"Phương Lam?"
Mặc Tử Hàn kinh ngạc mở miệng, không nghĩ tới cô sẽ chủ động gọi điện thoại tìm mình? Hơn nữa lại đột nhiên như vậy?
『 Thật sự là quá tốt, thì ra là tổng giám đốc Mặc vẫn còn nhớ giọng nói của tôi nha? Quả nhiên giọng nói ngọt ngào cũng có nhiều điểm có lợi, ha ha ha. . . . . . 』 Phương Lam đắc chí cười.
Chân mày Mặc Tử Hàn trong nháy mắt nhíu lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi lạnh như băng.
"Cô chủ động gọi điện thoại tìm tôi, có chuyện gì?" Anh lạnh lùng chất vấn.
『 Thật ra thì cũng không có đại sự gì..., chỉ là muốn gặp anh thôi! 』
"Gặp tôi?"
『 Không sai! 』
Mặc Tử Hàn nghi ngờ.
Cô biết rõ anh đang lùng bắt cô, lại còn dám đưa tới cửa? Rốt cuộc cô đang có âm mưu gì? Cô lại muốn giở trò gì?
"Cô muốn gặp tôi, có chuyện gì quan trọng, không thể nói trong điện thoại mà nhất định phải gặp mặt nói sao?" Anh thử dò xét hỏi.
『 Không sai, anh thật sự là quá thông minh, tôi chính là có chuyện rất quan trọng không thể nói trong điện thoại, cho nên nhất định muốn gặp anh nói chuyện không được sao? Chỉ là. . . . . . anh có thể không cần dài dòng lãng phí hơi sức của tôi, chỉ cần nói có gặp tôi hay không thôi! 』
"Cô. . . . . ."
Mặc Tử Hàn mới vừa mở miệng, Phương Lam lập tức cắt đứt lời của anh, cũng vội vàng nói, 『 tôi cảnh cáo anh, nếu không đến gặp tôi anh nhất định sẽ phải hối hận! 』
"Tôi sẽ hối hận? Buồn cười. . . . . ." Anh châm chọc.
『 A. . . . . . 』 phương lam châm chọc cười khẽ, sau đó vô cùng nghiêm túc nói, 『 Nếu như tôi muốn nói với anh chuyện của Thiên Tân, anh còn có thể cười sao? 』
Thiên Tân?
Mặc Tử Hàn đột nhiên khẩn trương.
"Cô nói cái gì?"
『 Chắc tôi không cần lặp lại anh cũng đã nghe rõ! 』
"Chuyện của Thiên Tân là chuyện gì?" Mặc Tử Hàn chất vấn.
『 Nếu như anh muốn biết, thì hãy một mình tới gặp tôi, tôi sẽ cho anh địa chỉ, anh nhất định phải nhớ không được mang theo bất kỳ thủ hạ nào, chỉ có một mình anh được tới! 』
"Được!" Mặc Tử Hàn lập tức đáp ứng.
『 Vậy tôi chờ anh, bái bai! 』
Điện thoại lập tức cắt đứt, âm thanh tút tút phát ra làm cho người ta cảm thấy phiền lòng.
Anh cảm thấy những lời cô ta vừa nói không hề giống đùa giỡn, thái độ cường ngạnh cùng giọng điệu của cô cũng không giống như đang giả vờ, nhưng rốt cuộc cô muốn nói gì với anh? Chẳng lẽ có liên quan tới bệnh tình của Thiên Tân? Cô ta có phương pháp cứu nó sao?
Anh cau mày, khuôn mặt lo lắng!
Đáng chết!
Bất kể cô ta muốn làm gì, anh cũng phải đi gặp cô ta, cho dù có nguy hiểm, anh cũng nhất định phải đi.
"Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . ."
Điện thoại trong tay anh đột nhiên truyền đến tiếng báo tin nhắn, anh vội vàng mở tin nhắn ra, nhìn thời gian cùng địa chỉ, sau đó nhấc điện thoại bàn lên gọi cho thư ký của mình.
『 Mặc tổng, ngài có cái gì phân phó sao? 』 trong điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ.
"Cô hãy hủy tất cả lịch trình của buổi chiều nay đi, lập tức chuẩn bị xe tôi có việc quan trọng cần đi gấp!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh.
『 Dạ, Mặc tổng, tôi sẽ làm ngay! 』
Mặc Tử Hàn nhanh chóng tắt điện thoại, sau đó hoàn toàn không để ý tới đống văn kiện trên bàn, cầm áo khoác, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc.
※※※
Bên trong KFC
Phương Lam ngồi ở chiếc bàn nhỏ vừa ăn vừa ngó ra ngoài cửa kính, những chỗ đông người như vậy chính là nơi an toàn nhất, hơn nữa tiếng ồn xung quanh cũng rất thích hợp để nói chuyện vì sẽ không có ai chú ý, nhưng liệu anh ta có tới không ?
Quả nhiên!
