“Năm đó tôi bị bà chủ nhà trọ hung thần ác sát đuổi ra ngoài,
hành lý bị vứt thẳng ra đường cái như rác rưởi, anh sẽ không thể hiểu
được cái loại hèn mọn, tủi nhục và bất lực này…”
Kiều Bích Ngọc ngồi bên mép giường bệnh cúi đầu, nhỏ giọng kể
lại những chuyện trước kia.
“Tôi và dì út vừa rời khỏi nhà họ Kiều, kinh tế trong tay rất eo hẹp
nên mới tìm một phòng trọ giá rẻ. Cấp ba tôi trọ ở trường, dì út của
tôi tự nấu ăn ở nhà vì để tiết kiệm tiền. Hôm đó là sinh nhật tôi, dì ấy
muốn làm Tempura chiên cho tôi, nhưng mà…”
Giọng nói của cô nhỏ lại: “…Phòng trọ bốc cháy.”
“Lúc tôi từ trường học chạy về, đám cháy trong phòng bếp đã
được dập tắt rồi, bà chủ nhà trọ không nói hai lời, lập tức đem đuổi
chúng tôi ra ngoài, còn nói phải bồi thường sáu trăm tám mươi triệu,
nhưng khi đó tổng cộng trong túi chúng tôi mới được có tám triệu,
không có tiền…
Kiều Bích Ngọc im lặng nhìn bọn họ, đám Quách Cao Minh đều là
con cháu nhà giàu, họ sẽ không hiểu được cái loại bất đắc dĩ lúc
không có tiền, hèn mọn đến nhường nào, danh dự chả là cái phân khỉ
khô gì hết.
Mà dì út của cô bị bỏng cánh tay nhưng lại dùng tay áo dài che
đi, không để cho cô biết.
Không có tiền bồi thường cho bà chủ nhà trọ nên chỉ có thể bị
chửi rủa nhục mạ, không có tiền đi khám bệnh, bị thương bị đau cũng
không dám nói ra.
“Buổi tối hôm đó, chúng tôi giống như hành khất ngồi ở góc
đường, thật sự không biết phải làm sao bây giờ, sau đó có người tốt
bụng cho chúng tôi ăn cơm nóng, cho chúng tôi ở tạm ở nhà bà ấy,
còn vay tiền cho chúng tôi đi bệnh viện khám vết bỏng…”
Lời nói của Kiều Bích Ngọc dừng lại một lúc, sắc mặt hiện lên sự
xoắn xuýt phức tạp, vươn tay phải kéo vạt áo Quách Cao Minh.
“Lần này để xuất huyết là do bản thân tôi không cẩn thận…” Cô
thấp giọng lặp lại, ngữ điệu như cầu xin.
Cô có thể đoán được là ly nước xoài hôm đó dì Trương đưa cho
cô có vấn đề, hơn nữa chắc chắn đám Quách Cao Minh cũng có thể
điều tra ra, chỉ là, có một số việc cô không muốn nói ra.
Từng có người đối tốt với cô, thế nên cô sẽ nhớ kỹ cả đời.
Kiểu Bích Ngọc có chút lo lắng, dù sao thì bọn Quách Cao Minh
cũng không phải người bình thường, nếu họ đối phó với dì Trương, có
thể bà ấy vĩnh viễn không thể trở mình.
“Vậy người làm hại đến cô sao cô không nhớ kỹ!“
Quách Cao Minh đứng ở cạnh giường bệnh, ánh mắt sắc bén
nhìn chằm chằm sườn mặt của cô, đột nhiên anh lạnh lùng mở miệng,
ngữ khí như kiềm chế tức giận.
Giống như Doãn Thành Trung từng đối xử với cô vậy, cô được
anh ta phản bội một lần, nhưng sau đó vẫn có thể bình tĩnh lại nói nói
cười cười với đối phương.
