Tại vườn hoa nhà họ Mặc
Trên bãi cỏ xanh biếc , rất nhiều loại hoa tươi tranh nhau khoe sắc trên mảnh đất chuyên dụng, một hồ bơi hình tròn, nước màu lam nhạt, bị gió thổi qua, làm gợn lên từng con sóng nhỏ lan tỏa mãi. Bên cạnh hồ bơi, để một bàn ăn hình vuông, trên bàn bày đầy thịnh soạn.
Mặc Tử Hàn ôm Tử Thất Thất từ lầu hai đi xuống, sải bước đi ra khỏi biệt thự, sau đó trực tiếp đi về phía bàn ăn cạnh bể bơi.
"Tại sao phải ra vườn hoa ăn điểm tâm phiền toái như vậy? Ở trong phòng ăn cũng tốt mà!" Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi.
Mặc Tử Hàn cười khẽ, "Ngày hôm qua em đã ngồi trong phòng suốt cả một ngày, nhất định rất buồn bực, cho nên anh dẫn em ra ngoài hóng mát một chút!"
Tử Thất Thất nghe lời của anh, chân mày lại hơi cau lại.
Đối với sự săn sóc dịu dàng này của anh, khiến cho lòng của cô không khỏi có chút co rút đau đớn.
"Thật ra thì tôi thật sự đã không sao, anh không cần thiết phải bế tôi, để cho tôi xuống tự đi đi!"
"Không được!" Mặc Tử Hàn cố chấp cự tuyệt.
"Tôi thật sự không sao, cho dù có chuyện, cũng không muốn anh bế tôi, tôi còn không mảnh mai yếu ớt đến thế, nhanh lên một chút thả tôi xuống!"
"Không được, anh nói không được là không được!"
"Làm sao anh bá đạo như vậy!"
"Anh chính là bá đạo như vậy, có bản lãnh đánh thắng anh, nếu không thể thắng thì ngoan ngoãn cho anh, không cho phép lộn xộn!"
"Anh . . . . . Anh. . . . . . anh. . . . . ."
"A. . . . . ." Mặc Tử Hàn cười khẽ, khuôn mặt vui vẻ.
Tối hôm qua anh đã biết tâm ý của cô, hiện tại anh muốn tìm cách để cô thành thành thật thật lại một lần nữa đối với anh nói ra kia ba chữ, mà đối với cô, biện pháp tốt nhất chính là đối xử tốt với cô, để cho cô cảm nhận được sự chăm sóc của anh, sau đó để cho cô không thể rời bỏ anh, như vậy. . . . . . Khi cô đã thật sự rơi vào cạm bẫy ngọt ngào của anh thì sẽ không nhịn được mà nói thích anh yêu anh. . . . . .
Anh sẽ chờ em. . . . . . Tử Thất Thất. . . . . .
. . . . . .
Trước hồ bơi.
Khi gần tới bàn ăn đột nhiên Mặc Tử Hàn dừng bước, hai mắt kinh ngạc, sau đó lại lộ ra lạnh như băng hung ác, cuối cùng khuôn mặt tức giận.
Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn biến hóa trên mặt anh theo tầm mắt của anh quay đầu nhìn về phía bàn ăn.
"Này ~!"
Mặc Thâm Dạ đã sớm ngồi trên bàn, trong tay cầm dao nĩa, vừa ăn bữa ăn sáng, vừa hướng hai người bọn họ mỉm cười chào hỏi.
Anh ta tại sao lại ở nơi này?
Tử Thất Thất cùng Mặc tử hàn hai người ở trong lòng đồng thời nghĩ tới vấn đề giống như vậy.
"Hai người các ngươi thật đúng là ân ái nha, sáng sớm đã thân mật dính vào nhau, thật sự là làm tôi ghen tị chết đi!" Mặc Thâm Dạ mặt đố kỵ nói, chân mày thật sâu nhíu lại, dùng sức quyệt miệng, vẫn tiếp tục ăn bữa sáng.
"Làm sao anh ở nơi này?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Anh tới ăn điểm tâm, vốn là sau khi rời giường muốn ra ngoài đi một chút, hoạt động một chút gân cốt, vừa vặn nhìn thấy một bàn mĩ vị, mà đúng lúc đó, bụng của anh đột nhiên réo lên, cho nên cũng không khách khí ngồi xuống ăn một chút, thế nào? Đây là bữa ăn sáng của các ngươi ? Vậy thì mau tới cùng nhau ăn a!" Mặc Thâm Dạ vô cùng không khách khí nói xong, miệng lại cắn một miếng sandwich, ngoắc bọn họ tới.
Mặc Tử Hàn chân mày thật sâu nhíu lại, lạnh lùng chất vấn, "Tối hôm qua anh ở đây?"
"Không sai, nơi này là nhà của anh, anh không ở đây thì ở đâu?" Anh ta một bộ dáng biết rõ còn hỏi.
"Nơi này không phải nhà của anh, về sau không cho phép anh bước chân vào đây , cút ra ngoài cho tôi!"
Cút?
Mặc Thâm Dạ trong nháy mắt thay đổi lạnh như băng, cố gắng tiêu hóa hết những thứ mình vừa ăn sau đó từ từ ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói, "Mặc Tử Hàn, đừng quên tôi là anh của chú, lúc nói chuyện nhất định phải chú ý một chút từ ngữ của mình, mặc dù cá nhân tôi cũng không phải đặc biệt để ý, nhưng là tối thiểu. . . . . . ở trước mặt phụ nữ cho tôi chút mặt mũi!"
