Tiểu Vũ, buổi tối có rảnh thì lên kênh YY, bài hát được chọn rồi. Điện thoại di động vừa thông, giọng dịu dàng của Thiển Hề truyền vào trong tai của cô.
Hả? Trong phút chốc Hạ Thiên Vũ không kịp phản ứng, rầu rĩ trả lời lại Thiển Hề một đơn âm.
Cậu quên tháng trước gởi bài hát đi dự thi rồi sao? Thiển Hề bất đắc dĩ hỏi.
Ừ. . . . . .
Hình như là có một việc như thế.
Thật ra thì, Hạ Thiên Vũ còn yêu thích sáng tác, đặc biệt là sau khi quen biết với Thiển Hề - một người soạn lời bài hát, nên trở thành một đôi kết hợp mạnh mẽ. Tuy nhiên, hầu như họ chỉ viết bài hát cho tiểu thuyết của Thiển Hề, đôi khi, cũng sẽ viết một ca khúc phục cổ trên web, mặc dù không nổi tiếng nhưng cũng có rất nhiều người biết.
Sau khi xuất bản《 Bát Hoang 》thì trang web của Thịnh Thế thông báo thử giọng, chủ đề của bài hát cho bộ sưu tập trò chơi, Thiển Hề lại gởi bài hát mà Hạ Thiên Vũ viết vì 《 Bát Hoang Bí Quyết 》, và bây giờ, không khí lắng xuống, và cuối cùng bài hát này đã được tuyển chọn.
Buổi tối 8 giờ rưỡi lên YY520 thử giọng, đến lúc đó mình nhắc nhở cậu.
Ồ…”
Vì vậy, cô trò chuyện đang trả lời rồi. “Hả”, Ừ , Ồ.. sau khi nói ba đơn âm đơn giản, kết thúc cuộc nói chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn Kiều Y và Vương Miểu bên cạnh, khẽ mỉm cười, nói: Tôi xin lỗi”.
Kiều Y nhìn Hoan Hoan, vội nói: Chọn món trước đi, mình và Tiểu Hoan Hoan đói bụng lắm rồi.
Được. Hạ Thiên Vũ gật đầu, chuyện khác nhất thời cũng ném ra sau đầu đi.
Đợi ăn xong cơm tối, cô và Kiều Y tạm biệt Vương Miểu, sau đó dẫn theo Hoan Hoan đi dạo quanh khu mua sắm, về đến nhà thì đã tám giờ.
Hoan Hoan, con xem TV một chút, mẹ có việc cần phải giải quyết. Vào phòng khách, cô thuận tay mở ti vi, sau đó, ôm laptop vào thư phòng.
Thư phòng của cô, được chia thành hai phòng nhỏ bên trong và bên ngoài.
Phòng ngoài đặt một dãy kệ sách và bàn làm việc, ngoài ra còn đặt một hàng máy tính để bàn.
Còn phòng bên trong được đặt thiết bị ghi âm độc lập của cô, gọi là Phòng thu âm , là cô đặc biệt dùng để biên khúc (sáng tác ca khúc) và sử dụng để thu âm bài hát.
Cô đi tới trước bàn làm việc, để điện thoại di động sang một bên, rồi cất laptop đi, sau đó di chuyển con chuột, làm lại nhiều lần màn hình mới sáng lên.
Đập vào mắt là một cửa sổ nhắc nhở.
Bạn đã logout, tài khoản của bạn đang đăng nhập ở nơi khác! Cô nói thầm, đột nhiên tức giận.
Sau đó kiểm tra lại thời gian logout, nhất thời làm cô càng thêm buồn bực.
Mẹ nó! Cái tên trộm nick này cũng quá kiêu ngạo rồi!
Cô mới vừa mới hoàn thành dữ liệu “Trong Mộng Tầm Hoan” đã bị cưỡng chế logout?
Logout thì logout đi, dù sao cô cũng chẳng muốn lên.
Chẳng qua là cô cảm thấy thật lạ, tại sao chỉ sau khi cô kiểm tra các dữ liệu, ID của cô đã bị cưỡng chế logout đây?
Lúc ấy có mấy người đứng ở xung quanh cô, ngoại trừ nhóm người Thiên Địa Không Tha và mấy phóng viên tin đồn, cũng chỉ có Dạ Diệc Hàn.
Dạ Diệc Hàn!
Cô nhớ lại lúc đó, đột nhiên cô cảm thấy thông suốt!
Chuyện Dạ Diệc Hàn đánh lén người cũng làm ra được, mà trước đây cô lại đắc tội với anh, có thể anh muốn phá ID của cô.
Hơn nữa, lúc ấy Dạ Diệc Hàn đứng ở nơi đó, nói một câu rồi im lặng, ai biết có phải anh đi trộm ID Trong mộng Tầm Hoan hay không?
Nghĩ tới đây, cô càng thêm khẳng định, Dạ Diệc Hàn chính là người hại ID Trong mộng Tầm Hoan .
