Khu nhà cao cấp Mặc gia.
Mặc Tử Hàn mặc chiếc áo sơ mi màu đen cùng với chiếc quần đen, mở 3 khuy áo phía trên lộ ra cơ ngực rắn chắc mờ mờ ảo ảo. Hơn nữa toàn bộ cơ thể bên ngoài anh đều được bao bọc bởi màu đen khiến cho vóc người thon dài càng lộ ra bên ngoài, cũng khiến cho người ta cảm thấy thần bí.
Ngồi trên ghế sô pha tao nhã cầm chiếc cốc có chân bên cạnh khẽ uống một ngụm chất lỏng màu hổ phách, sau đó bất giác nhìn về phía xa xa.
“Cốc cốc cốc”
Bất ngờ có tiếng gõ cửa, Mặc Tử Hàn nhanh chóng trở lại bình thường.
“Vào đi!”
Cửa phòng mở ra, Hỏa Diễm cầm tư liệu đã điều tra được mang tới trước mặt anh.
“Đã tìm được rồi?” Anh hỏi.
Hỏa Diễm vừa đưa tư liệu cho anh vừa nói: “Người phụ nữ kia tên là Tử Thất Thất. Lúc đầu là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, thế nhưng bảy năm trước công ty của bố cô ta bị phá sản cho nên trở thành hai bàn tay trắng. Hơn nữa còn trong tình trạng thiếu nợ, bố cô ta vì vậy nên mới nhảy lầu tự tử, người mẹ cũng chết theo, còn cô ta…”
“Điều tôi muốn nghe không phải là những cái này!” Mặc Tử Hàn cắt ngang lời anh ta lạnh lùng nói: “Cô ta đâu? Hiện đang ở đâu?”
“…” Hỏa Diễm chợt im lặng vài giây, sau đó cúi đầu nói: “Cô ta đã chết!”
“Cái gì?” Mặc Tử Hàn đột nhiên đứng bật dậy.
“Cậu vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.”
“Cô ta đã chết. Một tháng sau khi ba mẹ cô ta chết, cô ta cũng nhảy xuống biển tự tử.”
Nhảy xuống biển?
“SHIT! Chết tiệt!” Mặc Tử Hàn phẫn nộ chửi rủa.
Sao cô ta có thể chết? Không được sự cho phép của anh, sao cô ta dám tự sát?
Người đàn bà to gan!
“Đi tìm cho tôi!” Anh quát ra lệnh “Cho dù chết cũng phải đem xác cô ta về”
Hỏa Diễm kinh ngạc nhìn cơn thịnh nộ của anh.
Tại sao anh lại tức giận như vậy? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà.
Chợt nghĩ tới cái gì đó, anh ta sợ hãi nói: “Đại ca, không phải anh… để đồ vật kia ở chỗ cô ta chứ?”
“…” Mặc Tử Hàn im lặng không có phủ nhận.
Vào ngày đó của bảy năm trước, cảnh sát khắp nơi đều truy nã anh, những lão già trong hắc đạo cũng nhân cơ hội phái người tới giết anh. Bị cô lập tứ phía bất đắc dĩ anh đành phải đi lánh nạn ở nơi khác. Ấy vậy lại đụng phải người phụ nữ điên kia. Thế nhưng nhờ đụng phải cô ta khiến anh có được một kế hoạch tuyệt vời.
Chỉ cần đem vật đó để trên người cô ta, như vậy cảnh sát và đám người trong hắc đạo kia mãi mãi không thể tìm được, càng không thể nghĩ ra. Không có vật kia, cảnh sát cũng không thể phán tội tử hình cho anh, mà vị trí đế vương hắc đạo kia cũng không ai có thể ngồi. Thế nhưng vị trí kia cũng không thể để không, phải có người thay thế anh trong khi anh an toàn ở tù. Đại khái là đứng đằng sau thao túng để Hỏa Diễm dùng bảy năm thay anh củng cố vị trí của mình. Nhưng người tính không bằng trời tính, anh không ngờ người phụ nữ kia lại đi tự sát.
“Tìm cho tôi, nhất định phải mang được đồ vật đó về!” Cho dù phải hút khô hết nước trên biển, anh cũng phải tìm được toàn bộ thi thể của cô ta.
“Vâng” Hỏa Diễm lập tức xoay người đi khỏi.
…
Bên ngoài khu nhà cao cấp.
Mặc Thiên Tân đáng yêu đeo cặp sách trên lưng, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo một cặp kính đen, cải trang đứng ở cổng.