Mặc Tử Hàn nhìn vẻ mặt của anh ta, anh biết rõ anh ta đã bắt đầu tức giận. Cũng đã bao nhiêu năm không nhìn thấy anh ta lộ ra vẻ mặt như thế rồi ? Đã bao nhiêu năm chưa từng thấy anh ta tức giận?
"A. . . . . ." Anh đột nhiên cười khẽ, sải bước dài, đi tới bên cạnh bàn ăn, đem Tử Thất Thất thận trọng đặt ở trên ghế, sau đó ngồi xuống đối diện với cô, hờ hững quay đầu, nhìn mặt của anh ta, từng chữ từng câu mà nói, "Mời. . . . . . Lập. . . . . . tức. . . . . . Cút ra khỏi nơi này!"
Lại một lần nữa dùng ánh mắt đó, anh không sợ hãi chút nào!
Mặc Thâm Dạ hai mắt âm trầm theo dõi anh, đột nhiên, khóe miệng của anh nâng lên nụ cười tà ác, giễu cợt nói, "Bảo tôi cút ra ngoài? Chú có tư cách sao? Đừng quên, nhà này ngoài mặt là của chú, nhưng ba trước khi chết không có lập bất kỳ di chúc, chú mặc dù có thể lấy thân phận Nhất Gia Chi Chủ, đó là bởi vì tôi không tranh giành với chú, nếu như hiện tại ra tòa án, tôi với thân phận là trưởng nam. . . . . . quyền thừa kế chắc sẽ lớn hơn chú nhiều chứ?"
Trong nháy mắt biểu tình của Mặc Tử Hàn lạnh lùng, tức giận nhìn chằm chằm anh ta.
Tử Thất Thất ở giữa nhìn thấy trận chiến giữa hai anh em bọn họ, đột nhiên chen vào lớn tiếng nói, "Hai người các ngươi đủ rồi, ầm ỉ gì thế, có gì tốt sao? Nếu là anh em, thì không thể chung sống hòa thuận sao?"
". . . . . ."
". . . . . ."
Hai người cùng nhau trầm mặc, nhưng là thái độ rất dễ nhận thấy còn là hoàn toàn Thủy Hỏa Bất Dung.
"Tiểu Thất Thất, tôi nể mặt cô, không cùng nó tranh cãi nữa!" MặcThâm Dạ dời tầm mắt nhìn cô, thái độ trong nháy mắt chuyển thành bộ dáng hiền lành như một chú mèo nhỏ.
"Tiểu Thất Thất?" Mặc Tử Hàn đột nhiên giận dữ, "Ai cho anh được gọi cô ấy như vậy hả ?"
"Tôi muốn gọi thế nào liền gọi như thế, mắc mớ gì tới chú?" Mặc Thâm Dạ khó chịu cau mày.
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép anh được gọi cô ấy như vậy!"
"Người phụ nữ của chú? Vậy thì thế nào? Yêu nhau cũng có thể chia tay, vợ chồng cũng có thể ly hôn, coi như cô ấy bây giờ là người phụ nữ của chú, ai có thể bảo đảm ngày mai cô ấy vẫn là người phụ nữ của chú? Nói không chừng đến ngày mai. . . . . . cô ấy sẽ trở thành người của tôi!"
"Mặc Thâm Dạ!" Mặc Tử Hàn đột nhiên đứng lên, tức giận trợn trừng mắt nhìn anh ta, hung hăng nói, "Anh tự đâm đầu vào chỗ chết!"
"A. . . . . . Muốn cho tôi chết?" Mặc Thâm Dạ gương mặt chê cười, giễu cợt nói, "Chỉ bằng bản lĩnh của chú sao, còn quá non!"
"Ngươi. . . . . ."
"Đủ rồi ——" Tử Thất Thất lại một lần nữa rống to, ngăn cản hai người bọn họ cãi vả.
"Mặc Thâm Dạ, anh vừa nói nể mặt tôi, không cùng anh ta tranh cãi sao? Mặc Tử Hàn, anh mới vừa mới đối xử dịu dàng với tôi mà sao giờ lại hành động như thế? Ngồi xuống cho tôi, lập tức!"
Hai người thấy cô tức giận, trợn mắt nhìn nhau một cái, sau đó Mặc Thâm Dạ thu hồi tầm mắt, Mặc Tử Hàn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, không khí. . . . . . Vô cùng xấu hổ .
"Đúng rồi. . . . . ." Mặc Thâm Dạ đột nhiên mở miệng, nhìn Tử Thất Thất nói, "Tối hôm qua ngủ có ngon không? Tôi ở trong phòng hình như nghe được rất nhiều thanh âm kỳ quái."
"Ách. . . . . ." Tử Thất Thất chần chờ, "Ừ, hoàn hảo!"
"Nó không có làm gì bất chính với cô chứ?" Anh tặc lưỡi hỏi.
"Ừ!" Tử thất Thất lúng túng trả lời.
Mặc Thâm Dạ gương mặt tà ác, đến gần cô, nhỏ giọng nói, "Thuốc của tôi cũng không tệ lắm phải không ?"
"Miễn!" Tử thất Thất lập tức cự tuyệt.
