“Quách Cao Minh…”
Bỗng nhiên Kiểu Bích Ngọc mở mắt ra, âm thầm thở ra một hơi,
lau mồ hôi rịn ra nơi thái dương, chỉ là giấc mộng.
Vẫn là cơn ác mộng kia, năm đó, cô tham gia chuyến du lịch tốt
nghiệp trung học, đi đến vùng ngoại ô cắm trại dã ngoại.
Tới khi mặt trời dần lặn, đột nhiên cô bị năm kẻ cướp từ trên núi
tấn công, bọn chúng che miệng cô lại, kéo cô vào sâu trong núi, xé
rách quần áo của cô.
Lúc đó cô bị dọa đến run rẩy, chỉ biết có một người đàn ông vội
vã chạy tới.
“Dường như anh ta bị thương…” Cô ngồi dựa vào đầu giường, đôi
mi thanh tú nhíu chặt, nhớ lại chuyện cũ mà cô không muốn nhắc
đến.
Trong đầu Kiều Bích Ngọc vô cùng rối loạn, tay phải vuốt mái tóc
dài của mình, không nhớ chuyện gì cả.
Lúc ấy cô chỉ mới mười bảy tuổi, năm đó xảy ra quá nhiều chuyện
chẳng may. Cha dẫn theo kẻ thứ ba về nhà, mẹ tự sát trong tù, cô và
dì nhỏ bắt đầu rời khỏi nhà họ Kiều, bắt đầu cuộc sống một mình…cô
cố gắng thích ứng, nhưng hiện thật không cho cô chút thời gian để
thở, trực tiếp để cô đối mặt với tình cảnh tàn bạo như thế.
Là Quách Cao Minh đã cứu cô sao?
Đầu óc mê man, những câu hỏi kia, cô rất muốn hỏi anh, nhưng
cô vẫn luôn không dắm nhắc tới chuyện đó.
Cô vô thức nhìn về phía bên cạnh, vẻ mặt trầm xuống.
Quách Cao Minh đã về nước gần một tuần rồi, nhưng chưa trở về
đây lần nào cả.
“Anh đang bận chuyện gì?”
Nhớ lại lần trước anh dẫn cô đến tầng hầm của trung tâm giải trí
ở Thành Đông kia…dường như anh muốn gấp gáp tìm người nào đó.
Trong đôi mắt cô có chút tối tắm, anh vốn là như thế, cất giấu
nhiều bí mật như vậy, có cảm thấy mệt mỏi không.
Từ trên giường đến phòng tắm rửa mặt, cả tuần im lặng thần thờ
ở nhà họ Quách, hôm nay cô muốn đi một chỗ…
“Cậu cảm thấy cậu ấy đi nơi nào?”
Lục Khánh Nam ở tầng cao nhất của công ty mình, đi qua đi lại
trong văn phòng của tổng giám đốc: “Cao Minh đã xốc hết thành phố
Đà Lạt lên rồi, nhưng vẫn không tin tức của anh ta.”
“Anh ta không muốn để chúng ta tìm được, dù cho Cao Minh
cũng không có cách nào.”
Bùi Hưng Nam ngồi trên ghế sô pha đối điện uống trà, nhắc tới
cũng kì lạ, một người nằm bệnh viện ở Mỹ suốt sáu năm trời, lại bất
ngờ tỉnh lại, rồi mất tích.
Lục Khánh Nam vẫn cảm thấy rất bực bội, cầm tách trà thoang
thoảng mùi hương ở trên bàn uống một miếng.
“Hưng Nam, cậu nói có phải anh ta làm người thực vật quá lâu
rồi, nên đầu óc có bệnh!” Lục Khánh Nam rất nghỉ ngờ anh em của
mình có vấn đề.
Nếu không thì sao anh ta không nói gì đã rời đi, hại mấy người
bọn họ vẫn luôn tìm kiếm.
Bùi Hưng Nam tức giận bật cười một tiếng: “Lục Khánh Nam cậu
đừng quên anh ta là ai. Đừng nên quá lo lắng, anh ta ngủ nhiều năm
như vậy, có lẽ trong lòng vẫn có một số việc luôn lo lắng.”
“Người kia như vậy còn khó hiểu hơn Cao Minh, có thể có chuyện
gì mà lo lắng chứ.”
Lục Khánh Nam giận tái mặt, phàn nàn mà nói: “Thật sự là quái
thai.”
“Đúng rồi, có một việc phải làm.” Đầu óc cậu Lục lóe lên tia sáng,
đột nhiên nhớ hôm nay có một chuyện quan trọng suýt chút nữa đã
quên mất, vội vàng cầm điện thoại di động của mình lên soạn tin
nhắn.
“Kiều Bích Ngọc?”
Bùi Hưng Nam thấy vẻ mặt lén lén lút lút của anh ta, tò mò nhìn
qua màn hình điện thoại di động, anh ta đang nhắn tin cho Quách
Cao Minh.
Một giây sau, Bùi Hưng Nam cảm thán lắc đầu, lạnh lùng nói một
câu: “Lục Khánh Nam, quả nhiên là cậu thích cái chết.”
Lại dám lấy Kiểu Bích Ngọc ra đùa giỡn với Quách Cao Minh, rõ
ràng là chán sống rồi.
Ngón tay Lục Khánh Nam đừng lại, hiên ngang lẫm liệt gửi tin
nhắn đi.
Ngẩng đầu lên, cười với vẻ gian trá: “Kiều Bích Ngọc, yêu nữ kia
suốt ngày ở trước mặt tôi làm mưa làm gió, hôm nay là ngày đặc biệt,
tôi muốn thừa cơ hội trả thù cô ta.”
