Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau
Chương 164: Bình thường bình thường. . . . . . Thế giới thứ ba. . . . . . !
/357
|
Mặc Thiên Tân hít sâu một hơi, điều chỉnh lại đôi chân của mình, đầu nó choáng váng tới muốn xỉu. Nó đã chạy bộ suốt ba giờ trong đêm nay.
Mặc Thâm Dạ giương đôi mắt giảo hoạt nhìn nó chờ đợi nó đuổi kịp anh.
"Bác, hai chúng ta là không đánh nhau thì không quen biết, có thể cũng coi là bạn tốt đi?" Cậu cố ý nhấn mạnh vào chữ ‘ tốt’.
"Ừ, xem như thế đi!" Mặc Thâm Dạ gật đầu.
“Nếu là bạn tốt cháu không thể bán đứng bác nha!" Cậu dò ý tứ nói.
"Dĩ nhiên!"
"Đây chính là chú nói nhé, nam tử hán đại trượng phu, một lời đã nói. . . . . ."
"Bốn ngựa không đuổi kịp!"
"Được!" Mặc Thiên Tân đột nhiên vươn tay, thần thần bí bí nói, "Đến đây, cúi đầu xuống!"
Mặc Thâm Dạn nghi ngờ từ từ cúi đầu, Mặc Thiên mới đến gần lỗ tai của anh,ghé sát vào tai anh nói mấy câu.
Thổ Nghiêu nhíu chặt mày lại!
Hiện tại anh nên ra tay ngăn cản bọn họ lại sao? Ngộ nhỡ đả thương tiểu thiếu gia thì sao? Nhưng nếu anh động thủ, sợ rằng chẳng những không bảo vệ được tiểu thiếu gia, thậm chí còn chọc cho đại thiếu gia nổi giận. Coi như anh bảo vệ tiểu thiếu gia, một nhát đánh chết đại thiếu gia, đó chính là trực tiếp chọc giận đại thiếu gia. Tiếp đó những lão già kia sẽ bắt đầu gây chuyện làm cho mọi việc trở nên rắc rối hơn.
Nhưng là tiểu thiếu gia đang nói chuyện gì vậy? Không phải là đang bày trò ma quỷ gì để cùng phu nhân chạy trốn chứ? Như vậy điện hạ nên làm sao đây?
Rốt cuộc bên quan trọng hơn đây? Anh thật sự không biết nên làm thế nào?
"A, bác hiểu rồi!" Mặc Dạ Thâm đột nhiên đứng thẳng lên, gương mặt nở nụ cười sáng lạn, giống như có chuyện gì thú vị xảy ra.
"Cứ quyết định như vậy đi, bác nhất định phải làm giúp cháu đấy nhé!" Mặc Thiên Tân dặn dò lần nữa.
"Yên tâm đi, chuyện nhỏ mà thôi!"
"Vậy thì cám ơn bác!"
"Khách khí khách khí!"
Giữa hai người không khí đột nhiên thay đổi.
"Tốt lắm, nếu lời đã nói xong rồi, vậy bác đi trước đây!" Mặc Dạ Thâm nói xong, liền xoay người hướng cửa thư phòng đi ra ngoài.
"Hẹn gặp lại bác, có rãnh rỗi nhất định phải tới đây chơi với cháu đó!" Mặc Thiên Tân gương mặt vui vẻ, lưu luyến không rời nói.
Mặc Dạ Thâm đưa lưng về phía cậu, giơ tay phải của mình lên vẫy vẫy, sau đó đi ra khỏi cửa phòng.
Giải quyết xong!
Mặc Thiên Tân xoay người, nhìn gương mặt Thổ Nghiêu đang rối rắm khó hiểu, vội vàng nhiệt tình tiến lên.
"Tên nhà quê. . . . . ." Cậu thay đổi gọi, thanh âm cũng thay đổi nhu hòa rất nhiều, mặt tươi cười mà nói, "Chú yên tâm, tôi cùng bác thật ra thì cũng không có nói gì , chỉ là để cho ông ấy giúp tôi đi làm chút ít chuyện mà thôi, tôi cam đoan với chú, bác tôi tuyệt đối sẽ không giúp tôi chạy trốn, hơn nữa chú cũng có thể đem tất cả những chuyện vừa xảy ra nói lại với ba tôi, không có chuyện gì, ba sẽ không trách chú đâu. . . . . . Không cần khẩn trương như vậy, thả lỏng, . . . . . . Chúng ta tiếp tục đi học!"
