"Không được ngủ!" Anh bá đạo mở miệng.
Tử Thất Thất làm bộ trở mình một cái, đưa lưng về phía anh chậc chậc miệng, mơ hồ nói, "Em muốn ngủ, đừng quấy rầy em!"
Mặc Tử Hàn nhìn lưng cô, nhìn thấy trên lưng cô săm con rồng đỏ, chợt , chân mày giãn ra, khóe miệng gợi lên một chút cười tà.
"Được được, anh không nói, anh không ồn ào nữa , em ngủ. . . . . . Em ngủ đi!" Anh làm bộ bất đắc dĩ, lập tức nằm xuống bên cạnh cô.
Tử Thất Thất hơi cau mày, con ngươi trong hốc mắt nghi ngờ chuyển động 1 vòng
Thật là kỳ quái!
Anh hôm nay sao lại nghe lời như vậy?
Nghi ngờ của cô còn chưa duy trì mấy giây, cánh tay nặng nề của Mặc Tử Hàn liền khoác lên người cô, sau đó từ từ ôm chặt lấy cô, bắt đầu làm việc xấu, ở trên thân thể cô chạy tán loạn.
Tử Thất Thất trong nháy mắt trợn to hai mắt.
"Anh. . . . . . anh . . . . . Anh đang làm gì? Lấy tay ra!" Cô hốt hoảng mở miệng.
"Em không phải ngủ tiếp sao? Sao còn nói được? Chẳng lẽ đang nói mớ?" Mặc Tử Hàn cười tà nói, bàn tay không ngừng lại, còn tùy ý làm bậy.
Vừa vặn cô đưa lưng về phía anh, cho nên hai tay của anh có thể thoải mái chạy loạn trước người cô, một tay đặt trước bộ ngực mềm mại của cô không ngừng xoa nắn, mà một tay khác từ từ trượt xuống, vuốt qua bụng bằng phẳng của cô, sau đó lần xuống phía dưới.
"A. . . . . ." Tử Thất Thất nhẹ giọng rên, thân thể trong nháy mắt nóng rực.
Cô vội vã ngăn hai tay của anh, từ trên giường ngồi dậy, sau đó tức giận rống to, "Mặc Tử Hàn, tên đại sắc lang, anh lại dám. . . . . . Sờ. . . . . . Sờ. . . . . ." Cô không cách nào nói ra chỗ phía dưới.
Mặc Tử Hàn cũng đắc ý ngồi dậy, cố ý hỏi, "Sờ cái gì hả?"
"Anh . . . . . Anh không biết xấu hổ!" Tử Thất Thất mắng.
"Anh không biết xấu hổ? Em nhìn em một chút đi, để lộ cả ngực trước mặt một người đàn ông, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ đây?" Mặc Tử Hàn vừa nói, vừa chăm chú nhìn chằm chằm trước ngực của cô.
Để lộ cả ngực?
Ngực?
Tử Thất Thất đột nhiên cúi đầu, nhìn mình một thân trần truồng, đôi tay trong nháy mắt che trước ngực, sau đó cao giọng hét lớn, "A a a —— không cho phép nhìn, anh…. sắc lang, khốn kiếp, trứng thối, em đánh chết anh!" Cô nói xong, liền cầm gối trên giường, dùng sức hướng đập anh.
Mặc Tử Hàn cố ý bị cô mấy cái đánh, để cho cô bớt giận, sau đó nhanh chóng đưa tay, bắt được gối đầu trong tay cô.
Tử Thất Thất nhíu chặt lông mày, đôi tay đột nhiên buông lỏng, nhanh chóng đưa tay phải ra đánh vào phần bụng sáu múi của anh.
Hai mắt Mặc Tử Hàn khẽ nhíu lại, thấy tay cô đánh tới, khóe miệng hơi nhếch lên, lập tức vươn tay, bắt được nắm đấm của cô, dùng sức kéo, để cánh tay cô đặt trên vai phải của mình. Trong nháy mắt thu hẹp khoảng cách 2 người, mập mờ nhìn cô nói, "Em …. Tiểu bướng bỉnh, lại dám đối với chồng yêu ra tay? Nên phạt!"
Cái gì?
Tử Thất Thất kinh ngạc!
Tiểu bướng bỉnh? Chồng? Nên phạt?
"Anh định làm gì? Buông em ra!" Tử Thất Thất vô cùng tức giận, vội vàng đánh bằng tay trái.
Mặc Tử Hàn dùng phương thức giống nhau, đem tay trái của cô khoát lên vai trái của mình. Trong khoảnh khắc, tư thế Tử Thất Thất liền thay đổi, hai tay ôm cổ anh, càng thu hẹp khoảng cách với anh, hai khuôn mặt gần kề.
"Vợ yêu, thân thủ của em rất tốt, nhưng mà ở tại trước mặt của anh cũng như múa rìu qua mắt thợ, chỉ là. . . . . ." Bàn tay to của anh ôm lấy hông cô, để cho cô dán thật chặt anh, sau đó nói tiếp, "Nếu như em muốn mình trở thành cao thủ võ lâm, liền có thể bái anh làm thầy, anh nhất định sẽ tay cầm tay, nghiêm túc chăm chỉ, tỉ mỉ dạy em!"
"Em không cần anh dạy, anh mau buông em ra!" Tử Thất Thất tức giận giãy giụa.
"Anh, không, muốn!" Mặc Tử Hàn lạnh nhạt cự tuyệt.
"Anh. . . . . . Khốn kiếp!" Tử Thất Thất mắng.