“Lòng tôi nhỏ như vậy, cần gì phải nhớ phải nhớ mấy chuyện
không vui tự làm bản thân buồn chứ.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, ánh mắt trong trẻo sạch
Quách Cao Minh nhếch môi, nhìn hai mắt cô, yên lặng trong giây
lát.
Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam cũng không nói gì thêm, khi
nghe Kiều Bích Ngọc nói về quá khứ, vẻ mặt của họ hơi giật mình, hai
người nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều tập trung về phía Quách Cao
Minh.
Chuyện này đành phải xem Quách Cao Minh xử lý thế nào thôi.
“Quách Cao Minh, anh bỏ qua cho người đó một lần được
không?” Cô kéo kéo vạt áo anh, thấp giọng xin anh tha thứ.
Lần đầu tiên cô hạ thấp giọng như vậy cầu xin anh.
Lại là vì một người ngoài!
Quách Cao Minh nhìn cô chằm chằm, vô cùng tức giận.
Nhưng anh cũng không gạt tay cô ra, ngược lại từng bước tiến
lên, khom lưng, đôi môi mỏng dán sát bên tai cô.
Hơi thở ấm áp của anh phun trên cái cổ nhạy cảm của cô, nháy
mắt khiến cả người Kiều Bích Ngọc cứng đờ, anh thì thầm: “Kiều Bích
Ngọc, nếu có một ngày tôi làm chuyện có lỗi với cô, cô cũng sẽ tha
thứ cho tôi như vậy sao…”
Kiểu Bích Ngọc giật mình không kịp phản ứng lại, bên tai là lời thì
thầm không rõ ý tứ của anh.
Những lời đó của anh là có ý gì vậy?
Lúc cô ngẩng đầu nhìn lại, ba người Quách Cao Minh đã đi ra
ngoài phòng bệnh, để cô ngồi lại trên giường bệnh, mơ màng nhìn
bóng dáng bọn họ rời đi…
Cô láng máng nghe được câu hỏi của Bùi Hưng Nam: “Lê Yến Nhi
cũng ở trong bệnh viện này, chúng ta có cần đến thăm cô ta không?”
“,..Đã xuất viện rồi.”
Kiểu Bích Ngọc thấy hộ sĩ thuận tay đóng cửa lại, âm thanh ở bên
ngoài cô hoàn toàn không thể nghe được nữa.
Cô cúi đầu mê mang nhìn cái bụng của mình.
Kỳ thật, còn có một chuyện Kiều Bích Ngọc vẫn chưa nói.
“Dì Trương là mẹ ruột của Lê Yến Nhi…” Cô nghĩ, có lẽ ngay cả
Quách Cao Minh cũng không biết chuyện này.
Không hiểu sao cô lại cười tự giễu.
Có lẽ cô hoàn toàn không cần lo cho dì Trương, cho dù Quách
Cao Minh không nghe lọt tai lời của cô, cô gái họ Lê kia cũng sẽ tự
mình mở miệng khuyên anh.
Trong hành lang bệnh viện, điện thoại di động của Quách Cao
Minh bỗng nhiên vang lên.
Là một số việc gấp của tổng công ty bên thành phố Bắc An, sắc
mặt anh lạnh lùng, dặn dò một ít công việc như ngày thường, Bùi
Hưng Nam và Lục Khánh Nam sóng vai đi cùng anh.
“Cứ làm bộ không biết thế thôi à?”
Khi bọn họ đi vào thang máy, Quách Cao Minh vừa cúp điện
thoại, Lục Khánh Nam không nhịn được mở miệng hỏi.
Bọn họ đều rất rõ ràng, lần này Kiều Bích Ngọc xuất huyết hôn
mê là do người phụ nữ tên Trương Thúy Phương kia làm.
Cứ như vậy tha cho bà ta sao? Như vậy không giống tác phong
của nhà họ Quách.
Bùi Hưng Nam nhíu mày, ánh mắt nhìn sang Quách Cao Minh
đứng bên cạnh.
“Tôi sẽ xử lý.”
Khuôn mặt nghiêm nghị của Quách Cao Minh cũng không có cảm
xúc gì mấy, giọng nói lạnh lùng đáp lại một câu.
