Chương 647: Đùa bỡn lưu manh
Trước kia bởi vì Tang Ba bị bản trọng thương nghiêm trọng, nên Kiều Bích Ngọc cũng không chú ý đến đám người này.
Lúc này, mọi người cùng nhau ngồi xuống bàn cơm, Kiều Bích Ngọc mới nhìn xung quanh một vòng: ”…Đường Tuấn Nghĩa đâu?” Tại sao cô.
lại không nhìn thấy Đường Tuấn Nghĩa.
Trong nháy mắt biểu cảm của Lục Khánh Nam và Châu Mỹ Duy trở nên rất quái lạ, không nhịn được mà không vui nói: “Đó là anh cô.”
Anh sao?
Cô có anh từ bao giờ.
Kiều Bích Ngọc cau mày lại, quay đầu nhìn về phía bọn họ, cô còn cho rằng mình đã nghe nhầm.
*…Hôm đó từ chuồng chó ngoài cung điện chui vào, người đầu tiên tôi gặp chính là anh ta, không biết Đường Tuấn Nghĩa xảy ra chuyện gì mà đánh tôi hôm mê, còn đem tôi nhốt lại”
Trong lòng Kiều Bích Ngọc nghĩ, không biết Đường Tuấn Nghĩa có sắp xếp gì đặc biệt, bất kế thế nào cô cũng không nghĩ anh ta có thể làm tổn thương cô.
“Tên tiểu nhân vô sỉ hèn hạt” Lục Khánh Nam tức giận mắng một câu.
Trước kia vì bọn họ muốn vào đảo tìm người, nên chỉ có thể nhẫn nhịn hợp tác với tên khốn Rafael kia, bây giờ đã tìm được người, hơn nữa quyền trượng cũng ở trong tay bọn họ, nên bọn họ cũng không cần nhãn nhịn nữa, nếu gặp lại Rafael, Lục Khánh Nam và bọn Hầu Tử thề sẽ đánh cho anh ta một trận sảng khoái mới thôi.
“Đó là Rafael, không phải Đường Tuấn Nghĩa.”
“Rafael là anh em cùng cha khác mẹ của cô.”
Bùi Hưng Nam ngắn gọn giải thích với cô, vừa nói, anh mắt anh ta nhìn về phía Quách Cao Minh nói lớn: “Cao Minh, tại sao cậu nói trước mắt tất cả mọi người đều không thể rời khỏi đảo này?”
Kiều Bích Ngọc còn đang trong trạng thái bức mộng, Lục Khánh Nam nói bên tai cô, nhắc nhở một câu: “…Dù sao cô chỉ cần nhớ Rafael là kẻ địch của chúng ta”
Bây giờ Rafael đã không thể lợi dụng điểm yếu để uy hiếp bọn họ. Ngụy Bắc và bọn Hầu Tử cũng để ý tới lời vừa nấy của Quách Cao Minh: “Cậu Mục Chỉ, có phải có ai đó liên lạc với cậu không?”
Dựa vào việc họ đã là cộng sự nhiều năm của nhau, nên họ mới có thể nhạy bén suy đoán Quách Cao Minh cũng không hề giấu giếm nhàn nhạt nói ra một cái tên: “Lucy.”
Mọi người đến kinh ngạc chấn động.
Hầu Tử kích động võ bàn đứng lên, mặt đầy kinh ngạc: “Thật sự là Lucy sao?”
“Hahaha, tôi biết là mụ la sát đó không dễ chết như vậy mà, quả nhiên là vậy.”
Lucy âm thầm làm quân sư cho bọn họ.
Quách Cao Minh đem mấy chiếc lá mình tự tay cầm đến đặt lên bàn, những chiếc lá liễu này bên trong cung điện có rất nhiều, lá liễu dài và mỏng, nhìn qua cũng không thấy có gì khác thường, nhưng rất nhanh mọi người đã nhìn ra đầu moois, trên mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Giữa các thành viên trong nội bộ của bọn họ đều có mật mã, nó tương tự như mã Morse, lá liễu mảnh mai này dường như đã bị con bọ cần vậy.
Những lỗ tròn nhỏ được sắp xếp không có trật tự thật dài, những chiếc lá liễu dài việt một đoạn mật mã.
“Quyền trưởng nằm trong tay nữ tộc trưởng người hoang dã Häc Miêu vẫn luôn theo dõi Kiều Bích Ngọc.
Tất cả mọi người đều không thể rời đi”
Khi phiên dịch mật mã ra, đại khái có ba đoạn tin tức chính, là Lucy có ý nhắc nhở bọn họ.
Trước kia Rafael đã lừa bọn họ rằng, Kiều Bích Ngọc đã bị người hoang dã bắt đi, bị xâm hại sau đó giết chết, bọn họ quá tức giận mới dùng súng bản Tang Ba, nếu không phải Quách Cao.
Minh đột nhiên mang nữ tộc trưởng đến, còn cầm quyền trượng, nếu không Rafael cũng sẽ không dễ dàng thả Kiều Bích Ngọc như vậy.
“…Häc Miêu vân luôn theo dõi Kiều Bích Ngọc” Câu này, Kiều Bích Ngọc căn bản không bị thương, mà Rafael là kẻ hèn hạ muốn dẫn cô mắc.
câu, bắt cô để có thể có quyền lên tiếng.