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến! Mặc Tử Hàn đã xuất hiện ở ngoài cửa lớn, anh vội vã đi tới, cũng vội vàng nhìn xung quanh, tìm cô.
"Này! Tổng giám đốc Mặc, tôi ở chỗ này, I’m here!" Phương Lam thả cánh gà trong tay ra, dùng bàn tay trơn bóng vẫy vẫy anh.
Mặc Tử Hàn nghe được giọng nói của cô, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy cô, sau đó hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, sải bước tới gần, ngồi đối diện với cô.
Phương Lam cười tươi, đầu tiên là uống một ngụm cola, sau đó dùng khăn giấy lau chùi hết mỡ trên tay, cười nói, "Tổng giám đốc Mặc quả nhiên thần tốc, tôi mới vừa cúp điện thoại vẫn chưa tới năm phút đồng hồ, anh đã xuất hiện trước mặt tôi, chẳng lẽ anh lại len lén tu luyện trong. . . . . . Lăng Vi Ba Bộ?"
Trán Mặc Tử Hàn nổi gân xanh, lửa giận từ từ lên cao.
"Cô tìm tôi , rốt cuộc muốn nói chuyện gì?" Anh lạnh giọng chất vấn, chân mày nhăn lại.
Quả nhiên giọng điệu của anh ta và Thiên Tân giống nhau như đúc, nhưng là tâm tính của hai người lại hoàn toàn bất đồng, anh ta không muốn đùa giỡn với cô, chỉ muốn tìm hiểu rõ về cô. Tại sao cô lại ở bên cạnh Tử Thất Thất lâu như vậy? Rốt cuộc là đang có mưu ma chước quỷ gì?
Phương Lam nghe được anh nói , nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, tâm trạng vui vẻ của cô đột nhiên biến mất.
Cô nghiêm mặt, sau đó cầm túi xách bên cạnh, lấy ra một lọ thuốc màu hồng đặt lên bàn, sau đó nghiêm túc nói, "Đây là thuốc của Thiên Tân , anh cầm cho nó, nói nó mỗi ngày uống ba lượt mỗi lượt ba viên, nhất định phải đúng liều lượng!"
Thuốc?
Mặc Tử Hàn nhìn hộp thuốc trên bàn, sau đó lại đem tầm mắt chuyển đến trên mặt của cô.
"Đây là do cô bào chế?" Anh hỏi.
"Không sai!"
"Thuốc của Thiên Tân chính là loại này?"
"Không!" Phương Lam phủ nhận, sau đó vẻ mặt thành thật mà nói, "Đây là do tôi mới nghiên cứu, liều lượng so với trước đây tăng lên vài lần!"
"Có ý tứ gì?" Mặc Tử Hàn hỏi tới.
"Ý tứ chính là thuốc lúc trước đã không thể giảm bớt đau khổ của Thiên Tân, anh ngày ngày đều ở cùng nó, không phải là không có phát hiện sự thay đổi của nó chứ? Anh không biết sức khỏe của nó ngày càng giảm sút bệnh tình ngày càng nghiêm trọng sao?"
Mặc Tử Hàn chau mày, hoàn toàn bị cô nói trúng .
"Vậy tôi hỏi cô thuốc này có hiệu quả gì?"
"Chỉ có giảm bớt đau đớn cho nó, hiệu quả giống thuốc tê làm cho nó không cảm thấy đau đớn nhưng không thể trị được bệnh của nó!" Phương Lam nghiêm túc giải thích.
Mặc Tử Hàn nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, trong lòng có rất nhiều vấn đề nghi vấn muốn hỏi cô, anh không biết cô là ai, tại sao cô lại biết Mặc Thâm Dạ, muốn biết cô xông vào nhà tù làm gì, đợi chút, đợi chút. . . . . . anh rất muốn biết, thật ra là. . . . . .
"Tôi có thể hỏi cô một vấn đề nữa không?" Anh lạnh giọng mở miệng.
Phương Lam nhìn hai mắt thâm thúy của anh, chân mày không khỏi hơi chau lại.
"Anh có thể hỏi, nhưng mà tôi không nhất định phải trả lời!" Cô giảo hoạt nói.
"Được, vậy tôi hỏi cô, bắt đầu từ lúc nào cô đã pha chế thuốc cho Thiên Tân, cô đã tìm cách chữa bệnh cho nó chưa?"
"Tôi dĩ nhiên đã tìm, tôi cùng Thất Thất mỗi ngày đều đang tìm!"
"Tôi nói không phải ý này!"
"Vậy ý của anh là gì?" Phương Lam nghi ngờ.
"Ý của tôi là, cô đã từng tìm thấy người sống nào có trái tim phù hợp với Thiên Tân chưa?" Mặc Tử Hàn nói.
Phương Lam khiếp sợ!
Cô kinh ngạc nhìn anh, trầm mặc không nói .
Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm vào mặt cô, quan sát phản ứng của cô, trong lòng anh đã có đáp án bảy tám phần.
