“Thiếp thân tham kiến Thái Hậu.” Vũ Sương Nhi bất an đi đến trước mặt Thái Hậu, quy củ quỳ xuống, nàng biết hiện tại nếu không quỳ, lát nữa cũng sẽ phải lạy, không bằng bây giờ chủ động một chút.
Thái Hậu xanh mặt, tức sùi bọt mép nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi còn có mặt mũi gặp ai gia sao, ngươi thật sự là ác độc tâm địa, ngay cả con mình cũng có thể động thủ, ngươi còn có cái gì là không dám?”
Vũ Sương Nhi tái mặt, quỳ rạp xuống không dám ngẩng đầu lên, càng không dám trả lời, nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô, nhiều chỗ trên người còn ẩn ẩn đau nhưng nàng không dám nói, sợ lại khiến Thái Hậu càng thêm tức giận.
Chỉ là, Vũ Sương Nhi nghĩ sai rồi. Thái Hậu là người dễ nói chuyện như vậy sao? Tâm tư Thái Hậu là cỡ nào khôn khéo, là cỡ nào thâm trầm a, bà sao có thể dễ dàng buông tha nàng như vậy.
“Nếu hoàng tôn ai gia không tỉnh lại, hoặc là trở thành si điên, ai gia sẽ lấy mạng của ngươi.” Thái Hậu phán ra một câu đe dọa uy hiếp, thế này mới chậm rãi bớt giận.
Vũ Sương Nhi nghe vậy, nước mắt lại rơi xuống, nàng hiện tại hối hận vạn phần, ruột đều sắp thắt lại, nếu Tát Duệ có gì không hay xảy ra, nàng cũng sống không nổi nữa.
Nàng ô ô khóc, quỳ rạp trên mặt đất, đột nhiên không còn màng đến cái gì nữa, đột nhiên không còn cảm thấy cái gì nữa.
Tát Hoàn đứng bên cạnh, tức giận đến mức muốn tiến lên đá nàng mấy cái, nhưng hắn cố nén, hết thảy chờ Tát Duệ tỉnh lại lại nói, dù sao nữ nhân này, sẽ không có kết cục tốt.
Thái Hậu thấy bộ dạng chọc người tức giận của Vũ Sương Nhi như vậy, tâm tình chẳng mấy chốc trầm xuống, đứng lên đi ra ngoài. Tát Hoàn cũng vội vàng đuổi kịp, không ai thèm để ý tới Vũ Sương Nhi quỳ rạp trên mặt đất.
Trong phòng, bé thực nghe lời Lăng Nhược Nhược, ngoan ngoãn dựa theo lời nàng, thầm thì nho nhỏ vào tai Tát Duệ, nũng nịu kể lại những lần bọn họ cùng chơi với nhau.
Bé đại khái thực thích tiểu ca ca này, cho nên bé nói không ngừng, cái đầu nhỏ ghé vào giường, miệng nói nói, biểu tình phi thường sinh động phong phú, bộ dáng đáng yêu vô cùng.
Khi Thái Hậu và Tát Hoàn đi vào thì thấy ngay cảnh này, phát hiện đứa nhỏ đang nằm úp sấp cạnh ca ca mình, líu ríu nói thiệt nhiều chuyện thú vị.
Hai người bất giác sửng sốt, không biết bé đang làm cái gì, mà Lăng Nhược Nhược thì ngồi nhìn bên cạnh, chốc chốc lại rót một chén nước cho bé, chốc chốc lại dùng khăn ướt khẽ chậm lên hai cánh môi khô nứt của Tát Duệ.
“Cục cưng, con đang làm gì vậy?” Thái Hậu vội vàng hỏi, vẻ mặt mờ mịt.
Bé và Lăng Nhược Nhược cùng xoay người lại, bé đầu tiên lộ ra một nụ cười sáng lạn, nũng nịu nói: “Mẹ nói, chỉ cần cục cưng kể chuyện trước đây cho ca ca, ca ca sẽ nghe được, sẽ không lười ngủ nữa mà tỉnh lại chơi với cục cưng, bảo hộ cục cưng.” Cục cưng nói rành rọt, ra vẻ rất có đạo lý, hơn nữa bé vẫn luôn cảm thấy lời mẹ là chính xác nhất, bé thực tin tưởng.
