Mặc Thâm Dạ đột nhiên trầm mặc.
Anh từ từ quay người lại, từ trên cao nhìn xuống, trên mặt không có một tia lưu luyến biến mất hầu như không còn, tiếp theo che lên một khuôn mặt lạnh như băng, hai mắt anh, chăm chú nhìn anh ta, nói, "Ở trong thế giới của tôi, phụ nữ tôi thích có thể vô số, nhưng là có thể để cho tôi dùng từ ‘ yêu ’, cũng chỉ có một, cô ấy cũng không phải Tử Thất Thất."
"Vậy thì thật là kỳ quái, anh đã không yêu cô ấy, như vậy tại sao muốn quan tâm cô ấy như vậy? Anh đối với cô ấy. . . . . ." Bạch Trú hơi dừng lại một chút, hai mắt từ từ nâng lên, chống lại tầm mắt của anh, nói tiếp, "Có ý đồ gì!"
"Không có ý đồ gì!" Mặc Thâm Dạ trả lời.
"Không có ý đồ, cũng không phải là người yêu, anh thật đúng là làm cho tôi hồ đồ, anh rốt cuộc coi Tử Thất Thất là gì?" Bạch Trú khẽ cau mày, hết sức không hiểu.
"Tôi coi cô ấy là ai có quan hệ gì? Anh cũng không phải là lần đầu tiên cùng người trong hắc đạo giao thiệp, anh nên rất rõ ràng, không nên hỏi thì không nên hỏi, không nên biết cũng không cần biết, nếu như muốn sống được lâu một chút, sẽ phải học được không nghe, không nói, không hỏi, lại càng không muốn đi tò mò, bởi vì biết càng ít. . . . . . Sẽ sống càng lâu!" Mặc Thâm Dạ lạnh lùng nói xong, ngôn ngữ lộ ra nồng đậm uy hiếp.
Bạch Trú khẽ cười nhạt nhìn anh ta, không có một chút sợ, nhưng là có thể làm cho anh ta nghiêm túc nói ra những lời này, anh ít nhiều gì cũng sẽ có chút kinh hãi.
"Thật ra thì tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, dù sao tôi cũng quen biết Tử Thất thất, về tình về lý tôi cũng nên quan tâm tới cô ấy một chút!"
"Anh biết Tử Thất Thất?" Mặc Thâm Dạ hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, cô ây là học muội thời đại học của tôi, chỉ là ở năm thứ hai đại học vì việc mang thai mà phải bỏ học, thật ra thì trước năm thứ hai tôi cũng không biết cô ấy, chỉ là thông qua một người quen của cô ấy, lúc ấy mới biết cô ấy là học muội của tôi." Anh nhẹ giọng tự thuật.
"Một người?" Mặc Thâm Dạ nghi ngờ.
"Không sai, là học muội của tôi, cô ấy là Phương Lam, anh biết cô ấy không?”
Phương Lam?
Lúc nghe thấy cái tên đó, trên mặt Mặc Thâm Dạ xuất hiện biểu hiện kinh ngạc tột độ, nói không ra lời, là vui mừng hay là lo lắng, tóm lại là có rất nhiều cảm xúc bao trùm anh, nhưng chỉ sau ba giây anh liền khôi phục lại một vẻ mặt lạnh băng, phủ định nói, " Tôi không biết cô ấy!"
"A, là như thế sao!" Bạch Trú hời hợt trả lời, nhưng là trong lòng đã xác định hai người nhất định biết nhau, hơn nữa còn là một mối thâm giao chưa dứt.
Bọn họ sẽ là quan hệ thế nào đây?
Thật đúng là làm cho người ta tò mò. . . . . .
"Không có vấn đề gì chứ? Tôi đi đây, giúp tôi chăm sóc thật tốt Tử Thất Thất!" Mặc Thâm Dạ nói xong, lại một lần nữa xoay người.
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!"
. . . . . .
Mặc Thâm Dạ sải bước đi ra khỏi phòng làm việc của Bạch Trú, đi ra khỏi bệnh viện, lúc đi ngang qua phòng bệnh của Tử Thất Thất, anh hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn xuyên qua cửa cửa sổ, loáng thoáng nhìn bên trong phòng bệnh .
Hai người bọn họ giống như rất vui vẻ, thật cao hứng, hơn nữa. . . . . . Vô cùng hạnh phúc!
Khóe miệng không tự chủ từ từ nâng lên, anh nhàn nhạt nói năm chữ, "Thật hâm mộ các người. . . . . ."
Lúc nào thì mình cũng có thể có hạnh phúc chân chính đây?
Cảm giác ngày đó đối với anh mà nói sẽ không bao giờ quên được. . . . . .
※※※
Liên tiếp qua bảy ngày
Vết thương sau lưng Tử Thất Thất đã từ từ khép lại, nhưng vết thương cũng không lập tức chuyển biến tốt, cho nên cô vẫn không thể ra viện, nhưng lại có thể xuống giường đi lại chút ít.
Sáng sớm
Tử Thất Thất ngồi ở trên giường, Mặc Tử Hàn ngồi ở bên giường, hai người cùng ăn sáng.
"Há mồm. . . . . . A. . . . . ." Mặc Tử Hàn dùng thìa xúc một muỗng cháo, đưa đến miệng Tử Thất Thất.