"Ha ha ha. . . . . ." Mặc Thâm Dạ vui vẻ cười, sau đó nói tiếp, "Thật ra thì tôi nghe được Hỏa Diễm nói các ngươi sẽ đến nơi này ăn cơm, cho nên cố ý ở lại chờ cô đấy!"
"Chờ tôi?" Tử thất Thất nghi ngờ.
"Không sai, có một câu muốn cô giúp tôi chuyển tới Mặc Thiên Tân!"
Thiên Tân?
"Nói cái gì?" Cô vội vàng hỏi.
"Nói với nó: trời sinh voi sinh cỏ. . . . . . Tôi đã làm hết khả năng rồi. Tất cả là ý trời!" Mặc Thâm Dạ đem nguyên văn lời của Phương Lam truyền đạt lại cho cô.
Tử Thất Thất hơi cau mày.
Có người nhờ anh ta chuyển lời sao?
Chẳng lẽ là Tiểu Lam?
Như vậy chuyện ngày hôm qua anh ta nói, chẳng lẽ là Thiên Tân muốn anh ta giúp một tay liên lạc Tiểu Lam? Nhưng là ngày hôm qua anh ta rõ ràng cái gì cũng không chịu nói, tại sao hiện tại lại nói cho cô biết?
Đột nhiên, tầm mắt của cô nhìn về phía Mặc Tử Hàn ở đối diện. Anh đang tức giận, hai mắt càng thêm lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia.
Anh ta là cố ý, cố ý nói ra những lời này để chọc giận Mặc Tử Hàn, cố ý biểu hiện giống như anh ta cùng hai mẹ con bọn họ vô cùng thân mật, làm Mặc Tử Hàn tức giận càng lúc càng lớn, mà anh ta ở một bên vui vẻ thưởng thức, nhìn có chút hả hê.
Người đàn ông này tính tình. . . . . . Thật sự có đủ ác liệt.
"Tốt lắm, tôi không quấy rầy các ngươi ăn điểm tâm, tôi còn có chuyện, đi trước!" Mặc Thâm Dạ đột nhiên đứng lên, anh ăn uống no đủ, hơn nữa cũng chơi đã, cho nên thức thời lập tức rời đi, nhưng vừa đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người nhìn Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi, "Tiểu Thất Thất, phía sau lưng của cô. . . . . . có phải xăm một một con rồng mắt đỏ như máu?"
Tử Thất Thất không khỏi cả kinh.
Anh ta làm sao biết?
Mặc Thâm Dạ nhìn vẻ mặt của cô, trong nháy mắt liền đoán được đáp án.
"Xem ra. . . . . . Nó đã giúp cô xăm lên rồi, không trách được lại bảo vệ cô cẩn thận như vậy, chỉ là. . . . . . Muốn chân chính trở thành vợ của thủ lĩnh hắc đạo, còn cần làm tiếp một chuyện rất quan trọng!"
Chuyện rất quan trọng?
Tử Thất Thất nghi ngờ, hai mắt theo dõi anh, chờ đợi anh nói tiếp, nhưng. . . . .
"Mặc Thâm Dạ, câm miệng của anh lại, nhanh lên một chút cút cho tôi" Mặc Tử Hàn đột nhiên rống giận.
"A. . . . . . Tôi cảnh cáo chú Mặc Tử Hàn, nếu như muốn để cho tôi câm miệng, thì nói lễ phép một chút, bằng không tôi sẽ đem toàn bộ nói cho cô ấy biết, để cho cô ấy không dám đến gần chú!"
Mặc Tử Hàn hung hăng nhìn chằm chằm anh ta, nắm chặt hai quả đấm của mình, nhưng không mở miệng, giống như chỉ sợ anh ta sẽ làm thật.
"A. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Tôi đi, bái bai!" Mặc Thâm Dạ đắc ý nói xong, liền sải bước tiêu sái tránh ra.
Tử Thất Thất nhìn bóng lưng anh ta nghênh ngang rời đi, sau đó lại nhìn bộ mặt tức giận khẩn trương của Mặc Tử Hàn, chân mày không khỏi nhíu lại, càng ngày càng hiếu kỳ những điều mà Mặc Thâm Dạ vừa úp úp mở mở nói.
Còn phải làm một chuyện?
Muốn trở thành vợ của anh còn cần làm chuyện gì?
"Mới vừa lời của anh ta, là có ý gì?" Cô mở miệng hỏi.
Khuôn mặt Mặc Tử Hàn lạnh đi, đè ngọn lửa tức giận vừa mới dâng lên xuống, rũ hai mắt xuống, cầm dao nĩa trên bàn , không chút để ý nói, "Dù sao anh cũng không có ý định cùng em kết hôn, em biết cũng vô ích!"
Không có ý định cùng cô kết hôn?
Tử Thất Thất nghe được câu này đồng thời, trái tim giống như bị đao đâm vào, tan nát cõi lòng.
Đây là lần thứ hai.
Quả nhiên anh ta chỉ là muốn vui đùa một chút với cô mà thôi, quả nhiên cô chỉ là một Con Rối mà thôi, quả nhiên anh ta chỉ là coi cô như một đồ vật vô tri vô giác , đuổi là đi, gọi là đến, muốn cô trở thành nhân tình bí mật. . . . . .
Cô lần nữa tỉnh mông!
Lần này hoàn toàn tỉnh táo.
"Nếu không có ý định cùng tôi kết hôn, vậy anh muốn tôi ở chỗ này ở bao lâu?" cô chợt bình tĩnh hỏi.