Thái Hậu nghe vậy, lập tức hiểu được ý của bé, mặt mày cảm động, ôm chầm lấy bé, trong lòng càng thêm thích bé, yêu bé.
“Cục cưng ngoan, hoàng thái thái thật cao hứng.” Mắt Thái Hậu chợt đỏ hoe, bà có nhiều hoàng tử hoàng tôn như vậy, cư nhiên chỉ có bé mới khiến bà cảm thấy yêu thương.
Tát Hoàn cũng thực cảm động, hắn lặng lẽ nhìn sang Lăng Nhược Nhược, nữ nhân nàng đã dạy dỗ ra một đứa con nhu thuận, thông minh như vậy, bản thân lại hiền lành như thế, hắn cư nhiên năm đó lại thả nàng đi, còn hưu nàng! Hắn cảm thấy mình đúng là có bệnh!
Lăng Nhược Nhược bị bọn họ nhìn, cảm thấy có chút không được tự nhiên, khẽ nhích sang hướng khác, nàng rất không ngại ánh mắt bội phục của người khác.
“Đây là một biện pháp mà ta từng nghe tới , nghe nói có chút hiệu quả, vì thế mới nói cục cưng thử xem.” Nàng ngại ngùng giải thích, sợ bọn họ hoài nghi mình.
Thái Hậu và Tát Hoàn gật gật đầu, chỉ cần có hiệu quả, bọn họ đều nguyện ý thử. Hơn nữa thấy hai mẹ con thành tâm như vậy, bọn họ đâu nỡ trách tội.
“Ai gia về cung trước, các con ở lại chăm sóc Duệ Nhi cho tốt, cục cưng tạm thời ở lại vương phủ, có tin gì nhất định phải nói cho ai gia.” Thái Hậu mệt mỏi, nhàn nhạt phân phó.
Mọi người vội vàng nói: “Vâng, Thái Hậu.”
Thái Hậu gật gật đầu, vuốt đầu bé, mang tâm sự nặng nề rời khỏi vương phủ, về lại hoàng cung.
Thái Hậu đi rồi, bé và Lăng Nhược Nhược tiếp tục nói chuyện với Tát Duệ, chăm sóc phi thường cẩn thận, ngay cả Tát Hoàn cũng cảm động, quyết định ở lại cùng hai mẹ con.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…., vài ngày trôi qua, Tát Duệ nằm trên giường, vẫn không chút sinh khí như cũ, mặc kệ bé và Lăng Nhược Nhược gọi thế nào, hắn đều không mở mắt.
“Đại phu nói thế nào?” Không biết đã là vị đại phu thứ mấy, kể từ ngày Tát Duệ hôn mê, Tát Hoàn đã gọi hết Thái y trong cung đến, từng người lần lượt đến chẩn bệnh.
Lăng Nhược Nhược lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Vẫn là cách nói đó, chúng ta chỉ cần không buông tay, Duệ Nhi sẽ nhất định có thể tỉnh lại, hắn nhất định sẽ không có việc gì.”
Nhìn biểu tình vô cùng kiên định của nàng, Tát Hoàn cũng tràn ngập hy vọng, cảm động gật gật đầu: “Nhược Nhi, vất vả ngươi, còn có cục cưng nữa.”
Mấy ngày nay, bé không rời khỏi phòng Tát Duệ nửa bước, lúc không nói chuyện thì nắm tay Tát Duệ, ngay cả khi ngủ cũng ngủ ở chiếc giường nhỏ bên cạnh, ngày ngày canh chừng ca ca mình.
Người trong vương phủ từ trên xuống dưới đều biết, cảm tình giữa Tiểu Tiểu Vương gia và Tiểu Vương gia tốt lắm, ai nấy đều khen hành vi của bé không dứt miệng.
Vũ Sương Nhi không tới thăm Tát Duệ, bởi vì mỗi lần nàng đến, đều bị bọn thị vệ ngăn lại ở ngoài cửa, Tát Hoàn đã ra lệnh, không cho phép nàng tới gần hay thăm hỏi Tát Duệ.