Tử Thất Thất buồn buồn cau mày, nhìn bộ dáng thích thú của anh, phiền não mà nói, "Tự em có tay có chân, em có thể tự ăn đồ, anh không cần phải coi em như trẻ nít chứ?"
Trong bảy ngày này, mỗi ngày bốn bữa cơm, sớm trưa tối cộng thêm ăn khuya, tổng cộng 28 bữa ăn, Mặc Tử Hàn mỗi một lần cũng dùng thìa xúc từng miếng cho cô ăn, vừa bắt đầu, thật rất ngọt ngào, vô cùng ngọt ngào, cảm giác mình giống như là lên thiên đường, hoàn toàn được anh cưng chiều, nhưng là một lúc sau, cô lại cảm giác mình giống như là một đứa trẻ chưa trưởng thành, Mặc Tử Hàn thật giống như là rất thích thú, hoàn toàn thích thú, hơn nữa không để cho cô đụng bất kỳ một cái bát đũa nào, nếu như muốn dùng bữa, sẽ phải nói với anh ‘ em muốn cái này ’, nếu như muốn ăn cơm, liền há to mồm nói ‘ a. . . . . . ’, trời ơi. . . . . . cô điên rồi, tại sao cuộc đời của cô lại trở thành như vậy?
"Há mồm. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . ." Mặc Tử Hàn hoàn toàn không để ý tới ánh mắt oán trách của cô, tiếp tục nghiêm túc đem cơm đưa đến bên miệng của cô.
Tử Thất thất buồn bực, từ từ mở miệng.
Mặc Tử Hàn đem thìa cơm đưa vào trong miệng của cô, sau đó lại tiếp tục xúc thức ăn, vừa nói, "Tử Thất Thất, chúng ta sinh một đứa nữa đi!"
"Phốc ——" Tử Thất Thất mới vừa muốn nuốt xuống cơm, đột nhiên từ trong miệng phun ra, chính xác phun vào mặt Mặc Tử Hàn.
"Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ." Cô ho kịch liệt , thân thể chấn động khiến ngực trái hơi đau đớn.
Mặc Tử Hàn vội vàng cầm cốc nước trên bàn đưa cho cô.
Tử Thất Thất uống hai ngụm, lấy tay vuốt vuốt trước ngực của mình, sau đó ổn định hơi thở, quay đầu nhìn bộ mặt dính hạt cơm của Mặc Tử Hàn.
" Thật. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Em không phải cố ý, anh làm em sợ hết hồn, sau đó em. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." cô không ngừng nói xin lỗi, vội vàng cầm lấy khăn giấy, vội vàng hấp tấp lau cho hắn.
Mà Mặc Tử Hàn lại hoàn toàn không quan tâm đến mặt của mình, vô cùng nghiêm túc bắt được hai tay của cô, để cho cô nhìn thẳng vào mình, lại một lần nữa nói, "Chúng ta lại sinh một đứa nhỏ đi, có được hay không?"
Gò má Tử Thất Thất đột nhiên đỏ bừng.
"Làm sao anh đột nhiên nói tới chuyện này?"
"Bởi vì lúc em mang thai Thiên Tân, anh không có chăm sóc được cho em, lúc em sinh con anh cũng không ở bên em, lúc Thiên Tân ra đời anh cũng không làm tròn trách nhiệm của một người cha, cho nên anh muốn bồi thường em, cũng là có chút ý đồ riêng muốn thể hiện cảm giác của một người chồng cảm giác được làm cha." Mặc Tử Hàn nói xong, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Nhưng là. . . . . .
Tử Thất Thất đang phân vân, nói, "Em thấy anh chỉ là có một phần suy nghĩ này phần còn lại là do muốn thỏa mãn ham muốn phải không?"
Mặc Tử Hàn đột nhiên rối rắm, cau mày.
"Anh rất nghiêm túc nói chuyện với em, em có thể hay không cũng nghiêm túc một chút?"
"Em cũng rất nghiêm túc a, chẳng lẽ anh dám nói anh không phải là nghĩ như vậy?"
"Anh. . . . . .Anh. . . . . ." Mặc Tử Hàn mở to miệng muốn phản bác, nhưng cũng đột nhiên á khẩu.
Đúng vậy, anh thừa nhận, anh là nghĩ như vậy, bản thân là một người đàn ông khỏe mạnh, anh có suy nghĩ tới chuyện này không phải rất bình thường sao ? Nếu không nghĩ tới mới chính là một người đàn ông không bình thường ? Nhưng tại sao cô luôn ở thời điểm lãng mạn nhất, đột nhiên liền dội cho anh một chậu nước lạnh, khiến không khí trong nháy mắt giảm xuống, ít nhất cô cũng nên giống như nữ nhân bình thường khác, hơi nhăn nhó một chút, xấu hổ một chút, lãng mạn một chút ?
Ai. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Anh đang trong lòng thật sâu than thở.
Mà Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của anh, nhưng trong lòng thì không ngừng cười trộm.
Cô là cố ý!
Ai bảo anh nhiều ngày như vậy vẫn khi dễ cô, nếu như không trả thù anh, cô không phải là Tử Thất thất có thù phải trả rồi, chỉ là. . . . . .
