Chương 681: Ai đã đánh cắp?
Trên hoang đảo bí ẩn này, họ phải hợp tác với Rafael. Họ muốn rời khỏi hòn đảo đổi lại Rafael anh ta tìm các mảnh quyền trượng.
Nghe nói mảnh quyền trượng của hòn đảo thứ hai được chôn dưới một gốc cây to trên đỉnh núi. Tuy nhiên, sự nguy hiểm của hòn đảo thứ ba nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Khi đó, họ đang thong dong đi dạo trên sườn núi, bỗng một đàn ong mỗi con dài hơn một mét bay tới tấn công. Nếu bị một con ong như này cần trúng thì làm sao mà sống.
“Cái quái gì thế này?
Cua Biển hoảng sợ né tránh, suýt chút nữa rơi khỏi vách đá, may mắn thay Quách Cao.
Minh đã nhanh tay tóm gọn lấy anh ta.
“Đừng nhúc nhích!”
Tất cả đều nghe thấy tiếng vo ve của những con ong đã dần xa như có ai khác đã thu hút sự chú ý của nó.
Quách Cao Minh quay đầu lại thì thấy Rafael chắc chẳn đang nhấc cành cây lớn và những chiếc lá xanh tươi lên cao và lắc nó, cây tỏa ra một mùi thơm nhẹ như hoa nhài.
Những con ong vò vẽ này ghét mùi đó, đàn ong khổng lồ sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức.
Quách Cao Minh kéo Cua Biển lên và quay lại tìm kiếm bóng dáng của Kiều Bích Ngọc, cô không bị tổn thương bởi vì cô đang đi theo Rafael.
Nhưng vào lúc này, vừa nhìn đã thấy Kiều Bích Ngọc cư nhiên núp ở phía sau Rafael, Rafael vẫn đang mang dáng vẻ của Đường Tuấn Nghĩa, nhìn có chút khó chịu.
Ở một nơi nguy hiểm như vậy, Quách Cao Minh biết không thích hợp để nói chuyện yêu đương ghen tuông. Ở nơi này anh không thể bảo vệ cô, may mắn thay, cô có thể tự bảo vệ mình.
“Tránh xa tôi ra” – Rafael vẫn không tỏ vẻ thích cô ấy lắm.
Kiều Bích Ngọc hừ một tiếng khi nhìn thấy đàn ong bay đi trên bầu trời và vui tránh ra xa Cô nhìn quanh một vòng tìm kiếm Quách Cao Minh rồi đi về phía anh.
Sau khi tránh con ong vò vẽ, họ tiến lên hết đỉnh núi, trên đỉnh núi mọc một cây bạch quả rất già, thân dày, rễ sâu, lá cây bạch quả có màu vàng, nó dường như tồn tại hàng nghìn năm Dưới gốc của cây cổ thụ nghìn năm tuổi này có một hốc cây bí mật, Rafael đã đặt chiếc vương trượng mà anh ta đánh cắp được từ hòn đảo thứ hai tại đây, nhưng bây giờ, vương trượng đã không còn.
Làm sao có ai khác trên hòn đảo thứ ba này?
Rafael sắc mặt vô cùng khó coi nhìn vào hốc cây rỗng tuếch, nếu như ngày xưa bọn họ sẽ hoan hô hả hê thì hiện tại vấn đề quyên trượng còn liên quan đến sinh tồn tập thể của bọn họ.
“Ai đã lấy chứ?”
Bá Tước đang ngửi thấy mùi xung quanh và muốn tìm kiếm nó, Rafael nhanh chóng nhận ra một số dấu chân: “Người hoang dã?” – Có thể mơ hồ nhận ra một dấu chân lớn của một người hoang dã trên một lớp bùn đen.
“Có người hoang dã sống trên hòn đảo thứ ba?”
Rafael nghiến răng: “Không thể.
“Rafael, bây giờ chúng ta đang ở chung một chiếc thuyền, tốt hơn hết anh nên nói về tình trạng của mình trên hòn đảo này trước.
Kẻ thù của anh là ai, mối quan hệ của họ là gì, nếu không chúng tôi sẽ không biết phải chiến đấu với ai hay đi tìm ai”
“Kẻ thù, thật dễ nhớ… Tôi không có người thân và mọi thứ gặp trên hòn đảo này đều là kẻ thù của tôi” – Rafael cười khổ.
“Cung điện mọi người cậu sống trước đây chỉ là một khu nghỉ. Những vị chủ nhân của hòn đảo sẽ không sống ở đó mãi mãi. Nói chính xác, kẻ thù của tôi đang ở trên hòn đảo lớn thứ hai. Có cơ hội dẫn mọi người đến gặp.”
Lục Khánh Nam và những người khác lắc đầu không muốn xen vào chuyện gia đình của Strozzi.
Sau đó, khi bá tước dường như ngửi thấy thứ gì đó, nó ngẩng đầu và nhìn về một hướng xuống núi.
Đột nhiên trời đổ mưa lớn.
Mưa làm ướt bộ lông đen của Bá Tước, quan trọng nhất là mưa che mất mùi trước đó không phán đoán được phương hướng chính xác.
“Mưa ăn mòn” – Quách Cao Minh cảm nhận được điều đó đầu tiên Rafael cũng ý thức được trời mưa vấn đề, nhìn xuống đường núi, vội vàng kêu lên: “Kia một cái g, vào trú tạm đi”
“Không phải gấp đi kiếm quyền trượng sao?” – Ngụy Bắc da dày không mắn cảm với mưa ăn mòn.
“Có chuyện gì với cơn mưa này?” – Quách Cao Minh hỏi Rafael.
Rafael bị mất quyền trượng đang cáu kỉnh nghe câu hỏi của họ, cả người như muốn nổ tung. Anh ta hét vào mặt họ: “Làm sao cái gì tôi cũng biết, tôi chỉ qua đây đúng một lần!”
/837
|