"Cả đời!" Anh kiên định trả lời.
"Cả đời? Anh muốn giam giữ tôi cả đời?"
Mặc Tử Hàn nghe cô hỏi..., không khỏi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bi thương của cô, nói, "anh cũng không muốn nhốt em, nếu như em muốn đi đâu, nói cho anh biết, anh sẽ dẫn em đi!"
"Anh dẫn tôi đi?"
"Không sai!"
"Vậy nếu như không có anh thì sao?" Tử Thất Thất đột nhiên hỏi ngược lại, "Nếu như không có lời của anh. . . . . . Tôi cũng không thể đi đúng không?"
". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn cô.
"Trả lời tôi đi, nói cho tôi biết. . . . . . Có phải là không có lời nói của anh, tôi đời đời kiếp kiếp cũng không thể bước ra cửa chính một bước?"
". . . . . ." Mặc Tử Hàn như cũ trầm mặc, thẳng tắp nhìn hai mắt của cô.
"Trả lời tôi . . . . ."
". . . . . ."
"Trả lời tôi. . . . . ."
". . . . . ."
"A. . . . . ." Cô cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng cười một tiếng, lợi dụng nụ cười xinh đẹp che giấu nỗi đau của mình, nhàn nhạt nói, "Tôi hiểu, chúng ta ăn sáng đi!"
Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt cười nhạt của cô, chân mày không khỏi hơi nhíu lên, đột nhiên mở miệng, "Em thật hiểu rõ rồi sao ? Nếu như anh nói anh chỉ là muốn em ở lại bên cạnh anh cả đời mà thôi, em sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh cả đời sao? Em sẽ thề tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh sao? Nếu như em có thể. . . . . . Anh sẽ thả tự do cho em!"
". . . . . ." Lần này đến phiên Tử thất Thất trầm mặc.
"Em có thể không?" Anh lại một lần nữa hỏi.
". . . . . ."
"Có thể không?"
". . . . . ."
"A. . . . . ." Anh cũng đột nhiên cười khẽ một tiếng , nhàn nhạt nói, "Anh cũng hiểu vậy, ăn sáng đi!"
Giữa hai người không khí từ mới vừa ấm áp trong nháy mắt biến chuyển thành lạnh như băng, thật vất vả anh mới đem khoảng cách của hai người gần hơn, Nhưng mà đột nhiên. . . . . . Lại biến thành cách xa muôn trùng. . . . . .
Cái tên Mặc Thâm Dạ kia, tại sao cố tình khơi gợi như vậy. Nếu hắn không nói thì làm sao cô có thể biết được?
Hắn tuyệt đối là cố ý.
Bởi vì hắn có hứng thú, chính là đem sự thống khổ của người khác làm trò vui cho mình. . . . . .
Đáng chết!
※※※
Biệt thự nhà họ Bách.
Bách Hiên cả đêm mất ngủ, sáng sớm liền rời giường, lại chậm chạp không đi ra khỏi phòng. Bởi vì anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt của mọi người trong nhà, càng không muốn đi làm, thậm chí ngay cả cơm cũng không muốn ăn, ngay cả nước cũng không muốn uống. . . . . . Anh đã không chỉ một lần nghĩ tới cái chết, nhưng anh lại không cam lòng, không cam lòng bỏ đi bảy năm cố gắng, cuối cùng trở thành vô ích.
"Rắc rắc!"
Anh rốt cuộc mở cửa đi ra, nhưng lại lập tức thấy được khuôn mặt anh không muốn nhìn thấy nhất.
"Anh Hiên!" Hạ Thủy Ngưng nhìn anh cười, đứng ở cửa đợi anh thật lâu.
Hai mắt Bách hiên nhanh chóng lướt qua cô, sau đó trực tiếp xoay người hướng cầu thang đi, không ăn cơm, trực tiếp đi làm.
Nhưng Hạ Thủy Ngưng thấy anh hoàn toàn không để ý tới cô, lập tức sải bước vọt tới trước mặt của anh, dang hai tay, ngăn trở đường đi của anh.
Hai chân Bách Hiên đột nhiên dừng lại, hai mắt rốt cuộc dừng lại ở trên người của cô, lạnh lùng nói, "Tránh ra!"
"Anh Hiên, anh có thể không để ý tới em, có thể không nói chuyện với em, có thể không nhìn thấy sự tồn tại của em, nhưng là có thể nghe em nói một câu không?" Hạ Thủy Ngưng dũng cảm nói lên yêu cầu.
"Cô muốn nói gì?" Bách Hiên không nhịn được hỏi.
Trên mặt Hạ Thủy Ngưng nháy mắt lộ ra nụ cười vui vẻ, hạ tay xuống, tiến lên một bước, đến gần anh nói, "Em đã hoãn đám cưới tới 3 tháng sau, em muốn dùng ba tháng để anh thích em, làm cho anh yêu em, cam tâm tình nguyện cùng em kết hôn, lấy em làm vợ, cho nên. . . . . ." Cô đột nhiên cắt đứt thanh âm của mình, nhanh chóng hôn lên má anh, sau đó kiên định nói, "Em muốn anh, không phải là anh thì không được!"
Cô nói xong, liền mắc cỡ đỏ mặt, nhanh chóng chạy đi!
Bách Hiên ngơ ngác sững sờ tại chỗ, hồi lâu cũng không hồi hồn, sau lưng lại truyền đến âm thanh hả hê của một người nào đó. . . . . .
