Chương 633: Bày sạp bán hàng
Trong đầu Kiều Bích Ngọc suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên làm một hoạt động sales off.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Kiều Bích Ngọc lay tỉnh Tang Ba, bảo hẳn đi chiếm vị trí, chiếm trước quầy hàng tốt nhất, dòng người đi ngang nhiều nhất, hơn nữa còn có cây lớn che bóng râm.
Kiều Bích Ngọc không chút khách khí, trực tiếp chiếm 20 quầy hàng rộng lớn. Ngày đầu tiên chỉ mang đến một phần nhỏ khoảng 500 viên đá đánh lửa.
Bảo Tang Ba tìm một ít cỏ khô, đây là muốn biểu diễn làm mẫu tại chỗ làm sao sử dụng đá đánh lửa, cỏ khô cực kỳ dễ cháy.
Lại để Tang Ba đi lượng thật nhiều cành củi khô, nhóm lửa thành từng đống từng đống. Phía trước chợ có một dòng sông bên trong có vô cùng nhiều cá ngon. Tang Ba đi bắt năm con cá lớn Loại bỏ vây cá, mổ bụng bỏ ruột, cắt thành từng miếng to nhỏ cố bằng bàn tay, rửa sạch mùi cá tanh ở bờ sông, còn hái được chút trái cây chua ngọt nêm nếm làm gia vị ướp cá, cuối cùng dùng cái xiên sạch sẽ ở bên cạnh đống lửa chậm rãi nướng.
Hai người bọn họ sau khi chuẩn bị xong xuôi, những người khác mới chậm rãi bắt đầu bày sạp Chính là cần cù bù thông minh, chuẩn bị công phu đầy đủ xong, một xiên rồi lại một xiên cá nướng vàng thơm ngon giòn rụm, mùi hương bay đầy trong không khí.
Người hoang dã sinh hoạt như động vật nguyên thuỷ, dục vọng bản năng của bọn họ rất mãnh liệt, đặc biệt là vô cùng nhạy cảm đối với đồi ăn.
Quầy hàng của Kiều Bích Ngọc rất nhanh tụ tập mười mấy người hoang dã tò mò vây xem.
Bọn họ mỗi người đều có bộ dạng lực lưỡng, tướng mạo hung ác, nhìn chẩm chäm mấy xiên cá bên cạnh đống lửa, dáng vẻ kia là hận không thể nhào tới cướp.
‘Thậm chí Tang Ba cho rằng, Kiều Bích Ngọc là muốn bán cá nướng.
Có một người hoang dã tai to mặt lớn lúc la lúc lắc tiến tới, xâm xì mở miệng nói vài câu với Tang Ba, Kiều Bích Ngọc mặc dù nghe không hiểu nhưng rõ ràng người này tới đây là vì cá bọn họ đang nướng.
Tang Ba còn đàng hoàng trịnh trọng nói với “khách hàng” muốn ăn cá nướng thì dùng vàng để đổi.
Vị người hoang dã tai to mặt lớn này “trong nhà giàu có”, một giây cũng không cân nhắc, lập tức cầm một khối vàng nhỏ từ trong túi da thú của hẳn ra.
Tang Ba chuẩn bị muốn thu tiền.
“Không được, không thể được, chúng ta nướng cá không phải để lấy tiền!”
Kiều Bích Ngọc lắc đầu với Tang Ba một cái, chỉ vào những cá nướng này, lại chỉ chỉ mấy cành củi khô và những loại con vật như con bò, thỏ rừng với người khác.
Tang Ba lập tức hiểu rõ ý của cô, muốn cá nướng thì dùng cành củi khô hoặc là con vật để đổi Lấy vật đổi vật.
Kiều Bích Ngọc chỉ cần là chút củi khô, con vật, thậm chí là trái cây thì đều thu nhận.
Tang Ba chậm chạp ngơ ngác nhìn cô hồi lâu, dường như không thể lý giải điều gì, trước đó Kiều Bích Ngọc từng nói với hắn nhất định phải là vàng cơ mà.
Lúc này, đại não người nguyên thuỷ Tang Ba mắc kẹt Có điều, bé con muốn cái gì đổi cái gì, Tang Ba là không còn cách nào khác, hắn đều nghe cô.
Ngay sau đó, Tang Ba dùng thổ ngữ giao lưu với “khách hàng” thứ nhất, muốn ăn cá nướng nhất định phải đem con mồi, củi khô hoặc là trái cây đến đây đổi lấy.
Vì đồ ăn trước mắt, đặc biệt là còn đang phát ra mùi thơm ngon lành, trí thông minh của người hoang dã rõ ràng là hàng cấp một, mặc kệ yêu cầu ra sao đều lập tức làm theo.
Cuộc làm ăn đầu tiên của Kiều Bích Ngọc và Tang Ba.
