“Duệ Nhi, sao con ở đây?” Vũ Sương Nhi cuống quít chạy vào, vội vàng hỏi.
Tát Duệ thấy nàng, lập tức cười với nàng, cung kính nói: “Con bái kiến mẫu phi.” Ngoan ngoãn hướng nàng hành lễ.
“Là bổn vương phi gọi hắn đến.” Lăng Nhược Nhược ôm lấy thân hình nhỏ bé của Tát Duệ, nhẹ giọng cười nói. Chỉ là, nàng cười nhưng mắt không cười.
Vũ Sương Nhi nghe vậy nhìn về phía Lăng Nhược Nhược, tức giận đến trang dung tinh xảo đều vặn vẹo, nàng lập tức hiểu ra Lăng Nhược Nhược có ý gì, nàng ta là muốn ăn miếng trả miếng.
“Ngươi…… ” Vũ Sương Nhi tức giận đến chỉ vào Lăng Nhược Nhược, lại một hồi lâu cũng nói không ra lời. Bất quá, nàng biết nếu không phải mình động thủ trước, bức Lăng Nhược Nhược đến tuyệt lộ, nàng ta cũng sẽ không dùng Tát Duệ đến uy hiếp mình.
Lăng Nhược Nhược cười thực sáng lạn, nàng biết trong lòng Vũ Sương Nhi nghĩ cái gì, nàng muốn chính là hiệu quả như vậy. Dám đối phó con của nàng, vậy thì, hôm nay, phong thuỷ đã đổi, hiện tại cũng phải cho nàng ta nếm thử loại tư vị này.
“Vũ Sương Nhi, chưa trải qua thông báo liền tiến vào, rất không lớn không nhỏ a, chẳng lẽ ngươi không đem bổn vương phi để vào mắt?” Lăng Nhược Nhược tuy rằng cười, nhưng cả người lại tản mát lãnh ý, món nợ này sẽ chậm rãi tính từng món một.
Vũ Sương Nhi nghẹn họng, nàng vừa rồi quá sốt ruột, cứ nghĩ Lăng Nhược Nhược sẽ làm chuyện gì bất lợi với Tát Duệ, đương nhiên là không chút nghĩ ngợi liền vọt vào.
“Thiếp thân rốt cuộc đã vào, thực không lời nào để nói.” Vũ Sương Nhi cường ngạnh nói, thái độ đông cứng, tựa hồ không sợ Lăng Nhược Nhược, ánh mắt lại nhìn chằm chằm con mình.
“Duệ Nhi, lại đây, đến chỗ mẫu phi.” Tâm tư nàng toàn bộ đặt trên người con mình, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải kéo Duệ Nhi về chỗ mình, thế này mới an toàn một chút.
Tát Duệ vừa định đi qua, nhưng Lăng Nhược Nhược không thả hắn đi, chỉ thấy Lăng Nhược Nhược cười tủm tỉm nói với hắn: “Duệ Nhi, con thích ta không? Không bằng về sau đến ở với ta và phụ vương đi. Ta sẽ dạy con đọc sách viết chữ, cục cưng chính là do ta dạy.” Nói xong, còn cố ý nhìn thoáng qua Vũ Sương Nhi.
“Vâng, mẫu phi. Duệ Nhi nghe lời ngài.” Tát Duệ không dám cự tuyệt, hắn rất khát vọng muốn ở cùng với phụ vương, rất khát vọng được phụ vương yêu thích giống như cục cưng, có thể khiến phụ vương coi trọng mình hơn.
Sắc mặt Vũ Sương Nhi lập tức xanh mét, nàng không thể tin nhìn con mình, đứa con mà nàng quan ái che chở, ký thác toàn bộ hy vọng.
“Duệ Nhi, con, con không cần mẫu phi này sao?” Nàng phẫn nộ quát, tức giận đến thiếu chút nữa không thở nổi.