"Chuyện đứa nhỏ tính sao. . . . . ." Cô cố ý kéo dài thanh âm này, trêu chọc người khác.
Quả nhiên, Mặc Tử Hàn lập tức mắc câu.
Hai mắt anh trong nháy mắt bóng loáng, nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Tử Thất thất nhìn vẻ mặt mong đợi của anh, khẽ xấu hổ nói tiếp, "Chờ em xuất viện, chúng ta thương lượng!"
"Vậy là em đáp ứng?" Mặc Tử Hàn vui mừng nói.
"Em là nói sẽ thương lượng, anh nghe không ra sao?"
"Được,anh hiểu, chờ sau khi em xuất viện, chúng ta liền bắt đầu cố gắng tạo người. . . . . . Là con trai hay con gái thì tốt nhỉ? Nếu không một đôi Long Phượng cũng tốt lắm!" Mặc Tử Hàn tự mình say mê nói, hoàn toàn đem lời của cô trở thành gió bên tai.
Tử Thất Thất nhíu lại hai hàng lông mày, nhưng cũng từ từ đem chân mày giãn ra, sau đó nhìn đồng hồ đặt ở trên tủ đầu giường, nói, "Anh hôm nay không phải đi làm sao? Đi nhanh một chút đi, sẽ tới trễ!"
Vừa nghe đến đi làm, vẻ mặt vui vẻ của Mặc Tử Hàn, liền thay đổi lạnh như băng.
Vốn là muốn đem tất cả mọi chuyện cũng giao cho thủ hạ đi làm, nhưng là quản lý công ty không giống quản lý tổ chức, nhất là công ty của anh mới vừa thống nhất, có rất nhiều rất nhiều chuyện đều muốn dựa vào anh đến xử lý, cho nên anh mỗi ngày đều phải đi làm, mà lúc này anh có chút hối hận khi sai Kim Hâm đi bắt Phương Lam, bởi vì nếu như có anh ta, như vậy cả công ty cũng có thể an tâm giao cho anh ta.
Phiền não!
Anh hơi chau mày, sau đó lạnh lùng nói, "Vậy anh đi làm, em ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, chờ anh trở lại!"
"Ừ, được!" Tử Thất Thất thuận theo gật đầu.
Mặc Tử Hàn lưu luyến từ giường đứng lên, cũng không có vội vã ra khỏi phòng, mà là rướn cổ lên, nhắm hai mắt, nói, "Hôn anh!"
Tử Thất Thất nhìn mặt của anh, lòng khẩn trương lại bắt đầu rầm rầm rầm nhảy Popcorn. . . . . .
Từ ngày thứ hai vào ở bệnh viện này, sau lần hôn cô đến thiếu chút nữa hít thở không thông, anh cũng không hôn cô nữa, ngược lại là bắt cô chủ động hôn anh, hơn nữa hắn tuyệt đối sẽ không lộn xộn, mặc cho cô hôn anh, nhưng là chuyện này ngày nào cũng diễn ra, ngày nào cũng phải hôn, giống như anh giúp cô lấy nước, giúp cô ăn cơm…..còn có lúc rời đi, lúc trở lại, buổi sáng khi tỉnh lại, buổi tối lúc ngủ, ngay cả có lúc anh nhàm chán, cũng đều muốn cô hôn anh. . . . . miệng cô cũng mau hôn đến sưng lên.
"Nhanh lên một chút, nếu không anh thật sự tới trễ rồi!" Mặc Tử Hàn thúc giục, hiển nhiên đã phải đợi đến không bình tĩnh rồi.
Tử Thất Thất nhìn anh khép chặt hai mắt, sau đó lại nhìn môi của anh, mặc dù đã không phải lần đầu tiên, nhưng là vẫn sẽ không khỏi khẩn trương, hơn nữa vừa nghĩ tới đôi môi của anh chỉ có cô có thể chạm vào, cô càng thêm khẩn trương, trái tim càng thêm không ngừng loạn nhịp.
Cô từ từ đến gần môi của anh, từ từ đụng vào môi của anh, môi của anh thật giống như vĩnh viễn cũng man mát lành lạnh , giống như là bông tuyết rơi vào trên tay hòa tan, rất thoải mái, lại để cho người ta rất lưu luyến. . . . . .
Ba giây sau, Tử Thất thất đột nhiên rời khỏi môi của anh, đỏ mặt nói, "Tốt lắm, hôn qua, anh có thể đi!"
Mặc Tử Hàn từ từ mở hai mắt, nhìn đôi môi phấn hồng của cô .
Không đủ, không đủ, không đủ. . . . . .
Anh còn muốn muốn hôn sâu hơn, anh còn muốn thời gian hôn dài hơn, anh muốn không phải loại hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước này . . . . . Vào giờ phút này, nửa thân dưới của anh giống như đang kêu gào anh nhào tới cô, nặng nề đè cô ở phía dưới, tận tình yêu cô, nhưng là lý trí cũng đang không ngừng tự nói với mình, không thể làm như vậy, không thể làm như vậy, ít nhất không thể hiện tại là. . . . . .
Thật là đáng chết!
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Rõ ràng cô ở trước mắt của mình, rõ ràng vươn tay đến liền có thể đụng, nhưng là anh lại nhất định phải nhẫn nại.