Cho dù ai cũng biết, tìm trái tim một người sống, so với tìm trái tim một người sắp chết cũng dễ dàng hơn nhiều, mà cô và Thất Thất yêu thương Thiên tân như thế, không thể nào chưa từng có ý nghĩ như vậy, hơn nữa cô không giống Thất Thất, Thất Thất rất chính trực , lương thiện, cô lại rất tà ác, thần bí, vừa vặn có cùng tư tưởng như anh, ở trong mắt bọn họ, trừ người quan trọng nhất ra, tánh mạng của người nào đều không quan trọng, ai sống ai chết đều không liên quan, cho nên anh có thể xác định nữ nhân này nhất định sẽ cùng Tử Thất Thất vì Thiên Tân tìm trái tim của một người sống phù hợp với Thiên Tân.
"Trả lời tôi!" Anh ra lệnh.
Chân mày Phương Lam thật sâu nhíu lại.
"Cái vấn đề này, tôi không thể trả lời anh!"
"Tại sao không thể? Chẳng lẽ cô thật đã tìm kiếm qua?" Mặc Tử Hàn chất vấn.
"Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?" Phương Lam hỏi ngược lại.
"Nếu như là đúng, vậy cô hãy nói cho tôi biết, cô tìm nhiều năm như vậy, có phải hay không đã tìm được người có trái tim phù hợp với Thiên Tân? Đó là ai? Hắn đang nơi nào?" Mặc Tử Hàn liên tiếp chất vấn, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm cô, toàn thân tản mác ra khí thế không cho ai cự tuyệt anh.
"Kể cả tôi có tìm được tôi cũng sẽ không nói cho anh biết!" Phương Lam trả lời.
"Quả nhiên. . . . . ." Mặc Tử Hàn thất vọng đau khổ.
Quả nhiên hỏi cô là lựa chọn chính xác, quả nhiên anh đoán không có sai, ở trên thế giới này vẫn có người có trái tim thích hợp với Thiên Tân.
Rốt cuộc cũng có hi vọng, Thiên Tân được cứu rồi!
"Nói cho tôi biết, người đó là ai? Hắn bây giờ đang ở đâu!" Anh cáu kỉnh chất vấn, thanh âm vô cùng lạnh lùng.
"Tôi đã nói, tôi sẽ không nói cho anh biết!" Phương Lam cự tuyệt.
"Tại sao? Cô không phải cũng muốn cứu Thiên Tân sao? Cô không phải là bởi vì muốn cứu nó, cho nên mới phải điều tra sao? Như vậy cô tại sao còn không sớm để cho nó có thể làm phẫu thuật, tại sao lại để nó phải chịu đựng đau đớn như vậy?" Mặc Tử Hàn tức giận chất vấn.
Hai tay của Phương lam nắm thật chặt thành quả đấm, tức giận từ trong đáy lòng lên cao.
"Bởi vì tôi không thể làm như vậy!" cô nhẹ giọng trả lời, sau đó kiên định nói, "Tôi rất muốn cứu Thiên Tân, coi như dùng trái tim người sống, coi như để cho tôi đi giết người, tôi cũng không quan tâm, nhưng mà ta lại không thể làm trái với ý nguyện của Thất Thất và Thiên tân, hai người bọn họ không muốn tôi làm vậy, bọn họ đều không hi vọng dùng phương pháp tàn nhẫn này, nếu tôi cố tình làm Thất Thất sẽ hận tôi cả đời, Thiên tân cũng không đồng ý tiếp nhận trái tim đó, càng không tiếp nhận giải phẫu, cho nên tôi không thể làm như vậy. . . . . . Cũng không thể nói cho anh biết!"
Mặc Tử Hàn nghe xong..., mặc dù lòng có tức giận, nhưng mà đối với tình huống khó xử này của cô vô cùng đồng cảm, bởi vì chính mình cũng đang đứng trên lập trường này.
"Hôm nay tôi chỉ nói tới đây thôi, tôi cảnh cáo anh, nếu anh để Thất Thất gặp nguy hiểm tôi sẽ mang cô ấy đi, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho anh, anh phải biết quý trọng cơ hội này!" Phương Lam nói xong, lập tức đứng lên.
"Đợi đã nào...!" Mặc Tử Hàn gọi cô lại.
Phương Lam hoàn toàn không để ý đến giọng nói của anh, tiếp tục bước đi.
Mặc Tử Hàn tức giận đột nhiên đứng lên, gầm nhẹ chất vấn, "Nói cho tôi biết người kia ở đâu? Nói cho tôi biết hắn là ai!"
Phương Lam tiếp tục sải bước rời đi.
Mặc Tử Hàn dùng sức nắm chặt quả đấm, đột nhiên bước nhanh đuổi theo cô, Phương Lam đã đoán được hành động của anh, khóe miệng nâng lên một nụ cười tà ác, đưa tay bắt lấy hai người đang ăn Hambuger đẩy về phía anh.
Mặc Tử Hàn nhanh chóng lui về sau, hai người kia trực tiếp ngã xuống mặt đất, Phương Lam thừa dịp này chạy nhanh ra cửa chính sau đó ngồi lên chiếc xe taxi đã chuẩn bị trước, thuận lợi chạy trốn.