Trên bãi cỏ xanh biếc , rất nhiều loại hoa tươi tranh nhau khoe sắc trên mảnh đất chuyên dụng, một hồ bơi hình tròn, nước màu lam nhạt, bị gió thổi qua, làm gợn lên từng con sóng nhỏ lan tỏa mãi. Bên cạnh hồ bơi, để một bàn ăn hình vuông, trên bàn bày đầy thịnh soạn.
Mặc Tử Hàn ôm Tử Thất Thất từ lầu hai đi xuống, sải bước đi ra khỏi biệt thự, sau đó trực tiếp đi về phía bàn ăn cạnh bể bơi.
"Tại sao phải ra vườn hoa ăn điểm tâm phiền toái như vậy? Ở trong phòng ăn cũng tốt mà!" Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi.
Mặc Tử Hàn cười khẽ, "Ngày hôm qua em đã ngồi trong phòng suốt cả một ngày, nhất định rất buồn bực, cho nên anh dẫn em ra ngoài hóng mát một chút!"
Tử Thất Thất nghe lời của anh, chân mày lại hơi cau lại.
Đối với sự săn sóc dịu dàng này của anh, khiến cho lòng của cô không khỏi có chút co rút đau đớn.
"Thật ra thì tôi thật sự đã không sao, anh không cần thiết phải bế tôi, để cho tôi xuống tự đi đi!"
"Không được!" Mặc Tử Hàn cố chấp cự tuyệt.
"Tôi thật sự không sao, cho dù có chuyện, cũng không muốn anh bế tôi, tôi còn không mảnh mai yếu ớt đến thế, nhanh lên một chút thả tôi xuống!"
"Không được, anh nói không được là không được!"
"Làm sao anh bá đạo như vậy!"
"Anh chính là bá đạo như vậy, có bản lãnh đánh thắng anh, nếu không thể thắng thì ngoan ngoãn cho anh, không cho phép lộn xộn!"
"Anh . . . . . Anh. . . . . . anh. . . . . ."
"A. . . . . ." Mặc Tử Hàn cười khẽ, khuôn mặt vui vẻ.
Tối hôm qua anh đã biết tâm ý của cô, hiện tại anh muốn tìm cách để cô thành thành thật thật lại một lần nữa đối với anh nói ra kia ba chữ, mà đối với cô, biện pháp tốt nhất chính là đối xử tốt với cô, để cho cô cảm nhận được sự chăm sóc của anh, sau đó để cho cô không thể rời bỏ anh, như vậy. . . . . . Khi cô đã thật sự rơi vào cạm bẫy ngọt ngào của anh thì sẽ không nhịn được mà nói thích anh yêu anh. . . . . .
Anh sẽ chờ em. . . . . . Tử Thất Thất. . . . . .
. . . . . .
Trước hồ bơi.
Khi gần tới bàn ăn đột nhiên Mặc Tử Hàn dừng bước, hai mắt kinh ngạc, sau đó lại lộ ra lạnh như băng hung ác, cuối cùng khuôn mặt tức giận.
Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn biến hóa trên mặt anh theo tầm mắt của anh quay đầu nhìn về phía bàn ăn.
"Này ~!"
Mặc Thâm Dạ đã sớm ngồi trên bàn, trong tay cầm dao nĩa, vừa ăn bữa ăn sáng, vừa hướng hai người bọn họ mỉm cười chào hỏi.
Anh ta tại sao lại ở nơi này?
Tử Thất Thất cùng Mặc tử hàn hai người ở trong lòng đồng thời nghĩ tới vấn đề giống như vậy.
"Hai người các ngươi thật đúng là ân ái nha, sáng sớm đã thân mật dính vào nhau, thật sự là làm tôi ghen tị chết đi!" Mặc Thâm Dạ mặt đố kỵ nói, chân mày thật sâu nhíu lại, dùng sức quyệt miệng, vẫn tiếp tục ăn bữa sáng.
"Làm sao anh ở nơi này?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Anh tới ăn điểm tâm, vốn là sau khi rời giường muốn ra ngoài đi một chút, hoạt động một chút gân cốt, vừa vặn nhìn thấy một bàn mĩ vị, mà đúng lúc đó, bụng của anh đột nhiên réo lên, cho nên cũng không khách khí ngồi xuống ăn một chút, thế nào? Đây là bữa ăn sáng của các ngươi ? Vậy thì mau tới cùng nhau ăn a!" Mặc Thâm Dạ vô cùng không khách khí nói xong, miệng lại cắn một miếng sandwich, ngoắc bọn họ tới.
Mặc Tử Hàn chân mày thật sâu nhíu lại, lạnh lùng chất vấn, "Tối hôm qua anh ở đây?"
"Không sai, nơi này là nhà của anh, anh không ở đây thì ở đâu?" Anh ta một bộ dáng biết rõ còn hỏi.
"Nơi này không phải nhà của anh, về sau không cho phép anh bước chân vào đây , cút ra ngoài cho tôi!"
Cút?
Mặc Thâm Dạ trong nháy mắt thay đổi lạnh như băng, cố gắng tiêu hóa hết những thứ mình vừa ăn sau đó từ từ ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói, "Mặc Tử Hàn, đừng quên tôi là anh của chú, lúc nói chuyện nhất định phải chú ý một chút từ ngữ của mình, mặc dù cá nhân tôi cũng không phải đặc biệt để ý, nhưng là tối thiểu. . . . . . ở trước mặt phụ nữ cho tôi chút mặt mũi!"
