Kiều Bích Ngọc nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mày thanh tú
nhíu chặt lại.
Ở chỗ này gặp phải Doãn Thành Trung cũng không coi là chuyện
kỳ lạ gì, Diệp Tuyết vừa mới thử váy cưới ở cửa hàng Thanh Thủy gần
đây, chẳng qua là…
“Bích Ngọc, không nghĩ tới là có thể gặp em ở chỗ này.”
Giọng nói của Doãn Thành Trung rất bình tĩnh, lại lộ ra một chút
vui sướng.
Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy anh cũng không có lập tức nói chuyện,
ánh mắt của cô nhìn về phía cô bé phía bên trái mà anh đang dắt, đây
là con gái của Doãn Thành Trung.
Cô do dự một lát: “…Nói chuyện ở đây không tiện, đến quán cà
phê phía đối diện đi.” Vừa nói, tay Kiều Bích Ngọc vừa chỉ một quán
cà phê ngoài trời ở phía sau lưng.
Doãn Thành Trung không khỏi kinh ngạc, cười khẽ: “Anh còn
tưởng là em sẽ rất kiêng ky quan hệ giữa hai chúng ta nữa chứ…”
Giữa hai người bọn họ có quá nhiều chuyện vướng mắc.
Cô nhảy xuống sông cứu anh, anh truyền máu cho cô đưa cô đến
bệnh viện cấp cứu, bọn họ đã từng là vợ chồng, anh ở bên ngoài
phản bội lại cuộc hôn nhân của họ, mà cô bé trước mặt này…
“Doãn Thành Trung, tôi có chuyện quan trọng phải nói cho anh
biết…” Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc rất nghiêm túc.
“Chuyện gì?”
Doãn Thành Trung bảo vệ sĩ nhận lấy con gái của anh, anh cùng
với Kiều Bích Ngọc đi đến quán cà phê ngoài trời ở phía đối diện.
Kiểu Bích Ngọc nhìn anh, lời nói đến bên mép, rồi lại có chút
chần chờ.
Mới vừa rồi Lê Yến Nhi và Diệp Tuyết nói rất đúng, nhìn vẻ mặt
của bọn họ thì không thể nào là nói giỡn được, đó là sự thật.
Quách Cao Minh vẫn giấu giếm thay Diệp Tuyết, anh giúp đỡ
Diệp Tuyết chèn ép cô.
“Bích Ngọc, có phải là em đã gặp phải chuyện khó khăn gì đúng
không?” Doãn Thành Trung nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của cô, quan
tâm hỏi một câu.
Đầu óc của Kiều Bích Ngọc rất loạn, nhìn Doãn Thành Trung ở
phía đối diện, cô không biết là mình nên tin ai.
Cô bị hai chị em nhà họ Diệp kia hãm hại đủ rồi, cô rất ghét bị
người khác tính kế.
Quách Cao Minh sẽ hại cô sao? Doãn Thành Trung của hiện tại sẽ
hại cô sao?
Cô chỉ muốn sự thật.
Kiều Bích Ngọc nghiêm túc mở miệng nói: “Doãn Thành Trung,
anh đi kiểm tra một chút xem giữa con gái anh và Diệp Tuyết về…”
Giám định DNA.
Cô còn chưa nói hết lời, đột nhiên đôi mắt của cô mở lớn, ánh
mắt yên lặng nhìn về phía phía sau một cây đại thụ nhìn về phía bên
trái ven đường.
Ánh đèn chợt lóe lên…
“Sao vậy?” Doãn Thành Trung chăm chú nhìn cô, phát hiện có cái
gì đó không đúng.
Kiều Bích Ngọc im lặng một lúc, không khỏi nở nụ cười đối với
anh: “Thử cái bánh ngọt này một chút đi, mùi vị không tệ.” Vừa nói,
cô vừa đẩy phần bánh ngọt nhỏ của mình đến trước mặt anh.