"Đáng chết!" Mặc Tử Hàn mắng, nhìn chằm chằm chiếc taxi đó.
Thật vất vả tìm được hi vọng, anh sẽ không buông tha như vậy, anh muốn bắt được người phụ nữ này, anh nhất định phải ép cô ta nói ra người có trái tim phù hợp với Thiên Tân, nhất định phải cứu nó. . . . . .
※※※
Gần tối.
Mặc Thiên Tân trốn ở trong phòng của mình, đầu đầy mồ hôi ngồi cạnh tủ đầu giường, đôi tay khẽ run cầm chiếc túi sách nhỏ, đổ tung những vật dụng bên trong ra, với lấy một lọ thuốc nhưng bên trong đã rỗng không còn một viên thuốc nào.
Làm thế nào?
Cậu từng ngụm từng ngụm hô hấp, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, đôi môi cũng trắng bệch khô khốc, mà ngực bên trái lòng lại ẩn ẩn đau nhức, giống như có ngàn vạn con dao đang đâm vào trái tim cậu.
Thật là đau. . . . . . Thật là đau. . . . . .
Đau đớn như vậy là lần đầu tiên cậu nếm trải, bình thường dưới tác dụng của thuốc cậu chỉ mơ hồ cảm thấy đau, nhưng là bây giờ không có thuốc, không thể nào giảm đi cơn đau của cậu.
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Cậu nhẹ giọng nỉ non, thân thể từ từ nghiêng té xuống đất.
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Cậu cứ lặp đi lặp lại, đau đớn ngày một gia tăng, nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu nghẹn ngào nỉ non, "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Cậu không muốn chết. Cậu không muốn phải đau đớn đến chết.
Cậu không muốn chết!
Cậu không muốn chết!
Cậu còn muốn cùng mẹ trò chuyện, cậu còn muốn sống cùng ba một thời gian nữa, cậu còn muốn trông thấy mẹ tiểu Lam, mà tâm nguyện cuối cùng của cậu còn chưa hoàn thành. Cậu thật vất vả có thể để cho ba cùng mẹ ân ân ái ái ở cùng nhau, cậu còn muốn hưởng thụ thêm một chút hạnh phúc bây giờ, cậu còn muốn, còn muốn. . . . . . Ông trời, con cầu xin ông, con van cầu ông, cho con thêm một chút xíu thời gian, để cho con có thêm một chút thời gian, một ngày cũng tốt, một giờ cũng được, xin không cần để cho con chết ngay bây giờ, ít nhất để cho con nói với ba mẹ một câu cuối cùng, ít nhất cũng để cho con anh tuấn nằm ở trên giường, mà không phải thê thảm nằm trên mặt đất, như vậy sẽ làm mẹ thương tâm , sẽ làm mẹ đau đớn khổ, sẽ làm mẹ khóc thầm. . . . . . Van xin ông, ông trời, cầu xin ông, để cho con có thể chết một cách nhẹ nhàng không cần nhếch nhác như bây giờ được không?
"Mẹ. . . . . . Ba. . . . . ." Cậu nghẹn ngào nỉ non, hai mắt mơ hồ không rõ nhìn cửa phòng, trong lòng chợt hiện ra ham muốn, nước mắt càng thêm mãnh liệt, mà đôi môi không tự chủ được liền phát ra âm thanh cầu cứu, "Cứu con. . . . . . Mẹ. . . . . . Ba. . . . . . Cứu con. . . . . . Thiên Tân rất đau. . . . . . Thiên Tân rất thống khổ. . . . . . Thiên Tân không muốn chết. . . . . . Thiên Tân không muốn chết a. . . . . . Mẹ. . . . . . Ba. . . . . . Mẹ. . . . . . Ba. . . . . ."
Vốn cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng mà tại thời khắc cuối cùng này, quả nhiên cậu vẫn rất tham sống. . . . . .
Không muốn chết!
Cậu phải sống, muốn tiếp tục sống. . . . . .
Ai có thể cứu tôi? Có ai có thể tới cứu tôi không?
"Cốc, cốc, cốc!"
Bên tai truyền tới tiếng gõ cửa, cậu giống như thấy được một tia hi vọng, bàn tay nhỏ bé đưa về phía cửa phòng, nhưng lại không có hơi sức để bò, đừng nói chi là gào thét.
"Cốc, cốc, cốc!"
Ba tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là âm thanh trầm thấp của Mặc Tử Hàn "Thiên Tân? Con đã ngủ chưa? Thiên Tân? Thiên Tân?"
"Ba. . . . . . . . . . . ." Mặc Thiên Tân dùng hết hơi sức cuối cùng nhẹ giọng nỉ non, mà trái tim đau đớn.
Chợt, hai mắt cậu đột nhiên tối sầm, thân thể nho nhỏ trong nháy mắt không động đậy, giống như đã chết. . . . . . lẳng lặng nằm.
