Câu lạc bộ Golden.A, đối với Kiều Bích
Ngọc, nơi đây toàn là những kí ức mà cô không
muốn nhớ lại.
Ngoài sự lộn xộn do Doãn Thành Trung sắp
xếp, còn có một lần cô lao đến đây tìm Quách
Cao Minh, nhưng đã bị tên vô liêm sỉ đó xua
đuổi, nhưng sau sự việc lần trước, người phụ
trách và quản lý của câu lạc bộ đã sáng mắt mà
nhớ đến cô.
“Mợ chủ, cô hôm nay đến đây có việc gì vậy? „”
Không biết có phải trùng hợp hay không,
người phụ trách câu lạc bộ tình cờ có mặt tối
nay, anh ta nhìn thoáng qua đã nhận ra Kiều Bích
Ngọc rồi nhanh chóng đi về phía cô.
Kiều Bích Ngọc lằng lặng nhìn anh ta, chỉ
cảm thấy hai chữ “Mợ chủ“ giống như đã nghe
từ rất lâu rồi.
Người trong ngành dịch vụ rất khéo mồm
khéo miệng, những người dưới sự quản lý của
công ty nhà họ Quách có lẽ đã nghe nói về cô từ
lâu, vậy nên họ không dám trực tiếp đắc tội với
cô, giọng điệu vẫn vô cùng tôn kính.
Cô không biết mình đang làm gì trong câu
lạc bộ Golden.A, trong lòng cô đoán chừng, rất
có thể Lucy muốn hẹn cô gặp mặt ở đây.
“Tôi tự mình đi bộ xung quanh, không cần đi theo tôi.”
Cô không đi gặp người phụ trách câu lạc bộ,
buông một câu, chọn một phương hướng ngẫu
nhiên rồi bước đi.
Người đàn ông mặc vest đi giày da đằng sau
vốn dĩ muốn bắt chuyện nói thêm vài câu nữa,
nhưng hình như trong câu lạc bộ này đã xảy ra
một chút vấn đề. Kiều Bích Ngọc nghe thấy
người phục vụ ở đây vội chạy tới người phụ trách
và nói vài lời, một câu trong số đó là: “Bị nhiễu
rồi, tất cả camera đều đã xảy ra lỗi.”
Kiều Bích Ngọc do dự một giây, giả vờ như
không nghe thấy, tiếp tục đi đến một hành lang
bên trái.
Kiến trúc trang trí của Golden.A có chút
giống với nhà họ Quách, là kiểu vườn cổ phong
kiến, điều này khiến mỗi lần Kiều Bích Ngọc
bước vào đây đều cảm thấy có chút ưu tư phức
tạp.
Trên đầu các dãy hành lang uốn khúc, cứ
cách nửa thước lại thắp một đèn lồng giấy, mặt
đất ấm áp cùng ánh đèn vàng mang đến tư vị
khác nhau, cuối cùng có một chòi nghỉ mát, hai
bên trồng nhiều loại hoa sen quý giá, bởi vì đang
là mùa đông nên hồ sen có vẻ hơi trầm mặc,
nhưng cá chép bơi trong ao, mỗi lần chúng nhảy
lên sẽ làm mặt nước có thêm sức sống.
Trong câu lạc bộ có lò sưởi, gió đêm thổi từ
ngoài hành lang vào đây tuy có chút lạnh nhưng
cũng khiến người ta khi suy nghĩ càng tập trung hơn.
Cô đi một vòng nhưng không gặp Lucy, nên
cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi lại cho
người phụ nữ kia, lại thấy điện thoại di động
không có tín hiệu, sắc mặt cô càng thêm cảnh giác.
“Trên đời này làm sao lại có nhiều sự trùng
hợp như vậy.” Kiều Bích Ngọc đoán rằng câu lạc
bộ Golden.A đột nhiên bị nhiễu điện từ, đây có lẽ
là một kiệt tác của Lucy.
Càng nghĩ như vậy, cô càng nghỉ ngờ thân phận của Lucy.
Cô ta là ai và làm việc cho ai?