Hô. . . . . .
Anh âm thầm thở ra một hơi, sau đó lạnh lùng nói, "Anh đi đây!"
Nói xong, anh liền xoay người sải bước vội vã đi ra khỏi phòng.
Tử Thất Thất nhìn bóng lưng của anh, nhìn anh đem cửa phòng mở ra, nhìn anh một bước đi ra cửa phòng, đột nhiên miệng không kiềm chế nói, "Đi đường cẩn thận!"
Hai chân Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng lại, trong lòng tràn đầy ấm áp, khóe miệng từ từ nâng lên.
"Ừ!" Anh nhẹ giọng đáp lại, sau đó bước ra khỏi phòng, đem cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại.
Bên trong gian phòng trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Tử Thất Thất.
Chợt, cô chậm rãi cúi đầu, chân mày hơi nhíu lên.
Theo quy luật mấy ngày nay, anh 9h sáng rời khỏi bệnh viện, buổi chiều bốn giờ lại trở lại, mười hai giờ trưa sẽ gọi một cú điện thoại cho cô, trước khi trở về có thể còn gọi cho cô một cuộc, dĩ nhiên anh cũng sẽ không định giờ gọi điện thoại cho cô, nhưng là mỗi cuộc điện thoại sẽ cách xa nhau nửa giờ trở lên, như vậy đã nói lên, cô hiện tại có ước chừng nửa giờ thời gian đi làm chuyện của mình.
Đủ!
Đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt của cô tràn đầy ý chí chiến đấu, đôi tay đem chăn vén lên, sau đó đi xuống giường. . . . . .
. . . . . .
Trong phòng làm việc
Bạch Trú mặc chiếc áo bác sĩ nho nhã ngồi ở bên trong bàn làm việc, nghiêm túc hai mắt nhìn chằm chằm tài liệu bệnh nhân trên bàn, cẩn thận nhìn từng chữ cái.
Đột nhiên. . . . . .
"Cốc, Cốc, cốc!"
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt yên tĩnh bên trong phòng làm việc, nhưng lại không cắt đứt đôi mắt nghiêm túc của Bạch Trú.
"Vào!"
Anh nhẹ nhàng lên tiếng, tiếp tục xem tư liệu bệnh nhân.
"Rắc rắc!"
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Tử Thất Thất trong bộ quần áo bệnh nhân đứng ở cửa văn phòng, cô nhìn dáng vẻ vùi đầu vào tài liệu của Bạch Trú, chân mày không khỏi hơi nhíu lên, sau đó bước từng bước đi từ từ đến trước bàn làm việc.
"Anh rất giống trước kìa, lúc đang chuyên tâm nghiên cứu sẽ không nhìn đi nơi khác, chỉ biết nhìn tài liệu trong tay!"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Bạch Trú đột nhiên cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt của Tử Thất Thất.
"Sao em lại tới đây? Thân thể của em vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, nên nằm ở giường nghỉ ngơi mới đúng!" Bạch Trú vẻ mặt kinh ngạc từ từ chuyển thành dịu dàng, đem văn kiện trên bàn từ từ khép lại.
"Em có chút chuyện muốn nói với anh, nói xong em liền đi về nghỉ!" Tử Thất Thất tiến lên một bước, gương mặt nghiêm túc.
"Em muốn nói gì?" Anh hỏi.
"Em muốn anh đáp ứng em, trước mặt của Mặc Tử Hàn không nói lung tung !"
"Nói lung tung ? cái gì gọi là nói lung tung đây?" Anh hỏi ngược lại.
Chân mày Tử Thất Thất nhíu lại, lạnh lùng nói, "Anh rất rõ là em có ý gì, hơn nữa em tin tưởng anh nhất định sẽ đáp ứng em!"
"Tại sao? Tại sao tin tưởng anh?"
"Bởi vì anh không phải một người thích lo chuyện bao đồng!" Tử Thất thất kiên định.
"A. . . . . ." Bạch Trú cười khẽ, nói, "Em hiểu rất rõ anh, không sai, anh không có ý định tố cáo việc kia cho bất luận kẻ nào, cho nên em hãy yên tâm đi,anh cái gì cũng sẽ không nói!" "Cám ơn!" Tử Thất Thất an tâm thở phào nhẹ nhõm.
"Không cần khách khí, vốn là chúng ta làm thầy thuốc sẽ phải giữ bí mật bệnh tình của bệnh nhân, cho nên đây cũng là trách nhiệm của anh, chỉ là. . . . . . Như vậy thật sự không sao? Em vẫn phải giấu giếm anh ta sao?"
"Anh không không cần quản, em tự có tính toán!"
"A. . . . . . Được!" Bạch Trú không hỏi tới nữa.
"Vậy em đi về trước!" Tử Thất Thất hơi cúi đầu.
"Ừ!"
Bạch Trú nhẹ nhàng lên tiếng, hai mắt nhìn cô xoay người đi ra cửa phòng, lại cực kỳ trùng hợp, lúc cô đóng cửa phòng làm việc đồng thời, điện thoại đột nhiên vang lên.
"Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . ."
Anh nghi ngờ lấy di động, nhìn trên màn hình là số điện thoại lạ.