Mặc Tử Hàn kinh ngạc mở miệng, không nghĩ tới cô sẽ chủ động gọi điện thoại tìm mình? Hơn nữa lại đột nhiên như vậy?
『 Thật sự là quá tốt, thì ra là tổng giám đốc Mặc vẫn còn nhớ giọng nói của tôi nha? Quả nhiên giọng nói ngọt ngào cũng có nhiều điểm có lợi, ha ha ha. . . . . . 』 Phương Lam đắc chí cười.
Chân mày Mặc Tử Hàn trong nháy mắt nhíu lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi lạnh như băng.
"Cô chủ động gọi điện thoại tìm tôi, có chuyện gì?" Anh lạnh lùng chất vấn.
『 Thật ra thì cũng không có đại sự gì..., chỉ là muốn gặp anh thôi! 』
"Gặp tôi?"
『 Không sai! 』
Mặc Tử Hàn nghi ngờ.
Cô biết rõ anh đang lùng bắt cô, lại còn dám đưa tới cửa? Rốt cuộc cô đang có âm mưu gì? Cô lại muốn giở trò gì?
"Cô muốn gặp tôi, có chuyện gì quan trọng, không thể nói trong điện thoại mà nhất định phải gặp mặt nói sao?" Anh thử dò xét hỏi.
『 Không sai, anh thật sự là quá thông minh, tôi chính là có chuyện rất quan trọng không thể nói trong điện thoại, cho nên nhất định muốn gặp anh nói chuyện không được sao? Chỉ là. . . . . . anh có thể không cần dài dòng lãng phí hơi sức của tôi, chỉ cần nói có gặp tôi hay không thôi! 』
"Cô. . . . . ."
Mặc Tử Hàn mới vừa mở miệng, Phương Lam lập tức cắt đứt lời của anh, cũng vội vàng nói, 『 tôi cảnh cáo anh, nếu không đến gặp tôi anh nhất định sẽ phải hối hận! 』
"Tôi sẽ hối hận? Buồn cười. . . . . ." Anh châm chọc.
『 A. . . . . . 』 phương lam châm chọc cười khẽ, sau đó vô cùng nghiêm túc nói, 『 Nếu như tôi muốn nói với anh chuyện của Thiên Tân, anh còn có thể cười sao? 』
Thiên Tân?
Mặc Tử Hàn đột nhiên khẩn trương.
"Cô nói cái gì?"
『 Chắc tôi không cần lặp lại anh cũng đã nghe rõ! 』
"Chuyện của Thiên Tân là chuyện gì?" Mặc Tử Hàn chất vấn.
『 Nếu như anh muốn biết, thì hãy một mình tới gặp tôi, tôi sẽ cho anh địa chỉ, anh nhất định phải nhớ không được mang theo bất kỳ thủ hạ nào, chỉ có một mình anh được tới! 』
"Được!" Mặc Tử Hàn lập tức đáp ứng.
『 Vậy tôi chờ anh, bái bai! 』
Điện thoại lập tức cắt đứt, âm thanh tút tút phát ra làm cho người ta cảm thấy phiền lòng.
Anh cảm thấy những lời cô ta vừa nói không hề giống đùa giỡn, thái độ cường ngạnh cùng giọng điệu của cô cũng không giống như đang giả vờ, nhưng rốt cuộc cô muốn nói gì với anh? Chẳng lẽ có liên quan tới bệnh tình của Thiên Tân? Cô ta có phương pháp cứu nó sao?
Anh cau mày, khuôn mặt lo lắng!
Đáng chết!
Bất kể cô ta muốn làm gì, anh cũng phải đi gặp cô ta, cho dù có nguy hiểm, anh cũng nhất định phải đi.
"Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . ."
Điện thoại trong tay anh đột nhiên truyền đến tiếng báo tin nhắn, anh vội vàng mở tin nhắn ra, nhìn thời gian cùng địa chỉ, sau đó nhấc điện thoại bàn lên gọi cho thư ký của mình.
『 Mặc tổng, ngài có cái gì phân phó sao? 』 trong điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ.
"Cô hãy hủy tất cả lịch trình của buổi chiều nay đi, lập tức chuẩn bị xe tôi có việc quan trọng cần đi gấp!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh.
『 Dạ, Mặc tổng, tôi sẽ làm ngay! 』
Mặc Tử Hàn nhanh chóng tắt điện thoại, sau đó hoàn toàn không để ý tới đống văn kiện trên bàn, cầm áo khoác, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc.
※※※
Bên trong KFC
Phương Lam ngồi ở chiếc bàn nhỏ vừa ăn vừa ngó ra ngoài cửa kính, những chỗ đông người như vậy chính là nơi an toàn nhất, hơn nữa tiếng ồn xung quanh cũng rất thích hợp để nói chuyện vì sẽ không có ai chú ý, nhưng liệu anh ta có tới không ?
Quả nhiên!
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến! Mặc Tử Hàn đã xuất hiện ở ngoài cửa lớn, anh vội vã đi tới, cũng vội vàng nhìn xung quanh, tìm cô.