“Lục Khánh Nam, cậu không biết đầu tuần Cao Minh đã dẫn Kiều
Bích Ngọc tới tầng hầm trung tâm giải trí sao?”
Mắt kính viền bạc của Bùi Hưng Nam lóe lên tia sáng, cười một
tiếng tao nhã, cười trên nỗi đau của người khác.
Trong khoảnh khắc, gương mặt đắc ý của cậu Lục kia trở nên
cứng đờ, lập tức tâm trạng trở nên khẩn trương: “Chuyện này không
thể nào!”
Sao Quách Cao Minh có thể dẫn cô ta đi đến chỗ kia chứ.
“Tôi đã gọi điện xác nhận với ông cụ Quách rồi, ngày đó Kiều
Bích Ngọc bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch…”
Ý là, Kiều Bích Ngọc cũng không biết sống chết mà chọc Quách
Cao Minh tức giận.
Lục Khánh Nam nghe đến đó, lập tức trong lòng như tro nguội.
Xong đời.
Anh ta trừng mắt nhìn tin nhắn mà mình vừa gửi đi, hận cái tay
của mình, vì sao tin nhắn điện thoại đã gửi đi rồi không thể thu hồi
được chứ!
Tỉng tỉng tỉng…
“Kiểu Bích Ngọc, nhớ rõ hôm nay là ngày một tháng tư nha! Nếu
như Cao Minh đến tìm cô, thì cô hãy nói…”
Kiểu Bích Ngọc ngồi trên xe, điện thoại vang lên không ngừng,
vừa ấn nút nhận cuộc gọi, thì bên đầu dây bên kia đã vang lên tiếng
gào khóc thảm thiết.
Chỉ chốc lát sau, thông tin bị gián đoạn, tiếng tít tít vang lên, cô
tắt máy.
Kiểu Bích Ngọc đơ mặt nhìn điện thoại di động của mình, có lẽ
nơi này quá vắng vẻ, nên không có tín hiệu.
“Vừa rồi Lục Khánh Nam trúng khỉ gió gì đó.” Cô không nhịn được
mà chửi bậy.
Cô cũng không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, là
cảnh tượng ruộng đồng rộng lớn trong lành. Trong ruộng, người nông
dân đang khom người gieo hạt lúa nước, tình cảnh xung quanh rất
yên tĩnh yên bình.
Đột nhiên Kiều Bích Ngọc nhìn thấy một gốc cây hòe phía trước,
dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên cô nói với tài xế: “Dừng lại ở
đây một lát.”
Cô xuống xe, đi về phía cây hòe cổ thụ, đưa tay sờ vào vỏ cây
màu nâu đậm đầy thô ráp, rễ cây này rất to, có lẽ đã có lịch sử trăm
năm.
“Cây hòe này thật giống với cây hòe ở trước cửa trường trung
học ở thành phố Hải Châu…”
Trước kia, cô vẫn thích leo lên cây trốn đi, trốn những người theo
đuổi cứ bám sát lấy cô, còn có…
“Mợ chủ, thời tiết này có lẽ sắp mưa to.” Đột nhiên tài xế đang ở
trên xe nói với cô một câu, cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Biết rồi.” Kiều Bích Ngọc cũng không cãi lại, lập tức trở về trong
xe.
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, quả nhiên gió nổi mây bay, sắc
trời dần trở nên tối tăm.
Chỉ chốc lát say, tia chớp chói mắt xẹt qua phía chân trời, tiếng
sấm ầm vang, đột nhiên trời đổ mưa. Hạt mưa rất lớn, rơi xuống bộp
bộp bộp, đám nông dân trên ruộng cũng không kịp thu dọn dụng cụ,
cả người đều bị mưa tạt ướt đẫm.
“Mợ chủ, bây giờ chúng ta còn đi đến viện dưỡng lão nữa không
ạ?” Tài xế nhìn cơn mưa to trước mặt, vẻ mặt có chút lo lắng.
Kiểu Bích Ngọc nhìn xem cơn mưa ngoài cửa sổ, mưa càng rơi
càng to, ngay cả không khí cũng trở nên lạnh lẽo.
“Quay về nhà họ Quách.” Tay phải nhàm chán chống cằm, từ tốn
nói một câu.
Được rồi, thời tiết thế này vẫn nên về nhà họ Quách thôi, tránh để
cho ông nội lo lắng.
Tài xế đánh lái, bởi vì trời mưa to nên không dám chạy quá
nhanh, xe chậm rãi chạy khỏi vùng ngoại ô vắng vẻ này, chạy đến
cổng xa lộ phía trước mặt.
Nhưng mà đột nhiên có một chiếc Bugatti chạy với tốc độ cực
nhanh lao về phía bọn họ, làm lái xe sợ hãi đến mức đạp phanh gấp.
Bỗng nhiên xe dừng lại, Kiều Bích Ngọc cũng bị dọa.
“Trời mưa lớn như thế mà còn lái nhanh như thế, bị bệnh à!” Cô
tức giận mắng khẽ một tiếng.
Quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, muốn nhìn xem tên khốn kiếp
nào không có đạo đức thế này.
Nhưng mà cửa sổ xe bị mưa tạt trở nên mờ ảo, nhìn không rõ
lắm. Chỉ có thể loáng thoáng thấy chiếc Bugatti màu đen ở phía đối
diện dừng lại, có một người đàn ông đi xuống xe.
Bóng dáng này hơi quen thuộc…
/837
|