Bây giờ, cô có thể quên, lúc ấy mấy phóng viên tin đồn làm cho kênh
Hả? Trong phút chốc Hạ Thiên Vũ không kịp phản ứng, rầu rĩ trả lời lại Thiển Hề một đơn âm.
Cậu quên tháng trước gởi bài hát đi dự thi rồi sao? Thiển Hề bất đắc dĩ hỏi.
Ừ. . . . . .
Hình như là có một việc như thế.
Thật ra thì, Hạ Thiên Vũ còn yêu thích sáng tác, đặc biệt là sau khi quen biết với Thiển Hề - một người soạn lời bài hát, nên trở thành một đôi kết hợp mạnh mẽ. Tuy nhiên, hầu như họ chỉ viết bài hát cho tiểu thuyết của Thiển Hề, đôi khi, cũng sẽ viết một ca khúc phục cổ trên web, mặc dù không nổi tiếng nhưng cũng có rất nhiều người biết.
Sau khi xuất bản《 Bát Hoang 》thì trang web của Thịnh Thế thông báo thử giọng, chủ đề của bài hát cho bộ sưu tập trò chơi, Thiển Hề lại gởi bài hát mà Hạ Thiên Vũ viết vì 《 Bát Hoang Bí Quyết 》, và bây giờ, không khí lắng xuống, và cuối cùng bài hát này đã được tuyển chọn.
Buổi tối 8 giờ rưỡi lên YY520 thử giọng, đến lúc đó mình nhắc nhở cậu.
Ồ…”
Vì vậy, cô trò chuyện đang trả lời rồi. “Hả”, Ừ , Ồ.. sau khi nói ba đơn âm đơn giản, kết thúc cuộc nói chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn Kiều Y và Vương Miểu bên cạnh, khẽ mỉm cười, nói: Tôi xin lỗi”.
Kiều Y nhìn Hoan Hoan, vội nói: Chọn món trước đi, mình và Tiểu Hoan Hoan đói bụng lắm rồi.
Được. Hạ Thiên Vũ gật đầu, chuyện khác nhất thời cũng ném ra sau đầu đi.
Đợi ăn xong cơm tối, cô và Kiều Y tạm biệt Vương Miểu, sau đó dẫn theo Hoan Hoan đi dạo quanh khu mua sắm, về đến nhà thì đã tám giờ.
Hoan Hoan, con xem TV một chút, mẹ có việc cần phải giải quyết. Vào phòng khách, cô thuận tay mở ti vi, sau đó, ôm laptop vào thư phòng.
Thư phòng của cô, được chia thành hai phòng nhỏ bên trong và bên ngoài.
Phòng ngoài đặt một dãy kệ sách và bàn làm việc, ngoài ra còn đặt một hàng máy tính để bàn.
Còn phòng bên trong được đặt thiết bị ghi âm độc lập của cô, gọi là Phòng thu âm , là cô đặc biệt dùng để biên khúc (sáng tác ca khúc) và sử dụng để thu âm bài hát.
Cô đi tới trước bàn làm việc, để điện thoại di động sang một bên, rồi cất laptop đi, sau đó di chuyển con chuột, làm lại nhiều lần màn hình mới sáng lên.
Đập vào mắt là một cửa sổ nhắc nhở.
Bạn đã logout, tài khoản của bạn đang đăng nhập ở nơi khác! Cô nói thầm, đột nhiên tức giận.
Sau đó kiểm tra lại thời gian logout, nhất thời làm cô càng thêm buồn bực.
Mẹ nó! Cái tên trộm nick này cũng quá kiêu ngạo rồi!
Cô mới vừa mới hoàn thành dữ liệu “Trong Mộng Tầm Hoan” đã bị cưỡng chế logout?
Logout thì logout đi, dù sao cô cũng chẳng muốn lên.
Chẳng qua là cô cảm thấy thật lạ, tại sao chỉ sau khi cô kiểm tra các dữ liệu, ID của cô đã bị cưỡng chế logout đây?
Lúc ấy có mấy người đứng ở xung quanh cô, ngoại trừ nhóm người Thiên Địa Không Tha và mấy phóng viên tin đồn, cũng chỉ có Dạ Diệc Hàn.
Dạ Diệc Hàn!
Cô nhớ lại lúc đó, đột nhiên cô cảm thấy thông suốt!
Chuyện Dạ Diệc Hàn đánh lén người cũng làm ra được, mà trước đây cô lại đắc tội với anh, có thể anh muốn phá ID của cô.
Hơn nữa, lúc ấy Dạ Diệc Hàn đứng ở nơi đó, nói một câu rồi im lặng, ai biết có phải anh đi trộm ID Trong mộng Tầm Hoan hay không?
Nghĩ tới đây, cô càng thêm khẳng định, Dạ Diệc Hàn chính là người hại ID Trong mộng Tầm Hoan .
Bây giờ, cô có thể quên, lúc ấy mấy phóng viên tin đồn làm cho kênh
/72
|