"Được, được, anh khốn kiếp, anh còn là lưu manh. Em đã khen ngợi anh như vậy, nếu anh không lưu manh một chút cho em coi, chẳng phải phụ tâm ý của em sao!" Mặc Tử Hàn nói xong, liền cúi người, đè cô trên giường.
"Anh muốn làm gì? Anh đừng làm loạn!" Tử Thất Thất hốt hoảng giãy giụa.
Mặc Tử Hàn bắt được hai tay không ngoan của cô, cười tà nói, "Em yên tâm đi, tối hôm qua anh đã hiểu rõ mức độ chịu đựng của em, cho nên anh tuyệt đối sẽ không làm loạn!"
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ."
"Bảo bối, làm một lần, có được hay không?" Anh đang bên tai của cô than nhẹ.
Hai gò má Tử Thất Thất trong nháy mắt đỏ bừng, e lệ quay đầu.
"Bảo bối. . . . . . Có được hay không? uh?" Hắn lại một lần nữa nỉ non, môi nhẹ nhàng chạm vào hai má nóng rực của cô.
". . . . . ." Tử Thất Thất trầm mặc không nói , cũng là từ từ thả lỏng cơ thể.
"Bảo bối. . . . . . Để cho chúng ta tạo thêm một cục cưng nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng nó thành người. Một nhà bốn người chúng ta sẽ sống hạnh phúc, vĩnh viễn ở cùng nhau, bảo bối. . . . . Anh nhất định sẽ cưng chiều em, yêu em, che chở cho em cả đời, cho nên. . . . . ." Anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, hôn môi cô nói, "Tiếp nhận anh. . . . . . Được không?"
Tử Thất Thất nghe anh nói, nghe thanh âm dịu dàng cưng chiều, trong lòng giống như thiếu nữ mới yêu bắt đầu rung động, mà hai chân cũng hơi cử động, dựa sát vào hông của anh.
Mặc Tử Hàn mừng rỡ như điên, lập tức hôn lên môi của cô, đồng thời chuẩn bị cho quá trình tạo cục cưng. . . . . .
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Phòng ăn lầu 1
Mặc Thiên Tân ngồi trên ghế, chờ đợi hai người nào đó, nhưng đợi thật lâu, hai người kia lại vẫn không có dấu hiệu xuất hiện.
Ba mẹ là cố tình muốn cậu chết đói sao? Chẳng lẽ. . . . . .
Khóe miệng từ từ nâng lên, cậu cười tà ác.
Đều nói đàn ông buổi sáng dễ ham muốn nhất , xem ra ba cũng là một người dễ dàng bị kích thích, hắc hắc he he. . . . . . tốt nhất là thật kích tình, kích tình mới có thể hoàn thành việc lớn, đàn ông nhất định phải thật nhiệt tình. Cho nên cậu cũng không cần đợi, một mình ăn trước thôi.
Nhưng khi cậu mới vừa cầm đôi đũa, cửa phòng ăn lại đột nhiên bị mở ra.
"Rắc rắc!"
Tử Thất Thất đi vào bên trong phòng đầu tiên, Mặc Tử Hàn theo phía sau của cô, không khí giữa hai người tràn đầy thoả mãn, cực kỳ giống một đôi vợ chồng son.
"Ba, mẹ!" Mặc Thiên Tân vội vàng kêu.
"Ừ!"
"Ừ!"
Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn, hai người trăm miệng một lời, khóe miệng cũng nhếch nâng lên, sau đó ngồi đối diện với cậu.
Cặp mắt Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm Mặc Tử Hàn ngồi ở chính diện, cười quỷ dị, sau đó mở miệng nói, "Ba, sao lại dậy trễ như vậy nha, con còn tưởng rằng ba và mẹ không xuống ăn sáng!”.
Nghe cậu nói , mặt Tử Thất Thất đỏ tới mang tai, cúi đầu, ý vị ăn cơm.
Mặc Tử Hàn vô cùng thong dong, còn đắc ý nói, "Bởi vì có chuyện rất quan trọng phải làm, cho nên tới trễ!"
"Chuyện rất quan trọng? Là cái gì nha?" Mặc Thiên Tân cố ý hỏi tới.
"Cái này sao. . . . . Trẻ em không nên, chờ con trưởng thành, bản thân sẽ hiểu!"
"Thật ra con không cần lớn cũng hiểu , hắc hắc he he. . . . . . Ba. . . . . ." Mặc Thiên Tân lại một lần nữa cười tà ác, sau đó hào hứng bừng bừng mà nói, "Ba tối qua có phải cùng mẹ, hai người đại chiến 300 hiệp nha? Hơn nữa cuối cùng không thể phân thắng bại, cho nên sáng sớm hôm nay lại đánh thêm một trận, như vậy. . . . . . Kết quả như thế nào? Ai thắng ai thua?"
Đại chiến 300 hiệp?
Tử Thất Thất nghe đến cách dùng từ, đầu lại một lần nữa cuối xuống thật thấp, chỉ còn thiếu trốn được dưới gầm bàn.
Mà Mặc Tử Hàn vẫn như cũ thong dong, khóe miệng còn tràn đầy hạnh phúc, mỉm cười trở về chỗ ngồi nói, "Đương nhiên là mẹ con thua, vừa rồi nếu không phải mẹ con kêu dừng, ba còn cho mẹ con thua thảm hại hơn nữa.”
"Thật sao! Ba quả nhiên là giỏi nhất, đàn ông kiêu ngạo, con về sau sẽ hướng ba học tập!" Mặc Thiên Tân cảm thán.
Tử Thất Thất tức giận cau mày, dưới chân dùng sức đạp bên cạnh một cái.