“Bên trong cung điện, Rafael không có gì để uy hiếp chúng ta, còn sợ cái gì tại sao Lucy không xuất hiện gặp mặt với chúng ta?”
Cua Biển không hiểu, cau mày lẩm bẩm.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Tại sao Lucy không để chúng ta rời đi?
“…Cái này cũng chỉ có thể giải thích là, rời khỏi đây sẽ gặp nguy hiểm”
Bữa tối bọn họ ăn trong tâm thế tràn đầy ưu †ư, cũng cẩn thận hơn.
Lucy nhất định sẽ còn liên lạc với bọn họ, mà lúc này việc bọn họ có thể làm chỉ có nhẫn nhịn.
Sau cơm tối, mọi người đều rời đi, tuy nó cung.
ện này rất lớn rất xa xỉ, nhưng phòng thì có hạn, nhóm người bọn họ có hơn trăm người, phòng đơn không đủ, nên hai ba người phải chúng một phòng.
Kiều Bích Ngọc đương nhiên sẽ chung phòng với Quách Cao Minh.
Trong cung điện này trời vừa tối liền rất âm u, bởi vì đèn không đủ sáng, cũng không có hệ thống điện, chỉ có ánh sáng phát ra từ cây nết hành lang rất dài, cách xa xa mới có một cây nị nơi này đồ dùng hiện đại rất ít, ngay cả cây nên cũng là thứ xa xi.
Trong hoàn cảnh mờ ảo mông lung như vậy, nhưng ngôi sao càng tỏa sáng hơn, màn đêm thật đẹp.
Từ trước đến này Kiều Bích Ngọc cũng không phải người theo chủ nghĩa lãng mạn, nên cũng không thế thưởng thức nổi cảnh đẹp này, bây giờ cô chỉ buồn ngủ Trong lòng cô âm thầm nghĩ, không trách được cổ nhân đều đi làm vào ban ngày khi mặt trời mọc, căn bản là vì ban đêm không có gì để chiếu sáng, trời vừa tối thì trời đất liền đen thùi lùi, trừ ngủ ra còn có thể làm gì.
Ngay cả Tang Ba cũng vậy, vừa nhìn thấy mặt trời lặn, ông lập tức sẽ nghĩ đến việc về nhà.
Kiều Bích Ngọc thở dài, không biết bây giờ Tang Ba thế nào rồi.
Trước đây cô sống cùng với Tang Ba trong hang động, nhà lá, ngày ngày hao tốn tâm trí làm sao làm giàu làm sao kiếm vàng, thật ra cuộc sống như vậy rất đơn giản.
Bây giờ nhìn cung điện với kiến trúc hiện đại, cửa làm bằng gỗ, có bàn ghế còn có giường lớn, tay nghề tuy không được tốt lắm nhưng cũng được coi như xa hoa.
trong đầu cô nghĩ rất nhiều chuyện linh tỉnh, trong phòng nến đã tắt, cô đẩy cửa bước vào.
Trong nháy mắt Kiều Bích Ngọc bị một người ôm chặt lấy.
Phản ứng đầu tiên của cô là kinh ngạc, eo và vai cô bị ôm thật chặt, cả người hầu như đã dính chặt vào đối phương, cô có thể dễ dàng cảm.
nhận được nhịp tim mạnh mẽ của dối phương, hơi thở lành lạnh quen thuộc của người đàn ông.
“Này Đầu óc Kiều Bích Ngọc xoay chuyển một lúc, lật tức biết đối phương là ai, có chút ảo não kháng cự hô to.
Anh vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, tự nhiên lại đánh úp cô, còn giở thói lưu manh.
Bên ngoài Quách Cao Minh tỏ ra vô cùng tỉnh †áo, nhưng chẳng qua là bề ngoài, bây giờ anh không tính để mình tiếp tục chịu ủy khuất, không đợi cô hét lên, bàn tay đã đè sau ót cô, buộc cô phải cúi đầu, sau đó Lúc này môi lưỡi dây dưa, không được coi là ôn nhu, mà ngược lại giống như đang bộc cảm bị đè nén đã lâu vậy.
Môi Kiều Bích Ngọc bị hôn đến đỏ ửng lên, người cũng có chút mềm, không nói rõ được tâm.
trạng của cô hiện giờ, đầu óc cô giống như dừng hoạt động vậy, ngay cả việc kháng cự cũng quên, cứ như vậy bị người ta công thành chiếm đất, trắng trợn bị chiếm tiện nghỉ.
Cũng bởi vì nụ hôn này mà Quách Cao Minh không kìm chế nổi, anh đưa tay vào bên trong áo cô, ngón tay ma sát da thịt bóng loáng của cô, vừa mới chạm vào, đầu óc Kiều Bích Ngọc hoàn †oàn nổ tung: “Anh, cái tay heo của anh!”
Lúc Kiều Bích Ngọc kịp phán ứng lại, nhanh chóng chống lại, theo bản năng tay phải cầm thanh đao Quần đội Thụy Sĩ của mình, để lên cổ Quách Cao Minh.
/837
|