tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Phương Lam đứng trước cửa phòng không nhị được thở dài.
Không tồi, hữu kinh vô thiểm.
“Giám đốc.” Bảo vệ vừa nãy lo lắng nhìn anh, nói: “Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
“…”
Anh không nói gì, trầm mặc đứng tại chỗ suy nghĩ.
Mặc Tử Hàn anh tự cao tự đại sống suốt hai mươi ba năm qua, không có ai dám làm càn trước mặt anh, càng không có người phụ nữ nào dám nói anh không phải đàn ông. Người phụ nữ kia rõ ràng ăn phải gan hùm mật gấu mới dám xúc phạm đến anh.
Bỗng nhiên xoay người lại, anh đuổi theo cô.
Ôm lấy cô từ phía sau trực tiếp tới phòng VIP lầu hai.
“A”
Đột nhiên hai chân Tử Thất Thất rời mặt đất, kinh hãi nhìn khuôn mặt anh rồi đột nhiên cười nói: “Em trai, có hứng thú muốn cùng chị đây chơi rồi sao?”
“Hừ…” Mặc Tử Hàn hừ một tiếng cười nhạo cô, châm chọc nói: “Bổn thiếu gia thấy cô cố gắng khoe khoang bản thân như vậy cho nên mới từ bi bố thí cho cô một lần, cô phải cảm động đến rơi nước mắt mà nhận lấy… nhận lấy quà tặng tôi ban cho cô.”
/357
|