Chương 642: Tang Ba, đừng chết
Lúc rạng sáng, cung điện này không có đèn điện, chỉ có một cây nến được thắp lên, ánh sáng leo lét, màu vàng của ngọn lửa lóe lên, chiếu sáng cả một hành lang dài của cung điện. Kiều Bích Ngọc bị nhốt trong một cái cũi bằng sắt.
Có hai tên hoang dã bảo vệ lực lưỡng đi tới, Kiều Bích Ngọc lùi lại theo bản năng, cô đã quen với bộ dạng hung ác, tâm vóc lực lưỡng khống lồ của người hoang dã, cô im lặng quan sát, hai tên hoang dã không tấn công cô, bọn họ chỉ đến để mở khóa cũi cho cô.
‘Tên hoang dã này rống to với cô: “Mau đi ra, có người tìm cô.”
Kiều Bích Ngọc cùng Tang Ba sống cùng nhau, cô có thể nghe hiểu sơ sơ ngôn ngữ của dân bản xứ. Bây giờ đầu óc cô vẫn còn đang trì độn, không hiếu vì sao Đường Tuấn Nghĩa khi nhìn thấy cô liền đánh cô ngất đi, còn đem cô nhốt vào cái cũi sắt này nữa.
Bây giờ có người muốn tìm cô.
Cô theo bản năng cho rằng Đường Tuấn Nghĩa muốn tìm cô, trước đây chỉ là anh ta có chút hiểu lầm đối với cô mà thôi Đường Tuấn Nghĩa không thể làm hại cô được.
Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam, bọn họ nhiều người như vậy đều ở trong này.
Kiều Bích Ngọc không tin vào mắt mình, thời gian dài như vậy, cô tìm bọn họ đến một người cũng không thấy, vậy mà bây giờ bọn họ lại ở ngay trước mắt.
Khi bọn người Lục Khánh Nam ở trong phòng nhìn thấy Kiều Bích Ngọc cũng hết sức kinh ngạc, cũng là vẻ mặt khiếp sợ không dứt, Quách Cao Minh đứng thẳng lưng, một đôi mắt thâm trầm mạnh mẽ nhìn thẳng về phía cô, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng.
Kiều Bích Ngọc hoảng sợ từng bước từng bước một đi vào, Quách Cao Minh cũng nhìn rõ cô từng bước từng bước tiến lại gần Trên người cô không có vết thương, xem ra cô vẫn rất khỏe mạnh, cô vẫn còn sống.
Lặng lẽ quan sát nhau, rất nhiều lời muốn nói đều nghẹn ngào ở cuống họng, kiềm chế nỗi bất an trong lòng, chỉ sợ những gì trước mắt đều là ảo ảnh.
“Kiều Bích Ngọc, cô, cô chưa chết, cô thật sự chưa chết, tôi biết ngay mà, cô chính là tai họa ngàn năm” Lục Khánh Nam mở miệng trước tiên phá tan sự im lặng, kích động đến mức nói năng lộn xôn.
Kiều Bích Ngọc đi tới trước mặt họ:”……Ai là tai họa hả?” Bởi vì Lục Khánh Nam kia nói không vào chủ đề nên khiến mọi người nhẹ nhõm thoải mái một chút “Tôi chỉ là quá vui mà thôi” Lục Khánh Nam như được đánh máu gà, kích động chạy tới vỗ vai cô, lực vỗ kia suýt làm cô ngã chúi xuống đất.
Mà Quách Cao Minh lại không nói chuyện, ánh mắt dạt dào chan chứa tình cảm nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng khiến người ta không thể lơ là, Kiều Bích Ngọc nhìn về phía anh ấy, trong nháy mắt, cô càng thêm khiếp sợ khi phát hiện ra Tang Ba toàn thân trọng thương người đầy máu nằm gục một bên “Tang Ba!”
Cả người Kiều Bích Ngọc căng thẳng xông tới, cô theo bản năng lay lay thân thể cao lớn của Tang Ba, cả người đều ứ đọng vết máu đen, chòm râu trên miệng cũng toàn là máu, thân thể cao lớn vẫn không nhúc nhích, làn da ngăm đen lạnh như băng Tại sao lại như vậy?
Hiện tại trong đầu cô toàn là một mớ hỗn loạn, trước đây khi cô nhìn thấy anh ta, anh ta vẫn còn khỏe mạnh mà, tại sao bây giờ trên người lại đầy vết thương như vậy, tại sao năm không động đậy nữa rồi?
“Tang Bai Tang Ba! Tang Ba!”
Kiều Bích Ngọc quỳ rạp xuống đất, cố hết sức lay lay Tang Ba, lo lắng vạn phần kêu gào thảm thiết, “Tang Ba, mau tỉnh lại đi, anh làm sao vậy, trả lời tôi một tiếng đi”
Kiều Bích Ngọc lay anh ta không ngừng, cuống cuồng kêu to thúc giục, thân thể Tang Ba lạnh lẽo, vẫn không nhúc nhích, tay của Bảo Nhi dính đầy máu của Tang Ba, khiến cô thêm phần sợ hãi, sợ là Tang Ba đã chết rồi Quách Cao Minh cùng Lục Khánh Nam lập tức đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hoài nghỉ không biết tại sao Kiều Bích Ngọc lại căng thẳng bất an như vậy.