Mặc Tử Hàn nhìn vẻ mặt của anh ta, anh biết rõ anh ta đã bắt đầu tức giận. Cũng đã bao nhiêu năm không nhìn thấy anh ta lộ ra vẻ mặt như thế rồi ? Đã bao nhiêu năm chưa từng thấy anh ta tức giận?
"A. . . . . ." Anh đột nhiên cười khẽ, sải bước dài, đi tới bên cạnh bàn ăn, đem Tử Thất Thất thận trọng đặt ở trên ghế, sau đó ngồi xuống đối diện với cô, hờ hững quay đầu, nhìn mặt của anh ta, từng chữ từng câu mà nói, "Mời. . . . . . Lập. . . . . . tức. . . . . . Cút ra khỏi nơi này!"
Lại một lần nữa dùng ánh mắt đó, anh không sợ hãi chút nào!
Mặc Thâm Dạ hai mắt âm trầm theo dõi anh, đột nhiên, khóe miệng của anh nâng lên nụ cười tà ác, giễu cợt nói, "Bảo tôi cút ra ngoài? Chú có tư cách sao? Đừng quên, nhà này ngoài mặt là của chú, nhưng ba trước khi chết không có lập bất kỳ di chúc, chú mặc dù có thể lấy thân phận Nhất Gia Chi Chủ, đó là bởi vì tôi không tranh giành với chú, nếu như hiện tại ra tòa án, tôi với thân phận là trưởng nam. . . . . . quyền thừa kế chắc sẽ lớn hơn chú nhiều chứ?"
Trong nháy mắt biểu tình của Mặc Tử Hàn lạnh lùng, tức giận nhìn chằm chằm anh ta.
Tử Thất Thất ở giữa nhìn thấy trận chiến giữa hai anh em bọn họ, đột nhiên chen vào lớn tiếng nói, "Hai người các ngươi đủ rồi, ầm ỉ gì thế, có gì tốt sao? Nếu là anh em, thì không thể chung sống hòa thuận sao?"
". . . . . ."
". . . . . ."
Hai người cùng nhau trầm mặc, nhưng là thái độ rất dễ nhận thấy còn là hoàn toàn Thủy Hỏa Bất Dung.
"Tiểu Thất Thất, tôi nể mặt cô, không cùng nó tranh cãi nữa!" MặcThâm Dạ dời tầm mắt nhìn cô, thái độ trong nháy mắt chuyển thành bộ dáng hiền lành như một chú mèo nhỏ.
"Tiểu Thất Thất?" Mặc Tử Hàn đột nhiên giận dữ, "Ai cho anh được gọi cô ấy như vậy hả ?"
"Tôi muốn gọi thế nào liền gọi như thế, mắc mớ gì tới chú?" Mặc Thâm Dạ khó chịu cau mày.
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép anh được gọi cô ấy như vậy!"
"Người phụ nữ của chú? Vậy thì thế nào? Yêu nhau cũng có thể chia tay, vợ chồng cũng có thể ly hôn, coi như cô ấy bây giờ là người phụ nữ của chú, ai có thể bảo đảm ngày mai cô ấy vẫn là người phụ nữ của chú? Nói không chừng đến ngày mai. . . . . . cô ấy sẽ trở thành người của tôi!"
"Mặc Thâm Dạ!" Mặc Tử Hàn đột nhiên đứng lên, tức giận trợn trừng mắt nhìn anh ta, hung hăng nói, "Anh tự đâm đầu vào chỗ chết!"
"A. . . . . . Muốn cho tôi chết?" Mặc Thâm Dạ gương mặt chê cười, giễu cợt nói, "Chỉ bằng bản lĩnh của chú sao, còn quá non!"
"Ngươi. . . . . ."
"Đủ rồi ——" Tử Thất Thất lại một lần nữa rống to, ngăn cản hai người bọn họ cãi vả.
"Mặc Thâm Dạ, anh vừa nói nể mặt tôi, không cùng anh ta tranh cãi sao? Mặc Tử Hàn, anh mới vừa mới đối xử dịu dàng với tôi mà sao giờ lại hành động như thế? Ngồi xuống cho tôi, lập tức!"
Hai người thấy cô tức giận, trợn mắt nhìn nhau một cái, sau đó Mặc Thâm Dạ thu hồi tầm mắt, Mặc Tử Hàn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, không khí. . . . . . Vô cùng xấu hổ .
"Đúng rồi. . . . . ." Mặc Thâm Dạ đột nhiên mở miệng, nhìn Tử Thất Thất nói, "Tối hôm qua ngủ có ngon không? Tôi ở trong phòng hình như nghe được rất nhiều thanh âm kỳ quái."
"Ách. . . . . ." Tử Thất Thất chần chờ, "Ừ, hoàn hảo!"
"Nó không có làm gì bất chính với cô chứ?" Anh tặc lưỡi hỏi.
"Ừ!" Tử thất Thất lúng túng trả lời.
Mặc Thâm Dạ gương mặt tà ác, đến gần cô, nhỏ giọng nói, "Thuốc của tôi cũng không tệ lắm phải không ?"
"Miễn!" Tử thất Thất lập tức cự tuyệt.
"Ha ha ha. . . . . ." Mặc Thâm Dạ vui vẻ cười, sau đó nói tiếp, "Thật ra thì tôi nghe được Hỏa Diễm nói các ngươi sẽ đến nơi này ăn cơm, cho nên cố ý ở lại chờ cô đấy!"