“Mình chưa bao giờ gặp phụ thân đại nhân, hôm nay phải đến đùa với ba một chút, hì hì…”
Mặc Tử Hàn mặc chiếc áo sơ mi màu đen cùng với chiếc quần đen, mở 3 khuy áo phía trên lộ ra cơ ngực rắn chắc mờ mờ ảo ảo. Hơn nữa toàn bộ cơ thể bên ngoài anh đều được bao bọc bởi màu đen khiến cho vóc người thon dài càng lộ ra bên ngoài, cũng khiến cho người ta cảm thấy thần bí.
Ngồi trên ghế sô pha tao nhã cầm chiếc cốc có chân bên cạnh khẽ uống một ngụm chất lỏng màu hổ phách, sau đó bất giác nhìn về phía xa xa.
“Cốc cốc cốc”
Bất ngờ có tiếng gõ cửa, Mặc Tử Hàn nhanh chóng trở lại bình thường.
“Vào đi!”
Cửa phòng mở ra, Hỏa Diễm cầm tư liệu đã điều tra được mang tới trước mặt anh.
“Đã tìm được rồi?” Anh hỏi.
Hỏa Diễm vừa đưa tư liệu cho anh vừa nói: “Người phụ nữ kia tên là Tử Thất Thất. Lúc đầu là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, thế nhưng bảy năm trước công ty của bố cô ta bị phá sản cho nên trở thành hai bàn tay trắng. Hơn nữa còn trong tình trạng thiếu nợ, bố cô ta vì vậy nên mới nhảy lầu tự tử, người mẹ cũng chết theo, còn cô ta…”
“Điều tôi muốn nghe không phải là những cái này!” Mặc Tử Hàn cắt ngang lời anh ta lạnh lùng nói: “Cô ta đâu? Hiện đang ở đâu?”
“…” Hỏa Diễm chợt im lặng vài giây, sau đó cúi đầu nói: “Cô ta đã chết!”
“Cái gì?” Mặc Tử Hàn đột nhiên đứng bật dậy.
“Cậu vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.”
“Cô ta đã chết. Một tháng sau khi ba mẹ cô ta chết, cô ta cũng nhảy xuống biển tự tử.”
Nhảy xuống biển?
“SHIT! Chết tiệt!” Mặc Tử Hàn phẫn nộ chửi rủa.
Sao cô ta có thể chết? Không được sự cho phép của anh, sao cô ta dám tự sát?
Người đàn bà to gan!
“Đi tìm cho tôi!” Anh quát ra lệnh “Cho dù chết cũng phải đem xác cô ta về”
Hỏa Diễm kinh ngạc nhìn cơn thịnh nộ của anh.
Tại sao anh lại tức giận như vậy? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà.
Chợt nghĩ tới cái gì đó, anh ta sợ hãi nói: “Đại ca, không phải anh… để đồ vật kia ở chỗ cô ta chứ?”
“…” Mặc Tử Hàn im lặng không có phủ nhận.
Vào ngày đó của bảy năm trước, cảnh sát khắp nơi đều truy nã anh, những lão già trong hắc đạo cũng nhân cơ hội phái người tới giết anh. Bị cô lập tứ phía bất đắc dĩ anh đành phải đi lánh nạn ở nơi khác. Ấy vậy lại đụng phải người phụ nữ điên kia. Thế nhưng nhờ đụng phải cô ta khiến anh có được một kế hoạch tuyệt vời.
Chỉ cần đem vật đó để trên người cô ta, như vậy cảnh sát và đám người trong hắc đạo kia mãi mãi không thể tìm được, càng không thể nghĩ ra. Không có vật kia, cảnh sát cũng không thể phán tội tử hình cho anh, mà vị trí đế vương hắc đạo kia cũng không ai có thể ngồi. Thế nhưng vị trí kia cũng không thể để không, phải có người thay thế anh trong khi anh an toàn ở tù. Đại khái là đứng đằng sau thao túng để Hỏa Diễm dùng bảy năm thay anh củng cố vị trí của mình. Nhưng người tính không bằng trời tính, anh không ngờ người phụ nữ kia lại đi tự sát.
“Tìm cho tôi, nhất định phải mang được đồ vật đó về!” Cho dù phải hút khô hết nước trên biển, anh cũng phải tìm được toàn bộ thi thể của cô ta.
“Vâng” Hỏa Diễm lập tức xoay người đi khỏi.
…
Bên ngoài khu nhà cao cấp.
Mặc Thiên Tân đáng yêu đeo cặp sách trên lưng, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo một cặp kính đen, cải trang đứng ở cổng.
“Mình chưa bao giờ gặp phụ thân đại nhân, hôm nay phải đến đùa với ba một chút, hì hì…”
/357
|