Cậu ta mở miệng lại gọi ‘ bác tôi ’, thái độ hoàn toàn so với 10' trước hoàn toàn xoay chuyển 180°.
Thổ Nghiêu hơi nhíu chân mày.
Mới vừa anh do dự chậm chạp không ra tay, hiện tại hối hận cũng không kịp, chỉ có thể chờ điện hạ trở lại, đem những chuyện đó nói rõ ràng với anh ta.
Ai. . . . . .
Anh trầm trầm than thở trong lòng.
※※※
Lầu hai
Phòng ngủ chính.
Tử Thất Thất đang nằm ở trên giường, bên trái đặt mấy cuốn sách, bên phải để laptop, mà trên đầu giường để trái cây còn có một cốc trà, nhưng cô lại ngơ ngác ngẩn người, không nhúc nhích, không tập trung nhìn về phía trước.
Một giờ. . . . . . Hai giờ. . . . . . Ba giờ. . . . . .
Buổi sáng cứ như vậy trôi qua, nhưng cô vẫn duy trì cái tư thế kia.
Đang suy nghĩ cái gì sao?
Không phải!
Đầu óc của cô trống rỗng, không có gì cả.
"Này, công chúa của tôi ơi, hai mắt cô vô hồn, vẻ mặt ngốc nghếch, thân thể cứng ngắc. Có phải là cần tôi giúp cô giải trừ khổ tương tư không?"
Người nào?
Tử Thất Thất nghe thấy tiếng ai đó đột nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc Thâm Dạ đang ngồi vắt vẻo trên khung cửa sổ , ái muội mỉm cười nhìn cô.
"Làm sao anh lại tới đây?" Tử Thất Thất hơi cau mày.
"Đối với phụ nữ tôi có nguyên tắc là sẽ theo đến tận cùng đuổi đến tận cùng!" Mặc Thâm Dạ nói xong, liền nhảy xuống, hai chân nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt đầy đắc ý mặt của anh ta, sau đó nói, "Lần này anh tới tìm tôi là có việc gì?"
"Xin chỉ giáo?" Anh hỏi ngược lại.
"Ngày hôm qua anh cố ý đến gần tôi, trong miệng vừa nói là thực hiện nguyện vọng của tôi, nhưng kì thực là muốn mang tôi đến tập đoàn King, để cho tôi đem tin tức có người đang theo dõi Mặc Tử Hàn nói cho anh ta biết. Từ chuyện này có thể thấy anh đang có âm mưu gì đó. Cho nên lần này tới tìm tôi, tuyệt đối không thể không có nguyên nhân!" Tử Thất Thất phân tích rõ ràng .
"Lợi hại nha!" Mặc Thâm Dạ giả bộ kinh ngạc, sau đó đi tới bên giường, cười nói, "Không nghĩ tới một người phụ nữ như cô lại có khả năng phân tích tốt thế. Thật làm cho tôi được mở rộng tầm mắt!"
"Bình thường thôi!" Tử thất Thất khiêm tốn nói.
"Ha ha ha. . . . . . Còn có người thông minh hơn cô sao? Là ai vậy?" Anh vui vẻ hỏi.
"Thứ nhất là bạn của tôi, thứ hai chính là con trai bảo bối của tôi!"
"A? Tôi mới vừa từ con trai bảo bối của cô tới đây, chính là nó nói tôi tới thăm cô một chút!"
"Anh vừa từ đó tới sao? Đợi chút. . . . . . Anh mới vừa nói thuận tiện? Đây là ý gì?" Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn anh, bắt được trọng điểm chất vấn.
Mặc Thâm Dạ hơi thẳng vai lên, sau đó tùy ý ngồi trên giường, nhẹ giọng trả lời, "Không có ý gì, chính là con trai cô có chút việc nhờ vả tôi làm giúp nó. Sau đó thuận tiện tới thăm bệnh tình của cô một chút. Chỉ là. . . . . ." Anh đột nhiên kéo dài thanh âm, nói tiếp, "Tôi xem sắc mặt cô rất hồng hào, không giống như là có bệnh?"
"Đừng có lảng tránh sang chuyện khác, nói, Thiên Tân nó cầu xin anh làm chuyện gì?" Tử Thất Thất cố ý hỏi tới.
"Đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, phụ nữ như cô không cần nhúng tay vào. Hơn nữa tôi làm sao có thể sẽ đem bí mật quan trọng như vậy nói ra đây?" Mặc Thâm Dạ giương mặt lên đáp.
"A? Là thế phải không? Vậy nếu như tôi cầu xin anh nói cho tôi biết, anh sẽ cự tôi sao?" Tử Thất Thất gương mặt tà ác, nắm chặt tóc anh.
"Ách. . . . . ." Mặc Thâm Dạ trong nháy mắt á khẩu.
Nếu như anh nói cho cô biết, anh sẽ thành người không giữ lời hứa. Nhưng nếu như anh không nói cho cô..., anh liền vi phạm nguyên tắc hành xử đối với phụ nữ của mình, này. . . . . .
"Công chúa của tôi, cô cũng không cần làm khó tôi, không bằng như vậy đi, tôi cam đoan với cô, chuyện con trai bảo bối của cô bảo tôi làm tuyệt đối không phải là chuyện gì nguy hiểm gì, chẳng qua là chuyện cực kỳ nhỏ cực kỳ nhỏ mà thôi!"
"Thật?" Tử Thất Thất không quá tin tưởng anh ta.
"Đương nhiên là thật, tôi mặc dù đã từng lừa gạt người khác, nhưng mà tôi cho tới bây giờ cũng không lừa gạt phụ nữ!" Mặc Thâm Dạ kiên định.
Tử Thất Thất chần chờ suy nghĩ một chút, sau đó buông tha nói, "Được rồi, vậy tôi cũng không hỏi tới, chỉ là. . . . . . Nếu như Thiên Tân đã xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ tính sổ với anh !"
"Không thành vấn đề!" Mặc Thâm Dạ vỗ ngực bảo đảm, sau đó lại lập tức thay đổi chủ đề , hỏi cô, "Cô rốt cuộc là làm sao? Bị bệnh gì?"
Tử Thất Thất trong nháy mắt lúng túng.
"Tôi không có bệnh!" Cô trả lời.
"Không có bệnh?" Mặc Thâm Dạ nghi hoặc nhìn cô xem cô có nói dối không. Sau đó tầm mắt lại nhìn xuống bên cạnh cô có rất nhiều sách cùng máy tính, trên đầu giường còn có trái cây và trà, lập tức bừng tỉnh hiểu ra mà nói, "Xem ra là do đứa em tốt của tôi, tính khí vẫn nóng nảy như vậy. Đối đãi với phụ nữ vô cùng thô lỗ, một chút cũng không hiểu được thương hương tiếc ngọc, lại làm cho cô không xuống giường được, thật là rất đáng giận rồi !"
Không. . . . . . Không xuống giường được?
Tử Thất Thất đỏ hết cả mặt, nhưng hai mắt lại hung hăng nhìn chằm chằm anh ta.
"Chỉ là cô yên tâm đi!" Mặc Thâm Dạ đột nhiên gương mặt ánh lên tà ác.
"Yên tâm?" Tử thất Thất nghi ngờ hỏi, "Yên tâm cái gì?"
"Cái này sao. . . . . . Thật ra thì tôi đã sớm nghĩ tới nó sẽ làm như vậy với cô, cho nên tôi hôm nay mang đến cho cô một món đồ tốt, tôi bảo đảm chỉ cần cô ăn nó, tối hôm nay Mặc tử Hàn tuyệt đối sẽ không dám đụng tới cô!"
Ăn?
Vừa nghe đến cái này, Thất Thất đột nhiên nghĩ tới một người.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Quả nhiên. . . . . . Mặc Thâm Dạ từ trong túi quần lấy ra một bình thuốc nhỏ, vừa đặt ở trong tay của cô, vừa nói, "Đây là tôi tỉ mỉ nghiên cứu, chỉ cần cô ăn nó, tối hôm nay Mặc Tử Hàn nhất định không dám đụng vào cô. Cô yên tâm, thuốc này tuyệt đối vô hại không có tác dụng phụ, hơn nữa hiệu quả chỉ trong mười hai giờ, mười hai giờ đi qua, cô sẽ trở lại bình thường!"
Tử Thất Thất nhìn bình thuốc nhỏ trong tay, thấp thỏm nói, "Đây là anh nghiên cứu?"
"Không sai!"