Là ai đây?
Anh từ từ quay người lại, từ trên cao nhìn xuống, trên mặt không có một tia lưu luyến biến mất hầu như không còn, tiếp theo che lên một khuôn mặt lạnh như băng, hai mắt anh, chăm chú nhìn anh ta, nói, "Ở trong thế giới của tôi, phụ nữ tôi thích có thể vô số, nhưng là có thể để cho tôi dùng từ ‘ yêu ’, cũng chỉ có một, cô ấy cũng không phải Tử Thất Thất."
"Vậy thì thật là kỳ quái, anh đã không yêu cô ấy, như vậy tại sao muốn quan tâm cô ấy như vậy? Anh đối với cô ấy. . . . . ." Bạch Trú hơi dừng lại một chút, hai mắt từ từ nâng lên, chống lại tầm mắt của anh, nói tiếp, "Có ý đồ gì!"
"Không có ý đồ gì!" Mặc Thâm Dạ trả lời.
"Không có ý đồ, cũng không phải là người yêu, anh thật đúng là làm cho tôi hồ đồ, anh rốt cuộc coi Tử Thất Thất là gì?" Bạch Trú khẽ cau mày, hết sức không hiểu.
"Tôi coi cô ấy là ai có quan hệ gì? Anh cũng không phải là lần đầu tiên cùng người trong hắc đạo giao thiệp, anh nên rất rõ ràng, không nên hỏi thì không nên hỏi, không nên biết cũng không cần biết, nếu như muốn sống được lâu một chút, sẽ phải học được không nghe, không nói, không hỏi, lại càng không muốn đi tò mò, bởi vì biết càng ít. . . . . . Sẽ sống càng lâu!" Mặc Thâm Dạ lạnh lùng nói xong, ngôn ngữ lộ ra nồng đậm uy hiếp.
Bạch Trú khẽ cười nhạt nhìn anh ta, không có một chút sợ, nhưng là có thể làm cho anh ta nghiêm túc nói ra những lời này, anh ít nhiều gì cũng sẽ có chút kinh hãi.
"Thật ra thì tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, dù sao tôi cũng quen biết Tử Thất thất, về tình về lý tôi cũng nên quan tâm tới cô ấy một chút!"
"Anh biết Tử Thất Thất?" Mặc Thâm Dạ hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, cô ây là học muội thời đại học của tôi, chỉ là ở năm thứ hai đại học vì việc mang thai mà phải bỏ học, thật ra thì trước năm thứ hai tôi cũng không biết cô ấy, chỉ là thông qua một người quen của cô ấy, lúc ấy mới biết cô ấy là học muội của tôi." Anh nhẹ giọng tự thuật.
"Một người?" Mặc Thâm Dạ nghi ngờ.
"Không sai, là học muội của tôi, cô ấy là Phương Lam, anh biết cô ấy không?”
Phương Lam?
Lúc nghe thấy cái tên đó, trên mặt Mặc Thâm Dạ xuất hiện biểu hiện kinh ngạc tột độ, nói không ra lời, là vui mừng hay là lo lắng, tóm lại là có rất nhiều cảm xúc bao trùm anh, nhưng chỉ sau ba giây anh liền khôi phục lại một vẻ mặt lạnh băng, phủ định nói, " Tôi không biết cô ấy!"
"A, là như thế sao!" Bạch Trú hời hợt trả lời, nhưng là trong lòng đã xác định hai người nhất định biết nhau, hơn nữa còn là một mối thâm giao chưa dứt.
Bọn họ sẽ là quan hệ thế nào đây?
Thật đúng là làm cho người ta tò mò. . . . . .
"Không có vấn đề gì chứ? Tôi đi đây, giúp tôi chăm sóc thật tốt Tử Thất Thất!" Mặc Thâm Dạ nói xong, lại một lần nữa xoay người.
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!"
. . . . . .
Mặc Thâm Dạ sải bước đi ra khỏi phòng làm việc của Bạch Trú, đi ra khỏi bệnh viện, lúc đi ngang qua phòng bệnh của Tử Thất Thất, anh hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn xuyên qua cửa cửa sổ, loáng thoáng nhìn bên trong phòng bệnh .
Hai người bọn họ giống như rất vui vẻ, thật cao hứng, hơn nữa. . . . . . Vô cùng hạnh phúc!
Khóe miệng không tự chủ từ từ nâng lên, anh nhàn nhạt nói năm chữ, "Thật hâm mộ các người. . . . . ."
Lúc nào thì mình cũng có thể có hạnh phúc chân chính đây?
Cảm giác ngày đó đối với anh mà nói sẽ không bao giờ quên được. . . . . .
※※※
Liên tiếp qua bảy ngày
Vết thương sau lưng Tử Thất Thất đã từ từ khép lại, nhưng vết thương cũng không lập tức chuyển biến tốt, cho nên cô vẫn không thể ra viện, nhưng lại có thể xuống giường đi lại chút ít.
Sáng sớm
Tử Thất Thất ngồi ở trên giường, Mặc Tử Hàn ngồi ở bên giường, hai người cùng ăn sáng.
"Há mồm. . . . . . A. . . . . ." Mặc Tử Hàn dùng thìa xúc một muỗng cháo, đưa đến miệng Tử Thất Thất.