"Này! Tổng giám đốc Mặc, tôi ở chỗ này, I’m here!" Phương Lam thả cánh gà trong tay ra, dùng bàn tay trơn bóng vẫy vẫy anh.
Mặc Tử Hàn nghe được giọng nói của cô, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy cô, sau đó hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, sải bước tới gần, ngồi đối diện với cô.
Phương Lam cười tươi, đầu tiên là uống một ngụm cola, sau đó dùng khăn giấy lau chùi hết mỡ trên tay, cười nói, "Tổng giám đốc Mặc quả nhiên thần tốc, tôi mới vừa cúp điện thoại vẫn chưa tới năm phút đồng hồ, anh đã xuất hiện trước mặt tôi, chẳng lẽ anh lại len lén tu luyện trong. . . . . . Lăng Vi Ba Bộ?"
Trán Mặc Tử Hàn nổi gân xanh, lửa giận từ từ lên cao.
"Cô tìm tôi , rốt cuộc muốn nói chuyện gì?" Anh lạnh giọng chất vấn, chân mày nhăn lại.
Quả nhiên giọng điệu của anh ta và Thiên Tân giống nhau như đúc, nhưng là tâm tính của hai người lại hoàn toàn bất đồng, anh ta không muốn đùa giỡn với cô, chỉ muốn tìm hiểu rõ về cô. Tại sao cô lại ở bên cạnh Tử Thất Thất lâu như vậy? Rốt cuộc là đang có mưu ma chước quỷ gì?
Phương Lam nghe được anh nói , nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, tâm trạng vui vẻ của cô đột nhiên biến mất.
Cô nghiêm mặt, sau đó cầm túi xách bên cạnh, lấy ra một lọ thuốc màu hồng đặt lên bàn, sau đó nghiêm túc nói, "Đây là thuốc của Thiên Tân , anh cầm cho nó, nói nó mỗi ngày uống ba lượt mỗi lượt ba viên, nhất định phải đúng liều lượng!"
Thuốc?
Mặc Tử Hàn nhìn hộp thuốc trên bàn, sau đó lại đem tầm mắt chuyển đến trên mặt của cô.
"Đây là do cô bào chế?" Anh hỏi.
"Không sai!"
"Thuốc của Thiên Tân chính là loại này?"
"Không!" Phương Lam phủ nhận, sau đó vẻ mặt thành thật mà nói, "Đây là do tôi mới nghiên cứu, liều lượng so với trước đây tăng lên vài lần!"
"Có ý tứ gì?" Mặc Tử Hàn hỏi tới.
"Ý tứ chính là thuốc lúc trước đã không thể giảm bớt đau khổ của Thiên Tân, anh ngày ngày đều ở cùng nó, không phải là không có phát hiện sự thay đổi của nó chứ? Anh không biết sức khỏe của nó ngày càng giảm sút bệnh tình ngày càng nghiêm trọng sao?"
Mặc Tử Hàn chau mày, hoàn toàn bị cô nói trúng .
"Vậy tôi hỏi cô thuốc này có hiệu quả gì?"
"Chỉ có giảm bớt đau đớn cho nó, hiệu quả giống thuốc tê làm cho nó không cảm thấy đau đớn nhưng không thể trị được bệnh của nó!" Phương Lam nghiêm túc giải thích.
Mặc Tử Hàn nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, trong lòng có rất nhiều vấn đề nghi vấn muốn hỏi cô, anh không biết cô là ai, tại sao cô lại biết Mặc Thâm Dạ, muốn biết cô xông vào nhà tù làm gì, đợi chút, đợi chút. . . . . . anh rất muốn biết, thật ra là. . . . . .
"Tôi có thể hỏi cô một vấn đề nữa không?" Anh lạnh giọng mở miệng.
Phương Lam nhìn hai mắt thâm thúy của anh, chân mày không khỏi hơi chau lại.
"Anh có thể hỏi, nhưng mà tôi không nhất định phải trả lời!" Cô giảo hoạt nói.
"Được, vậy tôi hỏi cô, bắt đầu từ lúc nào cô đã pha chế thuốc cho Thiên Tân, cô đã tìm cách chữa bệnh cho nó chưa?"
"Tôi dĩ nhiên đã tìm, tôi cùng Thất Thất mỗi ngày đều đang tìm!"
"Tôi nói không phải ý này!"
"Vậy ý của anh là gì?" Phương Lam nghi ngờ.
"Ý của tôi là, cô đã từng tìm thấy người sống nào có trái tim phù hợp với Thiên Tân chưa?" Mặc Tử Hàn nói.
Phương Lam khiếp sợ!
Cô kinh ngạc nhìn anh, trầm mặc không nói .
Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm vào mặt cô, quan sát phản ứng của cô, trong lòng anh đã có đáp án bảy tám phần.