"Chờ tôi?" Tử thất Thất nghi ngờ.
"Không sai, có một câu muốn cô giúp tôi chuyển tới Mặc Thiên Tân!"
Thiên Tân?
"Nói cái gì?" Cô vội vàng hỏi.
"Nói với nó: trời sinh voi sinh cỏ. . . . . . Tôi đã làm hết khả năng rồi. Tất cả là ý trời!" Mặc Thâm Dạ đem nguyên văn lời của Phương Lam truyền đạt lại cho cô.
Tử Thất Thất hơi cau mày.
Có người nhờ anh ta chuyển lời sao?
Chẳng lẽ là Tiểu Lam?
Như vậy chuyện ngày hôm qua anh ta nói, chẳng lẽ là Thiên Tân muốn anh ta giúp một tay liên lạc Tiểu Lam? Nhưng là ngày hôm qua anh ta rõ ràng cái gì cũng không chịu nói, tại sao hiện tại lại nói cho cô biết?
Đột nhiên, tầm mắt của cô nhìn về phía Mặc Tử Hàn ở đối diện. Anh đang tức giận, hai mắt càng thêm lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia.
Anh ta là cố ý, cố ý nói ra những lời này để chọc giận Mặc Tử Hàn, cố ý biểu hiện giống như anh ta cùng hai mẹ con bọn họ vô cùng thân mật, làm Mặc Tử Hàn tức giận càng lúc càng lớn, mà anh ta ở một bên vui vẻ thưởng thức, nhìn có chút hả hê.
Người đàn ông này tính tình. . . . . . Thật sự có đủ ác liệt.
"Tốt lắm, tôi không quấy rầy các ngươi ăn điểm tâm, tôi còn có chuyện, đi trước!" Mặc Thâm Dạ đột nhiên đứng lên, anh ăn uống no đủ, hơn nữa cũng chơi đã, cho nên thức thời lập tức rời đi, nhưng vừa đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người nhìn Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi, "Tiểu Thất Thất, phía sau lưng của cô. . . . . . có phải xăm một một con rồng mắt đỏ như máu?"
Tử Thất Thất không khỏi cả kinh.
Anh ta làm sao biết?
Mặc Thâm Dạ nhìn vẻ mặt của cô, trong nháy mắt liền đoán được đáp án.
"Xem ra. . . . . . Nó đã giúp cô xăm lên rồi, không trách được lại bảo vệ cô cẩn thận như vậy, chỉ là. . . . . . Muốn chân chính trở thành vợ của thủ lĩnh hắc đạo, còn cần làm tiếp một chuyện rất quan trọng!"
Chuyện rất quan trọng?
Tử Thất Thất nghi ngờ, hai mắt theo dõi anh, chờ đợi anh nói tiếp, nhưng. . . . .
"Mặc Thâm Dạ, câm miệng của anh lại, nhanh lên một chút cút cho tôi" Mặc Tử Hàn đột nhiên rống giận.
"A. . . . . . Tôi cảnh cáo chú Mặc Tử Hàn, nếu như muốn để cho tôi câm miệng, thì nói lễ phép một chút, bằng không tôi sẽ đem toàn bộ nói cho cô ấy biết, để cho cô ấy không dám đến gần chú!"
Mặc Tử Hàn hung hăng nhìn chằm chằm anh ta, nắm chặt hai quả đấm của mình, nhưng không mở miệng, giống như chỉ sợ anh ta sẽ làm thật.
"A. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Tôi đi, bái bai!" Mặc Thâm Dạ đắc ý nói xong, liền sải bước tiêu sái tránh ra.
Tử Thất Thất nhìn bóng lưng anh ta nghênh ngang rời đi, sau đó lại nhìn bộ mặt tức giận khẩn trương của Mặc Tử Hàn, chân mày không khỏi nhíu lại, càng ngày càng hiếu kỳ những điều mà Mặc Thâm Dạ vừa úp úp mở mở nói.
Còn phải làm một chuyện?
Muốn trở thành vợ của anh còn cần làm chuyện gì?
"Mới vừa lời của anh ta, là có ý gì?" Cô mở miệng hỏi.
Khuôn mặt Mặc Tử Hàn lạnh đi, đè ngọn lửa tức giận vừa mới dâng lên xuống, rũ hai mắt xuống, cầm dao nĩa trên bàn , không chút để ý nói, "Dù sao anh cũng không có ý định cùng em kết hôn, em biết cũng vô ích!"
Không có ý định cùng cô kết hôn?
Tử Thất Thất nghe được câu này đồng thời, trái tim giống như bị đao đâm vào, tan nát cõi lòng.
Đây là lần thứ hai.
Quả nhiên anh ta chỉ là muốn vui đùa một chút với cô mà thôi, quả nhiên cô chỉ là một Con Rối mà thôi, quả nhiên anh ta chỉ là coi cô như một đồ vật vô tri vô giác , đuổi là đi, gọi là đến, muốn cô trở thành nhân tình bí mật. . . . . .
Cô lần nữa tỉnh mông!
Lần này hoàn toàn tỉnh táo.
"Nếu không có ý định cùng tôi kết hôn, vậy anh muốn tôi ở chỗ này ở bao lâu?" cô chợt bình tĩnh hỏi.
"Cả đời!" Anh kiên định trả lời.