Tử Thất Thất buồn buồn cau mày, nhìn bộ dáng thích thú của anh, phiền não mà nói, "Tự em có tay có chân, em có thể tự ăn đồ, anh không cần phải coi em như trẻ nít chứ?"
Trong bảy ngày này, mỗi ngày bốn bữa cơm, sớm trưa tối cộng thêm ăn khuya, tổng cộng 28 bữa ăn, Mặc Tử Hàn mỗi một lần cũng dùng thìa xúc từng miếng cho cô ăn, vừa bắt đầu, thật rất ngọt ngào, vô cùng ngọt ngào, cảm giác mình giống như là lên thiên đường, hoàn toàn được anh cưng chiều, nhưng là một lúc sau, cô lại cảm giác mình giống như là một đứa trẻ chưa trưởng thành, Mặc Tử Hàn thật giống như là rất thích thú, hoàn toàn thích thú, hơn nữa không để cho cô đụng bất kỳ một cái bát đũa nào, nếu như muốn dùng bữa, sẽ phải nói với anh ‘ em muốn cái này ’, nếu như muốn ăn cơm, liền há to mồm nói ‘ a. . . . . . ’, trời ơi. . . . . . cô điên rồi, tại sao cuộc đời của cô lại trở thành như vậy?
"Há mồm. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . ." Mặc Tử Hàn hoàn toàn không để ý tới ánh mắt oán trách của cô, tiếp tục nghiêm túc đem cơm đưa đến bên miệng của cô.
Tử Thất thất buồn bực, từ từ mở miệng.
Mặc Tử Hàn đem thìa cơm đưa vào trong miệng của cô, sau đó lại tiếp tục xúc thức ăn, vừa nói, "Tử Thất Thất, chúng ta sinh một đứa nữa đi!"
"Phốc ——" Tử Thất Thất mới vừa muốn nuốt xuống cơm, đột nhiên từ trong miệng phun ra, chính xác phun vào mặt Mặc Tử Hàn.
"Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ." Cô ho kịch liệt , thân thể chấn động khiến ngực trái hơi đau đớn.
Mặc Tử Hàn vội vàng cầm cốc nước trên bàn đưa cho cô.
Tử Thất Thất uống hai ngụm, lấy tay vuốt vuốt trước ngực của mình, sau đó ổn định hơi thở, quay đầu nhìn bộ mặt dính hạt cơm của Mặc Tử Hàn.
" Thật. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Em không phải cố ý, anh làm em sợ hết hồn, sau đó em. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." cô không ngừng nói xin lỗi, vội vàng cầm lấy khăn giấy, vội vàng hấp tấp lau cho hắn.
Mà Mặc Tử Hàn lại hoàn toàn không quan tâm đến mặt của mình, vô cùng nghiêm túc bắt được hai tay của cô, để cho cô nhìn thẳng vào mình, lại một lần nữa nói, "Chúng ta lại sinh một đứa nhỏ đi, có được hay không?"
Gò má Tử Thất Thất đột nhiên đỏ bừng.
"Làm sao anh đột nhiên nói tới chuyện này?"
"Bởi vì lúc em mang thai Thiên Tân, anh không có chăm sóc được cho em, lúc em sinh con anh cũng không ở bên em, lúc Thiên Tân ra đời anh cũng không làm tròn trách nhiệm của một người cha, cho nên anh muốn bồi thường em, cũng là có chút ý đồ riêng muốn thể hiện cảm giác của một người chồng cảm giác được làm cha." Mặc Tử Hàn nói xong, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Nhưng là. . . . . .
Tử Thất Thất đang phân vân, nói, "Em thấy anh chỉ là có một phần suy nghĩ này phần còn lại là do muốn thỏa mãn ham muốn phải không?"
Mặc Tử Hàn đột nhiên rối rắm, cau mày.
"Anh rất nghiêm túc nói chuyện với em, em có thể hay không cũng nghiêm túc một chút?"
"Em cũng rất nghiêm túc a, chẳng lẽ anh dám nói anh không phải là nghĩ như vậy?"
"Anh. . . . . .Anh. . . . . ." Mặc Tử Hàn mở to miệng muốn phản bác, nhưng cũng đột nhiên á khẩu.
Đúng vậy, anh thừa nhận, anh là nghĩ như vậy, bản thân là một người đàn ông khỏe mạnh, anh có suy nghĩ tới chuyện này không phải rất bình thường sao ? Nếu không nghĩ tới mới chính là một người đàn ông không bình thường ? Nhưng tại sao cô luôn ở thời điểm lãng mạn nhất, đột nhiên liền dội cho anh một chậu nước lạnh, khiến không khí trong nháy mắt giảm xuống, ít nhất cô cũng nên giống như nữ nhân bình thường khác, hơi nhăn nhó một chút, xấu hổ một chút, lãng mạn một chút ?
Ai. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Anh đang trong lòng thật sâu than thở.
Mà Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của anh, nhưng trong lòng thì không ngừng cười trộm.
Cô là cố ý!
Ai bảo anh nhiều ngày như vậy vẫn khi dễ cô, nếu như không trả thù anh, cô không phải là Tử Thất thất có thù phải trả rồi, chỉ là. . . . . .