Lục Khánh Nam nghe anh nói như vậy, cũng không tiếp tục hỏi
nhiều, sau khi ba người ra khỏi thang máy thì chia ra đi làm việc của
mình.
“Tôi giao cho bà có một chuyện nhỏ mà cũng làm không xong
nữa!”
Lúc này, trong quán trà sữa đối diện cổng bắc trường trung học
số một của thành phố Hải Châu.
Một cặp mẹ con ngồi đối diện nhau, sắc mặt cô gái trẻ tuổi giận
dữ quát ầm lên: “Tôi đã nói với bà rồi, tôi bảo bà bỏ cả gói thuốc vào
cho cô ta uống cơ mà…”
“Thanh Đan…” Dì Trương một mực cúi đầu, sắc mặt khó xử gọi cô
gái trẻ tuổi đối diện một tiếng.
“Bà câm miệng đi!”
Dường như Lê Yến Nhi cực kỳ tức giận, cô ta vỗ mạnh mặt bàn,
đứng bật dậy khỏi ghế.
“Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi bằng cái tên
quê mùa đó, bà bị mất trí rồi à, hay phải nói là bà muốn giúp Kiều
Bích Ngọc kia, rắp tâm hại chết tôi?“
“Không, không phải.” Tim Dì Trương thắt lại, cũng đứng lên theo.
“Yến Nhi à, con, con bảo mẹ bỏ thuốc cho Kiều Bích Ngọc,
nhưng mà…” Nhưng mà lương tâm bà cắn rứt.
“Bà còn không biết xấu hổ giúp cô ta, tôi mới là con gái bà đây
này!”
Lê Yến Nhi tức giận trừng mắt nhìn bà ta, gương mặt không chút
hoang mang, cô ta nghe được tin tối hôm đó Kiều Bích Ngọc xuất
huyết nhiều đến mức hôn mê trong khách sạn, cô ta nghĩ kiểu gì đồ
con hoang kia cũng sẽ bị phá bỏ, thế mà vẫn có thể giữ lại được!
Trong lòng Lê Yến Nhi tràn đầy phẫn nộ, trút hết lên đầu người
mẹ trước mặt mà quát mắng: “Mẹ, hai mẹ con chúng ta sống nương
tựa lẫn nhau, con rời nhà bao nhiêu năm, chịu bao nhiêu khổ cực như
vậy, trong lòng con cũng rất nhớ mẹ. Nhưng mà mẹ ấy, mẹ cứ luôn
giúp đỡ ả người ngoài kia, mẹ có biết con điếm Kiều Bích Ngọc đó, nó
đã cướp mất người đàn ông của con không? Đáng lẽ ra Quách Cao
Minh phải là con rể mẹ.”
Dì Trương thấy cô ta từ khi trở thành minh tỉnh màn bạc thì tính
tình ngày càng trở nên kiêu ngạo, nhìn cô con gái ăn mặc đẹp đế
trước mặt, bà vô cùng tự tỉ.
“Yến Nhi, mẹ biết là mẹ vô dụng, mẹ không thể cho con một cuộc
sống tốt, chỉ là…
Bà ta nhìn con gái ngồi đối diện, dè dặt khuyên nhủ: “Yến Nhị,
trước đây con nói với mẹ rằng con đang mang thai, Bích Ngọc muốn
hại đứa con trong bụng của con, nhưng Bích Ngọc không phải như
vậy, nếu chồng cô ấy thật sự không yêu cô ấy, cô ấy nhất định sẽ
không làm phiền đối phương…”
“Bà đúng là hiểu rất rõ Kiểu Bích Ngọc kia nhỉ?” Lê Yến Nhi đã
mất hết kiên nhẫn, tức giận quát thằng vào mặt bà ta.
Sau đó mặt cô ta sa sầm xuống, nhanh chóng lấy ra một túi bột
khả nghỉ từ trong chiếc túi LV mùa mới nhất của cô ta ra đập xuống
mặt bàn.