Lần trước trong một con hẻm tối, cô ấy đã
nhìn thấy Lucy đánh nhau với một người đàn ông
to lớn vạm vỡ bằng tay không. Với kỹ năng và đôi
mắt lạnh lùng của mình, cô ta giống như một lính
đánh thuê được đào tạo chuyên nghiệp. Nếu nói
Lucy có thù oán gì với cô, cô chỉ thấy cô ta
không có địch ý, chỉ có khinh thường nhiều hơn.
Ngay khi đang dựa vào hàng rào gỗ suy nghĩ
mông lung, cô chợt nghe thấy tiếng ai đó vội
vàng mở cửa.
Cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng, đầu tiên ma
sát với mặt đất một tiếng nặng nề, sau đó đụng
ầm vào tường, có thể thấy đối phương đang vô
cùng gấp gáp.
Kiều Bích Ngọc lập tức biến sắc, cô gần như
phản ứng theo bản năng, khi nghe thấy âm
thanh đột ngột kia vang lên, cô lập tức trốn sau
cây cột gỗ đỏ gần nhất.
Sau đó, ở tầm mắt bên phải của cô có hai
bóng người dần dần xuất hiện.
Cô nghĩ đó là Lucy, nhưng không phải vậy,
hơn nữa dáng người mập lùn này có chút quen thuộc.
Kiểu Bích Ngọc bình tĩnh lại, dưới ánh sáng
của những chiếc đèn lồng giấy treo trên hành
lang, thấy được bộ dạng của đối phương, cô vô
cùng hốt hoảng.
Đó là Mạc Cảnh Sơn, cậu của Đường Tuấn Nghĩa.
Vị trí của câu lạc bộ Golden.A vốn dĩ hẻo
lánh, hơn nữa bên hành lang có một hồ sen, đầu
mùa đông gió rất to khiến người rùng mình, buổi
tối ít có người lang thang ở đây, nên rất yên tĩnh.
Vì vậy, âm thanh từ xa truyền tới, cô có thể
nghe thấy rất rõ ràng.
“Đồ rác rưởi các người đến một bác sĩ cũng
không trông chừng được, lại để cho An Lỗi chạy trốn!”
Giọng nói thô bạo của Mạc Cảnh Sơn không
giấu được sự tức giận của anh ta.
Kiều Bích Ngọc lặng lẽ nhìn về phía đó, nhìn
thấy cánh tay rắn chắc của Mạc Cảnh Sơn, giơ
nắm đấm lên, trực tiếp đập vào người đàn ông
trước mặt, khuôn mặt đối phương lập tức xanh
tím, cúi đầu, một chút cũng không dám phản kháng.
“An Lỗi chạy nhiều ngày như vậy, hiện tại
mày mới tới thông báo cho tao. Có phải sốt ruột
muốn lên vị trí của tao lắm rồi không?” Mạc Cảnh
Sơn vẻ mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói
ra lời này.
“Không phải vậy, anh Sơn, ngàn vạn lần
đừng hiểu lầm, tôi không có cái gan đó.”
“Tôi luôn nhớ công lao dìu dắt của đại ca,
đại ca là người đã giúp tôi sống tốt. Nếu không,
cả gia đình tôi vẫn sống ở làng quê hẻo lánh đó,
bị coi thường, ngay cả con trai tôi cũng không
thể lấy được vợ.” Người bên kia buồn bã van xin.
Mạc Cảnh Sơn tức giận nhìn chằm chằm vào
anh ta, dù ở xa cũng có thể cảm nhận được khí
chất độc đoán của anh ta, đại khái anh ta đã bị
chọc tức điên.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cậu nói
với tôi cho rõ ràng, nếu không đừng hòng thoát
khỏi câu lạc bộ này.”
“Tôi không dám nói dối anh. Tất cả chúng tôi
đều nghe theo lời anh, lập tức phái sáu người
giám sát An Lỗi, không dám lười biếng chút nào.
Rõ ràng đã nhốt chặt trong phòng kín, không ai
đi vào nhưng không biết An Lỗi đã làm cách nào
mà biến mất.”