Bắp chân Mặc Tử Hàn đau nhói, trong nháy mắt sắc mặt rối rắm, quay đầu nhìn cô.
Tử Thất Thất trừng mắt liếc anh một cái.
Mặc Tử Hàn chân mày khẽ nhướng lên hạ xuống, sau đó cố làm nghiêm chỉnh ho nhẹ hai tiếng, "Khụ, khụ. . . . . . Ăn cơm đi, lúc ăn không được nói, ngủ cũng không nói!"
"Dạ dạ, con không nói, cả thế giới này ai cũng biết chuyện đó nói ra cũng không có ý tứ gì. Con ăn cơm, ăn cơm!" Mặc Thiên Tân vui vẻ nói xong, liền cầm bát đũa trước mặt, bắt đầu ăn điểm tâm.
Trong nháy mắt, bên trong phòng ăn liền yên tĩnh, chỉ có âm thanh ba người ăn, nhưng không khí. . . . . . lại tràn đầy hạnh phúc.
Mặc Thiên Tân mở to hai mắt, vụng trộm nhìn hai người ngồi đối diện, giống như cảnh tượng người một nhà cùng ngồi ăn chung, đã từng hiện ra trăm ngàn lần trong đầu cậu. Cùng một cái bàn, có một người mẹ xinh đẹp lại mạnh mẽ, có một người ba đẹp trai, bá đạo, có một cục cưng phúc hắc tà ác là cậu, thiếu chút nữa quên mất, còn thêm mẹ Tiểu Lam thần bí lợi hại. . . . . Bốn người ở chung một chỗ vui vẻ ăn cơm, tốt hơn nữa mẹ Tiểu Lam cũng có bạn trai, còn có thêm em trai, em gái. Như vậy càng đông càng vui, càng hạnh phúc. Sẽ không còn như bảy năm trước chỉ có cậu với mẹ, hai người cô đơn ăn sáng.
Nếu thật sự có nhiều người như vậy bên cạnh mẹ, ít nhất khi không còn cậu, mẹ sẽ không cảm thấy cô đơn. Có lẽ lúc đầu sẽ đau lòng, nhưng nhiều người như vậy, mẹ từ từ không còn nhớ cậu, sẽ từ từ nguôi ngoai, sau đó sống thật hạnh phúc. đây chính là tâm nguyện cuối cùng cậu vẫn giấu ở trong lòng. . . . . . Cậu chỉ hi vọng mẹ có thể hạnh phúc, có thể vui vẻ bật cười từ tận đáy lòng.
Đột nhiên!
Khi cậu đang ảo tưởng thời điểm hạnh phúc, trái tim co rút đau đớn, rất đau rất đau.
"Lạch cạch!" Đôi đũa trong tay rơi xuống bàn.
Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn cùng nhìn về phía cậu.
"Thiên Tân, con làm sao vậy?"
"Thiên Tân, con làm sao vậy?"
Hai người trăm miệng một lời, trên mặt đều lộ ra khẩn trương lo lắng.
"Không sao, con. . . . . . Con. . . . . ." Cậu càng nói, trái tim càng đau đớn, khuôn mặt hồng hào trong nháy mắt trắng bệch. Cậu hốt hoảng cúi đầu, hai tay che bụng của mình, nói, "Bụng con đột nhiên đau quá, ai nha, không được, con muốn đi vệ sinh, con không nhịn nổi!" Cậu nói xong, liền hốt hoảng nhảy xuống ghế, lập tức xoay người chạy ra cửa, không muốn ba mẹ nhìn thấy sắc mặt khó coi của mình, càng không muốn để cho họ lo lắng.
"Thiên Tân!" Tử Thất Thất hốt hoảng đứng lên, vừa muốn đuổi theo, Mặc Tử Hàn bên cạnh đã nắm tay cô.
Cô đột nhiên quay đầu nhìn anh.
Mặc Tử Hàn nhíu mày thật sâu, hai mắt chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Mặc dù chỉ có hai giây, nhưng họ đều thấy khuôn mặt nháy mắt trắng bệch của Mặc Thiên Tân, cũng biết con nhất định lại lên cơn đau tim, nhưng bọn họ đuổi theo thì sao? Bọn họ căn bản là không giúp được, chỉ làm con lo lắng thêm mà thôi. Con vội vội vàng vàng rời đi, còn tìm cớ, chẳng phải muốn cho bọn họ an tâm sao? Vậy thì, bọn họ không nên phụ tấm lòng hiếu thảo của con, mà bây giờ quan trọng nhất. . . . . . Là mau sớm tìm được cho con một trái tim phù hợp, cho con phẫu thuật thay tim, để cho con có thể tiếp tục sống khỏe mạnh.
Chân mày Tử Thất Thất theo mi tâm anh cũng chầm chậm nhíu lại, hai mắt nhìn về phía bóng người đã sớm biến mất ở cửa phòng, đau đớn từ từ quay lại trên ghế.
Đứa con đáng thương của cô, lại chịu đựng nhiều đau đớn như vậy? Tại sao ông trời nỡ đối đãi nó như thế?
Có phải cô không nên sinh ra nó? Như vậy nó sẽ không đau khổ, nhưng nếu như không có nó, không có sự xuất hiện của nó, không có nó làm bạn, cô có thể kiên cường sống đến bây giờ, gian nan chống đỡ bảy năm sao?
Thiên Tân. . . . . .
Cô rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt?
Cô rốt cuộc phải gì mới có thể kéo dài sinh mạng của nó?
. . . . . .