Cô ta hếch cằm, cao ngạo ra lệnh cho mẹ mình: “Ả Kiểu Bích
Ngọc mất não kia hẳn là vẫn chưa phát hiện ra bà đâu, ngày mai bà
mang cho cô ta một bát canh đến bệnh viện, lần này nhất định phải
nhớ cho hết thuốc vào!”
“Không được, đây là mưu sát.” Dì Trương lại nhìn thấy gói thuốc
này, trong lòng hoảng loạn.
“Cho dù thật sự bị phát hiện cũng không sao đâu, Quách Cao
Minh sẽ bảo vệ bà thay tôi.”
Giọng nói Lê Yến Nhi tràn đầy tự tin và đắc ý. Như thể đã chán
ngán việc phải giao tiếp với mẹ, cô ta cầm túi xách lên, xoay người
bước ra ngoài.
Sắc mặt dì Trương vô cùng lo lắng, vội vàng chạy ra ngoài muốn
đuổi theo cô ta…
“Ấy chết, ngại quá…”
Đúng lúc đó một nam thanh niên trẻ tuổi mặc tây trang đi giày da
đi ngược đường va vào dì Trương.
“Hôm nay quán chúng tôi có việc nên đóng cửa.”
Dì Trương tỏ ra xin lỗi nói với người đàn ông trước mặt, ánh mắt
vẫn nhìn về phía Lê Yến Nhi, muốn đuổi theo thuyết phục cô ta.
“Bà chủ, tôi đến đây đặt mười nghìn cốc trà sữa.” Người đàn ông
kia cũng không hề rời đi, ngược lại từng bước tiến lên, ngăn cản
trước mặt bà ta, nở nụ cười tươi rói với bà ta.
Lúc dì Trương nghe thấy mấy chữ mười nghìn cốc trà sữa, cả
người bà ta cứng đờ lại.
Bà kinh ngạc xoay người: “Cậu…”
“Bà chủ, nhanh thế mà bà đã không nhận ra tôi nữa rồi sao? Sáu
năm trước, tôi thường hay đến quán trà sữa của bà…” Bộ dạng người
đàn ông nho nhã lịch sự, nhưng giọng điệu thì lại không thân thiện
như vậy.
“Hôm nay tôi cũng đến đây đặt mười nghìn cốc trà sữa như cũ,
chỉ là, lần này có chỗ không giống với lần trước…”
Anh ta nở nụ cười không rõ là có ý gì, ngay sau đó giơ tay đặt
một lá thư viết tay lên mặt bàn: “Lần này, toàn bộ chỗ trà sữa đó phải
được nấu xong trước khi mặt trời hôm nay lặn.”
“Chuyện, chuyện này sao có thể làm được.” Chỉ có thời gian
trong vòng nửa ngày.
Người đàn ông nhét thư vào tay dì Trương, anh ta lạnh giọng
nhắc nhở một câu: “Có một số việc, cho dù không thể làm được,
cũng nhất định phải hoàn thành.”
Đôi bàn tay thô ráp của dì Trương cầm lấy tờ giấy chất lượng cao,
run rẩy mở ra.
Có mùi mực thoang thoảng, là chữ được viết bằng một cây bút
máy đắt tiền, những dòng chữ đó rắn rỏi mạnh mẽ, thậm chí ngay cả
dì Trương dù không hiểu thư pháp cũng có thể nhìn ra được những
chữ này vẽ ra một cơn thịnh nộ và lời cảnh cáo.
“Nếu còn có lần sau thì con gái của bà sẽ thân bại danh liệt!”
Dì Trương nhìn thấy mấy chữ “con gái/ “thân bại danh liệt, trong
lòng bứt rứt không yên.
Nhất là khi bà ta nhìn đến phía bên phải tờ giấy ký ba chữ màu
đen bằng bút máy” Quách Cao Minh” kia, trong nháy mắt sắc mặt dì
Trương trắng xanh.
“Anh ta biết hết cả rồi…”
/837
|