Tử Thất thất đổ mồ hôi !©¸®! (⊙﹏⊙|||)~
"Này. . . . . . Thuốc này tên gọi là gì? Chẳng lẽ là gì. . . . . . PC74748. . . . . . đúng không?"
Mặc Thâm Dạ giương đôi mắt giảo hoạt nhìn nó chờ đợi nó đuổi kịp anh.
"Bác, hai chúng ta là không đánh nhau thì không quen biết, có thể cũng coi là bạn tốt đi?" Cậu cố ý nhấn mạnh vào chữ ‘ tốt’.
"Ừ, xem như thế đi!" Mặc Thâm Dạ gật đầu.
“Nếu là bạn tốt cháu không thể bán đứng bác nha!" Cậu dò ý tứ nói.
"Dĩ nhiên!"
"Đây chính là chú nói nhé, nam tử hán đại trượng phu, một lời đã nói. . . . . ."
"Bốn ngựa không đuổi kịp!"
"Được!" Mặc Thiên Tân đột nhiên vươn tay, thần thần bí bí nói, "Đến đây, cúi đầu xuống!"
Mặc Thâm Dạn nghi ngờ từ từ cúi đầu, Mặc Thiên mới đến gần lỗ tai của anh,ghé sát vào tai anh nói mấy câu.
Thổ Nghiêu nhíu chặt mày lại!
Hiện tại anh nên ra tay ngăn cản bọn họ lại sao? Ngộ nhỡ đả thương tiểu thiếu gia thì sao? Nhưng nếu anh động thủ, sợ rằng chẳng những không bảo vệ được tiểu thiếu gia, thậm chí còn chọc cho đại thiếu gia nổi giận. Coi như anh bảo vệ tiểu thiếu gia, một nhát đánh chết đại thiếu gia, đó chính là trực tiếp chọc giận đại thiếu gia. Tiếp đó những lão già kia sẽ bắt đầu gây chuyện làm cho mọi việc trở nên rắc rối hơn.
Nhưng là tiểu thiếu gia đang nói chuyện gì vậy? Không phải là đang bày trò ma quỷ gì để cùng phu nhân chạy trốn chứ? Như vậy điện hạ nên làm sao đây?
Rốt cuộc bên quan trọng hơn đây? Anh thật sự không biết nên làm thế nào?
"A, bác hiểu rồi!" Mặc Dạ Thâm đột nhiên đứng thẳng lên, gương mặt nở nụ cười sáng lạn, giống như có chuyện gì thú vị xảy ra.
"Cứ quyết định như vậy đi, bác nhất định phải làm giúp cháu đấy nhé!" Mặc Thiên Tân dặn dò lần nữa.
"Yên tâm đi, chuyện nhỏ mà thôi!"
"Vậy thì cám ơn bác!"
"Khách khí khách khí!"
Giữa hai người không khí đột nhiên thay đổi.
"Tốt lắm, nếu lời đã nói xong rồi, vậy bác đi trước đây!" Mặc Dạ Thâm nói xong, liền xoay người hướng cửa thư phòng đi ra ngoài.
"Hẹn gặp lại bác, có rãnh rỗi nhất định phải tới đây chơi với cháu đó!" Mặc Thiên Tân gương mặt vui vẻ, lưu luyến không rời nói.
Mặc Dạ Thâm đưa lưng về phía cậu, giơ tay phải của mình lên vẫy vẫy, sau đó đi ra khỏi cửa phòng.
Giải quyết xong!
Mặc Thiên Tân xoay người, nhìn gương mặt Thổ Nghiêu đang rối rắm khó hiểu, vội vàng nhiệt tình tiến lên.
"Tên nhà quê. . . . . ." Cậu thay đổi gọi, thanh âm cũng thay đổi nhu hòa rất nhiều, mặt tươi cười mà nói, "Chú yên tâm, tôi cùng bác thật ra thì cũng không có nói gì , chỉ là để cho ông ấy giúp tôi đi làm chút ít chuyện mà thôi, tôi cam đoan với chú, bác tôi tuyệt đối sẽ không giúp tôi chạy trốn, hơn nữa chú cũng có thể đem tất cả những chuyện vừa xảy ra nói lại với ba tôi, không có chuyện gì, ba sẽ không trách chú đâu. . . . . . Không cần khẩn trương như vậy, thả lỏng, . . . . . . Chúng ta tiếp tục đi học!"