Lầu hai
Mặc Thiên Tân dùng sức đè xuống trái tim đang đau đớn. Vội vàng chạy vào phòng ngủ, từng ngụm từng ngụm hít thở, tìm kiếm túi sách nhỏ, lấy ra một hộp thuốc nhỏ, run run đổ ra năm sáu viên, bỏ vào miệng, sau đó dùng sức nuốt xuống.
Quả nhiên, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, rõ ràng buổi sáng lúc rời giường cậu đã uống thuốc, nhưng chưa đến tới ba tiếng, lại lên cơn đau, hơn nữa lần sau so với lần trước càng khổ sở hơn. Xem ra cậu không còn nhiều thời gian, cậu có thể sẽ không sống đến 7 tuổi.
Từ từ, tác dụng của thuốc ở trong cơ thể phát tác, đau đớn nhanh chóng biến mất, khuôn mặt trắng bệch cũng từ từ hồng hào, chỉ là thân thể quá mệt, chỉ có thể ngồi dưới đất, dựa vào giường.
"Ông trời. . . . . ." Cậu nhẹ giọng nỉ non, khẽ ngửa đầu nhìn trần nhà thật cao, chê cười nói, "Tại sao người lại đối xử với con như vậy? Có phải kiếp trước con đã gây ra tội ác tày trời, có phải con đã phạm phải vào điều cấm kỵ, cho nên người mới dùng phương thức này trừng phạt con, để cho con kiếp này chịu hết thống khổ? Như vậy. . . . . . Nếu như kiếp này con làm thật nhiều chuyện tốt, kiếp sau có thể được sống khoẻ mạnh, may mắn, hạnh phúc khoái lạc cả đời không? Nếu như là thật, như vậy con sẽ dùng chút thời gian còn sót lại, làm việc tốt nhiều hơn nữa, giúp thật nhiều người, chỉ cần người đáp ứng con một chuyện là tốt rồi. . . . . . chỉ cần một chuyện. . . . . ."
Một bên cậu nhẹ giọng nỉ non nói, vừa đau đớn nhăn đầu lông mày, khóe miệng lại hơi cười cười, "con chỉ muốn kiếp sau được gặp lại mẹ, con chỉ cần tiếp tục làm con trai của bà, sau đó thật hiếu thuận bà. . . . . . Ông trời. . . . . . người có thể đáp ứng yêu cầu này của con sao? Có thể không? uh? Có thể không?"
Cậu nói xong, những giọt nước mắt nóng hổi đã vô tình chảy dài bên má.
Không muốn chết. . . . . . Không muốn chết. . . . . . Thật sự không muốn chết. . . . . .
Mỗi ngày đếm ngược thời gian được sống, thật sự rất kinh khủng. Cậu thật sợ hãi. . . . . . Thật sợ hãi. . . . . . Tuy nhiên chỉ có thể bất lực. . . . . .
Làm thế nào?
Có cách nào có thể kéo dài cuộc sống của cậu?
Có ai. . . . . . Có thể tới cứu cậu?
Cứu thân thể đáng thương của cậu. . . . . .
※※※
Một ngày kéo dài, cuối cùng màn đêm cũng buông xuống.
Từ khi Mặc Thiên Tân dời khỏi phòng ăn lúc sáng, vẫn ở trong phòng không bước ra, Tử Thất Thất từng len lén nhìn mấy lần, đều thấy cậu nằm trên giường, nhắm chặt mắt, nặng nề ngủ.
Bữa ăn tối
Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất ngồi vào bàn, đối mặt với cửa phòng ăn, hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.
"Cốc, cốc, cốc!"
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, hai mắt Tử Thất Thất trong nháy mắt ảm đạm, Mặc Tử Hàn lạnh lùng mở miệng, "Vào!"
"Rắc rắc!" Cửa phòng được mở ra, Hỏa Diễm từ ngoài cửa đi vào, đứng ở trước bàn.
"Tiểu thiếu gia đâu?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Tiểu thiếu gia nói bụng không khoẻ, hơn nữa hai chân không có sức, cho nên không đến ăn tối!" Hỏa Diễm cứng nhắc trả lời.
Chân mày Mặc Tử Hàn nhíu lại thật sâu, lần nữa lạnh lùng mở miệng, ưu thương nói, "Được rồi, cậu đi ra ngoài đi, đem bữa tối đến phòng tiểu thiếu gia. Cũng nói cho Thổ Nghiêu, để cậu ta vẫn lưu ý tiểu thiếu gia, mỗi một phút một giây cũng không được buông lỏng, nếu có chuyện gì. . . . ." Thanh âm của anh đột nhiên dừng lại, trái tim đột nhiên đau đớn , sau đó mới thả nhẹ thanh âm nói, "Nhất định phải lập tức cho tôi biết!"
"Dạ!" Hỏa Diễm lĩnh mệnh, lập tức lui ra khỏi cửa phòng.
Tầm mắt Mặc Tử Hàn từ từ chuyển đến trên người Tử Thất Thất , anh nhìn cô lo lắng, nhìn cô không cách nào giản hai chân mày, từ từ đưa tay của mình, bao trùm trên tay của cô, cũng kiên định nói, "Em hãy yên tâm, Thiên Tân không có việc gì, anh sẽ không để cho con có chuyện, anh nhất định sẽ làm con khoẻ lại, nhất định sẽ cho con sống lâu trăm tuổi, bồi bên cạnh em!"
Tử Thất Thất nghe lời nói của anh, từ từ quay đầu nhìn hai mắt kiên định của anh.
"Mặc Tử Hàn, em có một cái vấn đề cũng muốn hỏi anh, anh có thể thành thật trả lời em không?"