“Chúng tôi lập tức kiểm tra giám sát xung
quanh, giống như có ma vậy, mọi việc giám sát
trong phòng đều thất bại. Sau đó tôi cử người đi
kiểm tra ở một vài ngã tư, mới phát hiện An Lỗi bị
kéo lên lên một chiếc ô tô màu đen không có
biển hiệu đi mất. Lái xe có vẻ là một phụ nữ ”
“Bây giờ cậu ở đây nói với tôi về một người đàn bà?”
Mạc Cảnh Sơn tức giận đạp vào vai anh ta,
người đàn ông lập tức chật vật bò chồm hổm rồi
ngã xuống đất.
“Thật, đại ca, tôi không có lừa dối anh.”
Giọng nói sợ hãi của người đó run lên, anh ta
không ngừng giải thích: “Đó thực sự là một
người phụ nữ.”
“Sau đó, con trai tôi đã tìm thấy một số
manh mối, nó nhanh chóng lái xe đuổi theo. Anh
Sơn, bây giờ ngay cả con trai của tôi cũng không
biết còn sống hay đã chết. Tôi thực sự không nói
dối anh. Một người phụ nữ đã làm điều đó. Cô ta
nhất định là một chuyên gia. Nhiều camera giám
sát không chụp được mặt trước của cô ta, chỉ
thấy cô ta cao và gầy, hơn nữa cô ta ra tay vô
cùng tàn nhẫn.”
Nghe vậy, Mạc Cảnh Sơ cũng biết rằng thủ
hạ của mình không nói dối.
Nhưng anh ta tức giận, nhấc chân đập mạnh
về phía lưng người đàn ông, dùng sức đạp để
trút giận.
“Thằng chó khốn kiếp này, chuyện đã xảy ra
lâu như vậy, bây giờ mày nói cho tao nghe thì có
ích gì? Tao thấy mày chán sống rồi!”
“Trước đây… tôi nghĩ rằng cùng lắm chỉ là
một người phụ nữ. Con trai tôi đã đuổi theo, chắc
chắn sẽ nhanh chóng bắt được người về, tìm ra
An Lỗi trước khi Cậu Nghĩa về nước thì sẽ không
sao. Anh Sơn, tôi sợ cậu Nghĩa sẽ…”
Mạc Cảnh Sơn tức giận đùng đùng: “Mày
cũng biết sợ, mày là đồ rác rưởi!”
Cửa bên kia có mấy người vội vàng đi về
phía bên này, ghé sát vào tai Mạc Cảnh Sơn nói
vài câu, sau đó đoàn người liền rời đi với vẻ mặt
kỳ quái.
Người đàn ông đang bò trên mặt đất cũng
nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, nhưng một lúc
sau, đám người Mạc Cảnh Sơn đã đi đến tòa nhà
trống, chỉ còn lại Kiều Bích Ngọc đang nấp sau
cột gỗ bên hồ sen.
Cô đứng thẳng người, mắt chăm chăm nhìn
về hướng họ biến mất.
Cô không biết đám người Mạc Cảnh Sơn này
sẽ đi đâu, nhưng bây giờ trong đầu cô chỉ có một
ý nghĩ.
Lucy kêu cô ấy hôm nay đặc biệt đến đây,
chẳng lẽ là để cô ấy nhìn thấy cảnh tượng này sao?
Nhìn ra cảnh xung quanh rộng rãi vắng lặng,
trong lòng cô có nhiều cảm xúc cuộn trào.
Thì ra trước đó Đường Tuấn Nghĩa đã phái
Mạc Cảnh Sơn đi bắt An Lỗi.
Ánh trăng trên đầu đổ thành tia bạc, cái
bóng dưới màn đêm chiếu hình dáng của cô lên
tường, gió cuốn lấy mái tóc dài, khuôn mặt tái
nhợt, thật giống một cô hồn nữ quỷ giữa đêm tĩnh mịch.
“Nhóc Thanh, cậu đã nói sẽ không nói dối tôi.”
/837
|