"Chuyện đứa nhỏ tính sao. . . . . ." Cô cố ý kéo dài thanh âm này, trêu chọc người khác.
Quả nhiên, Mặc Tử Hàn lập tức mắc câu.
Hai mắt anh trong nháy mắt bóng loáng, nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Tử Thất thất nhìn vẻ mặt mong đợi của anh, khẽ xấu hổ nói tiếp, "Chờ em xuất viện, chúng ta thương lượng!"
"Vậy là em đáp ứng?" Mặc Tử Hàn vui mừng nói.
"Em là nói sẽ thương lượng, anh nghe không ra sao?"
"Được,anh hiểu, chờ sau khi em xuất viện, chúng ta liền bắt đầu cố gắng tạo người. . . . . . Là con trai hay con gái thì tốt nhỉ? Nếu không một đôi Long Phượng cũng tốt lắm!" Mặc Tử Hàn tự mình say mê nói, hoàn toàn đem lời của cô trở thành gió bên tai.
Tử Thất Thất nhíu lại hai hàng lông mày, nhưng cũng từ từ đem chân mày giãn ra, sau đó nhìn đồng hồ đặt ở trên tủ đầu giường, nói, "Anh hôm nay không phải đi làm sao? Đi nhanh một chút đi, sẽ tới trễ!"
Vừa nghe đến đi làm, vẻ mặt vui vẻ của Mặc Tử Hàn, liền thay đổi lạnh như băng.
Vốn là muốn đem tất cả mọi chuyện cũng giao cho thủ hạ đi làm, nhưng là quản lý công ty không giống quản lý tổ chức, nhất là công ty của anh mới vừa thống nhất, có rất nhiều rất nhiều chuyện đều muốn dựa vào anh đến xử lý, cho nên anh mỗi ngày đều phải đi làm, mà lúc này anh có chút hối hận khi sai Kim Hâm đi bắt Phương Lam, bởi vì nếu như có anh ta, như vậy cả công ty cũng có thể an tâm giao cho anh ta.
Phiền não!
Anh hơi chau mày, sau đó lạnh lùng nói, "Vậy anh đi làm, em ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, chờ anh trở lại!"
"Ừ, được!" Tử Thất Thất thuận theo gật đầu.
Mặc Tử Hàn lưu luyến từ giường đứng lên, cũng không có vội vã ra khỏi phòng, mà là rướn cổ lên, nhắm hai mắt, nói, "Hôn anh!"
Tử Thất Thất nhìn mặt của anh, lòng khẩn trương lại bắt đầu rầm rầm rầm nhảy Popcorn. . . . . .
Từ ngày thứ hai vào ở bệnh viện này, sau lần hôn cô đến thiếu chút nữa hít thở không thông, anh cũng không hôn cô nữa, ngược lại là bắt cô chủ động hôn anh, hơn nữa hắn tuyệt đối sẽ không lộn xộn, mặc cho cô hôn anh, nhưng là chuyện này ngày nào cũng diễn ra, ngày nào cũng phải hôn, giống như anh giúp cô lấy nước, giúp cô ăn cơm…..còn có lúc rời đi, lúc trở lại, buổi sáng khi tỉnh lại, buổi tối lúc ngủ, ngay cả có lúc anh nhàm chán, cũng đều muốn cô hôn anh. . . . . miệng cô cũng mau hôn đến sưng lên.
"Nhanh lên một chút, nếu không anh thật sự tới trễ rồi!" Mặc Tử Hàn thúc giục, hiển nhiên đã phải đợi đến không bình tĩnh rồi.
Tử Thất Thất nhìn anh khép chặt hai mắt, sau đó lại nhìn môi của anh, mặc dù đã không phải lần đầu tiên, nhưng là vẫn sẽ không khỏi khẩn trương, hơn nữa vừa nghĩ tới đôi môi của anh chỉ có cô có thể chạm vào, cô càng thêm khẩn trương, trái tim càng thêm không ngừng loạn nhịp.
Cô từ từ đến gần môi của anh, từ từ đụng vào môi của anh, môi của anh thật giống như vĩnh viễn cũng man mát lành lạnh , giống như là bông tuyết rơi vào trên tay hòa tan, rất thoải mái, lại để cho người ta rất lưu luyến. . . . . .
Ba giây sau, Tử Thất thất đột nhiên rời khỏi môi của anh, đỏ mặt nói, "Tốt lắm, hôn qua, anh có thể đi!"
Mặc Tử Hàn từ từ mở hai mắt, nhìn đôi môi phấn hồng của cô .
Không đủ, không đủ, không đủ. . . . . .
Anh còn muốn muốn hôn sâu hơn, anh còn muốn thời gian hôn dài hơn, anh muốn không phải loại hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước này . . . . . Vào giờ phút này, nửa thân dưới của anh giống như đang kêu gào anh nhào tới cô, nặng nề đè cô ở phía dưới, tận tình yêu cô, nhưng là lý trí cũng đang không ngừng tự nói với mình, không thể làm như vậy, không thể làm như vậy, ít nhất không thể hiện tại là. . . . . .
Thật là đáng chết!
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Rõ ràng cô ở trước mắt của mình, rõ ràng vươn tay đến liền có thể đụng, nhưng là anh lại nhất định phải nhẫn nại.