Cho dù ai cũng biết, tìm trái tim một người sống, so với tìm trái tim một người sắp chết cũng dễ dàng hơn nhiều, mà cô và Thất Thất yêu thương Thiên tân như thế, không thể nào chưa từng có ý nghĩ như vậy, hơn nữa cô không giống Thất Thất, Thất Thất rất chính trực , lương thiện, cô lại rất tà ác, thần bí, vừa vặn có cùng tư tưởng như anh, ở trong mắt bọn họ, trừ người quan trọng nhất ra, tánh mạng của người nào đều không quan trọng, ai sống ai chết đều không liên quan, cho nên anh có thể xác định nữ nhân này nhất định sẽ cùng Tử Thất Thất vì Thiên Tân tìm trái tim của một người sống phù hợp với Thiên Tân.
"Trả lời tôi!" Anh ra lệnh.
Chân mày Phương Lam thật sâu nhíu lại.
"Cái vấn đề này, tôi không thể trả lời anh!"
"Tại sao không thể? Chẳng lẽ cô thật đã tìm kiếm qua?" Mặc Tử Hàn chất vấn.
"Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?" Phương Lam hỏi ngược lại.
"Nếu như là đúng, vậy cô hãy nói cho tôi biết, cô tìm nhiều năm như vậy, có phải hay không đã tìm được người có trái tim phù hợp với Thiên Tân? Đó là ai? Hắn đang nơi nào?" Mặc Tử Hàn liên tiếp chất vấn, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm cô, toàn thân tản mác ra khí thế không cho ai cự tuyệt anh.
"Kể cả tôi có tìm được tôi cũng sẽ không nói cho anh biết!" Phương Lam trả lời.
"Quả nhiên. . . . . ." Mặc Tử Hàn thất vọng đau khổ.
Quả nhiên hỏi cô là lựa chọn chính xác, quả nhiên anh đoán không có sai, ở trên thế giới này vẫn có người có trái tim thích hợp với Thiên Tân.
Rốt cuộc cũng có hi vọng, Thiên Tân được cứu rồi!
"Nói cho tôi biết, người đó là ai? Hắn bây giờ đang ở đâu!" Anh cáu kỉnh chất vấn, thanh âm vô cùng lạnh lùng.
"Tôi đã nói, tôi sẽ không nói cho anh biết!" Phương Lam cự tuyệt.
"Tại sao? Cô không phải cũng muốn cứu Thiên Tân sao? Cô không phải là bởi vì muốn cứu nó, cho nên mới phải điều tra sao? Như vậy cô tại sao còn không sớm để cho nó có thể làm phẫu thuật, tại sao lại để nó phải chịu đựng đau đớn như vậy?" Mặc Tử Hàn tức giận chất vấn.
Hai tay của Phương lam nắm thật chặt thành quả đấm, tức giận từ trong đáy lòng lên cao.
"Bởi vì tôi không thể làm như vậy!" cô nhẹ giọng trả lời, sau đó kiên định nói, "Tôi rất muốn cứu Thiên Tân, coi như dùng trái tim người sống, coi như để cho tôi đi giết người, tôi cũng không quan tâm, nhưng mà ta lại không thể làm trái với ý nguyện của Thất Thất và Thiên tân, hai người bọn họ không muốn tôi làm vậy, bọn họ đều không hi vọng dùng phương pháp tàn nhẫn này, nếu tôi cố tình làm Thất Thất sẽ hận tôi cả đời, Thiên tân cũng không đồng ý tiếp nhận trái tim đó, càng không tiếp nhận giải phẫu, cho nên tôi không thể làm như vậy. . . . . . Cũng không thể nói cho anh biết!"
Mặc Tử Hàn nghe xong..., mặc dù lòng có tức giận, nhưng mà đối với tình huống khó xử này của cô vô cùng đồng cảm, bởi vì chính mình cũng đang đứng trên lập trường này.
"Hôm nay tôi chỉ nói tới đây thôi, tôi cảnh cáo anh, nếu anh để Thất Thất gặp nguy hiểm tôi sẽ mang cô ấy đi, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho anh, anh phải biết quý trọng cơ hội này!" Phương Lam nói xong, lập tức đứng lên.
"Đợi đã nào...!" Mặc Tử Hàn gọi cô lại.
Phương Lam hoàn toàn không để ý đến giọng nói của anh, tiếp tục bước đi.
Mặc Tử Hàn tức giận đột nhiên đứng lên, gầm nhẹ chất vấn, "Nói cho tôi biết người kia ở đâu? Nói cho tôi biết hắn là ai!"
Phương Lam tiếp tục sải bước rời đi.
Mặc Tử Hàn dùng sức nắm chặt quả đấm, đột nhiên bước nhanh đuổi theo cô, Phương Lam đã đoán được hành động của anh, khóe miệng nâng lên một nụ cười tà ác, đưa tay bắt lấy hai người đang ăn Hambuger đẩy về phía anh.
Mặc Tử Hàn nhanh chóng lui về sau, hai người kia trực tiếp ngã xuống mặt đất, Phương Lam thừa dịp này chạy nhanh ra cửa chính sau đó ngồi lên chiếc xe taxi đã chuẩn bị trước, thuận lợi chạy trốn.