"Cả đời? Anh muốn giam giữ tôi cả đời?"
Mặc Tử Hàn nghe cô hỏi..., không khỏi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bi thương của cô, nói, "anh cũng không muốn nhốt em, nếu như em muốn đi đâu, nói cho anh biết, anh sẽ dẫn em đi!"
"Anh dẫn tôi đi?"
"Không sai!"
"Vậy nếu như không có anh thì sao?" Tử Thất Thất đột nhiên hỏi ngược lại, "Nếu như không có lời của anh. . . . . . Tôi cũng không thể đi đúng không?"
". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn cô.
"Trả lời tôi đi, nói cho tôi biết. . . . . . Có phải là không có lời nói của anh, tôi đời đời kiếp kiếp cũng không thể bước ra cửa chính một bước?"
". . . . . ." Mặc Tử Hàn như cũ trầm mặc, thẳng tắp nhìn hai mắt của cô.
"Trả lời tôi . . . . ."
". . . . . ."
"Trả lời tôi. . . . . ."
". . . . . ."
"A. . . . . ." Cô cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng cười một tiếng, lợi dụng nụ cười xinh đẹp che giấu nỗi đau của mình, nhàn nhạt nói, "Tôi hiểu, chúng ta ăn sáng đi!"
Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt cười nhạt của cô, chân mày không khỏi hơi nhíu lên, đột nhiên mở miệng, "Em thật hiểu rõ rồi sao ? Nếu như anh nói anh chỉ là muốn em ở lại bên cạnh anh cả đời mà thôi, em sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh cả đời sao? Em sẽ thề tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh sao? Nếu như em có thể. . . . . . Anh sẽ thả tự do cho em!"
". . . . . ." Lần này đến phiên Tử thất Thất trầm mặc.
"Em có thể không?" Anh lại một lần nữa hỏi.
". . . . . ."
"Có thể không?"
". . . . . ."
"A. . . . . ." Anh cũng đột nhiên cười khẽ một tiếng , nhàn nhạt nói, "Anh cũng hiểu vậy, ăn sáng đi!"
Giữa hai người không khí từ mới vừa ấm áp trong nháy mắt biến chuyển thành lạnh như băng, thật vất vả anh mới đem khoảng cách của hai người gần hơn, Nhưng mà đột nhiên. . . . . . Lại biến thành cách xa muôn trùng. . . . . .
Cái tên Mặc Thâm Dạ kia, tại sao cố tình khơi gợi như vậy. Nếu hắn không nói thì làm sao cô có thể biết được?
Hắn tuyệt đối là cố ý.
Bởi vì hắn có hứng thú, chính là đem sự thống khổ của người khác làm trò vui cho mình. . . . . .
Đáng chết!
※※※
Biệt thự nhà họ Bách.
Bách Hiên cả đêm mất ngủ, sáng sớm liền rời giường, lại chậm chạp không đi ra khỏi phòng. Bởi vì anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt của mọi người trong nhà, càng không muốn đi làm, thậm chí ngay cả cơm cũng không muốn ăn, ngay cả nước cũng không muốn uống. . . . . . Anh đã không chỉ một lần nghĩ tới cái chết, nhưng anh lại không cam lòng, không cam lòng bỏ đi bảy năm cố gắng, cuối cùng trở thành vô ích.
"Rắc rắc!"
Anh rốt cuộc mở cửa đi ra, nhưng lại lập tức thấy được khuôn mặt anh không muốn nhìn thấy nhất.
"Anh Hiên!" Hạ Thủy Ngưng nhìn anh cười, đứng ở cửa đợi anh thật lâu.
Hai mắt Bách hiên nhanh chóng lướt qua cô, sau đó trực tiếp xoay người hướng cầu thang đi, không ăn cơm, trực tiếp đi làm.
Nhưng Hạ Thủy Ngưng thấy anh hoàn toàn không để ý tới cô, lập tức sải bước vọt tới trước mặt của anh, dang hai tay, ngăn trở đường đi của anh.
Hai chân Bách Hiên đột nhiên dừng lại, hai mắt rốt cuộc dừng lại ở trên người của cô, lạnh lùng nói, "Tránh ra!"
"Anh Hiên, anh có thể không để ý tới em, có thể không nói chuyện với em, có thể không nhìn thấy sự tồn tại của em, nhưng là có thể nghe em nói một câu không?" Hạ Thủy Ngưng dũng cảm nói lên yêu cầu.
"Cô muốn nói gì?" Bách Hiên không nhịn được hỏi.
Trên mặt Hạ Thủy Ngưng nháy mắt lộ ra nụ cười vui vẻ, hạ tay xuống, tiến lên một bước, đến gần anh nói, "Em đã hoãn đám cưới tới 3 tháng sau, em muốn dùng ba tháng để anh thích em, làm cho anh yêu em, cam tâm tình nguyện cùng em kết hôn, lấy em làm vợ, cho nên. . . . . ." Cô đột nhiên cắt đứt thanh âm của mình, nhanh chóng hôn lên má anh, sau đó kiên định nói, "Em muốn anh, không phải là anh thì không được!"
Cô nói xong, liền mắc cỡ đỏ mặt, nhanh chóng chạy đi!
Bách Hiên ngơ ngác sững sờ tại chỗ, hồi lâu cũng không hồi hồn, sau lưng lại truyền đến âm thanh hả hê của một người nào đó. . . . . .
/357
|