Lăng Nhược Nhược đã khuyên mấy, Tát Hoàn cũng không chịu nghe, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
“Mẹ, ca ca rất thích ngủ a, mặt mày lúc nào cũng nhăn nhó, như thể rất ủy khuất. Cục cưng gọi thế nào cũng không chịu dậy.” Bé rốt cuộc nhịn không được, tìm Lăng Nhược Nhược tố khổ.
“Ca ca bị bệnh, mẹ không phải đã nói cục cưng nói chuyện với ca ca, giúp hắn cưỡng chế di dời con bệnh tật xấu xa đó sao? Cục cưng phải cố gắng, cục cưng phải thêm sức lên.” Nàng biết bé thực vất vả, nàng cũng có lúc muốn buông tha, nhưng lại không cam lòng.
Bé rất hiểu chuyện, lập tức nói: “Mẹ, cục cưng đã biết, cục cưng lại đi đánh thức ca ca.” Nói xong, lại quay sang nói khẽ với Tát Duệ: “Ca ca, cục cưng rất nhớ ca, ca ca mau thức dậy chơi với cục cưng đi. Ca ca nói rồi a, phải bảo vệ cục cưng, ca ca nếu không thức dậy, cục cưng phải về hoàng cung, sẽ không còn được gặp lại ca ca.” Nói xong, bản thân nhịn không được rơi nước mắt.
Lăng Nhược Nhược nhìn mà trợn tròn mắt, lời này ai dạy bé, còn nói lưu loát như vậy, thật sự là thiên tài a.
Đúng lúc này, bé vừa mới rơi nước mắt chưa được vài giây, tay Tát Duệ đột nhiên giật giật, yếu ớt dần dần chuyển tỉnh.
“Mẹ, tay ca ca tay nhúc nhích.” Bé mắt sắc phát hiện, lớn tiếng hét lên, bộ dáng nửa mừng nửa lo.
Lăng Nhược Nhược kỳ thật cũng phát hiện, nhưng chỉ im lặng nhìn thực cẩn thận, thẳng đến khi tay Tát Duệ lại co rúm vài cái, nàng mới xác định.
Tát Duệ tỉnh.
Thái Hậu xanh mặt, tức sùi bọt mép nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi còn có mặt mũi gặp ai gia sao, ngươi thật sự là ác độc tâm địa, ngay cả con mình cũng có thể động thủ, ngươi còn có cái gì là không dám?”
Vũ Sương Nhi tái mặt, quỳ rạp xuống không dám ngẩng đầu lên, càng không dám trả lời, nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô, nhiều chỗ trên người còn ẩn ẩn đau nhưng nàng không dám nói, sợ lại khiến Thái Hậu càng thêm tức giận.
Chỉ là, Vũ Sương Nhi nghĩ sai rồi. Thái Hậu là người dễ nói chuyện như vậy sao? Tâm tư Thái Hậu là cỡ nào khôn khéo, là cỡ nào thâm trầm a, bà sao có thể dễ dàng buông tha nàng như vậy.
“Nếu hoàng tôn ai gia không tỉnh lại, hoặc là trở thành si điên, ai gia sẽ lấy mạng của ngươi.” Thái Hậu phán ra một câu đe dọa uy hiếp, thế này mới chậm rãi bớt giận.
Vũ Sương Nhi nghe vậy, nước mắt lại rơi xuống, nàng hiện tại hối hận vạn phần, ruột đều sắp thắt lại, nếu Tát Duệ có gì không hay xảy ra, nàng cũng sống không nổi nữa.
Nàng ô ô khóc, quỳ rạp trên mặt đất, đột nhiên không còn màng đến cái gì nữa, đột nhiên không còn cảm thấy cái gì nữa.
Tát Hoàn đứng bên cạnh, tức giận đến mức muốn tiến lên đá nàng mấy cái, nhưng hắn cố nén, hết thảy chờ Tát Duệ tỉnh lại lại nói, dù sao nữ nhân này, sẽ không có kết cục tốt.