Hô. . . . . .
Anh âm thầm thở ra một hơi, sau đó lạnh lùng nói, "Anh đi đây!"
Nói xong, anh liền xoay người sải bước vội vã đi ra khỏi phòng.
Tử Thất Thất nhìn bóng lưng của anh, nhìn anh đem cửa phòng mở ra, nhìn anh một bước đi ra cửa phòng, đột nhiên miệng không kiềm chế nói, "Đi đường cẩn thận!"
Hai chân Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng lại, trong lòng tràn đầy ấm áp, khóe miệng từ từ nâng lên.
"Ừ!" Anh nhẹ giọng đáp lại, sau đó bước ra khỏi phòng, đem cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại.
Bên trong gian phòng trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Tử Thất Thất.
Chợt, cô chậm rãi cúi đầu, chân mày hơi nhíu lên.
Theo quy luật mấy ngày nay, anh 9h sáng rời khỏi bệnh viện, buổi chiều bốn giờ lại trở lại, mười hai giờ trưa sẽ gọi một cú điện thoại cho cô, trước khi trở về có thể còn gọi cho cô một cuộc, dĩ nhiên anh cũng sẽ không định giờ gọi điện thoại cho cô, nhưng là mỗi cuộc điện thoại sẽ cách xa nhau nửa giờ trở lên, như vậy đã nói lên, cô hiện tại có ước chừng nửa giờ thời gian đi làm chuyện của mình.
Đủ!
Đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt của cô tràn đầy ý chí chiến đấu, đôi tay đem chăn vén lên, sau đó đi xuống giường. . . . . .
. . . . . .
Trong phòng làm việc
Bạch Trú mặc chiếc áo bác sĩ nho nhã ngồi ở bên trong bàn làm việc, nghiêm túc hai mắt nhìn chằm chằm tài liệu bệnh nhân trên bàn, cẩn thận nhìn từng chữ cái.
Đột nhiên. . . . . .
"Cốc, Cốc, cốc!"
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt yên tĩnh bên trong phòng làm việc, nhưng lại không cắt đứt đôi mắt nghiêm túc của Bạch Trú.
"Vào!"
Anh nhẹ nhàng lên tiếng, tiếp tục xem tư liệu bệnh nhân.
"Rắc rắc!"
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Tử Thất Thất trong bộ quần áo bệnh nhân đứng ở cửa văn phòng, cô nhìn dáng vẻ vùi đầu vào tài liệu của Bạch Trú, chân mày không khỏi hơi nhíu lên, sau đó bước từng bước đi từ từ đến trước bàn làm việc.
"Anh rất giống trước kìa, lúc đang chuyên tâm nghiên cứu sẽ không nhìn đi nơi khác, chỉ biết nhìn tài liệu trong tay!"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Bạch Trú đột nhiên cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt của Tử Thất Thất.
"Sao em lại tới đây? Thân thể của em vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, nên nằm ở giường nghỉ ngơi mới đúng!" Bạch Trú vẻ mặt kinh ngạc từ từ chuyển thành dịu dàng, đem văn kiện trên bàn từ từ khép lại.
"Em có chút chuyện muốn nói với anh, nói xong em liền đi về nghỉ!" Tử Thất Thất tiến lên một bước, gương mặt nghiêm túc.
"Em muốn nói gì?" Anh hỏi.
"Em muốn anh đáp ứng em, trước mặt của Mặc Tử Hàn không nói lung tung !"
"Nói lung tung ? cái gì gọi là nói lung tung đây?" Anh hỏi ngược lại.
Chân mày Tử Thất Thất nhíu lại, lạnh lùng nói, "Anh rất rõ là em có ý gì, hơn nữa em tin tưởng anh nhất định sẽ đáp ứng em!"
"Tại sao? Tại sao tin tưởng anh?"
"Bởi vì anh không phải một người thích lo chuyện bao đồng!" Tử Thất thất kiên định.
"A. . . . . ." Bạch Trú cười khẽ, nói, "Em hiểu rất rõ anh, không sai, anh không có ý định tố cáo việc kia cho bất luận kẻ nào, cho nên em hãy yên tâm đi,anh cái gì cũng sẽ không nói!" "Cám ơn!" Tử Thất Thất an tâm thở phào nhẹ nhõm.
"Không cần khách khí, vốn là chúng ta làm thầy thuốc sẽ phải giữ bí mật bệnh tình của bệnh nhân, cho nên đây cũng là trách nhiệm của anh, chỉ là. . . . . . Như vậy thật sự không sao? Em vẫn phải giấu giếm anh ta sao?"
"Anh không không cần quản, em tự có tính toán!"
"A. . . . . . Được!" Bạch Trú không hỏi tới nữa.
"Vậy em đi về trước!" Tử Thất Thất hơi cúi đầu.
"Ừ!"
Bạch Trú nhẹ nhàng lên tiếng, hai mắt nhìn cô xoay người đi ra cửa phòng, lại cực kỳ trùng hợp, lúc cô đóng cửa phòng làm việc đồng thời, điện thoại đột nhiên vang lên.
"Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . ."
Anh nghi ngờ lấy di động, nhìn trên màn hình là số điện thoại lạ.
Là ai đây?
/357
|