Cậu ta mở miệng lại gọi ‘ bác tôi ’, thái độ hoàn toàn so với 10' trước hoàn toàn xoay chuyển 180°.
Thổ Nghiêu hơi nhíu chân mày.
Mới vừa anh do dự chậm chạp không ra tay, hiện tại hối hận cũng không kịp, chỉ có thể chờ điện hạ trở lại, đem những chuyện đó nói rõ ràng với anh ta.
Ai. . . . . .
Anh trầm trầm than thở trong lòng.
※※※
Lầu hai
Phòng ngủ chính.
Tử Thất Thất đang nằm ở trên giường, bên trái đặt mấy cuốn sách, bên phải để laptop, mà trên đầu giường để trái cây còn có một cốc trà, nhưng cô lại ngơ ngác ngẩn người, không nhúc nhích, không tập trung nhìn về phía trước.
Một giờ. . . . . . Hai giờ. . . . . . Ba giờ. . . . . .
Buổi sáng cứ như vậy trôi qua, nhưng cô vẫn duy trì cái tư thế kia.
Đang suy nghĩ cái gì sao?
Không phải!
Đầu óc của cô trống rỗng, không có gì cả.
"Này, công chúa của tôi ơi, hai mắt cô vô hồn, vẻ mặt ngốc nghếch, thân thể cứng ngắc. Có phải là cần tôi giúp cô giải trừ khổ tương tư không?"
Người nào?
Tử Thất Thất nghe thấy tiếng ai đó đột nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc Thâm Dạ đang ngồi vắt vẻo trên khung cửa sổ , ái muội mỉm cười nhìn cô.
"Làm sao anh lại tới đây?" Tử Thất Thất hơi cau mày.
"Đối với phụ nữ tôi có nguyên tắc là sẽ theo đến tận cùng đuổi đến tận cùng!" Mặc Thâm Dạ nói xong, liền nhảy xuống, hai chân nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt đầy đắc ý mặt của anh ta, sau đó nói, "Lần này anh tới tìm tôi là có việc gì?"
"Xin chỉ giáo?" Anh hỏi ngược lại.
"Ngày hôm qua anh cố ý đến gần tôi, trong miệng vừa nói là thực hiện nguyện vọng của tôi, nhưng kì thực là muốn mang tôi đến tập đoàn King, để cho tôi đem tin tức có người đang theo dõi Mặc Tử Hàn nói cho anh ta biết. Từ chuyện này có thể thấy anh đang có âm mưu gì đó. Cho nên lần này tới tìm tôi, tuyệt đối không thể không có nguyên nhân!" Tử Thất Thất phân tích rõ ràng .
"Lợi hại nha!" Mặc Thâm Dạ giả bộ kinh ngạc, sau đó đi tới bên giường, cười nói, "Không nghĩ tới một người phụ nữ như cô lại có khả năng phân tích tốt thế. Thật làm cho tôi được mở rộng tầm mắt!"
"Bình thường thôi!" Tử thất Thất khiêm tốn nói.
"Ha ha ha. . . . . . Còn có người thông minh hơn cô sao? Là ai vậy?" Anh vui vẻ hỏi.
"Thứ nhất là bạn của tôi, thứ hai chính là con trai bảo bối của tôi!"
"A? Tôi mới vừa từ con trai bảo bối của cô tới đây, chính là nó nói tôi tới thăm cô một chút!"
"Anh vừa từ đó tới sao? Đợi chút. . . . . . Anh mới vừa nói thuận tiện? Đây là ý gì?" Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn anh, bắt được trọng điểm chất vấn.
Mặc Thâm Dạ hơi thẳng vai lên, sau đó tùy ý ngồi trên giường, nhẹ giọng trả lời, "Không có ý gì, chính là con trai cô có chút việc nhờ vả tôi làm giúp nó. Sau đó thuận tiện tới thăm bệnh tình của cô một chút. Chỉ là. . . . . ." Anh đột nhiên kéo dài thanh âm, nói tiếp, "Tôi xem sắc mặt cô rất hồng hào, không giống như là có bệnh?"
"Đừng có lảng tránh sang chuyện khác, nói, Thiên Tân nó cầu xin anh làm chuyện gì?" Tử Thất Thất cố ý hỏi tới.
"Đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, phụ nữ như cô không cần nhúng tay vào. Hơn nữa tôi làm sao có thể sẽ đem bí mật quan trọng như vậy nói ra đây?" Mặc Thâm Dạ giương mặt lên đáp.