"Em hỏi đi!"
Tử Thất Thất làm bộ trở mình một cái, đưa lưng về phía anh chậc chậc miệng, mơ hồ nói, "Em muốn ngủ, đừng quấy rầy em!"
Mặc Tử Hàn nhìn lưng cô, nhìn thấy trên lưng cô săm con rồng đỏ, chợt , chân mày giãn ra, khóe miệng gợi lên một chút cười tà.
"Được được, anh không nói, anh không ồn ào nữa , em ngủ. . . . . . Em ngủ đi!" Anh làm bộ bất đắc dĩ, lập tức nằm xuống bên cạnh cô.
Tử Thất Thất hơi cau mày, con ngươi trong hốc mắt nghi ngờ chuyển động 1 vòng
Thật là kỳ quái!
Anh hôm nay sao lại nghe lời như vậy?
Nghi ngờ của cô còn chưa duy trì mấy giây, cánh tay nặng nề của Mặc Tử Hàn liền khoác lên người cô, sau đó từ từ ôm chặt lấy cô, bắt đầu làm việc xấu, ở trên thân thể cô chạy tán loạn.
Tử Thất Thất trong nháy mắt trợn to hai mắt.
"Anh. . . . . . anh . . . . . Anh đang làm gì? Lấy tay ra!" Cô hốt hoảng mở miệng.
"Em không phải ngủ tiếp sao? Sao còn nói được? Chẳng lẽ đang nói mớ?" Mặc Tử Hàn cười tà nói, bàn tay không ngừng lại, còn tùy ý làm bậy.
Vừa vặn cô đưa lưng về phía anh, cho nên hai tay của anh có thể thoải mái chạy loạn trước người cô, một tay đặt trước bộ ngực mềm mại của cô không ngừng xoa nắn, mà một tay khác từ từ trượt xuống, vuốt qua bụng bằng phẳng của cô, sau đó lần xuống phía dưới.
"A. . . . . ." Tử Thất Thất nhẹ giọng rên, thân thể trong nháy mắt nóng rực.
Cô vội vã ngăn hai tay của anh, từ trên giường ngồi dậy, sau đó tức giận rống to, "Mặc Tử Hàn, tên đại sắc lang, anh lại dám. . . . . . Sờ. . . . . . Sờ. . . . . ." Cô không cách nào nói ra chỗ phía dưới.
Mặc Tử Hàn cũng đắc ý ngồi dậy, cố ý hỏi, "Sờ cái gì hả?"
"Anh . . . . . Anh không biết xấu hổ!" Tử Thất Thất mắng.
"Anh không biết xấu hổ? Em nhìn em một chút đi, để lộ cả ngực trước mặt một người đàn ông, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ đây?" Mặc Tử Hàn vừa nói, vừa chăm chú nhìn chằm chằm trước ngực của cô.
Để lộ cả ngực?
Ngực?
Tử Thất Thất đột nhiên cúi đầu, nhìn mình một thân trần truồng, đôi tay trong nháy mắt che trước ngực, sau đó cao giọng hét lớn, "A a a —— không cho phép nhìn, anh…. sắc lang, khốn kiếp, trứng thối, em đánh chết anh!" Cô nói xong, liền cầm gối trên giường, dùng sức hướng đập anh.
Mặc Tử Hàn cố ý bị cô mấy cái đánh, để cho cô bớt giận, sau đó nhanh chóng đưa tay, bắt được gối đầu trong tay cô.
Tử Thất Thất nhíu chặt lông mày, đôi tay đột nhiên buông lỏng, nhanh chóng đưa tay phải ra đánh vào phần bụng sáu múi của anh.
Hai mắt Mặc Tử Hàn khẽ nhíu lại, thấy tay cô đánh tới, khóe miệng hơi nhếch lên, lập tức vươn tay, bắt được nắm đấm của cô, dùng sức kéo, để cánh tay cô đặt trên vai phải của mình. Trong nháy mắt thu hẹp khoảng cách 2 người, mập mờ nhìn cô nói, "Em …. Tiểu bướng bỉnh, lại dám đối với chồng yêu ra tay? Nên phạt!"
Cái gì?
Tử Thất Thất kinh ngạc!
Tiểu bướng bỉnh? Chồng? Nên phạt?
"Anh định làm gì? Buông em ra!" Tử Thất Thất vô cùng tức giận, vội vàng đánh bằng tay trái.
Mặc Tử Hàn dùng phương thức giống nhau, đem tay trái của cô khoát lên vai trái của mình. Trong khoảnh khắc, tư thế Tử Thất Thất liền thay đổi, hai tay ôm cổ anh, càng thu hẹp khoảng cách với anh, hai khuôn mặt gần kề.
"Vợ yêu, thân thủ của em rất tốt, nhưng mà ở tại trước mặt của anh cũng như múa rìu qua mắt thợ, chỉ là. . . . . ." Bàn tay to của anh ôm lấy hông cô, để cho cô dán thật chặt anh, sau đó nói tiếp, "Nếu như em muốn mình trở thành cao thủ võ lâm, liền có thể bái anh làm thầy, anh nhất định sẽ tay cầm tay, nghiêm túc chăm chỉ, tỉ mỉ dạy em!"
"Em không cần anh dạy, anh mau buông em ra!" Tử Thất Thất tức giận giãy giụa.
"Anh, không, muốn!" Mặc Tử Hàn lạnh nhạt cự tuyệt.
"Anh. . . . . . Khốn kiếp!" Tử Thất Thất mắng.