Thái Hậu thấy bộ dạng chọc người tức giận của Vũ Sương Nhi như vậy, tâm tình chẳng mấy chốc trầm xuống, đứng lên đi ra ngoài. Tát Hoàn cũng vội vàng đuổi kịp, không ai thèm để ý tới Vũ Sương Nhi quỳ rạp trên mặt đất.
Trong phòng, bé thực nghe lời Lăng Nhược Nhược, ngoan ngoãn dựa theo lời nàng, thầm thì nho nhỏ vào tai Tát Duệ, nũng nịu kể lại những lần bọn họ cùng chơi với nhau.
Bé đại khái thực thích tiểu ca ca này, cho nên bé nói không ngừng, cái đầu nhỏ ghé vào giường, miệng nói nói, biểu tình phi thường sinh động phong phú, bộ dáng đáng yêu vô cùng.
Khi Thái Hậu và Tát Hoàn đi vào thì thấy ngay cảnh này, phát hiện đứa nhỏ đang nằm úp sấp cạnh ca ca mình, líu ríu nói thiệt nhiều chuyện thú vị.
Hai người bất giác sửng sốt, không biết bé đang làm cái gì, mà Lăng Nhược Nhược thì ngồi nhìn bên cạnh, chốc chốc lại rót một chén nước cho bé, chốc chốc lại dùng khăn ướt khẽ chậm lên hai cánh môi khô nứt của Tát Duệ.
“Cục cưng, con đang làm gì vậy?” Thái Hậu vội vàng hỏi, vẻ mặt mờ mịt.
Bé và Lăng Nhược Nhược cùng xoay người lại, bé đầu tiên lộ ra một nụ cười sáng lạn, nũng nịu nói: “Mẹ nói, chỉ cần cục cưng kể chuyện trước đây cho ca ca, ca ca sẽ nghe được, sẽ không lười ngủ nữa mà tỉnh lại chơi với cục cưng, bảo hộ cục cưng.” Cục cưng nói rành rọt, ra vẻ rất có đạo lý, hơn nữa bé vẫn luôn cảm thấy lời mẹ là chính xác nhất, bé thực tin tưởng.
Thái Hậu nghe vậy, lập tức hiểu được ý của bé, mặt mày cảm động, ôm chầm lấy bé, trong lòng càng thêm thích bé, yêu bé.
“Cục cưng ngoan, hoàng thái thái thật cao hứng.” Mắt Thái Hậu chợt đỏ hoe, bà có nhiều hoàng tử hoàng tôn như vậy, cư nhiên chỉ có bé mới khiến bà cảm thấy yêu thương.
Tát Hoàn cũng thực cảm động, hắn lặng lẽ nhìn sang Lăng Nhược Nhược, nữ nhân nàng đã dạy dỗ ra một đứa con nhu thuận, thông minh như vậy, bản thân lại hiền lành như thế, hắn cư nhiên năm đó lại thả nàng đi, còn hưu nàng! Hắn cảm thấy mình đúng là có bệnh!
Lăng Nhược Nhược bị bọn họ nhìn, cảm thấy có chút không được tự nhiên, khẽ nhích sang hướng khác, nàng rất không ngại ánh mắt bội phục của người khác.
“Đây là một biện pháp mà ta từng nghe tới , nghe nói có chút hiệu quả, vì thế mới nói cục cưng thử xem.” Nàng ngại ngùng giải thích, sợ bọn họ hoài nghi mình.
Thái Hậu và Tát Hoàn gật gật đầu, chỉ cần có hiệu quả, bọn họ đều nguyện ý thử. Hơn nữa thấy hai mẹ con thành tâm như vậy, bọn họ đâu nỡ trách tội.
“Ai gia về cung trước, các con ở lại chăm sóc Duệ Nhi cho tốt, cục cưng tạm thời ở lại vương phủ, có tin gì nhất định phải nói cho ai gia.” Thái Hậu mệt mỏi, nhàn nhạt phân phó.
Mọi người vội vàng nói: “Vâng, Thái Hậu.”
Thái Hậu gật gật đầu, vuốt đầu bé, mang tâm sự nặng nề rời khỏi vương phủ, về lại hoàng cung.