"Đáng chết!" Mặc Tử Hàn mắng, nhìn chằm chằm chiếc taxi đó.
Thật vất vả tìm được hi vọng, anh sẽ không buông tha như vậy, anh muốn bắt được người phụ nữ này, anh nhất định phải ép cô ta nói ra người có trái tim phù hợp với Thiên Tân, nhất định phải cứu nó. . . . . .
※※※
Gần tối.
Mặc Thiên Tân trốn ở trong phòng của mình, đầu đầy mồ hôi ngồi cạnh tủ đầu giường, đôi tay khẽ run cầm chiếc túi sách nhỏ, đổ tung những vật dụng bên trong ra, với lấy một lọ thuốc nhưng bên trong đã rỗng không còn một viên thuốc nào.
Làm thế nào?
Cậu từng ngụm từng ngụm hô hấp, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, đôi môi cũng trắng bệch khô khốc, mà ngực bên trái lòng lại ẩn ẩn đau nhức, giống như có ngàn vạn con dao đang đâm vào trái tim cậu.
Thật là đau. . . . . . Thật là đau. . . . . .
Đau đớn như vậy là lần đầu tiên cậu nếm trải, bình thường dưới tác dụng của thuốc cậu chỉ mơ hồ cảm thấy đau, nhưng là bây giờ không có thuốc, không thể nào giảm đi cơn đau của cậu.
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Cậu nhẹ giọng nỉ non, thân thể từ từ nghiêng té xuống đất.
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Cậu cứ lặp đi lặp lại, đau đớn ngày một gia tăng, nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu nghẹn ngào nỉ non, "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Cậu không muốn chết. Cậu không muốn phải đau đớn đến chết.
Cậu không muốn chết!
Cậu không muốn chết!
Cậu còn muốn cùng mẹ trò chuyện, cậu còn muốn sống cùng ba một thời gian nữa, cậu còn muốn trông thấy mẹ tiểu Lam, mà tâm nguyện cuối cùng của cậu còn chưa hoàn thành. Cậu thật vất vả có thể để cho ba cùng mẹ ân ân ái ái ở cùng nhau, cậu còn muốn hưởng thụ thêm một chút hạnh phúc bây giờ, cậu còn muốn, còn muốn. . . . . . Ông trời, con cầu xin ông, con van cầu ông, cho con thêm một chút xíu thời gian, để cho con có thêm một chút thời gian, một ngày cũng tốt, một giờ cũng được, xin không cần để cho con chết ngay bây giờ, ít nhất để cho con nói với ba mẹ một câu cuối cùng, ít nhất cũng để cho con anh tuấn nằm ở trên giường, mà không phải thê thảm nằm trên mặt đất, như vậy sẽ làm mẹ thương tâm , sẽ làm mẹ đau đớn khổ, sẽ làm mẹ khóc thầm. . . . . . Van xin ông, ông trời, cầu xin ông, để cho con có thể chết một cách nhẹ nhàng không cần nhếch nhác như bây giờ được không?
"Mẹ. . . . . . Ba. . . . . ." Cậu nghẹn ngào nỉ non, hai mắt mơ hồ không rõ nhìn cửa phòng, trong lòng chợt hiện ra ham muốn, nước mắt càng thêm mãnh liệt, mà đôi môi không tự chủ được liền phát ra âm thanh cầu cứu, "Cứu con. . . . . . Mẹ. . . . . . Ba. . . . . . Cứu con. . . . . . Thiên Tân rất đau. . . . . . Thiên Tân rất thống khổ. . . . . . Thiên Tân không muốn chết. . . . . . Thiên Tân không muốn chết a. . . . . . Mẹ. . . . . . Ba. . . . . . Mẹ. . . . . . Ba. . . . . ."
Vốn cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng mà tại thời khắc cuối cùng này, quả nhiên cậu vẫn rất tham sống. . . . . .
Không muốn chết!
Cậu phải sống, muốn tiếp tục sống. . . . . .
Ai có thể cứu tôi? Có ai có thể tới cứu tôi không?
"Cốc, cốc, cốc!"
Bên tai truyền tới tiếng gõ cửa, cậu giống như thấy được một tia hi vọng, bàn tay nhỏ bé đưa về phía cửa phòng, nhưng lại không có hơi sức để bò, đừng nói chi là gào thét.
"Cốc, cốc, cốc!"
Ba tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là âm thanh trầm thấp của Mặc Tử Hàn "Thiên Tân? Con đã ngủ chưa? Thiên Tân? Thiên Tân?"
"Ba. . . . . . . . . . . ." Mặc Thiên Tân dùng hết hơi sức cuối cùng nhẹ giọng nỉ non, mà trái tim đau đớn.
Chợt, hai mắt cậu đột nhiên tối sầm, thân thể nho nhỏ trong nháy mắt không động đậy, giống như đã chết. . . . . . lẳng lặng nằm.
/357
|