"Được, được, anh khốn kiếp, anh còn là lưu manh. Em đã khen ngợi anh như vậy, nếu anh không lưu manh một chút cho em coi, chẳng phải phụ tâm ý của em sao!" Mặc Tử Hàn nói xong, liền cúi người, đè cô trên giường.
"Anh muốn làm gì? Anh đừng làm loạn!" Tử Thất Thất hốt hoảng giãy giụa.
Mặc Tử Hàn bắt được hai tay không ngoan của cô, cười tà nói, "Em yên tâm đi, tối hôm qua anh đã hiểu rõ mức độ chịu đựng của em, cho nên anh tuyệt đối sẽ không làm loạn!"
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ."
"Bảo bối, làm một lần, có được hay không?" Anh đang bên tai của cô than nhẹ.
Hai gò má Tử Thất Thất trong nháy mắt đỏ bừng, e lệ quay đầu.
"Bảo bối. . . . . . Có được hay không? uh?" Hắn lại một lần nữa nỉ non, môi nhẹ nhàng chạm vào hai má nóng rực của cô.
". . . . . ." Tử Thất Thất trầm mặc không nói , cũng là từ từ thả lỏng cơ thể.
"Bảo bối. . . . . . Để cho chúng ta tạo thêm một cục cưng nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng nó thành người. Một nhà bốn người chúng ta sẽ sống hạnh phúc, vĩnh viễn ở cùng nhau, bảo bối. . . . . Anh nhất định sẽ cưng chiều em, yêu em, che chở cho em cả đời, cho nên. . . . . ." Anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, hôn môi cô nói, "Tiếp nhận anh. . . . . . Được không?"
Tử Thất Thất nghe anh nói, nghe thanh âm dịu dàng cưng chiều, trong lòng giống như thiếu nữ mới yêu bắt đầu rung động, mà hai chân cũng hơi cử động, dựa sát vào hông của anh.
Mặc Tử Hàn mừng rỡ như điên, lập tức hôn lên môi của cô, đồng thời chuẩn bị cho quá trình tạo cục cưng. . . . . .
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Phòng ăn lầu 1
Mặc Thiên Tân ngồi trên ghế, chờ đợi hai người nào đó, nhưng đợi thật lâu, hai người kia lại vẫn không có dấu hiệu xuất hiện.
Ba mẹ là cố tình muốn cậu chết đói sao? Chẳng lẽ. . . . . .
Khóe miệng từ từ nâng lên, cậu cười tà ác.
Đều nói đàn ông buổi sáng dễ ham muốn nhất , xem ra ba cũng là một người dễ dàng bị kích thích, hắc hắc he he. . . . . . tốt nhất là thật kích tình, kích tình mới có thể hoàn thành việc lớn, đàn ông nhất định phải thật nhiệt tình. Cho nên cậu cũng không cần đợi, một mình ăn trước thôi.
Nhưng khi cậu mới vừa cầm đôi đũa, cửa phòng ăn lại đột nhiên bị mở ra.
"Rắc rắc!"
Tử Thất Thất đi vào bên trong phòng đầu tiên, Mặc Tử Hàn theo phía sau của cô, không khí giữa hai người tràn đầy thoả mãn, cực kỳ giống một đôi vợ chồng son.
"Ba, mẹ!" Mặc Thiên Tân vội vàng kêu.
"Ừ!"
"Ừ!"
Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn, hai người trăm miệng một lời, khóe miệng cũng nhếch nâng lên, sau đó ngồi đối diện với cậu.
Cặp mắt Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm Mặc Tử Hàn ngồi ở chính diện, cười quỷ dị, sau đó mở miệng nói, "Ba, sao lại dậy trễ như vậy nha, con còn tưởng rằng ba và mẹ không xuống ăn sáng!”.
Nghe cậu nói , mặt Tử Thất Thất đỏ tới mang tai, cúi đầu, ý vị ăn cơm.
Mặc Tử Hàn vô cùng thong dong, còn đắc ý nói, "Bởi vì có chuyện rất quan trọng phải làm, cho nên tới trễ!"
"Chuyện rất quan trọng? Là cái gì nha?" Mặc Thiên Tân cố ý hỏi tới.
"Cái này sao. . . . . Trẻ em không nên, chờ con trưởng thành, bản thân sẽ hiểu!"
"Thật ra con không cần lớn cũng hiểu , hắc hắc he he. . . . . . Ba. . . . . ." Mặc Thiên Tân lại một lần nữa cười tà ác, sau đó hào hứng bừng bừng mà nói, "Ba tối qua có phải cùng mẹ, hai người đại chiến 300 hiệp nha? Hơn nữa cuối cùng không thể phân thắng bại, cho nên sáng sớm hôm nay lại đánh thêm một trận, như vậy. . . . . . Kết quả như thế nào? Ai thắng ai thua?"
Đại chiến 300 hiệp?
Tử Thất Thất nghe đến cách dùng từ, đầu lại một lần nữa cuối xuống thật thấp, chỉ còn thiếu trốn được dưới gầm bàn.
Mà Mặc Tử Hàn vẫn như cũ thong dong, khóe miệng còn tràn đầy hạnh phúc, mỉm cười trở về chỗ ngồi nói, "Đương nhiên là mẹ con thua, vừa rồi nếu không phải mẹ con kêu dừng, ba còn cho mẹ con thua thảm hại hơn nữa.”
"Thật sao! Ba quả nhiên là giỏi nhất, đàn ông kiêu ngạo, con về sau sẽ hướng ba học tập!" Mặc Thiên Tân cảm thán.
Tử Thất Thất tức giận cau mày, dưới chân dùng sức đạp bên cạnh một cái.
