Có thể chấp nhận chuyện như vậy sao? Đầu cô giống như bị chập mạch, nhưng mà lúc anh nói lời này, cô giống như là rất vui vẻ.
Vậy chúng ta thử ở chung một chỗ đi! Cô nhàn nhạt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, nói.
Thật sao? Anh lập tức thụ sủng nhược kinh(được yêu thương mà lo sợ).
Thật ra thì, em cũng thích anh! Chỉ là, anh còn chưa có nghe em nói thì đã rời đi xa như vậy rồi. Cô cười tự giễu.
Sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa. Anh nói chắc chắn.
Cô cười đến dịu dàng, trước mặt người khác, cô luôn luôn có vẻ lành lùng và máu lạnh, nhưng trước mặt anh, cô lại cười rất dịu dàng.
Hoan Hoan nhìn dáng vẻ hai người thâm tình, lấy tay che mắt: Mẹ, con không có nhìn lén nha!
Nghe được lời nói của Hoan Hoan, lúc này cô cảm thấy rất ngượng ngùng, may mà Dương Dịch mở miệng giải quyết Hoan Hoan.
Hoan Hoan có thích quà chú tặng hay không vậy! Anh cười khi thấy cô ngượng ngùng, nhưng anh cũng không nhẫn tâm làm cô quá xấu hổ.
Thích
Vậy, Hoan Hoan có muốn trở về phòng nghiên cứu hay không! Đôi mắt Hoan Hoan đảo qua đảo lại giữa Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch lúc này mới mở miệng lần nữa: Được ạ! Mẹ ơi, chú, con đi trước.
Ừ, Hoan Hoan đi đi! Anh vỗ nhẹ vào vai nhỏ của Hoan Hoan, đưa món đồ chơi trên bàn cho Hoan Hoan.
Đúng là quỷ quái!
Đúng vậy, gần đây Hoan Hoan càng ngày càng quỷ quái, thật sự nên dạy dỗ tốt mới được, nếu không lại muốn gây rắc rối cho em nữa! Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Hoan Hoan vui sướng chạy đi, Hạ Thiên Vũ không khỏi bật cười, chỉ vì một món đồ chơi nhỏ mà đã bị mua chuộc.
Không sao, đứa bé chính là ham chơi, trưởng thành sẽ tốt hơn, đứa bé như vậy mới vui vẻ nha! Em phải để cho tuổi thơ của Hoan Hoan vui vẻ chứ đừng biến thành tuổi thơ đau thương!” Trêu ghẹo nhìn cô, trong lòng tràn đầy vui mừng khi cô đồng ý làm bạn gái của mình.
Đâu có, anh không sợ sau này con bé trưởng thành sẽ bướng bỉnh chết à!
Vậy sau này anh đến dạy, là tốt. Trên mặt của cô xuất hiện mây hồng lần nữa, đây là nói sau này muốn làm ba của Hoan Hoan sao?
Anh … anh chắc chắn có thể dạy được không? Chắc chắn đó không phải là ý nghĩ của cô, không nên suy nghĩ quá nhiều.
Chỉ cần em chịu để cho anh dạy, anh chắc chắn sẽ dạy Hoan Hoan ngoan ngoãn, không gây rắc rối cho em! Dương Dịch chậm rãi đến gần Hạ Thiên Vũ, nhìn Hạ Thiên Vũ đỏ mặt trong nháy mắt, giống như táo đỏ xinh đẹp vậy, thật sự muốn hôn một cái.
Nhìn thấy mặt Dương Dịch càng ngày càng gần, gương mặt cô vốn đỏ trong nháy mắt cảm thấy nhiệt độ lên cao, còn vượt nhanh hơn trứng gà vừa mới ra lò.
Một khoảng yên lặng, cô cảm thấy tràn ngập không khí mập mờ trong phòng, khi mặt Dương Dịch cách mặt cô một khoảng thì từ từ ngừng lại.
Nhìn như vậy, vậy mà không nhìn ra trên mặt Tiểu Vũ có một chút tỳ vết nào, không phải đều nói khi khoảng cách gần thì tất cả khiếm khuyết sẽ bại lộ ra sao? Tại sao anh lại cảm thấy Tiểu Vũ càng xinh đẹp hơn chứ!
Đôi mắt của cô trong khoảng thời gian ngắn không biết đến tột cùng là nên đặt ở nơi nào, lúc im lặng đối diện với đôi mắt của Dương Dịch khiến cô không dời mắt được, đôi mắt kia lại giống như dòng nước xoáy sâu, muốn làm cho người ta chết chìm ở trong đó, dù là chỉ có một mắt, cũng có thể bị hấp dẫn thật sâu, cô không biết rốt cuộc là Dương Dịch thâm tình hấp dẫn cô, hay là Dương Dịch dùng đôi mắt hấp dẫn cô nữa, lúc này cái gì cô cũng đều không thề nhìn thấy, chỉ có đôi mắt kia.
Mẹ, Hoan Hoan muốn ăn trái cây! Giọng Hoan Hoan trong nháy mắt phá vỡ không khí mập mờ của hai người trong phòng khách, cũng làm cho khoảng cách giữa hai tách ra người trong nháy mắt, trên mặt
Vậy chúng ta thử ở chung một chỗ đi! Cô nhàn nhạt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, nói.