"A? Là thế phải không? Vậy nếu như tôi cầu xin anh nói cho tôi biết, anh sẽ cự tôi sao?" Tử Thất Thất gương mặt tà ác, nắm chặt tóc anh.
"Ách. . . . . ." Mặc Thâm Dạ trong nháy mắt á khẩu.
Nếu như anh nói cho cô biết, anh sẽ thành người không giữ lời hứa. Nhưng nếu như anh không nói cho cô..., anh liền vi phạm nguyên tắc hành xử đối với phụ nữ của mình, này. . . . . .
"Công chúa của tôi, cô cũng không cần làm khó tôi, không bằng như vậy đi, tôi cam đoan với cô, chuyện con trai bảo bối của cô bảo tôi làm tuyệt đối không phải là chuyện gì nguy hiểm gì, chẳng qua là chuyện cực kỳ nhỏ cực kỳ nhỏ mà thôi!"
"Thật?" Tử Thất Thất không quá tin tưởng anh ta.
"Đương nhiên là thật, tôi mặc dù đã từng lừa gạt người khác, nhưng mà tôi cho tới bây giờ cũng không lừa gạt phụ nữ!" Mặc Thâm Dạ kiên định.
Tử Thất Thất chần chờ suy nghĩ một chút, sau đó buông tha nói, "Được rồi, vậy tôi cũng không hỏi tới, chỉ là. . . . . . Nếu như Thiên Tân đã xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ tính sổ với anh !"
"Không thành vấn đề!" Mặc Thâm Dạ vỗ ngực bảo đảm, sau đó lại lập tức thay đổi chủ đề , hỏi cô, "Cô rốt cuộc là làm sao? Bị bệnh gì?"
Tử Thất Thất trong nháy mắt lúng túng.
"Tôi không có bệnh!" Cô trả lời.
"Không có bệnh?" Mặc Thâm Dạ nghi hoặc nhìn cô xem cô có nói dối không. Sau đó tầm mắt lại nhìn xuống bên cạnh cô có rất nhiều sách cùng máy tính, trên đầu giường còn có trái cây và trà, lập tức bừng tỉnh hiểu ra mà nói, "Xem ra là do đứa em tốt của tôi, tính khí vẫn nóng nảy như vậy. Đối đãi với phụ nữ vô cùng thô lỗ, một chút cũng không hiểu được thương hương tiếc ngọc, lại làm cho cô không xuống giường được, thật là rất đáng giận rồi !"
Không. . . . . . Không xuống giường được?
Tử Thất Thất đỏ hết cả mặt, nhưng hai mắt lại hung hăng nhìn chằm chằm anh ta.
"Chỉ là cô yên tâm đi!" Mặc Thâm Dạ đột nhiên gương mặt ánh lên tà ác.
"Yên tâm?" Tử thất Thất nghi ngờ hỏi, "Yên tâm cái gì?"
"Cái này sao. . . . . . Thật ra thì tôi đã sớm nghĩ tới nó sẽ làm như vậy với cô, cho nên tôi hôm nay mang đến cho cô một món đồ tốt, tôi bảo đảm chỉ cần cô ăn nó, tối hôm nay Mặc tử Hàn tuyệt đối sẽ không dám đụng tới cô!"
Ăn?
Vừa nghe đến cái này, Thất Thất đột nhiên nghĩ tới một người.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Quả nhiên. . . . . . Mặc Thâm Dạ từ trong túi quần lấy ra một bình thuốc nhỏ, vừa đặt ở trong tay của cô, vừa nói, "Đây là tôi tỉ mỉ nghiên cứu, chỉ cần cô ăn nó, tối hôm nay Mặc Tử Hàn nhất định không dám đụng vào cô. Cô yên tâm, thuốc này tuyệt đối vô hại không có tác dụng phụ, hơn nữa hiệu quả chỉ trong mười hai giờ, mười hai giờ đi qua, cô sẽ trở lại bình thường!"
Tử Thất Thất nhìn bình thuốc nhỏ trong tay, thấp thỏm nói, "Đây là anh nghiên cứu?"
"Không sai!"
Tử Thất thất đổ mồ hôi !©¸®! (⊙﹏⊙|||)~
"Này. . . . . . Thuốc này tên gọi là gì? Chẳng lẽ là gì. . . . . . PC74748. . . . . . đúng không?"
/357
|