Bắp chân Mặc Tử Hàn đau nhói, trong nháy mắt sắc mặt rối rắm, quay đầu nhìn cô.
Tử Thất Thất trừng mắt liếc anh một cái.
Mặc Tử Hàn chân mày khẽ nhướng lên hạ xuống, sau đó cố làm nghiêm chỉnh ho nhẹ hai tiếng, "Khụ, khụ. . . . . . Ăn cơm đi, lúc ăn không được nói, ngủ cũng không nói!"
"Dạ dạ, con không nói, cả thế giới này ai cũng biết chuyện đó nói ra cũng không có ý tứ gì. Con ăn cơm, ăn cơm!" Mặc Thiên Tân vui vẻ nói xong, liền cầm bát đũa trước mặt, bắt đầu ăn điểm tâm.
Trong nháy mắt, bên trong phòng ăn liền yên tĩnh, chỉ có âm thanh ba người ăn, nhưng không khí. . . . . . lại tràn đầy hạnh phúc.
Mặc Thiên Tân mở to hai mắt, vụng trộm nhìn hai người ngồi đối diện, giống như cảnh tượng người một nhà cùng ngồi ăn chung, đã từng hiện ra trăm ngàn lần trong đầu cậu. Cùng một cái bàn, có một người mẹ xinh đẹp lại mạnh mẽ, có một người ba đẹp trai, bá đạo, có một cục cưng phúc hắc tà ác là cậu, thiếu chút nữa quên mất, còn thêm mẹ Tiểu Lam thần bí lợi hại. . . . . Bốn người ở chung một chỗ vui vẻ ăn cơm, tốt hơn nữa mẹ Tiểu Lam cũng có bạn trai, còn có thêm em trai, em gái. Như vậy càng đông càng vui, càng hạnh phúc. Sẽ không còn như bảy năm trước chỉ có cậu với mẹ, hai người cô đơn ăn sáng.
Nếu thật sự có nhiều người như vậy bên cạnh mẹ, ít nhất khi không còn cậu, mẹ sẽ không cảm thấy cô đơn. Có lẽ lúc đầu sẽ đau lòng, nhưng nhiều người như vậy, mẹ từ từ không còn nhớ cậu, sẽ từ từ nguôi ngoai, sau đó sống thật hạnh phúc. đây chính là tâm nguyện cuối cùng cậu vẫn giấu ở trong lòng. . . . . . Cậu chỉ hi vọng mẹ có thể hạnh phúc, có thể vui vẻ bật cười từ tận đáy lòng.
Đột nhiên!
Khi cậu đang ảo tưởng thời điểm hạnh phúc, trái tim co rút đau đớn, rất đau rất đau.
"Lạch cạch!" Đôi đũa trong tay rơi xuống bàn.
Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn cùng nhìn về phía cậu.
"Thiên Tân, con làm sao vậy?"
"Thiên Tân, con làm sao vậy?"
Hai người trăm miệng một lời, trên mặt đều lộ ra khẩn trương lo lắng.
"Không sao, con. . . . . . Con. . . . . ." Cậu càng nói, trái tim càng đau đớn, khuôn mặt hồng hào trong nháy mắt trắng bệch. Cậu hốt hoảng cúi đầu, hai tay che bụng của mình, nói, "Bụng con đột nhiên đau quá, ai nha, không được, con muốn đi vệ sinh, con không nhịn nổi!" Cậu nói xong, liền hốt hoảng nhảy xuống ghế, lập tức xoay người chạy ra cửa, không muốn ba mẹ nhìn thấy sắc mặt khó coi của mình, càng không muốn để cho họ lo lắng.
"Thiên Tân!" Tử Thất Thất hốt hoảng đứng lên, vừa muốn đuổi theo, Mặc Tử Hàn bên cạnh đã nắm tay cô.
Cô đột nhiên quay đầu nhìn anh.
Mặc Tử Hàn nhíu mày thật sâu, hai mắt chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Mặc dù chỉ có hai giây, nhưng họ đều thấy khuôn mặt nháy mắt trắng bệch của Mặc Thiên Tân, cũng biết con nhất định lại lên cơn đau tim, nhưng bọn họ đuổi theo thì sao? Bọn họ căn bản là không giúp được, chỉ làm con lo lắng thêm mà thôi. Con vội vội vàng vàng rời đi, còn tìm cớ, chẳng phải muốn cho bọn họ an tâm sao? Vậy thì, bọn họ không nên phụ tấm lòng hiếu thảo của con, mà bây giờ quan trọng nhất. . . . . . Là mau sớm tìm được cho con một trái tim phù hợp, cho con phẫu thuật thay tim, để cho con có thể tiếp tục sống khỏe mạnh.
Chân mày Tử Thất Thất theo mi tâm anh cũng chầm chậm nhíu lại, hai mắt nhìn về phía bóng người đã sớm biến mất ở cửa phòng, đau đớn từ từ quay lại trên ghế.
Đứa con đáng thương của cô, lại chịu đựng nhiều đau đớn như vậy? Tại sao ông trời nỡ đối đãi nó như thế?
Có phải cô không nên sinh ra nó? Như vậy nó sẽ không đau khổ, nhưng nếu như không có nó, không có sự xuất hiện của nó, không có nó làm bạn, cô có thể kiên cường sống đến bây giờ, gian nan chống đỡ bảy năm sao?
Thiên Tân. . . . . .
Cô rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt?
Cô rốt cuộc phải gì mới có thể kéo dài sinh mạng của nó?
. . . . . .