Thật sao? Anh lập tức thụ sủng nhược kinh(được yêu thương mà lo sợ).
Thật ra thì, em cũng thích anh! Chỉ là, anh còn chưa có nghe em nói thì đã rời đi xa như vậy rồi. Cô cười tự giễu.
Sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa. Anh nói chắc chắn.
Cô cười đến dịu dàng, trước mặt người khác, cô luôn luôn có vẻ lành lùng và máu lạnh, nhưng trước mặt anh, cô lại cười rất dịu dàng.
Hoan Hoan nhìn dáng vẻ hai người thâm tình, lấy tay che mắt: Mẹ, con không có nhìn lén nha!
Nghe được lời nói của Hoan Hoan, lúc này cô cảm thấy rất ngượng ngùng, may mà Dương Dịch mở miệng giải quyết Hoan Hoan.
Hoan Hoan có thích quà chú tặng hay không vậy! Anh cười khi thấy cô ngượng ngùng, nhưng anh cũng không nhẫn tâm làm cô quá xấu hổ.
Thích
Vậy, Hoan Hoan có muốn trở về phòng nghiên cứu hay không! Đôi mắt Hoan Hoan đảo qua đảo lại giữa Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch lúc này mới mở miệng lần nữa: Được ạ! Mẹ ơi, chú, con đi trước.
Ừ, Hoan Hoan đi đi! Anh vỗ nhẹ vào vai nhỏ của Hoan Hoan, đưa món đồ chơi trên bàn cho Hoan Hoan.
Đúng là quỷ quái!
Đúng vậy, gần đây Hoan Hoan càng ngày càng quỷ quái, thật sự nên dạy dỗ tốt mới được, nếu không lại muốn gây rắc rối cho em nữa! Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Hoan Hoan vui sướng chạy đi, Hạ Thiên Vũ không khỏi bật cười, chỉ vì một món đồ chơi nhỏ mà đã bị mua chuộc.
Không sao, đứa bé chính là ham chơi, trưởng thành sẽ tốt hơn, đứa bé như vậy mới vui vẻ nha! Em phải để cho tuổi thơ của Hoan Hoan vui vẻ chứ đừng biến thành tuổi thơ đau thương!” Trêu ghẹo nhìn cô, trong lòng tràn đầy vui mừng khi cô đồng ý làm bạn gái của mình.
Đâu có, anh không sợ sau này con bé trưởng thành sẽ bướng bỉnh chết à!
Vậy sau này anh đến dạy, là tốt. Trên mặt của cô xuất hiện mây hồng lần nữa, đây là nói sau này muốn làm ba của Hoan Hoan sao?
Anh … anh chắc chắn có thể dạy được không? Chắc chắn đó không phải là ý nghĩ của cô, không nên suy nghĩ quá nhiều.
Chỉ cần em chịu để cho anh dạy, anh chắc chắn sẽ dạy Hoan Hoan ngoan ngoãn, không gây rắc rối cho em! Dương Dịch chậm rãi đến gần Hạ Thiên Vũ, nhìn Hạ Thiên Vũ đỏ mặt trong nháy mắt, giống như táo đỏ xinh đẹp vậy, thật sự muốn hôn một cái.
Nhìn thấy mặt Dương Dịch càng ngày càng gần, gương mặt cô vốn đỏ trong nháy mắt cảm thấy nhiệt độ lên cao, còn vượt nhanh hơn trứng gà vừa mới ra lò.
Một khoảng yên lặng, cô cảm thấy tràn ngập không khí mập mờ trong phòng, khi mặt Dương Dịch cách mặt cô một khoảng thì từ từ ngừng lại.
Nhìn như vậy, vậy mà không nhìn ra trên mặt Tiểu Vũ có một chút tỳ vết nào, không phải đều nói khi khoảng cách gần thì tất cả khiếm khuyết sẽ bại lộ ra sao? Tại sao anh lại cảm thấy Tiểu Vũ càng xinh đẹp hơn chứ!
Đôi mắt của cô trong khoảng thời gian ngắn không biết đến tột cùng là nên đặt ở nơi nào, lúc im lặng đối diện với đôi mắt của Dương Dịch khiến cô không dời mắt được, đôi mắt kia lại giống như dòng nước xoáy sâu, muốn làm cho người ta chết chìm ở trong đó, dù là chỉ có một mắt, cũng có thể bị hấp dẫn thật sâu, cô không biết rốt cuộc là Dương Dịch thâm tình hấp dẫn cô, hay là Dương Dịch dùng đôi mắt hấp dẫn cô nữa, lúc này cái gì cô cũng đều không thề nhìn thấy, chỉ có đôi mắt kia.
Mẹ, Hoan Hoan muốn ăn trái cây! Giọng Hoan Hoan trong nháy mắt phá vỡ không khí mập mờ của hai người trong phòng khách, cũng làm cho khoảng cách giữa hai tách ra người trong nháy mắt, trên mặt
/72
|