Doãn Thành Trung nhìn xuống dưới đĩa đã thấy cô ăn hết một
miếng bánh ngọt vị matcha, vẻ mặt giật mình, lại có chút không hiểu.
Anh cũng không có hỏi lý do, trực tiếp cầm nĩa lên ăn một miếng
nhỏ.
“Thành Trung, anh ăn uống kiểu gì mà trông không khác gì một
đứa nhỏ thế này…”
Kiểu Bích Ngọc thăm dò dựa sát người vào anh, trong đôi mắt
hàm chứa nụ cười, tay phải cầm khăn giấy lau bên mép cho anh.
Doãn Thành Trung đã hoàn toàn có chút ngây ngốc, nhất là khi
đối diện với đôi mắt trong suốt biết cười của cô, lại bỗng dưng có
chút đỏ mặt luống cuống.
“Chúng ta đến nhà hàng phía sau công viên nhỏ đi…” Giọng nói
của cô thật nhẹ lại rất dịu dàng, đôi môi ghé sát vào lỗ tai của anh
nhỏ giọng nói.
Đầu óc của Doãn Thành Trung kinh ngạc đến mức có chút không
phản ứng kịp, nhưng Kiều Bích Ngọc đã không thể chờ được mà lôi
kéo anh, hai người cùng nhau đi về phía nhà hàng phía sau công viên
nhỏ.
“Bích Ngọc, em, hôm nay em làm sao vậy…”
Doãn Thành Trung mở miệng có chút khẩn trương, hạ mắt nhìn
cô chủ động nắm chặt lấy cánh tay của mình, cơ thể của cô dựa sát
vào người anh như vậy, đây là lần đầu tiên hai người họ thân mật đến
thế…
“Ngăn anh ta lại!”
Nhưng mà một giây kế tiếp, giọng nói lạnh nhạt của Kiều Bích
Ngọc vang lên, hét to một tiếng.
Doãn Thành Trung giật mình hồi thần lại, nhìn về phía ngõ hẻm
chỗ khúc quanh có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu xám tro
đang lén lút, bị Kiều Bích Ngọc đột nhiên đẩy ra một cái, anh cũng
lập tức chạy tới.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu xám tro ở phía trước thấy
mình bị phát hiện, lập tức nhanh chân bỏ chạy.
“Bắt lấy anh ta!”
Kiểu Bích Ngọc thấy người đàn ông kia sắp chạy mất, vội vàng
đánh bọc từ một hướng khác, cô không để ý được nhiều như vậy,
trực tiếp dùng túi xách của mình đập về phía người đàn ông ở phía
trước.
“Ai ya „
Lúc này Doãn Thành Trung bổ nhào qua, thuận thế chế trụ đối
phương.
“Muốn chạy sao!”
Kiều Bích Ngọc nhặt lại hai chiếc giày bị mình ném ra, trên mặt
không có một chút lúng túng nào, đi tới trước mặt người đàn ông,
cầm lấy giày của mình đập vào đầu anh ta một cái.
“Mới vừa rồi chụp ảnh rất đã nghiền có phải không!” Đôi mắt của
cô quan sát anh ta: “Mau giao máy ảnh ra đây!”
Đối phương bị Doãn Thành Trung áp chế, yếu ớt muốn phản bác:
“Tôi chỉ là người đi ngang qua, hai người không thể…“
“Tôi cho anh biết, nếu không phải là do tôi đang mang thai, bây
giờ chân của anh đã sớm bị tàn tật rồi!” Khí thế của Kiểu Bích Ngọc
rất húng ác nhìn anh một cái, quát một tiếng: “Lập tức giao máy ảnh
ra đây.”
Vừa nói, Kiều Bích Ngọc vừa ra hiệu với Doãn Thành Trung, trực
tiếp mở miệng: “Lục quần áo của anh ta.”