Lầu hai
Mặc Thiên Tân dùng sức đè xuống trái tim đang đau đớn. Vội vàng chạy vào phòng ngủ, từng ngụm từng ngụm hít thở, tìm kiếm túi sách nhỏ, lấy ra một hộp thuốc nhỏ, run run đổ ra năm sáu viên, bỏ vào miệng, sau đó dùng sức nuốt xuống.
Quả nhiên, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, rõ ràng buổi sáng lúc rời giường cậu đã uống thuốc, nhưng chưa đến tới ba tiếng, lại lên cơn đau, hơn nữa lần sau so với lần trước càng khổ sở hơn. Xem ra cậu không còn nhiều thời gian, cậu có thể sẽ không sống đến 7 tuổi.
Từ từ, tác dụng của thuốc ở trong cơ thể phát tác, đau đớn nhanh chóng biến mất, khuôn mặt trắng bệch cũng từ từ hồng hào, chỉ là thân thể quá mệt, chỉ có thể ngồi dưới đất, dựa vào giường.
"Ông trời. . . . . ." Cậu nhẹ giọng nỉ non, khẽ ngửa đầu nhìn trần nhà thật cao, chê cười nói, "Tại sao người lại đối xử với con như vậy? Có phải kiếp trước con đã gây ra tội ác tày trời, có phải con đã phạm phải vào điều cấm kỵ, cho nên người mới dùng phương thức này trừng phạt con, để cho con kiếp này chịu hết thống khổ? Như vậy. . . . . . Nếu như kiếp này con làm thật nhiều chuyện tốt, kiếp sau có thể được sống khoẻ mạnh, may mắn, hạnh phúc khoái lạc cả đời không? Nếu như là thật, như vậy con sẽ dùng chút thời gian còn sót lại, làm việc tốt nhiều hơn nữa, giúp thật nhiều người, chỉ cần người đáp ứng con một chuyện là tốt rồi. . . . . . chỉ cần một chuyện. . . . . ."
Một bên cậu nhẹ giọng nỉ non nói, vừa đau đớn nhăn đầu lông mày, khóe miệng lại hơi cười cười, "con chỉ muốn kiếp sau được gặp lại mẹ, con chỉ cần tiếp tục làm con trai của bà, sau đó thật hiếu thuận bà. . . . . . Ông trời. . . . . . người có thể đáp ứng yêu cầu này của con sao? Có thể không? uh? Có thể không?"
Cậu nói xong, những giọt nước mắt nóng hổi đã vô tình chảy dài bên má.
Không muốn chết. . . . . . Không muốn chết. . . . . . Thật sự không muốn chết. . . . . .
Mỗi ngày đếm ngược thời gian được sống, thật sự rất kinh khủng. Cậu thật sợ hãi. . . . . . Thật sợ hãi. . . . . . Tuy nhiên chỉ có thể bất lực. . . . . .
Làm thế nào?
Có cách nào có thể kéo dài cuộc sống của cậu?
Có ai. . . . . . Có thể tới cứu cậu?
Cứu thân thể đáng thương của cậu. . . . . .
※※※
Một ngày kéo dài, cuối cùng màn đêm cũng buông xuống.
Từ khi Mặc Thiên Tân dời khỏi phòng ăn lúc sáng, vẫn ở trong phòng không bước ra, Tử Thất Thất từng len lén nhìn mấy lần, đều thấy cậu nằm trên giường, nhắm chặt mắt, nặng nề ngủ.
Bữa ăn tối
Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất ngồi vào bàn, đối mặt với cửa phòng ăn, hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.
"Cốc, cốc, cốc!"
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, hai mắt Tử Thất Thất trong nháy mắt ảm đạm, Mặc Tử Hàn lạnh lùng mở miệng, "Vào!"
"Rắc rắc!" Cửa phòng được mở ra, Hỏa Diễm từ ngoài cửa đi vào, đứng ở trước bàn.
"Tiểu thiếu gia đâu?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Tiểu thiếu gia nói bụng không khoẻ, hơn nữa hai chân không có sức, cho nên không đến ăn tối!" Hỏa Diễm cứng nhắc trả lời.
Chân mày Mặc Tử Hàn nhíu lại thật sâu, lần nữa lạnh lùng mở miệng, ưu thương nói, "Được rồi, cậu đi ra ngoài đi, đem bữa tối đến phòng tiểu thiếu gia. Cũng nói cho Thổ Nghiêu, để cậu ta vẫn lưu ý tiểu thiếu gia, mỗi một phút một giây cũng không được buông lỏng, nếu có chuyện gì. . . . ." Thanh âm của anh đột nhiên dừng lại, trái tim đột nhiên đau đớn , sau đó mới thả nhẹ thanh âm nói, "Nhất định phải lập tức cho tôi biết!"
"Dạ!" Hỏa Diễm lĩnh mệnh, lập tức lui ra khỏi cửa phòng.
Tầm mắt Mặc Tử Hàn từ từ chuyển đến trên người Tử Thất Thất , anh nhìn cô lo lắng, nhìn cô không cách nào giản hai chân mày, từ từ đưa tay của mình, bao trùm trên tay của cô, cũng kiên định nói, "Em hãy yên tâm, Thiên Tân không có việc gì, anh sẽ không để cho con có chuyện, anh nhất định sẽ làm con khoẻ lại, nhất định sẽ cho con sống lâu trăm tuổi, bồi bên cạnh em!"
Tử Thất Thất nghe lời nói của anh, từ từ quay đầu nhìn hai mắt kiên định của anh.
"Mặc Tử Hàn, em có một cái vấn đề cũng muốn hỏi anh, anh có thể thành thật trả lời em không?"
"Em hỏi đi!"
/357
|