Năm xiên cá nướng đổi một con lợn béo và hai con thỏ rừng.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy thật sự có lời, mà người hoang dã mua hàng cũng rất vui vẻ cầm năm xiên cá nướng, một bên không thể chờ đợi được nữa gặm cắn, một bên lúc lắc rời đi.
Con vật có thể đổi bao nhiêu xiên cá nướng, toàn bộ đều do Kiều Bích Ngọc quyết định. Với lại bán bao nhiêu xiên, những “khách hàng” này cũng không có ý kiến.
Chỉ cần giao dịch thành công, thuận mua vừa bán, hai bên đêu cực kỳ vui vẻ.
Có một thì có hai Năng lực bắt chước của người hoang dã rất mạnh. Mọi người bắt đầu rục rịch đem đồ vật tới đổi món cá nướng mà hai người Kiều Bích Ngọc đặc biệt làm ra.
Không tới nửa tiếng, cá nướng chuẩn bị từ trước đều đã bán xong “… Đổi được mười con dê, ba con heo, mười sáu con thỏ rừng, năm con chim trĩ” Còn có một đống lớn cành củi khô và trái cây.
Kiều Bích Ngọc nhìn những thu hoạch này, vô cùng đắc ý cười đến mức không ngậm miệng được.
Thật ra Tang Ba cũng là lần đầu tiên “làm ăn buôn bán”. Hắn từ nhỏ đã bị bộ tộc bài xích, chỉ sinh hoạt ở đồng ruộng, không thích trò chuyện quá nhiều với những người hoang dã khác Khi Tang Ba nhìn thấy, năm con cá lại đổi được một đống con vật, hän sửng sốt hồi lâu, giống như không dám tin tưởng, Tang Ba cảm thấy, bắt cá dưới sông lên rất dễ dàng, rõ ràng là bình thường những người khác cũng không thích ăn cá.
Đạo não người nguyên thuỷ của Tang Ba làm sao cũng nghĩ không thông, bắt nhiều dê, thỏ từng như vậy độ khó còn lớn hơn, tại sao bọn họ lại đồng ý đổi với hắn.
“Cái này gọi là nâng cao giá trị sản phẩm”“
Kiều Bích Ngọc đàng hoàng trịnh trọng giáo dục Tang Ba: “Những con cá này đã qua chế biến, cũng không còn giống như cá ban đầu”
Kiều Bích Ngọc cũng chỉ là nửa thùng nước, nói lung ta lung tung “đạo lý trong làm ăn”
Tang Ba mặc kệ mình nghe hiểu hay không từ đầu đến cuối đều là một bộ dạng học tập hết sức chăm chú. Kiều Bích Ngọc rất hả hê, cảm tháy mình thông minh hơn những người hoang dã này tận mấy triệu năm ánh sáng Nghỉ ngơi thoáng qua trong chốc lát, Kiều Bích Ngọc lại để cho Tang Ba giúp làm thịt nướng.
Cũng giống như bọn họ đã làm qua trước đó, nấu nước, cho thỏ rừng vào để rụng lông, mố bụng vứt ruột, thêm gia vị trái cây chua ngọt, chầm chậm đun lửa Những người hoang dã đi ngang qua đều dừng lại, rất tò mò, thậm chí khiếp sợ nhìn hai người bọn họ xử lý con mồi.
Những “khách hàng” này xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên dừng chân quan sát. Bởi vì những người hoang dã này nhìn thấy cách thức xử lý thức ăn “nhổ lông, mổ bụng vứt ruột” quá tàn nhấn Thậm chí Kiều Bích Ngọc còn nghe được người hoang dã xung quanh đang lớn tiếng rít gào rống to về phía bọn họ.
Thật giống như mảng bọn họ làm như vậy rất “mất đi nhân tính”, rất “nhẫn tâm’ vậy.
Kiều Bích Ngọc không cảm thấy kinh ngạc, chỉ cần những người hoang dã này không công kích cô thì gầm rú như thế nào cũng không sao cả.
Trên tay cô cầm dao của quân đội Thuy Sĩ chế biến thịt nướng, Tang Ba thì lại dùng những cây thương nhọn mà hôm qua mới làm trợ giúp chế biến. Hai người đồng thời động tay động chân nên hành động rất nhanh.
Hiện tại, khách nhân vây xem đã gần đủ rồi Kiều Bích Ngọc để Tang Ba dùng đá đánh lửa nhóm lửa nhảm biểu diễn trực tiếp.
Có một nửa người hoang dã cảm thấy hiếu kỳ với đá đánh lửa trên tay Tang Ba, thẳng thừng nhìn chảm chẩm. Mà nửa kia thì cảm thấy hứng thú đối với thịt nướng hơn.
Sau một tiếng.