Người đàn ông trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai màu xám tro này nhìn vô
cùng chật vật, ánh mắt nhìn về phía Kiều Bích Ngọc có chút kiêng dè,
khúm núm giải thích: “Tôi chỉ là…Tôi không dám hại cô.”
Doãn Thành Trung tìm thấy được máy ảnh từ trên người của
người đàn ông xa lạ này, bọn họ nhìn số hình ảnh trong máy vừa mới
chụp được, đều là hình ảnh thân mật mập mờ của anh với cô.
“Là ai phái anh đi theo dõi tôi?”
Ánh mắt Kiểu Bích Ngọc sáng quắc thẩm tra anh ta, cô cũng
không có ấn tượng gì đối với người đàn ông xa lạ này, nhưng mà nhìn
dáng dấp, hẳn là người đàn ông này đã theo dõi cô được một khoảng
thời gian rồi.
“Anh là phóng viên?” Doãn Thành Trung suy đoán.
Đối phương im lặng, cúi đầu, vẻ mặt phức tạp, nhìn dáng vẻ hình
như cũng không định mở miệng.
“Doãn Thành Trung, anh tìm một người đáng tin cậy đến đây giúp
một tay.” Kiều Bích Ngọc đột nhiên mở miệng nói với giọng lạnh nhạt,
ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang bị áp chế ở trên sàn nhà:
“Trói anh ta lại, rồi nhốt trong một kho hàng vắng vẻ, để cho anh ta
không ăn không uống mấy ngày mấy đêm…”
“Cô!” Trong đôi mắt của người đàn ông xa lạ kia thoáng qua vẻ
khiếp sợ, giọng nói cũng lộ ra vẻ lo lắng: “Cô không thể…”
Ngay cả Doãn Thành Trung cũng có chút bị làm khó: “Bích Ngọc,
chúng ta thật sự phải bắt cóc anh ta?”
Mặc dù anh cũng không phải là một người tốt gì, nhưng mà loại
chuyện không có tính người như này, từ trước tới nay anh chưa làm
bao giờ.
Kiểu Bích Ngọc cúi người xuống, đôi mắt sáng quắc nhìn chăm
chú vào người đàn ông chật vật đang nằm trên mặt đất: “Tôi đúng là
muốn bắt cóc anh!” Trong giọng nói của cô lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Cô giống như là cố ý nói to tiếng, lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi bắt
cóc anh! Ngược đãi anh! Anh có thể làm gì hả, anh dám đi báo cảnh
sát sao, chẳng lẽ Quách Cao Minh sẽ vì một tên thuộc hạ như anh mà
bắt tôi ngồi chồm hổm ở trong tù sao, với tác phong của Quách Cao
Minh, anh ấy sẽ không nuôi người vô dụng, anh ấy sẽ chỉ cảm thấy
anh là một kẻ không được việc!”
Doãn Thành Trung nghe thấy lời nói của cô, trong lòng tràn đầy
sự khiếp sợ.
Mà người đàn ông đang bò lổm ngổm trên mặt đất, đầu óc lại có
chút bối rối, sau khi nghe thấy cái tên Quách Cao Minh này, giống
như là bị làm cho sợ, vội vàng cầu xin tha thứ: “Mợ chủ, tôi, tôi chỉ
là…xin đừng làm khó tôi mà.”
Đùng rầm ——
Không biết là Kiều Bích Ngọc tức giận cái gì, hung ác đá một cái,
khiến cái chai ở bên chân bay đi thật xa.
Thật ghê tởm!
“Hóa ra đúng là do anh ta phái tới!”
Một mình Kiều Bích Ngọc ngồi ở trên ghế đá trong công viên, vẻ
mặt bực tức, lại có lại có thất vọng.
Thất vọng, dường như là rất thất vọng đối với người nào đó.
Cô đã từng nghĩ tới, Quách Cao Minh sẽ nể mặt đứa con trong
bụng của cô mà bảo vệ cô…
…Xem ra là cô đã nhầm rồi.
/837
|