Tát Duệ không biết thế nào cho phải, nhìn nhìn Vũ Sương Nhi, lại nhìn nhìn Lăng Nhược Nhược, trong chốc lát không thể quyết định. Hắn không muốn chọc cho mẫu phi tức giận, nhưng lại khát vọng trở thành người được mọi người yêu thương giống như bé.
Vũ Sương Nhi thấy bộ dạng khó xử của mình, lòng chợt lạnh như băng. Nàng biết, Lăng Nhược Nhược đã thắng, về sau chính mình nhất định chỉ còn cách mặc nàng ta chặt chém.
“Vũ Sương Nhi, ngươi đã quên phải thỉnh an bổn vương phi a, không quy không củ, không lớn không nhỏ, mệt ngươi vẫn là tiểu thư quan gia, ngay cả chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có, truyền ra ngoài sẽ mất mặt Ninh Vương phủ ta.” Lăng Nhược Nhược không tính buông tha Vũ Sương Nhi, nhất quyết phải bắt nàng ta hành lễ với mình.
Tát Duệ thấy vậy, không biết làm sao nhìn, vẻ mặt như sắp khóc.
Lăng Nhược Nhược tuy rằng không đành lòng, nhưng chỉ cần nhớ đến chuyện bé bị đẩy xuống nước, chính mình thiếu chút nữa bị cường bạo giết chết, nàng liền nhịn không nổi.
Thực xin lỗi, đứa nhỏ. Chờ con trưởng thành, sẽ hiểu được những hành vi của mẫu thân con, đừng trách ta, đừng hận ta. Nàng thì thầm nói trong lòng, ánh mắt lại tiếp tục bắn về phía Vũ Sương Nhi.
“Không, ta sẽ không hành lễ với thứ tiện nhân như ngươi, thứ nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, mặc cho nam nhân đùa bỡn như ngươi không tư cách để ta hành lễ thỉnh an.”
Vũ Sương Nhi cả giận, không kịp kiểm soát lời ra khỏi miệng.
“Câm mồm, ngươi đúng là người đàn bà chanh chua!”
Tát Duệ thấy nàng, lập tức cười với nàng, cung kính nói: “Con bái kiến mẫu phi.” Ngoan ngoãn hướng nàng hành lễ.
“Là bổn vương phi gọi hắn đến.” Lăng Nhược Nhược ôm lấy thân hình nhỏ bé của Tát Duệ, nhẹ giọng cười nói. Chỉ là, nàng cười nhưng mắt không cười.
Vũ Sương Nhi nghe vậy nhìn về phía Lăng Nhược Nhược, tức giận đến trang dung tinh xảo đều vặn vẹo, nàng lập tức hiểu ra Lăng Nhược Nhược có ý gì, nàng ta là muốn ăn miếng trả miếng.
“Ngươi…… ” Vũ Sương Nhi tức giận đến chỉ vào Lăng Nhược Nhược, lại một hồi lâu cũng nói không ra lời. Bất quá, nàng biết nếu không phải mình động thủ trước, bức Lăng Nhược Nhược đến tuyệt lộ, nàng ta cũng sẽ không dùng Tát Duệ đến uy hiếp mình.
Lăng Nhược Nhược cười thực sáng lạn, nàng biết trong lòng Vũ Sương Nhi nghĩ cái gì, nàng muốn chính là hiệu quả như vậy. Dám đối phó con của nàng, vậy thì, hôm nay, phong thuỷ đã đổi, hiện tại cũng phải cho nàng ta nếm thử loại tư vị này.
“Vũ Sương Nhi, chưa trải qua thông báo liền tiến vào, rất không lớn không nhỏ a, chẳng lẽ ngươi không đem bổn vương phi để vào mắt?” Lăng Nhược Nhược tuy rằng cười, nhưng cả người lại tản mát lãnh ý, món nợ này sẽ chậm rãi tính từng món một.