Từng xiên từng xiên thịt nướng bắt đầu xì xì bốc dầu lên, mùi hương toả ra, ngửi thôi cũng làm người ta đói bụng.
‘Vốn dĩ người hoang dã nhao nhao ồn ào, hung ác trừng mắt nhìn bọn họ xâu thịt nướng, mà bây giờ một người cũng không lên tiếng, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Thịt nướng so với cá nướng càng được người hoang dã yêu thích hơn. Những miếng thịt heo này lập tức hấp dẫn cực kỳ nhiều người hoang dã xô đấy nhốn nháo, rất nhiều người gấp gáp rống †o về phía Tang Ba.
Bọn họ muốn ăn loại thịt nướng này, cực kỳ muốn!
“… Bình tính, bình tĩnh…”
“Chớ xô đẩy, mau mau xếp hàng đi!”
Kiều Bích Ngọc xem như là chân chính chứng kiến sức mạnh thèm ăn của người nguyên thuỷ hoang dã, vì ăn mà bọn họ điền cuồng.
Cô có chút hận chính mình tìm đường chết, lấy nhiều thịt nướng như vậy dụ dỗ bọn họ.
Chuyện đã xảy ra là không thể ngăn cản, một mình Tang Ba có chút ứng phó không được.
Hai người bị một nhóm người hoang dã bao , quá kinh khủng, không cẩn thận sẽ bị bọn họ giãm thành bánh bao nhân thịt May là người hoang dã đều rất an phận, tuy rằng ai nấy đều hung ác nhào tới rống lên to tướng nhưng cũng không trành giành nhau mua thịt, mà là mỗi người đều xếp hàng chờ “trả tiền”
Tang Ba, lần này chúng ta không cần con mồi. Ai muốn ăn thịt nướng, thì hai chuỗi thịt cộng thêm hai viên đá đánh lửa thì dùng một khối vàng đổi lấy” Kiều Bích Ngọc dùng cách của cô giao tiếp với Tang Ba.
Lần này không muốn lấy vật đổi vật, mà muốn vàng, Tang Ba hiểu được, học xong gật đầu với cô một cái.
Những người hoang dã muốn cướp thịt này, bọn họ cũng mặc kệ hai viên đá đánh lửa là cái thứ gì, trực tiếp ném một khối vàng, cầm hai xiên thịt nướng ăn lấy ăn để như hùm như hổ…
Khách ăn rồi lại muốn mua thêm, Kiều Bích Ngọc lại thực hành “hạn mua”.
“…. Nói cho bọn họ biết, mỗi người chỉ có thể mua một lần. Ngày mai chúng ta sẽ trở lại”
Tang Ba ngơ ngác nhìn Kiều Bích Ngọc, tựa như không hiểu tại sao cô không muốn nhiều vàng hơn, có điều Tang Ba vẫn nghe theo ý của cô, dùng thổ ngũ nói cho chúng “khách hàng” đang kích động.
Điều này chọc cho những “khách hàng” ham mê ăn uống cực kỳ phẫn nộ, bọn họ muốn mua mà lại một mực không chịu bán.
May là bọn họ không có đánh đập, ăn chưa hết đã thèm nên rất khó chịu, bèn cầm hai viên đá tảng không thể ăn rời đi Có điều, mặc dù là vậy nhưng người hoang dã đăng sau vẫn nhào tới nối nghiệp, chặn cũng không chặn nổi, Kiều Bích Ngọc thu tiền đến mức tay mềm nhũn.
“. Chúng ta chỉ là muốn càng nhiều người hoang dã cầm đá đánh lửa về nhà, vì lẽ đó cần phải có hạn mua. Chúng ta không phải bán thịt nướng, là bán đá đánh lửa.
“Những thịt nướng này xác thực rất đáng tiền, thế nhưng yêu cầu phải tự mình làm, quá mệt mỏi. Lợi nhuận kiểm được cũng không phải là tốt nhất. Chúng ta không buôn bán như vậy, trừ khi có thể mướn người, mua thời gian của người khác”
“Chờ cho mọi người quen thuộc việc sử dụng đá đánh lửa thì chúng ta lại giật giá cả. Những viên đá này đều là tài nguyên miễn phí, chỉ cần giá trị của nó và bật lửa ngang nhau, chúng ta có thể một ngày ung dung kiếm được nhiều vàng hơn.
Không cần thiết làm đầu bếp cho người khác”
Suốt một ngày nướng thịt, Kiều Bích Ngọc không làm nữa, cô đặt mông ngồi dưới đất, giảng cho Tang Ba nghe một đống đạo lý đao to búa lớn một hồi… Nói tóm gọn lại là thật ra cô lười Tang Ba không biết nghe hiểu được mấy phần mười, vậy chứ vẫn rất chăm chú gật gù với cô.
/837
|