Thái Hậu đi rồi, bé và Lăng Nhược Nhược tiếp tục nói chuyện với Tát Duệ, chăm sóc phi thường cẩn thận, ngay cả Tát Hoàn cũng cảm động, quyết định ở lại cùng hai mẹ con.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…., vài ngày trôi qua, Tát Duệ nằm trên giường, vẫn không chút sinh khí như cũ, mặc kệ bé và Lăng Nhược Nhược gọi thế nào, hắn đều không mở mắt.
“Đại phu nói thế nào?” Không biết đã là vị đại phu thứ mấy, kể từ ngày Tát Duệ hôn mê, Tát Hoàn đã gọi hết Thái y trong cung đến, từng người lần lượt đến chẩn bệnh.
Lăng Nhược Nhược lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Vẫn là cách nói đó, chúng ta chỉ cần không buông tay, Duệ Nhi sẽ nhất định có thể tỉnh lại, hắn nhất định sẽ không có việc gì.”
Nhìn biểu tình vô cùng kiên định của nàng, Tát Hoàn cũng tràn ngập hy vọng, cảm động gật gật đầu: “Nhược Nhi, vất vả ngươi, còn có cục cưng nữa.”
Mấy ngày nay, bé không rời khỏi phòng Tát Duệ nửa bước, lúc không nói chuyện thì nắm tay Tát Duệ, ngay cả khi ngủ cũng ngủ ở chiếc giường nhỏ bên cạnh, ngày ngày canh chừng ca ca mình.
Người trong vương phủ từ trên xuống dưới đều biết, cảm tình giữa Tiểu Tiểu Vương gia và Tiểu Vương gia tốt lắm, ai nấy đều khen hành vi của bé không dứt miệng.
Vũ Sương Nhi không tới thăm Tát Duệ, bởi vì mỗi lần nàng đến, đều bị bọn thị vệ ngăn lại ở ngoài cửa, Tát Hoàn đã ra lệnh, không cho phép nàng tới gần hay thăm hỏi Tát Duệ.
Lăng Nhược Nhược đã khuyên mấy, Tát Hoàn cũng không chịu nghe, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
“Mẹ, ca ca rất thích ngủ a, mặt mày lúc nào cũng nhăn nhó, như thể rất ủy khuất. Cục cưng gọi thế nào cũng không chịu dậy.” Bé rốt cuộc nhịn không được, tìm Lăng Nhược Nhược tố khổ.
“Ca ca bị bệnh, mẹ không phải đã nói cục cưng nói chuyện với ca ca, giúp hắn cưỡng chế di dời con bệnh tật xấu xa đó sao? Cục cưng phải cố gắng, cục cưng phải thêm sức lên.” Nàng biết bé thực vất vả, nàng cũng có lúc muốn buông tha, nhưng lại không cam lòng.
Bé rất hiểu chuyện, lập tức nói: “Mẹ, cục cưng đã biết, cục cưng lại đi đánh thức ca ca.” Nói xong, lại quay sang nói khẽ với Tát Duệ: “Ca ca, cục cưng rất nhớ ca, ca ca mau thức dậy chơi với cục cưng đi. Ca ca nói rồi a, phải bảo vệ cục cưng, ca ca nếu không thức dậy, cục cưng phải về hoàng cung, sẽ không còn được gặp lại ca ca.” Nói xong, bản thân nhịn không được rơi nước mắt.
Lăng Nhược Nhược nhìn mà trợn tròn mắt, lời này ai dạy bé, còn nói lưu loát như vậy, thật sự là thiên tài a.
Đúng lúc này, bé vừa mới rơi nước mắt chưa được vài giây, tay Tát Duệ đột nhiên giật giật, yếu ớt dần dần chuyển tỉnh.
“Mẹ, tay ca ca tay nhúc nhích.” Bé mắt sắc phát hiện, lớn tiếng hét lên, bộ dáng nửa mừng nửa lo.
Lăng Nhược Nhược kỳ thật cũng phát hiện, nhưng chỉ im lặng nhìn thực cẩn thận, thẳng đến khi tay Tát Duệ lại co rúm vài cái, nàng mới xác định.
Tát Duệ tỉnh.
/144
|