Vũ Sương Nhi nghẹn họng, nàng vừa rồi quá sốt ruột, cứ nghĩ Lăng Nhược Nhược sẽ làm chuyện gì bất lợi với Tát Duệ, đương nhiên là không chút nghĩ ngợi liền vọt vào.
“Thiếp thân rốt cuộc đã vào, thực không lời nào để nói.” Vũ Sương Nhi cường ngạnh nói, thái độ đông cứng, tựa hồ không sợ Lăng Nhược Nhược, ánh mắt lại nhìn chằm chằm con mình.
“Duệ Nhi, lại đây, đến chỗ mẫu phi.” Tâm tư nàng toàn bộ đặt trên người con mình, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải kéo Duệ Nhi về chỗ mình, thế này mới an toàn một chút.
Tát Duệ vừa định đi qua, nhưng Lăng Nhược Nhược không thả hắn đi, chỉ thấy Lăng Nhược Nhược cười tủm tỉm nói với hắn: “Duệ Nhi, con thích ta không? Không bằng về sau đến ở với ta và phụ vương đi. Ta sẽ dạy con đọc sách viết chữ, cục cưng chính là do ta dạy.” Nói xong, còn cố ý nhìn thoáng qua Vũ Sương Nhi.
“Vâng, mẫu phi. Duệ Nhi nghe lời ngài.” Tát Duệ không dám cự tuyệt, hắn rất khát vọng muốn ở cùng với phụ vương, rất khát vọng được phụ vương yêu thích giống như cục cưng, có thể khiến phụ vương coi trọng mình hơn.
Sắc mặt Vũ Sương Nhi lập tức xanh mét, nàng không thể tin nhìn con mình, đứa con mà nàng quan ái che chở, ký thác toàn bộ hy vọng.
“Duệ Nhi, con, con không cần mẫu phi này sao?” Nàng phẫn nộ quát, tức giận đến thiếu chút nữa không thở nổi.
Tát Duệ không biết thế nào cho phải, nhìn nhìn Vũ Sương Nhi, lại nhìn nhìn Lăng Nhược Nhược, trong chốc lát không thể quyết định. Hắn không muốn chọc cho mẫu phi tức giận, nhưng lại khát vọng trở thành người được mọi người yêu thương giống như bé.
Vũ Sương Nhi thấy bộ dạng khó xử của mình, lòng chợt lạnh như băng. Nàng biết, Lăng Nhược Nhược đã thắng, về sau chính mình nhất định chỉ còn cách mặc nàng ta chặt chém.
“Vũ Sương Nhi, ngươi đã quên phải thỉnh an bổn vương phi a, không quy không củ, không lớn không nhỏ, mệt ngươi vẫn là tiểu thư quan gia, ngay cả chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có, truyền ra ngoài sẽ mất mặt Ninh Vương phủ ta.” Lăng Nhược Nhược không tính buông tha Vũ Sương Nhi, nhất quyết phải bắt nàng ta hành lễ với mình.
Tát Duệ thấy vậy, không biết làm sao nhìn, vẻ mặt như sắp khóc.
Lăng Nhược Nhược tuy rằng không đành lòng, nhưng chỉ cần nhớ đến chuyện bé bị đẩy xuống nước, chính mình thiếu chút nữa bị cường bạo giết chết, nàng liền nhịn không nổi.
Thực xin lỗi, đứa nhỏ. Chờ con trưởng thành, sẽ hiểu được những hành vi của mẫu thân con, đừng trách ta, đừng hận ta. Nàng thì thầm nói trong lòng, ánh mắt lại tiếp tục bắn về phía Vũ Sương Nhi.
“Không, ta sẽ không hành lễ với thứ tiện nhân như ngươi, thứ nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, mặc cho nam nhân đùa bỡn như ngươi không tư cách để ta hành lễ thỉnh an.”
Vũ Sương Nhi cả giận, không kịp kiểm soát lời ra khỏi miệng.
“Câm mồm, ngươi đúng là người đàn bà chanh chua!”
/144
|