Còn Rafael đứng ở góc phòng, nhếch miệng, cười nhạt.
“Tang Ba, Tang Ba, anh mau tỉnh lại đi” Kiều Bích Ngọc mặc kệ như thế nào cũng đều đánh thức Tang Ba, hai mắt cô đỏ au: “Là ai đã đánh anh bị thương nặng như vậy?”
Ánh mắt của Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên nhìn thấy vết đạn trên ngực trái của Tang Ba, cô đột nhiên dừng lại.
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên, cả người cứng đờ, ánh mắt cô mờ mịt nhìn Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam, là những người này.
“Các người, các người đã dùng súng, giết Tang Ba?”
Hai mắt Kiều Bích Ngọc vẫn đỏ, tức giận không kiềm được, nghẹn ngào chất vấn.
Quách Cao Minh bị Kiều Bích Ngọc dùng ánh mắt này nhìn, cảm thấy như lồng ngực bị đánh một quả chùy tạ, không thể mở miệng trả lời. Mấy người Lục Khánh Nam nhìn thấy vẻ mặt này của cô lại càng kinh ngạc không biết phải giải thích như thế nào.
“Tang Ba, Tang Ba, anh sẽ không chết đâu”
Cả người Kiều Bích Ngọc bối rối, cô thì thào tự nói: “Tang Ba, anh sẽ không chết đâu” Hai tay không ngừng tìm vết súng bản, cô muốn giúp Tang Ba xử lý miệng vết thương, chỉ là vết thương trên người Tang Ba nhiều quá, cô luống cuống rối loạn.
Kiều Bích Ngọc rõ ràng ý thức được, vũ khí hiện đại dùng để đối phó người hoang dã, bất kể bọn họ có to lớn mạnh mẽ đến cỡ nào cũng không chịu nổi một phát.
Viên đạn của súng ống làm thương tổn đến chỗ nguy hiểm, bọn họ sẽ chết.
Cô không có tâm trạng trách cứ, không có +âm trạng để mắng chửi, cô chỉ muốn cứu sống Tang Ba.
Cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều bối rối giống nhau, lúc thì sờ lên mũi Tang Ba tìm hơi thở, lúc thì ấn vào miệng vết thương đang chảy máu của Tang Ba, cô không biết phải làm sao bây giờ.
Tang Ba giống như không còn hơi thở nữa.
Kiều Bích Ngọc sốt ruột khóc ầm lên, khóc không ra tiếng, nước mắt không câm được mà chảy ròng ròng.
Quách Cao Minh ngồi xuống bên cạnh cô, định nói gì đó, Kiều Bích Ngọc nhanh tay túm lấy anh, giọng điệu van xin: “…….Cứu anh ta”
“Tôi van xin anh, nhanh cứu anh †a, cứu anh †a có được không?”
“Các người làm sao có thế như vậy chứ, cho dù giữa các người với anh ta có xảy ra xung đột gì thì cũng không thế..” Kiều Bích Ngọc sợ hãi khóc ầm lên, “Tang Ba sẽ không vô cớ làm hại người khác, anh ta rất an phận, sẽ không chủ động làm hại người khác đâu”
“Tang Ba, đừng chết, đừng chết mà”
Bọn người Lục Khánh Nam hoàn toàn không dự đoán được mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.
Anh ta, tim anh ta còn đập”
Quách Cao Minh đưa tay ấn xuống vị trí tim của Tang Ba, giọng nói trầm ấm phức tạp.
Có thể là Quách Cao Minh dùng hai tay ấn vào chỗ hiểm của vết thương, kích thích này làm cho Tang Ba đau đớn đến độ đang hôn mê sâu lập tức mở hai mắt ra.
Kiều Bích Ngọc hai mắt đấm lệ mờ mịt, vừa mừng vừa sợ, dường như sờ vào chòm râu trên mặt Tang Ba, “Tang BaI” cô vội vàng kêu to.
Tang Ba nhìn thấy cô, có rất nhiều điều muốn nói, chỉ là bị thương quá nặng, Tang Ba chưa bao giờ yếu ớt như thế, anh ta đã không còn chút sức lực nào mà nhảm nghiền hai mắt lại, chỉ mấp máy môi lẩm bẩm một câu bằng tiếng bản xứ của người hoang dã Tang Ba nói anh ta đợi cô ở hang động ngoài bức tường cung điện này, anh ta đợi cô rất lâu, đã đợi một tiếng đồng hồ, mặt trời xuống núi rồi, phải cùng nhau trở về nhà.
Kiều Bích Ngọc nước mắt đầm đìa.
Cô đã quên mất “một giờ” của Tang Ba, làm anh ta đợi quá lâu.
/837
|